Như Mộng nhìn hiện trường đang “Khói lửa tràn ngập”, nàng nhắm mắt chen vào, “Hiếm khi các vị công tử ở chung một chỗ, hay là để Như Mộng bêu xấu, vì mấy vị khảy một khúc nhạc được không?.”Những lời này là Như Mộng nói với ba người họ, nhưng lại không dám nhìn về phía Đoạn Ngự.Tiểu Thiên nghe được Như Mộng nói vậy, như tìm được cớ thoát thân, nếu cứ tiếp tục trừng mắt nhìn tên hôn quân này không phải sẽ bị ánh mắt của hắn giết chết sao. Đề nghị này của Như Mộng thật tốt ! Tiểu Thiên ở trong lòng hăng hái khen một câu.Nghĩ như vậy nàng liền vòng qua người Đoạn Ngự ra ngoài, “Tốt tốt, đề nghị của Như Mộng không tệ, nói đến đánh đàn, ta cũng có chút hiểu biết, không bằng để ta đàn ấy vị nghe một bản, như thế nào? Hiếm khi thấy được Bạch đại ca ngài ở đây, haha”Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thiên mang theo sự nịnh hót, tốt nhất là nàng hát, hát đến khi nào mặt tên hôn quân này chuyển biến tốt lên một chút, tươi tắn lên một chút.Ai ~ ~ Nhưng nàng cũng thật khờ, đáng ra nên để cho Đóa nhi cầm thêm nhiều tiền một chút, sau đó biến mất vô ảnh vô tung để cho tên hoàng đế này muốn cũng không tìm được nàng, bây giờ còn phải lo lắng hôn quân tìm nàng phiền toái sao? Giờ đây nghĩ lại thật sự trách mình quá ngu ngốc.Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên ảo não lắc đầu một cái. Hoàng Phủ Tấn thấy bộ dạng này của nàng, sắc mặt của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.“Ngươi lại muốn hát ?”.Nhớ tới lúc nữ nhân này còn ở trong lãnh cung, tiếng hát của nàng giống như bị sét đánh trúng lay động không ngừng, hoặc bài hát “Trăng sáng đại biểu lòng ta” gì đó có vấn đề , nữ nhân này khi nào thì có thể hát ra những ca khúc bình thường.Thật không thể chịu nổi! Vẻ mặt kia là sao vậy?Thấy Hoàng Phủ Tấn chẳng thèm nhìn đến bộ dạng của nàng, nàng nhìn cũng biết, hôn quân này lại xem thường nàng.Cái gì gọi là nàng lại muốn hát? Chẳng lẽ nàng hát rất khó nghe sao? Thật đúng là không biết thưởng thức nghệ thuật.Vô tội chớp chớp cặp mắt, lửa giận trong đôi mắt tạm thời lui xuống, khóe môi khẽ nở nụ cười vô cùng cứng ngắc“Ngài không cảm thấy tiếc sao?”