Edit: Puta Ng
Beta: Nam Thiên Vân
Huệ phi hỏi: "Điều này không sai." Vân thị thật đúng là một lòng quyết định vì Võ Uyển Đình "Có điều phẩm hạnh của con trai nhà họ thế nào?"
Đối với Võ Uyển Đình, Lý Già La cảm thấy ai cưới nàng ta chính là nhận lấy tai họa. Nhưng xem tình hình này, Liên gia vẫn chủ động tới cửa? Điều này có chút kỳ quái, chẳng lẽ là Hoàng Thượng an bài?
Vân thị mỉm cười nói: "Trước đó không lâu đến Liên gia, uống trà cùng Liên gia thái thái, gặp qua đứa bé kia. Bộ dáng rất đoan chính, nói chuyện cũng rất ôn hòa. Thần phụ thấy đúng là rất tốt."
Lý Già La lại hỏi: "Phụ thân có đồng ý hay không?"
Nói đến cái này, Vân thị cũng hơi do dự. Võ lão thái thái nhịn không được, lập tức nói: "Liên gia này nghèo như vậy, gả Uyển Đình qua, người làm mẹ như ngươi không cảm thấy đuối lý sao? Lão gia nhà ngươi tìm những vị kia đều rất tốt, vương công quý tộc. Nói đến cũng cho nương nương chúng ta nở mày nở mặt.
Ngươi thì hay rồi, một người cũng không ưng. Không phải chỉ là có thêm mấy thiếp thất thôi sao? Hiện tại nhà ai không có mấy người thiếp thất? Chỉ cần hắn không sủng thiếp diệt thê là được, những cái khác sợ gì? Không phải có nương nương chúng ta ở trong cung sao? Đoán rằng các nàng cũng không dám quá phận!"
Thì ra Võ Chính Đạo tìm cho con gái của mình loại người người hình thức như thế kia, nhìn được mà không dùng được. Vân thị nhất định không đồng ý.
Lý Già La nói: "Ta lại cảm thấy mẫu thân nói không sai."
Mắt Vân thị sáng lên, sau khi trở về đã có thể nói lại với Võ đại lão gia.
Võ lão thái thái nghe xong rất là thất vọng. Nhưng hôm nay các bà tiến cung vì chuyện này, Võ đại lão gia cũng muốn để nương nương đưa ra chủ ý.
Vân thị cảm thấy mỹ mãn, kế tiếp chính là Nguyễn thị. Nguyễn thị lại là yêu cầu rất cao, nói ra vài người, đến con trai Vĩnh Xương trưởng công chúa cũng nói ra.
Lý Già La hỏi: "Vĩnh Xương trưởng công chúa? Không phải nàng ấy chỉ có một Trường Ninh quận chúa sao? Thế nào lại có thêm một đứa con trai?"
Vân thị lộ ra thần sắc trào phúng, Nguyễn thị trên mặt không tự tại, ấp úng nói: "Là con trai của phò mã Vĩnh Xương trưởng công chúa. Vĩnh Xương trưởng công chúa chỉ sinh một nữ nhi, cho nên phò mã tìm một thông phòng, sinh ra nhi tử. Kỳ thật coi như là nhi tử của Vĩnh Xương trưởng công chúa."
Thấy sắc mặt Huệ phi càng ngày càng không tốt, Nguyễn thị không dám nói tiếp nữa. Võ lão thái thái lại không nhìn thấy, trực tiếp nói: "Ta cảm thấy cũng rất tốt. Bên kia là quý phủ công chúa, nếu bình thường, nào đến phiên nhà chúng ta?"
"Mẫu thân, chớ nói chuyện." Vân thị vội vàng ngăn cản nói.
"Vì sao không thể nói, nơi này lại không có người ngoài." Võ lão thái thái còn muốn lại nói tiếp chỗ tốt của mối hôn sự này.
Mặt Huệ phi không chút thay đổi, nói: "Nhị thẩm, ngươi biết không, thân phận như vậy đến gia phả cũng không được ghi tên vào. Vĩnh Xương trưởng công chúa là con gái Hoàng gia, cho dù không được sủng, vị phò mã này cũng phải nể mặt. Phò mã như vậy, ngươi xác định ngươi muốn gả con gái của mình qua đó?"
Nguyễn thị cúi đầu nói: "Không phải Trường Ninh quận chúa vẫn quan hệ tốt với nương nương người sao?"
"Nhị thẩm nói như vậy, mối hôn sự này còn là tốt cho bản cung! Nếu như vậy, bản cung cũng không còn gì để nói, nhị thẩm cứ việc định ra mối hôn sự này. Chỉ là về sau cũng đừng nói Tam đường muội là đường muội của bản cung. Bản cung còn thấy xấu mặt đấy."
Nguyễn thị vừa thấy Huệ phi nổi giận thì không dám nói gì nữa. Võ lão thái thái cũng phát hiện không khí không đúng, muốn khuyên Võ Uyển Trinh "Nương nương, người không biết nhị thúc và nhị thẩm người khó xử thế nào đâu. Hiện tại bọn họ ngay cả một nửa chức quan cũng không có. Mặc dù có nương nương người ở trong cung, nhưng nhị thúc người vẫn là một thường dân, chúng ta cũng muốn tìm cho nhị thúc người một chức quan.
Nhưng là quyên quan (nộp tiền cho triều đình để được một chức quan), nhiều lắm chỉ là một chức quan thất phẩm, người khác cũng khinh thường"
Đây chính là muốn đến xin chức quan cho Võ nhị lão gia mà, Lý Già La cười lạnh. Như vậy mà cũng mở miệng được.
Võ lão thái thái cảm thấy yêu cầu của bản thân thật bình thường. Người ta là nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu nương nương không phải đến nhị thúc nàng ta cũng được phong quận công sao? Các bà yêu cầu không cao, chỉ phong Nhị nhi tử của mình một tước vị huyện công là được rồi. Tôn nữ của mình sinh Tam hoàng tử, công lao lớn như vậy, Hoàng Hậu nương nương còn chưa sinh được một hoàng tử đâu.
Huệ phi thản nhiên nói: "Không có chức quan thì không có chức quan. Bản cung thấy như vậy cũng rất tốt. Nếu nhất định muốn gả Tam đường muội đến bên kia, bản cung cũng không xen vào. Nhưng mẫu thân, người có thể trở về nói với phụ thân, bảo hắn sắp xếp chuyện tách ra ở riêng."
Lời này vừa nói ra, Vân thị vui vẻ, Võ lão thái thái và Nguyễn thị kinh hãi, sao lại thành như vậy? Không phải đang nói về hôn sự của Uyển Nhu sao, sao đột nhiên lại nhảy đến chuyện phân nhà?
"Ta trưởng bối này còn ở đây, sao lại phân nhà? Đây không phải là dọa người sao?"
"Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Tổ phụ đã sớm mất, khi đó đã có thể phân nhà. Phụ thân tất nhiên sẽ nuôi tổ mẫu. Mẫu thân, bản cung nói đúng hay không?"
Vân thị vội nói: "Nương nương nói phải. Chúng ta một phòng này là đại phòng, nuôi mẫu thân là chuyện đương nhiên phải làm. Dù là phân nhà ra ở riêng, mẫu thân cũng nên theo chân chúng ta."
Có nương nương làm chỗ dựa, chỉ cần nhị phòng này kiên trì muốn gả Uyển Nhu, vậy thì dọn ra ở riêng. Như vậy không còn gì tốt hơn.
Phu tử tòng tử, điểm này lại khiến mọi người không có lời nào để nói. Bởi vì một nhà, đương gia đứng đầu là nam nhân, gia chủ đời trước đã chết, như vậy gia chủ đời sau đổi thành Võ Chính Đạo.
Võ Chính Đạo nói phân nhà, đó tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nếu phụ thân Võ Chính Đạo còn sống, bọn họ nói phân nhà, đó chính là bất hiếu.
Nguyễn thị làm sao có thể đồng ý phân nhà? Đại phòng phát triển không ngừng, trong cung có con gái càng ngày càng được sủng ái, về sau nói không chừng có thể tiến thêm một bước. Dù là vài chục năm nữa cũng không buông mới phải. Làm sao có thể dễ dàng để cho họ phân ra đây?
Phân ra rồi, bọn họ chính là dân chúng bình thường! Hôm nay chỉ là nương vào cái cớ này, đến ám chỉ nương nương, cho trượng phu mình một tước vị nào đó. Cũng là nhị thúc ruột của nàng, thật không phải người ngoài, thế nhưng nào ngờ lại nếm mùi thất bại.
Vị Huệ phi này không còn là tiểu cô nương khúm núm mới đến Võ gia nữa rồi. Lúc trước con gái của mình nói chuyện Võ Uyển Đình, bà còn không dám tin tưởng, hiện tại bà xem như tin. Nếu không như ý nàng ta, nàng ta nhất định sẽ lập tức trở mặt.
Vốn tưởng rằng Trường Ninh quận chúa cứu mạng vị Huệ phi nương nương này, nàng sẽ tán đồng cuộc hôn nhân với nhà Vĩnh Xương trưởng công chúa, thế nhưng không ngờ nàng không đồng ý.
Tình thế bị người ép buộc, Nguyễn thị vội vàng cam đoan, tuyệt đối sẽ không kết thân với vị phò mã gia này.
Võ lão thái thái càng chẳng thay đổi được gì, còn có thể nói gì nữa?
Huệ phi nương nương hỏi: "Sao Nhị thẩm lại nghĩ đến cửa hôn sự này?"
Nương nương có lời muốn hỏi, Nguyễn thị không dám không nói.
"Là vị phò mã gia kia đưa bái thiếp đến lao gia chúng ta. Sau đó lão gia chúng ta nghĩ tới Trường Ninh quận chúa, vì thế liền lui tới, sau đó nói đến chuyện hôn sự của nữ nhi, liền thành như vậy." Kỳ thật bà cũng thật nghẹn khuất, vị kia căn bản đến thứ tử cũng không phải. Nhưng nghĩ có thể kết thành thân gia cùng trưởng công chúa, việc đó thật không tệ, dầu gì cũng là hoàng thân quốc thích.
Nói tới, nếu vị nương nương này có thể mở miệng, con gái của mình có khi làm vương phi cũng được. Đáng tiếc nàng không mở miệng, lại cho bọn họ tự mình cân nhắc. Hiện tại không xong lại không hài lòng với bọn họ.
"Đi về đi, bảo phụ thân nói rõ ràng chuyện phò mã gia cho nhị thúc, cũng làm cho trong lòng hắn có tính toán. Kết thân không phải kết thù, các ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút."
Cho người này lui ra ngoài, Lý Già La xoa xoa mày. Có đôi khi, nàng tình nguyện đi đối phó những người giảo hoạt kia, cũng không muốn nói chuyện với những người ngu xuẩn này. Thật là làm cho người ta không biết nói gì cho phải.
Rõ ràng là cái hố to, lại cảm thấy là một chuyện tốt, một bước muốn nhảy xuống.
Hoàng Thượng lại đây, Lý Già La liền hỏi Hoàng Thượng về chuyện Liên Ngự Sử. Hoàng Thượng gật đầu nói: "Là trẫm đề nghị. Trẫm không nói thẳng với Liên ngự sử mà cho Tín vương đi nói với ông ta. Trẫm nghĩ, cảm thấy hoàn cảnh của Liên gia như vậy, rất thích hợp với vị muội muội kia của ngươi. "
Trong nhà Liên gia, quyển gia quy của họ dầy thế này. Con dâu mới vào cửa, trước tiên những cái khác không nói, chính là phải thuộc làu làu quyển gia quy kia. Học không xong thì không thể ghi tên vào gia phả. Hơn nữa nhà họ không sợ cường quyền. Bằng không cũng sẽ không có một người như Liên Ngự Sử.
Người ngay thẳng cương trực như vậy, ai cũng không có cách nào lôi kéo. Hoàng Thượng rất yên tâm với Liên Ngự Sử.
Lý Già La nghe xong chỉ chậc lưỡi. Liên gia này thật đúng là "Người trong sạch". Võ Uyển Đình gả xong, đoán rằng nhất định là sẽ bị uốn nắn gắt gao.
Nàng ta chính là loại người chỉ có người khác nghe nàng ta. Nàng ta nghe người khác thì nằm mơ đi.
Nhưng Liên gia lại đặt nặng nhất quy củ, một cô con dâu mới làm sao có khả năng khiến mọi người nghe lời ngươi? Như vậy, đoán rằng Võ Uyển Đình gả qua, trong một thời gian rất dài sẽ không ra ngoài nổi
Lý Già La cười thiếu phúc hậu. Quản chặt Võ Uyển Đình, về sau nàng ta sẽ không gây được họa. Nàng cũng không muốn đi theo thu thập cục diện rối rắm cho nàng ta.
"Hoàng Thượng, người thật tốt!" Nàng nhắc đến chuyện đó, hằn liền giải quyết xong.
Hoàng Thượng nói: "Vậy ngươi bồi thường trẫm thế nào?"
Lý Già La cười nói: "Thần thiếp không có vật gì quý báu, chỉ có thể lấy thân báo đáp. Chỉ là không biết ân nhân có thích hay không?"
Hoàng Thượng cười nói: "Tiểu nương tử ôn nhu săn sóc, giỏi đoán ý người, sao bản công tử lại không thích đây?"
Tiểu Lục Tử cũng nghe được từ Phùng An, vài người Võ gia nói gì đó với Huệ phi nương nương. Tiểu Lục Tử biết, dĩ nhiên Lưu Vĩnh Toàn sẽ biết, Lưu Vĩnh Toàn biết, nhất định là Hoàng Thượng cũng biết.
Nhưng Hoàng Thượng lại chỉ nghe được từ Huệ phi về chuyện Liên gia và Võ gia. Chuyện nhị phòng Võ gia rách nát một chút cũng không làm phiền đến Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nghĩ, Huệ phi như vậy, biết đúng mực, không được một bước lại tiến thêm cả thước, không uổng mình sủng nàng. Phi tử khác chỉ cần mình hơi có chút sắc mặt tốt đối với các nàng, không phải muốn cái này chính là muốn cái kia, lại lấy chuyện nhà mẹ đẻ ra xin xỏ mình. Không phải cầu quan thì chính là cầu tài, hoặc là cầu xin tha thứ. Hoàng Thượng đã thật phiền chán với loại người này.
Huệ phi chưa từng cầu quan cho nhà mẹ đẻ mình, sau đó những chuyện phiền lòng này cũng không nói với hắn, duy nhất chuyện kia. Hay là bởi vì mình bắt gặp kế muội kia của nàng vô lễ với nàng, sau đó mới xin mình tìm cho nàng ta một nhà quy củ.
Đến kế muội kia đối xử với nàng như vậy, nàng cũng không có ý nghĩ trả thù, tìm một nhà không tốt cho nàng ta, trái lại sợ hãi tính tình của kế muội sẽ khiến nhà người ta xấu hổ.
Nàng cũng chỉ mong kế muội của mình được nhà chồng uốn nắn cho tốt.
Cho nên Hoàng Thượng vui vẻ để chuyện này trong lòng, chủ động hoàn thành giúp nàng. Về phần tần phi khác xin xử lý, hắn lại cảm thấy rất phiền chán.
Ba nữ nhân Võ gia từ trong cung trở về, Võ Chính Đạo và Võ Chính Nghĩa đều ở nhà chờ, nhìn thấy ba người trở lại, đều vội vã hỏi tình hình. Chỉ là Vân thị là một khuôn mặt tươi cười, mà Nguyễn thị là khuôn mặt rầu rĩ, Võ lão thái thái là có vẻ hơi tức giận.
Thời điểm ở trong cung, Võ lão thái thái không dám nói, trở về, nhìn thấy 2 con trai, tự nhiên có dựa vào, liền nói: "Làm nương nương liền vong ân phụ nghĩa, quên đi ai mới là trưởng bối của nàng!"
Võ Chính Đạo vội vàng nói: "Nương, lời này của người là có ý gì? Người muốn Võ gia ta đều rơi vào tình cảnh nguy hiểm sao?"
Võ Chính Nghĩa cũng nói: "Nương, về sau đừng nói như vậy. Nương nương là người chúng ta có thể nói sao?"
Võ lão thái thái nói: "Các ngươi, cả hai ngươi đều sợ nàng ta. Chẳng lẽ nàng còn có thể giết hết chúng ta? Trừ phi nàng ta bất hiếu!"
Chỉnh một người không phải cứ giết là xong. Đến lúc đó làm cho ngươi có khổ mà không nói nên lời, trên mặt còn phải mang ơn, đây không phải rất bình thường?
Võ Chính Đạo trực tiếp hỏi Vân thị, "Trong cung gặp nương nương, phát sinh chuyện gì?"
Nghe mẫu thân mình oán giận, một chút tác dụng cũng không có.
Vân thị kể lại tóm tắt chuyện trong cung một lần. Trên thực tế, hôn sự của nữ nhi bà có thể được giải quyết viên mãn, bà rất vui mừng.
Người Nhị phòng tự tiện chủ trương, không trách được người khác. Nếu có thể tách ra ở riêng thì tốt rồi, lại không cần nuôi sống cả nhà nhị phòng này.
Đáng tiếc Vân thị biết, loại ý nghĩ này cũng chỉ là ý muốn mà thôi. Nhị phòng như con đỉa hút máu, sao có thể dễ dàng buông ra, tự sống đơn độc một phòng bọn họ?
Chính là lão thái thái cũng không đồng ý.
Võ Chính Đạo nghe xong, không nhìn người khác, chỉ nhìn đệ đệ mình, Võ Chính Nghĩa. Võ Chính Nghĩa bị nhìn từ chân đầu.
Võ Chính Đạo nói: "Nhị đệ, sao ngươi lại kết giao với vị kia? Người trong kinh thành đều biết Vĩnh Xương trưởng công chúa và vị phò mã kia bất hòa. Sao ngươi còn muốn gả Uyển Nhu cho con hắn? Nhi tử của hắn là thân phận gì? Ngươi cho rằng người Hoàng gia sẽ thừa nhận người như vậy là huyết mạch Hoàng gia sao? Dù Vĩnh Xương trưởng công chúa không được sủng ái đến thế nào, nhưng rốt cuộc nàng ta là công chúa Hoàng gia. Người Hoàng gia sẽ chấp nhận loại người này là con cháu Hoàng gia sao? Ngươi thật là ngu ngốc. Về sau lại có chuyện như vậy, đừng nói nương nương bảo chúng ta phân nhà, tự ta cũng sẽ không ở cùng nhị đệ ngươi nữa."
Nhị đệ này thật là giỏi gây chuyện.
Võ Chính Nghĩa vội vàng nói: "Đại ca, chuyện này thật ra không phải ta chủ động. Là Vĩnh Xương phò mã gia kia tìm tới ta, nói với ta, còn nói là Trường Ninh quận chúa nghe được từ chỗ nương nương. Hắn nói nương nương có ý kết thân với phủ Vĩnh Xương công chúa. Lúc ấy đầu ta nóng lên, mới làm ra chuyện như vậy. Đệ đệ cam đoan với ngươi, về sau tuyệt đối sẽ không như vậy. Ta không quen thuộc với kinh thành này nên bị phò mã gia kia lừa gạt. Ai biết tên tiểu tử kia đến gia phả cũng không được vào. Ta có ngốc thế nào, cũng sẽ không lấy con gái của mình ra làm trò đùa."
Võ Chính Nghĩa vô cùng đau đớn, trong lòng thầm mắng vị phò mã gia kia.
"Đại ca, bên phía nương nương, ngươi bảo đại tẩu tìm một cơ hội nói với nương nương ta thật sự không cố ý."Hắn sợ đắc tội cháu gái mình, vậy sau này còn không phải xong đời sao?
Võ lão thái thái cũng nói: "Nói đi nói lại vẫn là nương nương không phải. Sao lại không tìm cho nhị thúc nàng một chức quan? Lão nhị cũng là bị người lừa mà thôi."
"Nương, nương nương không phải chỗ nào? Người không nên nói chuyện lung tung." Nhị lão gia Võ Chính Nghĩa hận không thể chặn miệng của mẹ mình. Sao có thể nói nương nương không phải chứ? Dù nương nương có sai, cũng không thể nói nàng, đều là lỗi của bọn hắn.
Võ Chính Đạo thấy nhị đệ cũng thành tâm nhận sai, liền nói: "Cái này dễ nói thôi. Hôn sự của Uyển Nhu thật sự không được thì tìm một nhà trong số đồng liêu của ta, xem xem có thích hợp hay không. Đến lúc đó cũng là thiếu phu nhân nhà quan. Không cần lấy hôn sự của Uyển Nhu ra phiền toái nương nương."
Tuy rằng trong lòng Nhuyễn thị không phục, nhưng bởi vì hôm nay ở trong cung bị dọa sợ, không dám lên tiếng nữa.
Không thì lại phải tách ra ở riêng.
Hiện tại Võ lão thái thái nói, trên cơ bản huynh đệ hai người đều không nghe. Bởi vì lời nói của bà thật sự là quá vô nghĩa.
Vân thị đợi người nhị phòng đi rồi, nói với Võ Chính Đạo: " Người Nhị phòng cảm thấy trong lòng không thoải mái, thấy lão gia được tước quận công, cũng muốn một tước vị đây mà."
Võ Chính Đạo nói: "Đợi nương nương tiến thêm một bước, cũng không phải là không thể được. Lão nhị cũng quá nóng vội, chọc giận nương nương có chỗ nào tốt? Chậm rãi chờ đi. Sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy."
Hắn cảm thấy con gái của mình rất có phúc khí, chính là vận khí rất tốt. Xem xem, lần trước tại bãi săn, nguy hiểm như vậy cũng được người cản thay, hôm nay đại nạn không chết tất có phúc về sau. Phúc khí to lớn này là cái gì? Còn không phải cái kia?
Cho nên hiện tại Võ Chính Đạo không nóng nảy chút nào, cái gì hắn cũng không làm. Nữ nhi trong cung đều thay hắn làm tốt rồi, hắn sẽ chờ hưởng phúc thôi.
Thật sự không nghĩ đến, sự mềm lòng năm đó của mình lại khiến Tiền thị sinh ra nữ nhi này, thậm chí có phúc khí lớn như vậy. Võ Chính Đạo cảm thấy đây là ông trời hồi báo với sự mềm lòng lúc trước của mình.