Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 6 - Chương 19: Bôn ba tự giễu mình

Lòng tuy căm hận nhưng ngoài mặt tôi vẫn

phải tỏ ra bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chưa nói tới việc thời

gian trôi qua tuổi tác lớn dần, bụng dạ sâu hơn, cho dù năm xưa khi mới là

thiếu nữ vừa tròn đôi tám, tôi cũng biết rằng muốn sinh tồn được ở nơi cung cấm

này thì cần không để lộ sự mừng giận ra ngoài mặt. Nhưng Trinh Quý tần thì

dường như là một ngoại lệ.

Nàng ta khó sinh, về sau lại luôn u uất

không vui, nên thân thể mãi vẫn không hồi phục lại được. May mà thời gian gần

đây gặp những việc vui như sắc phong Quý tần, đặt tên cho hoàng tử, Huyền Lăng

cũng khá quan tâm tới nàng ta, tâm trạng nàng ta mới tốt hơn một chút.

Hôm nay khi tôi đang bế Linh Tê, trò chuyện

với My Trang, Hoa Nghi bỗng bước vào ghé tới bên tai tôi, khẽ nói: “Nghe nói

thân thể Trinh Quý tần đang không được khỏe, nương nương có muốn qua thăm một

chút không?”

Tôi nhất thời không cảm thấy gì, quay sang

nhìn My Trang, thở dài than: “Đang yên đang lành sao lại vậy chứ, rốt cuộc thân

thể của bản thân vẫn là quan trọng nhất, có chuyện gì mà không thể tạm thời gác

qua một bên đây?” My Trang đang định tiếp lời, tôi chợt thấy sắc mặt Hoa Nghi

có điều khác lạ, vội vàng hỏi: “Ngươi mau nói rõ xem, chuyện rốt cuộc là như

thế nào?”

Hoa Nghi thấp giọng đáp: “Nghe nói sáng nay

Trinh Quý tần tản bộ ở Thượng Lâm uyển, trùng hợp thế nào lại chạm mặt Vinh

Tuyển thị, chủ bộc gặp nhau, Vinh Tuyển thị lại là tân sủng, trong lúc nói năng

khó tránh khỏi có chút va chạm khiến Quý tần nương nương đau lòng.”

My Trang khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi

nói: “Bay lên cành cao rồi thì chính là phượng hoàng, bây giờ đều là người của

Hoàng thượng cả, cô ta đâu thèm nghĩ gì tới chủ nhân ngày xưa, thậm chí còn

muốn thể hiện thân phận của bản thân cho người khác thấy ấy chứ.” Dừng một

chút, tỷ ấy nói tiếp: “Hoàng thượng cũng đúng là vừa lành sẹo đã quên đau, ngày

đó còn nói là vì vội sắc phong cho Vinh thị quá nên mới khiến Trinh Quý tần khó

đẻ, vậy mà hôm trước vừa tấn phong cho hai người bọn muội xong, hôm sau Hoàng

hậu chỉ nói một câu rằng: “Vinh Canh y tốt xấu gì cũng từng là người của Trinh

Quý tần, chủ nhân có việc mừng, cũng nên cho người hầu cũ được hưởng sái chút

vận may”, thế là cô ta đã được thăng lên làm Tuyển thị. Sự ân sủng như vậy bỗng

làm ta nhớ đến Diệu Âm Nương tử ngày xưa.”

Tôi khẽ nở nụ cười, vừa vuốt ve Linh Tê đã

dần chìm vào giấc ngủ say trong lòng, vừa chậm rãi nói: “Hoàng thượng xưa nay

vốn thích những nữ tử xinh tươi diễm lệ, so với Trinh Quý tần trầm lặng, Vinh

Tuyển thị quả thực là dễ được lòng y hơn.” Cúi xuống nhìn Linh Tê, tự nơi đáy

lòng tôi trào dâng một cảm giác bình yên khó tả, miệng thì khẽ nói: “Diệu Âm

Nương tử ư...” Chợt tôi ngây ra, đưa mắt nhìn chằm chằm vào My Trang, ngập

ngừng nói: “Muội nhớ ra rồi, cặp mắt của Vinh Tuyển thị có hai phần giống với

cô ta...”

My Trang thoáng lộ vẻ trầm ngâm, rồi cau

mày, nói: “Nghe muội nhắc ta mới thấy cô ta quả thực có hơi giống Hoa Phi hồi

trẻ, có điều nhan sắc của cô ta còn thua kém Hoa Phi nhiều.”

Tôi hơi nhếch môi nở một nụ cười hờ hững,

cất giọng lạnh lùng: “Nếu xét về xinh tươi diễm lệ, làm gì có ai so được với Mộ

Dung Thế Lan.”

My Trang khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Hiện giờ

Hoàng hậu phượng thể bất an, muội lại nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung, dù

gì cũng cần đích thân qua thăm Trinh Quý tần một chút.”

Tôi giao Linh Tê cho nhũ mẫu bế, chỉnh lại

cây thoa ngọc cài trên búi tóc, gật đầu, nói: “Chưa cần nói tới điều này, chỉ

vì tính tình của nàng ta thôi, muội cũng rất sẵn lòng đi thăm nàng ta rồi.” Tôi

nhẹ nhàng đứng dậy, cất giọng dịu dàng: “Tỷ tỷ bây giờ thân thể nặng nề đi lại

không tiện, để một mình muội đi là được rồi.”

My Trang mỉm cười, nói: “Vậy cũng tốt, giờ

ta thấy hơi mệt rồi, vừa hay có thể đi ngủ một giấc luôn.” Sau đó lại khẽ dặn

dò: “Nhị điện hạ tuy không được Hoàng thượng yêu quý bằng Hàm Nhi, nhưng bên

ngoài đang bàn tán xôn xao rằng sau này ắt sẽ có một cuộc tranh đấu vì ngôi

Thái tử, muội đến Ngọc Chiếu cung rồi nhớ phải cẩn thận, đừng để người ta kiếm

được cớ gì để nói.” Dừng một chút tỷ ấy lại tiếp: “Bây giờ bên ngoài đang có

rất nhiều tin đồn, muội từng nghe nói việc địa vị của Hoàng trưởng tử đang hết

sức nguy ngập chưa?”

Tôi trầm ngâm nói: “Cần gì phải nghe nói,

gần đây liên tiếp có hai hoàng tử ra đời, mà Hoàng thượng thì trước giờ vốn đã

chẳng ưa gì Hoàng trưởng tử rồi.” Sau đó lại khẽ mỉm cười. “Kỳ thực làm gì có

cái gọi là hết sức nguy ngập, Hoàng trưởng tử dẫu sao cũng lớn hơn hai tiểu

Hoàng tử đến mười mấy tuổi, những đứa bé trong nôi thì có gì đáng sợ đâu, chẳng

qua là người ở Chiêu Dương điện không thể yên tâm đó thôi.”

Tôi không nói gì thêm, My Trang lại bình

thản nói: “Cũng khó trách nàng ta, con của mình không nuôi lớn được, phải bỏ ra

mười mấy năm tâm huyết mới có thể danh chính ngôn thuận giành Hoàng trưởng tử

về tay mình. Nếu Hoàng trưởng tử không thể đăng cơ, bao nhiêu công sức trước đó

của nàng ta há lại chẳng uổng phí hết sao?”

Tôi mân mê chiếc nhẫn ngọc lóng lánh trên

tay, chẳng buồn ngẩng đầu, lạnh lùng cất tiếng: “Kỳ thực bất kể là vị hoàng tử

nào đăng cơ thì rồi nàng ta cũng sẽ trở thành Mẫu hậu Hoàng thái hậu[31],

hà cớ gì phải tham lam quá mức như thế chứ?”

My Trang cười khì một tiếng, đưa tay cốc

nhẹ một cái lên trán tôi, nói: “Nếu sau này muội trở thành Thánh mẫu Hoàng thái

hậu[32], muội không ăn tươi nuốt sống nàng ta mới là lạ đấy! Mà cho

dù là người khác trở thành Thánh mẫu Hoàng thái hậu, sau này giữa hai cung ắt

cũng sẽ có sự so kè, làm sao mà sảng khoái được bằng “một mình chiếm cả giang

sơn”. Huống hồ nàng ta vốn là chủ nhân của lục cung, tất nhiên không muốn có

người nào khác ngồi ngang hàng với mình.”

[31]

Tức Hoàng hậu của Hoàng đế tiền nhiệm - ND.

[32]

Mẹ ruột của hoàng đế nhưng không phải là hoàng hậu của hoàng đế tiền nhiệm.

Tước hiệu này được phong trong trường hợp cùng lúc có hai thái hậu.

Tôi trêu chọc: “Tỷ tỷ còn chưa từng làm

thái hậu, thế mà đã có được cái nhìn thấu triệt như thế rồi. A Di Đà Phật,

tương lai ai mà biết được thế nào, chỉ e tỷ mới chính là Thánh mẫu Hoàng thái

hậu ấy chứ!” My Trang cười vang không ngớt, làm bộ định đánh tôi. Tôi vội kêu

Thái Nguyệt và Bạch Chỉ cẩn thận đỡ lấy tỷ ấy, rồi cười nói: “Tỷ cứ yên tâm mà

đi ngủ đi, muốn đánh muội còn lo sau này không có thời gian hay sao.”

Sau đó tôi liền tới Ngọc Chiếu cung, vừa

mới bước chân qua cửa cung đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt không

thôi, đi vào trong rồi thì quả nhiên nhìn thấy Dư Bái vừa thức giấc, đang quấy

khóc trong lòng nhũ mẫu. Trinh Quý tần vừa xót xa vừa nôn nóng, liên tục kêu

nhũ mẫu cố gắng dỗ thằng bé, nhưng nhũ mẫu dù có thế nào cũng không dỗ cho nó

nín được, trên trán đã tuôn đầy mồ hôi lấm tấm.

Thấy tôi đi vào, Trinh Quý tần vội cựa

người định trở dậy hành lễ. Tôi giữ nàng ta lại, nói: “Thân thể đang không khỏe

thì cứ nằm đó, còn câu nệ lễ tiết làm gì!”

Trinh Quý tần thần sắc ủ dột, nước mắt lưng

tròng. “Thần thiếp vô dụng, thân thể chẳng ra gì, ngay đến dỗ trẻ con cũng

không làm được, thực đã thất lễ với nương nương quá.”

Tôi mỉm cười, nói: “Lời này thực là khách

sáo quá rồi. Ta thấy tiếng khóc của nhị Hoàng tử nghe rất vang, đủ thấy thân

thể rất khỏe mạnh, muội muội nên vui mới đúng.” Nói rồi liền đón lấy thằng bé

từ trong tay nhũ mẫu, cất giọng dịu dàng: “Để Thục mẫu phi bế con một chút nào,

con phải ngoan đấy nhé!”

Trinh Quý tần khi mang thai, thai khí vốn

không ổn định, có mấy lần suýt nữa thì sẩy thai, về sau trong ngày sinh nở lại

phải chịu rất nhiều nỗi khổ, do đó Dư Bái sinh đủ tháng bây giờ chỉ to ngang

với Dư Hàm sinh non nửa tháng, có điều làn da của Dư Bái hơi sậm màu hơn một

chút. Mà nếu không nhìn kĩ, Dư Bái quả thực trông giống với Dư Hàm vô cùng.

Kết Ngạnh đứng kế bên cười, nói: “Quả nhiên

là hai huynh đệ ruột thịt, nhị điện hạ với tam điện hạ của nương nương cứ như

được khắc ra từ cùng một khuôn vậy.”

Tôi vừa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư

Bái vừa khẽ nở nụ cười. “Đúng thế, có điều ca ca thì hay khóc, còn Dư Hàm thì

cứ quấy suốt ngày.”

Trinh Quý tần nói: “Thần thiếp thấy trẻ con

hay quấy còn đỡ, chứ vừa nghe tiếng Bái Nhi khóc là thần thiếp lại nhói lòng.”

Tôi ngồi xuống bên cạnh nàng ta, dịu dàng

nói: “Trẻ con hay khóc là việc bình thường, trước đây Lung Nguyệt cũng vậy,

Kính Phi thường phải cho nó ăn viên sữa bò để dỗ cho nín. Bây giờ ta cũng học

theo cách này để đối phó với Linh Tê và Hàm Nhi, có lẽ trẻ con đứa nào cũng

thích đồ ngọt, do đó hiệu quả vô cùng.”

Trinh Quý tần mừng rỡ nói: “Vậy xin tỷ tỷ

dạy cho muội đi, chưa biết chừng làm vậy lại có thể ngăn được cơn khóc của Bái

Nhi.”

Tôi vội cười, nói: “Vậy thì có gì khó đâu,

chỉ cần cô đặc váng sữa lại, khi nào ăn thì cho vào nước ấm ngâm một chút cho

mềm bớt là được, trong túi của Cận Tịch giờ cũng có đấy.” Dứt lời liền bảo Cận

Tịch lấy ra hai viên đem ngâm qua nước ấm rồi mớm cho Dư Bái, thằng bé quả

nhiên nín khóc ngay.

Nhũ mẫu thấy vậy liền bế Dư Bái lui xuống,

Cận Tịch cũng cùng Kết Ngạnh dẫn mọi người rời khỏi phòng. Tôi thấy xung quanh

đã không còn ai, liền khẽ nói: “Nghe nói hôm nay Vinh Tuyển thị xúc phạm muội,

do đó thân thể muội mới lại không khỏe. Muội đã mấy lần vì cô ta mà sức khỏe bị

tổn hại rồi, ta nhất định phải răn dạy cô ta mới được.”

Thần sắc dần trở nên trầm lặng, Trinh Quý

tần xua tay, thổn thức nói: “Thôi bỏ đi, cô ta dù sao cũng được Hoàng hậu nâng

đỡ, còn có Hoàng thượng bảo bọc, thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện.”

Trên chiếc bàn trước giường có đặt một bó cúc vừa hái, ở bên những cánh hoa

vàng tươi đó, sắc mặt Trinh Quý tần lại càng có vẻ ảm đạm hơn.

Tôi không đành lòng, liền vỗ nhẹ vào mu bàn

tay nàng ta. “Muội muội thực là tốt tính quá, nhưng như thế chỉ e cô ta sẽ lại

càng được đà lấn tới. Chính bởi vì cô ta có Hoàng hậu nâng đỡ, Hoàng thượng thì

khó tránh khỏi bị che mắt, do đó ta mới cần nhắc nhở cô ta một chút để cô ta

biết thân biết phận.”

Trinh Quý tần gượng cười buồn bã, gạt mấy

lọn tóc rối ra sau tai, khẽ nói: “Mặc kệ thân phận thế nào, bây giờ cô ta đang

được Hoàng thượng sủng ái, đâu còn biết sợ là gì.”

Tôi nghe vậy liền nghiêm túc nói: “Hoàng

thượng hiện giờ có ba vị hoàng tử, thân mẫu của Hoàng trưởng tử là Cẩn Phi đã

qua đời từ sớm không cần xét tới, muội muội là mẹ ruột của nhị điện hạ, sao có

thể để người khác khinh rẻ được. Hôm nay cô ta bất kính với muội, ta tức giận

một phần là vì xót thương muội, một phần còn là vì nhìn muội mà nghĩ tới ta

nữa.”

Nàng ta lại càng cúi đầu thấp hơn, để lộ

chiếc cổ trắng ngần, miệng thì khẽ nói: “Thực ra cô ta cũng chẳng nói gì, chỉ

kể với ta Hoàng thượng không bao lâu nữa sẽ thăng cô ta lên làm Nương tử. Nương

tử...” Nàng ta thấp giọng lẩm bẩm: “Đó quả đúng là một ngôi vị rất hay, chẳng

trách cô ta lại vui mừng như thế.”

Tôi khẽ cười giễu cợt vẻ không tán thành.

“Nếu là ở một gia đình bình thường, được làm nương tử quả thực không tệ. Nhưng

trong chốn cung đình, xét về danh phận, cho dù là Phu nhân thì cũng chẳng đáng

kể gì, chẳng qua chỉ là thiếp mà thôi.” Tôi đưa mắt nhìn nàng ta, chậm rãi nói

tiếp: “Xích Thược chắc chỉ là hạng người nông cạn nên mới vì chuyện này mà đắc

ý, muội muội hà tất phải suy nghĩ quá nhiều mà làm hại đến sức khỏe của bản

thân, như thế thực không đáng chút nào.”

Trinh Quý tần bất giác hơi ngẩn ra, rồi

liền dịu dàng nói: “Tỷ tỷ khuyên giải rất đúng.”

“Ta cũng chẳng phải là an ủi gì muội muội,

chỉ nói sự thực với muội mà thôi. Chắc muội cũng đã nghe nói chuyện về Diệu Âm

Nương tử và Hoa Phi ngày xưa rồi.” Tôi chậm rãi nói: “Sau khi sinh nở, muội vẫn

luôn u uất không vui đến tận bây giờ, kỳ thực đều là do vương vấn quá nhiều mà

ra cả. Nói một câu không dễ nghe thế này, muội với ta đều là người đã có con,

từ lúc có thai muội đã bắt đầu phiền lòng vì Xích Thược rồi, nếu không mau mau

điều chỉnh, lẽ nào muội định vì cô ta mà phiền lòng cả đời hay sao?”

Trinh Quý tần mặt mày đờ đẫn, hai mắt chăm

chú nhìn bó hoa cúc một hồi lâu, rồi bờ môi mới hơi máy động: “Muội biết.”

Sau một thoáng trầm lặng, bỗng Cận Tịch

đứng ngoài bẩm báo: “Nương nương, người của phủ Nội vụ cầu kiến, quần áo mùa

đông của nhị Hoàng tử được đưa tới đây rồi.”

Tôi gật đầu, nói: “Loại vải gấm được đưa

tới hai ngày trước không tệ, những bộ quần áo trẻ con vừa may cũng đều rất tinh

xảo. Ta đặc biệt giữ lại cho nhị Hoàng tử mấy chiếc thượng hạng, muội thử xem

xem có vừa ý không.” “Tỷ tỷ đã tốn công rồi.” Trinh Quý tần nghe vậy liền chỉnh

lại búi tóc, đứng dậy khoác một chiếc áo ngoài màu xanh lam lên người, hô: “Mau

vào đi!”

Một xấp quần áo rất dày lập tức được bưng

vào, từ áo lót tới áo ngoài, tã bọc đều được may bằng loại vải gấm mềm mại

nhất, các hình thêu bên trên thì sử dụng lối thêu Tô Châu nên vô cùng tinh xảo,

mỗi đường kim đều rất dày và khéo léo, ngay cả những viên minh châu đính trên

đầu mũi giày cũng viên nào viên nấy đều tăm tắp, nhìn bắt mắt vô cùng. Hôm qua

khi quần áo được mang tới cho tôi ghé mắt, tôi đã đích thân chọn những thứ tốt

nhất ra, loại dùng cho Dư Hàm và Dư Bái đều giống hệt nhau, không có chút thiên

vị nào.

Trinh Quý tần vuốt ve bức hình Nhị long

tranh châu được thêu trên một chiếc áo nhỏ, khẽ nói: “Những hình thêu này quả

thực đều tinh tế vô cùng, đa tạ tỷ tỷ đã có lòng chiếu cố hai mẹ con muội.”

Tôi mỉm cười, nhìn nàng ta. “Muội muội với

ta có duyên, Bái Nhi và Hàm Nhi lại cùng sinh một ngày, nên ta cũng rất thương

yêu thằng bé, muội muội chớ nên ghen tị gì đấy nhé!”

Trinh Quý tần lập tức nở nụ cười tươi.

“Được tỷ tỷ thương yêu như thế, ấy là cái phúc của Bái Nhi.”

Tôi nhìn chiếc áo nhỏ trong tay nàng ta,

chỉ vào lớp vải lót bên trong, nói: “Phần bên ngoài dù đẹp đến mấy cũng chỉ là

thứ yếu, quan trọng nhất là khi mặc được thoải mái. Da trẻ con vốn non nớt, lớp

lót trong cùng được làm bằng vải tố cẩm kia mới thực sự là tuyệt vời nhất.”

Nàng ta đưa tay vuốt thử, không kìm được lộ

vẻ đắm say, rồi khẽ gật đầu, nói: “Tố cẩm vốn nổi danh tấc vải tấc vàng, xem ra

đúng là danh xứng với thực.” Sau đó hơi nghiêng đầu, dường như đã đắm chìm vào

dòng hồi ức. “Khi xưa An Quý tần giỏi về nữ công, Hoàng thượng vì muốn cô ta

thêu ra được những tác phẩm hài lòng nhất, mỗi ngày đều cho phủ Nội vụ mang tới

mấy xấp tố cẩm để cô ta tùy ý cắt may. An Quý tần vốn truy cầu sự hoàn mỹ,

thường chỉ cần thêu chệch một mũi kim thôi là sẽ mang cả miếng tố cẩm ra cắt bỏ

luôn, thực khiến người ta phải than đáng tiếc.”

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười điềm đạm bên

khóe miệng. “Ngày đó Hoàng thượng vì cô ta mà khiến muội muội bị động thai khí,

bây giờ mấy tháng không gặp, chẳng rõ Hoàng thượng có còn nhớ tới cô ta nữa

không đây?”

Trên khuôn mặt Trinh Quý tần bất giác lộ ra

một tia xót thương. “Hồi sáng nay muội đi ngang qua Trường Dương cung, thấy cửa

Cảnh Xuân điện đóng chặt, bên ngoài vắng lặng như chốn không người, các cung

nữ, thái giám cũng đều lười nhác chẳng muốn hầu hạ, bụi bặm trước điện đã dày

tới cả tấc. Nghe nói cô ta sau khi thất sủng thì khá u uất, thường xuyên bỏ ăn

bỏ uống, người lại càng gầy hơn. Bây giờ ai cũng coi cô ta là người chẳng lành,

cứ tránh như là tránh ôn dịch vậy.”

Cảm giác khi thất sủng là như thế nào, tôi

tất nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai, do đó cũng không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu

ngắm nghía hoa văn trên chiếc áo. Đang lúc nhìn đến say mê, tôi chợt không kìm

được “ồ” lên một tiếng, hơi cau mày lại, lạnh lùng nói: “Phủ Nội vụ ngày càng

biết làm việc hơn rồi đấy, không ngờ chỉ một chiếc áo thôi mà cũng không thể

bảo quản cẩn thận!”

Gã thái giám đưa quần áo đến bất giác cả

kinh, vội quỳ xuống, nói: “Nương nương bớt giận!”

Tôi chỉ tay vào chỗ ngay gần cổ áo của

chiếc áo nhỏ, hỏi: “Đây là cái gì?” Chỉ thấy trên lớp tố cẩm trắng tinh có mấy

đốm màu trắng sữa rất mờ, nếu không nhìn kĩ thì không thể nào phát hiện ra

được.

Trinh Quý tần ghé mắt quan sát một chút,

rồi nở nụ cười tươi. “Có phải vấn đề gì nghiêm trọng đâu, vẫn mặc được mà, tỷ

tỷ chớ nên tức giận làm gì.” Nàng ta nhìn gã thái giám đang quỳ trên mặt đất

dập đầu lia lịa, bất giác lộ vẻ xót thương. “Cũng chưa chắc đã là do bọn họ bảo

quản không cẩn thận, mấy vết bẩn này có thể ngay từ đầu đã có rồi.”

Sau khi hai vị Hoàng tử ra đời, những lời

đồn thổi bậy bạ cứ lọt vào tai không ngớt, tôi rất lo sẽ xảy ra chuyện huynh đệ

mâu thuẫn, thường ngày luôn rất quan tâm tới Trinh Quý tần, chỉ sợ sẽ có chút

sơ suất nào với hai mẹ con nàng ta, lúc này nghe thấy vậy liền giận dữ nói:

“Chiếc áo này mới hôm qua ta còn tự tay kiểm tra thấy không có vết bẩn nào, thế

là mới chọn lấy giao cho phủ Nội vụ. Bọn họ không cẩn thận thế này, rõ ràng là

xem nhẹ muội muội và nhị điện hạ.” Tôi càng nghĩ lại càng giận hơn, vung tay

vứt chiếc áo vào mặt gã thái giám đó, không nói gì thêm.

Gã thái giám sợ đến nỗi không cả dám thở

mạnh, Cận Tịch lại bước tới nhặt chiếc áo đó lên, cười trừ nói: “Hôm qua là nô

tỳ mang quần áo đã được chọn xong, tới phủ Nội vụ, có lẽ chuyện này là do lỗi

của nô tỳ mà ra.” Dứt lời liền đưa chiếc áo lên soi trước ánh mặt trời để nhìn

kĩ mấy vết bẩn đó.

Cận Tịch không nhìn thì thôi, vừa nhìn sắc

mặt liền biến đổi hẳn. Nàng ta ngoảnh đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt vừa nghi

hoặc vừa sợ hãi, do dự một hồi lâu không dám nói gì. Tôi thấy sắc mặt nàng ta

có vẻ khác thường thì cũng nảy lòng nghi hoặc, cùng Trinh Quý tần ngơ ngác nhìn

nhau.

Giọng của Cận Tịch vang lên chậm rãi, bên

trong như mang theo những tia đau đớn và nghi hoặc: “Năm đó nô tỳ từ Không Kim

Động ở đất Vĩnh Châu cùng với ba mươi người đồng hương được chọn làm cung nhân

đi một mạch lên phía bắc vào kinh, nửa đường không may gặp trận dịch đậu mùa,

cả đoàn người chết mất quá nửa. Khi đó nô tỳ đã tự mình thiêu hủy những bộ quần

áo mà bọn họ từng mặc, thấy vết bẩn do bị chất dịch từ nốt đậu rỉ ra trên những

bộ quần áo đó giống hệt như vết bẩn trên chiếc áo này.” Cận Tịch mặt mày trắng

bệch, quỳ sụp xuống, nói: “Nô tỳ chỉ cả gan phán đoán như vậy, còn phải chờ thái

y đến xem cho kĩ rồi mới có thể đưa ra kết luận. Có điều để đề phòng bất trắc,

xin hai vị nương nương chớ nên đụng vào chiếc áo này nữa.”