Harry dùng nhiều thời gian của tuần cuối cùng trong kỳ nghỉ ngẫm nghĩ về ý nghĩa của hành động của Malfoy ở Hẻm Knockturn. Điều làm cậu băn khoăn nhất là cái nhìn thỏa mãn trên khuôn mặt của Malfoy khi nó rời cửa hàng. Không có điều gì làm Malfoy trông có vẻ hạnh phúc như thế ngoài một tin tối lành. Điều này mang lại cho Harry cảm giác hơi khó chịu, tuy nhiên, cả Ron và Hermione có vẻ không tò mò về những hành động của Malfoy như cậu, hoặc ít nhất, họ có vẻ phát ngán với việc thảo luận về nó sau vài ngày.
“Vâng, tớ đồng ý hắn thật đáng nghi, Harry à,” Hermione đã nói thế với vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô bé lúc đó đang ngồi trên thành cửa sổ trong phòng của Fred và Geogre và đặt chân lên trên một cái hộp đựng bìa cứng và ngước nhìn lên miễn cưỡng trong khi đang đọc một bản mới cuốn Dịch thuật tiếng Rune nâng cao. “Nhưng không phải chúng ta đã đồng ý rằng có rất nhiều sự giải thích hay sao?”
“Có thể hắn đã làm gãy Cánh Tay của Danh Tiếng” [Maybe he’s broken his Hand of Glory – ND]” Ron nói một cách nghi ngờ, trong khi cậu đang cố làm thẳng mấy cái nhành cây định hướng ở đuôi chổi của cậu. “Cậu còn nhớ cái cánh tay bị quăn lại của Malfoy chứ?”
“Nhưng còn về câu mà nó đã nói, ‘Đừng quên để giữ cho kẻ đó an toàn’?” Harry hỏi tiếp câu hỏi này không biết lần thứ bao nhiêu. “Điều này với tớ có vẻ như Borgin vừa có một trong các vật bị vỡ, và Malfoy muốn cả hai.”
“Cậu đoán chứ gì?” Ron nói, trong khi đang cố gắng cạo các vết bẩn khỏi cản chổi của cậu.
“Vâng, dĩ nhiên,” Harry nói. Trong khi cả Ron hay Hermione chưa trả lời, cậu nói tiếp, “Bố của Malfoy đang ở trong ngục Azkaban. Hai cậu có nghĩ Malfoy muốn trả thù không?”
Ron ngước nhìn lên, chớp mắt.
“Malfoy? Trả thù? Làm thé nào nó có thể làm được điều đó?”
“Đó chỉ là ý kiến của tớ, tớ không biết!” Harry nói một cách chán nản. “Nhưng hắn ta đang đứng sau cái gì đó và tớ nghĩ chúng ta nên để mắt đến vấn đề này một cách nghiêm túc. Bố của hắn là Tử Thần Thực Tử và –“
Harr ngừng lại, mắt của cậu nhìn vào cánh cả sổ phía sau Hermione, và miệng cậu mở ra. Một ý nghĩ đột nhiên hiện ra bất chợt trong đầu cậu.
“Harry?” Hermione nói với giọng lo lắng. “Có chuyện gì thế?” “Cái thẹo của cậu lại đau lần nữa à?” Ron luốn cuống hỏi.
“Nó là một tên Tử Thần Thực Tử,” Harry nói chậm rãi. “Nó được thay thế bố nó với tư cách là Tử Thần Thực Tử.”
Một sự im lặng bao trùm lên căn phòng, và được Ron ngắt quãng bằng một tiếng cười. “Malfoy? Nó mới mười sáu thôi Harry à! Cậu nghĩ rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ cho Malfoy gia nhập?”
“Điều này có vẻ không có khả năng, Harry,” Hermione nói với giọng ngắt quãng ngập ngừng. “Điều gì làm cậu nghĩ –?”
“Đó là về bà Malkin. Bà ấy đã không chạm vào nó, nhưng nó đã hét lên và giật mạnh cánh tay của nó khỏi người bà khi bà tới để vén cánh tay áo hắn lên. Đó là tay trái của hắn. Hắn đã được khắc dấu hiệu Đen.”
Ron và Hermion nhìn nhau.
“Ừm, vâng….” Ron nói, có vẻ một cách không bị thuyết phục.
“Tớ nghĩ nó chỉ muốn ra khỏi đó thôi, Harry à,” Hermione nói.
“Nó đã cho Borgin xem thứ gì đó mà chúng ta không thể thấy,” Harry tiếp tục một cách bướng bỉnh.
“Một thứ gì đó mà thực sự làm cho Borgin sợ hãi. Đó là cái dấu hiệu, tới biếu điều đó – hắn đã cho kẻ mà hắn đang giao kèo – Borgin thấy cái đó, hai người thấy Borgin đã xử sự nghiêm tức thế nào với hắn chứ!”
Ron và Hermion lại trao cho nhau một cái nhìn khác. “Tớ không chắc, Harry…”
“Vâng, tớ vẫn không nghĩ rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ cho Malfoy gia nhập…”
Cảm thấy khó chịu, nhưng hoàn toàn thấy thuyết phục rằng mình đã đúng, Harry chụp lấy đống áo choàng Quidditch tới 50 cái và rời khỏi căn phòng; bà Weasley đã nhấn mạnh chúng nhiều ngày rằng không được để đồ cần giặt giũ cho tới phút cuối cùng. Khi đi xuống tầng cậu đụng phải Ginny, cô bé đang quay về phòng mang theo một chồng quần áo vừa được giặt sấy cẩn thận.
“Em sẽ không vào trong bếp lúc này,” Cố bé cảnh báo cậu. “Có rất nhiều Phlegm xung quanh đó.”
“Anh sẽ cẩn thận để không bị mắc vào nó.” Harry cười.
Khá tin tưởng, khi cậu vào trong bếp thì thấy Fleur đang ngồi tại bài ăn, trong một loạt kể hoạch cho lễ cưới của cô với Bill, trong khi đó bà Weasley đang trông chừng mớ cải Bruken tự bóc vỏ, trông bà có vẻ thực sự cáu kỉnh.
“…. Bill và mình gần như chắc chắn quyết định chỉ có hai phù dâu, Ginny và Gabrielle sẽ cùng trông rất tuyệt. Mình đã nghĩ về việc dùng zem (???) màu vàng – hồng nhạt sẽ rất tuyệt cùng với mái tóc của Ginny –“
“A, Harry!” bà Weasley kêu to, cắt ngang vở độc thoại của Fleur. “Rất tố, bác muốn giải thích về sự bảo mật được sắp xếp cho chuyến đi tới Hogwarts vào ngày mai. Chúng ta sẽ lại sử dụng xe của Bộ Pháp Thuật lần nữa, và sẽ có những thần sáng chờ tại nhà ga –“
“Chị Tonks sẽ ở đó chứ?” Harry hỏi, tay cậu huơ những đồ vật Quidditch lên. “Không, bác không khĩ vậy. Cô ấy đã đóng trạm ở đâu đó khác theo thông tin từ bác Arthur.”
“Bả tự bỏ đi ấy mà..” Fleur mơ màng, trong khi đang kiểm tra hình bóng tuyệt vời của cô phản chiếu trong cốc trà. “Thật là một sai lầm lớn nếu em hỏi –“
“Vâng, cảm ơn nhiều,” bà Weasley nói một cách gay gắt, ngắt nang lời của Fleur lần nữa. “Cháu nêu chuẩn bị đi, Harry. Bác muốn những chiếc rương sẵn sàng vào tối nay, nếu có thể, và chúng ta sẽ không phải có những phút cuối chạy đua như thường lệ.” Và thực tế, chuyến đi của mọi người vào sáng hôm sau trôi chảy hơn thường lệ. Cái xe của bộ Pháp Thuật lượn trước trang trại Hang Sóc để đón đoàn người đang đợi, với những cái rương được sắp xếp; con mèo của Hermione, Crookshanks, được yên vị an toàn trong cái giỏ du lịch của nó, và Hedwig, con cú của Ron, Pig-widgeon và con cú tía của Ginny tên là Pygmy Puff cùng Arnold được tống vào lồng.
“Au revoir, ‘Any” (tạm biệt Harry – nd), Fleur nói khàn khàn và hôn tạm biệt cậu. Ron theo sau vội vã, trông có vẻ hào hứng, nhưng Ginny bị vướng chân và Ron bị gã, nằm ườn vào bãi đất bẩn dưới chân Fleur. Bối rối đến đỏ mặt, và xung quanh là những vết bẩn bắn tung tóe, cậu vội vã nhảy vào trong xe mà chả cần nói tạm biệt.
Tại ngã tư Vua không có bác Hagrid chào đón. Thay vào đó, hai thần sáng với mặt dữ tợn, râu vểnh trong bộ trang phục Muggle tiến về phía chiếc xe khi nó dừng lại, và vòng phía sau, dẫn họ vào trong nhà ga mà không nói lời nào.
“Nhanh lên, nhanh lên, qua cái hàng rào nào!,” bà Weasley luống cuống, có vẻ như bà bị bổi rối bởi những con người lạnh lùng. “Harry nên đi trước, với –“
Bà nhìn tò mò vào một thần sáng, ông ta gật đầu ngắn gọn, kéo tay Harry , và hướng cậu về cái hàng rào giữa sân ga số 9 và số 10.
“Cảm ơn, tôi có thẻ đi,” Harry nói một cách cáu gắt, giật tay cậu khỏi ông Thần sáng. Cậu đẩy cái xe hành lý hướng thẳng vào cái thanh chắn, cố không để ý người đồng hành im lặng, và một khoảnh khắc sau đó, thấy mình đang đứng trên sân ga chín ba phần tư, nơi mà con tàu tốc hành bí mật đến Hogwarts đang đứng nhả hơi nước phía giữa đám đông.
Hermione và nhà Weasley theo sau cậu chỉ vài giây sau đó. Và không thèm chờ để hỏi ý kiến ông Thần sáng mặt dữ của cậu, Harry nhắc Ron và Hermione theo sát cậu trong sân ga, tìm một toa trống.
“Chúng ta không thể, Harry à,” Hermione nói với vẻ xin lỗi. “Ron và mình phải tới khoang của Huynh Trưởng trước và tuần tra các hành lang một lượt.”
“Ồ vâng, mình quên,” Harry nói.
“Các con nên lên thẳng trên tàu, tất cả các con, các con chỉ có vài phút để đi,” bà Weasley nói. “Ừm, có một học kỳ vui vẻ nhé, Ron…”
“Bác Weasley, cháu có thể có vài câu được không?” Harry nói, và cố gắng tập trung tâm trí của cậu.
“Dĩ nhiên rồi,” ông Weasley nói, trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng rỗi cũng theo Harry ra khỏi tầm nghe của những người khác.
Harry đã nghĩ đi nghĩ lại việc này một cách cẩn thận, và đi đến kết luận rằng, nếu cậu phải nói cho ai, ông Weasley là người thích hợp nhất, bởi vì ông làm việc trong Bộ Pháp Thuật và ở trong vị trí tốt nhất để tiến hành điều tra thêm, và thứ hai, bởi vì cậu nghĩ điều này không đến mức làm ông Weasley phát khùng lên.
Cậu có thể thấy bà Weasley và ông Thần Sáng dữ tợn cùng hướng mắt nghi ngờ về họ khi họ đi ra.
“Khi chúng cháu đang ở Hẻm Xéo,” Harry bắt đầu, nhưng ông Weasley chặn cậu lại với bộ mặt nhăn nhó.
“Có phải bác đang được phát hiện ra nơi mà cháu, Ron và Hermione biến mất để tới khi mà các cháu phải ở trong phòng sau của cửa hàng Fred và Geogre?”
“Làm thế nào -?”
“Harry, làm ơn. Cháu đang nói chuyện với người mà đã nuôi nấng Fred và Geogre.” “Ơ… vâng, đúng vậy, chúng cháu đã không ở trong phòng sau.” “Vâng, sau đó, bác hãy nghe điều tồi tệ nhất.”
“Ừm, chúng chau đã bám theo Draco Malfoy. Chúng cháu đã dùng Áo Choàng Tàng Hình.”
“Các cháu có lý do cụ thể nào khi làm việc đó, hay đó chỉ là một ý thích ngẫu hứng?”
“Bởi vì cháu nghĩ Malfoy đang đứng sau việc gì đó,” Harry nói, bỏ qua cái nhìn pha lẫn bực tức lẫn tò mò của ông Weasley. “Nó đã đưa cho mẹ nó một cái áo choàng và cháu muốn biết tại sao.”
“Dĩ nhiên cháu đã làm rồi,” ông Weasley nói, có vẻ kìm nén. “Và, bọn cháu đã tìm ra được tại sao chứ?”
“Nó vào trong quán Borgin và Burkes,” Harry nói, “ và hăm dọa gã làm trong đó, Borgin, để giúp nó sửa chữa cái gì. Nó nói nó muốn Borgin giữ thứ gì khác cho nó. Nó làm việc đó như thể đó là thứ gì đó cần phải sửa chữa. Và có vẻ chúng có một cặp. Và…”
Harry ngừng lại, lấu một hơi thở sâu.
“Có thứ gì đó khác. Chúng cháu thấy Malfoy nhảy lên cả mét khi bà Malkin cố gắng chạm vào tay trái của nó. Cháu nghĩ nó đã được khắc dấu hiệu Đen, cháu nghĩ nó được thay thế vị trí của cha nó là một Tử Thần Thực Tử.”
Ông Weasley trông có vẻ lùi lại chút. Sau một lúc ông nói, “Harry, ta nghi ngờ việc Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết có thể cho phép một đứa trẻ mười sáu tuổi-“
“Có ai thực sự biết cái gì mà Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ hay sẽ không làm?” Harry hỏi một cách tức giận. “Bác Weasley, cháu xin lỗi, nhưng điều này có có giá trị để điều tra không? Nếu Malfoy muốn một thứ gì đó được sửa chữa, và nó cần phải hăm dọa Borgin để được làm điều đó, thứ đó có khả năng là vật dụng Hắc ám hoặc nguy hiểm, phải không?”
“Ta nghi ngờ điều đó, một cách thật lòng, Harry à,” ông Weasley nói một cách chậm rãi. “Cháu thấy đấy, khi Lucius Malfoy đã bị bắt, chúng ta đã khám xét ngôi nhà của hắn. Chúng ta đã mang đi tất cả mọi thứ có thể gây nguy hiểm.” “Cháu nghĩ bác đã bỏ qua thứ gì đó.” Harry nói một cách bực dọc. “Ừm, có thể,” ông Weasley nói, nhưng Harry có thể nói rằng ông Weasley đang đùa giỡn nó.
Có một tiếng còi phía sau họ, hầu hết mọi người đã lên trên tàu và cánh cửa đang đóng lại.
“Cháu tốt hơn là nhanh lên!” ông Weasley nói, trong khi bà Weasley hét lên, “Harry, nhanh lên!”
Harry vội vã chạy theo và hai ông bà Weasley giúp cậu đưa cái rương lên tàu.
“Và bây giờ, cháu yêu, cháu sẽ đến nhà chúng ta vào lễ Giáng sinh, tất cả mọi thứ đã được sắp đặt bởi cụ Dumbledor, vậy nên chúng ta sẽ gặp lại cháu sớm thôi mà,” bà Weasley nói qua cánh cửa sổ, trong khi Harry khép cánh cửa phía sau cậu và con tàu bắt đầu chuyển bảnh. “Cháu hãy chăm sóc mình cẩn thận và –“ Con tàu bây giờ đang tăng tốc.
“- cố gắng tốt hơn và –“, bà chạy theo nói vọng vào.
“— giữ an toàn nhé!”
Harry vẫy chào tạm biệt cho đến khi con tàu đến khúc rẽ và ông bà Weasley đã ra khỏi tầm mắt, rồi cậu quay lại xem nơi của những người khác. Cậu đoán Ron và Hermione đang ở trong khoang của Huynh Trưởng, nhưng Ginny chỉ cách cậu một quãng ngắn ở trên hành lang, cô bé đang tán gẫu với mấy người bạn. Harry hướng về phía cô bé và kéo lê cái rương theo.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cậu khi cậu tiến tại gần. Họ thậm chí còn dí mặt vào cánh cửa sổ của toa tàu để nhìn kĩ cậu hơn. Cậu đã đoán trước được những cái nhìn trơ tráo này khi cậu sẽ còn phải trải qua một năm học sau những tin đồi “Kẻ Được Lựa Chọn” ở trên Nhật Báo Tiên Tri, nhưng cậu không hứng thú cái cảm giác như đang đứng ở một điểm sáng chói. Cậu vỗ nhẹ vai Ginny. “Em muốn đi tìm một khoang trống không?”
“Em không thể, Harry à, em nói em sẽ gặp Dean,” Ginny nói một cách vui vẻ. “Gặp lại anh sau nhé.”
“Được thôi!,” Harry nói. Cậu cảm thấy một cơn xao động kỳ lạ của sự khó chịu khi cô bé bước đi, mái tóc đỏ của cô bé đang nhảy múa phía sau, cậu quá quen với sự hiện diện của cô bé suốt mùa hè đến nỗi cầu gần như quên rằng Ginny đã không chơi với cậu, Ron và Hermione ở trường. Rồi cậu chớp mắt và nhìn xung quanh: Cậu đang được bao bọc bởi những cô gái quyến rũ.
“Chào Harry!” một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu.
“Neville!” Harry nói một cách nhẹ nhõm, và quay lại để nhìn cậu bé có khuôn mặt tròn đang cố vượt qua đám đông về phía cậu.
“Chào Harry,” một cô gái với mái tóc dài và đôi mắt to mơ màng, đứng phía sau Neville thốt lên.
“Chào Luna, cậu khỏe chứ?”
“Rất khỏe, cảm ơn cậu,” Luna nói. Cô bé đang kẹp một cuốn tạp chí dưới nách, những chữ cái lớn ở trang đầu thông báo rằng có một cặp Spectrespecs miễn phí ở trỏng.
“Kẻ Ngụy Biện vẫn phát triển mạnh sau đó chứ?” Harry hỏi, và cảm thấy một sự hứng thú thực sự với tờ báo mà đã đăng bài phóng vấn đặc biệt năm ngoái.
“Ồ vâng, mọi thứ vẫn cứ quay vòng tốt đẹp,” Luna nói một cách hạnh phúc.
“Hãy tìm chỗ nào ngồi đã,” Harry nói, và bộ ba lách qua dọc tàu qua những đám học hình tò mò đang nhìn chằm chằm. Cuối cùng, họ tìm thấy một toa tàu trống, và Harry vào trong một cách hứng khởi.
“Họ thậm chí vẫn nhìn vào chúng mình?” Neville nói, “Vì bọn mình đang ở với cậu!” “Họ nhìn vào cậu cũng bởi cậu đã ở trong bộ pháp thuật!,” Harry nói, trong khi tống cái rương vào khe hành lý. “Chuyến phiêu lưu nhỏ của chúng ta bây giờ đã nằm trên mặt Nhật Báo Tiên Tri, và chắc hẳn cậu đã đọc nó.”
“Vâng, tớ nghĩ bà sẽ rất giận giữ về sự xuất bản công cộng này,” Neville nói, “nhưng bà đã rất vui. Bà nói mình bắt đầu sống như bố mình. Bà đã mua cho mình một cây đũa phép mới đấy, nhìn này!”
Cậu kéo cây đũa ra và đưa nó cho Harry.
“Gỗ anh đào và lông kỳ lân,” cậu tự hào nói. “Bọn tớ nghĩ đó là một trong những cái đũa cuối cùng mà Ollivander từng bán, ông ta biến mất vào ngày sau đó – ôi, quay lại đây ngay Trevor!”
Và cậu cúi xuống dưới ghế để tìm con cóc khi nó làm một cuộc hành quân đi tìm tự do như thường lệ.
“Chúng ta vẫn tổ chức các buổi họp nhóm D.A năm nay chứ, Harry?” Luna hỏi trong khi gỡ cái kính đeo mắt ảo giác khỏi tờ báo Kẻ Ngụy Biện.
“Ít nhất chúng ta thoát khỏi mụ Umbridge rồi, phải không?” Harry nói và ngồi xuống. Neville lại cụng đầu vào cái ghế khi cậu lồm cồm bò dậy. Cậu ta trông rất thất vọng. “Tớ khoái D.A! Tớ học được nhiều từ cậu!”
“Tớ cũng khoái những buổi gặp mặt,” Luna điềm tĩnh nói. “Điều đó như là việc có những người bạn vậy.”
Đây là một trong những điều không thoải mái mà Luna thường nói và làm cho Harry cảm thấy bối rỗi lẫn lúng túng. Tuy nhiên, trước khi cậu có thể trả tời, có tiếng lao xao bên ngoài toa tàu của họ, một nhóm nữ sinh năm bốn đang thì thầm và cười rúc rích với nhau ở phía bên kia tấm kính.
“Cậu hỏi anh ta đi!”
“Không, cậu!”
“Tớ sẽ làm điều đó!”
Và một trong số họ, một cô gái trông nổi bật với đôi mắt to đen, một cái cằm nhô lên, và mái tóc đen dài đẩy cánh cửa bước vào.
“Chào, Harry, tên em là Romilda, Romilda Vane,” cô bé nói to và tự tin. “Tại sao anh không gia nhập với bọn em trong toa của bọn em? Anh không phải ngồi cùng với bọn họ mà,” cô ấy thêm vào với giọng nói thì thầm, khẽ chỉ vào Neville đang cố tóm con Trevor dưới ghế, và Luna, người đang đeo cái Spectrespecs miễn phí của cô khiên cô bé trông như một con cú với màu sắc loạn xị ngậu. “Họ là bạn của anh,” Harry lạnh lùng nói.
“Ồ,” cô gái nói, trông rất ngạc nhiên. “Ồ, được thôi.” Và cô ấy bỏ đi, đóng sầm cánh cửa lại.
“Mọi người cho rằng bạn có những ngườ bạn tuyệt vời hơn chúng tớ 10 lần,” Luna nói, thể hiện rõ sự ngượng ngùng bối rối.
“Cậu rất tuyệt,” Harry nói ngắn gọn. “Không có ai trong bon họ đã ở cùng với mình tại Bộ Pháp Thuật. Họ đã không chiến đấu với tớ.”
“Quả là một lý do tuyệt vời,” Luna cười rạng rỡ, và lại kéo cái Spectrespecs xa khỏi mũi thêm chút và ngồi xuống đọc tiếp tờ Kẻ Ngụy Biện
“Tuy nhiên, chúng ta đã không đối mặt với hắn ta,” Neville lại nói, tụt ra khỏi gầm
ghế với mạng nhện và bụi bẩn trên đầu cùng cái nhìn bực tực với con Trevor trên tay cậu. “Cậu đã, Harry à. Cậu nên nghe bà của tớ nói về cậu. ‘Cái thằng bé Harry Potter đó có nhiều xương sườn hơn toàn bộ Bộ Pháp Thuật cộng lại!’ Bà sẽ cho tất cả mọi thứ để có cậu làm cháu trai..”
Harry cười một cách không thoải mái và đổi chủ đề sang kết quả OWL ngay khi có thể. Trong khi đó, Neville đọc to kết quả của cậu và băn khoăn khi nào cậu có thể tham gia kì thi NEWT biến hình, với duy nhất một “khả năng được đồng ý”, Harry nhìn cậu mà không thực sự lắng nghe.
Tuổi thơ của Neville đã bị tàn phá bởi Voldemort cũng nhiều như Harry đã phải trải qua, nhưng Neville không có ý niệm rằng cậu đã gần có số phận của Harry như thế nào. Lời tiên tri có thể suy đoán cho cả hai người họ, tuy nhiên, vì lý do bí hiểm nào đó của cậu, Voldemort đã chọn để tin rằng Harry là người duy nhất được nhắc tới trong lời tiên tri.
Nếu Voldemort chọn Neville, có thể rằng Neville đang ngồi đối diện với Harry và chịu đựng cái thẹo hình tia chớp và sức nặng của lời tiên tri…. Hay điều đó có thể chăng?
Có chăng mẹ của Neville chết để bảo vệ cậu, cũng như Lily đã hy sinh cho Harry? Chắc chắn bà sẽ làm điều đó. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bà không có khả năng đứng giữa đứa con của bà và Voldemort? Có chăng sẽ không có “Kẻ Được Chọn”? Một cái ghế trống nơi Neville đang ngồi và một Harry không có vết thẹo có thể được hôn và nói lời tạm biệt với mẹ của mình, mà không phải là mẹ của Ron? “Cậu ổn cả chứ, Harry? Cậu trông có vẻ buồn cười lắm,” Neville nói.
Harry bắt đầu. “Xin lỗi – mình –“
“Tảo phun bắt được cậu rồi à?” Luna hỏi một cách thông cảm, nhìn Harry qua cái cặp kính khổng lồ của cô bé.
“Mình – cái gì?”
“Tảo phun… Chúng vô hình. Chúng trôi vào qua tai của cậu và làm cho não cậu trở nên ngớ ngẩn,” cô nói. “Tớ nghĩ tớ cảm thấy một con đang dòm ngó xung quanh đây.”
Cô bé vỗ tay trong không khí, như thể đang đánh một con quái vật vô hình nào đó.
Harry và Neville nhìn nhau và vội vàng chuyển sang nói về Quidditch.
Thời tiết phía ngoài cửa sổ con tàu loang lổ như một ngày mùa hè, họ đia qua một làn sương mù dày, lạnh lẽo, và sau đó đi dưới ánh sáng mặt trời yếu ớn. Khi đoàn tàu đi vào khu vực của những thần chú sáng sủa, khi mà mặt trời hiện ra ngay trên đỉnh đầu, Ron và Hermione bước vào khoang tàu,
“Ước gì bữa ăn trưa xuất hiện nhanh lên, tớ đang chết đói đây,” Ron nói rất thiết tha, và thả phịch người xuống chỗ cạnh Harry và xoa xoa cái bụng. “Chào, Neville. Chào, Luna. Thử đoán xem điều gì xảy ra?” Cậu nói thêm, quay về phía Harry. “Malfoy đang không làm nhiệm vụ của một huynh trưởng. Nó đang ngồi trong toa tàu của nó với lũ Slytherins, bọn tớ đi qua thấy nó.”
Harry ngồi thẳng dậy, trông có vẻ hứng thú. Điều này không giống như Malfoy thường trình diễn quyền lực của Huynh Trưởng, điều mà nó luôn luôn sung sướng trong năm vừa qua.
“Nó đang làm gì khi bọn cậu trông thấy nó?”
“Như thường lệ,” Ron nói một cách hờ hững, giả cái điệu bộ khiếm nhã trên bàn tay.
“Không giống hắn lắm, phải không? À ừm – thế đấy” – và cậu lại làm lại cử chỉ đó lần nữa – “Nhưng tại sao nó không lượn ở ngoài hăm dọa lũ năm thứ nhất nhỉ?”
“Không rõ,” Harry nói, nhưng tâm trí của cậu đang nhảy múa. Điều này có vẻ như thể Malfoy có điều gì quan trong trong đầu nó hơn là hăm dọa những học sinh lớp dưới?
“Có lẽ hắn thích một Nhóm Quái Dị,” Hermione nói. “Có lẽ việc làm Huynh Trưởng trở nên nhạt nhẽo sau những chuyện đó.”
“Tớ không nghĩ thế,” Harry nói. “Tớ nghĩ nó là –“
Nhưng trước khi cậu có thể trình bày giả thuyết của cậu, cánh cửa khoang tàu mở ra lần nữa và một cô bé năm thứ Ba thở như gần đứt hơi bước vào trong.
“Tớ nên chuyện những thứ này tới Neville Longbotton và Harry P-Potter,” cô bé ngập ngừng, khi đôi mắt cô bắt gặp ánh mắt Harry và cô bé đỏ bừng mặt. Cô bé đang cầm hai cuộn giấy da được cột với ruy băng màu tím. Một cách khó hiểu, Harry và Neville cầm hai cuộn giấy gia của từng người trong khi cô bé hấp tấp vọt ra ngoài khoang. “Cái gì thê?” Ron tò mò vì Harry chưa mở nó ra.
“Một cái thiệp mời,” Harry nói.
Harry,
Mình rất vui nếu cậu có thể tham gia với mình trong bữa ăn trưa ở toa C.
Thân ái….
“Nhưng điều gì hắn muốn ở mình?” Neville bối rối hỏi, vì cậu đã dự đoán đây là một buổi cấm túc.
“Không biết.” Harry nói, vì cậu chưa hoàn toàn chắc chắn, và vì cậu không có bằng chứng nào cho thấy giả thuyết của cậu đúng. “Nghe này,” cậu nói, và với một ý tưởng nảy sinh, “hãy dùng áo choàng Tàng Hình, và chúng ta có thể có một cái nhìn rõ ràng về Malfoy trên đường đi, xem xem hắn ta đứng sau cái gì.”
Tuy nhiên, ý kiến này chả cho cái gì cả. Những hành lang đã được nhét chặt bởi nhiều người đang chờ xe chở bữa trưa, hoàn toàn không thể đi cùng với nhau khi đang mặc áo. Harry nhét nó một cách tiếc nuối vào cặp, ngẫm nghĩ vè việc thật tuyệt khi mặc nó để tránh bị nhìn chằm chằm, điều mà có vẻ như càng ngày càng tăng lên rõ rệt ngay cả khi cậu xuống tàu. Thường xuyên, những học sinh chen lấn khỏi khoang của chúng để nhìn cậu rõ hơn. Người ngoại lệ là Cho Chang, cô bé phóng vọt vào trong khoang tàu khi thấy Harry đến. Khi Harry đi qua cánh cửa, cậu thấy cô bé đang say sưa tranh luận với cô bạn Marietta, người mang trên mặt một lớp trang điểm dày mà không hoàn toàn che mờ những thông tin quái dị của những nụt nhọt vẫn nằm chình ình trên mặt cô bé. Harry cười nhẹ nhàng và đi qua.
Khi họ tới toa C, họ thấy ngay họ không phải là khách mời duy nhất của Sừng Sên (Slughorn), mặc dầu phải xét đoán bởi sự đón khách nồng nhiệt của Slughorn, Harry hầu như đã được biết trước.
“Harry, cậu bé của ta!” Slughorn kêu lên, nhảy vào cậu khiến cho cái bụng lông của ông có vẻ làm đầy những khoảng còn lại của khoang tàu. Cái đầu hói và chòm râu bạc lấp lánh như thể đặt những cái nút bấm vàng trên áo của ông dưới ánh mặt trời. “Rất vui khi gặp cháu, rất vui! Và cháu chắc hẳn là ngài Longbotton!”
Neville gật đầu, trông có vẻ sợ hãi. Theo sự chỉ dẫn của Sluhorn, họ ngồi xuống đối diện với nhau trong chỉ hai chỗ trống gần cửa nhất. Harry lướt mắt nhìn quanh các hành khách. Cậu nhận ra một học sinh Slytherin, đó là một cậu bé da đen cao với má cao và dài, đôi mắt xiên xiên, và còn có hai cậu bé mười bảy tuổi mà Harry không biết, và, ở trong góc bên cạnh Slughorn là Ginny, cô bé trông như thể không chắc cô đến đây bằng cách nào.
“Bây giờ, các cháu biết mọi người rồi chứ?” Slughorn hỏi Harry và Neville. “Dĩ nhiên là Balíe Zabini ở cũng khóa với các cháu –“
Zabini không tỏ dấu hiệu nào của sự chào đón hay thể hiện, cả Harry và Neville cũng thế. Học sinh nhà Gryffindor và Slytherin vốn không hề ưa gì nhau.
“Đây là Cormac McLaggen, có lẽ bọn cháu vừa gặp nhau -? Không phải à?” McLaggen là một cậu bé với mái tóc khỏe khoắn đưa tay lên chào, và Harry cùng Neville gật đầu lại với cậu ta.
“—Và đây là Marcus Belby, ta không rõ nếu –?”
Belby là một cậu bé gầy và có vẻ ngượng ngùng, cười có vẻ gượng ép với Harry.
“— và quý cô trẻ tuổi quyến rũ này nói với ta cô bé biết hai con!” Slughorn kết thúc.
Ginny nhăn nhó nhìn Harry và Neville từ sau lưng Slughorn.
“Và bây giờ, đây là điều tuyệt nhất,” Slughorn hào hứng nói. “Là một cơ hội cho các con biết nhau thêm một chút nữa. Đây, đây là khăn ăn. Ta đã đóng gói bữa ăn trưa của ta; cái xe đẩy, theo ta con nhớ, thì món ăn của nó có nhiều cảm thảo, và cái bụng của người đàn ông già tội nghiệp này không chịu nổi những thứ như vậy…. Gà quay nhé, Belby?
Belby gật đầu đồng ý cái thứ trông như nửa con gà quay.
“Ở đây, ta vừa nói cho cậu Marcus rằng ta có vinh hạnh được dạy ông chú Damcoles của cậu,” Slughorn nói với Harry và Neville, trong khi hai người đang chuyền cho nhau giỏ bánh mì cuốn. “Phù thủy xuất sắc, rất xuất sắc, và Huy Chương Merlin của ông hoàn toàn xứng đáng. Cháu hay gặp chú của cháu chứ Marcus?
Không may, Belby vừa tống vào mồm một miếng gà quay to, và cậu lại vội vàng nhét cái đống đó xuống dạ dày quá nhanh khiến cho cậu bị nghẹn, mặt cậu chuyển sang màu tía, và bắt đầu khục khặc.
“Anapeo,” Slughorn nói một cách nhẹ nhà, chỉ đũa phép vào Belby, và có vẻ như cái cổ họng của cậu bé được thông ngay lập tức.
“Không… không nhiều lắm, không nhiều ạ,” Belby thở gấp, mắt nhìn thẳng.
“À vâng, dĩ nhiên, ta dám nói rằng ổng rất bận,” Slughorn nói, dò hỏi nhìn vào Belby. “Ta nghi ngờ việc ông ta phát minh ra độc dược Bả Sói (Wolfsbane) mà không cần một sự cố gắng thích đáng đấy!”
“Ta cho rằng…” Belby nói, trông cậu có vẻ e ngại khi lấy tiếp miếng gà quay khác cho đến khi cậu chắc Slughorn đã nói xong. “Ờ… ổng và bố cháu không thực sự hòa hợp cho lắm, bác thấy đấy, cháu không thực sự biết nhiều về…”
Giọng của cậu hạ xuống và ngừng lại khi Slughorn trao cho cậu một nụ cười lạnh lùng và quay sang phía McLaggen.
“Và cháu, Cormac,” Slughorn nói, “Ta được biết cháu gặp chú Tiberius của cháu rất nhiều, vì ổng có một bức tranh lộng lẫy chụp hai chú cháu trong chuyến đi săn đuôi gãy [nogtails], ta nghĩ thế, phải không?”
“Ồ vâng, điều đó thật thú vị, thực sự như thế,” McLaggen nói. “Cháu đã đi cùng với cả Bertie Higgs và Rufus Scrimgeour – dĩ nhiên là trước khi ổng trở thành bộ trưởng –“ “A, cháu cũng biết về Bertie và Rufus sao?” Slughorn cười nói, và đưa ra một khay nhỏ với lê, và bằng cách nào đó, Belby đã bị bỏ quên. “Bây giờ nói cho ta biết…”
Đó là tất cả những gì mà Harry nghi ngờ. Những người ở đây có vẻ được mời đến vì họ có một mốt liên nệ nào đó vớ một ai đó nổi tiếng hoặc có quyền lực – mọi người ngoại trừ Ginny. Zabini, kẻ được hỏi sau McLaggen, là một đưa có mẹ là một phù thủy xinh đẹp (và từ những gì Harry biết, bả đã cưới tới bảy lần, và các ông chồng của bà chết một cách bí ẩn và bỏ lại cho bà cả núi vàng). Và tiếp đó là Neville. Mười phút đó thật sự rất không thoải mái, về cha mẹ của Neville, những Thần Sáng nổi tiếng, đã bị tra tấn đến điên loạn bởi Bellatrx Lestrange, và một cặp Tử Thần Thực Tử khác. Và sau cuộc phỏng vấn với Neville, Harry có ấn tượng rằng Slughorn đã dè dặt hơn sự nhận xét với Neville, nhưng là để xem cậu bé có tài năng gì của cha mẹ hay không.
“Và bây giờ,” Slughorn nói, quay người sang với phong cách của một người dẫn chương trình nổi tiéng. “Harry Potter! Nên bắt đầu ở đâu đây? Ta thấy ta chỉ vừa biết qua phần bề mặt khi chúng ta gặp nhau trong mùa hè qua!” Ổng nhìn Harry một lát như thể cậu là một mảnh lớn và ngon đặc biệt của con gà quay, rồi nói, “’Kẻ Được Chọn,’ họ đang gọi cháu như thế đấy!”
Harry không nói gì cả. Cả Belby, McLaggen và Zabini đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Dĩ nhiên,” Slughorn nói, nhìn Harry gần hơn, “có những tin đồn trong nhiều năm…
Ta nhớ khi – vâng – sau cái đêm kinh hoàng đó – Lily – James – và cháu đã sống sót
– và thế giới biết rằng cháu có những sức mạnh ngoài sức tưởng tượng –“
Zabini ho một tiếng nhẹ tỏ ý nghi ngờ cái giả thuyết này. Một giọng nói bực dọc phát ra từ Slughorn.
“Vâng, Zabini, bởi vì cháu quá tài năng… trong việc đóng điệu bộ…”
“Ồ cháu yêu!” Slughorn cười thoải mái, nhìn vào Ginny, cô bé đang nhìn trừng trừng vào Zabini đang ngồi cạnh Slughorn.
“Cháu phải cẩn thận hơn đấy, Blaise! Ta đã trông thấy cô gái nhỏ này thực hiện Ma Thuật Dơi-Ba Bị một cách tuyệt vời nhất khi ta đi qua khoang của cô! Ta sẽ không đia qua cô bé đâu!”
Vẻ mặt Zabini trông có vẻ khinh khỉnh.
“Nhưng dù sao,” Slughorn nói, quay về phía Harry. “Những tin đồn trong suốt mùa hè này. Dĩ nhiên, một người không biết cái gì để tin, tờ Tiên Tri đã nổi tiếng với việc in ra những điều sai sót, tạo sai lầm — nhưng ở đây có một sự nghi ngờ nhỏ, cho phép hàng đống nhân chứng, trong cái buổi lộn xộn ở bộ Pháp Thuật và các cháu ở đó ở trong hào quang!”
Harry không thấy cách nào thoát ra chuyện này, gật đầu nhưng vẫn không nói gì cả.
Slughorn lại tươi cười với cậu.
“Quá khiêm tốn, quá khiêm tốn, ta không nghi ngờ tại sao cụ Dumbledore lại rất thích
– cháu cũng ở đó, phải không? Nhưng toàn bộ câu chuyện – quá giật gân, dĩ nhiên, một người không biết rõ cái gì để tin – lời tiên tri đó, ví dụ –“
“Chúng cháu chưa bao giờ nghe lời tiên tri,” Neville nói, mặt đỏ bừng lên.
“Đúng vậy,” Ginny nói điềm tĩnh. “Neville và cháu cũng đều ở đó, và tất cả cái ý kiến “Kẻ Được Chọn” ngớ ngẩn chỉ là câu chuyện của tờ Tiên Tri tạo nên như thường lệ.” “Cả hai cháu đã ở đó à, phải không?” Slughorn nói với sự hứng thú cao độ, nhìn vào Ginny rồi Neville, nhưng cả hai đều ngồi có vẻ kín đáo trước nụ cười động viên của ông.
“Vâng…. ừm… điều đó là sự thực rằng tờ Tiên Tri thường thổi phồng mọi thứ, dĩ nhiên…” Slughorn nói, giọng có chút thất vọng. “Ta nhớ Gwenog yêu quý nói rằng (Dĩ nhiên là Gwenog Jones, Đội trưởng của lũ Nhân Sư) –“
Ông ta lòng vòng trong một chuỗi hồi tưởng kéo dài, nhưng Harry có một cảm giác không rõ ràng lắm là Slughorn chưa nói xong với cậu, và rằng ông không bị thuyết phục bởi Neville và Ginny.
Buổi chiều được dành để nói nhiều thêm về những phù thủy nổi tiếng mà Slughorn đã dạy dỗ, tất cả bọn họ đều vui mừng để tham gia cái mà ông gọi là “Câu lạc bộ Slug” tại Hogwarts. Harry không thể chịu thêm nữa, nhưng cậu cũng không biết làm thế nào để ra về lịch sự. Cuối cùng, con tàu trườn khỏi đám sương mù dày đặc ra ngoài ánh mặt trời hoàng hôn đỏ rực, và Slughorn nhìn quanh, nhìn vào cảnh vật mờ ảo.
“Ôi trời, trời đang tối hả! Ta không chú ý rằng họ đã bật đèn sáng! Các cháu có thể đi và thay áo choàng, tất cả các cháu. McLaggen, cháu phải mua ngay cái cuốn sách về con đuôi gãy [nogtails]. Harry, Blaise – khi nào các cháu cũng có thể qua. Các cháu cũng vậy,” ông dừng lại ở Ginny. “Ồ, các cháu đi ngay đi, đi ngay đi!”
Khi ông đẩy Harry vào cái hành lang tối om, Zabibi nhìn Harry một cách khó chịu khi cậu có vẻ hứng thú. Cậu, Ginny và Neville theo Zabini quay lại dọc theo con tàu.
“Tớ hạnh phúc vì nó đã kết thúc,” Neville thì thầm. “Một người đàn ông kỳ lạ, phải không?” “Ừa, đúng như vậy,” Harry nói, mắt nhìn vào Zabini. Làm thế nào mà em lại vào đó thế, Ginny?”
“Ổng thấy em nguyền rủa Zacharias Smith,” Ginny nói. “Anh còn nhớ cái tên ngốc từ Hufflepuff mà ở trong D.A chứ? Hắn cứ lẽo đẽo theo và hỏi em chuyện gì đã xảy ra tại bộ Pháp Thuật và cuối cùng, hắn làm em hết chịu nổi và em nguyền rủa hắn – khi đó Slughorn đi vào và em nghĩ em chuẩn bị có một buổi cấm túc, nhưng ông chỉ nghĩ em thực hiện bùa chú này rất tốt và mời em đi ăn trưa! Hơi điên rồ, nhỉ?”
“Lý do đó tốt hơn là việc mời ai đó bởi vì sự nổi tiếng của mẹ họ,” Harry nói, cau có nhìn Zabini, “hay bởi chú của họ –“
Nhưng cậu chợt ngừng lại. Một ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu cậu, thiếu thận trọng nhưng là ý kiến tuyệt vời… Trong thời gian một phút, Zabini đã chuẩn bị quay vào phòng của bọn Slytherin năm sáu, và Malfoy sẽ ngồi đó, nghĩ rằng hắn không bị ai nghe cả ngọai trừ lũ Slytherins… Nếu Harry chỉ cần vào được, không bị nhìn thấy, phía sau hắn, cậu sẽ nghe được hay thấy được gì? Đúng như vậy, chuyến đi còn một quãng nữa – Ga Hogsmeade chỉ còn khoảng nửa tiếng là tới, dựa vào những ánh sáng chập chờn ngoài cửa sổ — Nhưng không ai khác có vẻ chuẩn bị để đón nhận sự nghi ngờ này của Harry một cách nghiêm túc, và cậu không thể chứng tỏ cho họ được. “Tớ sẽ gặp các cậu sau,” Harry nói gấp, kéo áo choàng Tàng Hình và trùm lên người.
“Nhưng cậu định –?” Neville hỏi.
“Để sau!” Harry thì thầm, đuổi theo Zabini nhanh nhất có thể, mặc dầu tiếng ầm ầm của đoàn tàu làm cho sự cẩn thận này có vẻ vô nghĩa.
Các hành lang gần như trống trơn bây giờ. Hầu hết mọi người đã quay về toa của mình để đổi quần áo đồng phục, áo choàng và thu dọn các thức. Mặc dù Harry đủ gần để theo kịp Zabini mà không chạm vào hắn, Harry không nhanh kịp để nhảy vào trong toa tàu khi Zabini mở cánh cửa. Zabini đã kéo nó đóng lại khi Harry vội vàng chèn chân vào để không cho nó đóng.
“Chuyện gì với cái thứ này vậy?” Zabini nói giận giữ và luống cuống kéo cánh cửa lại vào chân của Harry.
Harry nắm lấy cảnh cửa và đẩy nó mở ra, một cách khỏ nhọc; còn Zabini vẫn nắm chặt tay cầm, ngã vào áo của Gregory Goyle, làm cho náo động hẳn lên. Harry vọt vào trong toa, nhảy vào chỗ trống tạm thời của Zabini và trèo lên khe hành lý. May mắn thay là Goyle và Zabini đang gầm gừ lẫn nhau, nhìn nhau chằm chằm, còn Harry thì khá chắc rằng bàn chân của cậu đã lộ ra khi cái áo của cậu thòng xuống quanh họ, và trong khoảnh khắc đó cậu nghĩ cậu đã thấy đôi mắt của Malfoy đã nhìn thấy điều đó.
Nhưng sau đó Goygle đóng sầm cánh cửa lại và đẩy Zabini ra khỏi người; Zabini đổ sập xuống ghế ngồi với vẻ mất bĩnh tĩnh, Vincent Crabbe tiếp tục cuốn truyện của nó, và Malfoy cười khẩy, nằm dài giữa hai đứa với đầu kê trên áo của Pansy Parkinsons. Harry nằm cuộn lại khó chịu dưới cái áo choàng để chắc chắn rằng từng đoạn người cậu vẫn được ẩn giấu, và nhìn Pansy vuốt mái tóc vàng óc xuống trán Malfoy, cười khúc khích khi làm vậy, như thể ai cũng phải yêu cổ khi ngồi cạnh cổ. Cái đèn lồng nhún nhảy trên trần khoang tỏa ra ánh sáng khắp trong khoang: Harry còn có thể đọc từng từ trong cuốn sách truyện của Crabbe ngay dưới cậu. “Vậy, Zabini,” Malfoy nói, “lão Slughorn muốn gì?”
“Chỉ cố tạo nên những người kết nối tốt,” Zabini vừa nói vừa gầm gừ với Goygle. “Và lão đang cố tìm thật nhiều.
Thông tin này có vẻ không làm Malfoy thỏa mãn. “Những ai khác lão ta đã mời?” nó hỏi tiếp.
“McLaggen từ Gryffindor,” Zabini nói.
“Ồ vâng, chú của nó lớn lắm trong bộ pháp thuật,” Malfoy nói.
“— ai đó khác gọi là Belby, từ Ravenclaw –“
“Không phải hắn, hắn là một tên ngu!” Pansy nói.
“— và Longbotton, Potter và con bé nhà Weasley đó,” Zabini kết thúc.
Malfoy đứng dậy bất ngờ, đập vào bàn tay của Pansy.
“Lão ta mời thằng Longbotton sao?.”
“Vâng, đúng vậy, vì Longbottom đã ở đó,” Zabini nói chán nản. “Lão Slughorn khoái thằng Longbottom ở điểm gì nhỉ?” Zabini nhún vai.
“Thằng Potter, Potter vĩ đại, hiển nhiên hắn ta muốn ngắm nhìn “Kẻ Được Chọn,” Malfoy gầm gừ, “nhưng còn con bé nhà Weasley! Con bé ấy có gì đặc biệt cơ chứ?” “Rất nhiều thằng con trai thích nó,” Pansy nói, nhìn Malfoy đang đứng trong góc để xem phản ứng của nó. “Ngay cả mày cũng nghĩ con bé đó trông được lắm, phải không, Blaise, và tất cả chúng ta đều biết mày khó khăn thế nào để chấp nhận điều này!”
“Tao sẽ không chạm vào cái dòng máu bẩn thỉu dơ dáy của nó cho dù nó trông thế nào đi nữa,” Zabini lạnh lùng nói, và Pansy trông có vẻ hài lòng. Malfoy nằm xuống cái áo của cô và cho phép cô ta tiếp tục đùa giỡn với mãi tóc của cậu.
“Ừm, tao thấy tiếc cho cái lão Slughorn. Có thể lão ta đang trở nên già cỗi. Xấu hổ thay, bố tao luôn nói lão là một phù thủy giỏi trong những ngày trước. Bố tao thường thần tượng lão. Slughorn có lẽ chưa nghe tin tao đang trên con tàu, hoặc –“
“Tao không trông chờ cái thiệp mời,” Zabini nói. “Lão hỏi tao về cha Notts khi tao tới. Bọn họ dĩ nhiên đã từng là bạn cũ, nhưng khi lão nghe ổng đã bị tóm bởi Bộ Pháp Thuật lão trông không hạnh phúc lắm, và Nott không có thiệp mời, phải không? Tao không nghĩ Slughorn khoái những Tử Thần Thực Tử.”
Malfoy trông có vẻ tức giận, nhưng vẫn bật ra một nụ cườ khác thường.
“Ừm, ai quan tâm lão hứng thú cái gì? Lão ta là cái gì, khi mày xuống với lão ấy? Chỉ là một giáo viên ngu ngốc.” Malfoy ngoác miệng khoe khoang. “Ý tao là, tao thậm chí còn không ở Hogwarts năm tới, điều đó có phải là vấn đề không khi một lão già béo thích tao hay không?”
“Cậu có ý gì, cậu có thể không ở Hogwarts năm tới hả?” Pansy nói căm phẫn, và ngừng nghịch tóc Malfoy.
“Hà, cậu sẽ không bao g iờ biết,” Malfoy nói với nụ cười của ma quỷ. “Tớ có thể phải – ơ – chuyển đến những thứ to hơn và tốt hơn.”
Nấp mình trong khe hành lý dưới tấm áo tàng hình, tim Harry bắt đầu nhảy múa. Ron và Hermione sẽ nói gì về điều này? Crabbe và Goyle đang trơ mắt nhìn Malfoy; hiển nhiên bọn chúng không có ý niệm của kế hoạch nào để chuyển tới những thứ to hơn và tốt hơn. Ngay cả Zabini cũng cho phép nhìn tò mò thay cho cái nhìn kiêu căng thường lệ. Pansy vẫn tiếp tục nghịch tóc của Malfoy, trông cô có vẻ rất ngạc nhiên. “Có phải ý cậu là –“
Malfoy nhún vai.
“Mẹ muốn tơ hoàn tất việc học tập của tớ, nhưng theo cá nhân, tớ nghĩ nó chả quan trọng trong những ngày này. Ý tớ là, nghĩ xem… khi Chúa Tể Hắc Ám nắm quyền tất cả, liệu ông có quan tâm ai đó đạt được bao nhiêu OWL hay N.E.W.T.S không? Dĩ nhiên là không… Tất cả chỉ là những sự phục vụ dành cho ông ấy, mức độ hy sinh mà ông ấy được thấy.
“Và mày nghĩ mày sẽ làm được điều gì đó cho ổng?” Zabini hỏi một cách chế nhạo. “Mười sáu tuổi và chưa thực sự đủ tư cách?”
“Tau vừa nói, phải không? Có thể ông không quan tâm nếu to đủ tư cách hay không. Có thể công việc ông muốt tao làm không phải là những gì mà mày cần phải đủ tư cách cho điều đó,” Malfoy nói chậm rãi.
Crabbe và Goyle ngồi ngơ ngác với cái miệng há hốc như cái máng xối. Pansy nhìn chằm chằm xuống Malfoy như thể cô ta chưa bao giờ thấy cái gì gây cảm giác kinh hoàng thế.
“Tao thấy Hogwarts rồi,” Malfoy nói, và nhận thấy rõ hiệu ứng mà nó đã gây nên khi hăn chỉ ra cánh cửa sổ đen ngòm. “Chúng ta nên mặc áo choàng đi là vừa.”
Harry quá chăm chú nhìn vào Malfoy nên đã không để ý Goygle vươn tới cái vali của nó, và kéo cái Vali xuống, nó va vào Harry khá nặng vào đầu. Cậu vô tình thốt lên một tiếng đau đớn, và Malfoy nhìn lên khe để hành lý, vẻ lo lắng.
Harry không sợ Malfoy, nhưng cậu không thích cái ý nghĩ bị phát hiện dưới tấm áo Choàng Tàng Hình bởi một nhòm Slytherin không thân thiện. Nước mắt vẫn chảy và đầu vẫn đau mòng mòng, cậu rút đũa ra, cố gắng không làm tấm áo lộn xộn, và chờ, nín thở. Theo cảm nhận của cậu, Malfoy có vẻ quyết định rằng nó đã hình dung ra âm thanh đó, nó kéo tấm áo choàng ra như những người khác, khóa cái rương lại, và khi con tàu chầm chậm lại, nó bó chặt cái áo choàng quanh cổ.
Harry có thể thấy các hành lang lại đầy người và hy vọng rằng Hermione và Ron sẽ mang đồ đạc của cậu xuống sân ga; cậu đã bị kẹt cho đến khi toa tàu khá rỗng. Cuối cùng, với một cái tròng trành cuối, con tàu dừng lại hẳn. Goygle kéo cánh cửa ra và bỏ vào đám đông năm thứ hai, đẩy chúng sang một bên, Crabbe và Zabini theo sau.
“Bọn mày đi trước đi,” Malfoy nói với Pansy, người đang dang tay đợi nó với hy vọng nó sẽ năm tay cổ. “Tao chỉ muốn kiểm tra vài thứ.”
Pansy bỏ đi. Bây giờ chỉ có Harry và Malfoy ở trong toa tàu. Mọi người đang rời dần đi trong nhà ga tới. Malfoy đi đến toa tàu và kéo khóa lại để cho người ngoài hành lang không thể vào. Và nó kéo cái rương ra và mở nó ra lần nữa.
Harry ló xuống dưới bờ của khe hành lý, tim đập ngày càng nhanh hơn.Cái gì mà Malfoy muốn giẩu Pansy? Có phải hắn đang định xem vật gì đó bị gãy và rất quan trọng cần được hàn gắn lại?
“Petrificus Totalus!” [đông cứng toàn bộ]
Không cần báo trước, Malfoy chỉ đũa phép vào Harry, và cậu cứng đờ ngay ra đó. Và từ từ, cậu lăn khỏi rãnh hành lý và rơi xuống rất đau đớn, làm sàn nhà kêu côm cốp, và dưới chân Malfoy, tấm áo Tàng Hình bị lật ra dưới chân, toàn bộ cơ thể cậu bị lộ ra với đôi chân vẫn đang quỳ trong thư thế trước. Cậu không thể cử động thậm chí một cái cơ nào, cậu chỉ có thẻ nhìn chằm chằm vào Mafloy đang đứng cười rạng rỡ.
“Tao đã nghĩ thế,” nó nói hân hoan, “Tao nghe thấy rương của Goyle va vào mày. Và tao nghĩ tao thấy cái ánh sáng trắng qua không khí sau khi Zabini quay lại….” Ánh mắt của nó ngừng lại trên đôi giày của Harry.
“Mày không nghe được bất cứ thứ gì tao quan tâm, Potter à. Nhưng khi tạo có mày ở đây..”
Và nó đánh mạnh vào mặt Harry. Harry thấy mũi mình bị gãy ra, máu bắn ra khắp nơi. “Đó là cho cha của tao. Bây giờ, hãy xem…”
Malfoy kéo tấm áo choàng khỏi thân thể bất động và trùm nó lên qua người cậu.
“Tao không đoán họ sẽ thấy mày cho đến khi con tàu quay trở lại Luânđôn,” hăn nói chậm rãi. “Xem xung quanh mày đi, Potter.”
Và dẫm lên những ngón tay của Harry, Malfoy rời khoang tàu.