Edit: HueKhanh92
Dọc theo đường đi, Lệ thục viện còn muốn hỏi công công truyền lời xem gọi mình đi Khôn Ninh cung làm cái gì?
Nhưng thái giám kia đặc biệt chặt miệng, nàng cũng không hỏi ra được chút gì. Lệ thục viện vốn là trong lòng có quỷ, cho nên càng thấp thỏm bất an. Sau khi đi vào Khôn Ninh cung, thấy bên này cực kì im ắng, an tĩnh khiến trong lòng nàng càng run sợ.
"Lệ thục viện, ngươi có biết tội của ngươi không?" Giọng Triệu Hoàng Hậu vang lên, Hoàng Thượng nói chuyện hậu cung sẽ để cho nàng - vị hoàng hậu này giải quyết, trực tiếp đưa người đến chỗ mình. Thật sự không nghĩ đến, Lệ thục viện này còn có lá gan lớn đến vậy!
Lệ thục viện run run nói: "Nương nương, tần thiếp, tần thiếp đã làm sai chuyện gì?"
Triệu Hoàng Hậu cho người đẩy Tiểu Quý Tử ra. Lệ thục viện vừa thấy Tiểu Quý Tử liền biết sự tình hỏng bét. Nhưng mà vẫn hy vọng là Tiểu Quý Tử không nói gì.
"Tiểu Quý Tử, sao Tiểu Quý Tử ở chỗ này của nương nương?" Lệ thục viện khẩn trương hỏi.
"Nô tài này trong cung ngươi đã khai hết rồi. Bản cung cảm thấy, ngươi vẫn nên ăn ngay nói thật đi. Không nghĩ cho chính ngươi, cũng phải suy nghĩ một chút cho người nhà của mình. Mưu hại hoàng tự, mạng của một mình ngươi làm sao đủ? Lệ thục viện, đạo lý này ngươi cũng hiểu!"
Vải chặn miệng của Tiểu Quý Tử đã bị lấy ra, hắn khóc nói với Lệ thục viện: "Nương nương, ngài mau khai hết đi, ngài cũng là bị người ép mà."
Cả người Lệ thục viện không còn chút sức lực, lập tức xụi lơ xuống đất. Mà lúc này, Võ Thục tần từ trong trong phòng đi ra, thì ra cái gọi là sắp đẻ non chỉ là ngụy trang mà thôi!
Đáng tiếc nàng còn vội vàng hoang mang muốn xử lí vật chứng. Ai ngờ đâu đây chính là cái bẫy, chờ nàng tự nhảy vào.
Nếu nàng bình tĩnh hơn một ít, có phải sẽ không có chuyện ngày hôm nay hay không?
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, Lệ thục viện không có hối hận viề việc kê đơn hại người, ngược lại cảm thấy nên làm cho hoàn mỹ hơn, không nên để người bắt được. Có thể thấy được tâm tính này chính là vấn đề.
Lệ thục viện sắc mặt như tro, nàng quỳ xuống mà nói: "Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp có tội! Thần thiếp chỉ có một thỉnh cầu, thần thiếp muốn gặp Hoàng Thượng!"
Triệu Hoàng Hậu nói: "Hoàng Thượng đã giao sự tình này cho bản cung, chuyện gì bản cung cũng có thể làm chủ!"
Lệ thục viện cười ha ha: "Hoàng Hậu nương nương, nếu sự tình liên quan đến Vương chiêu nghi thì sao? Nương nương cũng có thể làm chủ?" Nếu chính mình đã không yên ổn, như vậy khiến cho người khác cũng không yên ổn. Huống chi sở dĩ lần này nàng ra tay cũng là bởi vì Vương chiêu nghi!
Vương chiêu nghi là cháu gái ruột của Thái Hậu nương nương. Nàng ta là đầu sỏ, Thái Hậu nương nương còn có thể bảo hộ, dựa vào cái gì mà trợ thủ sẽ bị ban chết hoặc là sống cả đời ở lãnh cung?
Vương chiêu nghi? Triệu Hoàng Hậu cùng Võ Thục tần đưa mắt nhìn nhau, Triệu Hoàng Hậu nói: "Nếu như vậy, trước mắt cứ giam Lệ thục viện lại. Xuân Nhân, ngươi đi mời Hoàng Thượng lại đây."
Sự tình liên quan đến Vương chiêu nghi, ở giữa còn liên lụy đến Vương thái hậu, Triệu Hoàng Hậu cũng không tiện làm chủ. Lệ thục viện cười lạnh một tiếng, quả nhiên chính là như vậy. Vừa nói đến Vương chiêu nghi, ngay cả Triệu Hoàng Hậu cũng không dám làm chủ!
"Lệ thục viện muốn gặp trẫm?" Hoàng Thượng Tiêu Cảnh nói: "Không phải để Hoàng Hậu làm chủ sao? Sự tình đã rõ, nhanh chóng còn để Thục tần trở về, hôm nay trời rất lạnh."
Lưu Vĩnh Toàn nói nhỏ bên tai Hoàng Thượng trong chốc lát, ánh mắt Hoàng Thượng liền trở nên rất khó coi.
Nhưng cũng không chậm trễ, liền mang theo người đi Khôn Ninh cung.
"Hoàng Thượng, thần thiếp đã cho người giữ Lệ thục viện lại, ngài xem?" Triệu Hoàng Hậu hỏi.
"Cho nàng ta đi ra đây, trẫm cũng muốn nhìn xem nàng ta có thể nói ra cái gì!" Rồi nói với Lý Già La: "Ngươi có muốn đi về trước hay không?"
Lý Già La lắc đầu, nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp muốn ở chỗ này nghe."
Hoàng Thượng biết Võ Thục tần đối với chuyện này rất có cố chấp, muốn biết rõ chân tướng sự tình, cũng không có gì đáng trách. Vì thế hắn gật gật đầu.
Lệ thục viện gặp được Hoàng Thượng, hận không thể nhào tới ôm lấy đùi Hoàng Thượng. Nhưng nàng cũng biết chính mình có thể sống được hay không liền xem hôm nay mình nói như thế nào.
"Hoàng Thượng, thần thiếp có tội! Chỉ là thần thiếp bị ép buộc!" Lệ thục viện khóc lóc.
"À? Bị ép buộc?" Hoàng Thượng nói: "Ngươi nói một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lệ thục viện nhìn biểu tình của Hoàng Thượng cảm thấy khó hiểu, nhưng dù sao so với việc hắn phát giận muốn mạng của mình thì tốt hơn rồi. Nàng chỉ hi vọng không bị biếm lãnh cung, không bị ban chết, chính là làm một cái canh y cũng được, ít nhất vẫn là nữ nhân của Hoàng Thượng.
Vì thế triệt để khai toàn bộ.
"Hoàng Thượng, vốn dĩ thần thiếp với Võ Thục tần quan hệ rất tốt, chỉ là bởi vì ở tại Phương Linh điện, liền bị Vương chiêu nghi theo dõi. Vương chiêu nghi thầm hận Võ Thục tần làm hại nàng ta giảm phần vị, còn bị cấm túc, vừa ra ngoài lại nghe nói Võ Thục tần còn mang thai, càng hận điên cuồng! Phụ thân thần thiếp bị phụ thân của Vương chiêu nghi nắm thóp. Nàng ta liền truyền tin cho thần thiếp, sai thần thiếp viết cho nàng những thứ bình thường Võ Thục tần yêu thích. Thần thiếp bởi vì lo lắng cho phụ thân, nên bất đắc dĩ mới nói cho Vương chiêu nghi. Ai ngờ Vương chiêu nghi có cả người ở bên trong Nội vụ phủ, dễ dàng chôn cái thứ làm cho người ta sảy thai ở dưới bồn quýt vàng. Vài lần thần thiếp đi Phương Linh điện muốn nói với Võ Thục tần chuyện bồn quýt vàng. Có điều sợ nói ra lại bị người hoài nghi, thần thiếp gan nhỏ, vẫn không dám nói.
Sau này, Vương chiêu nghi nghe nói cây quýt vàng kia đã héo rũ, sợ đồ vật bên trong bị đào ra gây phiên phức, cho nên truyền tin cho thần thiếp, sai thần thiếp nhanh chóng xử lý. Thần thiếp không có cách nào, đành phải phái người đi."
Lệ thục viện nói lời này, khiến trách nhiệm của mình giảm đi bảy tám phần. Giống như tất cả đều là bất đắc dĩ, tất cả đều là bị Vương chiêu nghi ép. Bởi vì Vương gia thế lớn, áp chế phụ thân của nàng, nàng là hiếu nữ (nữ nhi hiếu thuận) cho nên không thể không đáp ứng Vương chiêu nghi.
Hơn nữa ngay cả việc đi xử lý đồ sau này cũng là bị Vương chiêu nghi chỉ điểm, căn bản là nàng không bằng lòng. Nàng đều làm mọi thứ trong sự bất đắc dĩ.
Hơn nữa cái thứ khiến cho người ta sảy thai kia là Vương chiêu nghi cho người lén vùi vào bồn quýt vàng, không có một chút liên quan nào tới nàng.
Nàng đáng để người khác đồng tình, cho nên tội không đáng chết.
Lý Già La lắc lắc đầu trong lòng. Lệ thục viện này là cái tính tình gì, nàng ở tại Phương Linh điện vẫn luôn biết rất rõ. Nói nàng ta không muốn trừ bỏ đứa nhỏ trong bụng mình đó là không thể nào Chẳng qua là thuận tay đẩy thuyền mà thôi. Nếu nói nàng ta muốn nhắc nhở chính mình, vậy càng không thể. Hôm đó nàng ta còn liên tục khen dáng bồn quýt vàng đẹp, nói là lúc rảnh rỗi bản thân cũng có thể nhìn ngắm nhiều một chút cho vui mắt, vui lòng.
Thật là giỏi nói xạo, coi mọi người đều là kẻ ngốc sao?
Hoàng Thượng nghe xong nói: "Đây chẳng qua là lời nói của một mình ngươi, trẫm sẽ không tin!"
"Hoàng Thượng, phụ thân Vương chiêu nghi có áp chế phụ thân thần thiếp hay không, Hoàng Thượng có thể điều tra ra. Còn bên Nội vụ phủ, thần thiếp xuất thân là người bình thường, sao có thể cắm người vào đó được đây? Hơn nữa hoa và cây cảnh tiến cống là từ đường đệ của một thị tì bên cạnh mẫu thân Vương chiêu nghi, những điều này đều là dấu vết có thể tra. Nếu Hoàng Thượng không tin, thần thiếp có thể làm mồi, dụ Vương chiêu nghi xuất hiện. Xem Vương chiêu nghi có phải là độc thủ phía sau màn hay không!
"Đúng rồi, cái ngày đưa bồn quýt cho Võ Thục tần, Hoàng Thượng có thể cho người đi tra xét lại xem có phải có người của Vương chiêu nghi đi vào phòng chăm hoa và cây cảnh hay không. Mỗi lần Vương chiêu nghi đều sai người lại đây truyền lời cho thần thiếp, cho nên thần thiếp không có giữ lại được tờ giấy gì. Nhưng thần thiếp biết người đến truyền lời cho thần thiếp truyền là ai. Hoàng Thượng có thể phái người bắt hắn lại, tra hỏi liền rõ!"
"Phụ thân ngươi có cái thóp gì bị nắm ở trong tay phụ thân Vương chiêu nghi?" Hoàng Thượng hỏi.
Lệ thục viện ấp úng không dám nói, Hoàng Thượng cười lạnh: "Trẫm khuyên ngươi vẫn nên nói rõ ràng ra, bằng không đợi trẫm tự tra ra được, kết cục lại càng tệ hơn!"
Phụ thân Lệ thục viện cũng là triều thần, tất nhiên Hoàng Thượng cũng quan tâm đến phương diện này.
Lệ thục viện vì muốn gia tăng độ tin cậy của sự việc, hơn nữa nàng còn khó giữ được tánh mạng, cho nên nói ra cũng chẳng là gì "Phụ thân, phụ thân thần thiếp nhận hiếu kính của người khác!"
"Ra là tham ô." Hoàng Thượng cười lạnh nói.
Lệ thục viện cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn được nữa. Hoàng Thượng trào phúng nói: "Không nghĩ đến các thần tử của trẫm còn có tâm tư như vậy, vì mưu hại hoàng tự mà suy tính thật cẩn thận. Tốt, tốt, thật là rất tốt!"
Tạm thời Lệ thục viện bị dẫn đi. Triệu Hoàng Hậu nói với Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, lời Lệ thục viện nói, có thể là nói dối hay không?"
Hoàng Thượng cười lạnh nói: "Làm sao có khả năng? Ngay cả chuyện phụ thân nàng ta tham ô cũng nói hết ra, chuyện khác cũng là sự thật thôi! Trẫm luôn vì Vương gia, vì Thái Hậu mà nhường nhịn nàng ta (Vương chiêu nghi) thật nhiều, không nghĩ đến nàng ta càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Không những không hối cải, ngược lại nàng ta còn dám mưu hại đến hoàng tử của trẫm! Nếu lần này còn tha cho nàng ta, trẫm còn có mặt mũi nào nhìn con cái của trẫm?"
Lần này Hoàng Thượng thật sự thất vọng đến cực điểm về Vương chiêu nghi! Tình cảm xưa kia đều bị xóa sạch!
Vương chiêu nghi bị cấm túc nửa năm, chẳng những không có tỉnh ngộ, ngược lại đi ra còn lên kế hoạch như vậy. Điều này cho thấy là nàng ta không coi con cái của Hoàng Thượng ra gì!
Tuy rằng trong lòng Triệu Hoàng Hậu vui vẻ nhưng vẫn không thể biểu hiện ra. Còn Lý Già La, nàng đã biết đại khái mọi chuyện nên không còn chuyện gì của nàng, cũng đi về Phương Linh điện trước. Về phần Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu xử trí những người này như thế nào, đó không phải là việc của nàng.
Nghĩ đến, lần này Vương chiêu nghi không chỉ đơn giản là bị giáng phân vị như trước.
"Ngươi còn có lời gì để nói?" Hoàng Thượng đã đem tất cả chứng cớ ném tới trước mặt Vương chiêu nghi ở Vĩnh Hòa cung.
Vương chiêu nghi vốn nghe được Hoàng Thượng tới, còn đặc biệt vui mừng, không ngờ kết quả lại là chuyện này.
Nàng cố gắng trấn định, nói: "Hoàng Thượng, ngài nói cái gì vậy, thần thiếp nghe căn bản không hiểu nổi!"
Tiêu Cảnh nói: "Trẫm cũng không muốn nói lần thứ hai, nếu Vương chiêu nghi không hiểu, như vậy về sau cũng không cần nghe hiểu. Người tới, Vương chiêu nghi phẩm hạnh không tốt, âm mưu tính kế hoàng tự, tội ác tày trời, tước phân vị chiêu nghi xuống làm thứ nhân, lập tức biếm lãnh cung!"
Vương chiêu nghi lập tức mê mang, vì sao lại như vậy. "Hoàng Thượng!" Vương chiêu nghi hô to một tiếng, "Hoàng Thượng, tình cảm sáu bảy năm này ngài đều quên hết rồi sao? Là ai khi còn nhỏ đã nói với thần thiếp, trưởng thành muốn cưới thần thiếp làm thê tử? Nhưng vì sao cuối cùng thần thiếp chỉ là một tần phi? Hoàng Thượng, ngài lừa dối thần thiếp sao?"
Hoàng Thượng nói: "Lời nói khi còn nhỏ làm sao coi là thật? Trẫm nhớ rõ khi còn nhỏ đúng là trẫm từng nói lời này, nhưng ngươi không có đáp ứng. Lúc này lấy ra nói, trẫm cảm thấy thật buồn cười!"
"Vậy còn Thái Hậu nương nương, ngài muốn biếm thần thiếp vào lãnh cung, ngài không để ý Thái Hậu nương nương sao? Thái Hậu nương nương cũng họ Vương!"