Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 2 - Chương 17: Keo liền sẹo

Sáng sớm hôm sau, vừa tới thỉnh an hoàng hậu, cô ấy đã sai người đỡ

lấy tôi mà nói: “Hoàng thượng đã nói muội không cần đa lễ, muội muội cứ

ngồi là được rồi.” Tôi vừa ngồi xuống, hoàng hậu lại nói: “Sáng nay

hoàng thượng đã đích thân đi báo cho thái hậu biết chuyện muội có thai,

thái hậu cũng rất vui mừng, bảo bản cung dẫn muội muội đến chỗ người

thỉnh an.”

Tôi cúi đầu đáp ứng. Khi tới Di Trữ cung, tâm tình thái hậu rất tốt,

đang đi dạo ngắm hoa trong đình viện, thấy tôi với hoàng hậu cùng nhau

đến thì càng cao hứng, thế là giơ tay ra hiệu cho chúng tôi tới gần.

Tôi định đa lễ trước thái hậu thì người đã nói: “Người khác thì phải đa lễ chứ ngươi đang có thai, cứ việc ngồi đi.”

Tôi tạ ơn và ngồi xuống, nghe thái hậu hỏi hoàng hậu: “Mai là lễ sắc

phong, hoàng hậu đã chuẩn bị thế nào rồi?” Nói xong nhìn tôi rồi lại dặn hoàng hậu: “Quý tần cũng coi như là một chủ nhân thật sự rồi, lễ sắc

phong phải chuẩn bị cho cẩn thận một chút, tránh những sơ suất không

đáng có.”

Tôi đứng lên nói: “Thần thiếp không dám đòi hỏi điều gì quá đáng, tất cả để thái hậu cùng hoàng hậu làm chủ.”

Thái hậu nói: “Cứ ngồi xuống. Ai gia biết ngươi là người có biết chừng mực, nhưng không thể để mất thể diện được.”

Hoàng hậu ráng cười và thưa: “Mẫu hậu yên tâm, thần thiếp đã chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng vì ngày sắc phong quá gấp nên không kịp may cát phục

cùng lễ quan, thần thiếp đã lệnh cho lễ bộ lấy cát phục cùng lễ quan của Kính phi khi được phong thành thục nghi để sửa lại.”

“Ừ.” Thái hậu vuốt cằm nói: “Hoàng hậu làm rất tốt, tuân theo nghi

thức lại không mất cấp bậc lễ nghĩa.” Nói xong ra hiệu cho cung nữ bưng

một cái hộp màu hồng đến, ở trên là một cây trâm bằng vàng, nhìn kỹ thì

đó đúng là cây trâm Mi Trang được tặng khi ‘mang thai’, hồi đó bị Huyền

Lăng giận dữ ném đi khiến nó bị hỏng một góc, nay đã dùng ngọc bích nạm

lại. Thái hậu ra hiệu cho tôi tiến gần, cười nói: “Đỗ lương viện có

thai, ai gia đã ban thưởng cho nàng ta một đôi vòng tay phỉ thúy hương

châu, còn cây trâm như ý này thưởng cho ngươi.”

Tôi hơi hoảng loạn trong lòng vì phải nhớ tới đủ loại chuyện Mi Trang đã trải qua, tự dưng cảm thấy có chút điềm xấu. Nhưng mà kinh ngạc

thay, thái hậu đã đem cây trâm cài lên tóc tôi và cười nói: “Quả nhiên

rất đẹp.”

Một lúc sau, tôi mới định thần lại để mới tạ ơn, còn hoàng hậu cười

nói: “Mẫu hậu quả nhiên thiên vị Hoàn quý tần. Năm đó Thành phi có thai, mẫu hậu cũng chỉ thưởng cho nàng ta ngọc bội.”

Cứ thế hàn huyên một lúc, thái hậu dặn dò tôi cách rất nhiều an thai dưỡng sinh cho tới khi tôi hồi cung.

※※※※※

Khi trở lại Oánh Tâm đường, tôi đang định thay lại thường phục thì tự dưng thấy trên bàn trang điểm xếp đầy bình lọ, đặc biệt là một cái hộp

nhỏ màu xanh ngọc bằng cúc thạch bóng loáng. Khi mở ra thì thấy là thuốc mỡ, tôi không nén được tò mò liền hỏi: “Đây là cái gì?”

Cận Tịch lại cười, nói: “Đây là cao ngọc lộ quỳnh chi, do hoàng

thượng sai người đưa tới, nghe nói có hiệu quả liền sẹo rất tốt.” Nói

xong cô lại chỉ vào cái hộp nhỏ và giải thích: “Còn đây là phấn phục

nhan như ngọc, làm tan vết máu bầm.” Nói xong chỉ qua các màu giới thiệu một lần, đều là thuốc có thể chữa khỏi mặt vết trên mặt tôi, đều là của Huyền Lăng ban tặng.

Tôi ngồi xuống, nghiêm mặt vuốt ve vết thương. May mà hôm qua Tùng Tử không lao vào người tôi, nên vết cào dưới tai cũng không sâu nhưng nhìn thấy đúng là ghê người, như hai con quạ đen trên nền tuyết trắng.

Cận Tịch trầm mặc thật lâu mới thưa: “Chuyện hôm qua bây giờ nô tỳ

nghĩ đến vẫn thấy sợ, nương nương hiện giờ đang mang thai nên sau này

mọi chuyện đều phải hết sức cẩn thận.”

Tôi “ừ” một tiếng, nhìn cô chằm chằm một lát, Cận Tịch hiểu ý, tiếp

lời: “Đồ ăn của nương nương từ nay nô tỳ sẽ cho xem xét cẩn thận, hôm

qua hoàng thượng cũng đã phái đầu bếp từ thiện phòng đến đây để chăm sóc việc ăn uống cho nương nương, ngoài hắn ra thì ai cũng không được nhúng tay vào. Còn thuốc uống của nương nương cũng sẽ do Chương thái y một

tay chuẩn bị, Chương thái y là người lão thành, thiết nghĩ sẽ không có

gì sai lầm.”

Lúc này tôi mới yên tâm, thay áo bằng lụa xanh ngọc, quần lụa màu

hồng, ngắm hoa được một hồi thì cảm thấy mệt mỏi nên lên giường nằm ngủ. Ngủ được một lúc, tôi lờ mờ cảm thấy trước mặt hình như có người ngồi,

mở mắt ra nhìn thì nhận ra bóng dáng gầy yếu kia chính là Lăng Dung.

Muội ấy mỉm cười nói: “Thấy tỷ tỷ ngủ ngon nên muội muội không dám quấy rầy.”

Hiện giờ đã vào xuân, Lăng Dung chỉ mặc xiêm y mộc mạc cùng áo choàng mỏng màu xanh thẫm, tôi nhìn gần mới để ý đến trên áo có một vết hoa

văn lõm vào cực khéo. Tóc tai cũng chỉ búi lên qua loa đơn giản, đeo

vòng tay mã não màu đỏ sậm cùng với châu hoa bằng bạc, càng tôn lên vẻ

gầy yếu giống như cành liễu yếu đuối đung đưa trong gió.

Lời muội ấy vừa nói ra miệng, tôi cả kinh trên mặt biến sắc. Lăng

Dung là nhờ giọng ca mà được sủng ái, thanh âm uyển chuyển như chim

hoàng oanh, không ngờ căn bệnh phong hàn lại lợi hại như thế, khiến cho

giọng của muội ấy thô rát khó nghe giống như cây sáo bị sai điệu.

Lăng Dung tựa hồ nhìn ra vẻ mặt của tôi, thần sắc buồn bã gồm cả

thương tâm, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ kinh ngạc vì thấy bộ dạng Lăng dung

thật không nên ra khỏi cửa?”

Tôi mang kéo tay muội ấy và hỏi: “Sao phong hàn lại lợi hại như vậy, thái y không chữa trị tốt sao?”

Muội ấy khẽ gật đầu, đôi mắt đỏ lên, miễn cưỡng cười nói: “Thái y nói bị phong hàn nên dùng thuốc mạnh một chút, kết quả cổ họng bị như vậy.”

Tôi cả giận, nói: “Thái y quả thật là hồ đồ! Thân mình muội vốn yếu

như vậy sao lại có thể dùng hổ lang chi dược được? Như vậy làm sao mà

khỏi? Để ta đi thưa với hoàng hậu đuổi ngay tên thái y kia đi.” Nói xong xoay người đứng lên tìm hài đi.

Lăng Dung ngăn cản tôi: “Tỷ tỷ đừng đi, tại muội mau chóng muốn lành bệnh nên mới để thái y kê thuốc mạnh.”

Tôi thở dài: “Nhưng mà cổ họng muội bị như vậy… hoàng thượng nói sao?”

Lăng Dung cười khổ một chút, phất góc áo thản nhiên nói: “Sau khi bị

phong hàn hai ngày, hoàng thượng từng triệu muội đến Nghi Nguyên điện để hát, đáng tiếc muội hát không ra tiếng nên hoàng thượng liền dặn muội

tĩnh dưỡng cho tốt, sau đó không triệu hạnh muội nữa.” Khẩu khí của muội ấy cực đạm mạc bình thản, cứ như chuyện vừa nói ra không liên quan gì

đến mình.

Tôi cả kinh hỏi: “Chuyện xảy ra từ khi nào mà ta không biết?”

Lăng Dung bình tĩnh đáp: “Chuyện này cũng không phải hay ho gì, nhiều người biết để làm gì đâu?”

Tôi không khỏi ảm đạm: “Thật khổ cho muội.”

Chúng tôi ngồi tâm sự một lúc lâu. Bỗng nhiên, Lăng Dung cười nói:

“Từ nãy tới giờ cứ nói chuyện của muội muội khiến cho tỷ tỷ thương tâm,

nhưng lại quên mất mục đích đến của ngày hôm nay.” Muội ấy đứng dậy nói: “Nghe nói tỷ tỷ có thai, muội muội chúc mừng tỷ tỷ.”

Tôi cười nói: “Chúng ta đã là tỷ muội, sao muội phải khách khí.”

Lăng Dung lại nói: “Hôm qua nghe nói tỷ tỷ bị thương, muội sợ tới mức hồn vía cũng không còn, không biết làm thế nào cho phải. Đáng lẽ phải

đến thăm tỷ tỷ luôn nhưng muội lại vừa uống thuốc, không thể ra gió,

đành phải chờ tới bây giờ mới tới, tỷ tỷ đừng trách móc.” Lại hỏi tiếp:

“Tỷ tỷ thế nào rồi?”

Tôi đang soi gương chải mái tóc dài như mây, nghe muội ấy nhắc tới

hôm qua thì nổi giận, mối hận trong lòng lại trào lên, đáp mạnh cái lược lên bàn trang điểm, gây nên tiếng động khá lớn. Lăng Dung khuyên giải

nói: “Tỷ tỷ đừng nóng giận, súc sinh Tùng Tử kia đã bị đánh chết rồi,

nghe nói Đỗ lương viện bị doạ cho sợ hãi, để xả hận còn cho người bẻ hết móng vuốt của nó.”

Tôi hạ giọng nói: “Ta không phải hận Tùng Tử, mà ta e là có người đã mượn Tùng Tử gây ra chuyện này.”

Lăng Dung suy tư một lát nói: “Sau khi muội muội nghe được chân tướng đã suy nghĩ, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn thì nhất định là có

người cố tình. Nhưng mà muội nghĩ không ra, các vị nương nương tiểu chủ

đều có mặt ở đó, có lý nào Tùng Tử ở trong tay Thành phi lại chỉ tấn

công một mình Đỗ lương viện, không lẽ trên người Đỗ lương viện có cái gì dị thường sao?”

Tôi cúi đầu suy nghĩ, giật mình nói: “Ta từng ngửi thấy trên người Đỗ lương viện có mùi hương son phấn rất đặc biệt, nghe nói là hoàng thượng ban tặng, chỉ có nàng ta mới có.”

Lăng Dung nói: “Có thế chứ. Thành phi nương nương am hiểu thú vật và

hơn nữa, một khi các nương nương tiểu chủ khác mà có con thì sẽ gây uy

hiếp lớn với hoàng trưởng tử. Thành phi nương nương là mẹ đẻ của hoàng

trưởng tử, đương nhiên sẽ đứng ngồi không yên. Điều này chỉ là do muội

muội phỏng đoán nhưng tỷ tỷ về sau phải hết sức cẩn thận. Hôm qua là Đỗ

lương viện, về sau chỉ sợ mọi ánh mắt sẽ đều nhắm vào tỷ tỷ.”

Tôi thấy muội ấy nói có cơ sở, không khỏi cảm thán Lăng Dung ngày nay tâm tư sâu sắc nên nhìn muội ấy chằm chằm, gật đầu hưởng ứng.

Lăng Dung thấy tôi nhìn muội ấy như vậy thì có chút ngượng ngùng,

quẫn bách nói: “Trong lời nói của muội muội đương nhiên không tránh khỏi ý nghĩ hồ đồ, tỷ tỷ đâu phải không biết?”

Tôi chầm chậm nói: “Nếu muội không thân cận với ta đương nhiên cũng

sẽ không nói ra những lời này cho ta nghe, sao lại có thể là hồ đồ

được.”

Lăng Dung chỉ cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên tôi đã nhè nhẹ tươi cười,

muội ấy tới gần tôi xem xét miệng vết thương, nói: “Đã gần khỏi rồi, chỉ cần cẩn thận vết sẹo sẽ không sao.”

Tôi vuốt trên miệng vết thương nói: “Không có gì nghiêm trọng, thái y đã xem qua rồi, hoàng thượng cũng đã ban thuốc cho ta, bôi thuốc vài

ngày sẽ không sao nữa.”

Lăng Dung hơi sửng sốt, thấy Huyền Lăng thưởng hạ thuốc mỡ liền nói:

“Hoàng thượng ban thuốc đương nhiên là tốt, nhưng tỷ tỷ đang mang thai

nên không thể tùy tiện thuốc gì cũng dùng. Hơn nữa, thuốc hoàng thượng

ban cho cũng có đồ của nước khác tiến cống, không hợp với thể chất của

chúng ta, tỷ tỷ thấy đúng không?”

Tôi nghĩ cũng thấy đúng, gật đầu nói: “Muội nói ta mới để ý.”

Muội ấy lấy trong tay áo ra một cái lọ nho nhỏ bằng men với hoa văn

tinh xảo và nói: “Hộp keo trị thương này là gia truyền của nhà Lăng

Dung, nghe nói năm xưa, ái phi của Ngô chủ là Đặng phu nhân bị ngọc như ý làm cho bị thương ở mặt, nhờ thuốc này mà phục hồi như cũ. Dựa theo

sách cổ điều chế từ lấy keo xương cá, hổ phách, bột trân châu, bạch thát tủy, ngọc tiết cùng mật đoái đào cùng nước hoa đào trong vắt.” Muội ấy

đọc ra từng nguyên liệu thuộc như lòng bàn tay: “Hoa đào cùng bột trân

châu làm người ta đẹp thêm, keo xương cá, mật ong giúp làn da trơn nhẵn, ngọc vụn và hổ phách có thể làm liền miệng vết thương, bình phục vết

sẹo, quý nhất là tuỷ rái cá trắng, làm cho vết sẹo mờ dần, làn da như

mới.”

Bên ngoài lọ được vẽ rất tinh xảo, là bức tranh bốn mùa hoa nở. Trong bát là cao màu trắng ngà gần như trong suốt, mùi thơm của hoa cỏ thoang thoảng bên mũi. Tôi khẽ chạm vào thì thấy lành lạnh, bất giác kinh ngạc thốt lên: “Vết thương này sẽ sớm liền thôi. Tuỷ rái cá rất hiếm, chỉ sợ trong cung cũng hiếm. Rái cá chỉ có ở sông Phú Xuân, trời sanh tính

nhát gan, thấy có người là lẩn trốn trong thạch nguyệt dưới nước, rất

khó bắt được. Chỉ có vào thời điểm tế ngư hàng năm, nhóm rái cá vì tranh đoạt phối ngẫu thường xuyên sinh sát lẫn nhau mới có rái cá chết, hoặc

có xương vụn trong thạch huyệt thì may mắn lắm mới lấy được một chút

xương tuỷ. Còn phải là vào lúc còn tươi, bằng không cũng chỉ còn lại bột xương, tuy rằng cũng dùng được nhưng lại không hiệu quả bằng xương

tủy.”

Lăng Dung mỉm cười nghe xong khen ngợi: “Tỷ tỷ thật ra nhìn xa hiểu

rộng, nói rất hay.” Khen xong, muội ấy nói tiếp: “Vốn đang định thêm một ít hương liệu cho mùi dễ chịu một chút, nhưng vì tỷ tỷ đang có thai, kỵ dùng hương liệu cho nên đã dùng hoa tươi điều vị, như vậy tỷ tỷ sẽ

không ngửi thấy mùi thuốc nữa.” Nói xong ra hiệu chi tôi cùng cúi đầu

xuống ngửi: “Tỷ tỷ thấy có thơm không?”

Tôi nhẹ nhàng ngửi, quả nhiên cảm thấy mùi thơm ngào ngạt, như thể

đang nằm trong cho Thượng Lâm uyển đầy hoa xuân, cười nói: “Tốt thì rất

tốt, nhưng mà quá quý giá, làm sao ta nhận được?”

Lăng Dung chặn lại tay của tôi, thân thiết nói: “Đồ của muội cũng như là của tỷ tỷ rồi, chỉ cần vết thương của tỷ tỷ khỏi thì muội an lòng

rồi. Chẳng lẽ tỷ tỷ muốn để muội muội bất an sao?” Lăng Dung quýnh lên,

giọng nói càng thêm khàn khàn.

Tôi không đành lòng, thấy muội ấy nhiệt tình như vậy đành thôi.

Lăng Dung lại dặn: “Trên mặt tỷ tỷ có thương tích, mùa xuân lại có

nhiều phấn hoa bụi bặm, bệnh dịch chưa dứt, trong cung đốt nhiều ngả

thảo, rơm rạ khắp nơi, nếu không chú ý để dính vào lại càng bất lợi cho

vết thương. Còn nữa, bôi keo này rồi thì kiêng không nên ra gió, hay là

tỷ tỷ lấy khăn che mặt cũng được.”

Tôi cảm kích tình nghĩa của muội ấy, cười nói: “Vẫn là muội muội cẩn

thận. Thái y cũng nói vết thương trên mặt ta nên kiêng không để tro bụi

phấn hoa dính vào.”

Ánh mắt Lăng Dung trong phút chốc loãng đi, giống như mây mù bị đẩy

ra, mây mù gió trong, mỉm cười nói: “Thế là tốt nhất. Tỷ tỷ dưỡng sức

đi, muội muội cáo từ trước.”

※※※※※

Vừa dùng bữa tối xong, tôi mới cầm lấy kim thêu hai ba đường thì Bội

Nhi đã tới rót nước trà và nói: “Giờ này mà nương nương còn thêu sao?

Rất có hại tới đôi mắt, để nô tỳ làm đi.”

Đúng lúc đó, Hoán Bích vừa vặn tiến vào mang hoa tươi đồ cúng mới vào đổi và nói: “Tiểu thư uống chút trà đi, Cận Tịch đã cho người thêm

thuốc an thai vào đó, rất có lợi cho tiểu thư.” Lại nói: “Hay là làm

chút canh tẩm bổ? Tổ yến, mật, vẫn là thanh lộ?”

Mặt Bội Nhi đỏ lên, than thở vỗ một chút đầu nói: “Nô tỳ thật là hồ

đồ, cô cô vừa mới dặn xong. Cô cô còn dặn phòng bếp không được cho hồi

hương, hoa tiêu, quế, hạt tiêu, bột ngũ vị hương vì đều có hương liệu,

rượu cũng không cho nhiều, còn kỵ đồ ăn dầu mỡ nữa.”

Tôi mỉm cười nói: “Cận Tịch cẩn thận quá mức rồi, chẳng để sơ sót gì.”

Hoán Bích đổi nước mật, cẩn thận cho ấm mới nói cùng tôi: “Tiểu thư

được thừa hạnh gần một năm mới mang thai, không chỉ hoàng thượng cùng

thái hậu vô cùng vui mừng mà chúng nô tỳ cũng muốn hầu hạ chu đáo để

tiểu thư có thể bình an hạ sinh tiểu hoàng tử.” Hoán Bích vừa cười vừa

nói: “Tiểu thư phải an dưỡng cho tốt, nay tay trái lại bị thương, những

việc thêu thùa sau này giao cho cung nhân làm đi. Huống chi cái này thêu xong cũng chỉ để đó.” Tôi nghe muội ấy nói với giọng khẩn thiết, nhớ

tới lời mình răn dạy muội ấy, quả nhiên hiện giờ không có tới nửa điểm

thiếu trung thực. Tiểu Duẫn Tử âm thầm lưu ý muội ấy lâu ngày cũng không cảm thấy muội ấy có vẻ đáng nghi, vì thế nên cũng yên tâm để muội ấy

làm việc, không hề có ý phòng bị.

Bức thêu mùa xuân kia nguyên bản là vì trước đây cố gắng muốn đạt

được không khí mùa xuân, nay cũng chẳng cần thiết nên tôi mới nói:

“Nhưng ta mà không thêu thùa thì không có gì làm, chỉ nằm ở đó cũng chán chết.”

Hoán Bích hé miệng cười: “Nếu tiểu thư sợ buồn, hay là may một vài bộ xiêm y cho trẻ nhỏ để đến khi tiểu hoàng tử chào đời có cái mà mặc.”

Lưu Chu ở một bên cũng thích thú nói: “Đúng vậy, hay là làm luôn đi

chứ đến khi tiểu thư mà mang thái sáu, bảy tháng, lúc đó bụng to rồi làm gì cũng vướng víu.”

Tôi bị bọn họ tác động liền lập tức sai người đi khố phòng lấy chút một ít vải mềm đến, rồi bắt đầu ngồi may xiêm y.

※※※※※

Khi vàng oanh hót véo von ngoài cửa sổ vào sáng sớm, Thuần nhi tới

đây thăm tôi và cùng tôi dùng bữa sáng, chúng tôi cùng nhau ngồi đàm

thoại việc nhà.

Thuần nhi nói: “Nghe nói đến khi tỷ tỷ lâm bồn, mẫu thân của tỷ tỷ có thể tiến cung đúng không?”

Tôi nói: “Đâu có, phải xem hoàng thượng có ân chuẩn không đã.”

Thuần nhi cúi đầu thở dài một hơi, muội ấy xưa nay chẳng để ý tới

điều gì, lại càng không tâm sự với ai, cả ngày chỉ vui cười làm loạn

giống như một đứa trẻ. Thế mà tự dưng hôm nay lại học được ở đâu thói

thở dài khiến cho tôi kinh ngạc hết sức. Thuần nhi đếm đầu ngón tay và

than: “Lâu lắm rồi muội không được gặp mẫu thân, tỷ tỷ thì khác, đứa bé ở trong bụng mà lớn lên thì có thể gặp mẫu thân.”

Tôi thấy bộ dạng trông mong của muội ấy thật đáng thương nên không

khỏi xúc động, nhớ tới công lao dưỡng dục của phụ mẫu, trong đầu cũng

cảm thấy buồn. Thuần nhi nhỏ hơn tôi hai tuổi, ở nhà lại là con út, mười ba tuổi đã tiến cung mà cho tới nay vẫn không thể gặp người nhà, khó

trách muội ấy thương tâm.

Cận Tịch thấy thần sắc của tôi cùng với Thuần nhi đều ảm đạm, sợ tôi

buồn nên tới khuyên nhủ: “Thuần tiểu chủ tưởng nương nương có thai là có thể gặp được mẫu thân sao? Không sao, tiểu chủ ở trong cung rất tốt,

vậy chẳng phải phu nhân ở trong phủ cũng có thể yên tâm sao?” Cận Tịch

mỉm cười nói: “Hơn nữa, đồ ăn trong cung so với bên ngoài cũng đâu có

kém đâu?” Nói xong cười tủm tỉm lệnh cho Phẩm Nhi bưng bánh bột mì chưng sữa bò còn nóng hổi đến.

Thuần nhi nhìn thấy đồ ăn thì đã phấn khích trở lại nên cũng chẳng

còn lo lắng thở dài nữa. Kỳ thật tôi rất hâm mộ thích cách đơn thuần của Thuần nhi, chỉ cần có đồ ăn thì phiền não nào cũng cho qua hết. Trong

sách nói tâm tư khác thuần, có thể nói Thuần nhi chính là người tính

cách như vậy. Nghĩ nhiều chỉ khiến bản thân sinh thêm phiền nào.

Tôi mỉm cười nói với muội ấy: “Nghe cung nữ chỗ muội nói muội thích

ăn bánh bột mì chưng sữa bò nên đã bảo tiểu phòng bếp chuẩn bị cho muội, cố tình cho thêm nhiều sữa và làm mềm hơn một chút, muội có thích

không?”

Thuần nhi ừ một tiếng, ăn hết một đĩa xong vẫn lưu luyến liếm đầu

ngón tay và khen: “So với nơi của muội làm còn ngon hơn nhiều.”

Tôi nhìn muội ấy đầy cảm thương và nói: “Nếu muội thích ta sẽ bảo

phòng bếp ngày nào cũng làm cho muội, nhưng không được ăn no quá.”

Thuần nhi tủm tỉm cười đồng ý. Ngơ ngác nhìn chằm chằm bụng của tôi

một chút rồi cẩn thận vuốt hỏi: “Chân tỷ tỷ, thật sự có một đứa bé đang ở trong bụng của tỷ tỷ sao?”

Tôi cười nói: “Đúng vậy, đứa bé ấy đang rất rất nhỏ, chân tay vẫn chưa mọc ra cơ.”

Thuần nhi sửng sốt kêu: “Nhỏ như vậy á!” rồi không ngừng lấy tay xoa lên bụng tôi.

Tôi cười: “Muội làm cái gì vậy?”

Thuần nhi đáp: “Đứa bé này còn nhỏ như vậy, muội sợ hộ giáp đầy làm nó bị thương.”

Tôi cười đến nỗi suýt phun ra cả nước, khó khăn lắm mới ngừng được

cười và nói: “Sao lại như thế được? Muội thích nó như vậy thì ta cho nó

làm cháu trai muội được không?”

Đôi lông mi dài của Thuần nhi động đậy, hai mắt linh động như châu,

cao hứng nói: “Thật hả? Muội có thể làm di nương sao?” Nói xong mang lấy ra từ trên cổ tay vòng ngọc màu trắng ra và nói: “Vậy coi như đây là lễ vật của muội, sau này nó phải gọi muội là di nương!”

Tôi nói: “Lễ vật đã nhận, muội cũng không thể trốn nữa.” Tôi vuốt

bụng nói: “Con xem di nương thương con chưa, còn chưa sinh ra mà di

nương đã đưa lễ vật tới rồi.”

Thuần nhi đặt tay lên trên bụng tôi và nói: “Bảo bối nha bảo bối, con phải mau lớn nhanh, chờ tới khi trưởng thành, di nương sẽ đem điểm tâm

tốt nhất đến cho con ăn. Thuý ngọc đậu cao, cây dẻ cao, song sắc đậu

cao, bánh đậu cuốn, cây vải hảo lang quân, lung triền đào điều, tô hồ

đào, triền tảo vòng, triền lê thịt, những món ăn ngon nhất trên đời đó

di nương sẽ cho con hết, quyết không giành với ngươi, con phải ăn để

thành bảo bối béo đi.”

Tôi tiếp lời nói: “Chưa hết, di nương của con về sau còn muốn sinh thật nhiều tiểu bảo bối cho con làm bạn, con có thích không?”

Thuần nhi dậm chân một cái, cười mắng: “Tỷ tỷ không biết xấu hổ, cười muội mãi.” Nói xong liền chạy luôn ra ngoài.

Tôi nghĩ muội ấy chạy mất dạng luôn, không nghờ muội ấy lại tiến vào

đầy vẻ dò xét, trên mặt đỏ bừng, chần chờ nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi:

“Vậy muội sinh bảy tám em bé để chơi trò mèo trốn chuột với con của tỷ

tỷ được không?”

Tôi rốt cuộc nhịn không được cười, chẳng may làm đổ đĩa mật lên trên

váy. Cận Tịch xưa nay đoan chính đến thế mà cũng không nhịn được cười

khi thay tôi thay áo váy. Tiểu Duẫn Tử cười đến ngồi xổm xuống đất, Lưu

Chu xoa bụng nén cười còn những người khác đều quay mặt che miệng cười.

Tôi cố nén cười nói: “Đủ rồi, nhóm nào cũng quản không được.”

Thuần nhi thấy thần thái chúng tôi như thế thì biết trong lời nói của mình có gì đó không đúng không khỏi ngượng đỏ mặt, lại buông tay chạy.

※※※※※

Buổi trưa ấm áp, tôi nằm cạnh cửa sổ tại tây noãn các đọc sách, trên

người mặc xiêm y màu xanh nhạt, nằm trên tấm thảm rất dày, trên kim

trướng bằng lụa là hồ nước sắc thu, trên giường là đôi ba bốn cái gối

bằng sa tanh được thêu bằng lông ngỗng mềm mại thoải mái. Tôi nửa đọc

sách, nửa ngủ trên giường. Đến khi ngủ say sưa, tỉnh lại đã là gần hết

thời gian, mơ hồ nghe được bên ngoài tiếng của Tiểu Duẫn Tử cùng người

nào đó đang nói chuyện, như là giọng Ôn Thực Sơ. Lúc này trong các không một bóng người, cửa sổ chỉ đóng một nửa, dẫn theo mùi hoa được gió đêm

từ ngoài cửa sổ hành lang thổi tới, thổi trúng màn ẩn ẩn dao động như

nước mặt gợn sóng, tiêu kim hoa văn liên miên như lóe ra ánh nắng. Tôi

lười đứng dậy nên vẫn nằm như cũ trên giường, xoay người ra hướng cửa sổ mà nghe bên ngoài nói chuyện.

Chỉ nghe Tiểu Duẫn Tử nói: “Đại nhân tới muộn, nương nương đang ngủ trưa, hiện tại chưa dậy. Không biết đại nhân có chuyện gì?”

Ôn Thực Sơ nói: “Ngại quá. Ta nghe nói nương nương có thai nên cố ý tới đây thỉnh an.”

Tiểu Duẫn Tử nói: “Làm phiền đại nhân ở đây chờ, nô tài cáo lui trước”.

Ngoài cửa sổ im lặng một lúc. Đãng lẽ đang có ánh mặt trời mờ nhạt

chiếu rọi trên cửa sổ, bỗng nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ tới gần rồi chỉ cảm thấy cửa sổ phía trước tối sầm lại. Tôi hé mở hai tròng mắt thì thấy bóng dáng Ôn Thực Sơ thấp thoáng phía trước cửa sổ, nhìn tôi qua

hai mảnh rèm, yên lặng không nói gì.

Như nha sí lông mi bao trùm dưới, hoảng hốt ta còn là ngủ, hắn cũng

đã cho ta do ở ngủ say bên trong. Giây lát, tay hắn không tiếng động

thân thượng song sa, hắn vẫn chưa tới gần, cũng không nhấc lên song sa

nhìn trộm ta ngủ trung dung nhan, chính là như trước yên lặng đứng thẳng ngóng nhìn cho ta, ánh mắt quyến luyến — kỳ thật cách tiêu kim màn, hắn cũng không thể rõ ràng thấy ta.

Ta cảm thấy xấu hổ, lại không tiện đứng dậy mở miệng quát lớn, vì sau này vẫn phải đi chung đường. Kỳ thật hắn đối đãi với tôi cũng tốt. Vào

cung hơn một năm, nếu không có hắn dốc lòng phò trợ chỉ sợ tôi cũng

không thích gì làm nấy được như vậy.

Nhưng mà tôi không muốn để chữ tình ảnh hưởng tới bản thân. Hắn đối

với tôi có tình ý không phải tôi không biết, cơ mà tôi không thể lay

động. Nhưng nếu nghĩ cách lấy công danh lợi lộc, cũng coi như không uổng phí hiệu lực của tôi đối với hắn.

Nhưng hắn vốn phải biết rằng trong cung giữ hoa như giữ lửa, tuy rằng chiếu rọi đôi mắt của cả tôi và hắn, nhưng đã bị giam trong bốn bức

hồng tường ở cung đình, hắn làm sao có thể bận tâm, suy cho cùng cũng

chỉ là si tâm vọng tưởng. Huống chi tâm ý của tôi như thế nào, trước khi tôi vào cung hắn đã rất rõ ràng. Lời nói vô tình thật sự không cần tôi

nói đến lần thứ hai.

Vì thế một lần nữa tôi xoay người đổi tư thế ngủ, đưa lưng về phía

hắn, làm bộ như vô tình lấy một bên gối để gối đầu thế nên vô tình phất

tay đánh rơi một thanh tử ngọc như ý. Tiếng ngọc thạch vỡ vụn vang lên,

hắn hoảng hốt dần dần lùi xuống. Cận Tịch nghe có tiếng động liền vội

vàng tiến vào noãn các, thấy tôi đang ngủ yên lại toái lui.

Được một lúc, thấy bên ngoài không còn tiếng đông, tôi giương giọng hỏi: “Ai đó?”

Hoán Bích vừa tiến vào và đáp lời, đỡ tôi đứng dậy và chỉnh lại hai

cái gối lông ngỗng, nói: “Tiểu thư đã tỉnh. Vừa rồi Ôn Thực Sơ đại nhân

mới qua.”

Tôi làm bộ kinh ngạc hỏi: “Sao lại không mời hắn vào?”

Hoán Bích cười: “Đại nhân nguyên định vào thỉnh an tiểu thư nhưng

thấy tiểu thư đang còn ngủ, bên Tồn Cúc đường lại có người tới đây

truyền đã tới giờ xem mạch bình an, mời Ôn đại nhân đi qua đó.”

Tôi nói: “Cũng phải. Hoàng thượng đã ra lệnh cho Ôn thái y chăm sóc

cho Trầm dung hoa, hắn đã chịu trách thì không thể dễ dàng tránh.” Tôi

lại hỏi: “Hắn đến có chuyện gì sao?”

Hoán Bích lấy ra hai trương tố tiên nói: “Ôn đại nhân nghe nói tiểu

thư bị thương trên mặt, cố ý đưa hai trương phương tử lại đây, nói là

nếu vết thương có để lại sẹo thì phối son phấn với bột này có thể che

khuất vết thương trên mặt tiểu chủ.”

Tôi cầm lấy và ngắm, bột trân châu chính là do người làm từ phấn hoa, chưng lên thành bột; Lại viết bột ngọc trâm được chế từ ngọc trâm hoa

tiễn, bình thường nhìn như bột hồ, chưng chế thành bột ngọc trâm; Bên

cạnh lại có một hàng chữ nhỏ riêng ghi chú rõ, bột trân châu để sử dụng

vào mùa xuân, bột ngọc trâm vào mùa thu. Mặt khác, bôi giọt sương sớm

đọng trên hoa sen với bột lên mặt cùng một lúc thì hiệu quả càng tốt.

Một trương khác là đơn thuốc viên, chọn thời tiết đoan ngọ, khi khắp nơi tràn đầy cây ích mẫu, trên cỏ không thể có bụi đất, phơi qua một nắng,

nghiền hoa nhài ra thật nhỏ, thêm nước cùng bột mì với số lượng vừa phải rồi lại đem phơi nắng. Dùng một cái bếp lò ba tầng, lấy lửa nung khô

khoảng nửa canh giờ, tiếp đó để nửa nhỏ chừng một ngày một đêm mới được

viên thuốc hoàn toàn lạnh thấu, lấy bát nghiền hoa nhài đã sử dụng trước đó. Dùng chuỳ để nghiền cũng phải chú ý, lấy ngọc chùy tốt nhất. Ngọc

hay sừng hươu đều có thể khiến da thịt dễ chịu, trừ ban công hiệu.

Tôi lại hỏi: “Có hỏi tình hình Trầm dung hoa thế nào không?”

Hoán Bích đáp: “Có. Ôn đại nhân nói tiểu chủ mạnh khỏe, nhưng mà chưa được xuống giường, vẫn cần phải tĩnh dưỡng.” Rồi lại cười:“Tiểu thư chỉ lo cho người khác mà chính người cũng cần phải tĩnh dưỡng đó.”

Tôi nhất xem qua đơn thuốc rồi lại cười nói: “Sao hắn phải vất vả vậy chứ. Chiều nay lệnh cho Tiểu Duẫn Tử đi lấy những nguyên liệu pha thuốc về đi.”

Hoán Bích đáp “vâng” một tiếng rồi lui xuống.

※※※※※

Ngày hai sáu tháng hai, đến ngày tốt nhất nửa năm qua, tôi cùng Phùng thục nghi cùng sắc phong. Sáng sớm, khi sắc trời còn chưa tỏ, trong

Oánh Tâm điện đã bận rộn. Cung nữ cùng nội giam đang cầm lễ hạp cùng

những nghi thức chuyên dụng, đi qua đi lại. Tôi mặc áo dài được dệt bằng lông cừu đỏ thẫm. Phượng ngọc lộ xe chuyên chở phi tần được sắc phong

đang lẳng lặng chờ trước Đường Lê cửa cung.

Tôi ngồi ngay ngắn ở trước đài, vừa mới rửa mặt chải đầu xong, nội

giam bên người Huyền Lăng là Lưu Tích Thọ đã tự mình đưa tới y phục cùng trang sức cho lễ sắc phong. Theo lễ chế, sắc phong lễ hoàng hậu sơ Lăng Vân kế, phi sơ vọng tiên cửu hoàn kế, quý tần sơ tham loan kế, còn lại

cung tần sơ như ý cao kế, cung nhân sơ phụng thánh kế. Tôi thì sơ thành

tham loan kế đoan trang khiêm tốn.

Được lệnh sơ kế cho tôi là cô cô Kiều thị đã ở trong cung nhiều năm.

Bà ấy cười nói: “Nương nương, trán của người thật cao, lão nô đã chải

đầu qua cho nhiều vị nương nương, mà chưa thấy trán ai cao như của tiểu

chủ. Nay nương nương lại mang thai, có thể thấy được phúc trạch thâm hậu không ai có thể sánh bằng.”

Nữ tử trong cung ai cũng tin rằng trán càng cao thì phúc khí lại càng lớn. Tâm tình tôi đang tốt, nghe bà ấy nói như thế thì lại càng vui

mừng, liền cho người đem tiền thưởng cho bà ấy.

Trâm cài đầu có sáu nhánh, được tách thành một đôi trâm san hô hồng,

đôi trâm thiên bảo và đôi trâm có điểm hạt trân châu. Bộ ngọc trai là

thứ đáng lẽ phải quý tần trở lên mới được dùng, tuy rằng Huyền Lăng đã

ban cho tôi từ lâu nhưng hôm nay mới có thể quang minh chính đại đeo nó

lên. Bộ ngọc trai mãn sức chạm rỗng cây kim ngân, lấy trân châu thanh

kim thạch biên bức điểm thúy vì mui xe, tương tinh mài ngọc chuỗi hạt,

thật dài thùy cho tới vành tai. Thiên bảo khánh nghi trâm thượng tinh

xảo lục diệp cung hoa, linh lung phỉ thúy châu điền, thùy lạc tiêm

trưởng hoa tai, hơi hơi hoảng. Chưa hết, trên búi tóc còn cài thêm một

đôi hồng ngọc, khảm theo một đôi san hô tùng thạch hồ lô đầu hoa, phương hồ tập thụy tấn hoa một đôi.

Đợi đến khi trang điểm xong, tôi nhẹ nhàng quay đầu, không khỏi thốt lên: “Nặng thật.”

Lưu Chu ở một bên cười hì hì: “Nay mới là quý tần mà tiểu thư đã ngại mang trang sức nặng, sau này mà làm quý phi thì chịu làm sao nổi? Nghe

nói ai được sắc phong làm quý phi thì sai tử trên đầu còn có đến mười

sáu chi.”

Tôi quay về phía cô ấy mà sẵng giọng: “Nói bậy bạ gì đó!”

Kiều cô cô cười: “Cô nương đây nói rất đúng! Nương nương sinh ra

hoàng tử chẳng lẽ còn sợ không có ngày được phong quý phi sao? Trong

cung có ai khôn biết hoàng thượng hiểu rõ nhất chính là nương nương

đâu.”

Tôi chỉ cười mà không đáp, duỗi thân để các cô thay lễ phục cho tôi,

thực hồng tú lụa hoa thụy thảo vân nhạn váy dài song ti lăng loan y tha

bãi tới, chức kim thêu trang hoa khăn quàng vai thượng thùy hạ hoa lệ

lưu tô, thật dài thất thải loan điểu đồ án, tự trước ngực càng kiên vẫn

quanh co khúc khuỷu tới váy vĩ tản ra như mây. Cổ tay áo cũng có niệp

kim thêu phiền phức, một tấc đôi thêu hoa biên rộng rãi, hơi để lộ ra

mười ngón tay. Bên hông là dải lụa hoa lệ, lại ở trên cánh tay bò lên

thần sa sắc kính hoa lăng phi bạch.

Tôi nhìn mình trong gương thì tự thấy cũng có tư thái đoan túc, đẹp đẽ, quý giá.

Hiện giờ nghi lễ sắc phong quý tần không còn như xưa. Hồi đó sắc

phong cùng lắm là qua khẩu dụ của Huyền Lăng hoặc là phát thánh chỉ

xuống hậu cung để mọi người cùng biết. Quý tần hiện nay cũng được coi

như là một vị phân cao quý trong cung, nhu tế cáo ở Thái Miếu, nhận kim

sách, kim ấn của chính nhất phẩm tứ phi được gọi là “kim bảo”. Sau khi

tế thiên tại Thái Miếu, sách cùng chương khánh trọng đại mới mở ra. Ngày thường phi tần mà được sắc phong thì cũng chỉ từ tế cáo lược tại cung

Thái Miếu để tượng trưng.

Đến giờ lành, tôi quỳ sau Kính phi Phùng thị, trang nghiêm dõi theo

cáo yết tại Thái Miếu, nghe người tổ chức đọc văn lời chúc mừng, quan

chính phó chép sử là thượng thư Lý Liêm Ki và thị lang Trần Hi Liệt

trong bản chiếu rồng phượng, , ban hạ tứ trang kim sách, Kính phi bát

trang kim sách. Sau đó ban kim ấn trong hộp gấm, kim ấn vì bảo chữ

triện, quảng tứ tấc chín phần, hậu một tấc nhị phân, kim bàn loan nữu.

Kính phi cùng tôi hô “vạn tuế” ba lần rồi tới Chiêu Dương điện thăm

viếng đế hậu.

Hoàng hậu Chu thị mặc lễ phục trăm phượng ngồi nghiêm chỉnh cạnh

Huyền Lăng, cổ tay áo hơi lộ để ra một tầng đường viền hoàng hồng sa của áo trong, váy dài hạnh hoàng kim rủ xuống đường cong bằng phẳng mềm

mại, không một chút dư thừa, bạch để hạnh hoàng bảo tướng văn sa chất

phi bạch không tiếng động ủy duệ, tư thái của cô đoan trang an hòa.

Hoàng hậu thần sắc nghiêm túc mà ánh mắt khoan thai, cất cao giọng nói:

“Kính phi Phùng thị, Hoàn quý tần Chân thị được hưởng ân trời, một điềm

báo tốt, từ nay về sau tu thân tích đức, hòa kính cung vi, cử chỉ cẩn

thận, sinh con nối dõi.”

Tôi cùng với Kính phi cúi đầu vái ba cái, kính cẩn đồng ý: “Thần thiếp nhận lời dạy của hoàng hậu, không nén được hân hoan.”

Tôi ngẩng đầu, thấy Huyền Lăng mặc áo bào Cửu Long màu vàng, bào khâm hạ đoan tú giang nha nước biển văn, cái gọi là “cương sơn vạn dặm”, kéo không dứt. Ngẩng đầu lần nữa, tôi đón nhận ánh mắt của chàng nhìn tôi

như gió xuân phong, trong lòng ấm áp, không khỏi mỉm cười nhìn nhau.