Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Rine Đức Phi
Võ Chính Đạo làm người như vậy, nói không chừng đúng là có cái ý nghĩ này. Cũng không nhất định là tiểu thư Võ gia mà còn có thể là nữ nhi nhà khác, lấy danh nghĩa là giúp mình cố sủng, sau đó bảo mình ở trong cung giúp đỡ một chút. Hiện tại Lý Già La liền chặn đầu trước, đợi tới đầu xuân tuyển tú thì có thể bớt đi bao nhiêu việc.
Võ Chính Đạo loại người này, khẳng định không có khả năng cứ như vậy cam tâm chỉ làm quận công. Hoặc là hắn không đủ tự tin đối với đại nữ nhi của mình, nghĩ rằng nam nhân chỉ thích cô nương trẻ trung xinh đẹp, hoặc là hắn có lòng tốt, muốn tìm người giúp đỡ nữ nhi mình. Nhưng dù thế nào vẫn là hắn có lợi.
Suy nghĩ của nam nhân cũng thật kỳ quái, ở trong cung này, làm sao có thể có hảo tỷ muội? Nếu không phải Võ gia không có người thích hợp, phỏng chừng hiện tại hắn cũng đã cho người tiến cung mở lời rồi.
Lý Già La cố tình không để hắn như ý, phá vỡ kế hoạch muốn lấy Tiểu Bảo để uy hiếp mình của bọn họ.
Đối với Võ gia, nàng cảm thấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu còn không an phận, như vậy nàng cũng sẽ không khách khí.
Đầu năm, công văn tuyển tú đều đã phát xuống các địa phương, chỉ còn chờ nhóm tú nữ đến kinh thành tuyển tú. Lễ bộ cùng nội vụ phủ cũng bắt đầu bận rộn.
Xuân Phương cung cũng cho người quét dọn sạch sẽ, chờ sơ tuyển kết thúc thì nhóm tú nữ sẽ vào ở.
Nhóm tú nữ kinh thành có ưu thế hơn hẳn. Còn không phải sao, vừa đầu xuân, bất kì ai có quan hệ gì với trong cung đều trước sau bắt đầu đưa bái thiếp vào.
Ngay cả lão Thái phi trong cung cũng không ngoại lệ mà nhận được bái thiếp. Mọi người ai cũng muốn có một chỗ dựa dù là nhỏ nhoi.
Bên này Lý Già La cũng nhận vài cái bái thiếp, đều là người trước đây không biết hoặc có thể nói là không hề lui tới.
Lý Già La cũng không muốn tìm người giúp đỡ cố sủng, cứ dựa theo mọi người nói, hiện tại nàng vừa có nhi tử vừa có sủng. Cho dù thất sủng, Hoàng Thượng cũng nể tình Tam hoàng tử, sẽ không để người khác bạc đãi mình. Huống chi, hiện tại Tam hoàng tử còn nhỏ, không thể liên quan gì đến chuyện đoạt vị. Cho nên cần gì phải nhúng mình vào vũng nước đục, vậy thì mất nhiều hơn được.
Sau khi Vân thị cùng Nguyễn thị trở về, Võ gia liền không dám tiến cung nữa. Vì sợ Huệ phi nương nương lại hỏi Tiền Tiểu Bảo, hơn nữa cũng sợ nương nương phái người đi về quê nhà hỏi thăm tình huống của Tiền Tiểu Bảo. Nếu nương nương biết hắn không có ở quê nhà, vậy hậu quả liền rất nghiêm trọng, cho nên bọn họ đang suy nghĩ biện pháp khiến chuyện này êm xuôi.
Mà dạo trước thì Võ Chính Đạo rất mạnh miệng với đồng đạo của mình, bảo là chờ cô nương nhà người ta vào cung sẽ bảo nữ nhi mình chú ý giúp đỡ một chút. Tốt nhất là thân như tỷ muội, miễn cho Hoàng Thượng quên mất Huệ phi nương nương.
Võ Chính Đạo là nam nhân, đương nhiên biết nam nhân đều thích tiểu cô nương trẻ tuổi. Hoàng Thượng chẳng phải nam nhân sao, có người giúp nữ nhi mình cố sủng, đó không phải là rất tốt à?
Ai biết cuối cùng lại xảy ra chuyện này đâu. Nghe Vân thị kể lại, hắn thật sự không dám bảo bà lại tiến cung nói thêm cái gì, nếu không Huệ phi thật sự tìm bọn họ tính sổ, vậy thì hỏng bét.
Nghe một ít thái giám nói ở ngoài cung, các nhóm tú nữ đã lục tục đến. Lý Già La đang nắm bàn tay nhỏ của nhi tử đi trên đường. Bây giờ Tam hoàng tử đã có thể đi một đoạn đường, có điều hắn thích có người nắm tay đi cùng hắn, đặc biệt thích đến hoa viên trong Trường Xuân cung. Như hôm nay khí trời nóng nực, bọn Hồng Tuyến cũng bắt đầu chơi diều. Có lẽ đối với Tam hoàng tử mà nói, diều đối với hắn là cái gì đó rất hiếm lạ, vừa nhìn đã cảm thấy vui mừng.
Cứ cách ba ngày Thái y đều sẽ bắt mạch bình an cho chủ tử các cung. Ngày hôm nay vừa đúng là ngày Lý Già La được bắt mạch bình an, Lý Già La đã tự tính toán trong lòng, ngược lại cũng không sợ cái gì.
Vị Thái y này vừa bắt mạch cho Huệ phi nương nương xong, trong lòng cũng có chút vui vẻ. Chủ yếu là loại mạch này nói ra khiến Hoàng Thượng thích, nương nương cũng thích.
"Huệ phi nương nương, đây là hỉ mạch, thần xin chúc mừng nương nương trước." Thái y kia chắp tay cười nói.
Đám Hổ Phách nghe xong, vui mừng không thôi, Tam hoàng tử cũng sắp hai tuổi, trong cung lại chuẩn bị tuyển tú, lúc này nương nương có thai, vậy không phải là chuyện rất tốt sao.
Hoàng Thượng đến Trường Xuân cung cũng nhiều, cũng sớm nên có tin tức rồi.
Phùng An chạy đến Dưỡng Tâm điện báo tin vui cho Hoàng Thượng.
Không bao lâu, Hoàng Thượng liền mang theo người đi tới, trên mặt cười như đón gió xuân.
Phi tử có thể sinh, hắn đương nhiên rất thích, con cái càng nhiều càng tốt.
"Ái phi có công, lần này cảm giác thế nào?" Hoàng Thượng cười hỏi.
Tam hoàng tử nay có thể nói, có thể đi, còn lớn lên khả ái như vậy, tất nhiên Hoàng Thượng càng thích sinh thêm mấy hoàng tử khỏe mạnh như vậy.
Lý Già La cười nói: "Nếu không phải Thái y lại đây thỉnh mạch bình an thì một chút cảm giác cũng không có, làm gì có không thoải mái, đều rất tốt."
"Không giống nhau, trước kia là không biết, hiện tại đã biết, khẳng định phải càng cẩn thận, muốn ăn cái gì, liền ăn cái đó. Nếu không có, trẫm cho người nghĩ biện pháp." Nơi này là hoàng cung, muốn ăn cái gì liền có cái đó. Hoàng thượng thật vui vẻ, lần này không giống khi mang thai Tam hoàng tử, dù hy vọng là một nam hài nhi, nhưng nếu là nữ hài nhi cũng không tệ. Dù sao Huệ phi có thể sinh hoàng tử khỏe mạnh, về sau không phải còn có cơ hội sao?
Cho nên hắn không vội.
Mà Vương Thái Hậu cùng Triệu Hoàng Hậu cũng đã biết. Triệu Hoàng Hậu thật cao hứng, còn tự thân đi qua Trường Xuân cung một chuyến, thưởng rất nhiều thuốc bổ, mặt khác cũng nói một vài chuyện: "Vốn dĩ lần này phục tuyển muốn để Huệ phi ngươi qua trấn áp, chỉ là hiện tại thân thể ngươi thế này, bản cung cũng không tìm ngươi nữa. Ngươi dưỡng thai cho tốt, đến thời điểm lại sinh thêm hoàng tử cho Hoàng Thượng, đó mới là phúc khí của Đại Sở chúng ta. Bản cung cũng rất thích Tam hoàng tử, ngươi dưỡng rất tốt."
Nếu nói Triệu Hoàng Hậu không lo lắng Huệ phi sẽ sinh thêm hoàng tử, uy hiếp địa vị của mình, đó là không thể nào. Có điều người Võ gia chẳng có ai thành sự gì được, mà Hoàng Thượng cũng không có ý trọng dụng người Võ gia. Cho nên thật ra Triệu Hoàng hậu có thể thả lỏng một nửa tâm.
Hơn nữa, Huệ phi không hề có ham muốn tham dự cung vụ, có thể thấy rõ qua phản ứng không quan tâm của Huệ phi đối với việc trong cung. Nếu như vậy, vị trí Hoàng Hậu này lại thành trách nhiệm nặng nề, nhưng Triệu Hoàng Hậu cũng không hề xem thường nàng ta.
Mấu chốt là ý tứ của Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng có ý đó, như vậy nàng phải bắt đầu chuẩn bị ngay.
Có điều trước mắt xem ra Hoàng Thượng không có ý đó. Cũng không hề tỏ vẻ bất mãn gì đối với nàng - vị Hoàng Hậu này. Cho nên hiện tại nàng không mấy lo lắng.
Có đôi khi không làm gì, ngược lại so với lo nghĩ tính kế đối phương vẫn hơn tốt một ít.
Bao nhiêu vị Hoàng Hậu chính là bởi vì sợ mất đi hậu vị, sau đó làm ra bao nhiêu chuyện mới bị Hoàng Thượng chán ghét.
Triệu Hoàng Hậu có nguyên tắc là Huệ phi không nhằm vào mình, như vậy bản thân liền án binh bất động, nhìn rồi tính sau.
Ngược lại, nếu Huệ phi thật sự có tính kế gì mình, như vậy thực xin lỗi, nàng cũng sẽ không mềm yếu mà ngồi chờ chết.
Chỉ là lần này Huệ phi lại mang thai, xem ra tứ phi đứng đầu sẽ có một vị trí dành cho nàng ta.
Vương Thái Hậu cũng biết Huệ phi lại mang thai, tay niệm phật châu chuyển càng lúc càng nhanh, ngoài miệng nói: "Xem ra Huệ phi thật sự là một người có phúc khí, thật hi vọng nàng ta có thể sinh thêm hoàng tử."
Cung ma ma nói: "Nương nương, nô tỳ thấy Hoàng Thượng nhiều lần lâm hạnh Trường Xuân cung, đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi. Có lẽ thân thể Huệ phi dễ mang thai. Nương nương, đáng tiếc Lý thần y không ở đây, không thì sẽ không phải là cục diện như thế."
"Lý thần y có ở đây thì cũng sẽ không nghe ai gia sai khiến. Nếu không phải như thế, thì ai gia cũng sẽ không xuống tay tàn ác. Chỉ tiếc, vì Vương gia nên rốt cuộc ai gia đã mềm lòng một ít, tạo thành cục diện này."
Chỉ vì muốn Vương gia có thể sinh ra hoàng tử, bà thật sự mềm lòng.
"Nếu như lúc ấy còn có hoàng tử khác được dưỡng ở bên người, ai gia cũng sẽ không mâu thuẫn như vậy. Aizz, rốt cuộc là dưỡng từ nhỏ tới lớn nên có cảm tình, chỉ là nay hắn đã cứng cáp rồi nên không để ai gia - vị mẫu hậu này vào mắt nữa." Vương Thái Hậu nói: "Tạm thời không cần sinh sự, đợi Minh Nhã tiến cung, xem xét tình huống rồi lại nói. Các hoàng tử khác dù có nhiều thì cũng không có quý giá bằng đứa nhỏ của Vương gia. Chỉ cần Minh Nhã sinh hoàng tử, ai gia cũng không sợ cái gì nữa."
Cung ma ma nói: "Minh Nhã cô nương nhất định có thể sinh hạ hoàng tử. Nương nương yên tâm, người an bài cho Minh Nhã cô nương đều đã sắp xếp xong xuôi, bao gồm người chuyên môn lo vấn đề ăn uống cũng là tuyển người tốt nhất."
Vương Thái Hậu gật gật đầu, nói: "Lần này Hoàng Đế sẽ muốn phong Huệ phi lên tứ phi, cũng không biết vị con dâu kia của ai gia nghĩ thế nào."
Một Hoàng Hậu không sinh được hoàng tử, bị một phi tử lại sắp sinh thêm hài tử đuổi theo sát phía sau, cảm giác này chẳng dễ chịu gì. Cũng tốt, đến thời điểm để người con dâu này đối phó Huệ phi, cũng bớt phí sức của bà.
Vì thế khi Hoàng Thượng đến tìm Vương Thái Hậu, nói với Vương Thái Hậu, hắn muốn sắc phong Huệ phi làm Thục phi, Vương thái hậu gật đầu nói: "Lần trước nên thăng rồi, chỉ là nghĩ về sau đứa nhỏ này còn có tạo hóa lớn hơn, cho nên lần này liền thăng phân vị của nàng lên phi vị đi. Phi tử hậu cung có thể sinh hoàng tự cho Hoàng Đế đó chính là đại công thần. Có điều, ai gia nghĩ, An phi cũng hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy rồi, lại vẫn luôn nằm ở phi vị, Nhị công chúa cũng trưởng thành rồi, không bằng cũng thăng An phi lên một cấp?"
Vương Thái Hậu nói cũng hợp lý, trừ việc lần trước An phi bị Trần Thục nghi liên lụy ra, ở tại trong cung cũng giúp Hoàng Hậu xử lý không ít cung vụ, hơn nữa xem ở thể diện của Nhị công chúa, điều này cũng nên làm.
Hoàng Thượng nói: "Mẫu hậu nói rất đúng, vậy thì sắc phong An phi làm Đức phi đi, việc này còn phải nói một câu với Hoàng Hậu."
"Đúng, người con dâu này của ai gia, trước giờ ai gia luôn hài lòng. Mấy năm nay nàng ấy cũng cực khổ, các ngươi là phu thê kết tóc, tuy rằng Hoàng Hậu không có sinh hoàng tử cho Hoàng thượng, nhưng về phương diện khác nàng ấy không có bất cứ sai lầm nào. Cho nên đừng bao giờ Hoàng thượng nổi lên cái tâm phế hậu đấy."
"Mẫu hậu yên tâm, Hoàng Hậu không có sai, mấy năm nay lo liệu hậu cung, trẫm đều ghi tạc trong lòng, tuyệt đối không có tâm tư phế hậu."
_______________
Triệu Hoàng Hậu nghe xong lời Hoàng Thượng nói, gật đầu đáp: "Hoàng Thượng nói phải. Huệ phi đứng vào hàng tứ phi, thần thiếp cũng thấy nên như vậy. Mấy năm nay An phi giúp thần thiếp không ít, nàng ấy làm Đức phi là danh chính ngôn thuận."
Cho nên sau khi biết tin Huệ phi mang thai, hai ý chỉ này liền được ban xuống. Huệ phi được sắc phong Thục phi, An phi được sắc phong Đức phi. Tứ phi thì đã có hai chỗ, còn dư hai chỗ, sẽ là ai đây?
Sau khi Tĩnh phi biết, đập gần hết đồ đạc trong phòng. Nếu nói bởi vì Huệ phi lại mang thai cho nên được sắc phong thì còn nghe ổn. Nhưng dựa vào cái gì An phi lại được sắc phong Đức phi?
Muốn phong cũng chỉ có thể là mình, tốt xấu gì mình sinh Nhị hoàng tử, cũng là phi vị. An phi kia lại chỉ sinh một công chúa, làm sao có tư cách?
Tĩnh phi tức giận không thôi, vài ngày đều không có sắc mặt tốt.
Nhưng dù nàng tức giận thì cũng không có cách nào, cũng không thể chạy đến trước mặt Hoàng Thượng đi đòi phân vị này được.
Thứ phân vị này, trừ bỏ Hoàng Thượng cho ngươi thì bản thân đành bất lực. Muốn đòi cũng không được, còn vô duyên vô cớ bị người xem thường, bị Hoàng Thượng chán ghét.
Chỉ là nàng bất bình trong lòng, cảm thấy nếu có sắc phong, cũng nên sắc phong chính mình. Huệ phi có thai, tốt xấu còn có lý do, An phi thì vì cái gì mà cũng được phong, quả thực là kì quái nha.
Chẳng lẽ Nhị hoàng tử so ra kém Nhị công chúa?
Tĩnh phi cảm thấy mọi người đều chê cười mình.
Nhìn Huệ phi cùng An phi đều đứng hàng tứ phi, còn có kim sách, tốt hơn so với mình chỉ đơn thuần là phi vị, Tĩnh phi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hoàng Hậu nói với Thục phi cùng Đức phi: "Hai vị muội muội, về sau bản cung liền có chuyện muốn giao cho hai người phụ giúp. Đương nhiên, hiện tại Thục phi chủ yếu là dưỡng thai, bản cung cũng sẽ không quấy rầy ngươi. Đức phi, lần này tuyển tú nhiều hơn mọi lần, đến thời điểm phục tuyển, ngươi cần phải có mặt."
Đức phi cười nói: "Chỉ cần nương nương không ghét bỏ, tất nhiên thần thiếp sẽ cống hiến sức lực."
Ba năm trước, nàng cũng đi phục tuyển, khi đó có nàng, có Nhu phi, có Hiền phi, hiện tại chỉ còn lại mình.
Lý Già La thành Thục phi, đãi ngộ liền nâng cao một bậc. Đương nhiên, nàng vẫn là ở tại Trường Xuân cung không có đổi. Có điều vì trở thành một trong tứ phi nên Hoàng Hậu cũng có thể gọi nàng là muội muội.
Hơn nữa, bên này của nàng cũng có thể có riêng một thái giám tổng quản. Không biết Lưu Vĩnh Toàn nói thế nào với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền phái đồ đệ Tiểu Lục Tử của Lưu Vĩnh Toàn đến Trường Xuân cung.
Lưu Vĩnh Toàn cũng nhiều đồ đệ, không chỉ mình Tiểu Lục Tử, nhưng Tiểu Lục Tử khá quen thuộc với Trường Xuân cung, quan hệ cũng tốt, phái đến nơi này cũng thích hợp.
Lưu Vĩnh Toàn nói với Tiểu Lục Tử: "Tiểu tử, phái ngươi đi cũng là vì tốt cho ngươi. Ngươi ở bên cạnh ta cũng đủ lâu rồi, nhãn lực cũng tạm đủ dùng. Ta là sư phụ cũng không thể để ngươi đến nơi bị vắng vẻ. Tốt xấu gì ta vẫn sẽ ở bên Hoàng Thượng mười mấy năm nữa, thậm chí có thể lâu hơn, cho nên ở bên cạnh Hoàng Thượng thì ngươi không có cơ hội. Đi theo Thục phi nương nương, quản tốt cung cho Thục phi nương nương, về sau ngươi sẽ có tiền đồ tốt."
Tiểu Lục Tử cười nói: "Sư phụ luôn rất tốt với ta, sao ta có thể không biết tốt xấu? Sư phụ, ngài nói xem hoàng thượng có ý lập Tam hoàng tử làm Thái Tử hay không?"
"Ngươi mau ngậm miệng cho ta, về sau không được nhắc lại với bất kì ai. Hoàng Thượng đang tuổi tráng niên, sao lại cần lập Thái Tử? Về sau Hoàng Thượng càng có nhiều hoàng tử hơn, Tam hoàng tử cũng còn quá nhỏ. Nhớ kỹ, không được nói tới vấn đề ngu xuẩn này với ai hết, hiểu chưa?"
"Đây cũng là ở trước mặt sư phụ, đồ đệ ta mới hỏi. Ngài yên tâm, về sau ta sẽ không nói, toàn tâm toàn ý hầu hạ tốt Thục phi nương nương cùng Tam hoàng tử."
"Vậy là đúng rồi. Nhớ kỹ, ngươi thành người Trường Xuân cung thì chỗ sư phụ ta đây liền không thể cho ngươi tiện lợi gì nữa, miễn cho hai bên bất tiện, hiểu không?"
Tiểu Lục Tử tỏ vẻ minh bạch. Có điều sư phụ nói là như vậy, nhưng đến thời điểm vẫn sẽ lộ ra chút gì cho mình thôi, đây gọi là có người quen thân vẫn tốt hơn.
Lưu Vĩnh Toàn dặn dò kĩ lưỡng xong, cảm thấy không còn vấn đề, lúc này mới để Tiểu Lục Tử đi.
Thục phi bên kia là một nơi dừng chân tốt, dù sao Tiểu Lục Tử đi theo hắn gọi sư phụ nhiều năm như vậy, coi như là hắn làm một cái chuyện tốt đi.
Tiểu Lục Tử đến Trường Xuân cung, lại có quan hệ như vậy với hắn, nói không có gì dính dáng là không thể. Nhưng Hoàng Thượng cũng đã nói Tiểu Lục Tử thích hợp, hắn cũng không còn gì để nói.
Lý Già La để Tiểu Lục Tử gặp mặt tất cả mọi người trong Trường Xuân cung, xem như lần đầu tiên chính thức ra mắt, dù bọn họ đã sớm quen biết.
"Về sau Tiểu Lục Tử sẽ quản mấy người các ngươi, đừng có bởi vì Tiểu Lục Tử mới đến mà không nghe lời hắn, như vậy bản cung sẽ không tha."
Trừ bỏ bốn người Phùng An, Điền Lục, Lý Trụ, Trần Hữu đi theo cạnh bên mình, Trường Xuân cung có hơn mười thái giám khác, nàng không nhớ nổi hết tên, cũng nên có người quản mới tốt. Đương nhiên, Tiểu Lục Tử cũng có thể quản cung nữ, có điều bọn Hổ Phách cùng Hồng Tuyến đều là người quen nên Tiểu Lục Tử cũng sẽ không cố ý nói mấy thứ linh tinh không phù hợp.
Lý Già La muốn để Tiểu Lục Tử loại bỏ hết thảy những nơi không an toàn. Hiện tại nàng lại mang thai, còn có một tiểu nhi tử, sức lực có hạn, không thể tự lo mọi chuyện, cần một cái tổng quản giúp mình giải quyết.
Tiểu Lục Tử cũng biết trách nhiệm trọng đại, có điều hắn không có cảm thấy vất vả, muốn đặt vững chân ở trong cung thì tìn được một chủ tử tốt là quan trọng nhất. Trước mắt xem ra, người chủ tử này của hắn tuyệt đối là một lựa chọn tốt. Tiếp theo ngóng nhìn chủ tử có thể sinh thêm hoàng tử, như vậy ở trong hậu cung này còn có cái gì đáng sợ đâu?
"Thái giám bên cạnh Vương quý tần là ai?" Tản bộ trong ngự hoa viên xong, Lý Già La hỏi Tiểu Lục Tử.