Tâm tình tôi gần đây không được tốt, chẳng muốn động đũa ăn gì vì quá mệt mỏi nên không có khẩu vị. Ngay cả phúc xuân sơn đồ kia vừa thêu mấy châm đã cảm thấy nhàm chán vô cùng, tiện tay bỏ đó lên
giường nằm.
Nửa đêm, tiếng gió lạnh lào xào ngoài cửa sổ khiến cho tôi ngủ không
được ngon, buổi sáng thức dậy càng thêm khổ sở vì thấy tức ngực. Lúc
Hoán Bích hầu hạ tôi thay quần áo, muội ấy hoảng sợ thốt lên: “Tiểu thư
có muốn mời thái y đến xem hay không, sắc mặt người không được tốt.”
Tôi giãy dụa đứng dậy nói: “Không cần, chắc là tại hai ngày nay bị lạnh, chưa kể bây giờ mà đi mời thái y thì sẽ muộn giờ thỉnh an hoàng hậu,
khó tránh khỏi người khác nói ta cố tình ra vẻ. Chờ sau đi thỉnh an
hoàng hậu về bát uống canh nóng cũng tốt rồi.”
Hoán Bích có chút lo lắng nhìn tôi nói: “Để nô tỳ kêu hai người nữa đi ra ngoài cùng tiểu thư.”
Tôi đứng lên rồi đi tới cung của hoàng hậu để thỉnh an. Không ngờ hôm
nay mới đến đã thấy Huyền Lăng đang ngồi ở đó trò chuyện. Đến khi Huyền
Lăng thấy mọi người đã tới đông đủ, chàng chỉ vào Hoa phi và nói: “Tình
hình bệnh dịch trong cung có vẻ đã được ngăn chặn. Hoa phi đã có công
nên hôm nay trẫm khôi phục quyền quản lý hậu cung cho nàng ấy.” Tôi nghe lời này, trong ngực càng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn phải ra vẻ bình
thản ôm chén trà, tự nhủ bản thân phải tuyệt đối, tuyệt đối bình tĩnh.
Hoa phi đứng dậy nói: “Tạ hoàng thượng.”
Sắc mặt cô ta vô cùng tốt, như thể đã biết Huyền Lăng sẽ khôi phục lại
quyền vị cho mình nên ung dung quyến rũ, vẻ đẹp lay động lòng người.
Huyền Lăng dặn: “Hoa phi, nàng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của
một phi tử, hỗ trợ hoàng hậu cho tốt.”
Một câu nói đó như đánh trúng vào tim tôi. Tôi cắn môi, điều tôi không
muốn rốt cuộc đã xảy ra, xem ra bao nhiêu tâm huyết của lần trước đúng
là uổng phí. Tôi cố nén buồn bực trong lòng, theo mọi người đứng dậy
tướng hạ Hoa phi, hoàng hậu cũng thản nhiên cười nói: “Chúc mừng Hoa phi muội muội .”
Hoa phi thật là tự đắc, kiêu ngạo nhìn xung quanh. Nhưng mà lời hoàng
hậu còn chưa dứt, Huyền Lăng cũng đã mỉm cười nhìn Phùng thục nghi nói:
“Thục nghi tiến cung cũng đã năm sáu năm rồi phải không?” Ngừng một chút nói tiếp: “Thục nghi Phùng thị hiền thục ôn hoà, hầu hạ đã lâu, trầm ổn cẩn thận, sắc phong cho làm chính nhị phẩm phi, ban thưởng phong hào
‘Kính’.”
Tự dưng được phong phi nên Phùng thục nghi không khỏi sửng sốt một lát
làm cho Huyền Lăng phải hỏi: “Cao hứng đến nỗi ngay cả tạ ơn cũng quên
sao?”
Phùng thục nghi nghe vậy mới định thần lại, quỳ gối tạ ơn. Huyền Lăng
lại nói: “Nghi thức phong phi sẽ diễn ra vào ngày hai mươi sáu tại đây.
Kính phi, nàng vào cung cùng năm với Hoa phi, cũng coi như ở trong cung
đã lâu. Nàng hãy giúp đỡ Hoa phi, cùng nàng ấy cùng nhau giải quyết hậu
cung, đỡ một phần với hoàng hậu.”
Phùng thục nghi bình thường không được sủng ái nhiều nên so về thế lực
không thể bì kịp với Hoa phi. Nhưng nay đột nhiên được sắc phong làm
phi, lại được quyền quản lý hậu cung, chuyện xảy ra ngoài dự đoán nên
vui vô cùng. Nhưng mà cô ấy chỉ rụt rè bước đến, lặng lẽ mỉm cười tạ ơn.
Từ lúc đó, sắc mặt Hoa phi không còn tốt như lúc nãy. Tôi nghĩ đi nghĩ
lại đã hiểu được rằng bản thân vào cung chưa được lâu, đương nhiên không thể được sắc phong làm phi mà chống lại Hoa phi. Huyền Lăng vì sợ Hoa
phi bành trướng thế lực cho nên dùng Phùng thục nghi để kìm lại quyền
lực của Hoa phi trong hậu cung.
Vì thế, tôi cười khanh khách nói: “Chúc mừng Kính phi nương nương.”
Những lời này so với những lời nói với Hoa phi vừa rồi đương nhiên là
nhiệt tình hơn rất nhiều.
Khi Huyền Lăng ra ngoài, mọi người cũng đều lui xuống. Hoa phi giờ đây
đã phục hồi quyền vị, vì thế nên mọi người đều để cô ta đi trước.
Tôi ngồi trên kiệu, lòng nửa vui nửa buồn, vui là vì Phùng thục nghi
được phong làm phi, buồn là vì Hoa phi đã trở lại vị trí cũ, thế lực sẽ
như cá gặp nước, chỉ sợ Phùng thục nghi không thể ngăn cản.
Trong lòng lo lắng như vậy nên ngay cả chim hoàng oanh nhi hót trên ngọn cây ngày xuân cũng hiểu được phiền não trong lòng. Đi được một đoạn,
tôi nhân tiện nói: “Đi Tồn Cúc đường thăm Trầm dung hoa.”
Tiểu Duẫn Tử không tuân mệnh mà nói: “Thứ cho nô tài lắm miệng, dung hoa tiểu chủ vẫn chưa khỏi hẳn, chúng ta vẫn không vào được. Huống chi tiểu chủ sáng sớm đã không cảm thấy thoải mái trong người, hay người về cung nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi đáp: “Ta không sao. Có sao đâu, cùng lắm là đốt nhiều lá ngải cứu lên. Nhóm cung nhân này cũng không hầu hạ sao?”
Tiểu Duẫn Tử cười trừ: “Nói là nói như vậy, tiểu chủ phải giữ gìn thiên
kim thân thể…” Thấy tôi lạnh lùng nghiêm mặt, chung quy không dám chống
lại, vì thế đành phải gật đầu đi hướng Tồn Cúc đường.
Phùng thục nghi được phong làm Kính phi, tuy thánh chỉ còn chưa chính thức ban xuống, nhưng khẩu dụ Huyền Lăng đã xuất, nên mọi người trong
hậu cung đều đến đứng trước Quân Chiêu điện của cô ấy để chúc mừng. Tồn
Cúc đường ở một bên lại càng có vẻ lạnh lẽo. Khi tôi đi vào bên trong,
mọi thứ cũng vẫn im ắng, chí ít cũng đã lấy lại được dáng vẻ lịch sự tao nhã ngày nào, tinh thần suy sụp cũng đã trở thành hư không. Vài tiểu
cung nữ đang ngồi cạnh bếp lò nấu thuốc, hương thảo dược nồng lên khắp
nơi, thấy tôi đến đây thì đứng dậy thỉnh an.
Tôi đi vào thì thấy Phương Nhược đang hầu hạ bên trong, Bạch Linh cùng
Thải Nguyệt cũng đang ở đó. Tôi mỉm cười nói: “Nghe nói hoàng thượng cố ý để cô cô ở đây hầu hạ đến khi Mi tỷ tỷ lành bệnh, vất vả cho cô cô
rồi.”
Phương Nhược cười đáp: “Tiểu chủ nói như vậy nô tỳ không dám nhận.” Nói
xong chỉ lên giường: “Dung hoa tiểu chủ hôm nay đã đỡ hơn nhiều, tiểu
chủ tới thật đúng lúc.”
Tôi hỏi: “Thật không?” Cũng không để ý tới Tiểu Duẫn Tử mà ngồi ở trước giường nói: “Tỷ tỷ hôm nay đã đỡ hơn nhiều.”
Sắc mặt của Mi Trang so với hồi đó đã tốt lên rất nhiều, miễn cưỡng mở
hờ đôi mắt nhìn tôi mỉm cười. Tôi sợ tỷ ấy giận nên cố ý không nói
chuyện Hoa phi được phục hồi quyền vị cho tỷ ấy nghe, chỉ nói những
chuyện làm tỷ ấy vui.
Mi Trang hào hứng lắng nghe xong, tôi lại mỉm cười nói: “Phùng thục nghi giờ đây đã thành Phùng Kính phi, tỷ cũng tốt, nay đã là dung hoa .”
Mi Trang cười lộ vẻ chán ghét cực độ, lấy tay chỉ lên trên đường viền
hoa nói: “Có phải dung hoa hay không đâu có gì quan trọng, có khác
thường tại là bao, cùng lắm chỉ là danh xưng thôi. Ta thật sự rất mệt…”
Tôi nghĩ tỷ ấy đang bệnh nên nản lòng, lại bị cấm túc chịu mọi ủy khuất, khó tránh khỏi có lời thương cảm, cho nên trấn an nói: “Sắc mặt của tỷ
tỷ đã khá hơn nhiều, hay là đứng lên đi lại một chút. Bên ngoài trời mát lắm.”
Mi Trang chỉ miễn cưỡng nói: “Ta lười đi ra ngoài lắm, nhìn thấy người
khác lại càng phiền. Thật ra ở nơi này thanh thanh tịnh tịnh cũng tốt.”
Đang nói chuyện thì Ôn Thực Sơ tiến vào vấn an xin xem mạch, thình
lình thấy tôi ở đó thì có chút xấu hổ, không biết phải tiến hay lui. Tôi cười nói: “Sao Ôn thái y xa lạ như vậy, trước giờ gặp ta cũng không như thế này. Ta còn chưa đa tạ ngươi đã mát tay cứu chữa cho Mi tỷ tỷ.”
Ôn Thực Sơ nói: “Việc tiểu chủ phân phó vi thần vốn là nên hết sức tận
tâm. Huống chi vi thần không dám kể công, đều do các hiền tài ở thái y
viện đã tìm ra phương thuốc tốt, vi thần mới góp được chút sức mọn.”
Tôi mỉm cười: “Ôn thái y xem mạch giỏi cả thái y viện đều biết, đại nhân đâu cần phải khiêm tốn quá mức như vậy.”
Hắn khiêm nhường cười, lúc ngồi xuống xem mạch cho Mi Trang thì Phương Nhược tiến tới kê một khối khăn lụa trên cổ tay tỷ ấy.
Tay Ôn Thực Sơ mới đặt lên tay Mi Trang, mặt tỷ ấy đã đỏ đỏ lên, có thể
nói là vì bệnh nên mặt đỏ như vậy nhưng lần này lại đỏ hơn mức bình
thường. Mi Trang nâng tay bên kia lên vuốt tóc mai, nói: “Ngươi tiến vào cũng không báo trước một tiếng, đầu tóc ta rối bù như vậy, thật là thất lễ .”
Đến lúc này, ngay cả Ôn Thực Sơ cũng xấu hổ ngẩng đầu, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng để che giấu và đáp: “Tiểu chủ là bệnh nhân nên đây là điều
hiển nhiên, huống chi hoàng thượng đã phân phó cho vi thần tuỳ tiện vào
khám bệnh.” Hắn chung quy vẫn bất an: “Là vi thần sơ sót.”
Mi Trang thấy hắn như vậy thì nói: “Không sao. Cách đây vài ngày bệnh
nguy kịch như vậy, dáng vẻ có tệ thế nào chắc ngươi đều đã thấy.”
Tôi che miệng cười: “Tỷ tỷ ngay cả khi bị bệnh cũng vẫn là mỹ nhân. Tây
Thi có bệnh đau tim nhưng Đông Thi còn bắt chước chau mày, có thể thấy
mỹ nhân có bệnh hay không đều đẹp cả.”
Mi Trang cười đến ngạt thở, Ôn Thực Sơ cũng đỏ mặt, thấy vậy tôi cười:
“Vị dung hoa tỷ tỷ này của ta đoan trang rụt rè rất chú trọng dung nhan
chứ thái y đã chăm sóc cho tỷ tỷ mấy ngày nay, cũng coi như quen biết
rồi, chúng ta không cần làm rộn bày vẽ nữa.”
Ôn Thực Sơ tiếp đó hỏi vài câu về đồ ăn nóng lạnh rồi nói: “Tiểu chủ
chỉ ăn cháo và bữa ăn nhẹ tuy thanh đạm dễ tiêu, nhưng không được bổ
dưỡng. Huống hồ dạ dày của tiểu chủ không được tốt, càng phải điều trị
tốt hơn.”
Mi Trang nói: “Đồ ăn đầy mỡ ta ăn không vào, cũng không thấy ngon.”
Ôn Thực Sơ hòa nhã nói: “Hay là vi thần cấp tiểu chủ vài món ăn bằng
thuốc.” Nói xong nhìn tôi rồi tiếp tục: “Nhìn tinh thần tiệp dư tiểu chủ cũng không được tốt, hay là lấy nhân sâm tiềm thịt dê để ăn, vừa có thể dưỡng da, lại bổ huyết khí.”
Tôi nói: “Đa tạ ngươi đã lo lắng .”
Mi Trang uyển chuyển liếc mắt nhìn tôi một cái, ho khan hai tiếng rồi
thản nhiên cười: “Muội nha, luôn làm cho người khác lo lắng, Ôn thái y
thấy có phải không?”
Ôn Thực Sơ chỉ đáp: “Là bổn phận của vi thần thôi.” Nói xong cáo lui.
Hắn đi tới cửa, chỉ vào cửa sổ nói với Thải Nguyệt: “Đã nhiều ngày gió
lạnh, sáng sớm hay chiều muộn cũng đừng mở ra, không thì tiểu chủ không
chịu nổi, giữa trưa mở một lúc để hít thở không khí là được rồi.”
Thải Nguyệt cười nói: “Đại nhân quả nhiên chu đáo. Nay hoàng thượng đã
chỉ thị người đến chăm sóc cho tiểu thư thay ta, trước đó vài ngày nhưng bây giờ vẫn tỉ mỉ.”
Ôn Thực sơ cũng cười, quay đầu nói: “Tiệp dư tiểu chủ luôn chiếu cố, ta dám vô tâm sao?”
Tôi nghe bọn họ nói chuyện, lại thấy Mi Trang có dáng vẻ kinh ngạc và
không nói lời nào thì cho rằng tỷ ấy nói nửa ngày đã mệt, tay kéo lấy
chăn đắp lên người tỷ ấy và khuyên tỷ ấy ngủ. Mi Trang nhìn tôi hỏi:
“Nhìn sắc mặt muội cũng không được tốt, có chuyện gì vậy?”
Tôi giấu giếm: “Không có gì, tại đêm muội ngủ không ngon thôi.”
Mi Trang vươn thân mình nói: “Chắn không phải là không ngủ được, nhưng
muội không nói ta cũng đành chịu. Nay ta ngồi trong giếng, nhưng cũng
không phải hoàn toàn không biết bên ngoài thời tiết như thế nào. Mấy
ngày nay gió to, muội phải bảo trọng.” Nói xong dừng lại một chút: “Nghe nói Lăng Dung cũng không được khoẻ?”
Tôi không muốn để tỷ ấy hỏi thêm, vì thế đáp: “Phong hàn mà thôi, cũng không có gì nguy kịch.”
Mi Trang nói: “Tuy bệnh dịch nghiêm trọng hơn, nhưng phong hàn cũng
không thể khinh thường. Muội ấy có giọng hát hay, nếu bị thương ở cổ
họng sẽ không tốt lắm.”
Tôi nói: “Muội đã dặn muội ấy phải cẩn thận, nhưng mà không biết làm sao mà uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy khá hơn, chỉ sợ điều này có
liên quan đến thân thể yếu đuối của muội ấy.”
Tôi thấy vẻ mặt tỷ ấy có chút mệt mỏi, không tiện ngồi lâu nữa mà cáo
từ. Mi Trang nói: “Muội đi đi, không có việc gì cũng đừng nên đến thường xuyên, gặp người bệnh mãi cũng không tốt lắm. Ta cũng sợ gặp người
ngoài, hay cảm thấy phiền.”
Tôi nghĩ một lúc rồi cười nói: “Cũng tốt, tỷ tỷ phải dưỡng bệnh cho tốt. Lần sau tỷ phải đến thăm muôi chứ không cần muội lại đến thăm tỷ nữa.”
Tôi ra đến bên ngoài thì thấy Ôn Thực Sơ đang chỉ cho cung nữ cách pha
chế thuốc. Hắn nhìn thấy tôi thì khom người xuống thi lễ, con tôi nháy
mắt với hắn, chậm rãi để Lưu Chu đỡ ra ngoài. Quả nhiên không lâu sau,
hắn đã vội vàng chạy ra, tôi mỉm cười nói: “Vừa rồi không tiện nói
chuyện, đành phiền đại nhân một chuyến.” Gương mặt tươi cười của tôi dần nghiêm lại, nói: “Hai người Giang Mục Dương cùng Giang Mục Y chuyên về
phụ khoa, sao đột nhiên lại biết cách trị bệnh dịch, mà còn am hiểu như
thế, làm cho người khác thấy nghi hoặc. Còn nói là Hoa phi suốt đêm đọc
sách y dược để hỗ trợ… Hoa phi nếu nói về văn vẻ thì còn hiểu, chứ nói
về y đạo e rằng càng khiến nàng ta đau đầu.”
Ôn Thực Sơ suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu vi thần nói hơn nửa đơn
thuốc trị bệnh dịch đó là do vi thần viết, tiểu chủ tin sao?”
Tôi đáp: “Ta tin là ngươi có năng lực này. Nhưng tại sao phương thuốc này lại lọt vào tay bọn họ?”
Hắn trả lời: “Đáng lẽ vi thần đã viết ra hơn phân nửa, chỉ còn thiếu vài vị thuốc cần nghiên cứu nên không dám dùng, rồi để nó vào trong ngăn
kéo của thái y viện. Có lẽ bọn họ thấy vi thần bận chăm sóc cho Trầm
dung hoa nên mượn gió bẻ măng. Chắc bọn họ cũng đã thêm vào vài vị
thuốc, chỉ là không chuyên về trị liệu bệnh dịch nên đơn thuốc chế ra
hơi quá liều. Còn thuốc vi thần cho Thẩm dung hoa dùng lại có tính ôn
bổ.”
Tôi gật đầu nói: “Ngươi không làm sai, nhưng bây giờ bọn họ là người có
công lớn, chắc ngươi nói gì cũng không có ai tin, ngược lại sẽ nói ngươi tranh công. Ngươi yên tâm, việc này ta sẽ làm chủ.” Tôi mỉm cười: “Nếu
đơn thuốc này hơn nửa là do tay ngươi viết thì tốt rồi. Có mới nới cũ, e rằng đại nhân của ngươi sẽ đến đây đúng lúc.”
※※※※※
Qua mấy ngày sau, tôi vào cung hoàng hậu thỉnh an. Trong đình viện của Phượng Nghi cung có nhiều loại hoa mộc, vì trời đã ấm áp
hơn nên mẫu đơn thược dược tranh nhau nở, biến đình viện thành sắc màu
rực rỡ. Nhất là mẫu đơn kia, nở thành một đám như gấm thêu, nhiều nhất
là “Diêu hoàng”,“Ngụy tử”,“Nhị kiều” đủ các loại danh.
Mọi người cùng ngắm hoa với hoàng hậu ở hành lang, xuân về hoa nở,
điểu ngữ mùi hoa, chúng tần phi xinh đẹp cùng nhau thảo luận, cực kỳ náo nhiệt.
Hoa phi phục hồi quyền lực, Kính phi được phong, Đỗ lương viện có thai,
ba người họ đương nhiên nổi bật, trong đó đặc biệt có Đỗ lương viện là
tự phụ nhất. Ai cũng biết cô ta tự phụ vì mang long thai, bởi sau này
mẫu bằng tử quý, ai mà không mong.
Hoàng hậu cho người lấy gối mềm bằng lông chim ngỗng cô ta ngồi và cười
nói: “Muội đang có thai, phải đặc biệt cẩn thận mới được.”
Đỗ lương viện tạ ân, liền ngồi ngắm hoa cùng mọi người. Tôi cùng với Đỗ
lương viện ngồi gần nhau, ngửi thấy hương son phấn ngọt mát từ người cô
ta liền mỉm cười: “Mùi hương thật dễ chịu, hình như không phải loại
hương trong cung thường dùng.”
Đỗ lương viện cười khẽ, che không được nét kiêu căng tự đắc trên mặt mà
đáp: “Tiệp dư tỷ tỷ thật là thính, đó là hoàng thượng đêm trước đã ban
cho cho ta. Thái y nói ta có mang nên tránh dùng son phấn có nguyên liệu làm từ xạ hương, cho nên người cố ý ra lệnh cho son phường điều chế đồ
mới cho ta, nghe nói chỉ dùng từ hoa nhài cùng hoa lăng tiêu trắng, tên
gọi là ‘Mị hoa nô’, vừa không tổn hại đến thai nhi lại làm cho da thịt
mềm mại nên ta rất thích.”
Cô ta nói một tràng, cốt là để khoe khoang, sao tôi không hiểu cơ chứ.
Tôi lại chỉ cười: “Quả thật khó có ai được như vậy, hoàng thượng quả
thật rất quan tâm tới Đỗ muội muội.”
Đỗ lương viện nói: “Nếu tỷ tỷ thích, ta sẽ tặng tỷ tỷ một ít.”
Tôi thản nhiên cười: “Hoàng thượng chỉ tặng cho muội muội, làm tỷ tỷ phải biết thế nào là xấu hổ chứ?”
Đỗ lương viện đánh rơi một cành quất, trong miệng nói: “Cũng phải, rốt
cuộc là tâm ý của hoàng thượng thì không thể tùy ý đem đi tặng. Tỷ tỷ
khách khí như thế muội muội cũng không miễn cưỡng tỷ tỷ nhận.”
Cô ta càng nói, tôi càng thấy không vui nên không đáp lại. Hân quý tần
bên cạnh chịu không nổi tính tình cô ta nên cười lạnh một tiếng: “Nếu là tâm ý của hoàng thượng thì Đỗ lương viện cứ giữ lấy đi. Tốt nhất là lấy một cái hương án mà dâng nó lên, muôi bôi lên mặt để gió thổi nắng
chiếu thì tâm ý của hoàng thượng cũng tiêu tan luôn đó.” Nói xong chẳng
để ý tới Đỗ lương viện đang giận đến run người mà kéo lấy tôi bước đi,
vừa đi trong miệng vừa than thở: “Có ai mà chưa từng mang thai cơ chứ,
bản cung không chịu nổi vẻ cuồng ngạo của nàng ta.”
Tôi khuyên nhủ: “Hân tỷ tỷ bớt giận, nay người ta đang ở thế thượng phong, sao tỷ tỷ phải để ý cơ chứ?”
Hoàng hậu thấy Hân quý tần than thở liền hỏi: “Hân quý tần đang nói gì vậy?”
Bên cạnh, Thành phi nghe thấy tôi cùng với Hân quý tần nói chuyện thì
cũng chuyển hướng nói: “Trời rất đẹp, hay là thỉnh hoàng hậu mang Tùng
Tử ra phơi nắng đi.”
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Thành phi thích nhất là con mèo Tùng Tử này, hễ đến là ôm lấy nó. Chỉ có Chân tiệp dư là sợ không dám ôm.” Nói xong ra
lệnh cho cung nữ Hội Xuân bế Tùng Tử ra.
Tôi mỉm cười thưa: “Thần thiếp thật sự nhát gan, để hoàng hậu nương
nương chê cười rồi. Dù sao lúc Tùng Tử nằm trong tay Tề phi nương nương
lại rất ôn thuần.”
Hoàng hậu cũng cười: “Phải. Con mèo này cũng là biết nhận thức .”
Thành phi cười nói: “Nương nương cứ nói giỡn, là nương nương đã dạy dỗ
nó mới được như vậy, không sợ người cũng không cắn người.”
Hội Xuân bế Tùng Tử đi ra. Dưới ánh mặt trời, trông bộ lông của nó bóng
loáng, Thành phi cũng cười: “Hoàng hậu nương nương quả thật là mát tay,
con mèo con cũng được người nuôi tốt như vậy, bộ lông kia nhìn như sa
tanh.”
Lúc Hội Xuân đem con mèo giao cho Thành phi, Kính phi lên tiếng: “Ta nhớ rõ Thành phi tỷ tỷ từng nuôi một con mèo tên là ‘Hắc Thủy’, nhưng sau
này không biết sao lại không còn, tỷ tỷ hồi đó rất quý con vật nhỏ đó.”
Nói xong ngạc nhiên hỏi: “Sao con mèo con này hôm nay không an phận, có
vẻ xúc động lắm.”
Thành phi lấy tay vuốt ve Tùng Tử, cười nói: “Khó trách nó không an
phận, bây giờ đang là mùa xuân.” Nói xong cũng tự thấy xấu hổ, vội đáp:
“Thực ra ta cũng thích nhưng khi mang thai hoàng trưởng tử, thái y dặn
là không thể nuôi nó vì vậy đã thả nó đi.”
Tôi mỉm cười nói: “Người khác thường nuôi mèo con hay chó con, Kính phi
tỷ tỷ lại nuôi loài vật khác người. Lần trước muội đi tới Quân Chiêu
điện của tỷ tỷ thì thấy tỷ ấy nuôi rùa trong bình pha lê lớn.”
Kính phi cười nói: “Ta thích con vật thầm lặng kia, lại rất dễ nuôi, cho nó ăn gì cũng được. Tay chân ta thô kệch thế này nuôi cũng không tốt gì mấy.”
Tôi nói: “Nếu Kính phi tỷ tỷ nói tay chân mình thô kệch thì muội muội
cũng không biết chính mình có điểm gì tốt. Kính phi tỷ tỷ nói bản thân
như vậy thì muội không chịu nổi, muội so với tỷ tỷ còn thô kệch bội
phần, càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng.” Vừa nói xong đã nghe thấy
mọi người náo nhiệt, nhịn không được cười.
Hoa phi đang ngắm thược dược đầy hứng thú, nghe được bên này nói
chuyện thì hừ giọng nói với tôi: “Phùng thục nghi còn chưa chính thức
được phong phi mà tiệp dư ngươi cứ gọi Kính phi, như vậy có vẻ quá ân
cần rồi đấy.” Cô ta cười, tà tà liếc nhìn Phùng Kính phi nói: “Còn sợ
sau này không gọi được sao, gấp cái gì?” Nói xong che miệng cười đầy
trào phúng.
Trong đình viện vang lên tiếng cười đắc ý của cô ta. Tôi vốn đang định
phản bác thì tự dưng lại thấy phiền não, trước mắt tối sầm, kim tinh
loạn chuyển, đành phải nhịn đi. Kính phi xoay mặt không nói, những phi
tần còn lại cũng ngưng cười, ngượng ngùng nhìn.
Hoàng hậu hái một đóa hoa mẫu đơn hồng cười nói: “Hoa phi muội cũng quá
xét nét rồi. Chưa chính thức phong phi cũng đâu có quan trọng, chỉ cần
trong đầu hoàng thượng nhận định muội ấy là Kính phi là được rồi. Muội
thấy có phải hay không?”
Sắc mặt Hoa phi cứng ngắc, ngửa đầu nói: “Phải cũng phải, không phải
cũng không phải. Nếu có phúc khí, đương nhiên không cần phải chờ, nhưng
nếu không có phúc khí, dù chỉ còn một giờ một khắc cũng không thành.”
Nhưng hoàng hậu cũng không tức giận, chỉ cười nói với Kính phi: “Hôm nay đã là ngày hai mươi ba, chỉ còn ba ngày nữa là sắc phong, muội chuẩn bị cho tốt.” Lại nói với Hoa phi: “Sao Kính phi lại không có phúc được,
muội ấy cùng muội tiến cung cùng năm, nay không chỉ được phong phi, mà
ít ngày nữa sẽ giúp đỡ muội muội giải quyết lục cung, muội muội có người hiệp trợ âu cũng là phúc của muội muội. Bản cung lại cái có phúc được
vui vẻ thanh nhàn.” Vừa dứt lời, mọi người liên thanh tán thưởng hoàng
hậu phúc trạch thâm hậu.
Hoa phi cũng không nói gì tiếp, chỉ lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm đóa
mẫu đơn màu phấn hồng trong tay hoàng hậu, nói: “Hoa mẫu đơn này thật là đẹp, nhưng màu phấn hồng chung quy vẫn chỉ là màu phụ, không đạt đến vẻ tinh tế tao nhã. Còn không bằng thược dược, tuy không phải hoa vương
nhưng hồng thắm cuốn hút, đó mới là màu chính.” Lời Hoa phi vừa nói ra,
trong lòng mọi người đều là “lộp bộp” một chút, lại khó mà nói được gì.
Lúc này, trên đầu Hoa phi lại có một đóa thược dược hồng thắm, càng tôn
lên dung sắc diễm lệ, kiều ba đảo mắt của cô ta.
Mọi người đều biết, phấn hồng là chỉ người làm thiếp, hồng thắm mới là
chính thất. Lúc này Hoa phi cầm hoa hồng thẫm, trong tay hoàng hậu lại
là đóa hoa hồng nhạt, tôn ti đảo lộn, trong lúc nhất thời lặng ngắt như
tờ, không ai dám tùy tiện nói gì.
Hoàng hậu giờ đây cầm mà cũng như không cầm đóa hoa, vẻ mặt khó xử trong khi trông Hoa phi lại thật tự đắc. Tôi thản nhiên nói: “Hồi nhỏ, thần
thiếp từng học qua một bài thơ, bây giờ mà đọc thì thật đúng thời điểm,
đành khoe xấu trước mặt hoàng hậu cùng các vị tỷ tỷ rồi.”
Hoàng hậu đang lúc xấu hổ, thấy tôi giải vây thì thuận miệng nói: “Muội muội đọc đi.”
Tôi ngân nga đọc: “Trước sân thược dược yêu kiều, hoa sen mặt nước nở
nhiều thanh cao. Mẫu đơn quốc sắc đẹp sao, hoa vừa hé nở xuyến xao kinh
thành.”
Tôi vừa đọc xong thơ, hoàng hậu đã thoải mái mỉm cười, tay cầm mẫu đơn
trước vạt áo: “Hay cho mẫu đơn quốc sắc! Tôn ti vốn là ở trong lòng
người, hoa thược dược có hồng thắm hơn vẫn chỉ là yêu kiều, không sánh
kịp với mẫu đơn quốc sắc thiên hương.” Thấy trên mặt Hoa phi có vẻ tức
giận, lại càng cười nói: “Hôm nay ngắm hoa mà sao Hoa phi muội muội lại
có vẻ không thoải mái. Đừng vì nghĩ ngợi nhiều mà mất hứng.”
Hoa phi cố nén giận, thi lễ rồi xoay người bước đi, không ngờ đi quá
nhanh khiến cho chuỗi vòng trân châu trên cổ cô ta bị đứt, những hạt
trân châu rơi xuống đất như mưa. Trân châu kia to như ngón tay cái, rất
tròn, cơ hồ nhìn không ra hạt lớn hạt nhỏ nên càng thêm phần quý báu.
Hoa phi do không biết, nghe thấy Tào tiệp dư “Ai nha” một tiếng mới xoay người lại thì đúng lúc đạp lên váy của Đỗ lương viện. Đỗ lương viện
đứng thẳng không xong, dưới chân lại dẫm lên trân châu bị rơi vung vãi
lúc nãy, trong lúc bị trượt thì thất thanh kêu la. Kính phi cũng kêu:
“Còn không mau đi đỡ muội ấy!” Nội giam liền nhanh chóng đỡ lấy, chính
mình lại bị đè lên không nhẹ.
Lúc thấy hoàng tự không việc gì, tránh được một kiếp nạn, hoàng hậu cùng Kính phi đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tôi đưa mắt nhìn một vòng thì
thấy Thành phi chỉ lầm lũi đứng một bên im lặng vuốt lông cho Tùng Tử,
so với những người đang hoảng sợ ở đây thì không có biểu hiện gì khác
thường.
Lòng tôi hồ nghi bất an, còn hoàng hậu vỗ ngực nói: “A di đà Phật! May
là Đỗ lương viện không có chuyện gì.” Còn chưa có nói xong tự dưng lại
thấy Thành phi hét lên. Từ trong tay cô, Tùng Tử kêu lên một tiếng rồi
nhảy vọt ra ngoài. Mọi người còn chưa định thần được chuyện gì xảy ra đã thấy Tùng Tử chạy thẳng về phía Đỗ lương viện. Con mèo này ngày thường
được chăm nuôi cẩn thận nên béo tốt, khi chạy lại tạo ra lực cực lớn,
thái độ dữ tợn càng khiến mọi người không dám chặn lại.
Vốn trân châu bị rơi đầy đất đã sớm làm vài tần phi trượt ngã, tiếng kêu trong đình viện vang lên không ngừng, mọi người nháo nhào, nội giam các cung nữ hết đỡ người này lại đỡ người kia, không biết thế nào mới ổn.
Tùng Tử thoát ra khỏi tay Thành phi, mọi người nhất thời cũng chưa
kịp phản ứng gì, ngay cả Đỗ lương viện cũng bị dọa cho ngây người. Tôi
chỉ lờ mờ hiểu được có chuyện không hay, vốn đã đứng ở một góc, lúc này
lại càng muốn tránh đi vài bước. Bỗng nhiên, phía sau bị ai đó dùng sức
đẩy, tôi ngã nhào về phía trước, đúng hướng bụng Đỗ lương viện cùng Tùng Tử với bộ mặt dữ tợn. Tôi sợ tới mức không kêu ra tiếng, Đỗ lương viện
mang vẻ mặt mặt hoảng sợ, hơi ngoái lên để gọi người tới giúp. Lòng tôi
mềm nhũn, tự dưng lại tưởng tượng ra đứa nhỏ đó sẽ đáng yêu thế nào.
Không kịp nghĩ lại, tôi liều mạng dùng thân mình tránh qua một bên rồi
lại ngã lên cánh tay, thật sự rất đau… Hai má giống như bị cái gì đó bén nhọn đâm tới, đau xé người. Tôi đau đến rơi nước mắt, nhưng phải cắn
răng nhịn xuống mà đúng lúc đó lại còn nghe thấy tiếng hét chói tai…