Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 6 - Chương 15: Vinh hoa tột độ

Một tháng ở cữ của tôi cứ thế bình lặng

trôi qua, không xuất hiện chút phong nào. An Lăng Dung thất sủng đã lâu,

tiều tụy thêm không ít, tất nhiên chẳng có tâm trạng mà để ý tới người khác,

Hoàng hậu thì án binh bất động, ngay đến Quản Văn Ương cũng chẳng có động tĩnh

gì, mọi việc đều yên tĩnh đến kỳ lạ.

Thế nhưng càng như thế tôi lại càng cảm

thấy bất an, dường như đằng sau sự yên tĩnh hiện giờ đang có một luồng sóng

ngầm, tôi không biết khi nào thì nó sẽ bùng lên, do đó hết sức bức bối.

Ôn Thực Sơ mỗi ngày đều đến Nhu Nghi điện

tận tâm chăm sóc cho tôi và hai đứa bé, chẳng quản gió mưa.

Thời gian vùn vụt trôi đi.

Ngày Mười sáu tháng Chín năm Càn Nguyên thứ

hai mươi mốt là ngày đại cát, tôi và Từ Yến Nghi được đồng thời cử hành lễ sắc

phong.

Trời còn chưa sáng tôi đã ngủ dậy, ngồi

lặng lẽ trước cửa sổ, sắc mặt điềm đạm và bình tĩnh. Người phụng chỉ tới trang

điểm cho tôi là Kiều cô cô đã từng tới hầu hạ tôi trong dịp tôi được sắc phong

làm Quý tần. Nhìn thấy tôi, bà ta còn chưa nói gì đã rơi nước mắt, run giọng

nói: “Lão nô cả đời hèn mọn, không ngờ lại có cơ hội được hầu hạ nương nương

lần nữa.”

Bà ta dựa theo lễ chế bới cho tôi kiểu tóc

Vọng tiên cửu hoàn, sau đó lại cẩn thận cài đồ trang sức. Tôi cất lời cảm thán:

“Đôi tay của cô cô đúng là khéo léo, đến kiểu tóc khó như Vọng tiên cửu hoàn mà

cũng có thể bới được hoàn hảo thế này.”

Kiều cô cô cười, nói: “Năm xưa lão nô đã

nói rồi mà, nương nương có vầng trán cao, là người phúc trạch sâu dày, ít ai so

được. Bây giờ xem ra lão nô nói không sai chút nào, nương nương không chỉ trở

thành vị Thục phi đầu tiên của triều ta, còn sinh được hoàng tử và một cặp công

chúa, không người nào bì kịp.”

Dứt lời bà ta liền kêu Hoán Bích và Hoa

Nghi giúp đỡ, cài lên búi tóc tôi các loại trâm thoa. Tiếng nói cười của Lưu

Chu năm xưa dường như vẫn còn vang vọng: “Bây giờ mới chỉ là phong Quý tần

thôi, vậy mà tiểu thư đã ngại đồ trang sức quá nhiều, sau này làm Quý phi thì

biết phải làm sao? Nghe nói Quý phi trong lễ sắc phong chỉ riêng thoa thôi cũng

đã có mười sáu cây đấy.”

Hôm nay tôi đã có được sự vinh hoa tột độ,

thế nhưng Lưu Chu thì sớm đã trở thành một cái bóng mờ trong chốn Tử Áo Thành

này, chỉ còn lưu lại những mảnh ký ức xa xăm.

Cận Tịch mặc cho tôi một bộ đồ gấm thêu

hình hoa hải đường cùng vô số các loại hoa văn tốt lành, bên trên đính đầy châu

ngọc, nhìn hết sức xa hoa, quý phái. Thục phi là phi tần chính nhất phẩm, hơn

nữa từ đầu triều Càn Nguyên tới nay, đây mới là lần đầu tiên có phi tử được

ngồi lên ngôi vị này, do đó lễ sắc phong được cử hành vô cùng long trọng. Trang

điểm xong xuôi, tôi ngồi xe Địch phượng ngọc lộ đi về hướng Thái miếu để nhận

sự sắc phong, cuối cùng còn phải đến Chiêu Dương điện tham bái Hoàng đế và

Hoàng hậu, hành đại lễ khấu tạ thánh ân.

Đúng vào giờ lành, tôi quỳ phía trước Trinh

Quý tần Từ thị trong Thái miếu trang nghiêm, lắng nghe quan Tư cung đọc lời

chúc mừng viết theo thể văn biền ngẫu, rồi sau đó hai vị chính phó sứ của buổi

lễ sắc phong là Thừa tướng Chung Tu Tử và Thái phó Hoàng Văn Kỳ ban xuống sách

vàng và kim bảo. Sách vàng và kim bảo dùng cho Thục phi đều là do bộ Lễ chế tạo

sẵn từ nửa tháng trước, được giao cho thợ giỏi làm, ngay từ sớm đã để Lý Trường

đích thân đưa tới Thái miếu. Tôi trịnh trọng đón lấy, lại cầm kim bảo lên xem,

thấy đó là một chiếc ấn vàng, bên trên có khắc bốn chữ triện lớn: Thục Phi Chi

Bảo.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:

Trẫm xưa nay luôn lấy việc giáo hóa cung đình làm trọng, kẻ có công cần thưởng,

kẻ có tội phải phạt, vậy mới có thể làm yên lòng người. Nay thấy Hoàn Phi Chân

thị xuất thân danh môn, hiền lương thục đức, kính cẩn bề trên, nói năng đúng

phép, tính tình ôn hòa, được toàn cung công nhận; vâng theo lời dạy của Hoàng

thái hậu nhân từ, nay phong cho ngươi làm Thục phi. Mong ngươi sau này hãy giữ

đúng bổn phận của mình, gắng sức làm tròn chức trách, vậy mới không phụ lòng

của trẫm. Khâm thử.”

Sắc phong sứ cất giọng già nua và trang nghiêm,

dư âm cứ vang vọng mãi không ngừng giữa nơi Thái miếu trống trải.

Tôi nắm kim bảo trong tay, cảm thấy vừa

lạnh lẽo vừa cứng rắn, trên mặt ấn bóng láng còn chưa từng dính chút chu sa. Có

lẽ vì dùng sức quá lâu, khi buông tay ra giữa lòng bàn tay tôi thình lình xuất

hiện bốn chữ lớn đỏ tươi, lại vì lúc này khí huyết đang dâng trào, bốn chữ đó

cứ như là dấu vết sẽ lưu lại cả đời.

Bên trong chiếc ấn nhỏ ấy chứa đựng sự vinh

hiển tột cùng, thế nhưng, đó còn chưa phải là đích đến cuối cùng của tôi.

Tôi nắm lại chiếc ấn vào tay, cùng Trinh

Quý tần khấu đầu hô liền ba tiếng “vạn tuế”.

Sau khi đứng lên, tôi ngoảnh đầu nhìn Yến

Nghi sau lưng mình, thấy nàng ta mặc bộ lễ phục tương tự bộ tôi mặc năm xưa lúc

được phong làm Quý tần. Nhìn dáng vẻ trầm lặng của nàng ta lúc này kỳ thực có

chút giống tôi, nữ tử từng mang mối chân tình tha thiết thuở nào. Tôi thầm thở

dài một tiếng, nàng ta còn chưa rõ nỗi đau khổ ngày sau sẽ nặng nề đến chừng

nào.

Vừa mới ra khỏi Thái miếu, tôi liền thấy

ngay Huyền Lăng, y lúc này đang mặc bộ long bào màu vàng tươi rực rỡ như vầng

mặt trời, trông tràn đầy khí thế của một bậc đế vương. Ngay từ xa y đã đưa tay

về phía tôi, tôi thoáng cảm thấy có chút kinh ngạc, gần như không thể tin nổi,

bèn gạt mấy dải tua đung đưa trước mắt ra, do dự một chút rồi mới hỏi: “Hoàng

thượng sao lại tới đây thế?”

Y thì vẫn thản nhiên như thường, bước tới

nắm lấy tay tôi, rồi lại nắm lấy bàn tay của Yến Nghi cũng đang kinh ngạc, cười

nói: “Trẫm nôn nóng muốn được gặp các nàng ngay mà, cứ đợi mãi ở Chiêu Dương điện

thì thực là nhạt nhẽo, do đó trẫm mới tới đây rồi đi cùng các nàng luôn.” Yến

Nghi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tôi thì bình tĩnh hơn một chút, mỉm cười,

nói: “Hôm nay là ngày quan trọng, không thể làm trái lễ nghi được, xin Hoàng

thượng hãy lên kiệu đi, thần thiếp và Trinh muội muội đi theo phía sau là được

rồi.”

Huyền Lăng bật cười vui vẻ, nói: “Hoàn Hoàn

đến lúc này rồi mà còn không quên cái đức nhường kiệu sao?”

Tôi cười tươi, nói: “Thần thiếp trước đây

không dám quên, bây giờ lại càng không dám quên.”

Nơi khóe mắt Huyền Lăng chợt ánh lên những

tia hồi ức rất mực dịu dàng. “Ngày đó khi tắm ở Tuyền Lộ trì, nàng cũng đã từng

nói với trẫm những lời như thế.”

Đó là chuyện từ o lâu trước đây rồi nhỉ?

Một mảng ký ức rõ ràng chợt nhảy ra khỏi bụi bặm của thời gian, khi đó tôi vẫn

còn là Chân Hoàn ngây thơ chưa hiểu sự đời, mang theo một tấm chân tâm, và cũng

chờ đợi ở y điều đó. Tâm tình của một nàng thiếu nữ có lẽ chính là như vậy. Tôi

khẽ hỏi: “Hoàng thượng còn nhớ sao?”

Y dắt tay tôi, cất giọng trìu mến: “Trẫm

vĩnh viễn không quên.”

Tôi nhìn y mà nở nụ cười tươi, thế nhưng

trong lòng thì lại thầm tự hỏi, cái sự vĩnh viễn ấy của y rốt cuộc là o lâu

đây?

Hoán Bích đứng bên đỡ tay tôi, sau lưng là

Cận Tịch và Hoa Nghi cùng nâng tà váy dài của tôi, chúng tôi cứ thế chậm rãi

bước về phía Chiêu Dương điện.

Chu Nghi Tu vẫn mặc bộ lễ phục xa hoa,

trang trọng như trong những buổi lễ sắc phong phi tần thuở trước, lễ phục năm

nào cũng như mới, còn dung nhan của nàng ta thì ngày một già hơn. Nàng ta lúc

này lại nói ra mấy lời muôn lần như một, chẳng qua là những con người đứng nghe

phía dưới có sự khác biệt mà thôi: “Thục phi Chân thị, Trinh Quý tần Từ thị,

các ngươi được trời n phúc, vào hầu hạ trong cung, mong sau này hãy chú ý tu

đức giữ mình, giữ cho chốn hậu cung yên vui hòa thuận, đồng thời các ngươi cũng

cần phải cố gắng nối dài huyết mạch cho hoàng gia, chớ phụ lòng thương yêu của

Hoàng thượng.”

Tôi và Yến Nghi quỳ xuống bái lạy lần,

cung kính đáp: “Xin nghe theo lời dạy của Hoàng hậu, chúng thần thiếp quyết

không dám quên.”

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy chiếc long bào

màu vàng tươi của Huyền Lăng, nơi vạt áo dưới có thêu những đường hoa văn hình

non nước, ý rằng giang sơn vạn lý, liên miên bất tuyệt. Khi ngẩng lên thêm lần

nữa, tôi bắt gặp nụ cười đầy vẻ mừng vui và ấm áp của y, đáy lòng bỗng thấy yên

tâm hơn hẳn, chỉ cần y còn cười như thế này, vậy là tôi sẽ có thể sống tiếp một

cách yên ổn.

Sau khi chúng tôi hành lễ xong xuôi, Huyền

Lăng khẽ gật đầu, quay sang nhìn Hoàng hậu, ôn tồn nói: “Thục phi xưa nay vẫn

luôn thông minh hiểu việc, lại học rộng biết nhiều, thời gian qua Hoàng hậu vẫn

luôn không khỏe, cũng nên nghỉ ngơi một chút, chi bằng hãy giao quyền hiệp trợ

quản lý lục cung cho Thục phi, mọi việc vặt vãnh trong cung cứ để nàng ấy giải

quyết là được, Hoàng hậu thấy thế nào?”

Hoàng hậu tươi cười nền nã, gần như chưa

từng cau mày lấy một lần, giọng nói vẫn nguyên vẻ ung dung: “Vậy tất nhiên là

rất tốt rồi. Có điều thần thiếp tuy thân thể yếu đuối nhưng Thục phi muội muội

cũng cần chăm sóc hai đứa bé mới ra đời, chẳng bao lâu sau lại phải đón Lung

Nguyệt Công chúa về nữa, chỉ sợ quá mức bận rộn, không có thời gian.”

Tôi cúi đầu không nói, Huyền Lăng liền mỉm

cười, nói: “Trẫm đã bàn bạc xong xuôi với Thục phi rồi, Lung Nguyệt cứ giao cho

Kính Phi tiếp tục nuôi dưỡng là được, không cần phải đưa về Nhu Nghi điện làm

gì. Linh Tê và Dư Hàm thì cũng đã có nhũ mẫu chăm sóc, không làm Thục phi tốn

mất o nhiêu thời gian đâu.”

Hoàng hậu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau

đó đã lại cười nói: “Hóa ra là thần thiếp đã cả nghĩ rồi.” Dứt lời liền tươi

cười nhìn tôi, giọng nói lại càng thêm hiền hòa: “Chỉ là Thục phi mới lần đầu

quản lý việc trong cung, mà mấy việc này nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng

không ít, chi bằng...”

Tôi ngẩng lên, cất giọng khiêm nhường: “Hoàng

hậu nói rất phải, thần thiếp dù sao cũng còn trẻ tuổi, không có kinh nghiệm

phong phú như các vị tỷ tỷ. Đoan Phi tỷ tỷ vào cung sớm nhất, Kính Phi tỷ tỷ

thì đã từng hiệp trợ Hoàng hậu quản lý việc trong hậu cung nhiều năm, thần

thiếp rất sẵn lòng thỉnh giáo hai vị tỷ tỷ ấy trong mọi vấn đề.”

Huyền Lăng tỏ ra rất hài lòng, khẽ xoa cằm,

nói: “Nàng chịu khó như vậy là rất tốt.” Sau đó nhìn qua phía Hoàng hậu. “Hoàng

hậu có còn lời gì muốn dặn dò Thục phi không?”

Hoàng hậu hơi mím môi để lộ một nụ cười mang

đầy ý vị sâu xa, sắc mặt gần như không có chút sơ hở nào, vẫn rất mực đoan

trang, nền nã. “Thục phi bây giờ đã là người đứng đầu các phi tần trong cung,

ngoài chuyện cần xử lý công việc ra cũng nhớ phải hầu hạ Hoàng thượng cho tốt

đấy, rồi sau này còn sinh thêm cho Hoàng thượng mấy vị hoàng tử nữa chứ.”

Tôi cung kính khấu đầu bái lạy, những thứ

đồ trang sức rực rỡ trên người vẫn không thể che được vẻ mặt khẩn thiết của

tôi. “Thần thiếp là do Hoàng hậu một tay dạy dỗ ra, quyết không dám phụ sự kỳ

vọng của Hoàng hậu.”

Huyền Lăng tự tay đỡ tôi đứng dậy, mỉm

cười, nói: “Nàng quỳ lâu thế đầu gối chắc đã đau rồi, mau đứng dậy đi. Nhớ hãy

dùng Thục phi kim bảo của nàng cho tốt, bây giờ nó không chỉ còn là một khối

vàng lạnh băng nữa đâu.” Y thoáng suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Đi truyền chỉ

cho trẫm, từ nay nâng bổng lộc của Đoan Phi và Kính Phi lên ngang hàng với Phu

nhân.”

Tôi tất nhiên biết rõ tâm tư của Huyền

Lăng, sau khi thăng Hoa Phi lên làm Tích Hoa Phu nhân, Huyền Lăng chưa từng

phong thêm một vị Phu nhân nào nữa, dường như là vì kiêng kỵ chuyện năm xưa nên

không muốn nhắc lại. Mọi người trong cung thì vì Ngọc Ách Phu nhân và Tích Hoa

Phu nhân đều không có kết cục tốt, do đó thà ở ngôi Phi cũng không muốn leo lên

ngôi Phu nhân. Huyền Lăng làm ra hành động này hiển nhiên là có ý muốn sự việc

được lưỡng toàn kỳ mỹ.

Hoàng hậu đứng dậy nở một nụ cười dịu dàng,

ôn tồn nói: “Thần thiếp vào trong thay áo đây, Hoàng thượng hãy cùng Thục phi

và Trinh Quý tần tới Trọng Hoa điện nhận sự chúc mừng của các phi tần luôn đi,

hôm nay còn là ngày đầy tháng của Linh Tê Công chúa cùng nhị Hoàng tử và tam

Hoàng tử nữa mà.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu, cùng tôi về Nhu

Nghi điện đón Linh Tê và Dư Hàm, Trinh Quý tần thì đi đón Dư Bái, rồi chúng tôi

cùng tới Trọng Hoa điện. Trọng Hoa điện lúc này sớm đã được trang hoàng như

mới, ngay từ xa đã có thể nghe thấy tiếng đàn ca náo nhiệt phi phàm, bước vào

trong rồi lại càng có thể cảm nhận được một bầu không khí hân hoan không lời

nào tả xiết.

Các phi tần trong hậu cung đã sớm tới đông

đủ, đều ngồi ở đúng vị trí của mình. Thấy Huyền Lăng dẫn tôi và Trinh Quý tần

bước vào, tất cả đồng loạt đứng dậy chúc mừng. Khắp gian điện rộng lớn toàn là

các nữ tử ăn vận hoa lệ, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ vô cùng, khung cảnh còn

tươi đẹp hơn cả mùa xuân ở Thượng Lâm uyển.

Huyền Lăng với tôi đứng sánh vai nhau,

Trinh Quý tần thì hơi lùi lại ở phía sau một chút về bên trái, cùng nhận sự

chúc mừng của mọi người.

Trong chiếc khay trường thọ, những thứ đồ

vàng bạc châu báu mà các phi tần tặng chất càng lúc càng cao, sắp tràn ra ngoài

đến nơi, thế là đành phải lấy thêm một chiếc khác. Trinh Quý tần nhìn Huyền

Lăng bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, nâng chén rượu lên, nói: “Tình chàng như

rượu nóng, ý thiếp tựa tơ mềm, rượu nóng rồi sẽ lạnh, tơ mềm mãi dẻo dai. Thần

thiếp mong là tấm lòng của Hoàng thượng với Thục phi tỷ tỷ và thần thiếp sẽ mãi

dẻo dai tựa như tơ mềm, xin Hoàng thượng hãy uống cạn chén này đi.” Huyền Lăng

đang lúc cao hứng, có lý nào lại chẳng uống ngay.

Tôi bế hai đứa bé trong lòng đứng ở nơi cao,

dáng vẻ đoan trang rất mực.

Ngôi Phi chính nhất phẩm bị bỏ trống suốt

mười mấy năm, tôi rốt cuộc đã có một ngày được đứng lên rồi.

Trong mắt mọi người, tôi và Huyền Lăng là

một đôi người ngọc, chỉ có bản thân tôi biết rõ, kỳ thực không phải thế, dù

chúng tôi có là người ngọc thật thì cũng là những người ngọc mang đầy vết nứt.

Không ai hay biết, người lúc này đang ở bên ngoài Tử Áo Thành từng đối xử với

tôi tốt đến mức nào, y khiến tôi có được những niềm vui đơn thuần mà chân thực

nhất. Suốt kiếp này, y chính là bí mật được ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng

tôi, sẽ không ai hay biết. Phía đằng xa, My Trang đang nâng chén mỉm cười với

tôi, Kính Phi, Đoan Phi và Lữ Chiêu dung cũng đều là đồng minh của tôi, Hồ

Chiêu nghi thì dù đắc sủng nhưng đã không thể sinh nở được nữa, An Lăng Dung

sớm đã thất sủng từ lâu, ngay cả dịp trọng đại này cũng không được tới góp mặt,

Tường Tần, Kỳ Tần thì lại càng không đáng nhắc tới. Còn Diễm Quý nhân... nghĩ

tới nữ tử có vẻ mặt lạnh tựa băng sương ấy, tôi không kìm được thầm thở dài một

tiếng nơi đáy lòng.

Tôi giơ tay áo lên che miệng, uống một hơi

cạn sạch rượu trong chén. Kể từ ngày hôm nay, hậu cung triều Càn Nguyên đã

không còn là giang sơn của một người nữa rồi.

Giờ đây thiên hạ chia hai, kết quả thế nào

hãy còn chưa thể biết được.

Tôi bất giác hơi nhếch khóe môi, một nụ

cười như có như không thoáng hiện.