Hậu Anh Hùng Xạ Điêu

Chương 30: Vì quốc nạn Quách, Hoàng trợ Tương Dương

Nói về Hốt Tất Liệt sau khi nhận đại quyền, lập tức trọng dụng Gia Luật
Sở Tài làm Thừa tướng, Lưu Đạo An làm Hộ quốc quân sư, còn Âu Dương
Phong, Hốt Tất Liệt tính sách phong cho lão thuộc Binh bộ thượng thư,
nhưng Tây Độc cực lực thối thác, không muốn làm quan, Hốt Tất Liệt đành
chịu!

Sau khi lên ngôi Đại Hãn, vạch ngay chính sách thứ nhất là liên Tống
phạt Kim, nước Kim bấy giờ đã bị dồn về một góc ở Hà Nam, khí thế yếu
hẳn, không những không thể trở thành họa hoạn cho nhà Tống, mà còn sống
nương tựa với nhà Tống như môi với răng, nếu nước Kim bị mất nhà Tống
trực tiếp trở thành ngay một miếng mồi luôn luôn bị uy hiếp vì đại quân
Mông Cổ! Nhưng Ly Tôn Hoàng để lúc bấy giờ là người hôn quân vô tài, nên sứ giả của Hốt Tất Liệt đến, lập tức bằng lòng hợp binh phạt nhà Kim,
mùa thu năm Thuần Hy thứ tư, tướng nhà Tống là Mạch Cổng dẫn binh mã sáu chục ngàn người, từ Đường, Trịnh nhị châu Bắc tiến, vận theo hai trăm
ngàn tạ gạo để giúp trợ cho quân Mông đánh Kim. Hốt Tất Liệt phái ngay
Hoàng đệ Ngột Lương Ha Đài làm chủ soái tam quân, đem theo ba trăm ngàn
hùng binh, kéo từ phía Đông Đồng Quan đánh tới nước Kim, nhà Kim đã kiệt quệ sức, sức đâu mà chịu nổi hai mặt tiến đánh như vậy, chỉ nội trong
vài tháng, kinh thành Thái Châu bị liên quân Mông Cổ và Nam Tống phá
tung, vua nhà Kim tự thiêu mà chết; Hốt Tất Liệt hoàn thành kế sách thứ
nhất là “nuốt” nhà Kim đã xong, nay lại bắt đầu “diệt” Tống!

Trong khi đó nhà Tống lại dung nạp những tàn binh của nhà Kim, và chiếm
đoạt luôn các thành quách trống không, Hốt Tất Liệt mượn cớ này xua binh xuống đánh Nam Tống với thanh oai bách chiến bách thắng của quân Mông,
cuộc tiến đánh Nam Tống của họ khác nào dễ như thổi bụi trên tay!

Lúc đó, Quách Tỉnh, Hoàng Dung vừa vặn đến thành Tương Dương ở Hồ Bắc,
đây là một trọng trấn phía Bắc của Nam Tống, tướng giữ thành là Lã Văn
Hoán, vốn là người tướng giỏi và trung kiên với nước nhà, nghe đại quân
Mông Cổ đáng tới, lập tức hạ lệnh cho dân chúng trong thành tản cư thu
hết mọi vật dụng và gỡ các nhà cửa, dời hết về phía Nam Hán Thủy, cắt
đứt đường cấp dưỡng cho quân Mông, rồi đóng thành cố thủ, Quách Tỉnh lập tức đến An Phủ sứ nha môn ở Tương Dương để yết bái Lã Văn Hoán, tỏ ý
muốn trợ giúp cuộc phòng thủ Tương Dương, Lã Văn Hoán thấy Quách Tỉnh
bàn luận cách dụng binh và phương pháp thủ thành đâu ra đó, đồng thời
lại có nhiều điểm mà mình chưa nghĩ ra được, bất giác cả mừng, lập tức
mời ngay chàng ở lại nha môn luôn.

Quách Tỉnh cười khước từ rằng :

- Xin tướng quân chớ khách sáo, họ Quách tôi chỉ là tên dã phu (người
rừng quê), không quen bị quản thúc, nếu phải ở lại quí An Phủ nha môn,
có nhiều điều bất tiện lắm, xin tướng quân cứ để kẻ hèn này được tự
nhiên thì hay hơn!

Nói xong chàng và Hoàng Dung cáo từ ra khỏi An Phủ sứ nha môn, rồi cùng
với tam trưởng lão Cái bang và Toàn Chân lục tử bàn kế về cách giữ thành để chống quân Mông!

Nói về Hốt Tất Liệt sau khi công phá nước Kim, sẵn đã thắng trận xua
binh xuống đánh Nam Tống, thế tiến binh như chẻ tre, khi đại quân Mông
Cổ vượt quan Phàn Xuyên, đoàn tiên phong của Hốt Tất Liệt, đột nhiên
phái người quay về Vương trường phi báo :

- Bẩm báo Đại Hàn, tiền lộ đột nhiên xuất hiện ba quái nhân, nheo nhéo đòi yết kiến Đại Hãn cho bằng được!

Hốt Tất Liệt ngạc nhiên, nhưng y cũng không hổ là một nhân vật anh hùng, gật ngay đầu rằng :

- Quả gia hiện cần chiêu mộ người tài như kẻ khát cần nước, không biết
ba ngươi này có phải đến đầu dưới trướng của ta không, vậy hãy tuyên
triệu ngay họ vào đây!


Miêng nói vậy, nhưng Hốt Tất Liệt đã ngấm ngầm cho người báo tin cho Âu
Dương Phong ẩn sau vương trướng để nhận xét động tĩnh của ba quái nhân,
phòng hờ địch mượn cớ yết kiến để hành thích, chẳng bao lâu, ba quái
khách ung dung bước vào, đều ngẩn người lấy làm quái lạ!

Hình dung ba người đều quái dị lạ lùng, một người xứ Thiên Trúc, đầu
cuốn khăn tơ, thân hình ngũ đoản (năm ngắn: đầu rụt, tứ chi ngắn) râu
ria lởm chởm, da thịt đen như cột nhà cháy, sau lưng đeo theo gói khăn
hương màu vàng, người thứ hai là một đạo sĩ trông như xác ướp, khuôn mặt trắng bệch, mắt và mày dại đơ, tuy giữa ban ngày, khiến người nhìn cũng phải ớn lạnh, người thứ ba lại càng dị hợm,thân hình tròn béo như trái
bí, đầu sói (hói) nhẵn, mặt láng bóng vì mồ hôi dầu, trên mình mặc một
áo da báo đắt tiền, nhưng quần bên dưới lại lôi thôi lếch thếch, nách
kẹp một bàn toán dài lối hai thước tư vuông, cả ba đến ngay vương trướng cung thân thi lễ, Hốt Tất Liệt niềm nở cười nói :

- Ba vị không ngại đường xa lặn lội đến đây, nhất định đã hiểu đạo trời
đang xoay vần, nên có ý tới giúp quả vương đây chăng, vậy có ý gì xin cứ chỉ giáo!

Người ăn mặc lối Thiên Trúc quay đầu nói với tên béo một hồi bằng Phạn ngữ, gã này nghe xong mới trả lời :

- Dạ Đại Hãn đã đoán đúng, vị A Mạt Tinh đến từ miền Thiên Trúc Ấn Độ,
nhưng đã sống lâu đời tại Quảng Đông, còn đây tên gọi Tiền Tứ Hải, cùng
với A Mạt Tinh là bạn thâm giao, chuyên kinh doanh về nghề châu báu, chỉ tại quân thần nhà Tống vô đạo, hà khắc dân gian, sưu cao thế nặng, nên
cuộc kinh doing đã bị phá sản, nay tìm đến vương chướng ngài xin đầu
quân diệt thù, còn vị đạo sĩ đây là Hàn Ba, vốn là môn đệ đắc ý Kim Thần Quân ở Đại Trúc sơn bên Vân Nam, tuyệt nghệ cùng mình, vì thấy nhà Tống vô năng vô đức, nên cả ba chúng tôi xin đến tương đầu dưới chướng ngài, mong Đại Hãn suy xét và định liệu cho!

Hốt Tất Liệt gật đầu rằng :

- Đúng thế! Tự cổ chí kim, thiên hạ không phải của riêng một triều hay
một họ nào, nghĩa là kẻ có đạo thì tồn, kẻ thất đạo sẽ mất triều Tống
quân thần hôn mê bất tài, quả vương hoan nghênh vô cùng, nhưng chưa biết rõ tài năng của ba vị thiên về văn hay về võ?

Nãy giờ, Hàn Ba đạo sĩ vẫn đứng im, nghe hỏi mới lên tiếng âm u lạnh lùng nói :

- Thưa Đại Hãn, cái giỏi của ba anh em chúng tôi là cắt đầu người, nếu
Đại Hãn không tin, cứ việc phái ngay mấy tên thân binh ra thử!

Mấy câu nói vô lễ này, nếu vào địa vị của người khác đã nổi giận đùng đùng ngay, nhưng Hốt Tất Liệt trái lại vẫn tươi cười nói :

- Ra quí vị đều là các tay xung phong trận mạc, cũng chẳng cần phải thử
nữa, khi lâm trận tha hồ quí vị biểu diễn cũng thế! Tả hữu đâu, mau dọn
tiệc đãi khách!

Dân Mông Cổ vốn là dân du mục, về lối ăn uống rất đơn giản, cái mà Hốt
Tất Liệt gọi “dọn tiệc”, chẳng qua là những rượu sữa ngựa và thịt nướng
dê trừu, chớp mắt tà hữu thân binh trải ngay tấm da cọp ngay trước Vương trướng, dọn ra rượu thịt, sữa ngựa v.v... A Mạt Tinh, Hàn Ba, Tiền Tứ
Hải thản nhiên ngồi xuống ăn với một thế như gió cuốn mây bay, chớp mắt
mất hủ rượu sữa ngựa và mười cân thịt dê nướng đã ba người nhai sạch
bách!

Hốt Tất Liệt thấy ba người ăn uống tuy thô lỗ, nhưng cũng tỏ ra hào hùng, bèn vỗ tay cười nói :

- Khá lắm! Khá lắm!... Vậy ba vị đã no bụng rồi chứ?

Hàn Ba đạo nhân lạnh lùng nói :

- Đã thấm vào đâu, bọn tôi ăn uống cũng như ra trận giết giặc vậy, nghĩa là “Hàn Tín điểm binh”, càng nhiều càng hay!

Hốt Tất Liệt cười vang, sai tả hữu dọn thêm thức ăn, thêm bốn chục cân
thịt bò nữa, mọi thân binh ngơ ngác lạ lùng, không biết ba người này làm sao mà ăn hết từng ấy thịt rượu!

Chóp nháy, tám tên võ sĩ Mông Cổ lễ mễ khiêng ra hai mâm thịt bò, hai
chum rượu sữa ngựa, Tiền Tứ Hải không chờ cho chum rượu đến trước mặt,
hắn giơ tay vỗ đến “chat!” một tiếng, cả một nắp chum rượu được phong
bằng đất ấy, mặc dù cách xa bốn năm thước, nhưng cũng bị bật văng nắp
lên, Hàn Ba đạo sĩ ngưởng dài cổ, vận hơi hít mạnh, một ngọn rượu từ
trong chum vọt thẳng ngay vào miệng Hàn Ba đạo sĩ, ai nấy thấy lối uống
rượu lạ lùng vậy cả kinh!

Đây là một lối biểu diễn vận dụng nội công gọi “Thăng Giáng công” (lối
trầm bổng), còn phần A Mạt Tinh và Tiền Tứ Hải, thò ngay hai tay ra tiếp ngay hai mâm thịt, mỗi mâm nặng cũng gần hai chục cân, thế mà hai người chỉ giơ một ngón tay đỡ ngay phía đáy mâm, khẽ móc một cái, đỡ hàn ngay mâm thịt trên ngón tay, A Mạt Tinh vốn người Ấn Độ, quen về lối ăn bốc, chỉ thấy hắn thò ngay năm ngón tay vào những miếng thịt bò còn nóng
nghi ngút hơi, đưa lên miệng ăn ngấu nghiến, còn Tiền Tứ Hải lại dùng
ngay bàn tóan của mình, múa một lúc trên miếng thịt khổng lồ, chớp mắt
đống thịt hai chục cân được cắt xén thành nhiều mảnh vụn, rồi hắn ngang
nhiên dùng mũi ngón tay xỉa ngay từng miếng bò vào miệng ăn! Các võ sĩ
thị vệ tả hữu của Hốt Tất Liệt thấy tướng ăn uống lạ lùng vậy cả kính!

Âu Dương Phong đột nhiên cười nhạt, giơ ngay ống tay áo cánh trái quạt
thốc ra một luồng gió, quái lạ! Ngọn rượu mà Hàn Ba đạo sĩ đang hít ấy
thình lình tan biến và văng thành mưa phùn! Cánh tay phải lão cuốn ngược thêm một đường, tất cả nhưng mảnh thịt trên hai mâm đều thi nhau bay
tuột vào ống tay áo của Âu Dương Phong! Chỉ nội một đòn chơi khăm này
của Tây Độc, kể như đã hạ hết uy tín của ba người, đây quả là một hành
vi không được đứng đắn của giới giang hồ, ba người nóng mặt cả giận!

Hàn Ba đạo sĩ thình lình há miệng dùng hơi ép vọt rượu bắn sang mặt còn A Mạt Tinh hất bung mâm tròn bay sang ngực Âu Dương Phong.

Lối này không khác gì đôi bên đã ra tay choảng nhau thật sự! Âu Dương
Phong thấy hai đòn của đối phương đánh sang, miệng tuy cười nhưng trong
lòng không khỏi kinh ngạc về lối võ quỷ dị của hai người, Tây Độc chợt
nghĩ ra một kế, lão ngầm vận ngay “Cáp Ma công”, hai tay vung hẳn lên,
một ngọn cuồng phong xoắn như khu ốc tỏ ra, tạt méo ngay rượu phun của
đạo sĩ sang cánh trái hai thước, tạt hết vào Vương trướng của Hốt Tất
Liệt, khiến cho lều vải bị rách tóac một đường khá dài, còn chiếc mâm
tròn của A Mạt Tinh, khi còn cách ngực Âu Dương Phong lối ba thước, bị
ngay ngọn kình lực “Cáp Ma công” đánh bật ngay lên đỉnh chưởng, “bịch”
một tiếng vang lên, đỉnh lều của Vương trướng bị thủng, chiếc mâm tròn
bay luôn ra ngoàn trướng, các quân sĩ hò reo vang lên khen tuyệt!

Trong hành động này Tây Độc đã tỏ ra khá tế nhị, nếu lão dùng “Cáp Ma
công” đánh bật ngược những vật của đối phương về thế nào cũng khiến cho
đối phương vì quá thẹn mà nổi khùng, và sẽ gây nên cuộc xung đột, tuy
mình có thể thắng nổi ba người, nhưng dù sao họ cũng là người đến đầu
quân dưới trướng của Hốt Tất Liệt, mình cũng không nên quá gây ác cảm
cho người ta, nhưng lão phải cho đối phương biết lợi hại của mình, một
mặt lại không nên hạ mặt người ta quá, quả là một việc khó giải quyết,
nên lão đành giở lối đánh mà ai nhìn cũng biết là công lực có thể giết
người như chơi! Do đó Hàn Ba và Mạt Tinh cũng hiểu ngầm ngay ý của đối
thủ, họ thầm thẹn trong lòng!

Hốt Tất Liệt thấy mấy người biểu diễn võ công như vậy, bất giác cười ha hả giơ ngón tay cái lên khen :

- Rõ toàn tráng sĩ tuyệt vời cả! Đáng phục! Đáng phục. Ha! Ha ha...

Cười xong Hốt Tất Liệt quay sang nói với Tây Độc :

- Âu Dương tiên sinh đáng là bậc kỳ tài đương kim, sau này quả vương hãm thành đoạt đất, trảm tướng địch tế cờ, đều hoàn toàn trông cậy vào đại
lực của tiên sinh giúp, còn ba vị cũng biết chiều thuận ý trời đến giúp
quả vương, thật là vạn hạnh! Vạn hạnh! Từ nay mong mọi người thân cận
gần gũi thêm tìm hiểu nhau để giúp quả vương hoàn thành đại sư!

Hốt Tất Liệt quả không hổ danh là vị hùng chúa khai quốc, câu nói này
nịnh hót được lòng cả đôi bên, ai nấy đều cảm thấy bùi tai, cơn thù hằn
vừa rồi đã thành mây khói!

Sau khi cuộc vui khuây khỏa, ai nấy bắt đầu vào chuyện chánh, bàn tính
tìm cách công đánh thành Tương Dương, cuộc đánh Nam Tống này, Hốt Tất
Liệt hoàn toàn y theo kế của Tây Độc đã đưa ra, tập trung hết chủ lực
tấn công thẳng Hà Bắc, khởi đầu đóng quân tại miền thượng du của Phàn
Xuyên, Hốt Tất Liệt lại ra lệnh cho vương đệ Ngột Lương Ha Đài đem quân
đánh thẳng ngay phía Nam của Tương Dương, cắt đứt đường ngoại viện,
nguyên soái Bá Nhan đem theo đoàn quân khác, công đánh phía Bắc. Thế là
thành Tương Dương lập tức bị đại quân Mông Cổ vây hãm kín mít, đồng thời Hốt Tất Liệt phát ngay ra một đạo văn cáo, hẹn cho tướng giữ thành Lã
Văn Hoán trong nội một ngày phải mở cửa thành ra hàng, được vậy sẽ tha
hết tội chết cho dân trong thành, nếu cố chủ thành không chịu đầu hàng,
sau khi thành trì bị đánh thủng, tất cả mọi lớp già trẻ trai gái trong
thành sẽ bị chém đầu sạch hết!

Đây là lối tâm lý chiến mà quân Mông Cổ hay dùng với các thành trì kiên
cố, cốt ý làm nhụt chí chiến đấu của địch và gây tinh thần hoang mang
cho dân chúng và binh sĩ hèn yếu, nhưng quân dân trong toàn thành Tương
Dương, dưới sự điều động và chỉ huy của Quách Tỉnh, Hoàng Dung, đã ngang nhiên kiến tạo thành một phòng tuyến chống cự kiên cố, phần tướng Lã
Văn Hoán lại được thêm sự giúp của Toàn Chân lục tử cùng Cái bang Tam
trưởng lão, thân hành đốc thúc công tác phòng ngự, nhờ vậy nhân tâm toàn thành phấn khởi cao độ, và ngang nhiên coi thường lời cảnh cáo của Hốt
Tất Liệt, thời gian trôi đi một cách vô tình, và đã quá hạn, thế mà
trong thành không có một người nào ra đầu hàng, trái lại có vẻ sẵn sàng
ứng chiến!

Hốt Tất Liệt nhận được tin báo của trinh thám biết thành Tương Dương
không chịu hàng, cả giận lập tức hạ tinh lệnh cho nguyên soái Bá Nhan,
đem ba chục ngàn binh nhuệ, đem ngay “thang mây” công đánh thành Tương
Dương!

Lối đánh hồi đó mới bước vào thời kỳ hỏa khí phôi thai, chỉ có thuốc
súng và “thạch pháo” (đạn bắn bằng đá) những khí cụ công đánh thành trì
phần đông đều là “thang máy” nhưng lối “thang mây” của Mông Cổ khác hẳn
với các nước khác, thường những thang mây do binh sĩ khiêng vác và xông
thẳng đến chân thành dựa chắc đâu đấy quân sĩ mới leo lên tấn công,
nhưng loại “thang máy” của Mông Cổ lại khác hẳn, được đóng chắc vào một
xe gỗ kiên cố, xe có bốn bánh để xê dịch, mỗi chiếc thang mây chỉ cần
mười mấy tên lính kéo đẩy, khi đến chân thành, các đội cảm tử sẽ xung
phong lên nhanh như chớp. Lối đánh thành này, một là tránh được nạn chen lấn đông đảo, khỏi làm mục tiêu cho địch bắn tên, hai lại sự di chuyển
bằng bánh xe mau lẹ khỏi cầu tụ tập dưới chân thành chờ đợi để chịu đựng hóa thạch trên thành đánh xuống! Sau tiếng hiệu lệnh của Hốt Tất Liệt
ban ra, trong quân trận của Mông Cổ vang dội lên những tiếng ầm ầm kinh
thiên động địa, chớp mắt trong đám quân đông như kiến cỏ ấy hiện ngay ra cả mấy trăm cỗ “thang mây” bằng xe, được quân cảm tử kéo đẩy rầm rộ như thế sóng vỡ bờ trực thẳng đến tường thành!

Quách Tỉnh đứng trên đầu thành, thấy khí thế tiến quân như vũ bão của quân Mông, vội hỏi ngay vợ :

- Em Dung, chúng mình chống trận đầu tiên này bằng cách gì!

Hoàng Dung cười ngay rằng :

- Anh cứ yên tâm, em đã có kế đối phó vạn toàn rồi, anh cứ việc đứng xem cho vui mắt!

Chớp mắt, “thang mây” quân địch đã đẩy khỏi chiến hào, trên thành tiếng
tù và nổi ngay hiệu lệnh, trên đầu thành Tương Dương lập tức hiện ra một cảnh sắc kỳ lạ!

Trước khi được tin quân Mông xua binh về miền Tương Dương, Hoàng Dung đã đề ra một ý kiến với tướng giữ thành Lã Văn Hoán, triệu tập hết các tay thợ rèn của toàn thành và cả các tráng đinh, đồng thời trưng dụng hết
các dây thép đồng của toàn dân, khởi công suốt ngày đêm đan ngay thành
lưới sắt, thoạt đầu Quách Tỉnh cũng chẳng hiểu là dụng ý gì, hỏi Hoàng
Dung, nàng chỉ cười mà không nói, nhưng hôm nay, các lưới sắt đã bao bọc kín đầu thành từng từng lớp lớp, từ trên thành dưới chân thành, quân
lính đôi bên đều ngơ ngác, nhưng khi các cỗ “thang mây” của quân Mông

vừa áp tới chân thành, những lưới sắt này lập tức pháy huy ra oai lực vô cùng của nó!

Quân Mông mặc dầu nhanh nhẹn đến đâu, cũng không làm cách gì leo vào
thành, bởi những màn lưới sắt đã ngăn hẳn sự tiến quân của địch, đã thế
bên trong, quân Tống tha hồ thi nhau nã tên bắn ra như mưa, chỉ chớp
mắt, thây quân Mông chất đống thành núi dưới chân tường, trận đánh kéo
dài gần nửa ngày trong số ba chục ngàn quân phá thành của quân Mông đã
bị thiệt mất bảy tám ngàn mạng!

Hốt Tất Liệt thấy thế không xong, đành hạ lệnh thu ngay chiến cụ “thang
mây” về, rồi ra lệnh “Phách lịch xa” lên trận; thì ra loại “Phách lịch
xa” do một mưu sĩ của Tào Tháo đời Tam Quốc là Lưu Hoa sáng chế ra, Lưu
Hoa sáng chế ra, Luu Hoa đã dùng nguyên lý “cống hãn” (lực họ ngày nay,
đòn bẩy) dùng một thanh sắt lớn đóng chắc trên xe, một đầu nọ được ráp
một bàn xẻng hõm, bàn xẻng này lối bốn thước tư vuông, trong chứa đầy
đá, khi dùng chỉ việc đẩy xe gần sát chân thành, quân lính hè nhau kéo
đòn bẩy, rồi bắn tung đá lên thành, có thể giết hại quân lính thủ thành, thấy địch đẩy “Phách lịch xa” ra trận, Hoàng Dung cả kinh! Nàng lập tức nói với tướng phủ thành Lã Văn Hoán rằng :

- Lã tướng quân, loại chiến cụ này của quân Mông có thể bắn đá lên
thành, vậy ngài mau hạ lệnh cho toàn dân mang các phân tre lên để chống
đỡ gấp!

Thì miền lưu vực Giang Hán này thổ sản về tra, cho nên dân cư trong vùng không nhà nào lại không có một vài bức phên tre rào cổng ngõ hay nhà
nghỉ mát, nên loại vật dụng này sẵn có rất nhiều trong thành Tương
Dương, công tác khuân vác cũng tiện lợi, sau khi lệnh hỏa tốc truyền ra, quân dân đã nhanh chóng vác ngay các tấm phên tre lên thành, ngay lúc
đó thì “Phách lịch xa” của địch đã phát động thế tấn công!

Chỉ thấy quân địch thi nhau kéo chốt, những tiếng “ầm ầm” như long trời
đất lở, đá lớn đá nhỏ thi nhau vượt qua màn lưới sắt rớt vào đầu thành,
may Hoàng Dung đã cẩn kịp thời đối phó bằng cách trương hết các tấm phên tre ra đỡ, những đá rớt phên tre rồi lại dội ngược ra rớt tua tủa lại
dưới chân thành, thế là cuộc tấn công thứ hai này lại kể như thế bại!

Hốt Tất Liệt dưới chân thành lo đốc chiến, thấy mình đã xua binh đánh
mạnh thành Tương Dương gần hết già nửa ngày, tổn thất hơn mười ngàn quân lính, thế mà vẫn chưa đâm thủng được một phòng tuyến nào của địch, bực
tức vô cùng, tánh lại báo thắng, cơn tam tành nổi ngay lên, rút ngay Kim Long bảo đao, khua ngay hai đường lên không, lớn tiếng nói với thị vệ
hai bên :

- Hãy đem thuẫn bài ra đây, để quả vương thúc lãnh binh sĩ tiến đánh lên thành trước xem!

Hàn Ba đạo nhân đứng cạnh lên tiếng khuyên :

- Đại Hán hà tất phải nổi cơn lôi đình, thành Tương Dương phòng thủ kiên cố như vậy, trong thành tất nhiên có kẻ túc trí đa mưu trợ trận, vậy
chúng mình tội gì phải vất vả đánh phá những kiên cố tinh nhuệ của địch
để phạm điều tối kỵ của binh gia, hãy tạm lui binh nghị kế là thượng
sách!

Hốt Tất Liệt chợt tỉnh, vội đánh trống ra lệnh thu quân! Chuyến đánh phá Tương Dương của quân Mông đã thất bại nặng nềm thây lính chết cả mấy
dặm đường là ít. Hốt Tất Liệt về đến Vương trướng, lập tức truyền lệnh
hợp các tướng lại rằng :

- Mai đây chúng ta sẽ công phá thành Tương Dương, người nào đánh thủng
được phòng tuyến của địch, dù cho không phá nổi thành, cũng sẽ được
phong làm Vạn hộ hầu, hưởng lộc nước ba đời!

Chức Vạn Hộ hầu không phải chức quan nhỏ gì, được hưởng lộc ba đời lại
càng là một vinh dự hiếm hoi, nay Hốt Tất Liệt với tư cách của một Đại
Hãn tuyên bố ra như vậy, biết ngay sự công phá Tương Dương thành cấp
bách như thế nào rồi, nhưng các tướng lãnh thấy lối phòng thủ của địch
quá kiên cố, không ai có thể tự tin mình sẽ đánh thủng được phòng tuyến
của địch, ai nấy đành im phăng phắc, không dám hở miệng hứa trước. Hốt
Tất Liệt thấy các tướng lĩnh của mình im phăng phắc như châu chấu, bất
giác giận hầm hầm nói :

- Nuôi binh trong ngàn ngày, chỉ mong dùng trong một buổi, từ ngày đại
Mông Cổ của ta lập quốc đến nay, quân ta chưa bao giờ bị tổn thương,
không lẽ một thành quách bé nhỏ như Tương Dương đây, lại có thể chống cự nổi đại quân Mông Cổ của chúng ta sao?