Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 2 - Chương 10: Sân vắng hoa quế rơi

Tiểu Duẫn Tử thấy tôi dễ dàng tha cho Hoán Bích thì cảm thấy khó

hiểu, ngay cả Cận Tịch cũng đoán già đoán non. Nhưng Hoán Bích hiện nay

càng thêm chăm chỉ, hầu hạ cẩn thận nên bọn họ cũng không thể nói thêm

gì.

Rốt cục cũng có một ngày, Cận Tịch thừa dịp không người ở bên cạnh tôi,

hỏi dò: “Tiểu chủ hình như không tính trừng phạt Hoán Bích cô nương.” Cô chần chờ một lát mới nói tiếp: “Chỉ sợ nàng ta còn ở bên tiểu chủ, sau

còn sẽ mang hoạ.”

Lúc đó vừa đến mùa thu, trong đình viện có nhiều loại hoa đã rụng. Lá

cây xanh biếc kia dĩ nhiên đều bị gió thổi lên khiến cho héo tàn, còn

núi xanh kia đều phủ một lớp sương khói. Năm trước, hoàng hậu vì chúc

mừng tôi tiến cung mà đưa đến một loại hoa quế thơm phức khiến toàn bộ

Đường Lê cung đều có mùi hương say lòng người như vậy. Tôi nằm nghiêng ở hành lang trước tẩm điện, trên người mặc quần áo hồng kèm theo áo

choàng bằng gấm, xa xa nhìn Lưu Chu và Hoán Bích cùng cung nữ ở trong

đình viện đem theo mứt hoa quả được yêm trái từ hải đường.

Tôi cúi đầu uống rượu hoa quế, từ từ nói: “Nếu muốn bỏ cô ấy thì đã mượn tay Hoa phi để thực hiện rồi. Nhưng vì cô đã ở bên ta từ nhỏ đến lớn

nên chung quy cũng có tình cảm.” Thấy Cận Tịch chỉ yên lặng, tôi lại nói thêm: “Cô ấy biết nhiều chuyện của ta, nếu đuổi cùng giết tận sẽ chỉ

khiến cô ấy quay lại hại ta. Nay ta để cho cô ấy đường lui để canh giữ

được cô ấy.”

Cận Tịch nói: “Tiểu chủ nắm chắc hành động, nô tỳ cũng an tâm.”

Tôi nhợt nhạt mỉm cười: “Quả thật ta cũng không thể độ lượng với cô ấy

mãi. Cô ấy nghĩ ngày đó bị ta vạch trần là vì mật hợp hương chứ không

biết được rằng ta đã sớm sai người chú ý hành tung của cô ấy. Hiện nay

Tiểu Duẫn Tử cũng phụng mệnh âm thầm chú ý cô ấy, nếu cô ấy lại không

trung thực, thì cũng sẽ không thể trách ta vô tình.”

Cận Tịch mỉm cười không tiếng động: “Trong lòng nô tỳ vẫn cứ nghĩ rằng

tiểu chủ quá mức nhân thiện sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng, nay xem ra nô tỳ đã lo lắng quá rồi.”

Tôi mỉm cười nhìn cô: “Cận Tịch. Nếu luận thoả đáng, cô cô là người

trung thành nhất bên cạnh ta. Song, ta luôn luôn nghĩ rằng cô cô cùng

lắm mới hầu hạ ta hơn một năm, vì sao cô cô lại một mực trung thành với ta như vậy?”

Cận Tịch cũng mỉm cười, ánh mắt thản nhiên: “Tiểu chủ tin tưởng người khác như thế nào, nô tỳ tin tưởng vậy.”

Tôi bật cười: “Đây cũng có thể xem là một lý do tốt.” Tôi ngoái đầu nhìn lại cô: “Mỗi người đều có lý do cho điều mình làm, mặc kệ là lý do gì,

lòng cô cô trung thành là tốt rồi.”

Tôi khẽ hắt xì một cái, từ lúc Hoa phi bị Huyền Lăng răn dạy, Phùng thục nghi dần dần giao hảo với tôi, phía sau lại có hoàng hậu chống đỡ, địa

vị của tôi và của Lăng Dung dần dần ổn định. Nhưng Hoa phi ở trong cung

lâu năm, thế lực cũng nhờ có gia tộc chống lưng mà lại càng không thể

khinh thường. Trong cung nhất thời chia thành hai thế lực. Hậu cung thế

lực ngang nhau, duy trì mặt ngoài bình tĩnh cùng yên ổn.

Nhưng chuyện của Mi Trang vẫn chưa tìm ra chứng cớ, không thể tìm thấy

Lưu Bổn, Mi Trang cũng không thể được tự do. Cũng may còn có tôi cùng

Phùng thục nghi cực lực bảo hộ, Phương Nhược cũng âm thầm chu toàn nên

tình trạng cũng không phải là rất khổ.

Gió thu chợt kéo đến, quần áo mỏng manh không thể ngăn được cảm giác

lạnh. Chính là cảm giác lạnh kia cũng không thể khiến người cảm thấy

lạnh, mà là một dạng thản nhiên an hòa thư sướng. Hoa quế trong veo

thoảng hương thơm phức, không tiếng động, lượn lờ nhiêu nhiễu quanh quẩn chóp mũi thái dương khiến người ta mê say. Vui mừng ngủ ở dưới cửa sổ,

mây đen tản ra tứ phía, hoa quế thơm ngọt cứ như vậy nhẹ nhàng dừng lại

trước mũi.

Mới ngủ được một lát, nội vụ phủ tổng quản Khương Trung Mẫn đã tự

mình tới đây thỉnh an. Sau khi Hoàng Quy Toàn bị trừng phạt, Khương

Trung Mẫn là người kế nhiệm, một tay chuẩn bị nội vụ quý phủ hạ, chắc là biết nắm rõ thời cơ, đối với Đường Lê cung càng ân cần cẩn thận, hòng

muốn tôi đề bạt hắn.

Lần này hắn đến, so với trước đây càng thêm hưng phấn, cẩn thận bê một

bộ khay đi lên, mặt trên được đặt lên một tấm vải gấm đỏ thẫm. Tôi không khỏi cười: “Đồ gì mà phải bưng cẩn thận như vậy?”

Hắn hi hí mắt cười: “Hoàng thượng cố ý ban cho tiểu chủ, tiểu chủ thấy là biết liền.”

Trên cột khay trụ bằng vàng là một đôi cung hài cẩm tú sáng lạn, quý

giá. Dù Cận Tịch có kiến thức rộng rãi cũng không khỏi ngây dại.

Hài làm từ ngọc Lam Điền, màu xanh trong suốt, gót giày ôn nhuận tinh

mịn, bên trong được làm từ các loại hương liệu quý báu, mặt trên được

đính một viên minh châu bằng ngón cái, to đến nỗi khiến người ta hoa

mắt, bên cạnh là những đường tơ hỗn loạn, ngay cả các màu bảo thạch cùng thước châu tinh tú như đồ án thành uyên ương hoa sen. Châu báu cũng

thế, mặt hài đúng là làm từ gấm thêu hoa nổi dệt kim Tứ Xuyên. Gấm Tứ

Xuyên đã được coi là “Bối cẩm phỉ thành, trạc sắc giang ba”, huống chi

là gấm thêu hoa nổi dệt kim Tứ Xuyên. Nữ tử Thục Trung trăm người tú làm trong ba năm mới được, xa hoa trân quý như vậy, một tấc gấm có thể so

với vàng. Cho tới bây giờ nữ tử trong cung ngay cả thấy cũng không dám

động vào chứ đừng nói dùng để làm hài xa xỉ như vậy.

Tôi mỉm cười đón nhận: “Đa tạ hoàng thượng đã ban thưởng. Nhưng mà sao

lại có được gấm Tứ Xuyên này, ta nhớ rõ Thục Trung đã cống lệ gấm vóc

vào hồi tháng hai, chỉ tặng cho hoàng hậu cùng thái hậu. Đợt mới thì

phải tháng hai năm sau mới có.”

Khương Trung Mẫn dập đầu nói: “Đây là vì hoàng thượng sủng ái tiểu chủ.

Thanh Hà vương gia rời cung du lịch đến Thục trung, thấy gấm thêu hoa

nổi dệt kim Tứ Xuyên đa dạng liền dâng đến từ ngàn dặm xa xôi, khi tới

nơi hoàng thượng liền ra lệnh cho công cục nhanh chóng may hài.”

Tôi ừ một tiếng mới nhớ tới sau ngày gặp Thanh Hà vương, hắn đã rời cung chu du, tính đến nay cũng đã hơn một tháng. Cũng tốt, chứ nếu hắn

thường xuyên xuất nhập trong cung làm tôi nhớ đến vườn mai kia, nhớ tới

việc còn phải lảng tránh tình cảm của hắn, tuy rằng hắn chưa bao giờ nói ra.

Đúng ra là tôi sợ hãi, xấu hổ, chỉ sợ sẽ phát sinh tình cảm.

Cho nên tôi tình nguyện không cần gặp. Không chỉ ‘sơn quỷ’, thậm chí

ngay cả ‘cách tao’ của Khuất Nguyên, ‘cửu ca’ cùng ‘Tương phu nhân’ cũng một mực đem gác xó.

Chỉ mong giấu hết thảy cuốn thư này như giấu đi bụi trần, không cần bảo cho tôi biết càng nhiều.

Nhưng mà vẫn hoài tưởng không nguôi, đêm mưa Ba Sơn ở Thục trung là tình cảnh như thế nào mà tôi chỉ có thể ở một góc cung đình nhìn khung trời

tứ phương bị giới hạn, chấp nhất bản lý nghĩa sơn thi từ yên lặng phán

đoán.

Mới được giây lát đã muốn mỉm cười đứng dậy, bởi vì thấy phía Khương

Trung Mẫn là Huyền Lăng với khí sắc vô cùng tốt, nhìn tôi cầm cặp ngọc

hài đoan trang kia liền cười nói: “Nàng đi vào cho trẫm xem.”

Tôi trở về hậu đường để thay ngọc hài. Huyền Lăng cười: “Hai chân nữ tử

không thể để cho người ngoài xem nhưng phu quân thì được, nàng cần gì

phải cẩn thận như vậy.”

Tôi cúi đầu cười: “Nhìn được không?”

Chàng khen một hồi: “Rất vừa với chân nàng, xem ra trẫm nhớ không sai.”

Tôi ngẩng đầu hỏi: “Cái gì?”

Chàng ôm tôi vào lòng: “Trẫm dặn người dưới tú viện thêu rằng số đo của hài là tứ tấc nhị phân, quả nhiên đúng như vậy.”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi: “Hình như thần thiếp chưa bao giờ nói kích cỡ của chân cho hoàng thượng biết.”

Chàng cười: “Trẫm cùng nàng chung chăn gối bao ngày, sao lại có thể

không biết.” Chàng cúi xuống một chút: “Trẫm đặc biệt dặn người ở tú

viện thêu hoạ tiết thành đôi uyên ương…” Chàng nói đến đó rồi dừng lại,

không nói thêm gì đi nữa.

Tôi ngẩng đầu lên, gió từ ngoài của sổ thổi vào khiến tôi có cảm giác

lành lạnh trong người, thân mình khẽ run lên, muốn sáng tỏ dụng tâm của

chàng đối với tôi.

Không phải tôi không cảm động. Từ sau khi thăm Mi Trang trở về, so với

ngày xưa tôi cố ý bất hòa với chàng không ít. Chàng sẽ không cảm thấy

được.

Chàng khẽ hôn vành tai của tôi, thở dài nói: “Huyên Huyên, có phải trẫm có chỗ nào làm nàng không vui không?”

Tôi thấp giọng nói: “Không có. Hoàng thượng không bao giờ làm thần thiếp không vui.”

Trong ánh mắt chàng vụt qua một tia kinh hoàng, như thể đang sợ hãi cùng vội vàng, chàng cầm tay tôi: “Huyên Huyên, trẫm đã nói rằng nếu nàng ở

một mình cùng trẫm thì có thể gọi trẫm là ‘Tứ Lang’, nàng quên rồi sao?”

Tôi lắc đầu: “Huyên Huyên lỡ lời, vì Huyên Huyên sợ hãi.”

Chàng không thèm nhắc lại, chỉ gắt gao ôm lấy tôi, nhiệt độ từ cơ thể

chàng xua tan một chút hơi lạnh của mùa thu, dịu dàng nói: “Nàng đừng

sợ. Trẫm từng hứa với nàng tất nhiên sẽ cho nàng. Huyên Huyên, trẫm sẽ

che chở cho nàng.”

Tôi trằn trọc đứng dậy, lại mềm giọng hứa hẹn trong ngự thư phòng, tim

giống như bị gió xuân ấm áp thổi tới, như thể muốn rơi lệ.

Rốt cục vẫn không thể rơi lệ, tay vẫn kéo lấy chàng.

Có lẽ, tôi là người có được chút ngoại lệ. Nếu trong sự sủng ái này có một chút gì đó gọi là yêu thì cũng đáng giá.

Đợi cho sương đêm bắt đầu rơi xuống, tôi nhanh chóng đứng dậy, ánh sáng

trong màn đêm tĩnh lạng càng hiện lên rõ ràng, tựa hồ như bầu trời đầy

ánh sáng ngọc, cái loại sáng ngời này có thể khiến người ta sợ hãi.

Huyền Lăng ôn nhu ôm lấy tôi, cùng tôi hái một đôi lá minh chúc. Chàng

vô tình nói: “Kinh đô trời đầy sao sáng, trong thư Lục đệ lại nói ở Thục trung nhiều mưa, may là hắn có thể ngắm cảnh đẹp đêm mưa Ba Sơn, an ủi

chặng đường buồn tẻ.”

Tôi mỉm cười, chỉ dựa vào người Huyền Lăng. Khi nào cùng nhau cắt hoa

đèn nơi tây song, lại nói đến đêm mưa Ba Sơn, đó là thi lý tốt đẹp.

Huyền Lăng lặng im không nói gì, bóng dáng của chàng cùng tôi trùng hợp

cùng một chỗ, kết hợp thành một. Trong nháy mắt, trong lòng tôi đầy xúc

động, không muốn nghĩ đến thân ảnh trong đêm mưa Ba Sơn đầy hương đỗ

nhược, tự an tâm cho rằng: Có lẽ Huyền Lăng, chàng thật sự thích tôi.

※※※※※

Năm nay mùa đông đặc biệt vãn, mãi đến tháng mười hai tuyết rơi đầy

mới có cảm giác giá rét của mùa đông. Đại tuyết kéo dài mấy ngày không

dứt, như lông ngỗng bay lả tả. Đứng ở cửa sổ ngắm nhìn cảnh tuyết thật

lâu, trong mắt hơi hơi mờ đi mới xoay người nói với Huyền Lăng: “Tứ lang đúng là có ý tốt, cho trồng bạch mai ở Đường Lê cung, đáng tiếc khi

tuyết rơi màu của hoa sẽ hòa quyện với màu của tuyết, nên sẽ khó mà nhận ra.”

Chàng thuận miệng nói: “Việc này có gì khó, nếu nàng thích hồng mai trẫm sẽ cho người dời mấy cây hồng mai từ Ỷ Mai viên vào cung.” Chàng dừng

bút, ngẩng đầu chất vấn: “Ai ya! Không phải là nàng muốn để trẫm chuyên

tâm luyện chữ hay sao, tại sao lại nói chuyện khiến trẫm phân tán tư

tưởng?”

Tôi không khỏi bật cười, trả lời: “Làm sao thần thiếp có thể làm vậy,

bản thân không chuyên tâm thì thôi đi, lại còn nói người khác.”

Chàng nghe vậy đành cười: “Nếu đêm qua chơi cờ mà không thua nàng những ba ván thì hôm nay cũng không bị phạt thế này.”

Tôi mềm giọng nói: “Tứ lang nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể nuốt lời

trước mặt tiểu nữ tử này được.” Tôi trọng lại tọa hạ, ôn nhuyễn cười

nói: “Được rồi, không phải thần thiếp đang cắt may áo ấm cho người hay

sao?”

Chàng ôn nhu vuốt ve tóc mai của tôi: “Khoan nói tới chuyện nuốt lời. Vì nàng đã có lòng may áo cho trẫm, trẫm nhất định không thất hứa.”

Tôi ha ha mà cười, liếc mắt nhìn chàng một cái: “Đấy là hoàng thượng nói đấy nhé, đừng đổi ý.”

Suốt cả ngày, chàng sao chép lại những bài thơ ca ngợi hoa mai cho tôi,

còn tôi chỉ an tâm ngồi bên cạnh chàng, may y phục mùa đông cho chàng.

Bên ngoài, những cánh hoa nhẹ như bông bay lả tả, kéo dài không tiếng

động. Cung nhân đã sớm bị đuổi ra ngoài, chỉ còn chàng và tôi ngồi với

nhau, đốt hương trong địa hạ bằng vàng ròng, ở trong bắt đầu toả ra hơi

ấm. Trăm cùng hương liệu được làm từ trầm thủy hương, đinh tử hương cùng hai mươi dư vị hương liệu mạt chi, sái rượu nhuyễn chi, bạch mật cùng

chi mà chế thành, để tháng 11 sử dụng trong cung. Hương vị tinh tế, say

lòng người. Hơn nữa, kháng ấm lô nhiệt khí nhất hồng, càng phát ra các

mùi thơm ngát như hoa cỏ trong thượng lâm uyển ba tháng mùa xuân.

Trăm cung hương liệu đã được sử dụng từ thời tam quốc, nhiều lần truyền

lưu chế pháp đã muốn thất truyền, trong cung cũng hiếm thấy, những thứ

được đốt trong Đường Lê cung đều là đến từ chỗ của Lăng Dung. Phụ thân

của Lăng Dung là An Tỷ Hoè trước khi làm quan đã từng kinh doanh hương

liệu, có được rất nhiều bí phương bào chế huân hương. Lăng Dung biết

được tôi xưa nay thích mùi thơm, nên lúc nào cũng đến cung của tôi

nghiên cứu và thảo luận, trò chuyện với nhau thật vui. Qua nhiều lần thí nghiệm mới làm ra được trăm cùng hương liệu.

Phía nam đều là cửa sổ lớn được dán giấy trắng lên, màu tuyết trắng bên

ngoài chiếu vào khiến nơi đây còn sáng hơn chính đường. Lúc cảm thấy ấm, tôi thấy chậu than đang đỏ hồng lên, ngẫu nhiên la thán “Tất bác”. Một

tiếng vang nhỏ toát ra nhiệt khí, ngay cả bên ngoài tiếng tuyết rơi như

vậy cơ hồ vẫn có thể nghe.

Trong kháng lung rất ấm, gọi người hơi hơi sinh hãn ý, trì châm tuyến

hồi lâu, ngón tay bắt đầu hơi hơi phát sáp, sợ xuất mồ hôi làm bẩn minh

hoàng tơ lụa, nên đổi tinh thanh lấy thủy đến trở lại đường ngay.

Tôi nghiêng đầu cười với Huyền Lăng: “Tẩm y có thể giao cho Huyên Huyên

may, nhưng mà bàn long hoa văn này thiếp cần phải đẩy đi. Công phu thêu

thùa của Huyên Huyên thật sự không bằng An mỹ nhân, hay là cho cho nàng

đến thêu có được không?”

Huyền Lăng đáp: “Nàng nói gì vậy, đã làm được một nửa rồi lại còn đưa

cho người khác làm gì. Trẫm không cần người khác tới nhúng tay.”

Tôi ha ha nói: “Nhưng thiếp đã nói trước là thiếp làm xấu, nếu là đường

may bị thô, mặc không được thoải mái thì đừng trách Huyên Huyên tay chân thô kệch.”

Tôi liền cầm khăn mặt lau lau rồi lại lần nữa lật khăn đưa sát mặt Huyền Lăng, chàng lại không tiếp nhận, chỉ cười: “Nàng làm đi.”

Tôi chỉ tạm biệt đi qua, cười nói: “Được rồi, hôm nay thiếp đến làm tiểu cung nữ hầu hạ hoàng thượng được không?”

Chàng không nhịn được cười: “Bướng bỉnh như vậy.”

Chàng viết hồi lâu, mép tóc đã thấm mồ hôi, tôi tinh tế lau hộ chàng và

nói: “Đổi nhất kiện xiêm y được không, mặc áo choàng này hình như quá

dày.”

Chàng nắm chặt tay của tôi, hé miệng cười: “Mải lo sao chép hộ nàng mà lại không biết trời nóng.”

Tôi không khỏi nóng tai, liếc mắt một cái: “Không có ai ở đây, không phải thẹn thùng.”

Tôi cố gắng nhịn xuống ý cười trên mặt, quay đầu làm bộ như không thấy.

Chàng chỉ xuỳ cười, để Tiểu Duẫn Tử dẫn đi nội đường thay quần áo

thường.

Tôi đến trước cái bàn, đem những bản Huyền Lăng đã sao chép xong đặt

sang một bên. Mới cúi đầu lật xem, bỗng nhiên tôi nghe thấy một tràng

cười khanh khách như chuông bạc đã đến cạnh cửa.

Đang định đi ra ngoài xem có chuyện gì thì thấy một cái rương rất nặng

được đặt tới trước mắt. Thuần nhi trên tay cầm hồng mai, tươi cười đứng

trước mặt tôi, che giấu không được vẻ mặt vui mừng cùng đắc ý, hét lên:

“Chân tỷ tỷ, Thuần nhi đi Ỷ Mai viên hái hồng mai, tỷ tỷ nhìn thấy có

đẹp không?”

Muội ấy ào vào nhanh như cơn gió, gấp đến độ Cận Tịch đi theo phía sau

mặt mũi trắng bệch, muội ấy vẫn bất giác, cả giận dậm chân rút tay về:

“Tỷ tỷ à, nơi này ấm áp quá, bên ngoài thì lạnh chết đi được.”

Tôi không kịp bảo muội ấy chớ có lên tiếng, Huyền Lăng đã từ trong

đường ra tới. Thuần nhi liếc thấy Huyền Lăng thì hoảng sợ, nhưng cũng

không sợ hãi. Đôi mắt to tròn như hai hòn ngọc hắc thủy ngân trong bạch

thủy ngân, đảo đi đảo lại, cười khanh khách hành lễ nói: “Hoàng Thượng

xem hoa mai thần thiếp hái cho tỷ tỷ có đẹp không?”

Nhân là thường ngày ở trong cung của tôi, Thuần nhi hay nói sang sảng.

Huyền Lăng thấy nàng cũng không lấy làm kỳ quái, cười nói: “Nàng thật có tâm. Tỷ tỷ nàng vừa mới nói muốn xem hồng mai thì nàng đã tới rồi.” Nói xong cười: “Thuần thường tại hình như đã trưởng thành lên không ít.”

Thuần nhi nghiêng một bên đầu: “Hoàng Thượng, người quên rồi sao? Sang năm thần thiếp tròn mười lăm tuổi.”

Huyền Lăng nói: “Không sai, lúc Chân tỷ tỷ của nàng tiến cung cũng mới mười lăm thôi.”

Tôi nói: “Đừng chỉ lo nói chuyện, Thuần nhi phủi hết tuyết trên người đi mau, không lại bị phong hàn, phải uống thuốc thì đừng khóc.” Nói xong

Cận Tịch đã định tới gần Thuần nhi để cởi xuống áo choàng gấm tương mao

đỏ thẫm. Chỉ thấy vóc dáng nho nhỏ của muội ấy, son hồng ấm áo dáng

người thật đẹp, trên y phục là bảo tướng hoa văn từ kim tông, minh lục,

dây lưng màu xanh ngọc. Cả người muội ấy toát ra không khí vui mừng,

khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, có vẻ thập phần xinh đẹp.

Muội ấy cũng không sợ Huyền Lăng, một mặt vui đùa, Huyền Lăng cũng vui

theo sự ngây thơ của muội ấy. Dù chưa lâm hạnh cho Huyền Lăng, nhưng

cũng đã sắp rồi.

Thuần nhi cười, trên vành tai đeo hoa tai bằng phỉ thuý ngọc thạch xanh

như nước: “Hình như tỷ tỷ có cái bình sứ trắng phải không, dùng để cắm

hoa mai là tốt nhất.” Vừa nói một bên cười hì hì đi lấy cái bình đến cắm hoa mai.

Thuần nhi chiết hoa mai hay tập hợp lại thành một bó, hoặc hoa nở hai ba cánh hoa, cành mạnh mẽ hữu lực, cô tước như bút, hoa phun son, hương

khi lan huệ, thực tại mỹ quan. Ba người đang xem xét bình luận trong

chốc lát, Thuần nhi dựa vào chậu than cạnh cái ghế con, trước mặt được

bày ra các món điểm tâm, vẻ mặt muội ấy vui mừng, chậm rãi lấy món yêu

thích đến ăn.

Tôi cùng Huyền Lăng đã dùng điểm tâm, giờ đứng ở bên cạnh chàng để mài

mực. Trong cung ấm áp, chàng chỉ mặc xiêm y bình thường giống như công

tử phú quý bình thường nhà người ta, chỉ có thắt lưng là từ gấm bạch

ngọc minh hoàng, hiện ra bản sắc thiên gia. Tôi cũng cho rằng, tiểu áo

trân châu hồng nhạt tố nhung thêu hoa rất mong manh, tà vãn một chi vàng ròng biển sai, không còn châu sức, cao vút lập bên cạnh chàng, vì chàng đem bút lông ở ô mặc trung trám no đủ mượt mà. Tay Huyền Lăng cầm bút,

mới viết hai ba chữ, ngẩng đầu thấy trên mu bàn tay tôi có dính chút

mực, tùy tay cầm lấy án thượng tố quyên lau cho tôi. Tự nhiên như vậy ,

nhưng lại như là bình thường.

Tôi chỉ bộ dạng phục tùng uyển chuyển cười, cũng không nói lời nào.

Thuần nhi trong miệng đang nuốt nửa khối đường chưng tô lạc, nửa khối

khác nắm trong tay cũng đã quên ăn, si ngốc nhìn thần thái của tôi với

của Huyền Lăng, sau một lúc lâu nở nụ cười, vỗ tay nói: “Thần thiếp nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao mỗi lần nhìn thấy hoàng thượng với tỷ tỷ bên

nhau lại thấy quen thuộc như vậy. Hoá ra là ở nhà tỷ tỷ của thần thiếp

cùng tỷ phu cũng giống như thế, một người mài mực, một người viết chữ,

cũng nửa ngày lẳng lặng không nói lời nào, khiến thần thiếp xem mà buồn

chán…”

Nghe muội ấy nói không ngừng, tôi ngượng ngùng, ngắt lời: “Thì ra vì

muội là buồn chán, khiến ta cùng hoàng thượng đều không để ý tới muội.

Được rồi, chờ ta mài mực xong sẽ nói chuyện với muội.”

Thuần nhi ngẩng đầu lên, đâu có chịu theo ý tôi, vẫn còn muốn nói tiếp

thì tôi đã đi trà cho muội ấy: “Ăn nhiều điểm tâm như vậy rồi, uống

miếng nước cho xuôi đi.”

Bên kia, Huyền Lăng đã lại mở miệng: “Huyên Huyên, nàng thật là… sao

không cho Thuần nhi nói hết câu.” Nói xong, mặt mày chàng mỉm cười nhìn

Thuần nhi nói: “Nàng nói tiếp đi.”

Tôi dậm chân một cái, xấu hổ đến nỗi không thèm để ý đến chàng. Thuần

nhi được Huyền Lăng cổ vũ, càng hưng phấn nói tiếp: “Tỷ tỷ của thần

thiếp cùng tỷ phu mặc dù ít chuyện trò nhưng tình cảm thì rất tốt. Mẫu

thân của thần thiếp nói đây là… Đây là…” Muội ấy cố gắng nhớ lại, nghẹn

đỏ cả mặt, rốt cục cũng nghĩ ra, hưng phấn nói: “Mẫu thân của thần thiếp nói cái này gọi là ‘thú vui khuê phòng’.”

Tôi vừa nghe vừa thẹn, quay đầu nói: “Thuần nhi tuổi còn nhỏ, cũng không biết nghe được những lời xằng bậy đó ở đâu, ngồi nói lảm nhảm.” Tôi oán trách nói: “Hoàng Thượng, người còn cưng chiều muội ấy như vậy là dung

túng muội ấy.”

Thuần nhi không khỏi ủy khuất, quyết liệt nói: “Sao lại bảo muội nói

bậy, rõ ràng là mẫu thân muội nói nha. Hoàng Thượng, người cho rằng thần thiếp nói bậy sao?”

Huyền Lăng cười, liên tục nói: “Đương nhiên không phải. Sao nàng lại nói bậy được, nói đúng là đằng khác.” Nói xong đến nắm tay của tôi:“Trẫm

cùng tiệp dư là như thế.”

Tay chàng cực ấm, giữ chặt lấy tay của tôi. Tôi mỉm cười, nội tâm bình thản vui vẻ.