Hậu Tinh Thần Biến

Chương 319: Tình nhi xuất quan

Đế Tuyết Phong vừa dứt lời, trên người cô gái đã tản ra một hơi sát khí nồng hậu, năm đôi cánh sau lưng lóe sáng phấn sắc. Nằng chậm rãi xoay người sang phía khác, đôi mắt lộ ra tia sáng oai nghiêm nhìn hai người.

Hai người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đến hô hấp cũng tạm thời dừng lại. Đế Tuyết Phong kinh ngạc nhìn cô gái, miệng lẩm bẩm:

- Thật là một tuyệt thế mỹ nữ. Không ngờ vừa mới tiến vào Tu La giới là có thể gặp được trang tuyệt sắc như vậy. Thật không uổng công chuyến này, lần này không phí rồi!

Chỉ thấy nàng mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt tròn trịa cân đối khiến cho nàng dù có tức giận cũng lộ ra vẻ "phong tình vạn chủng", khiến kẻ khác phải nín thở. Thậm chí ngay cả kẻ vốn mặt lạnh như băng là Đế Thiên Hồn cũng phải ngơ ngẩn.

Nam nhân Thiên nhân tộc từ trước tới nay vẫn không chống lại được dụ dỗ thần kỳ từ mỹ nhân. Bởi trong Thiên nhân tộc, đàn bà Thiên nhân so với phụ nữ xấu nhất Tu La tộc cũng còn phải kém xa. Cũng khó trách được bô dạng hai kẻ Thiên nhân tộc này.

- Ta hỏi các ngươi lần cuối, các ngươi tới nơi này của chúng ta là có ý đồ gì?

Thanh âm cô gái trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại lộ ra sát ý. Trong lòng cô vô cùng kinh ngạc vì hai Thiên nhân trước mặt này còn trẻ tuổi, lại chỉ có bốn đôi cánh, lại dám cả gan chống lại sát ý của mình. Chẳng lẽ họ có cơ sở gì để tựa vào chăng?

Dù là Tu La tộc hay Thiên nhân tộc, như Mục Thiên đã nói, một khi đột phá năm đôi cánh, cánh mà kẻ đó sở hữu cũng không phải thực chất mà chỉ là cánh hư ảo sau lưng. Mà sau lưng Tần Vũ chỉ có một đôi cánh hoàn toàn là do ông đã huyễn hóa ra.

Bởi vậy, Tần Vũ khác với người cả hai giới. Cánh của họ dù là ảo hóa mà thành nhưng đây cũng là nơi họ tích trữ năng lượng. Trong khi chiến đấu thì đôi cánh sẽ cung cấp cho họ lực lượng khổng lồ hỗ trợ. Còn mục đích của Tần Vũ tạo ra đôi cánh chỉ là để mình không khác với người ta. Đôi cánh của ông không hề đem lại sự trợ giúp hay lực lượng nào mà thậm chí là ông còn bị tiêu hao một phần Hỗn Độn lực để duy trì đôi cánh đó.

Hai người Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn đều làm cánh sau lưng biến ảo thành màu đỏ cho giống với màu sắc cánh của Tu La tộc. Cả hai cố ý đem lực lượng trong thân áp súc ngưng bên trong nguyên hạch ở đan điền đề chuyển đổi sang linh khí. Do đó cũng có tác dụng ẩn dấu cảnh giới chân thật. Kĩ năng này đối với người đã đạt tới cảnh giới sáu cánh mà nói thì không khó.

Tới cảnh giới sáu đôi cánh, lực lượng bản thể đã bắt đầu tiến hóa, dù là Thiên nhân tộc hay Tu La tộc thì cũng đều có thể hấp thu linh khí bên ngoài chuyển hóa thành lực lượng bản thân, đồng thời sự lĩnh ngộ về sự khống chế lực lượng cũng tăng lên một tầm cao mới. Cho nên, ẩn dấu thực lực đối với họ không khó.

Điểm này so với Tần Vũ còn kém quá xa. Dù sao thì lực lượng mà Tần Vũ sở hữu đều đến từ tinh vân bên trong đan điền. Muốn ẩn dấu lực lượng đối với người cả hai giới thì đúng là không mất tí hơi sức nào.

Cảm nhận được sát ý nồng hậu tỏa ra từ cô gái xinh đẹp, Đế Tuyết Phong khóe miệng nở ra nụ cười mê người, ôn nhu nói:

- Chúng ta không có ý đồ gì, chẳng qua chỉ qua đây chơi đùa. Huống chi, lấy tu vi của bọn ta, cho dù có ý đồ gì thì trước những cao thủ Tu La nhân đã ngoài năm cánh đầy rẫy ở đây thì sao dám làm bậy.

Đế Thiên Hồn cũng không biết tại sao đối với sát ý tỏa ra từ cô gái cũng không có ác cảm, cũng gật gật đầu tỏ vẻ lời ca ca hắn nói là thật.

Động tác của hắn cũng khiến Đế Tuyết Phong yên lòng. Hắn sợ nhất là tên đệ đệ lãnh khốc này sẽ vì cô gái xuất ngôn không ổn mà ngay lập tức đánh chết nàng. Như vậy chẳng phải là đáng tiếc lắm sao.

Vẻ mặt hai người có vẻ rất chân thành khiến cô gác có chút hảo cảm. Sát ý trên người nàng hơi giảm, nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt anh tuấn, ngờ vực nói:


- Các người không phải là người Tu La tộc. Nam nhân Tu La tộc sao lại có thể đẹp "rai" đến vậy? Các ngươi rốt cuộc là từ nơi nào đến?

Đế Tuyết Phong nhún vai, trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ, rồi tự hào nói:

- Chúng ta đương nhiên là người Tu La tộc. nếu không cánh chúng ta sao lại có màu đỏ được? Tướng mạo đẹp "rai" này chính là trời sinh ra đã vậy, không cách nào sửa đổi được!

Đế Thiên Hồn sắc mặt vừa khôi phục sự lạnh lùng, chẳng qua trong lòng đối với hành động này của đại ca cực kì khinh bỉ. Đường đường là cao thủ bảy cánh, tới Tu La giới này, giả mạo làm người Tu La tộc thì thôi, nhưng lại có thể gạt người gạt mình như thế thật đáng cười.

Cô gái trầm mặc chốc lát, vẻ nghi ngờ trên mặt vẫn chưa tan hết, chẳng qua ánh mắt đã lộ vẻ tin lời hai người. Nàng xoay người sang chỗ khác, không để ý tới hai người nữa.

Bởi vì lúc này là buổi trưa, trong tửu lâu có rất nhiều người Tu La. Cả lầu hai đều tràn ngập nam nhân Tu La tộc tướng mạo xấu xí, hung ác. Con người mà lỗ mũi hướng lên trời, mắt đỏ ngầu, trán lại rộng rãi khiến cho ngũ quan nhỏ hẹp nằm giữa khuôn mặt thoạt nhìn rất không hợp. Mà miệng họ lại phi thường to lớn, cơ hồ chiếm cứ tới một phần ba khuôn mặt. Đây là đặc điểm chung của toàn bộ nam nhân Tu La tộc.

Ba người giằng co đã làm thực khách lầu hai chú ý. Nam nhân Tu La tộc thấy Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn so với họ anh tuấn gấp trăm ngàn lần. Tất cả đều không khỏi ganh ghét, thầm hận trong lòng, không ngừng dùng ánh mắt giết người quét qua hai người.

Nhưng thật ra, người Tu La tộc trải qua ức vạn năm sống yên ổn phát triển đã tự hình thành bộ quan điểm thẩm mĩ riêng. Đó là nam nhân Tu La tộc dù xấu xí nhưng lại có được sự ưu ái của những nữ nhân Tu La tộc xinh đẹp động lòng người. Chẳng qua đây là đang ở Ma Thành, là nơi gần nhất với Thiên giới. Phần lớn sẽ có rất nhiều người Thiên nhân tộc và người Tu La tộc thường xuyên qua lại hai giới. Điều này cũng được chúa tể tối cao cả hai giới chấp nhận, chẳng qua là chưa công khai thôi.

Bởi vì nơi này có nhiều Thiên nhân qua lại hòa lẫn cùng với Tu La nhân. Thành phần nơi đây phức tạp như vậy nên quan điểm thẩm mĩ của người Tu La nơi này cũng dần bị đồng hóa với quan điểm của Thiên nhân.

Với những nam nhân Tu La tộc đã từng đi Thiên giới về tất nhiên là khoe khoang về phụ nữ Tu La tộc xinh đẹp, còn phụ nữ Thiên nhân thì bình thường khó coi. Mà phụ nữ Tu La tộc sau khi thấy được nam nhân Thiên nhân tộc anh tuấn thì tất nhiên cũng không để mắt tới nam nhân Tu La tộc nữa.

Trải qua sự thông thương, trao đổi lâu dài giữa hai tộc đã khiến cho hai tộc mặc dù giảm dần mâu thuẫn song cũng không phải trong lòng mọi người hoàn toàn bỏ đi cừu hận với đối phương.

Phải biết rằng, cừu hận giữa Thiên nhân và Tu La nhân thường chỉ tồn tại với tầng lớp trên cao lúc đó. Tuy nói hai tộc thường xảy ra chiến tranh nhưng cũng không đến mức như nước với lửa.

Đế Thiên Hồn thần sắc lãnh đạm, sát ý trên người dần tản mát ra ngoài, bao phủ bốn phía. Đối với bọn nam nhân Tu La tộc xấu xí này thì hắn đương nhiên sẽ không nhẫn nại giống như với cô gái kía. Tâm vừa động đã muốn đem giết hết toàn bộ nam nhân Tu La tộc ở đây.

Đế Tuyết Phong thấy Đế Thiên Hồn như thế cũng không ngăn trở gì. Tên đệ đệ này vừa rồi không động thủ với nữ nhân kia đã là nhượng bộ hắn lắm rồi. Nếu giờ lại ngăn trở chỉ sợ rằng sẽ bị đệ đệ phản cảm. Còn nữa, giết đàn ông Tu La tộc thì cũng không có gì là không phải. Những người này trong mắt Đế Tuyết Phong cũng xem như không phải là sinh mạng mà chỉ là kiến hôi mà thôi.

- Phốc!

Ngồi ở bàn bên phải bọn họ, một nam nhân Tu La không chịu được sự áp bách của khí thế Đế Thiên Hồn nên đã phun ra một ngụm máu, văng lên mặt nam nhân Tu La tộc ngồi đối diện.


Hai người đồng thời trợn mắt nhìn về phía Đế Thiên Hồn và Đế Tuyết Phong, vũ khí rút ra, có vẻ phải xông lên quyết đấu một phen.

- Lăn ra ngoài cho ta! Âm thanh thanh thúy còn mang theo uy nghiêm lại vang lên từ sau lưng Đế Tuyết Phong.

Hai cỗ kình lực theo âm thanh trong nháy mắt đem hai tên nam nhân Tu La đó đánh văng ra ngoài cửa sổ. Âm thanh như bao tải rơi từ xa truyền đến. Đế Tuyết Phong có chút ngoài ý muốn sờ sờ mũi bật cười.

Tựa hồ cô gái kia có chút uy vọng, lời nói vừa dứt, cả lầu hai liền im lặng không một tiếng động. Chỉ chốc lát, những nam nhân Tu La tộc lại cuống quýt rời đi cả đám.

Đế Tuyết Phong nhìn Đế Thiên Hồn, trong mắt hai người đều hiện lên tiếu ý. Lúc này không đi vui vẻ thì còn đợi lúc nào. Bưng rượu, hai người cùng đứng dậy đi tới chỗ tuyệt sắc mỹ nữ đang có thần sắc buồn bực kia.

Tần Vũ chậm rãi thu công, tinh vân bên trong đan điền lại khôi phục thành bộ dáng vô sắc vô hình. Nếu như không phải hắn có nguyên thần Hỗn Độn tiên thiên trong suốt có thể quan sát rõ ràng tinh vân tồn tại trong đan điền, chỉ sợ hắn sẽ lại sợ hãi không thôi (có thể dịch là sợ vãi …. ^___^)

- Không ngờ được việc chữa trị nguyên hạch lại khó khăn đến vậy!

Nhìn thấy được trạng thái tu luyện thâm trầm của Mục Thiên, trên mặt hắn lộ nụ cười trấn an. Người này sau khi được chữa trị nguyên hạch đã hoàn toàn đứng vững ở cảnh giới năm đôi cánh. Xem ra chỉ cần trải qua một thời gian ngắn khổ tu nữa thì trong số thuộc hạ trung thành lại có một cao thủ năm cánh rồi.

Tần Vũ quay đầu về phía Tình nhi nhưng không khỏi ngây ngốc tại chỗ. Chỉ thấy Tình nhi đã tỉnh lại, trong con ngươi trong suốt lóe ra tia sáng thuần khiết. Trên khuôn mặt mang theo hơi thở thánh khiết truyền vào đáy lòng Tần Vũ khiến hắn suýt nữa bị mê đi.

Không thể phủ nhận được rằng, Tình nhi sau khi tiến vào cảnh giới ba cánh, tự như mị lực trời sinh đã hoàn toàn khai phát. Mặc dù tâm chí Tần Vũ vững vàng nhưng cũng không tránh khỏi thiếu chút nữa thì nằm trong lưới mê.

- Vũ ca ca. Huynh làm sao vây? Vì sao lại nhìn Tình nhi như thế?

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Tần Vũ, trên mặt Tình nhi như phủ thêm một lớp phấn hồng, trong lòng dâng lên tư vị khó nói nhưng thật ngọt ngào.

Lại bị nghe âm thanh ngọt ngào đầy dụ hoặc hấp dẫn của cô gái mị nhân, Tần Vũ ngược lại trở nên thanh tỉnh, nghĩ tới Lập Nhi đang ở Nhân giới khổ sở chờ đợi mình trở về không khỏi có chút xấu hổ.

Thoáng trầm mặc một chút, trên mặt Tần Vũ lộ nụ cười vui mừng, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Tình Nhi, ôn nhu nói:

- Không ngờ Tình nhi của chúng ta tu vi lại có thể tiến nhanh đến vậy, Tam dực trung giai. So với Cam Vân không kém chút nào.

Tình nhi vẻ mặt thản nhiên (mỉm cười như nàng Monalisa) như không có gì khó hiểu, tiến tới bên Tần Vũ, dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại lôi kéo tay áo Tần Vũ, si ngốc cười nói:

- Vẫn là Vũ ca ca mạnh nhất. Cái trận pháp cổ quái này lại có thể khiến người ta không sợ tình huống thiếu hụt linh khí, nên mới có thể chuyên tâm tích lũy lực lượng trong cơ thể.

Nói tới đây, nàng cười a a một tiếng vui vẻ nói:

- Vũ ca ca cũng quả nhiên là người tốt nhất. Huynh dạy ta cái phương pháp sử dụng lực lượng kia, ta học xong, khi thi triển cũng không gặp hiện tượng lãng phí năng lượng nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Vũ mỉm cười, trong lòng nghĩ:

- Nếu như Thần Quyết này không có tác dụng, ở Nhân giới há có thể có Thần nhân cùng Thần Vương tồn tại nhiều như vậy.