Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 2 - Chương 8: Thuyền di động

Ngự tiền thị vệ làm việc thật nhanh nhạy. Khi tôi theo Phùng thục

nghi rời khỏi nơi đó, thị vệ canh gác ngoài Tồn Cúc đường vừa rồi đã chỉ còn một nửa.

Cận Tịch đỡ lấy tay tôi chậm rãi bước ra ngoài. Trời đã tối mà lại cố ý

đi đường vòng, tới căn phòng sau Thượng Lâm uyển để thay bộ y phục cung

nữ rồi lặng lẽ theo Cận Tịch quay lại Tồn Cúc đường.

Lúc đó đúng là lúc thị vệ giao ban. Vừa mới bị Hoa phi đại náo như vậy,

đa số mọi người đều đã ở trong tình trạng mệt mỏi. Hơn nữa, Huyền Lăng

đã cắt giảm đi một nửa số thị vệ, những người còn lại cũng đã lơ là đi

rất nhiều. Phương Nhược đã sớm được phân phó đưa đồ ăn cho thị vệ gác

đêm, trong đó có lượng thuốc nhất định, sẽ khiến cho những thị vệ này

buồn ngủ.

Lúc tôi lặng lẽ đi vào thì Phương Nhược cùng Tiểu Duẫn Tử đã ở bên

trong, Tiểu Duẫn Tử thấp giọng thưa: “Tiểu chủ không hề đoán sai, lúc

người đi chưa lâu, nàng ta đã đi đường sau để tới cung của Tào tiệp dư.”

Tôi ngừng hô hấp. Tuy đã sớm đoán là muội ta nhưng khi biết rõ ràng vẫn

không tránh được cảm xúc phẫn nộ cùng thất vọng, bức bách trong lồng

ngực. Tôi buồn bã không nói, có lẽ sắc mặt rất khó nhìn nên Tiểu Duẫn Tử thấy thế thì sợ hãi hỏi: “Tiểu chủ, người muốn nô tài đưa nàng ta tới

để hỏi cho ra lẽ không?”

Tôi cố gắng điều hoà hơi thở, yên lặng một chút nói: “Không cần. Ngươi dặn bọn họ phải coi như không có chuyện gì mới được.”

Tiểu Duẫn Tử sửng sốt nói: “Vâng.”

Tôi nói: “Ngươi đi về trước đi. Ta sẽ tự mình đến chất vấn.”

Tiểu Duẫn Tử khom người lui ra: “Nô tài đã đem thuyền để sâu trong bụi hà tùng, khi nào tiểu chủ trở về sẽ không có ai chú ý.”

Tôi gật gật đầu, thấy hắn đi rồi mới cầm tay Phương Nhược mà nói: “Cô cô, đa tạ ngươi.”

Mắt Phương Nhược ngân ngấn lệ: “Tiểu chủ đừng nói vậy. Nô tỳ chỉ cố gắng phụng sự tiểu chủ làm cho tốt.” Nói xong dẫn tôi vào trong điện.

Tồn Cúc đường là nơi tôi vẫn còn quen thuộc lối đi, vào đến phòng

ngoài vẫn có cảm giác giống như đang ở trong cung bình thường. Khi còn

được Huyền Lăng sủng ái, nơi này đã nở đầy hoa cúc các màu, hoàng cúc có kim thược dược, hoàng hạc linh, kim khổng tước, sườn kim trản, oanh vũ

hoàng; Bạch cúc có ánh trăng bạch, ngọc mẫu đơn, ngọc bảo tướng, ngọc

linh lung, một đoàn tuyết, điêu thuyền bái nguyệt, dịch liên. Tử cúc có

bích giang hà, song phi yến, tiễn hà tiêu, não bàn, tử la tản. Hồng cúc

có mỹ nhân hồng, hải vân hồng, tú phù dung, son hương, cẩm cây vải, hạc

đỉnh hồng. Màu đỏ nhạt có phật chê cười, phấn hồng đoàn, hoa đào cúc,

Tây Thi phấn, ngọc lâu xuân.

Giữa đám hoa cúc nhiều như mây, Mi Trang đến gần ngượng ngùng mỉm cười,

ánh mắt tràn đầy thoả mãn, ôn nhu nói: “Hoàng Thượng đối đãi… coi như là có lòng” Đúng là người so với hoa lại càng đẹp hơn.

Nhưng mà không ngờ chỉ một năm sau, mặc dù hoa cúc vẫn nở nhưng thịnh

cảnh của ngày xưa đã không còn tồn tại trong Tồn Cúc đường nữa.

Đôi chân gầy nhỏ của cung nữ đạp trên lá rụng cỏ hoang làm cho tôi có

xúc cảm kỳ dị. Được một lúc, hơi hướm của cỏ cây vắng lặng lùa vào mũi.

Dưới ánh trăng, sương đã đọng trên cỏ cây. Vì Mi Trang bị thất sủng nên

nô tỳ trong cung đều nhàn hạ, hầu hạ càng ngày càng không chu đáo, đến

nỗi cỏ dại mọc khắp nơi, hoa mộc héo rũ hoà cùng gió thu khiến đình viện càng trở nên vắng vẻ thê lương. Chỉ còn một vòng thu nguyệt, một cái

bàn trông còn mới giữa đám cỏ dại sum xuê lại thành khác biệt lạ thường.

Mới đấy đã vào bên trong, thấy Mi Trang đứng thẳng, nhìn thấy tôi liền

giang tay. Mắt tôi như nóng lên, suýt thì rơi lệ nên chạy mau thêm vài

bước, nắm chặt lấy tay tỷ ấy.

Bàn tay Mi Trang thường lạnh như băng. Tôi không nói gì, cảnh vật xung

quanh nhoà đi vì nước mắt thi nhau lã chã rơi, khóc nức nở không thôi.

Mi Trang cũng nức nở, tỉ mỉ nhìn tôi một hồi mới miễn cưỡng cười nói:

“Tốt quá, tốt quá. Phương Nhược thường chuyển lời tới nói muội rất khoẻ

mà ta còn không tin. Hiện tại thấy muội thế này ta yên tâm rồi.”

Tôi cố gắng tươi cười nói: “Muội không có gì, chỉ lo tỷ tỷ không khoẻ.”

Phương Nếu đã lui ra ngoài canh chừng. Vóc người Mi Trang không còn đẫy

đà như xưa, đôi tay gầy nắm chặt tay của tôi cùng dẫn tôi đi vào bên

trong.

Lúc vào đến nơi, tôi không khỏi ngẩn người vì ngửi thấy một mùi kỳ quái. Mi Trang thấy sắc mặt của tôi, u uẫn cười: “Nơi này không còn là Tồn

Cúc đường của ngày xưa nữa.”

Tôi vẫn không khỏi giật mình: “Nói vậy nhưng tỷ vẫn còn có phân vị, còn nơi này… Bọn nô tài đó quá đáng thật!”

Mi Trang cầm lấy một nến đỏ trên tay rồi nói: “Hoa phi thế mạnh, bọn nô

tài này kẻ nào mà chẳng quen gió chiều nào che chiều nấy, một mực chà

đạp ta. Nếu không phải có Phương Nhược âm thầm giúp đỡ, chỉ sợ ta chẳng

còn ngày hôm nay.” Nói xong một giọt lệ rơi xuống, vừa vặn dập đi ánh

nến làm cho khói trắng bay nghi ngút.

Cây nến kia thuộc loại cực kỳ rẻ mạt, khi tắt rồi sẽ toả ra nhiều khói.

Mi Trang nhịn không được ho khan một tiếng và đứng dậy, tôi giúp tỷ ấy

ngồi xuống, dập toàn bộ chỗ khói. Ngay cả ấm trà nhìn cũng không được

sạch sẽ, tôi cẩn thận dùng khăn tay lau từ ấm đến chén. Còn trà thì mặc

dù không phải trà tốt nhưng may là vẫn có thể miễn cưỡng uống được.

Thấy Mi Trang uống một hơi cạn sạch, tôi mới chậm rãi nói: “Tỷ tỷ đừng

vội. Muội nhất định sẽ xin hoàng thượng sớm thả tỷ đi ra.” Tôi nói lời

này nói với giọng không chắn lắm nên khó tránh khỏi chột dạ. Tôi một

chút cũng không biết khi nào Huyền Lăng mới thả Mi Trang ra. Nhưng mà

hôm nay đành phải chậm rãi trấn an, mong có thể tạm thời giải toả những

buồn bực khúc mắc trong lòng tỷ ấy.

Mi Trang cười lạnh, không lên ý kiến.

Trăng chiếu bên ngoài cửa sổ giống như ánh ngọc trai, ánh nến nhất vẫn

le lói cháy, một giọt màu hồng thuận thế chảy xuống chân nến, nhựa nến

dính đầy vào thân nến màu hồng, tạo nên một loại mùi hỗn hợp, sâu kín

lan tràn, bao phủ trong một mảnh ám sắc.

Một lúc sau, nỗi lòng của Mi Trang mới bình phục một chút, tỷ ấy lẳng lặng nói: “Ta nghe Phương Nhược nói muội không bị chuyện của ta làm

liên luỵ ta mới khá yên tâm. May mà bây giờ còn có Lăng Dung nên muội

cũng không đến nỗi một thân một mình.” Tỷ ấy dừng lại một chút, kinh

ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ không người, để ý cúc hoa héo rũ đầy đất một

lát mới quay lại, thản nhiên hỏi: “Hoàng Thượng thích Lăng Dung lắm

sao?”Tôi nhất thời ngạc nhiên, lập tức nói: “Cũng không phải là thích

lắm, nhưng còn thích hơn Tào tiệp dư nhiều.”

Mi Trang thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Kể cũng đúng. Nhưng Lăng Dung lại

nhát gan, sợ phiền phức, tuy rằng được sủng ái nhưng bản thân muội phải

có chủ kiến.”

Tôi đồng ý rồi, thấy thân hình gầy yếu của tỷ ấy, không khỏi nói: “Tỷ tỷ không cần lo cho muội, rốt cuộc bảo vệ bản thân quan trọng hơn. Lúc

nãy, chắc tỷ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài rồi. Cuối cùng cũng trút

giận được cho tỷ.”

Mi Trang gật đầu nói: “Nghe thấy rồi. Nhưng có điều, chưa chắc nàng ta đã dễ đối phó vậy đâu.”

Tôi không khỏi thở dài: “Cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi.”

Ánh mắt của tôi dần dần đi xuống, dừng lại trước cái bụng bằng phẳng

của tỷ ấy, cuối cùng không nhịn được đành hỏi: “Chuyện tỷ mang thai hồi

đó, rốt cuộc cùng là sao vậy?”

Mi Trang buồn bã cười: “Ai cũng đều nói ta giả có thai để tranh sủng,

chẳng lẽ muội cũng nghĩ như vậy?” Mi Trang theo bản năng vuốt ve lấy

bụng: “Hồi đó ta được sủng như vậy, cần gì phải giả bộ mang thai cho phí công?”

Tôi bình tĩnh nói: “Đương nhiên tỷ tỷ không cần hạ sách này. Hồi đó tỷ

được sủng như vậy, có thai cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, làm sao

phải làm việc thừa thãi.”

Mi Trang thở dài một hơi, nói: “Muội hiểu được là tốt rồi.”

“Tỷ tỷ, các nàng cố ý cho tỷ nghĩ mình mang thai, được sủng ái hết mực,

sau đó lại chỉ chứng tỷ giả có thai để tranh thủ tình cảm.” Tôi thở dài, đem suy nghĩ của mình nói cho tỷ ấy nghe: “E rằng bất đầu từ đơn thuốc

Giang thái y kê cho tỷ, rồi đến việc Lưu Bôn đến hầu hạ cũng đều là do

một người an bài. Bọn chúng đã lợi dụng lòng mong sớm có con của tỷ tỷ,

lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi để vạch trần.”

Mi Trang nói: “Các nàng ngay lúc đầu đã bày cục, chỉ đợi ta chui đầu vào lưới.” Tỷ ấy gắt gao nắm lấy khăn tay: “Cũng trách ta vô dụng!” Hai

hàng thanh lệ theo sự đau thương bi phẫn của tỷ ấy mà chảy xuống: “Cho

đến khi Phục Linh cầm quần áo dính máu đi ra, ta vẫn còn không biết được rằng thật sự ta không có bầu.” Mi Trang nắm chặt bàn tay, bi phẫn đến

nỗi móng tay bị đứt và rơi xuống khiến tôi bị hù doạ nhảy dựng lên.

Trong mắt Mi Trang lộ ra vẻ sáng như tuyết hận: “Các nàng lại lấy chuyện hoàng tự để chỉnh đốn ta!”

Nhớ tới niềm vui của Mi Trang sau khi nghe tin mình mang thai tôi không

khỏi chua sót. Tỷ ấy muốn có con đến nhường nào để an ủi ban đêm tịch

mịch lạnh lùng, lại còn có thể củng cố ân sủng quân vương cùng vinh

quang của gia tộc.

Tôi an ủi: “Việc đã đến nước này bao nhiêu cũng vô ích. Chắc tỷ tỷ hiểu

được, ngay cả muội cũng suýt chút nữa là bị hãm hại. Vậy mà hoàng thượng còn muốn phục hồi quyền quản lý hậu cung cho Hoa phi, nếu không có muội hôm nay cho nàng ta vào tròng, chỉ sợ sau này muội cùng với Lăng Dung

không được sống yên ổn.”

“Ở bên trong ta đã nghe được rõ ràng.” Mi Trang thê lương nói: “Ta đã

không còn hữu dụng nữa, chỉ mong không liên lụy tới các muội.” Dứt lời,

tỷ ấy nghiêng người lau lệ: “Có thể cứu ta thoát được khốn cảnh trước

mắt là tốt nhất, nếu như không thể cũng không cần miễn cưỡng. Muội một

mình chống đỡ đại cục cũng phải cẩn thận mới được, nhất định không được

như ta…”

Lòng tôi càng muốn khóc, lại sợ khiến Mi Trang càng thương tâm nên đã ngưng mặt cố kìm lại.

Trong điện, bóng cành lá của cây cổ thụ thản nhiên lắc lư, như thể

quỷ hồn vươn cánh tay gầy khô. Tiếng côn trùng kêu to trong bóng đêm

càng cô đơn trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến trong lòng tôi dấy lên

từng đợt thê lương.

Tôi cực lực van xin: “Hoàng Thượng… Người..” Nhưng mà rốt cuộc tôi nói

không được. Cử chỉ của Huyền Lăng đối với Mi Trang không khỏi khiến tôi

thất vọng đau khổ. Thỏ tử hồ bi, môi hở răng lạnh! Rốt cục, tôi kiềm chế không được đáy lòng, đối với chuyện trước kia thất vọng cùng bi ai,

chậm rãi từng chữ từng chữ nói: “Hoàng Thượng… Có lẽ người xác thực

không phải phu quân của tỷ muội ta… Chúng ta năm đó thành tâm khẩn cầu,

nhưng vẫn vô vọng.”

“Phu quân?!” Mi Trang cười lạnh đi ra, lắm lúc gần như chói tai: “Ngay

cả tề nhân thê thiếp đều hiểu được, ‘Phu quân’ là người mà nữ tử có thể

dựa vào cả đời…” Mi Trang cắn chặt môi, nén giận nói: “Ngài… ngài chưa

bao giờ có thể để cho tỷ muội ta nhìn lên và dựa vào!” Giọng của Mi

Trang đầy thống khổ, tựa hồ vẫn không chịu nổi gánh nặng chuyện cũ: “Năm đó ta cùng với muội đồng bạn chốn khuê phòng, ngày dài nhàn nhã, lúc

nào cũng kỳ vọng tương lai có thể gả cho một lang quân như ý. Mặc dù ta

một khi lấy phải quân vương, tuy không dám mông phu thê ân ái, chỉ mong

hắn thương ta, yêu ta, cho ta làm chỗ dựa cả đời.”[1]

Giọng của Mi Trang vì bị kích động mà nghẹn lại, lời nói của tỷ ấy lởn

vởn trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy chua xót. Những lời này là năm đó

trong khuê phòng, nữ tử nào cũng đã nói qua…

Tôi miễn cưỡng rưng rưng khuyên nhủ: “Tỷ yên tâm, chuyện các nàng hãm

hại tỷ muội sẽ cho người đi tra, sẽ sớm có kết quả, tỷ kiên nhẫn một

chút. Ngày nào đó mà tra ra manh mối, hoàng thượng sẽ nhất định bồi

thường cho tỷ tỷ, trả lại sự trong sạch cho tỷ tỷ.”

Mi Trang đau thương tươi cười dưới ánh trăng, không hề để lộ ý tứ: “Bồi

thường? Bao ngày nay chịu oan uổng cùng đau đớn, làm sao hắn có thể bồi

thường được. Nâng ta như trứng rồi vứt bỏ ta, không tin ta. Hắn quả

nhiên là bạc tình, tình xưa một chút cũng không nhớ đến!”

Trong lòng có mờ mịt cũng chưa biết có phải do sợ hãi hay không, nhưng

lại mờ mịt nhiên không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong lời nói của Mi

Trang như có con thuyền di động gặp phải sóng lớn, rốt cục dần dần chìm

xuống…

Mi Trang nhìn thần sắc của tôi, nói: “Có lẽ lời này làm muội đau lòng,

nhưng nỗi khổ của ta làm sao muội hiểu được?” Tỷ ấy dừng lại một lúc mới lại tiếp tục: “Ngày trước tôn vinh, hôm nay thất vọng ở Tồn Cúc đường

này. Ân sủng của vua… cùng lắm chỉ như thế.” Tỷ ấy nhìn tôi với vẻ mặt

càng ngày càng phức tạp, nhưng chỉ thản nhiên nói: “Cũng may là hoàng

thượng đối xử tốt với muội, sẽ không đến mức có ngày bị như ta. Muội

không cần khuyên ta, ta muốn ra ngoài chẳng qua là để bảo vệ cho Thầm

gia mà thôi. Hoàng thượng…” Tỷ ấy lạnh lùng cười, không hề nói tiếp.

Tôi định cất tiếng thì Phương Nhược đã đến gõ cửa, thầm thì từ bên

ngoài: “Thỉnh tiểu chủ mau ra ngoài, chậm chút nữa là sẽ bị phát hiện

đó.”

Tôi cuống quít lau nước mắt và dặn: “Tỷ tỷ bảo trọng, muội nhất định nghĩ cách cứu tỷ.”

Mi Trang căng nắm thẳng tay của tôi: “Muội cũng bảo trọng!”

Ngoài cửa, Phương Nhược lại thúc giục, tôi lưu luyến dặn dò vài câu xong đành phải vội vàng đi ra ngoài.

※※※※※

Trong tử cấm thành lúc nào cũng tràn ngập đầy sương mù trong đêm thu, giống như một bức trướng mỏng che đi các cung vậy.

Tôi rón rén bước đi tránh để thị vệ phát hiện. Trước đó, Tiểu Liên Tử đã giúp tôi an bài một con thuyền tốt nằm dọc theo khúc đá sâu trong khóm

hoa.

Khi tôi bước chân lên con thuyền nhỏ thì nó khẽ lay động. Tôi cảm thấy

thuyền có chao đảo nhưng cũng không để ý tới, chỉ tháo giây thừng đã

được buộc vào thuyền ra. Đang định chèo thuyền đi, bỗng nhiên nghe thấy

tiếng giày của thị vệ tới gần làm tôi luống cuống chui vào khoang thuyền chật chội để trốn.

Đột nhiên dưới chân tôi có cảm giác mềm nhũn, như thể vừa đạp lên cái gì đó âm ấm, tôi kinh hãi đến nỗi không kêu ra tiếng, nhưng đã nghe thấy

tiếng kêu lên từ dưới chân.

Là giọng nam nhân, hơn nữa lại còn khá quen thuộc! Tôi chưa kịp lên tiếng đã nghe trên bờ có người quát: “Ai ở dưới thuyền đó?!”

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ hãi. Tôi nhắm mắt thầm

than, âm thầm kêu khổ. Nếu để bị phát hiện thì bao công sức hôm nay bỏ

ra đều đổ sông đổ biển, mà ngay cả Mi Trang cũng sẽ bị liên luỵ!

Nhưng mà bỗng nhiên, trong khoang thuyền chật chội có ánh mắt trong trẻo hiện lên, đúng là ngoài ý muốn. Hắn lấy tay che miệng của tôi, nhìn ra

bên ngoài khoang thuyền rồi miễn cưỡng nói: “Ai đang quấy giầy giấc mộng của bổn vương?”

Giọng nói không lớn, nhưng lại ép đi giọng nói hùng hổ của kẻ trên bờ

nên tên đó cười làm lành: “Tỳ chức không biết Lục vương gia ở đó, đã

quấy rầy người, mong vương gia thứ tội.”

Huyền Thanh tựa hồ không còn kiên nhẫn, ngáp một cái và phất tay: “Đi đi. Đừng làm bổn vương mất hứng.”

Huyền Thanh thường là người không câu nệ, không ai dám hỏi vì sao hắn

đêm khuya lại ở đây. Mấy người trên bờ xem chừng đã vội vã bỏ đi, đến

khi không còn động tĩnh gì, hắn mới nói: “Không sao rồi.”

Tôi ư ư vài tiếng hắn mới nhớ rằng tay hắn vẫn che lấy miệng của tôi nên cuống quít buông ra. Tôi vén tấm mành đen trên thuyền lên để nhìn ra

phía ngoài, trên mặt vẫn cảm thấy nóng rát như bị thiêu cháy.

Hắn xem ra cũng không tự tại, hơi hơi quẫn bách, còn phát hiện tôi mặc

trang phục dị thường nhưng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Để tiểu vương đưa

tiệp dư về.”

Tôi không dám nói lời nào, khẽ gật đầu, không biết tại sao mình lại khẩn trương đến như vậy.

Hắn dùng lực chèo, chẳng mấy chốc thuyền đã đi được vài trượng, thẳng

phía giữa hồ mà tới. Đi được một lúc, nỗi kinh hoàng trong tôi mới dần

dần biến mất.

So với Thái Bình hành cung, tử cấm thành nóng nực hơn nên sang đến mùa

thu rồi mà cái nóng của mùa hè vẫn chưa dứt. Ngay cả hoa sen nước so với ở phiên nguyệt hồ cũng nở lâu hơn chút. Nhưng mà chung quy thời tiết đã gần đến tháng chín, hoa sen nước toả ra mùi hương ngọt mát, còn lá sen

lại có hương thơm rất khác biệt nổi lên trên mặt nước tĩnh lặng. Lầu

điện thấp thoáng trong gió, xa xa là bóng đèn lồng của cung đình in trên mặt nước khiến mặt hồ trở nên sáng rực, còn trong thuyền là những bông

hoa đẹp tuyệt diễm. Tôi giống như đang ngồi trên thuyền rong chơi, không khỏi say mê giữa cảnh vật.

Thấy hoa sen vẫn nở rộ, tôi nghi hoặc hỏi: “Bây giờ cũng không còn nhiều đài sen, sao lại còn nhiều hoa sen mới nở cho vương gia hái vậy?”

Hắn từ từ chèo, thân ảnh cao to chiếu vào hồ nước đang động đậy, tản mạn nói: “Đây là bó sen của cùng của mùa hạ này rồi. Ban đêm, tiểu vương

tìm hoa ở chỗ sâu mới được chỗ hoa này.”

Tôi tỏ ra lòng ngưỡng mộ dưới ánh trăng sáng tỏ: “Vương gia thích hoa sen sao?”

“Loài hoa này gần bùn mà không tanh mùi bùn, thanh khiết như vậy không thích sao được.” Hắn tao nhã mỉm cười nói.

Dòng nước lững lờ chảy qua khi tôi cùng hắn nói chuyện phiếm. Thuyền như thể bị tách ra rồi lại nối lại, cứ như chưa bao giờ bị tách.

Tôi không còn thấy bóng người nào nữa liền chui ra khỏi khoang thuyền mà ngồi ở đầu thuyền. Cái mũi của tôi thật là linh mẫn, nghe được có hương khí thanh u không giống hoa sen liền hỏi: “Hình như có hương đỗ nhược

thì phải. Nhưng mà mùa này làm gì có hoa đỗ nhược.”

Huyền Thanh đáp: “Tiệp dư nhạy mùi thật, là của tiểu vương.” Hắn ngửa

mặt lên nhìn như câu trăng rằm, mỉm cười thanh thiển giống như tiễn nước qua gió, ánh trăng nhiều điểm như ngân: “Sơn trung nhân hề phương đỗ

nhược [2], Khuất Nguyên đại phu viết sơn quỷ rất hay.”

Tôi dấu tay áo mà cười ngăn chặn một chút hoang mang trong đáy lòng:

“Hình như vương gia đã có ý trung nhân?” Hắn nhưng cười không nói mà

thêm lực trên cánh tay để thuyền nhỏ đi nhanh hơn.

Thấy bộ dáng Huyền Thanh thư thái, chèo thuyền đi, tà áo của hắn cứ như

vậy mà theo gió bay bay, thật là cao xa. Tôi không khỏi mỉm cười nói:

“Đêm khuya như vậy sao vương gia còn có thể chèo thuyền một cách nhàn

nhã thế?”

Hắn cũng nhẹ mỉm cười, quay đầu nói với tôi: “Có câu ‘Bão thực nhi ngao

du, phiếm nhược bất hệ chi chu, hư nhi ngao du giả dã’.[3] Huyền Thanh

ăn no cả ngày, không có việc gì, là người rảnh rỗi nên đành ngao du.”

Bỗng nhiên lộ ra ngoan sắc: “Hôm nay có thể cùng mỹ chèo thuyền làm cho

tiểu vương có cảm giác như cùng Tây Thi chơi thuyền ở Thái Hồ vậy.”

Tôi nghiêm nét mặt: “Nếu không hiểu ý của vương gia, ắt hẳn ta sẽ nổi giận. Thỉnh Vương gia đừng so sánh ta với Tây Thi.”

Huyền Thanh cười, nét mặt không tán thành: “Sao tiệp dư cũng như những

người bình thường, cho rằng Tây Thi là kẻ vong nước hoạ thuỷ à?”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, ngân nga hỏi: “Nếu nói Tây Thi khiến nước Ngô diệt vong, vậy ai là kẻ đã diệt vong nước Việt?”

Hắn có phần khó hiểu: “Tiệp dư là người thông tình đạt lý, sao nói những lời như vừa nãy.”

Hương thơm của hoa sen vẫn phảng phất quanh đây: “Phạm Lãi là tình nhân

của Tây Thi, nhưng lại đưa Tây Thi đến nước Ngô làm phi, bạc tình đến

nhường nào. Dù sau này Tây Thi đã bỏ hết bất bình xưa cùng Phạm Lãi du

thuyền Thái Hồ, nhưng có lẽ cũng không còn ôm tình thiếu nữ thuở đầu gặp mặt năm đó nữa.”

Hắn ngần người ra một lúc, đôi mắt trong suốt như có một tia sợ hãi xẹt

qua nhưng khóe lại môi mỉm cười, trong mắt tràn đầy kinh hỉ không giấu

được: “Sách sử hoặc khen ngợi Tây Thi hoặc mắng chửi Ngô vương, nhưng

chưa có ai trách Phạm Lãi. Thanh cũng chưa bao giờ nghe qua cao kiến như vậy.” Hắn bỗng nhiên ngừng chèo thuyền, khom người nói: “Tiệp dư có ý

nghĩ thật tài tình, Thanh tự thấy mình không bằng.”

Thình lình, hắn làm hành động khiến cho tiểu thuyền lắc mạnh, tôi cả

kinh giữ lấy mép thuyền, chỉ cảm thấy ngượng ngùng: “Tần thiếp chính là

suy bụng ta ra bụng người, khuê các vọng ngôn, vương gia chê cười rồi.”

Lúc thân thuyền lay động, bỗng nhiên có cái gì rơi từ vách áo của hắn

xuống chân tôi. Hắn hồn nhiên chưa thấy, chậm rãi nói: “Quả nhiên như

lời tiệp dư nói, Phạm Lãi không bằng Phù Sai. Ít nhất, Phù Sai đối với

Tây Thi còn đầy lòng ái mộ.”

Tôi gật đầu than thở: “Đúng vậy. Phù Sai cai quản cả một quốc gia lực mà lại yêu một nữ nhân. Hắn một lòng yêu Tây Thi mà không chỉ sủng ái nên

mới phải trả giá đắt như vậy.”

Hắn giống như cảm thán nói: “Sủng mà không yêu chính là sự khinh thường lớn nhất với một nữ nhân.”

Trong lòng tôi đột nhiên chao động vì chưa bao giờ nghe hắn nói lời như

vậy. Mà lời nói của hắn sao tôi nghe lại thấy quen quá, lại không ngờ

lời của Mi Trang lại giống nhau như vậy, kinh ngạc nói không lên tiếng.

Nữ tử trong cung chỉ cầu được hoàng đế ân sủng sớm chiều, chứ đâu có ai

dám yêu cầu được yêu. Cho dù tôi từng ôm từng có một tia hy vọng xa vời

nhưng cũng hiểu được bản thân không mong chờ điều đó ở Huyền Lăng.

Hắn bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt giống như lưu quang thanh thiển xẹt qua mặt tôi: “Hình như tiệp dư lòng đầy tâm sự.”

Con thuyền lướt trên sóng nước cạnh khóm hoa ở sâu phía trong. Gió mát

thoảng tới, cò trắng ở đâu bay xuống dưới ánh trăng, ngẫu nhiên có bông

hoa màu hồng xuất hiện trước bọt nước. Tôi trầm mặc chống đỡ, lát sau đã lấy được dáng vẻ bình thường và mỉm cười: “Vương gia quan tâm, ta đang

suy nghĩ, cảm thấy Tây Thi là hồng nhan bạc mệnh.”

Tôi không hiểu được vì sao đôi khi lời hắn nói lại khiến cho tôi xúc

động đến mức nói không ra lời. Hơi hơi cúi đầu, thấy hồ nước tĩnh lặng

không tiếng động, bóng người người mặc y phục cung nữ màu trắng thuần

khiết cùng ánh trăng in trên mặt nước. Tự dưng thấy có gì đó rơi xuống

chân, tôi cúi xuống liền thấy một chiếc túi thơm bằng vải lụa vẫn vẫn có nhu hòa sáng bóng.

Màu bạc lưu tô, con đồi mồi liêu châu, cho thấy đó hẳn là của người

trước mắt kia. Tôi đang định trả lại cho hắn, không biết sao đột nhiên

lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ. Thấy hắn đang mải chèo thuyền nên

cũng không chú ý, tôi liền lặng lẽ mở ra xem.

Trong túi thơm không có gì, chỉ có mấy đóa đỗ nhược bị hứng gió, giống

như cánh bướm trong suốt, vẫn giữ được tư thái cao quý, hương thơm vẫn

toả ra ngọt ngào. Tôi mỉm cười, đỗ nhược đúng là hoa thơm cao quý.

Đang định trả lại túi thơm còn hắn, tự dưng tôi thấy có một mảnh màu

đỏ mềm mại ở trong túi, tự tiện lấy ra soi lên ánh trăng cho rõ thì cảm

thấy hoảng hốt. Vuốt tay vào nó, tôi nhớ lại đêm trừ tịch tại ỷ mai viên đêm đó! Bất luận kẻ nào chỉ cần nhìn kỹ đều biết được đó là tôi. Đây là điều ngoài ý muốn! Tôi mờ mịt không biết làm sao. Chỉ cảm thấy trong

đầu mê mê mang mang giống như theo bờ đối diện mà đến, chỉ ngâm lại một

câu hắn vừa nói: “Trong núi nhân hề phương đỗ nếu”.

Hắn chỉ để tới việc chèo thuyền, ngẫu nhiên tán thưởng ánh trăng, ngày

tốt cảnh đẹp. Nhưng tôi lại cảm thấy chột dạ, trong nháy mắt biện không

rõ người mới vừa cùng đàm luận có phải đã cẩn thận cất mảnh giấy của ta

cùng đỗ nhược trân quý nọ không. Đến khi cây trâm Mân Côi từ trên búi

tóc rơi xuống trên cánh tay, tôi mới giật mình định thần lại. Kim trâm

Mân Côi là trước đây được Huyền Lăng ban thưởng, tôi rất thích nó, lúc

nào cũng đep trên búi tóc, ngay cả lúc mặc y phục cung nữ cũng không bỏ

xuống. Ai ngờ nó lại trơn như vậy, tóc vừa hơi lỏng là rơi xuống. Đột

nhiên thấy cây trâm này, tôi mới lập tức nhớ ra hiện thực mình là sủng

phi của Huyền Lăng, nên cực lực trấn định, đem đỗ nhược cùng mảnh giấy

kia nhét lại vào túi thơm rồi mới bình tĩnh gọi hắn: “Vương gia vừa làm

rơi túi thơm này.”

Sau khi hắn nhận lấy và nói một tiếng “Đa tạ” liền lập tức cất nó đi cẩn thận, hoàn toàn không thèm để ý tới việc tôi đã mở ra xem qua. Giống

tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ để tất thảy trong lòng.

Tôi bỗng nắm chặt trên váy kim tuyến phù dung hà bao rủ xuống mục ngọc bội nhưng không cảm thấy gì trên tay.

Hắn là từ khi nào, như thế nào, tôi hoàn toàn không hiểu được khiến tôi

lo lắng cân nhắc và nhận thức được nếu bị phát hiện ở bên cạnh hắn là

việc nguy hiểm thế nào. Nhưng thấy hắn giữ nó bên người nên cũng không

đành lòng nói ra lời này.

Mặc dù trong bụng đầy tâm sự, nhưng hắn nói ra như thể chuyện không liên quan gì tới mình: “Thanh rất yêu quý túi thơm này, nếu làm mất rồi tật

không biết phải làm sao.”

Tôi nghe thấy hắn nói vậy tự dưng như tỉnh mộng, nói: “Vương gia nói quá lời rồi, đó chỉ là cái túi thơm mà thôi.” Tôi khẽ thở dài chỉ đủ bản

thân nghe thấy và cố gắng nói: “Nếu đã là vật yêu quý của vương gia thì

xin đừng để người khác thấy nữa, tránh gây ra thị phi vô cùng.”

Hắn còn chưa lên tiếng, tiểu thuyền tới sau Đường Lê cung. Tôi nâng lấy

váy định bước lên cáo từ thì tự dưng nhớ được gì đó nên quay đầu mỉm

cười hạ thấp người: “Có một chuyện thỉnh cầu vương gia.”

“Cứ nói đi, đừng ngại.”

“Dạ yến đêm thất tịch đó, ta từng gặp chút rắc rồi nhỏ, may mà có Đoan

phi giải vây. Ý ta muốn nói rằng nếu vương gia có nghe thấy bất cứ

chuyện gì đêm hôm đó cũng đừng nói với ai là đã gặp ta, cũng giống như

hôm nay vậy. Vương gia bằng lòng thì ta cảm kích không hết.”

Mặc dù hắn không hiểu ý của ta lắm, nhưng vẫn mỉm cười đáp ứng: “Được.

Coi như tiểu vương và tiệp dư có một bí mật, không nói cho người thứ ba

biết.” Hắn lại nói: “Có thể cùng tiệp dư bàn luận là vinh hạnh của tiểu

vương. Sau này mà có cơ hội, mời tiệp dư đến Thanh Lương đài của tiểu

vương, cùng sướng ngôn cổ kim.”

Tôi nói: “Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người cũng coi trọng duyên phận

định số. Có một số việc có thể tùy duyên, có một số việc vương gia cầu

nhiều cũng vô ích. Mùa hạ đã qua, Thanh Lương đài quá lạnh, ta sẽ không

đến làm phiền.”

Trong nháy mắt, gương mặt của hắn trở nên thất thần, tay trái vô thức làm rơi túi thơm nhưng lại dửng dưng đáp: “Thanh Lương đài đông ấm hạ

lạnh, nếu có một ngày tiệp dư cảm thấy trời giá rét khó chịu thì nơi đó

sẽ khiến tiệp dư cảm thấy ấm áp hơn.” Đôi mắt hắn nhìn xuống, không biểu lộ cảm xúc, thanh âm dần dần nhỏ lại: “Thanh cũng hy vọng vĩnh viễn

không có ngày đó.”

Nội tâm tôi không hiểu sao lại cảm thấy đau thương cùng cảm động, giống

như sau giấc ngủ mùa đông, tảng băng kiên cố đã thành bách hoa nở rộ,

tốt đẹp cùng long trọng. Tôi sẽ không nhớ rõ phu quân của tôi là thiên

hạ chí tôn.

Còn hắn là đệ đệ của phu quân tôi.

—————————————-

Chú thích:

[1] mượn vài câu trong ‘Hồng Lâu Mộng’, vì Bảo Ngọc cứ tưởng sẽ cùng Đại Ngọc hạnh phúc sinh sống, ý tình hòa hợp.

[2] bắt nguồn từ ‘Liệt Ngự Khấu’ của Trang Tử và Nam Hoa Kinh: “Bão thực nhi ngao du, phiếm nhược bất hệ chi chu, hư nhi ngao du giả dã”, ý chỉ

người tiêu diêu tự tại, khiến người ta hướng tới.

[3] “sơn trung nhân hề phương đỗ nhược”: bắt nguồn từ bài ‘sơn quỷ’ của

Khuất Nguyên, có nghĩa là “Người trong núi như cỏ đỗ nhược thơm”- một

câu thơ biểu đạt tình ý.