Harry quay lại nhìn Ron và Hermione. Có vẻ chẳng đứa nào hiểu điều ông Xenophilius vừa nói.
“Bảo bối Tử thần?”
“Đúng,” ông Xenophilius nói. “Các cháu chưa từng nghe nói đến chúng sao? Tôi không ngạc nhiên. Rất, rất ít phù thủy tin. Chứng kiến vụ gã thanh niên óc bã đậu ở đám cưới của anh cháu thì biết,” ông gật đầu với Ron, “hắn tấn công tôi vì tôi chưng diện bằng biểu tượng của một phù thủy hắc ám nổi tiếng! Dốt nát vậy đó. Các bảo bối chẳng liên quan gì đến hắc ám – ít nhất thì cũng không theo nghĩa thô thiển đó. Người ta đơn giản dùng biểu tượng này để bộc lộ mình với những người khác có cùng niềm tin, hy vọng họ có thể giúp mình trong cuộc Tìm kiếm.”
Ông khuấy mấy cục đường vô nước sâm Rễ ọt và uống một ngụm.
“Cháu xin lỗi,” Harry nói, “Cháu vẫn không hiểu lắm.”
Để cho phải phép, nó cũng hớp một ngụm sâm trong cái tách của mình và suýt sặc: cái đồ đó thiệt là lợm giọng, như thể người ta pha lỏng viên kẹo mùi ông ba bị của món Kẹo Hạt đậu Đủ vị.
“Thế này, cháu hiểu chứ, những người tin vào Bảo bối Tử thần thì sẽ đi tìm chúng,” ông Xenophilius nói, chép môi để tán dương lộ liễu món sâm Rễ ọt.
“Nhưng Bảo bối Tử thần là cái gì?” Hermione hỏi.
Ông Xenophilius đặt tách trà của mình sang một bên.
“Tôi nghĩ rằng các cháu đều quen thuộc với Chuyện Kể về Ba Anh Em?” Harry đáp “Dạ không.” Nhưng cả Hermione và Ron đều nói “Dạ có”. Ông XenoPhilius trang trọng gật đầu.
“À, như vậy, cậu Potter à, toàn bộ sự việc bắt đầu với Chuyện Kể về Ba Anh Em… Tôi có một cuốn đâu đây…”
Ông hờ hững liếc quanh phòng vào mấy đống giấy da và sách, nhưng Hermione nói, “Cháu có một cuốn, thưa bác Lovegood, cháu có nó ngay đây.”
Và cô bé rút từ trong cái túi xách hột cườm nhỏ xíu ra cuốn Những Chuyện Kể của Beedle Người Hát Rong.
“Bản gốc à?” Ông Xenophilixius cao giọng hỏi, và khi Hermione gật đầu, ông nói. “Vậy thì sao cháu không đọc lớn lên nhỉ. Cách tốt nhất để chắc chắn tất cả chúng ta đều hiểu.”
“Ơ… dạ được,” Hermione nói, vẻ lo lắng. Cô bé mở sách ra và Harry thấy liền cái ký hiệu tụi nó đang tìm hiểu ở ngay đầu trang sách khi Hermione ho khe khẽ rồi bắt đầu đọc.
“Ngày xửa ngày xưa có ba anh em đang đi trên một con đường ngoằn ngoèo vắng vẻ vào lúc chiều hôm…”
“Nửa đêm chứ, má vẫn kể cho tụi này nghe thế,” Ron nói, nó đã duỗi người ra, chéo hai tay ra sau đầu để lắng nghe. Hermione quắc mắt nhìn nó vẻ khó chịu.
“Xin lỗi, mình chỉ nghĩ chuyện sẽ kinh dị hơn một tí nếu xảy ra vào nửa đêm!”Ron nói.
“Ừ, bởi vì tụi mình đúng là cần thêm một tí kinh dị trong đời,” Harry nói, trước khi kịp bưng miệng lại. Ông Xenophilius dường như không quan tâm lắm, nhưng ông bắt đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ. “Đọc tiếp đi Hermione.”
“Vừa đúng ba anh em đi tới một dòng sông, sông quá sâu nên không lội được và quá nguy hiểm nên không bơi được. Tuy nhiên mấy anh em này đều tinh thông pháp thuật, vì vậy họ chỉ cần vẫy cây đũa phép và tạo ra một cây cầu bắc ngang qua dòng nước dữ. Họ băng qua được nửa cây cầu thì bỗng một cái bóng trùm đầu kín mít chặn đường.
“Và Thần Chết nói với họ…”
“Xin lỗi,” Harry xen ngang, “ nhưng Thần Chết mà nói với họ à?”
“Chuyện cổ tích mà, Harry!”
“À, phải, xin lỗi, đọc tiếp đi.”
“Và Thần Chết nói với họ. Thần rất tức giận là đã bị phỗng tay trên ba nạn nhân mới, bởi vì khách lữ hành thường sẽ chết đuối dưới dòng sông. Nhưng Thần Chết gian xảo lắm. Thần giả bộ chúc mừng ba anh em về pháp thuật của họ, và nói là mỗi người đáng được hưởng một phần thưởng cho sự khôn khéo lách được thần.
“Thế là người anh cả, một kẻ hiếu chiến, hỏi xin một cây đũa phép nhiều quyền phép hơn mọi cây đũa phép trên đời: một cây đũa phép luôn luôn giúp chủ nhân chiến thắng trong những trận đấu tay đôi, một cây đũa phép xứng đáng với một phù thủy đã từng chế ngự Thần Chết! Thần Chết bèn băng ngang tới một cành cây cơm nguội mọc bên bờ sông, bẻ một cành cây rủ xuống, làm ra một cây đũa phép, và đưa nó cho người anh cả.
“Kế đến là người anh hai, một kẻ ngạo mạn, quyết định phải làm cho Thần Chết bẽ mặt hơn nữa, nên hỏi xin quyền lực gọi những người khác trở về từ cõi chết. Thần Chết bèn lượm một viên đá bên bờ sông và đưa cho người anh Hai, rồi nói với anh là viên đá đó có quyền năng gọi về những người chết.
“Và rồi Thần Chết hỏi người anh ba và cũng là người em út xem anh ta muốn gì. Người em út là kẻ khiêm tốn nhất, cũng là người khôn ngoan nhất trong ba anh em, và anh không tin tưởng Thần Chết. Vì thế anh hỏi xin cái gì mà giúp anh từ đó đi tiếp mà không bị Thần Chết bám theo. Vô cùng bất đắc dĩ, Thần Chết bèn giao cho anh chính tấm Áo khoác Tàng hình của mình.”
“Thần Chết có một tấm Áo khoác Tàng hình à?” Harry lại ngắt lời.
“Vậy hắn mới có thể lẻn chộp người ta chứ.” Ron nói. “ Thì thỉnh thoảng hắn cũng chán cái trò, rượt theo người ta, vỗ tay đen đét và kêu thét… ủa, xin lỗi Hermione.”
“Thế rồi Thần Chết đứng qua một bên và cho phép ba anh em tiếp tục cuộc hành trình, và ba anh em vừa đi tiếp vừa chuyện trò trong kinh ngạc về sự táo bạo mà họ đã trải qua, vừa cùng tán thưởng những món quà của Thần Chết.
“Rồi cũng đến lúc mấy anh em chia tay, mỗi người một đích đến riêng.
“Người anh cả tiếp tục cuộc hành trình thêm một tuần lễ nữa, và đến được một ngôi làng xa xôi, tìm ra một tay phù thủy và gây gổ với hắn ta một trận. Đương nhiên với vũ khí là Cây Đũa phép Cơm nguội, anh cả không thể nào thua trong trận đấu tay đôi sau đó. Bỏ mặc kẻ thù mình nắm chết trên sàn, người anh cả tiếp tục đi tới một cái quán, ở đó anh ta lớn tiếng khoe khoang về cây đũa phép đầy quyền lực mà anh đã chớp được của chính Thần Chết và cây đũa phép đã khiến anh trở nên vô địch như thế nào.
“Chính ngay trong đêm đó, một phù thủy khác bò tới chỗ người anh cả khi anh nằm say bét nhè trên giường. Tên trộm ăn cắp cây đũa phép và để đảm bảo an toàn, hắn cắt luôn cổ họng người anh cả.
“Và thế là Thần Chết đã lấy xong mạng người anh cả.
“Trong lúc đó người anh hai lên đường trở về nhà mình, nơi anh sống một mình. Tại đây anh lấy ra viên đá có quyền phép gọi về người chết và xoay nó ba lần trong tay. Anh ngạc nhiên và vui sướng biết bao khi hiện ra ngay tức thì trước mặt anh hình bóng người con gái anh đã từng hy vọng kết hôn trước khi nàng chết yểu.
“Nhưng nàng buồn và lạnh, cách biệt anh như thế bị ngăn chia bằng một tấm mạng che. Mặc dù nàng trở về chốn dương gian, nhưng nàng không thực sự thuộc về thế giới này và nàng buồn khổ. Cuối cùng người anh hai, phát khùng vì những khao khát vô vọng, đã tự giết mình để được sum vầy với nàng nơi chín suối.
“Và thế là Thần Chết đã lấy mạng người anh hai.
“Nhưng dù đã tìm kiếm người em út suốt nhiều năm trời, Thần Chết vẫn không sao kiếm được anh. Cuối cùng, chỉ khi đã rất thọ rồi, người em út mới cởi Áo khoác Tàng hình ra và trao nó lại cho con trai mình. Và lúc đó người em út chào đón Thần Chết như một người bạn cũ, vui vẻ cùng thần ra đi, và cả hai rời khỏi thế gian như hai kẻ đồng đẳng ngang tài.”
Hermione đóng sách lại. Một lát sau dường như ông Xenophilius mới nhận ra cô bé đã ngừng đọc; lúc đó ông mới thôi nhìn đăm đăm ra cửa sổ và nói, “Ờ, vậy đó.”
“Dạ, sao hở bác?” Hermione nói, nghe có vẻ lung túng.
“Đó là những bảo bối Tử Thần,” ông Xenophilius nói.
Ông cầm một cây viết lông ngỗng trên cái bàn tùm lum thứ đặt kế bên cùi chỏ ông, và rút ra một tờ giấy da rách giữa mấy cuốn sách.
“Cây Đũa phép Cơm nguội,” ông nói, và vẽ một đường thẳng đứng lên tờ giấy da. “Viên đá Phục sinh,” ông nói, và vẽ thêm một đường tròn trên đỉnh đường thẳng, “Tấm Áo khoác Tàng Hình,” ông nói nốt, vẽ một hình tam giác bao quanh cả đường thẳng lẫn vòng tròn, để tạo thành cái biểu tượng đã khiến Hermione hết sức tò mò đó. “Kết hợp lại,” ông nói, “là những Bảo bối Tử thần.”
“Nhưng trong chuyện cổ tích đâu có chỗ nào nói tới mấy chữ ‘Bảo bối Tử thần’ đâu?”
“À, dĩ nhiên là không,” ông Xenophilius ra vẻ cao đạo một cách dễ sùng. “Đó là chuyện cổ tích cho trẻ con , được kể để giải trí hơn là giáo dục. Tuy nhiên, những người trong chúng tôi am hiểu về vấn đề này đã nhận ra rằng câu chuyện cổ nói đến ba vật, hay ba Bảo bối, mà nếu hợp lại được chúng sẽ giúp người đó trở thành chủ nhân của Tử Thần.”
Ông Xenophilius liếc nhìn ra cửa sổ trong một thoáng im lặng. Mặt trời đã xế trên bầu trời.
“Chắc là Luna sắp câu đủ Phồng nọc rồi,” ông khẽ nói.
“Khi bác nói ‘chủ nhân của Tử Thần’…” Ron nói.
“Chủ nhân,” ông Xenophilius nói, phẩy bàn tay trong không khí. “Người chinh phục. Kẻ chiến thắng. Bất cứ thuật ngữ nào cháu thích dùng.”
“Nhưng vậy thì… có phải ý bác nói…” Hermione thong thả, và Harry biết cô bé đang cố gắng làm cho giọng nói của mình không có chút xíu nghi ngờ nào, “rằng bác tin mấy cái đó… mấy Bảo bối đó… là có thật à?”
Ông Xenophilius lại nhướng mày lên.
“Có chứ, dĩ nhiên.”
“Nhưng,” Hermione nói, và Harry có thể nghe sự kiềm chế của cô bé bắt đầu rạn nứt, “bác Lovegood à, làm sao bác có thể tin…”
“Cô nương à, Luna đã kể với tôi về cô,” ông Xenophilius nói. “Tôi suy ra cô không đến nỗi không thông minh, nhưng tầm nhìn hạn chế phát ớn luôn. Hẹp hòi. Bảo thủ.” “Có lẽ bồ nên thử đội cái đó coi sao, Hermione” Ron nói, hất đầu về phía cái khăn trùm đầu lố lăng. Giọng nói run run vì rang nhịn cười.
“Thưa ông Lovegood,” Hermione lại bắt đầu nói, “Chúng ta đều biết có những thứ như Áo khoác Tàng Hình. Chúng rất hiếm, nhưng chúng có thật. Còn…”
“À, Bảo bối thứ ba là một tấm Áo khoác Tàng hình thực sự, cô Granger ạ! Tôi muốn nói là, đó không phải là một tấm áo khoác lữ hành bị ếm bùa Tan Ảo ảnh, hay bị phù phép Thất kinh Hồn vía, hay dệt từ lông Kín Nửa vời, những thứ có thể che giấu người ta lúc đầu nhưng mòn dần theo năm tháng cho đến khi trong veo. Chúng ta đang nói về một tấm áo khoác thực ra và thực sự khiến cho người mặc mặc hoàn toàn vô hình, bền chắc vĩnh viễn, tạo được sự che giấu không bao giờ đổi và không xuyên thấu nổi, bất chấp có ếm gì lên nó. Cô đã thấy được bao nhiêu tấm Áo khoác Tàng hình như vậy hả, cô Granger?”
Hermione há miệng toan trả lời, nhưng rồi ngậm miệng trở lại, trông có vẻ bối rối chưa từng thấy. Cô bé, Harry và Ron cùng đưa mắt nhìn nhau, và Harry biết là tất cả tụi nó đang có cùng chung một suy nghĩ. Hóa ra tấm áo khoắc y chang cái mà ông Xenophilius vừa miêu tả đang ở trong phòng với tụi nó ngay lúc này.
“Y như lời,” ông Xenophilius nói, như thể ông vừa đánh bại tất cả tụi nó trong cuộc đấu lý. “Chưa đứa nào trong đám các cháu từng được thấy một tấm áo như vậy. Người sở hữu tấm áo hẳn là một người cực kỳ giàu đúng không nào?”
Ông lại liếc mắt ra cửa sổ. Bầu trời bây giờ đã phơn phớt ráng hồng.
“Thôi được,” Hermione bối rối nói. “Cứ cho là Áo khoác Tàng hình có thật đi… còn viên đá thì sao, thưa bác Lovegood? Cái mà bác gọi là Viên đá Phục sinh ấy?…”
“Sao là sao?”
“Dạ, làm sao mà chuyện đó có thể có thật chứ?” “Vậy cứ chứng minh là nó không thật đi.” Hermione có vẻ nổi sùng.
“Nhưng chuyện đó… Cháu xin lỗi, nhưng chuyện đó hết sức khôi hài! Làm sao cháu có thể chứng minh nó không có thật chứ? Chẳng lẽ bác muốn cháu đi lượm hết… hết tất cả những viên sỏi trên thế gian mà đem ra thử nghiệm? Ý cháu là, bác có thể tuyên bố bất kỳ cái gì là có thật nếu cơ sở duy nhất để tin vào điều đó chỉ là không ai chứng minh đựơc điều đó không hề có thật sao!”
“Được chứ, có thể lắm chứ,” ông Xenophilius nói. “Tôi vui mừng thấy cô đã cởi mở đầu óc ra được một tí đấy.”
“Vậy còn cây Đũa phép Cơm nguội,” Harry nói gấp, trước khi Hermione kịp cự cãi. “Bác cũng cho là nó có thật à?”
“A, đúng trường hợp này thì có vô số bằng chứng,” ông Xenophilius nói. “Cây Đũa phép Cơm nguội là Bảo bối dễ truy nguyên nhất, do cách thức nó được truyền từ tay người này sang tay người khác.”
“Cách thức như thế nào ạ?”
“Như thế này, người sở hữu cây đũa phép đó phải chiếm đoạt nó từ chủ nhân trước, nếu muốn trở thành chủ nhân đích thực của nó,” ông Xenophilius nói. “Chắc là cháu từng nghe về cách mà cây đũa phép đến với Egbert Lỗi Lạc, sau khi ông ta tàn sát Emeric Hung Ác? Hay Godelot đã chết như thế nào trong căn hầm của ông sau khi người con trai là Hereward cướp cây đũa phép của ông? Hay về Loxias khủng khiếp, kẻ đã giết Baraabas Deverill để lấy cây đũa phép? Dấu vết máu me của cây Đũa phép Cơm nguội văng tung tóe các trang sử Pháp thuật.”
Harry liếc mắt nhìn Hermione. Cô bé cau mặt nhìn ông Xenophilius nhưng không tranh cãi với ông nữa.
“Vậy theo bác thì cây đũa phép Cơm nguội bây giờ ở đâu?” Ron hỏi.
“Trời đất ơi, ai mà biết,” ông Xenophilius nói trong khi nhìn đăm đăm ra cửa sổ. “Ai mà biết được cây Đũa phép Cơm nguội đang ẩn giấu chỗ nào? Con đường truyền lưu tắc tị khi tới tay Arcus và Livius. Ai mà biết được ai trong hai người đó thực sự đánh bại Loxias, và ai đã lấy cây đũa phép? Và ai có thể nói được kẻ nào có thể đánh bại hai người đó chứ. Hỡi ơi, lịch sử không nói cho chúng ta biết.”
Im lặng một lúc, cuối cùng Hermione hỏi giọng hơi cứng. “Bác Lovegood, gia đình Peverel; có liên quan gì đến những Bảo bối Tử thần không?”
Ông Xenophilius có vẻ giật mình trong khi có điều gì đó lướt qua trí nhớ Harry, nhưng nó không nắm bắt kịp. Peverell… nó từng nghe cái tên này trước đây…
“Vậy mà nãy giờ cô nương xí gạt tôi!” Ông Xenophilius nói, lúc này đã ngồi khá thẳng lưng trên cái ghế bành và trợn tròn mắt ngó Hermione. “Tôi cứ tưởng cô là lính mới trong cuộc Tìm kiếm Bảo bối chớ! Nhiều người tìm kiếm trong chúng ta tin rằng dòng họ Peverell có liên quan hoàn toàn – hoàn toàn – đến những Bảo bối!”
“Dòng họ Peverell là ai?” Ron hỏi.
“Đó là cái tên trên bia mộ có khắc biểu tượng đó, ở Thung lũng Godric,” Hermione nói, vẫn chăm chú nhìn ông Xenophilius. “Ignotus Peverell.”
“Đúng chóc!” ông Xenophilius nói, ngón tay trỏ của ông giơ lên ra cái điều thông thái lắm. “Dấu hiệu về những Bảo bối Tử thần trên mộ Ignotus là bằng chứng hung hồn!”
“Về chuyện gì?” Ron hỏi.
“Ủa, thì chuyện ba anh em trong cổ tích đúng là ba anh em nhà Peverell: Antioch, Cadmus và Ignotus. Họ chính là chủ nhân nguyên thủy của những Bảo bối Tử thần!”
Liếc thêm một cái nữa ra ngoài cửa sổ, ông Xenophilius đứng dậy, và đi về phía cầu thang xoắn.
“Các cháu ở lại ăn tối nha?” Ông nói vọng lên khi lại một lần nữa biến mất dưới cầu thang. “Ai ai cũng hỏi xin công thức chế biến món ăn Phồng nọc Nước ngọt của gia đình chúng tôi.”
“Có lẽ để trình cho Phòng Ngộ độc ở bệnh viện Thánh Mungo!” Ron nói thầm. Harry chờ đến khi tụi nó có thể nghe tiếng ông Xenophilius đi lại trong nhà bếp
dưới lầu rồi mới nói.
“Bồ nghĩ sao?” Nó hỏi Hermione.
“Ôi, Harry ơi,” cô bé nói vẻ ngao ngán. “Một đống rác nhảm nhí. Đây không thể là ý nghĩa thực sự của ký hiệu được. Đây chỉ là suy diễn kỳ quái của ông ấy mà thôi. Thiệt là mất thì giờ.”
“Mình nghĩ đây là người đã mang cho tụi mình mấy con Khụt khịt Sừng nát,” Ron nói.
“Bồ cũng không tin hả?” Harry hỏi Ron.
“Hông, chuyện đó cũng giống mấy cái chuyện cổ tích người ta kể cho trẻ con để dạy tụi nó bài học gì đó, đúng không? ‘Đừng đi gây sự, đừng có đánh nhau, đừng có vọc phá những thứ tốt nhất là cứ để yên! Chỉ nên cụp mặt xuống, an phận thủ thường, thế là ổn cả.’ Nhưng nghĩ kỹ thì,” Ron nói thêm, “có lẽ chuyện này là lý do khiến cây Đũa phép Cơm nguội bị coi là xúi quẩy.”
“Bồ đang nói chuyện gì vậy?”
“Chẳng phải đó là một trong những điều mê tín dị đoan sao? ‘Sanh tháng năm lấy thằng Muggle,’ ‘Ếm bùa lúc chạng vạng, giải hạn lúc nửa đêm,’ ‘Đũa phép Cơm nguội, chỉ tổ bại xuội’. Chắc bồ đã từng nghe rồi, má mình có cả kho mấy thứ đó.”
“Harry và mình sinh trưởng trong gia đình Muggle,” Hermione nhắc Ron. “Tụi này đựơc dạy những dị đoan khác.” Cô bé thở dài thườn thượt khi một mùi hăng hắc bốc lên từ nhà bếp. Việc Hermione nổi sùng với ông Xenophilius cũng có cái hay, cô bé dường như quên béng là mình đang giận Ron. “Mình nghĩ bồ đúng,” Hermione nói với Ron. “Đó rõ ràng chỉ là một câu chuyện luân lý, dạy ta quà tặng nào là tốt nhất, thứ mà ta nên chọn là…”
Cả ba đứa thốt ra cùng một lúc: nhưng Hermione nói, “tấm Áo khoác Tàng hình”, Ron nói, “cây Đũa phép Cơm nguội,” và Harry nói “Viên đá.”
Tụi nó nhìn nhau, nửa ngạc nhiên, nửa thú vị.
“Đành rằng bồ thể nào cũng nói là tấm Áo khoác Tàng hình,” Ron nói với Hermione, “nhưng bồ đâu cần phải tàng hình nếu đã có cây Đũa phép Cơm nguội. Một cây đũa phép vô địch Hermione à.”
“Tụi mình đã có tấm Áo khoác Tàng hình rồi,” Harry nói.
“Và hẳn mấy bồ phải nhận ra, nó đã giúp tụi mình thiệt là nhiều!” Hermione nói. “Trong khi cây đũa phép chỉ tổ chuốc thêm rắc rối.”
“Chỉ rắc rối khi nào bồ hét toáng lên cho thiên hạ biết về nó,” Ron cãi lại. “Chỉ khi nào bồ khờ tới mức nhảy nhót lung tung phe phẩy đũa phép trên đầu và hát hò ‘tôi có cây đũa phép vô địch nè, ai tưởng mình ngon thì lại đây thử tài coi’. Miễn là bồ giữ mồm giữ miệng…”
“…Ừ, vậy bồ có giữ mồm giữ miệng được không?” Hermione nói, vẻ nghi ngờ. “Bồ biết đó, ổng nói đúng có một điều duy nhất là từ mấy trăm năm nay đã có những câu chuyện kể về những cây đũa phép quyền năng thượng thừa.”
“Có hả?” Harry hỏi.
Hermione có vẻ tức điên lên được: cái vẻ giận hờn thân thiết dễ thương đến nỗi Ron và Harry nhe răng cười với nhau.
“Cây Gậy Tử thần, Cây Đũa phép Định mệnh, trải suốt bao thế kỷ chúng nổi lên dưới cái tên này hay tên khác, thường là trong tay một số phù thủy Hắc ám khoác lác về chúng. Giáo sư Binns có nhắc tới một số cây đũa phép đó, nhưng… ôi, toàn đồ nhảm nhí. Đũa phép chỉ tài giỏi cỡ phù thủy sử dụng chúng là cùng. Một số phù thủy chỉ khoái khoe khoang là cây đũa phép của họ to hơn tốt hơn đũa phép phù thủy khác.”
“Nhưng làm sao bồ biết,” Harry nói, “những cây đũa phép đó – cây Gậy Tử thần, cây Đũa phép Định mệnh – lại không phải là cùng một cây, nổi lên trong suốt bao thế kỷ với những cái tên khác nhau?”
“Nếu tất cả những cây đũa phép đó thực ra chỉ là cây Đũa phép Cơm nguội do Tử thần làm ra thì sao?” Ron nói.
Harry bật cười: cái ý tưởng lạ lùng mà nó vừa nghĩ đến, xét cho cùng, thiệt khôi hài. Cây đũa phép của nó, nó tự nhắc mình, cho dù có làm được gì vào cái đêm Voldemort rượt đuổi nó trên trời, thì cũng do ông Ollivander làm ra bằng gỗ nhựa ruồi, chứ không phải bằng gỗ cơm nguội. Và nếu cây đũa phép đó đã từng bất khả chiến bại, thì là sao lại bị gãy đôi?
“Vậy tại sao bồ lại chọn viên đá?” Ron hỏi Harry.
“À, nếu mình có thể đem người chết trở về dương gian, mình có thể gặp lại chú Sirius… thầy Mắt Điên… thầy Dumbledore… ba má mình…”
Cả Ron lẫn Hermione đều không mỉm cười.
“Nhưng theo Beedle Người Hát Rong thì họ đâu có muốn trở về, đúng không?” Harry nói, ngẫm nghĩ về câu chuyện mà tụi nó vừa nghe. “Mình không nghĩ còn cả đống những câu chuỵên khác về một viên đá có thể dựng người chết dậy, có không há?” nó hỏi Hermione.
“Không” Hermione buồn bã trả lời. “Mình không tin là có ai khác ngoại trừ ông Lovegood lại tự lừa bản thân là có chuyện đó. Beedle có lẽ mượn ý tưởng từ Hòn đá Phù thủy; bồ cũng biết đấy, thay vì một hòn đá giúp bồ bất tử, thì là một viên đá đảo ngược cái chết.”
Mùi bốc lên từ nhà bếp càng lúc càng gắt hơn. Mùi gì giống như mùi quần đùi cháy. Harry tự hỏi liệu có thể chỉ ăn vừa đủ những thứ ông Xenophilius đang nấu để đừng làm phật ý ông không.
“Nhưng còn tấm Áo khoác Tàng hình thì sao?” Ron thong thả hỏi. “Mấy bồ có nhận thấy là ông ấy nói đúng không? Mình đã quá quen với tấm Áo khoác của Harry và nó tốt đến nỗi mình không hề nghĩ ngợi thắc mắc gì hết. Mình chưa bao giờ nghe nói đến một cái nào giống như tấm Áo khoác của Harry. Không thể sai được. Tụi mình chưa bao giờ bị phát hiện khi mặc nó…”
“Dĩ nhiên là không… tụi mình vô hình khi mặc nó mà Ron!”
“Những tất cả những điều ông ấy nói về những tấm áo khoác là đúng, và đâu chỉ chúng chỉ đáng giá mười cái một Knut! Trước giờ mình chưa hề gặp nhưng mình cũng nghe những chuyên về những cái áo khoác mất linh dần khi cũ đi, hay áo khoác bị bùa chú xé toạc thành lủng lỗ. Tấm Áo khoác vốn là của ba Harry, vậy thì nó cũng không hẳn là mới, đúng không, vậy mà nó thiệt là… hoàn hảo!”
“Ừ, cũng đúng, nhưng Ron à, viên đá…”
Trong lúc Ron và Hermione rù rì bàn cãi, Harry đi quanh phòng chỉ lắng nghe có một tai. Khi đến cầu thang xoắn nó lơ đãng ngước mắt nhìn lên tầng trên nữa và hết hồn ngay. Gương mặt của chính nó đang nhìn lại nó từ trên trần của căn phòng bên trên. Sau một lúc hoang mang nó nhận ra cái đó không phải là một tấm gương, mà là một bức tranh. Tò mò, nó bắt đầu leo lên cầu thang.
“Harry, bồ đang làm gì vậy? Mình nghĩ bồ không nên dòm ngó quanh quất khi ông ấy không có mặt ở đây!”
Nhưng Harry đã lên tới tầng kế. Luna đã trang hoàng trần phòng ngủ của cô bé bằng những gương mặt đựơc vẽ một cách xinh xắn: Harry, Ron, Hermione, Ginny va Neville. Những gương mặt này không di chuyển kiểu những bức chân dung ở trường Hogwarts, nhưng chúng cũng có pháp thuật nào đó kiểu như vậy: Harry nghĩ những gương mặt đó đang thở. Có một thứ có vẻ như những mắt xích bằng vàng nhuyễn kết quanh mấy bức tranh nối kết chúng lại với nhau, nhưng khi xem xét kỹ chừng một phút, Harry nhận ra, những mắt xích đó thực ra là một từ đựơc viết đi viết lại hàng ngàn lần bằng mực nhũ vàng: bạn… bạn… bạn…
Harry cảm thấy tình thương mến đối với Luna dâng trào. Nó nhìn quanh căn phòng. Bên cạnh giường có một tấm hình lớn của cô bé Luna còn nhỏ xíu và một người đàn bà rất giống cô bé. Hai người trong hình đang ôm ấp nhau. Luna trong hình ăn mặc coi bộ chải chuốt hơn Luna ngoài đời , mà Harry vẫn thấy. Tấm hình bám đầy bụi, điều này khiến Harry lấy làm lạ. Nó chăm chú nhìn quanh. Có gì đó không ổn. Tấm thảm xanh nhạt cũng phủ đầy bụi. Trong tủ quần áo hé mở chẳng thấy có quần áo gì cả. Giường thì có vẻ lạnh lẽo không hơi người, như thể nhiều tuần rồi chẳng có ai nằm cả. Một mạng nhện giăng ngang khung cửa sổ gàn nhất trên nền trời màu đỏ như máu.
“Có chuyện gì sao?” Hermione hỏi khi Harry leo xuống cầu thang xoắn, nhưng nó chưa kịp trả lời thì ông Xenophilius đã từ nhà bếp lên tới đầu cầu thang, tay bưng một cái khay đựng mấy chén canh.
“Bác Lovegood,” Harry nói, “Luna đâu?”
“Cháu nói gì?”
“Luna đâu?”
Ông Xenophilius khựng lại ngay bậc trên cùng của cầu thang.
“Tôi… tôi đã nói với các cháu rồi. Con bé đang ở dưới Cầu Đáy, câu Phồng nọc.” “Vậy sao bác chỉ dọn có bốn phần trên cái khay đó?”
Ông Xenophilius cố gắng nói, nhưng chẳng có âm thanh nào được thoát ra. Tiếng động duy nhất là tiếng xành xạch liên tục của cái máy in, và tiếng lách cách khe khẽ phát ra từ cái khay vì tay ông Xenophilius run lẩy bẩy.
“Cháu cho là Luna đã không ở nhà suốt mấy tuần rồi.” Harry nói. “Tủ quần áo của bạn ấy trống trơn, giường của bạn ấy không ai nằm. Bạn ấy đâu, và tại sao bác cứ ngó chừng ra cửa sổ?”
Ông Xenophilius buông cái khay. Mấy cái chén rớt xuống và bể tan tành. Harry, Ron và Hermione rút đũa phép của tụi nó ra. Ông Xenophilius cứng người, bàn tay của ông sắp thò vào túi áo. Đúng lúc đó cái máy in nổ một tiếng lớn khủng khiếp và vô số tờ tạp chí Lẻ Lý Sự từ dưới tấm khăn trải bàn tuôn ào ào xuống sàn, cuối cùng cái máy in nín khe. Hermione cúi xuống và lượm lên một tờ tạp chí, cây đũa phép của cô bé vẫn chĩa vào ông Xenophilius.
“Harry, coi nè.”
Harry sải bước tới bên Hermione hết sức nhanh xuyên qua đám hỗn độn. Trang nhất Kẻ Lý Sự in hình chính nó kèm theo mấy chữ “Kẻ Gây Rối Số Một” và kèm ghi chú về số tiền thưởng.
“Vậy là Kẻ Lý Sự đang chuyển một bước ngoặt mới hả?” Harry lạnh lùng hỏi, đầu nó suy tính thiệt nhanh. “Đó là điều ông đã làm khi ra vườn, phải không, ông Lovegood? Gởi cú cho Bộ phải không?”
Ông Xenophilius liếm môi.
“Chúng bắt Luna của tôi,” ông thì thào, “vì những điều tôi đã viết. Chúng bắt Luna của tôi và tôi không biết con bé ở đâu, chúng đã làm gì con bé. Nhưng chúng có thể trả Luna về cho tôi nếu tôi… nếu tôi…”
“Nộp mạng Harry,” Hermione nói nốt giùm ông ta.
“Đừng hòng,” Ron thẳng thừng nói, “Tránh đường ra, tụi này đi đây.”
Ông Xenophilius trông có vẻ hãi hung, già đi một trăm tuổi, môi ông cong lên thành một cái nhếch mép đểu kinh khủng.
“Chúng tới đây ngay bây giờ, tôi phải cứu Luna. Tôi không thể mất Luna,” ông ta thì thào. “Cậu không được đi.”
Ông dang tay ra đứng trước cầu thang, và Harry chợt nhìn thấy hình ảnh của má nó hành động tương tự trước cái nôi của nó.
“Đừng buộc chúng tôi phải xúc phạm ông,” Harry nói, “Tránh ra, ông Lovegood.” “HARRY!” Hermione gào to.
Những bóng người cỡi chổi bay xuyên qua khung cửa sổ. Ngay khi ba đứa tụi nó rời mắt khỏi ông Xenophilius, ông ta rút ngay ra cây đũa phép. Harry kịp thời nhận ra sai lầm của tụ nó. Nó lao mình sang một bên, đẩy Ron và Hermione ra khỏi tầm nguy hiểm khi bùa Choáng của ông Xenophilius phóng ngang qua căn phòng đánh trúng cái Sừng Nổ.
Một vụ nổ kinh thiên động địa. Âm thanh của nó dường như làm tanh bành căn phòng. Những mảnh vụn của gỗ, giấy và gạch vỡ bay tứ tung, cùng với một đám mây dày đặc bụi trắng. Harry bay vọt lên không trung rồi rớt đạch xuống sàn, không còn nhìn thấy gì nữa vì xà bần rớt như mưa xuống người, nó phải đưa hai tay lên che đầu. Nó nghe tiếng Hermione gào, tiếng Ron thét, và một loạt những tiếng ạch đụi trên nền kim loại canh cách chát chúa báo cho nó biết là ông Xenophilius vừa bị văng bật ra và té ngửa xuống cầu thang xoắn.
Nửa người vùi trong đống xà bần, Harry cố gắng tự nhấc người lên. Nó hầu như không thể thở hay thấy gì vì bụi bặm. Một nửa trần phòng đã sập xuống và chân giường của Luna thòng xuống qua cái lỗ. Bức tượng bán thân của bà Rowena Ravenclaw nằm bên cạnh nó bị mẻ hết nửa mặt và mảnh vụ của miếng giấy da bị xé bay lơ lửng trong không gian, và phần lớn cái máy in đã ngã chỏng gọng qua một bên, chắn ngang lối cầu thang từ nhà bếp đi lên. Lúc đó một cái dáng trăng trắng đi tới gần, và Hermione, bụi trắng phủ kín trông như một bức tượng thứ hai, ép ngón tay lên môi.
Cửa ở tầng dưới bị tông mở ra.
“Tao đã chẳng bảo mày là không cần phải gấp gáp sao, Travers? Một giọng nói ồ ề vang lên. “Tao đã chẳng bảo mày là lão cà chớn này chỉ la sảng như mọi khi sao?”
Một tiếng đùng vang lên và một tiếng rú đau đớn phát ra từ ông Xenophilius. “Không… không… trên lầu… Potter!”
“Ông đã nói với mày hồi tuần rồi cơ mà, Lovegood, chúng ông không trở lại đây vì bất cứ thông tin vớ vẩn nào nữa! Mày nhớ tuần trước không? Khi mày muốn chuộc con gái mày bằng cái khăn trùm đầu máu me ngu xuẩn đó? Và tuần trước nữa…” một tiếng đùng khác và một tiếng rú khác. “… khi mày tưởng chúng ông sẽ trả lại con gái cho mày nếu mày đưa ra bằng chứng cho thấy là có con “Khụt Khịt…” đùng “…Sừng…” đùng “…Nát?”
“Không… không… tôi van xin các ông!” ông Xenophilius khóc nức nở. “Potter thiệt mà!”
“Và bây giờ mày chỉ gọi chúng ông tới đây để thách thức và nổ banh chúng ông hả?” Tên Tử Thần Thực Tử gầm lên, và rồi một tràng những tiếng đùng đùng xen lẫn tiếng thét đau đớn của ông Xenophilius.
“Chỗ này có vẻ như sắp sập rồi, Selwyn,” giọng nói thứ hai trầm tĩnh vang vọng lên cầu thang xiêu vẹo. “Cầu thang đã bị chắn hoàn toàn. Thử dọn quang đi được không nhỉ. Dám khiến cho chỗ này sập luôn.”
“Đồ nói láo rác rưởi!” Gã phù thủy tên Selwyn hét. “Cả đời mày chưa bao giờ nhìn thấy Harry Potter, phải không? Tưởng dụ dỗ chúng ông đến đây để giết chúng ông hả? Và mày tưởng làm vậy là có thể đem con gái mày về hả?”
“Tôi thề… tôi thề… Potter ở trên lầu!”
“Hiện người ra!” Giọng nói ở chân cầu thang hô thần chú. Harry nghe tiếng hớp hơi hoảng hốt của Hermione, và nó có cảm giác kỳ cục là có cái gì đó sà xuống đầu nó, bóng của cái đó chùm kín thân thể nó.
“Đúng là có ai đó ở trên lầu, Selwyn à.” Gã thứ hai đột ngột nói.
“Potter đó, tôi cam đoan với ông đó là Potter.” Ông Xenophilius thổn thức. “Làm ơn… làm ơn… trả Luna về với tôi, chỉ cần trả Luna cho tôi…”
“Mày có thể đòi lại đứa con gái của mày, Lovegood,” Selwyn nói, “nếu mày leo lên cái cầu thang đó và đem Harry Potter xuống đây cho ông. Nhưng nếu đây là một âm mưu, một trò bịp, nếu mày có đồng bọn rình rập trên đó để phục kích chúng ông, chúng ông sẽ để dành một thẻo của con gái mày cho mày chôn.”
Ông Xenophilius rên lên một tiếng sợ sệt và tuyệt vọng. Rồi vang lên tiếng chân chạy lật đật cùng tiếng ạch đụi, ông Xenophilius đang cố gắng trèo qua đống xà bần trên cầu thang.
“Đi thôi,” Harry thì thầm. “Tụi mình phải ra khỏi chỗ này.”’
Nó bắt đầu tự bới mình ra thừa lúc những tiếng động mà ông Xenophilius gây ra trên cầu thang át đi tiếng động nó gây ra. Ron bị vùi sâu hơn Harry. Harry và Hermione trèo, hết sức khẽ khàng, lên đống tan hoang chỗ Ron nằm, cố gắng nạy một ngăn tủ ra khỏi chân Ron. Trong lúc ông Xenophilius đùng đoàng ì ạch trèo lên càng lúc càng gần, Hermione bèn tìm cách giải thoát Ron bằng bùa Nhấc bổng.
“Được rồi,” Hermione thở ra, khi cái máy in bể chắn ngang đầu cầu thang bắt đầu rung rinh. Ông Xenophilius chỉ còn cách tụi nó có vài bước. Hermione vẫn còn trắng bệch vì bụi. “Bồ có tin mình không, Harry?”
Harry gật đầu.
“Vậy thì được,” Hermione thì thầm. “Đưa mình tấm Áo khoác Tàng hình. Ron, bồ mặc vô đi.”
“Mình hả? Nhưng Harry…”
“Làm ơn, Ron! Harry, nắm chặt tay mình, Ron, nắm chặt vai mình.”
Harry đưa tay trái của nó ra. Ron biến mất dưới tấm Áo khoác Tàng hình. Cái máy in đang chặn lối cầu thang rung mạnh. Ông Xenophilius đang cố dùng bùa Nhấc bổng chuyển cái máy ra chỗ khác. Harry không biết Hermione còn chờ đợi điều gì.
“Nắm chặt nghe,” cô bé thì thầm. “Nắm chặt… tích tắc nữa thôi…” Gương mặt trắng bệch của ông Xenophilius vừa thò ra trên đầu tủ chén.
“Nhớ lung tung!” Hermione hô lên khi chĩa cây đũa phép của mình vào mặt ông Xenophilius trước, rồi chĩa xuống cái sàn dưới chân tụi nó. “Lún sâu!”
Cô bé đã làm nổ một lỗ lớn giữa sàn căn phòng khách. Tụi nó rớt xuống như mấy cục đá. Harry vẫn nắm chặt tay Hermione để được toàn mạng, bên dưới vang lên tiếng gào thét, và nó thoáng thấy hai gã đàn ông đang cố tránh chỗ khi những khối lượng kếch xù những xà bần và bàn ghế gãy từ tấm trần bể nát rớt xuống ào ào quanh chúng. Hermione xoay mình giữa không trung và tiếng ngôi nhà sụp đổ vang lên như sấm rền bên tai Harry khi Hermione một lần nữa lôi nó vào cõi tối thui.