Edit: Nhã Hiền Phi
Bên ngoài, Tiểu Lục Tử đã phân phó người đi nấu nước, trong lòng hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khoảng thời gian trước, tuy rằng quan hệ của chủ tử và Hoàng Thượng bình thường, nhưng vẫn luôn khiến người ta có cảm giác xa cách, hơn nữa, Hoàng Thượng cũng không hề ngủ lại Trường Xuân Cung.
Sau đó còn vì việc chủ tử phải ở cữ, có vẻ chính hai người họ cũng cảm thấy lạ lẫm ngại ngùng.
Hiện tại thì tốt rồi, quả nhiên là xuân về hoa nở, đầy vườn sắc xuân.
-----
Lâm Quý Tần nghe theo lời thái y dặn dò, mỗi ngày đều ra ngoài tản bộ. Lần trước Vương Tiệp dư đến Vĩnh Hòa Cung, sau đó nàng ta thường xuyên đến tâm sự cùng Lâm Quý Tần, sở thích của hai người cũng rất giống nhau, coi như là do xuất thân từ một chỗ.
Đại cung nữ Bình Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo bên cạnh chủ tử không rời một bước, lúc nào cũng lo sợ chủ tử bị người ta tính kế.
Thỉnh thoảng Lâm thái phi vẫn đến thỉnh Lâm Quý Tần tới chỗ của bà nói chuyện, nhưng dù sao quan hệ của Lâm Quý Tần và Vương Tiệp dư vẫn thân thiết hơn rất nhiều.
"Đối với chuyện này mà nói, trong cung làm gì có cái gọi là tình tỷ muội, kỳ thật sau lưng đều có tính toán. Hiện tại ngươi mang hài tử, rõ ràng Hoàng Thượng sẽ càng sủng ái ngươi, trong lòng Vương Tiệp dư kia sao có thể cam tâm?
Lúc nàng ta tiến cung vốn dĩ có phân vị cao nhất trong các tú nữ, ai biết ngươi lại bất ngờ đè ép,lại còn là người đầu tiên thị tẩm, nàng ta có thể không tức giận sao?
Hài tử, ngươi phải biết nhìn xa, đừng bị người ta lừa. Ở bên ngoài cho du có bị lừa thì cũng chỉ là tổn thất một ít tiền tài và thanh danh, nhưng ở trong cung mà bị lừa, người đó quả thực muốn lấy mạng ngươi!
Ta nói như vậy không phải Vương Tiệp dư thật sự có ý xấu, nhưng ngươi vẫn nên giữ gìn khoảng cách mới là tốt nhất. Đừng quá dễ dàng nghe theo ý người khác, cũng đừng tin vào những lời mà họ nói."
Lâm Quý Tần lúc ấy nghe Lâm Thái phi nói xong, thấy Vương Tiệp đến, thái độ cũng có chút lãnh đạm. Nhưng Vương Tiệp dư cũng không cảm thấy khác lạ chút nào, còn nghe nói Lâm Quý Tần mang thai ăn không ngon liền tìm rất nhiều phương thuốc cổ truyền giúp Lâm Quý tần dễ ăn hơn.
Cứ như vậy, quan hệ giữa hai người lại tốt lên lần nữa. Lâm Quý Tần nghĩ, lời cô mẫu nói tuy rất đúng, nhưng bà cũng không hề giúp đỡ mình. Nàng ăn không ngon, bà nói bà chưa từng sinh sản nên cũng chỉ có thể tìm thái y đến khám một chút. Buổi tối nàng hay bị rút gân rất khó chịu, lúc đó nhớ tới cha mẹ, cũng nhớ tới vị cô mẫu này, nếu không phải do bà, nàng cũng sẽ không tiến cung.
Lúc trước chính tay bà viết thư cho phụ thân, sau đó nàng mới phải đến kinh thành tuyển tú.
Nếu không tuyển tú, nàng sẽ gả vào một nhà môn đăng hộ đối, lúc nào cũng có thể gặp mặt phụ mẫu của mình. Không giống như bây giờ, nhiều nữ nhân như vậy lại tranh chấp một nam nhân, hơn nữa, danh phận của nàng tuy nói thật dễ nghe, Quý tần, nhưng dù sao vẫn thiếp thất.
Lâm Quý Tần và Vương Tiệp dư đồng bệnh tương liên, Vương Tiệp dư không chỉ quan tâm đến nàng mà còn có cùng chí hướng với nàng. Nàng không phải đứa ngốc, nếu nói nàng ấy muốn hại mình, sao nàng lại không biết được?
[đồng bệnh tương liên: cùng một hoàn cảnh nên thấu cảm]
Lâm Quý Tần và Vương Tiệp dư cười cười nói nói, cùng nhau tản bộ.
Đột nhiên, dưới lòng bàn chân Lâm Quý Tần vấp phải một thứ gì đó, chưa kịp định thần đã té ngã. Vương Tiệp dư vội vàng xoay người đỡ bên dưới, bản thân nàng ta nằm sấp xuống mặt đất, còn bị Lâm Quý Tần đè bên trên, không kìm được phát ra một tiếng kêu rên.
Lâm Quý Tần được đỡ nên không có chuyện gì, nhưng Vương Tiệp dư té xuống mặt đất, khóe miệng đã bắt đầu đổ máu. Lâm Quý Tần sốt ruột hỏi: "Vương muội muội, ngươi thế nào rồi? Người đâu, mau gọi thái y!"
---
Đợi đến lúc Hoàng Thượng tới nơi mới biết, Lâm Quý Tần chỉ bị kinh hoảng một chút, bản nhân nàng và hài tử trong bụng đều không có vấn đề gì. Ngược lại, Vương Tiệp dư vì cứu Lâm Quý Tần nên xương sườn bị gãy mất một đoạn, may mắn Lâm Quý Tần không quá nặng, bằng không có thể còn bị đè nén nội tạng.
Lâm Quý Tần khóc lóc: "Hoàng Thượng, đều do tần thiếp, nếu không phải tần thiếp không cẩn thận, Vương muội muội cũng sẽ không vì cứu tần thiếp mà thành như hiện tại."
Nàng đâu tốt đẹp gì, vậy mà có được một muội muội tốt như thế! Nếu lúc nãy không nhờ Vương muội muội đỡ bên dưới mình, nàng và hài tử trong bụng không biết sẽ thế nào.
Triệu hoàng hậu ở bên cạnh khuyên nhủ: "Lâm Quý Tần đừng khóc, sẽ ảnh hưởng đến hài tử trong bụng ngươi. Thái y vừa mới chẩn bệnh, Vương Tiệp dư chỉ cần dưỡng xương cốt cho thật tốt thì sẽ không có chuyện gì."
Lâm Quý Tần vội vàng tạ lỗi với Triệu hoàng hậu: "Đều là tần thiếp không phải, Hoàng Hậu nương nương, Vương muội muội thật sự không có chuyện gì?"
Thấy Triệu hoàng hậu gật đầu, lúc này Lâm Quý Tần mới yên tâm.
Triệu hoàng hậu nói: "Chỉ là bổn cung còn có việc hỏi, không bằng chúng ta đi ra ngoài trước, khỏi quấy rầy Vương Tiệp dư nghỉ ngơi?"
Lâm Quý Tần gật đầu, Hoàng Thượng nhìn nhìn Vương Tiệp dư, cũng đi ra theo, Triệu hoàng hậu hỏi: "Lâm Quý Tần có thể nói lại chuyện lúc ấy một lần nữa được không?"
Lâm Quý Tần gật đầu: "Mỗi ngày tần thiếp và Vương muội muội đều sẽ đi tản bộ vào lúc này. Chỉ là hôm nay, lúc tần thiếp đi đến nơi đó, dưới chân không biết vướng cái gì liền bị trượt. Đại cung nữ bên cạnh thần thiếp cố giữ cũng không giữ kịp, may là Vương muội muội kịp thời ứng cứu. Hoàng Hậu nương nương, có phải có cái gì không đúng hay không?"
"Ngươi nói, mỗi ngày ngươi đều sẽ đi tản bộ vào lúc này, địa điểm cũng không bao giờ thay đổi?" Triệu hoàng hậu hỏi.
Lâm Quý Tần gật đầu: "Tần thiếp cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, nhìn thấy nó, tâm tình sẽ càng tốt."
Triệu hoàng hậu thở dài một hơi, xem ra, chuyện này sẽ trở nên khó khăn. Người trong cung đều biết giờ giấc địa điểm của các nàng, nếu muốn điều tra ra cũng sẽ không dễ dàng.
Triệu hoàng hậu nói: "Ngươi không cần hoảng loạn, bổn cung sẽ điều tra rõ chuyện này, trả cho ngươi và Vương Tiệp dư một công đạo."
Triệu hoàng hậu cùng Hoàng Thượng đi ra ngoài, Triệu hoàng hậu nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp vừa cho người xem xét chỗ kia. Quả nhiên có người động tay động chân, trên mảnh đất còn lưu vết dầu."
Người bình thường dẫm phải dầu cũng đều phải trượt chân, rất có thể sẽ té ngã. Càng không nói tới một thai phụ mang thai, đi lại bình thường đã khó khăn, lại còn dẫm phải dầu trên mặt đất, không ngã xuống mới là lạ.
Hoàng Thượng nghe xong, liền nói: "Trẫm giao chuyện này cho ngươi, nhất định phải tìm ra người chơi xấu sau lưng."
Hoàng Thượng không còn tức giận như lúc trước. Trước kia, trong cung rất thiếu phi tử mang thai, nếu gặp chuyện này, hắn sẽ cảm thấy tức giận không thôi. Hiện tại hài tử cũng nhiều, hắn vốn đã biết, nữ nhân trong cung không bao giờ ngừng ghen ghét, ai có thể mang thai đều sẽ bị người khác nhìn chướng mắt, sau đó tìm mọi cách làm hài tử không thể sinh ra đời.
Nhiều lần nhiều lần như vậy, nếu hắn phải đích thân điều tra thì sẽ tốn thời gian không ít, hắn cũng không phải người rảnh rỗi.
Nhớ khi còn nhỏ hắn cũng nghe nói, nhiều huynh đệ tỷ muội của mình đã ra đi theo cách như thế. Khi đó hắn còn cảm thấy phụ hoàng thật không có năng lực. Hiện giờ đến lượt mình hắn mới hiểu được, một đế vương có rất nhiều cái bất đắc dĩ không biết nắm hay buông.
Phi tử hậu cung, nếu có bản lĩnh thì có thể sinh hạ hài tử bình an, nếu không có bản lĩnh, bị người khác tính kế, cũng là do thủ đoạn của ngươi không đủ thông minh. Tinh lực hữu hạn của hắn sẽ không tốn nhiều ở những việc tranh sủng như thế này.
-----
Sau khi Lâm Quý Tần và Vương Tiệp dư xảy ra chuyện, Tiểu Lục Tử liền hỏi thăm việc này rõ ràng rồi nói cho Lý Già La, một chữ cũng không sai.
Lý Già La hỏi: "Ngươi nói xem, lần này là ai động tay động chân?"
Tiểu Lục Tử phân tích: "Theo nô tài thấy, rất có khả năng là những phi tần mới tiến cung. Những người này tuổi trẻ sung sức, không thích nhìn Lâm Quý Tần được sủng ái hơn bản thân mình, hiện tại lại còn mang thai con vua. Từ đó đương nhiên sẽ nghĩ cách làm cái thai này của quý tần nương nương mất đi."
Lý Già La gật gật đầu, Tiểu Lục Tử phân tích rất có lý, chỉ có điều: "Lâm Quý Tần tiến cung, nổi bật đến nỗi nhiều phi tần tiến cung đã lâu cũng gọi sang nhìn thử, cho nên trong cung này, những người đó cũng đều có khả năng."
Chỉ cần là trong cung, bất kỳ ai cũng có khả năng, bao gồm cả Vương Tiệp dư đã che chắn cho Lâm Quý Tần.
Nếu thật sự Vương Tiệp dư dùng khổ nhục kế, thì Vương Tiệp dư lại càng phải cẩn thận, lỡ như trở thành một người tàn phế hay chết đi mới là nguy hiểm.
"Nghe nói xương sườn của Vương Tiệp dư đã bị gãy một cái?" Lý Già La nói: "Ngươi đi vào kho tìm chút dược liệu, tự mình đưa qua đại diện cho Trường Xuân Cung. Phải thật cẩn thận, đang là lúc chuẩn bị điều ra việc này, không được tùy tiện đi lại. Để ý trong khoảng thời gian này, người trong Trường Xuân Cung chúng ta có tiếp xúc với người bên ngoài hay không. Bổn cung không hy vọng, cuối cùng lại tra ra kết quả trên người mình."
Dù sao nàng cũng có hai vị hoàng tử, người khác sẽ nghĩ nàng không muốn những hoàng tử khác ra đời tranh giành với hài tử của mình, không phải là không có nguy cơ.
Tiểu Lục Tử tuân mệnh lui xuống.
Triệu hoàng hậu bên kia cũng tra ra kết quả rất nhanh. Chỗ mà Lâm Quý Tần cùng Vương Tiệp dư tản bộ kia vẫn còn lưu lại dấu vết, huống chi muốn ngay lập tức ngã xuống thì phải cần rất nhiều dầu là đằng khác.
"Nương nương, tần thiếp oan uổng." Bị bắt đến, Nghiêm Mỹ nhân sợ muốn chết, đặc biệt là khi nhìn thấy đại cung nữ của mình đã bị bó tay bó chân quỳ ở một bên.
Triệu hoàng hậu nói: "Ngươi cũng đừng dong dài nữa. Đã có người thấy đại cung nữ này lén lút đứng ở chỗ Lâm Quý Tần ngã xuống, sau đó bổn cung còn phát hiện trong phòng nàng ta có một bình dầu chưa kịp ném đi. Chỉ bằng những chứng cứ này, ngươi còn dám tới đây kêu oan? Đừng tưởng rằng ngươi có phân vị thì bổn cung sẽ không tra tấn! Làm ra chuyện bỉ ổi như thế này thì cho dù đánh chết cũng không ngoa."
Nghiêm Mỹ nhân cực kỳ hận chính mình lại vớ phải một đại cung nữ ngu dốt như vậy. Đã đổ dầu, thì sau đó đem bình dầu kia ném tới Thái Dịch Trì không phải được rồi sao? Bằng không tìm một chỗ che dấu đi cũng tốt, sao lại còn muốn đem về phòng? Không phải là "vạch áo cho người xem lưng"?
Đại cung nữ kia cũng cảm thấy mình oan ức. Nàng và chủ tử tới nơi này, còn chưa một lần được gặp Hoàng thượng. Trong cung không hề tốt đẹp chút nào, đặc biệt là thức ăn, thiếu muối thiếu dầu, nàng thật vất vả mới mua chuộc được nội thị Ngự Thiện Phòng đổi lấy một bình dầu. Ngự Thiện Phòng thường xuyên bán mấy thứ đồ sinh hoạt này cho những phi tần không được sủng ái, chỉ cần ngươi bỏ tiền ra cho bọn họ.
Kết cục lại chính là thế này!
Một bình dầu nhỏ kia tốn đến mười lượng bạc. Phải biết rằng, mười lượng bạc ở bên ngoài có thể đủ cho nàng tiêu vặt một năm không ngừng. Nếu thật sự phải ném đi, lần sau nếu cần lại phải tốn mười lượng bạc đi mua lại.
Số bạc mà các nàng có đã quá ít, gặp tình huống như vậy, sao nàng có thể nhẫn tâm ném mười lượng bạc đi?
Huống chi, nàng ném đi thì người khác sẽ không điều tra được chắc?
Nghiêm Mỹ nhân không biết tình trạng của chính mình, cho nên nàng ta luôn cảm thấy một cái bình dầu không đáng giá bao nhiêu tiền, muốn ném liền ném. Mà nàng lại là đại cung nữ giữ tiền của Nghiêm Mỹ nhân, biết lúc nào cần chi tiền lúc nào không, nếu không cũng khó giữ mạng đến lúc gặp được Hoàng thượng.
Rốt cuộc trời xui đất khiến, âm mưu của Nghiêm Mỹ nhân liền bại lộ.
Nghiêm Mỹ nhân thấy chống chế không được, liền bắt đầu kêu trời khóc đất, tỏ vẻ bản thân nhất thời mù quáng làm sai. Sau đó cầu Hoàng Hậu nương nương tha cho nàng một mạng, về sau nhất định sẽ không phạm vào lỗi lầm.
Nhưng một lần phạm sai, thì chính là phạm sai. Huống chi còn tạo thành hậu quả nghiêm trọng, sao có thể vì nàng ta hối hận nên không truy cứu được? Điều đó là không có khả năng!
Vì thế, Yêu Nguyệt Cung lại có thêm một Nghiêm Mỹ nhân.
Chỉ là một ngày sau khi Nghiêm Mỹ nhân vào Yêu Nguyệt Cung, có người phát hiện nàng ta treo cổ. Nghiêm mỹ nhân sợ tội tự sát, cũng không có ai để ý.
Vương Tiệp dư nghe xong tin này, sửng sốt một lúc lâu. Đáng lẽ không phải như thế, chẳng lẽ là...?
"Không sai, là ai gia phái người tiễn Nghiêm Mỹ nhân lên đường!" Vương thái hậu nhìn Vương Tiệp dư đang yếu đuối nằm trên giường.
Vương Tiệp dư vội nói: "Cô mẫu, như vậy có khiến người khác hoài nghi hay không? Sao không làm cho Nghiêm Mỹ nhân kia chết đi trong im ắng?"
Vương thái hậu nói: "Ngươi cho rằng ngươi rất cao minh, nhưng ngươi có biết Nghiêm Mỹ nhân kia nói bậy nói bạ ở Yêu Nguyệt Cung. Nàng ta nói có người châm ngòi cho nàng ta làm như vậy, may mắn là ở Yêu Nguyệt Cung cho nên có nói cũng bị người khác coi là vu hãm. Nhưng lỡ như có người chú ý đến, một hai đòi đem chuyện "có người " này bắt được thì thế nào? Đến lúc đó, mọi chuyện cũng sẽ không đơn giản như vậy, thà rằng để nàng ta "sợ tội tự sát ", chịu không nổi đau khổ của Yêu Nguyệt Cung nên nhanh chóng đi về miền cực lạc."
Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật. Vương thái hậu đối với việc này xem như là vô cùng có kinh nghiệm.
"Chất nữ minh bạch, đa tạ cô mẫu dạy dỗ!" Vương Tiệp dư nói.
Vương thái hậu không thèm để ý: "Về sau có làm việc gì thì làm cho sạch sẽ một chút, đừng để người khác bắt được nhược điểm. Còn nữa, nhớ rõ về sau đừng lấy bản thân mình đánh cược, chính mình so với người khác quý giá hơn rất nhiều!"
Thực tâm, thấy chất nữ của mình có thể tàn nhẫn xuống tay, Vương thái hậu rất vui mừng.
Chỉ là Vương thái hậu thắc mắc: "Nếu đã để Nghiêm Mỹ nhân ra tay, vì cái gì ngươi còn muốn cứu Lâm Quý Tần?"
Vương Tiệp dư có chút khó chịu nói: "Cô mẫu, ta chỉ muốn chuẩn bị cho bản thân sau này. Trong cung có nhiều người như vậy, không phải ai cũng có thể mang thai. Lỡ đâu chất nữ không có mệnh tốt, không mang thai được thì sao? Hiện tại Lâm Quý Tần nợ ta một ân tình lớn, đến lúc đó, nàng ấy không còn trên đời nữa, vì hài tử của chính mình cũng sẽ phó thác đứa bé cho người đáng tin tưởng. Ta đã cứu nàng ấy và hài tử, đương nhiên sẽ được chọn."
"Nói bậy, sao ngươi lại không thể mang thai được? Khẳng định là có thể!" Vương thái hậu kiên định nói.
Nhưng nếu thật sự như vậy, thì làm cái gì mới được đây? Vương thái hậu còn có thể chờ mấy lần tuyển tú nữa? Cô nương Vương gia, người xuất sắc đã không có, tuổi tác của bà cũng lớn dần, đến cuối cùng lực bất tòng tâm, còn có thể giúp đỡ Vương gia được sao?
Còn nữa, nếu lại đợi thêm một đợt tuyển tú, dù có sinh được Hoàng tử cũng sẽ nhỏ tuổi hơn những Hoàng tử khác, cơ hội lại càng khó.
Có lẽ, biện pháp của chất nữ chưa chắc đã không tốt. Đối tốt với một phi tần mang Hoàng tự, dù sao cũng sẽ bảo đảm được vinh hoa phú quý cho gia tộc.
Vương thái hậu nói: "Đây chỉ là hành động bất đắc dĩ. Ai gia tin tưởng ngươi chắc chắc sẽ sinh hạ tôn nhi cho ai gia. Chỉ có điều ngươi tính toán như vậy cũng là tốt! Khi nào một người biết giữ lại đường lui cho mình, mới có thể đạt đến quyền lực tối cao. Ai gia thực vui mừng!"
Quả nhiên bà không nhìn lầm người. Chất nữ này có tính cách và hình bóng của chính bà năm đó.
Có điều lúc về đến Từ Ninh Cung, Vương thái hậu liền nói với Cung ma ma: "Điều tra cho ai gia, xem chất nữ của ai gia còn có thể sinh hạ hài tử hay không!"
"Thái Hậu nương nương, người hoài nghi?" Cung ma ma giật mình nói.
"Nếu bản thân có thể sinh, cũng sẽ không đánh cược mạng sống vì một đường lui. Ai gia hoài nghi, đứa chất nữ này củ ai gia đã không thể sinh!" Vương thái hậu hít sâu một hơi. Vương Minh Nhã tuy thông minh, nhưng Vương thái hậu có thể làm được chức Thái Hậu, tuyệt đối không hề đơn giản.
Cung ma ma trong lòng run sợ, nàng biết chủ tử của mình ôm hy vọng rất lớn đối với vị Vương Tiệp dư này, lỡ như thật sự không thể sinh, Thái Hậu sẽ thất vọng rất nhiều. Ngàn vạn lần không thể, nếu không những nỗ lực trước đây đều coi như bỏ đi.
"Nếu thật sự như vậy, ai gia cũng muốn tính toán sớm!" Vương thái hậu không thể biểu lộ ra sự thất vọng.
Bà thật sự muốn tìm cách khác, chỉ là bồi dưỡng một cô nương nữa đã không còn kịp rồi. Tuy như vậy, có bà ở đây, biện pháp nhất định có! Bà sẽ làm cho chất nữ của chính mình "sinh" ra một hài tử!
Chỉ mong tất cả chỉ là suy đoán!
Vương Minh Nhã còn không bản thân đã bị Vương thái hậu hoài nghi. Nếu không nàng cũng sẽ nói ra với bà. Nhưng nói cho cùng, dù có mang thai hay không, nàng cũng chỉ là một quân cờ bị người ta tùy ý điều khiển.