"Tại sao? Ngươi không phải đã từng hứa với Thiên Mông sau này vĩnh viến không xuất thế sao?" Đế Thích Thiên hung hăng trừng mắt nhìn thanh niên nam tử, khuôn mặt tà dị không giống người lộ ra điệu cười nhạo khiến hắn không thể nhịn được:
"Tát Hải, cái tên hỗn đản này, lúc trước ta và Thiên Mông liên thủ bức lui được ngươi trả lại sự yên bình cho Thiên giới và Tu La giới, nhưng mà ngươi bây giờ lại phản bội lại lời thề khi trước!"
Thanh niên anh tuấn tà dị kia cũng là người là Lăng Thanh Vân vừa mới bái làm sư phụ, thật sự làm cho người ta kinh ngạc chí cực, chỉ thấy hắn vẫn nở ra nụ cười tà dị, khoát tay cắt đứt lời oán trách của Đế Thích Thiên, thản nhiên nói:
"Thiên Mông đã chết, hôm nay chỉ còn mình Đế Thích Thiên ngươi tại sao ta phải một mình bế quan tại không gian kì dị kia chứ, chẳng lẽ bằng vào sức Đế Thích Thiên ngươi lại có thể bức ta chạy sao?"
Đế Thích Thiên tức giận lệ quang trong mắt loé lên muốn ra tay nhưng lập tức nghĩ đến cái gì đó đột nhiên thu chưởng, mắng:
"Chẳng lẽ công pháp của ngươi đã thành ư? Điều này không có khẳ năng, trong Thiên giới và Tu La giới ngoại trừ tổ tiên chúng ta lưu lại công pháp này căn bản không có công pháp có thể ở chỗ này tu luyện. Bởi vì Thiên địa nguyên khí đặc thù, những người các ngươi nhất định không cách nào lĩnh ngộ Thiên đạo đến tột cùng!"
Tát Hải phiết phiết miệng khinh thường liếc mắt có chút tức giận, mỉm cười nói:
"Chẳng lẽ nói Thiên đạo chính là cùng cực của tu luyện hay sao? Tổ tông, hừ, nếu tổ tông có cái gì tác dụng vì sao nhiều Đế quân như vậy mà cũng không thể lĩnh ngộ nổi trọn vẹn một tầng, còn nói đến là thành "Thiên" chí cao vô thượng nữa?"
"Đó là bởi vì công pháp này phải dần dần hoàn thiện, một ngày nào đó sẽ có Đế Quân tu luyện thành "Thiên"!" Đế Thích Thiên cường biện nói, trên mặt lộ ra sự phẫn nộ bị người ta hạ nhục
"Hừ! đừng nói về thành tựu của ngươi với ta, Đế Thích Thiên, khi ta xuất đạo ngươi vẫn còn là một vương tử vô văn thôi, hôm nay dù ngươi có lãnh ngộ được một bộ phận Thiên đạo đối với ta cũng chẳng có uy hiếp gì!" Tát Hải sắc mặt trầm xuống, lúc trước không phải Thiên Mông và Đế Thích Thiên hai người nắm giữ một phần Thiên đạo cùng liên thủ bức lui được hắn nếu không thì trong Thiên giới và Tu La giới này còn ai có thể là đối thủ của hắn nữa?
Đế Thích Thiên sắc mặt cũng khó coi chí cực, hừ nhẹ nói:
"Đừng tưởng rằng ngươi có thể câu thông với một không gian khác đã là giỏi, mặc dù ta không cách nào đánh bại ngươi nhưng ngươi cũng không thể làm gì được ta, Tát Hải, nếu ngươi dám chọc giận ta ta cũng không ngại bỏ đi Thiên đạo mà huỷ diệt ngươi!" Vừa nói tay hắn xuất hiện một quang cầu chỉ có một phần ba, giống như tinh cầu bị chém ngang, quang cầu lúc này cũng không thể gọi là cầu được nữa rồi, có thể gọi là nguyệt nha
Thấy Đế Thích Thiên trong tay hiện lên gì đó, Tát Hải sắc mặt đại biến, chỉ thấy nguyệt nha xuất hiện trong tay Đế Thích Thiên thì một cỗ uy áp khôn cùng từ bốn phương tám hướng bay đến. Bầu trời đột nhiên tối sầm, từng đạo sét loé lên trong nguyệt nha khiến cho người ta có cảm giác sùng bái, đây là một bộ phận Thiên đạo!
Tát Hải sắc mặt lạnh như băng, nghiến từng chữ nói:
"Đây là Thiên đạo a? Không thể tưởng tượng được ngàn năm thời gian Thiên đạo của Đế Thích Thiên ngươi cũng không có chút tiến bộ, xem ra thành tựu của ngươi cũng có giới hạn rồi!"
Đế Thích Thiên sau khi xuất ra Thiên đạo nhất thời sắc mặt như không có dao động, bình tĩnh đáp:
"Vô luận là có hay không có tiến bộ, muốn cùng ngươi đồng quy vu tận ta luôn có rất nhiều phương pháp, ví như tình nguyện bỏ Thiên đạo này cùng ngươi đại chiến một hồi, ngươi còn nói nữa?"
Tát Hải sửng sốt tức giận nhìn Đế Thích Thiên, mười đôi cánh sau lưng điên cuồng phách động, mười đôi cánh, đây là loại tu vi gì a
"Hảo Hảo Hảo! Đế Thích Thiên, bất quá lão tử ta cũng tình nguyện bỏ qua tu vi hoàng giai cùng ngươi đồng quy vu tận, dù sao bất quá cái … tiểu nha đầu kia cuối cùng lại chiếm tiện nghi mà thôi, Thiên giới ngươi về sau cũng không thể an bình!"
Đế Thích Thiên càng cười như điên, đôi mắt loé lên quang mang điên dại, lớn tiếng nói:
"Nàng? Không có khả năng, nàng chỉ là một hoàng giai nho nhỏ, mặc dù các ngươi đều là hoàng giai nhưng đối với Thiên đạo các ngươi căn bản không có lĩnh ngộ, căn bản không biết hoàng giai chính thức là cái gì, tất nhiên các ngươi chỉ là nguỵ hoàng giai mà thôi, chỉ có ta có Thiên đạo có thể dễ dàng giết chết các ngươi!"
"Thật vậy sao? Nếu ngươi cố ý ngăn cản ta vật ta chỉ còn cách khai mở không gian của ta đưa ngươi tiến vào, để xem lúc đó Thiên đạo của ngươi còn có thể phát huy tác dụng!" Tác hải sắc mặt âm trầm, cười nói:
"Ta vốn không có ác ý tuy nhiên bế quan đã lâu chỉ là muốn thay đổi không khí mà thôi, không nghĩ Đế Thích Thiên ngươi lại muốn đuổi cùng giết tận như vậy, chúng ta đồng quy vu tận đi a!"
Đế Thích Thiên trầm ngâm, ánh mắt loé lên hàn quang nhìn chằm chằm Tát Hải, do dự một chút hỏi:
"Ngươi nói ngươi chỉ là muốn thay đổi không khí, không phải là đoạt lấy Tu La tộc chí bảo?"
Đối với Tu La tộc chí bảo, Đế Thích Thiên coi là mấu chốt để có thể nắm trong tay Tu La giới, bất kể là ai cũng không thể buông tha, cẩn thận đề phòng nhìn Tát Hải Đế Thích Thiên kiềm chế nói:
"Ngươi không tham dự vào việc cướp lấy chí bảo? Cũng không ngăn cản ta đoạt chí bảo?"
Lông mày Tát Hải bay bay trong gió đột nhiên tức giận mắng to:
"Đế Thích Thiên ngươi là tên đại hỗn đản, nắm trong tay cả Thiên giới còn chưa hài lòng lại còn muốn nắm cả Tu La giới nữa, lão tử cần phá cái đồ vật kia làm gì? Công pháp ta tu luyện cũng không phải Tu La công pháp, cho dù có thể đoạt được thì như thế nào có thể hấp thu?"
"Khó trách ngươi nằng nặc làm khó ta, kiềm chân ta ở chỗ này, nguyên lai là thế bất quá là bởi vì ngươi sợ ta cướp đoạt đồ của ngươi. Nếu ngươi không tin ta, vậy được rồi, chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!" Vừa nói Tát Hải trên người bính phát ra quang mang chói mắt mãnh liệt gắt gao nhìn Đế Thích Thiên
"Sao! Không thể không thể! Này, Tát Hải tiền bối …" Đế Thích Thiên nghe Tát Hải nộ ngôn trong lòng nhất thời trùng xuống cười hét lớn:
"Ta như thế nào lại vô duyên vô cớ gây khó khăn cho Tát Hải tiền bối nữa, nếu tiền bối đã nói như thế bổn tôn tất nhiên tin tưởng, cũng không muốn làm khó người nữa, hắc hắc, ta tin Tát Hải tiền bối chỉ là do bế quan ngàn năm có chút không thoải mái mới ra ngoài thay đổi không khí!"
Tát Hải trợn mắt, nở nụ cười tà đạo:
"Ngươi tin tưởng ta sao? Ngươi khẳng định là tin tưởng lão già này?"
"Ta tin tưởng, tin tưởng tiền bối, hắc hắc!" Đế Thích Thiên càng khẳng định lần này đến cũng không phải là làm khó Tát Hải, vẻ mặt thành khẩn nói:
"Tát Hải tiền bối nếu là muốn thay đổi không khí không bằng đến Thiên giới của ta đi a, nơi đó ta sẽ phân phó thuộc hạ hầu hạ ngài chu đáo!"
Tát Hải lắc đầu, không tức giận mắng:
"Thiên giới các ngươi? Nơi đó cõ mĩ nữ sao? Không có? Ta đi làm gì, ngươi đi tìm Tu La chí bảo của ngươi, ta đi thay đổi không khí chẳng có quan hệ. Tốt lắm, nhiều lời cũng vô ích, ta liền đi tới Tu La thành một chuyến, cũng nhân tiện thăm dò xem tiểu cô nương kia tu vi bây giờ ra sao rồi, nói gì thì nói cũng là nữ vương Tu La tộc, nếu tu vi quá thấp thì làm mất thể diện Tu La tộc nhân chúng ta rồi!" Nói cũng không để ý đến sắc mặt của Đế Thích Thiên thân ảnh đột nhiên biến mất
Đế Thích Thiên cười nhìn Tát Hải rời đi đứng trên đỉnh núi rất lâu sau trên mặt mới nở ra nụ cười âm trầm, tự nhủ:
"Hừ, cho dù ngươi có muốn cùng ta tranh đoạt Tu La chí bảo cũng không thể thuận lợi mà mang đi, bởi vì ta đã chuẩn bị rất lâu … rất lâu a!"
Nói xong bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện tám đạo thân ảnh dẫn đầu là một nam tử thân hình bỗ hoả khí. Đế Thích Thiên chắp tay đứng im, mái tóc theo gió mà bay bay, thấp giọng nói:
"Hoả Dực, các ngươi rốt cục đã tới, tất cả chuẩn bị thế nào rồi?"
Người đến đúng là một trong Thiên giới bát đại Thiên vương, chỉ thấy Hoả Dực đột nhiên quỳ xuống phía sau Đế Thích Thiên lớn tiếng đáp:
"Khải bẩm chủ thượng đại trận đã bố trí xong, thiết lập đúng như trận pháp mà chủ thượng đã từ Thiên đạo lĩnh ngộ!"
Đế Thích Thiên thầm nở nụ cười tán dương nói:
"Lần này các ngươi làm tốt lắm, ta rất hài lòng, đợi khi đoạt được bảo bối rồi nhất định sẽ trọng thưởng cho các ngươi!"
Tám người đồng thời quỳ xuống, đồng thanh hô:
"Đa tạ chủ thượng!"
Đế Thích Thiên cười lớn, thân ảnh bỗng nhiên biến mất trước mặt mọi người, một thanh âm từ xa xa truyền vào trong tai mấy người:
"Tần Vũ sắp tới nơi này, các ngươi không cần ngăn cản hắn!"
Tám người cùng gật đầu nhìn về phía Đế Thích Thiên rời đi trên mặt lộ ra thần sắc cung kính
Xa xa một đạo thân ảnh nhìn Đế Thích Thiên rời đi, đứng sừng sững trên đỉnh núi trong miệng phát ra điệu cười quái dị:
"Đế Thích Thiên à Đế Thích Thiên, Tát Hải ta không tham dự vào chuyện cướp đoạt chí bảo Tu La tộc của các ngươi nhưng mà ta phong ấn nó một ngàn năm, cuối cùng thì sao? Ha ha … bất quá ta sẽ huỷ diệt nó trước, nếu không huỷ được thì dùng thần thông tiếp tục phong ấn nó! Lăng Phá Thiên, hừ, tiểu nha đầu Trạc Nghiên này còn tưởng rằng cấm chế đó do cha nó sáng lập, không biết rằng tất cả đều là do một tay Tát Hải ta đằng sau thao túng! Tu La tộc nữ vương bệ hạ có thể thế nào?"
Nam tử này đúng là là Tát Hải, chỉ thấy hắn đứng trên đỉnh núi sắc mặt âm trầm tự nhủ:
"Tát Hải ta lúc trước sáng tạo ra Vân vô cực đại pháp tự hình thành không gian, lại bị Thiên Mông lão quỉ cùng với Đế Thích Thiên lấy lí do ảnh hưởng đến sự ổn định không gian của Tu La giới và Thiên giới liền bức ta thoái ẩn một ngàn năm. Hôm nay, Thiên Mông mặc dù ngươi đã chết nhưng là ta có cảm giác có hai người tuổi trẻ kế thừa ngươi tất cả, vậy để chờ ta đối phó với Đế Thích Thiên sau đó trở lại bồi tiếp bọn họ a!"
Thân ảnh hắn đột nhiên biến mất cứ như là chưa từng xuất hiện tại đây vậy, một trận gió núi thổi tới, thổi bay cả khí tức một âm mưu, cả bầu trời là một mảng âm u