Vũ Lạc Thủy làm sao lại không biết những lời này của Tiểu Thiên đích thực giả dối, Thiên Thiên ngốc này, ngay cả nói láo cũng không biết cách nói, nàng đem y phục từ trên người hoàng thượng lột xuống , nếu thực sự hoàng thượng không muốn…, nàng lột xuống được sao? Nàng suy đoán, đoán chừng y phục này là hoàng thượng tự mình cỡi ra cho nàng ấy.Thấy Tiểu Thiên muốn vội vả rời đi, Vũ Lạc Thủy đưa tay giữ nàng lại, “Thiên Thiên, ngươi đem y phục này cởi ra, trở về nhất định sẽ cảm lạnh , mau phủ thêm đi.”“Không cần, Lạc Thủy, ta không thích mặc y phục của hôn quân mà!” Tiểu Thiên nhíu mày, đẩy y phục Vũ Lạc Thủy đưa tới, mặc dù nàng hiện tại đông lạnh sắp chảy nước mũi, nhưng nàng lần này chết cũng không mặc quần áo của Hoàng Phủ Tấn .“Thiên Thiên. . . . . . .”“Ai nha, Lạc Thủy, ngươi đừng kéo ta nha, y phục này ngươi mau cầm đi trả lại cho Hoàng Phủ Tấn đi, hắt xì ——” Nha Nha , thật đáng chết mà, nhảy mũi thì không thể nhịn một chút được sao.“Ngươi xem ngươi kìa, cũng nhảy mũi rồi, còn không chịu mặc vào đi.” Vừa nói, Vũ Lạc Thủy đem y phục chuẩn bị phủ lên người của Tiểu Thiên.“Không muốn mà, ta không muốn mặc, hắt xì ——”“Thiên Thiên. . . . . .”“Lạc Thủy, ngươi mau buông tay ra.” Vừa nói, một tay đẩy ra đôi tay đang níu lấy cánh tay của mình ra, bất ngờ, mất trọng tâm, ngã nhào tới trước , cả người rơi vào một bờ ngực kiên cố.“Ủa. . . . . . Hôn quân!” Tiểu Thiên mở to mắt, thấy là Hoàng Phủ Tấn thì nàng thét chói tai thành tiếng, hôn quân này sao lại xuất hiện lúc này.Nhìn sắc mặt xanh mét của hắn vào lúc này có vẻ rất là kinh khủng, tựa như hận không cắn nàng vài ngụm vậy.Lập tức từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn bắn ra ngoài, nàng cẩn thận lui về phía sau mấy bước, đang muốn động thân chạy trốn, lại bị một tiếng gầm của Hoàng Phủ Tấn lên cho gọi lại.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám chạy thử xem!” Thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn không có một tia nhiệt độ nào vang lên ở sau lưng nàng.Vũ Lạc Thủy thấy vẻ muốn giết người trên mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng đồng tình nhìn Tiểu Thiên một cái.“Hoàng thượng, ngài gọi ta?” Nuốt một ngụm nước bọt, nàng khổ não xoay người lại.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi là ngại cuộc sống ngươi quá dài có phải hay không!” Tiếng rống giận của Hoàng Phủ Tấn vang lên lần nữa, sắc mặt xanh mét ở trong gió rét này làm cho người ta càng thêm cảm thấy rét lạnh .