Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 1 - Chương 1: Vân ý xuân thâm

Ngày tôi tiến cung , là một ngày nắng

ráo. 20 tháng 8 năm xx âm lịch , ngày hoàng đạo. Ở trong trên đỉnh Tử

Cấm Thành có thể thấy chuyện tốt vô cùng , bầu trời trong xanh không có

lấy 1 đám mây , thỉnh thoảng có chim nhạn kéo đàn cả lũ mà bay qua .

Chim hồng bay cao, nghe nói đây là một điềm báo tốt.

Hàng chục chiếc xe ngựa chuyên đưa tú

nữ đến . Mi người đều lặng ngắt như tờ , im lặng lạ thường . Tôi cùng

các tú nữ khác đứng chung một chỗ , một đám người đông nghìn nghịt , mặt hoa da phấn , son phấn xông nức mũi . Rất ít người nói chuyện với nhau , họ chỉ chuyên tâm vào bản thân xem xiêm y , son phấn đã ổn chưa hoặc

tò mò nhìn trộm quan sát tú nữ bên cạnh .

Việc chọn tú là vận mệnh nữ nhi của

từng quan gia , 3 năm 1 lần tuyển chọn , trải qua kì kiểm tra khắt khe , vị nữ tử chưa lập gia đình tài mạo song toàn được chọn vào cung , vinh

hoa phú quý.

Lần tuyển chọn lần này đối với tôi

không có ý nghĩa lắm . Phụ thân từng nói , nữ nhi của chúng ta được

nuông chiều , sao chịu được trói buộc cung đình . Thôi thôi , gả cho 1

bị lang quân tốt là tốt rồi.

Mẹ nói nữ nhi của ta dung mạo gia thế

như vậy , lại có học thức , nhất định phải một lang quân tốt nhất cho

ta. Tôi cũng vẫn nghĩ như vậy , Chân Huyên tôi nhất định phải gả cho nam nhi tốt nhất thế gian này , cùng hắn kết thành phu phụ sống hạnh phúc

trọn đời, Tôi không thể dễ dàng tìm người không xứng với bản thân được.

Mà Hoàng đế cầm giữ thiên hạ , lại chưa chắc là nam nhi tốt nhất . Ít nhất, hắn không thể chuyên tâm đối xử tốt với mình tôi.

Cho nên , tôi cũng không tỉ mỉ về cách

ăn mặc. Thoa phấn mỏng trên mặt , chọn y phục màu xanh nhạt hợp với

trang phục trong cung , không ngờ phép tắc cắt bỏ , xiêm y rất bình

thường khiến cho dung mạo kém đi vài phần . Trên đầu là cây trâm bạch

phù dung , ngoài trâm đó , còn có một cây trâm ngọc bích tinh xảo , có

vài phần khoe khoang thân phận nữ nhi của Lại Bộ Thị Lang . Như thế

chẳng tốn nhiều công sức , tôi chỉ chờ Hoàng Thượng “úp thẻ” , là tôi

trượt tuyển .

Địa điểm xem tú nữ ở Tử Cấm Thành là

trong chính điện Trường Xuân Cung . Tú nữ chia làm 6 người 1 tổ , từ từ

được thái giám dẫn đi ra mắt Hoàng Thượng , nhóm còn lại thì ở lại trong Trường Xuân cung chờ đợi. Việc ra mắt rất đơn giản , dập đầu phía Hoàng thượng – Hoàng hậu , sau đó đứng lên chờ đợi phân phó , Hoàng Thượng

hoặc người nào đó nói mấy câu hoặc hỏi gì đó , chỉ việc dạ vâng . Sau đó Hoàng Thượng quyết định “úp thẻ” hay “ Giữ lại.”

“úp thẻ” chính là bị loại , “lưu lại”

là được chọn , có thể được gả cho nhà hoàng tộc còn may mắn hơn là làm

phi , tạm về nhà chờ đợi ngày lành tháng tốt có thể vào cung .

Đại hôn trước kia của Hoàng Thượng ,

cũng đã rất nhiều vợ . Đợt chọn tú lần này , chẳng qua muốn có phi tần

phong phú , vì Hoàng thượng có con nối dõi.

Tú nữ tập trung hết 1 phòng , tôi và nữ

nhi của Tề Châu đô đốc Trầm Tự Đệ là Trầm Mi Trang đã sớm có quen biết

nhau . Phủ đệ nhà tôi vốn là láng giềng nhà cô ấy , tôi cùng cô ấy lớn

lên từ nhỏ , thân nhau như tỷ muội . Từ xa xa , cô ấy đã thấy tôi cười

đi tới , bắt lấy tay tôi , vui mừng thân thiết nói : “ Huyên Nhi , có

muội ở trong này tỷ cũng yên tâm. Lần trước nghe ngoại tổ mẫu nói muội

muội bị phong hàn , đã khoẻ chưa?”

Tôi bịn rịn , nói : “ Chỉ ho khan 2

tiếng , muội khoẻ rồi. Làm phiền tỷ tỷ lo lắng. Tỷ lặn lội đường xa tới

đây , vất vả cho tỷ rồi..”

Tỷ ấy gật đầu , tỉ mỉ xem hai mắt tôi , mỉm cười : “ Ở trong kinh thành nghỉ ngơi 2 ngày , tỷ khoẻ lên nhiều

rồi. Hôm nay muội trang điểm rất mộc mạc trông thuần khiết trong trắng , càng thêm vẻ dung mạo xuất chúng .”

Tôi đỏ mặt , thẹn thùng nói : “ Tỷ tỷ không phải là mỹ nhân sao? Nói như vậy làm muội xấu hổ gần chết.”

Tỷ ấy mỉm cười không nói câu gì , lấy

tay nhẹ véo tôi hai cái vào má . Lúc này tôi mới có dịp nhìn kĩ tỷ ấy ,

cả người là đoá hoa hồng đỏ ngàn cánh . Trên trán còn có một đoá hoa nạm vàng , khuyên tai hồng bảo lay động , phong thái trầm tĩnh.

Tôi cười , không khỏi tán dương : “

Mấy ngày không thấy , tỷ tỷ ngày càng trổ mã. Hoàng Thượng thấy nhất

định sẽ chọn tỷ cho mà xem.”

Mi Trang ấn ngón tay trên môi ra hiệu

bảo tôi chớ lên tiếng , nhỏ giọng nói : “ Lời nói thận trọng ! Nhiều tú

nữ nổi bật như vậy , tỷ không chắc sẽ được chọn đâu.”

Tôi tự biết mình nói lỡ , không thèm nhắc lại , chỉ cùng tỷ ấy nói liên miên vài việc nhà.

Chỉ nghe thấy có tiếng “loảng xoảng” xa xa , có tiếng chén trà rơi xuống đất . Tôi cùng Mi Trang tỷ ngừng nói

chuyện , ngẩng đầu nhìn . Chỉ thấy một người thân mặc áo xanh thẫm một

tay giữ làn váy , 1 tay dùng lực kéo tú nữ khác , miệng quát : “ Ngươi

không có mắt sao? Nước trà nóng như vậy còn đổ trên người của ta ! Muốn

giết ta chết à ? Ngươi là tú nữ nhà ai ?”

Tú nữ bị ả kéo tay ăn mặc cũng không xuất chúng , diện mạo mi thanh mục tú , động lòng

người. Lúc này đã co rúm người lại , không biết giải quyết như nào. Chỉ ủ rũ mặt xuống , thấp giọng đáp : “ Tôi là An Lăng Dung . Gia phụ … gia

phụ .. là … là ….”

Tú nữ kia thấy nàng ăn mặc bình thường , sớm không để nàng vào mắt , càng thêm hung ác : “ Chẳng ẽ ngay cả chức

quan của phụ thân cũng không nói ra được à ?”

An Lăng Dung bị ả doạ , mặt mày xanh mét , nhỏ giọng như muỗi kêu : “ Gia phụ ….là An Tỷ Hoè , huyện thừa huyện Tùng Dương .”

Tú nữ kia giương mặt lên , thần sắc lộ

vẻ khinh miệt , hừ hừ nói : “ Quả nhiên là con nhỏ xuất thân nhà nghèo ! Như vậy không biết cấp bậc lễ nghĩa.”

Bên cạnh còn có người xen mồm nhắc nhở

An Lăng Dung : “ Ngươi có biết ngươi đắc tội thiên kim Hạ Nguyệt Tinh

của Tân Phù Tư sĩ tướng quân.”

Trong lòng An Lăng Dung sợ hãi , đành

phải khom người thi lễ , tạ tội : “ Lăng Dung vừa rồi chỉ muốn đến đợi

gặp mặt thánh giá , trong lòng bất an , nhất thời sợ hãi nên làm làm rơi tách trà đổ lên người của Hạ tỷ tỷ , Lăng Dung thỉnh tội với tỷ tỷ ,

mong tỷ tỷ tha thứ cho Lăng Dung vô tình thất lễ .”

Hạ thị lộ thần sắc chán ghét , cau mày

nói : “ Ngươi mà cũng muốn gặp thánh giá? Thật là có ý nghĩ kỳ lạ ! Việc hôm nay muốn bỏ qua cũng được , nhưng , ngươi chỉ cần quỳ xuống dập đầu thỉnh tội ta là được.”

Sắc mặt An Lăng Dung trở nên tái nhợt , nước mắt tuôn trào , có vẻ thập phần yểu điệu mà bất lực , khiến người

khác bắt đầu sinh ý nghĩa ‘thương xót’. Tú nữ đó định lên tiếng thì tú

nữ bên cạnh vì nàng mà khuyên 1 câu : “ Tỷ tỷ đừng đắc tội với người ta , sao Hoàng thượng có thể chọn nữ nhi ở vùng quê nghèo làm phi tần , mà

Hạ thị này , lại phần lớn có thể trúng cử . Thế lực cách biệt quá xa ,

ai muốn nữ nhi của huyện thừa nho nhỏ đắc tội với thiên kim tư sĩ tòng

quân. Hiển nhiên An thị lại nhất định phải chịu cảnh nhục nhã này.

Tôi thấy sự việc bất bình đúg là ỷ thế

hiếp người , bất giác nhíu mày. Mi Trang tỷ thấy tôi như thế , cầm tay

tôi nhỏ giọng dặn dò : “ Đừng nên gây chuyện .”

Tôi làm sao bằng lòng được , xua tay tỷ ấy ra , đi lên trên , đưa tay kéo An thị lại , nói với Hạ thị : “ Chỉ

là một bộ quần áo thôi mà. Hạ tỷ tỷ chớ tức giận . Muội muội sẽ thay

xiêm y khác cho tỷ tỷ . Hôm này là tổng tuyển cử , tỷ tỷ cứ tranh cãi ầm ĩ như vậy sợ là sẽ kinh động thành giá. Nếu long nhan vì vậy mà phẫn nộ thì tỷ muội ta có thể đảm đương sao? Nếu thánh giá chưa kinh động ,

nhưng đã truyền đến tai người , sẽ làm xấu danh hiền lương của tỷ . Chỉ

vì bộ quần áo nhỏ này mà bị mất mặt , mong tỷ tỷ nghĩ lại.”

Hạ thị thoáng tưởng tượng , thần sắc

không vui , nhưng chung quy cũng không có phát tác “hừ” một tiếng liền

đi. Tý nữ vây xem tản ra , tôi cười với An thị : “ Hôm nay Chân Huyên ở trong này lắm miệng , An tỷ tỷ đừng chê cười . Huyên nhi thấy tỷ tỷ lẻ

loi một mình , lại đây cùng tôi và Mi Trang tỷ tỷ làm bạn . Có thêm

người săn sóc , nếu như trong lòng sợ hãi , trả lời lại lúng túng .”

An Lăng Dung mặt đầy cảm kích , cúi đầu tạ ơn nói : “ Đa tạ tỷ tỷ giúp đỡ. Tuy rằng Lăng dung xuất thân bần

hàn , nhưng hôm nay được giúp đỡ , suốt đời khó quên .”

Tôi cười nói : “ Phiền hà gì đây , tất

cả mọi người đều là tỷ muội , tội gì so đo như vậy.” Nàng hơi cần chờ :

“ Tỷ tỷ vì tôi đắc tội với người khác , chẳng lẽ không phải tự thêm

phiền não.”

Mi Trang đi lên nói với tôi : “ Đây là

hoàng cung cấm nội , muội đừng có ngang ngược. làm cho tỷ lo lắng.” Rồi

mỉm cười với An thị : “ Muội xem muội í làm liều thế này. Làm sao một

lòng nghĩ muốn trúng cử ? Cũng không sợ đắc tội người khác.”

Tôi liếc mắt xiêm y của An thị , hiển

nhiên là mới làm , vật liệu may mặc bình thường , mất tinh tế . Trừ đồ

trang sức ra còn không có cây trâm hay hoa cỏ làm đẹp , trên tay cũng

chỉ có 1 vòng tay bình thường , tú nữ rực rỡ khác không khỏi thấy nàng

ấy keo kiệt. Tôi hơi nhíu mi , thấy góc tường đặt một chậu cây hoa hải

đường , tiện tay bứt 1 bông hoa , cắm vào búi tóc An thị , nhất thời làm nàng ấy vài phần kiều diễm. Lại tháo một đôi bông tai thuý ngọc tặng

cho nàng , nói : “ Người phải ăn mặc , phật phải kim trang. Tỷ tỷ ăn mặc nhã nhặn , khó tránh khỏi người đó trông mặt mà bắt hình dong khinh

thường tỷ tỷ. Đôi bông tai này xem như là món quà gặp mặt hôm nay . Hy

vọng có thể giúp tỷ trúng tuyển.”

An thị cảm động , rơi lệ nói : “ Để tỷ tỷ tốn kém rồi , muội xuất thân bần hàn , có thể sẽ phụ lòng tốt của tỷ tỷ .”

Mi Trang an ủi : “ Anh hùng không nên hỏi xuất thân . Muội muội xinh đẹp , sao lại tự hạ thấp mình chứ!”

Đang nói , có thái giám truyền An Lăng

Dung cùng vài vị tú nữ tiến điện . Tôi mỉm cười cổ vũ nàng , lúc này mới cùng Mi Trang nắm tay trở về ví trí cũ chờ lệnh .

Ngòi xuống liền có tiểu cung nữ dâng

trà. Tôi cùng Mi Trang đều tự lấy trong túi tiền một ít bạc vụn phần

thưởng tặng nàng đó , cung nữ kia vui vẻ ra mặt mà cảm tạ đi xuống. Mi

Trang thấy cung nữ lui ra , mới nói : “ Vừa rồi khéo mồm khéo miệng .

Cũng không sợ đắc tội với tân cung tần .”

Tôi bưng chén trà lên , từ từ thổi cho

bớt nóng , thấy bốn phía không chú ý tới mình , nhàn nhã nói : “ Tỷ tỷ

quan tâm muội , muội lại không biết sao? Chỉ là tỷ tỷ nghĩ , Hoàng

thượng chọn tú , gia thế là trọng yếu , nhưng công dung ngôn hạnh cũng

không thể thiếu . Hạ Nguyệt Tinh tuy xuất thân không thấp , nhưng cử chỉ đức hạnh không được hoàng thượng để vào mắt. Mặc dù cô ta vào cung ,

chỉ sợ cũng không được chết già? Cho nên làm sao đắc tội được?”

Mi Trang gật đầu , lại cười nói : “

Muội nói quả nhiên có vài phần đạo lý , chẳng trách từ nhỏ cha muội đối

với muội có vài phần kính trọng , khen muội là nữ trung Gia Cát. Tất

nhiên , An thị cũng rất đáng thương.”

Tôi mỉm cười nói : “ Đây là một chuyện

khác , lấy gia thế mà dung mạo tỷ tỷ chắc chắn sẽ được trúng cử. An thị

tuy xuất thân không tốt , nhưng có lễ độ , tướng mạo lại xinh đẹp ,

trúng cử có thể lớn hơn Hạ thị một chút. Muội muội không muốn vào cung , vạn nhất An thị được chọn , tỷ tỷ ở trong cung cũng có người bầu bạn . Đương nhiên sáng nay có nhiều mỹ nhân , An thị cũng có thể không được

chọn , cũng là do Huyên nhi ngu dốt thôi.”

Mi Trang xúc động, đưa tay cầm lấy tay

tôi cảm tạ : “ Huyên Nhi , đa tạ muội đã lo lắng cho tỷ tỷ như vậy.

Nhưng mỹ mạo muội như thế lại không muốn tiến cung , nếu rơi vào tay

người bình thường thật sự là áo gấm đi trong đêm*”

Áo gấm đi trong đêm : Giàu sang mà không trở về quê thì cũng như mặc áo gấm đi đêm ý chỉ Người tài giỏi mà không được trọng dụng .”

Tôi từ chối ý kiến , chỉ ảm đạm cười

nói : “ Ước nguyện mỗi người. Huống hồ Huyên Nhi ngu dốt , không quen

cuộc sống trong cung , chỉ mong tỷ tỷ có ngày thành danh .”

Tú nữ được ra mắt đã nhiều , đến phiên tôi với Mi Trang tiến điện diện thánh cũng là lúc hoàng hôn. Hơn một

nửa tú nữ trở về trước , còn khoảng 10 người trong phòng lo lắng chờ.

Tôi cùng Mi Trang và 4 người khác sửa

sang y phục – nghiêm túc đi vào , quan nội giám một bên dẫn đường ra

lệnh quỳ xuống hành lễ , sau đó đồng loạt đứng lên , khoanh tay đứng

thẳng một bên chờ đợi quan nội giám bước ra khỏi hàng yết kiến . Chỉ

nghe lão nội giám thét lên :

“ Nghiệp Giản, nhi nữ của Nghiệp Phương Xuân ở Giang Tô Diêm , 18 tuổi .”

“ Tôn Diệu Thanh , muội muội Tôn Trường ở Tô Châu , 17 tuổi .”

“ Nữ nhi của tri phủ Tuyên Thành – Phó Thư Bình , Phó Tiểu Đường , 13 tuổi .”

Tôi cúi đầu , nhìn chằm chằm mặt đất ,

tảng đá vuông dài ba thước lát lại , bên trong trơn bóng như gương .

Nghe nói , trước có vài tú nữ quỳ lạy , góc áo váy đính đầy châu ngọc

trang sức phát ra âm thanh leng kien . Tôi tò mò liếc mắt người bên cạnh , có vài tú nữ đã khẩn trơng đến độ hai tay hơi run run , không khỏi

cười thầm trong lòng .

Tôi tò mò nhìn trộm người ngồi trên

ngai vàng Đế Hậu . Điện Vân Ý rộng lớn , vách tường trong điện là các

nhành lá cây tạo hoa văn rực rỡ , lộng lẫy , hoàn toàn không có hoa văn

long phượng trong cung thường dùng . Ánh sáng vàng ròng Cửu Long kim bảo của ngai vàng ngồi phía trên chính là vua Huyền Lăng. Người nọ đầu đội mũ rồng , 12 viên bạch ngọc châu , không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Nhưng nhìn thân thể kia , hơi lộ vẻ mệt mỏi , chắc là nhìn tú nữ cả ngày đến độ hoa mắt , nghe các nàng thỉnh an cũng chỉ gật đầu , không hỏi

cái gì liền phất tay bảo nhóm các nàng lui ra. Đáng thương thay có tú nữ quá mức căng thẳng , vì chú trọng nhan sắc mà ngay cả cơm trưa cũng

không dám ăn , nơm nớp lo sợ đến lượt mình , cứ như vậy dễ dàng bị “úp

thẻ”. Hoàng hậu ngồi bên phải ngai vàng , mũ quan áo phượng , khuôn mặt

nghiêm trang. Bộ dạng cũng đoan trang tú lệ , mặt mày hiền lành , mặc

dù đã lao lực 1 ngày nhưng phong thái không giảm .

“ Nữ nhi của Tề Châu đô đốc Trầm Tự Sơn , Trầm Mi Trang , 16 tuổi .” Mi Trang bước lên phía trước , dáng người

nhẹ nhàng , cúi đầu vén áo thi lễ , giọng nói như vàng oanh : “ Thần nữ

Trầm Mi Trang tham kiến Hoàng Thượng – Hoàng Hậu , Hoàng Thượng vạn tuế , Hoàng Hậu thiên tuế .”

Hoàng Thượng ngồi thẳng người , giọng

điệu có chút hứng thú : “ Ngươi đã từng đọc qua sách chưa?” Không gian

điện phủ rộng rãi , âm thanh Hoàng Thượng vang xa .

Mi Trang tao nhã có lễ đáp : “ Thần nữ

ngu dốt , rất ít đọc sách , chỉ nhìn qua ‘nữ tắc’ và ‘nữ huấn’ , hiểu

được một chút thôi ạ !”

Hoàng Thượng ‘ô’ một tiếng nói : “ Hai quyển sách này nói về hiền đức nữ tử , rất tốt.”

Vẻ mặt Hoàng Hậu hoà nhã mà phụ hoạ : “ Nữ nhi nên giỏi may vá nữ công , ngươi biết chữ là rất tốt lắm rồi.”

Mi Trang nghe vậy cũng không dám quá mức lộ vui mừng , mỉm cười đáp : “ Đa tạ Hoàng Thượng – Hoàng Hậu khen ngợi .”

Hoàng Hậu ngữ điệu có ý cười , dặn dò quan nội giám : “ Còn không mau lưu lại tên .”

Mi Trang lui ra , xoay người đứng bên

cạnh tôi , cả hai nhìn nhau cười . Mi Trang ăn nói có lễ , dung mạo xuất chúng , tỷ ấy trúng cử là chuyện một sớm một chiều , tôi cũng không lo

lắng .

Đang nghĩ ngợi , quan nội giám đã nhắc đến tên tôi : “ Chân Huyên , nữ nhi của Lại Bộ Thị Lang Chân Viễn Đạo , 15 tuổi .”

Tôi tiến lên 2 bước , quỳ gối , cúi đầu nói “ Thần nữ Chân Huyên tham kiến Hoàng Thượng – Hoàng Hậu , chúc

Hoàng Thượng – Hoàng Hậu vạn phúc kim an .”

Hoàng Thượng nhẹ nhàng A 1 tiếng , hỏi : “ Chân Huyên ? Chữ Huyên nào?”

Tôi cúi đầu thốt ra : “ Thái Thân có câu : Huyên Huyên nhất niễu sở

cung yêu , chính là khuê danh của thần nữ.” Lời vừa nói ra khỏi miệng

tôi liền hối hận. Không xong rồi , nhất thời nhanh nhanh hẩu đoảng lại

lộ học thức , đem lời trong sách nói ra , chỉ sợ khiến hoàng thượng chú ý .Hối hận , hối hận.

Tôi tránh hết mức , hối hận để lộ sự thông minh , bây giờ cũng chỉ có thể ngẩng đầu , y vọng Hoàng Thượng thấy nhiều tú nữ xinh đẹp , thấy

tôi ăn mặc quê mùa mà không có hứng thú .

Hoàng Hậu nói : “ Đến đây đi.” Nói xong , hơi hơi liếc mắt , quan nội giám bên cạnh lập tức hiểu ý , cầm lấy chén trà đổ trước mặt tôi. Tôi

không hiểu ý này lắm , chỉ làm bộ như không nhìn thấy , vững vàng bước

lên vũng nước trà 2 bước.

Hoàng Hậu mỉm cười nói : “ Rất đoan trang.”

Chỉ thấy Hoàng Thượng đưa tay thoáng đưa đẩy 2 khối bạch ngọc châu ,

sững sờ một chút , khen : “ Nhu nạo huyên huyên , vũ mị niệu . Tên hay

.”

Hoàng hậu thuận theo : “ Cách ăn mặc cũng rất thanh lệ , người cùng Trầm Thị giống như cây liễu màu hồng , tôn vẻ đẹp cho nhau.”

Tôi cúi đầu , nóng bừng mặt , đành im lặng. Chỉ cảm thấy trước mặt cố lộ vẻ vui sướng .

Hoàng Thượng mỉm cười gật đầu , dặn dò quan nội giám : “ Lưu tên nàng ấy lại.”

Hoàng Hậu quay ra cười với Hoàng Thượng : “ Hôm nay chọn vài vị cung

tần đều là tuyệt sắc , tinh thông thơ hoạ , lại có hiền đức , đúng là

tăng thêm cung tường hoà khí.” Hoàng Thượng mỉm cười không đáp lời.

Lòng tôi trùng xuống , vị nam tử ngồi ngay ngắn trên cao chính là phu quân của tôi sao? Tôi khom người làm lễ , yên lặng về hàng. Nhìn thấy

Mi Trang đang cười với tôi , đành cười lại . Lòng tôi rất hỗn loạn ,

không biết nên tiếp nhận chuyện trúng tuyển thế nào nữa . Chờ nhóm tú nữ ra mắt xong , đi theo quan nội giám dẫn đường phía trước , bất luận

trúng tuyển hay không , đều dập đầu cảm tạ sau đó nối đuôi nhau ra ngoài .

Rời khỏi Vân Ý điện , nghe được phía sau ‘phanh’ một tiếng , xoay

người nhìn , là tú nữ Nghiệp Phương Xuân , chỉ thấy sắc mặt nàng ta

trắng bệch , trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh , hình như trước đó đã bị

ngất xỉu . Chắc là do không được “lưu lại” đến nỗi thương tâm quá độ

phát bệnh mà ra.

Tôi thở dài một hơi nói : “ Người muốn giữ thì không được giữ lại ,

người không muốn giữ thì lại được giữ.” Khi nói chuyện , Nghiệp Phương

Xuân đã được cung nữ trong điện giúp đỡ.

Mi Trang vừa đỡ tôi vừa vén mái tóc tôi lên , nhẹ giọng nói : “ Muội

muội thở dài làm gì , có thể nhập cung là phúc nhiều người mong muốn còn không được. Huống hồ hai tỷ muội ta lại cùng tiến cung , có thể chăm

sóc lẫn nhau. Lúc này thái giám tuyên chỉ đã đi rồi . Chân bá phụ nhất

định rất vui mừng.”

Ngón tay tôi túm một góc váy để xuống cầu thang , chỉ yên lặng không

nói. Sau một lúc lâu mới nói nhỏ : “ Mi tỷ tỷ , muội không muốn thật

mà.”

Tỷ ấy kéo ống tay áo tôi , nói chậm rãi : “ Tỷ hiểu. Chẳng phải tỷ đã từng nói , với tài mạo của muội cho dù trốn tránh cũng khó.” Tỷ ấy

ngừng lại một chút , thu hồi nụ cười : : Huống chi với tư chất của tỷ và muội , chẳng lẽ muốn nương thân vào con người tầm thường hay sao??”

Ở ngoài cửa chỉ còn vài xe ngựa và một số người nữa , trước xe ngựa

còn treo một chuông gió ngọc lưu ly lay động , như là không tự chủ được

bản thân mình. Người hầu Lưu Chu và Hoán Bích đang chờ ở trên xe , từ xa xa thấy chúng tôi đi đến , liền cầm áo choàng nhảy xuống xe ngựa chạy

đến chỗ tôi. Hoán Bích đỡ lấy cánh tay tôi , nhẹ giọng nói : “ Tiểu thư

vất vả quá.” Lưu Chu đem áo choàng khoác lên trên người tôi để giữ ấm.

Mi Trang tỷ được tỳ nữ Thải Nguyệt đỡ lên xe , lên ngựa rồi vẫn không quên vén rèm xe nói : “ Mấy ngày nữa có Giáo Dẫn Cô cô sẽ đến phủ hai

chúng ta dạy lễ nghi trong cung. Trước khi thánh chỉ đến chính thức

tiến cung , hai tỷ muội ta tạm thời không thể gặp mặt , muội muội bảo

trọng nhé .”

Tôi gật đầu , Lưu Chu cùng Hoán Bích đỡ tôi lên xe . Cung nữ trong

cung khoanh tay hạ lễ , trong miệng kính cẩn mà nói : “ Cung tiễn hai vị tiểu chủ .”

Tôi vén rèm lên quay đầu nhìn thoáng qua , bầu trời nửa ánh hoàng hôn , màu đen màu tím của ánh nắng chiều , nếu như nó phản chiếu suốt chân

trời sẽ thành một mảnh gấm. Sương mù nơi đây huyền ảo bây lơ lửng trong

không gian cung đình , sâu rộng tạo xanh vàng rực rỡ khí thế bức người , làm cho tôi ấn tượng .