"Tốt một gả nam tử tuấn tú a!" Khóe miệng Trạc Nghiên lộ ra dáng cười hời hợt mà lại mê đắm lòng người, đôi mắt trong suốt khiến cho người ta cảm thấy trong lòng phát run sợ chiếu vào mặt Tần Vũ, chỉ nghe thanh âm của nàng cực thấp lẩm bẩm tự nhủ: "Chí bảo xuất thế hình như dẫn dắt theo rất nhiều người xuất hiện a, như thế nào bọn đầu trâu mặt ngựa từ các phương hướng đều chạy tới đây chứ, mà ngay cả Đế Thích Thiên kia cũng lại vội vội vàng vàng tới Tu La giới, chẳng lẽ hắn cũng muốn chia một chén canh sao?"
Khuê Sinh cung kính đứng ở phía sau Trạc Nghiên, hai mắt bốc ra từng tia sát khí nhìn phía Tần Vũ bốn người, địch ý nồng đậm từ trên người hắn tản phát ra!
"Khuê Sinh, khí tức của ngươi rối loạn rồi!" Trạc Nghiên khẽ cười, đưa lưng về phía Khuê Sinh trong mắt hàm ý hứng thú sâu sắc chợt lóe rồi biến mất, cười khẽ nói: "Khí tức rối loạn, đã nói lên lòng của ngươi rối loạn, nhưng mà, lòng của ngươi vì sao mà loạn chứ? Đi đi, quản lý Bích thành cho thật tốt, mặc dù cửu đỉnh bị người hủy diệt rồi, nhưng Bích thành vẫn còn có cấm chế do Phá Thiên khi còn sống thiết lập ra, chỉ có điều trước nay bởi vì không có lực lượng đầy đủ nên không sử dụng mà thôi, lần này ta sẽ phái người cấp cho các ngươi một ít nguyên thạch, tức thì đem cấm chế này mở ra đi!"
Khuê Sinh uy nghiêm cung kính cúi đầu kiên quyết nói:
"Xin bệ hạ yên tâm, Khuê Sinh nhất định không phụ ủy thác của bệ hạ, Bích thành này vĩnh viễn là Bích thành của bệ hạ!"
Trạc Nghiên vui vẻ, hài lòng cười nói:
"Được rồi tốt lắm, biết lòng trung thành của ngươi, chuyện của Bích thành này còn cần ngươi xuất lực nhiều hơn nữa, đợi ta lấy được bảo bối kia, sẽ cho ngươi thêm nhiều lợi ích! Bốn người này ư… cũng không cần để ý tới, nếu bọn họ muốn đi tìm chết, vậy cứ để cho bọn đi là được, hừ, nơi khai quật chí bảo há có thể để mặc ai cũng tùy tiện đi vào?"
Khuê Sinh oai vệ gật đầu thừa nhận, sau đó lại nghe Trạc Nghiên nói tiếp:
"Bất quá hành động thường ngày của bọn hắn ngươi phải theo dõi sát sao cho ta, A! Hết thảy mọi động tác của bọn họ tại Bích thành đều phải báo cho ta biết! Hiểu chưa?"
"Thuộc hạ rõ, thuộc hạ sẽ tự mình coi chừng bốn người này, quyết không để cho bọn họ gây nguy hại đến lợi ích của Tu La tộc chúng ta!"
"Không! Không phải gây nguy hại đến ích lợi của Tu La tộc chúng ta, bọn họ còn chưa có tư cách đó, chỉ cần bảo đảm bọn họ không gây chuyện, không đả thương người là được!" Trạc Nghiên sắc mặt nghiêm túc nói: "Đồng thời… mọi thành dân của Bích thành cũng không được phép chủ động trêu chọc bọn họ, bốn người này rất khó đối phó đấy, cho dù ngươi tự mình động thủ, cũng khó mà làm gì được bọn họ!"
Khuê Sinh lần nữa gật đầu, mắt lộ ra thần sắc không phục liếc mắt lườm Tần Vũ bốn người một cái, lạnh lùng phân phó:
"Thông báo cho phía dưới, mở cửa thành ra!"
Một tên binh sĩ lanh lẹ vội vàng đứng dậy, chạy xuống dưới tường thành.
Tần Vũ bốn người lúc này vừa mới đi tới dưới tường thành, nhìn hai đạo thân ảnh nổi lơ lửng trên bầu trời, Cam Vân lẩm bẩm: "Tu La nhân này thật quá phách lối, không có chuyện gì vậy mà trôi nổi trên đầu thành khoe uy phong, quả nhiên là rất đắc chí!"
Mục Thiên cười nhạt, thần thức của hắn cũng đã nhận ra một đám huyết nhục trên tường thành, rất rõ ràng, hai tên Tu La nhân kia vừa mới ở chỗ này đại khai sát giới!
Két! Két! Cửa thành nặng nề từ từ mở ra, hai đội binh sĩ Tu La tộc được chuẩn bị tươm tất đứng hai bên lối vào thành, trong tay nắm chặt vũ khí, chằm chằm nhìn Tần Vũ bốn người. Một cổ khí tức áp lực nặng nề từ cửa thành truyền đến, Tần Vũ nhìn thân ảnh dáng vẻ xinh đẹp trên không trung kia, thản nhiên cười nói:
"Chúng ta vào thành nghỉ ngơi một phen, ngày mai tiếp tục lên đường!"
Vừa nói xong, dẫn đầu khoa chân bước vào, không thèm để ý tới hàn quang lóe ra ở hai bên đường chút nào, vừa liếc nhìn đã thấy những vũ khí sắc bén bên trên có thể bất cứ lúc nào kích xuống đầu của mình.
Tình nhi vội vàng đi theo, nắm chặt ống tay áo của Tần Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn sậm lại bước sát bên cạnh hắn, Mục Thiên và Cam Vân liếc nhau, cũng cười đi theo sau.
Lúc này, Trạc Nghiên đang trôi nổi giữa không trung trông thấy động thái của Tần Vũ bốn người, không khỏi liên tục gật đầu, lẩm bẩm nói:
"Không nghĩ tới lá gan của những Thiên nhân này cũng rất lớn, hy vọng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng a!" Nói xong, cũng không để ý tới Khuê Sinh phía sau, thân ảnh vừa động, bỗng nhiên biến mất trên đầu tường thành.
Khuê Sinh cung kính nói:
"Cung tiễn bệ hạ!"
Nói xong, hắn chợt quát to:
"Tất cả người phụ trách thành vệ đội, toàn bộ tới đây, hôm nay ta cần tuyên bố một ít chuyện!"
Đi trên con dường vắng vẻ, Tình nhi vẻ mặt u sầu nhìn các cửa hàng trống rỗng ở bốn phía và đường xá hẻm hóc giống như Quỷ Vực, bỉu môi nói:
"Vũ ca ca, cái thành này vì sao yên tĩnh như vậy? Chẳng lẻ người ở đây đều chết sạch rồi?"
Thấy Tần Vũ bật cười ha hả, nàng phóng thần thức ra, trên mặt lộ vẻ khó chịu:
"Nhưng là, bọn thành dân này tựa hồ cũng không có chết a? Trong mỗi căn nhà đều có người sinh sống, bọn họ tại sao không xuất hiện trên đường chứ?"
"Lúc nảy có người ở trên tường thành giết hại một trận, đổi lại nếu ngươi là thành dân, ngươi có dám ra ngoài không?" Cam Vân buồn cười nói: "Hơn nữa, là Nữ Vương bệ hạ của Tu La tộc giá lâm, bọn thành dân này càng không dám khinh nhờn bất kính!"
Nhìn bộ dáng Tình nhi buồn bực, Tần Vũ vỗ vỗ đầu nàng:
"Được rồi, một khi bọn họ đã mở cửa thành để cho chúng ta đi vào, trước mắt ít nhất đã nói lên những người này không có địch ý với chúng ta, đầu tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi cái đã, các ngươi không phải muốn thưởng thức món ăn ngon của Tu La sao? Vậy đi mau một chút, phía trước hình như có một cái tửu lâu!"
Sau khi bốn người vào thành, đều có dáng vẻ giống như người bình thường, chậm rãi bước trên đường, chỉ có điều, bởi vì tu vi của bốn người đều không thấp, Tình nhi và Cam Vân thấp nhất cũng có được tu vi bốn đôi cánh, vì thế đi lại so với thành dân bình thường nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt, đã tới trước cửa một tửu lâu.
Sau khi đặt trước bốn gian phòng, đặt thêm một bàn tiệc, Tần Vũ bốn người theo tiểu nhị dẫn thẳng lên lầu hai, trùng hợp làm sao, vừa khéo đúng lúc Đế Thích Thiên ba người vừa đi ngang qua tửu lâu này.
Nhìn thấy một cái bàn gần cửa sổ, Tần Vũ trong lòng vừa động, liền quay sang tiểu nhị nói:
"Chúng ta ngồi ở chỗ kia, ngươi không cần bồi tiếp nữa!" Nói xong, đi thẳng lại bàn đó.
Tình nhi ba người mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng cũng cũng không thèm để ý, dù sao ngồi chỗ nào với bọn họ mà nói đều không quan trọng, với tu vi của bọn họ, vốn không cần vào thành nghỉ ngơi, tùy tiện tìm một chỗ bày trận pháp, liền có thể khôi phục nguyên lực. Chẳng qua, một là mọi người thật vất vả lần đầu mới đến được Tu La giới, muốn xem cho biết phong tục tập quán của Tu La tộc.
Thứ nữa dĩ nhiên là vì muốn thưởng thức món ăn ngon của Tu La tộc cùng Thiên giới khác nhau thế nào, vừa thỏa mãn được khẩu vị. Dù sao cách lúc khai quật bảo vật còn có thời gian rất dài, mọi người cũng không gấp gáp đi tới Tu La thành, vì thế trên đường đi nhàn nhã thung dung!
Tần Vũ vừa mới ngồi xuống, trên mặt bàn kia bỗng dưng nổi lên một đạo quang mang màu vàng, trong nháy mắt đánh úp vào mặt hắn, khiến cho ba người bên cạnh không khỏi kinh hãi thất sắc.
Chỉ là, Tần Vũ cũng không hoảng hốt không vội vàng, trong mắt quang mang chợt lóe, kim quang kia đã dừng lại tại trước mặt hắn, không thể tiến thêm chút nào. Kim quang dừng lại tiếp liền sau, một đạo quang mang thoáng chốc từ trong kim quang tách rời ra, ngoan ngoãn rơi xuống dung nhập trong lòng bàn tay của Tần Vũ, còn kim quang kia lại tan biến mất.
Tần Vũ nhắm mắt lại trầm mặc hồi lâu, cặp mắt đột nhiên mở bừng ra, một ánh lệ quang chợt lóe rồi biến mất, bỗng chuyển thành ngạc nhiên mừng rỡ, thần sắc tưởng nhớ và bất ngờ, nhìn ba người buồn bực một lúc.
"Sương nhi và Thiên Minh cũng tới rồi!" Lúc này Tần Vũ cũng không quản đến sự kinh ngạc của người ngoài nữa, trên mặt lộ rõ thần sắc vui mừng hớn hở, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, con ta tới rồi, bọn họ làm thế nào để tới đây được chứ? Chẳng lẻ Sương nhi tìm được thông đạo đi thông Thiên giới rồi?
Trong lòng dâng lên một trận kích động, nghĩ đến hơn trăm năm qua không gặp Tần Sương, còn có người ấy Khương Lập khiến cho chính mình có thể hy sinh cả tính mạng, thân thể của Tần Vũ không kiềm được khẽ run lên.
Trong Nhân giới, Tần Vũ mặc dù thỉnh thoảng bế quan cũng phải trải qua một cái diễn kỷ thậm chí thời gian có khi còn lâu hơn. Trăm năm bế quan tại Thiên giới so với thời gian tại Nhân giới chỉ bất quá ngang bằng nhau cũng không tính là nhiều, nhưng mà, Tần Vũ lại tưởng như là cách cả ngàn cái diễn kỷ thậm chí thời gian còn lâu dài hơn. Ngày ở Thiên giới so với Nhân giới mà nói thật sự không dài hơn chút nào.
Càng trọng yếu chính là, ở nơi này, Tần Vũ không cách nào xác định chắc chắn rốt cục đến khi nào mình có thể trở về Nhân giới, đến lúc nào mới có thể gặp mặt Lập nhi, hồi tưởng lại kiếp trước vì Lập nhi, mà từ Tiềm Long Đại Lục cả một đoạn đường liều mạng chiến đấu, rốt cục tu luyện tới cảnh giới tối cao Chưởng khống giả, cuối cùng có điều kiện gặp lại Lập nhi, cho đến lúc này, trong lòng Tần Vũ vẫn còn tràn ngập mùi vị ấm áp.
Người yêu quý nhất chính là Lập nhi a! Trong bàn tay Tần Vũ quang mang chợt lóe, một cái bầu rượu tinh sảo chợt hiện trong tay, khẽ ngửa đầu, uống một hơi cạn bình, tâm tình của hắn giờ phút này thật rất sảng khoái!
Tần Sương hay là Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh đến đây, cũng cho Tần Vũ biết được một điều, cho dù là không cách nào lĩnh ngộ Thiên đạo đó, cũng có thể tìm được đường về nhà, có thể sớm ngày gặp lại Lập nhi, điều này làm cho lòng hắn vốn đang sầu muộn nhất thời sôi nổi hẳn lên.
Dự tính hôm nay, đợi sau khi cùng Tần Sương đoàn tụ, có lẽ có thể tìm được cách dò tra những người thân thiết đó, một khi tìm được bọn họ, lập tức mang bọn họ trở về Nhân giới, đến lúc đó dựa vào năng lực của Hồng Mông đại ca và Lâm Mông Nhị ca các người cộng thêm chính mình tìm hiểu về Thiên nhân và Tu La nhân, tất nhiên có thể đem những người này một lần nữa khôi phục lại hình dáng con người.
Một đạo quang mang xanh biếc từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, ào ào hóa thành những điểm sáng li ti tràn vào trong thân thể Tần Vũ, một phần nhỏ làm dịu kinh mạch của hắn, không ngừng tăng độ rộng và độ rắn chắc của kinh mạch hắn, còn phần lớn chạy dọc theo đường kinh mạch, tràn vào tinh vân trong đan điền của hắn.
Lúc này trên mặt Tần Vũ tựa như liên hoa kia nứt tách tản phát ra quang mang thánh khiết, từ bốn phương tám hướng tràn ngập nguồn linh khí sinh cơ dày đặc cuồn cuộn không ngừng tụ tập lại, chỉ trong chốc lát, Tần Vũ liền bị vây bọc vào trong cái kén lớn màu xanh biếc.
Hắn lúc này lại có thể lĩnh ngộ hoàn toàn tự nhiên đạo, thân thể thuận theo tự nhiên, tinh thần thuận theo tự nhiên, thiên địa vạn vật mặc ý hắn dẫn dắt khống chế, nếu như không phải là người linh tính quá mạnh, chỉ sợ hắn lúc này đã là dựa vào tự nhiên đạo trực tiếp lĩnh ngộ Thiên đạo, hoàn thiện con đường đi vào Thiên đạo chí cao vô thượng ấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chẳng qua là lĩnh ngộ của cảnh giới cũng không phải một sớm một chiều là có thể rút ngắn để thành tựu. Sự giác ngộ trong lúc nhất thời cũng là dựa vào kinh nghiệm tích lũy của Tần Vũ tại kiếp trước cùng trải qua lâu nay ở kiếp nầy, mới giúp cho hắn lĩnh ngộ hoặc là nói đã sáng lập ra đường lối tu luyện kia hoàn toàn bất đồng với Thiên giới và ngay cả trong Nhân giới.
Nhìn Tần Vũ trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, Mục Thiên vội vàng từ trong tay áo tung ra hơn mười khối thiên nguyên thạch, đưa mắt ra hiệu cho Cam Vân, bố trí rất nhanh tại chung quanh Tần Vũ, một trận pháp ẩn núp cứ như vậy được hắn thiết lập thành.
Trong thời gian qua, Tần Vũ thỉnh thoảng cao hứng lại giảng giải cho ba người một vài trận pháp đơn giản, mặc dù ba người về cơ bản quá mức yếu kém, không cách nào lĩnh ngộ ý nghĩa ẩn chứa trong trận pháp, nhưng mà cứ rập theo khuôn mẫu mà làm với năng lượng dư thừa trong thiên nguyên thạch cũng có thể bố trí được vài trận pháp, đây chỉ là một trận pháp ẩn núp nhị cấp trong số đó.
Mà Cam Vân đã phân phó cho tiểu nhị, bao toàn bộ cả lầu hai, tại cửa cầu thang của lầu hai cũng thiết lập một trận pháp giống như vậy, ngăn cản ngoại nhân quấy rầy, ba người tập trung tinh thần nhìn Tần Vũ, tất cả đều cảm giác được trong cơ thể một cơn thoải mái.
Tần Vũ không biết, ba người cũng không biết, chính lúc Tần Vũ giác ngộ dẫn dắt tới tự nhiên lực dồi dào vô cùng, cái tự nhiên lực cường đại này đến từ khắp cỏ cây tràn ngập sinh cơ trong tự nhiên, dẫn đến tức thì ba người nhận được rất nhiều lợi ích.
"Trời ạ!" Mục Thiên nhắm mắt lại cảm nhận bốn phía từng điểm sáng xanh biếc tiến vào trong cơ thể, từng cơn sảng khoái mát rượi đến cùng cực theo kinh mạch chảy vào trong nguyên hạch, nguyên vốn nguyên hạch đã được Tần Vũ mạnh mẽ rèn luyện chữa trị các tỳ vết lúc này thấm nhuần đầy dẫy tự nhiên lực, cuối cùng lại phát sinh biến hóa lần nữa, trở nên mượt mà thông thuận, ngay cả chuyển đổi linh khí trong thiên địa cũng nhanh hơn không ít.
Lợi ích còn lớn hơn trong kinh mạch biểu hiện rõ ràng là chỉ thấy cánh sau lưng Mục Thiên cuối cùng dần dần tàn lụi đi, từng đạo từng đạo lực lượng tràn vào trong thân thể của hắn vốn đã đầy tràn lực lượng, dưới áp lực đè nén từ từ của tự nhiên lực, bốn phía đan điền, vậy mà lại từ từ được ngưng tụ thành bốn điểm sáng bằng cỡ móng tay.
Còn Tình nhi và Cam Vân cũng phát hiện được lợi ích trong đó, cũng không để ý gì đến Tần Vũ nữa, đều là nhắm mắt lại lẳng lặng lĩnh nhận lực lượng tràn ngập sinh cơ cổ quái kia đem lại lợi ích cho mình, ba người trên mặt giống như Tần Vũ đồng thời cùng lộ ra dáng vẻ tươi cười.