Editor: Ngày Đẹp Tươi
“Quái lạ!! Cô ấy lại đi đâu rồi?” Văn Chi đứng trước quầy bar phòng ăn Ngự Tôn, không ngừng cầm điện thoại bàn, gọi điện thoại cho Hân Di, nhưng bấm thế nào, chuông điện thoại di động vẫn vang lên, nhưng cuối cùng vẫn không có người bắt máy.
“Làm gì a!! Không đi làm việc! Chê thời gian dài phải không? Có phải muốn đeo hai túi hai bên của bộ phận cây xanh, đi cắt cỏ hay không?” Trần Mạn Hồng trong nháy mắt ôm vai, nhíu mày bất mãn xuất hiện, nhìn cô.
“Không phải đâu!” Văn Chi tức khắc mang theo một chút lấy lòng nhìn về phía Trần Mạn Hồng cười rộ lên nói: “Cô ấy nói với tôi, tối nay cùng tôi đixem phim! Thế nhưng lại sợ quản lý không cho đi, liền quay lại làm, nhìn thấy quản lý lập tức xin nghỉ! Tôi còn phải xem, cô ấy rốt cuộc có thời gian hay không a!”
Trần Mạn Hồng tức giận nhìn cô, nói thẳng: “Cô cho rằng ai cũng như tôi vậy, giờ làm việc cho các người gọi điện thoại, đùa giỡn a? Kỳ Gia Minh lúc làm việc, tính nguyên tắc rất nặng!! Công việc chính là công việc! Hiện tại tiệc ngoài trời bên kia, một đống chuyện còn phải làm, còn vào lúc này, tính tối nay đi xem phim sao? Hôm nay tăng ca, chỗ nào cũng không cho đi!!”
“A!!” Văn Chi một trận kêu khổ, khẩn trương nói: “Tăng ca?”
“Đúng!! Tăng ca!!” Trần Mạn Hồng tức giận nói xong, liền trực tiếp nói: “Lập tức thay đồng phục cho tôi, sau đó đến giúp tiệc ngoài trời!!”
“Vâng!” Văn Chi đáp lại xong, đành phải khổ sở than thở, xoay người đi về phía phòng ăn ngoài trời trợ giúp.
Biển cả mênh mông rộng lớn, bọt sóng cuộn trào, hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời rực rỡ, chiếu rọi ngoài khơi xa lấp lánh!
Vô số những cây dừa, ở bên kia bãi cỏ, đón gió nhẹ nhàng, rào chắn bằng gỗ lim, với những hoa văn đặc thù, được chạm trổ ra ý nghĩa tình nộng ý đầm ngày hè.
Bãi cỏ thật lớn, khắp nơi bày vô số những bàn tiệc dài màu trắng, hơn mười nhân viên làm việc, mặc đồng phục thuần một màu đen, mỉm cười bưng giá cắm nến trắng, còn bài trí khăn ăn màu xanh nhạt được thêu thủ công của khách sạn, lại trải qua những thủ pháp đặc thù, gấp thành hai chiếc lá, ở giữa đặt một đóa hoa sen màu hồng phấn bên cạnh khăn thêu, như đóa hoa sen thanh thuần động lòng người, rất nhiều đóa nở rộ đặt trước chỗ ngồi dự tiệc, tỏa ra một hương thơm mê người.
Đây là do bộ phận tuyên truyền cùng bộ phận sáng tạo, nghĩ ra khái niệm khăn ăn bốn mùa, thời gian chính thức thông qua, là đầu hè, hoàn thành việc chọn lọc những công nghệ thêu dệt, đến cuối hè, những lá sen kia đang dần héo tàn, lá phong lại càng lúc càng đậm màu, càng lúc càng xanh, có nhiều chỗ phần đuôi, mở rộng ra một chút hồng, như một chút không lưu tâm của mùa thu.
Rất nhiều nhân viên làm việc, nhao nhao nâng những ly rượu màu hồng óng ánh gần 1,5m, mặt trên đặt loại nước hoa thuần mỹ mà Tưởng Tuyết Nhi tự mình nghiên cứu chế ra, rất nhiều nữ nhân viên phục vụ, mỗi người với gương mặt thanh thuần động nhân, nhao nhao tươi cười ngọt ngào, ôm từng bó hoa bách hợp hình cầu, đặt giữa ly thủy tinh to lớn, nhìn cánh hoa ngâm trong nước hoa, vẫn trắng như tuyết...
“Thơm quá a...” Nữ nhân viên phục vụ sôi nổi tiến lên, đứng trước ly cao 1,5m ngửi mùi nước hoa này, đều cảm nhận cuộc sống đầy lãng mạn.
Mười nam nhân viên, bắt đầu đẩy tới một xe ăn lớn gấp mười so với bình thường, đẩy vào giữa phòng tiệc, vén tấm vải trắng ra, lập tức liền nhìn thấy vô số táo, đào tiên, dâu tây được khoét thành những khối thịt quả tròn tròn, hệt như một tòa tháp nghìn tầng, vô cùng rực rỡ đắp lên, đỉnh tháp có một cái cửa rất nhỏ, để sau bữa ăn, nhóm khách mời có hứng thú, sẽ thưởng thức rượu trái cây!!
Rượu trái cây Pháp, danh tiếng thế giới, bình thường dùng để uống sau bữa ăn, độ cồn cao trên dưới 50 đến 65 độ, lại tỏa ra mùi hương chua chua ngọt ngọt của trái cây cường liệt mà kích thích, thập phần bá đạo, nhất là loại rượu Alps mà mọi người hết sức yêu quý, những vị khách nam sau bữa ăn, sẽ uống vài ly rượu trái cây, vừa hưởng thụ cuộc sống, vừa đàm luận những vấn đề có chiều sâu, phụ nữ thì sẽ dùng loại rượu bọt hương chocolate hoặc hương sữa, mang đến cảm giác vô cùng mãnh liệt cùng mê người!
Loại rượu trái cây Pháp khiến người ta rất chú ý, do Bác Dịch tự mình chế riêng, lúc dịch rượu từ trong ống róc rách chảy ra, lướt qua vô số mùi hương trái cây, có tác dụng thức tỉnh con người!
Khối trái cây phía dưới cùng với viên tuyết đang được làm lạnh dưới xe ăn, đang không bốc hơi những làn khói lạnh, ba nhân viên vô cùng nhanh chóng chuyển tới một cái lồng thủy tinh, thật cẩn thận đậy lên xe ăn, không cho quá nhiều các-bon-đi ô-xít tiếp xúc với thịt quả, vô số chai rượu trái cây, đang dần được đẩy tới, nhân viên thật cẩn thận chuyển vào trong xe ăn, đặt vào trong kệ ướp lạnh!!
Rất nhiều rượu sherry, là dịch rượu biểu tượng cho đất nước Tây Ban Nha, thong thả được đẩy ra, từng được Shakespeare mệnh danh là loại rượu sherry ẩn giấu ánh mặt trời Tây Ban Nha bên trong chai, nó vẫn được ca tụng cùng thưởng thức bởi sự thuần khiết, nhẹ nhàng, sáng rực, hoạt bát động lòng người của người thiếu nữ, nhưng những loại sherry có niên đại lớn hơn, lại vừa có sự ưu nhã của một thiếu nữ hạnh phúc, cảm giác giống như đóa hoa hồng trắng tiên diễm mà trân quý, hương thơm mềm mại kéo dài, mang người ta trở về chốn xưa vô tận.
Nhã Tuệ đang trong phòng tiệc trước sau đều bận rộn, thỉnh thoảng nhìn nhân viên làm việc thật cẩn thận đặt đĩa tròn, còn có các nhân viên đem tổng cộng bảy mươi loại ly rượu đỏ, sôi nổi đặt trên một bàn ăn dài nào đó, để cho các vị khách đặc biệt yêu cầu có thể lựa chọn, vì hôm nay là thịnh yến rượu, lại càng đặc biệt là yến hội cử hành vì cuộc tổng tuyển cử, nên càng cần một bữa tiệc có tính chuyên nghiệp!!
“Tình hình bên phòng bếp thế nào?” Nhã Tuệ tay cầm bộ đàm, dò hỏi tình hình phòng bếp, tay bất giác nhấn chiếc máy vi tính được bài trí trên bàn ăn nào đó, mở camera giám sát, vừa vặn nhìn thấy phòng bếp đang đem vi cá và bột mì hình dạng như chiếc võng, hướng vào trong dầu nóng đen chiên lên, trong nháy mắt tạo thành một hình vòm như chiếc võng, một người đầu bếp khác lập tức cầm miếng thịt bò đông lạnh lên, thái nhỏ thành từng sợi, lại dùng loại tương đặc thù trộn lên, liền trực tiếp dùng thìa nhỏ, thật cẩn thận đem sợi thịt bò, múc đổ vào trong đĩa cầu vòm kia, lại đem một hoa tuyết làm từ lòng trắng trứng gà, cẩn thận đặt lên trên thịt bò và vây cá cầu vòm, quả thực là trông vô cùng đẹp mắt!!
“Xem ra, có vẻ rất ngon đấy! Tôi thích ăn nhất món thịt bò trộn tương do thầy làm, cho thêm một chút lòng trắng trứng gà bên trong, rất trơn mềm!!” Có một nhân viên phục vụ thật vui vẻ ngửa mặt, hưng phấn nuốt nước miếng ực một tiếng!!
Nhã Tuệ nghe lời này, lập tức bất đắc dĩ nhìn về phía nhân viên phục vụ này, cười rộ lên nói: “Thích ăn sao! Hôm khác đi qua ủng hộ phòng ăn Nhã Các?”
“Không muốn!!” Nhân viên phục vụ tức khắc mở to mắt, kêu lên: “Món đồ ăn nho nhỏ này đã hai ngàn đồng một đĩa a!!”
“Đây là giá bên ngoài! Chúng ta có thể coi như cô là người nội bộ!” Nhã Tuệ lại đùa cô cười nói.
“Quản lý Lưu đừng có dụ dỗ tôi!” Nhân viên phục vụ này vội vàng ừng ực mà rời đi.
Nhã Tuệ nhìn cô bỏ đi, lại bật cười một hồi, mới ngẩng đầu nhìn về phía bãi cỏ lớn, đã trải ra vài chục tấm vải tiệc màu trắng, cô liền trầm mặc nghĩ: Khả Hinh đêm nay bận như vậy, cô ấy liệu có thể tham dự tiệc không đây?
“Nhã Tuệ!!” Kỳ Gia Minh lúc này, nhanh chóng đi tới, nhìn về phía Nhã Tuệ, khẩn trương nói: “Có chuyện thực sự không ổn rồi!”
“Chuyện gì không ổn?” Nhã Tuệ kỳ quái nhìn về phía Kỳ Gia Minh, hỏi.
Kỳ Gia Minh trời ơi kêu một tiếng, trực tiếp bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết tình huống thế nào, Hân Di bỗng nhiên rơi vào đáy biển của phòng ăn Hải Dương chúng tôi, thiếu chút nữa bị cá mập ăn thịt!”
“A!” Nhã Tuệ trong nháy mắt thở dốc vì kinh ngạc, tròng mắt đều muốn rơi ra, khẩn trương gọi: “Tại sao có thể như vậy? Vậy Hân Di có khỏe không?”
“Người thì không có việc gì, nhưng đã bị dọa đến mức thần trí có chút mơ hồ!” Kỳ Gia Minh bởi vì chuyện này, cũng thập phần phiền não nói: “Hiện tại đang được đưa đến bệnh viện, tôi bởi vì lo lắng muốn đi theo! Tối nay có lẽ tôi không có cách nào giúp cô!”
“Không có việc gì!! Anh mau đi giúp cô ấy, chuyện của tôi xong, cũng lập tức đi thăm cô ấy!” Nhã Tuệ sốt ruột nói.
“Được được được!! Tôi đi trước a!!” Kỳ Gia Minh nói xong, liền nhanh chóng xoay người rời đi, hai tròng mắt lại lóe ra, nhìn hoa hồng trắng trên bàn ăn cơm, lại lập tức trầm mặc rời khỏi.
Tại cánh cửa sổ sát đất nào đó, một bóng dáng nhợt nhạt, chính hướng bên này nhìn qua.
Như Mạt mặc váy dài cúp ngực trắng, tóc búi cao thanh nhã, bên trái cắm một đóa bách hợp tươi tắn, xinh đẹp như tiên, say lòng người, cô mở to đôi mắt mộng ảo, giống như yêu tinh hoang tưởng trên thế giới này, nhìn về phía tiệc ngoài trời phía bên kia, ngập tràn những dải lụa trắng, đang đón gió nhẹ đong đưa, trên mặt cô bộc lộ vài phần dịu dàng như nước mà mỉm cười, hiếm khi hồi tưởng lại thời khắc tính cách hồn nhiên của chính mình, thanh âm ngọt ngào, yếu ớt nói: “Ta cũng từng khát vọng có được một bữa tiệc như vậy, là tiệc hôn lễ của ta cùng Thiên Lỗi... Ta vẫn không ngừng không ngừng ảo tưởng, thế nhưng dần dần, ta phát hiện, đây rốt cuộc là vì cái gì? Ta vẫn đang không ngừng tác thành hạnh phúc của người khác.”
Sau lưng cô, đang nhìn về phía Như Mạt, mềm giọng nói: “Tiểu thư... Trời sắp tối rồi, cô phải đi thôi. Nghe nói bọn họ vẫn đang không ngừng tìm cô, nếu như cô tiếp tục ở chỗ này, sẽ gặp nguy hiểm!”
Như Mạt nghe lời này, cau mày lại, mặt đột nhiên trở nên có chút lạnh, yếu ớt nói: “Khách sạn Á Châu lớn như vậy, ta sẽ không xảy ra chuyện! Ta còn muốn xem màn diễn xuất tối nay?”
“Mọi thứ đêm nay, hãy giao cho chúng tôi!” Người ở phía sua cô, lại tôn kính nói: “Vì an toàn của cô, hãy đi thôi...”
“......” Như Mạt nghĩ nghĩ vấn đề này, mới yếu ớt hỏi: “Bên Ủy viên Lưu có hành động gì không?”
“Rượu đỏ ở Trang gia biến mất, Ủy viên Trương ra mặt cứu mọi người, hiện nay toàn bộ người đều án binh bất động(*), Thủ tướng vẫn đang bệnh nhẹ, dường như cũng không đếm xỉa đến, thế nhưng Tịnh Kỳ vẫn canh giữ ở bệnh viện, không cho phép bất kì kẻ nào tiếp cận Đường Chí Long, Đường Khả Hinh cũng được cao thủ thế giới, canh giữ bảo vệ, chúng tôi vì không biết chai rượu đỏ kia đang ở đâu, rất sợ có một chút gợn sóng, lập tức liền gây rối, cho nên tất cả cũng đều án binh bất động. Nhưng mà chúng tôi cảm thấy người của bọn họ, yên lặng đến mức làm cho người ta có chút khó hiểu, dường như đang đợi một sự kiện nào đó!” Cô ta nói thẳng.
(*): Không có động tĩnh gì, chờ cơ hội mới hành động.
Như Mạt lưu chuyển hai mắt, nghĩ đến việc tại biệt thự của Trang Hạo Nhiên trước đây, bọn họ xác thực quá mức bình tĩnh, cô nhăn mày, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ... Cuộc thi đấu rượu đỏ này, còn có những chuyện khác sẽ xảy ra? Đường Khả Hinh trên tay đã không còn rượu đỏ, Ủy viên Trương vì sao lại còn muốn cử người có sức nặng như vậy bảo vệ cô ta? Hoặc là, trên người của cô ta có giá trị lợi dụng!! Hoặc là, trên người cô ta có giấu rượu đỏ!”
Người phía sau cô, im lặng không lên tiếng.
Như Mạt lại nhàn nhạt nghĩ về chuyện này, sau khi do dự vài phần, mới căn dặn: “Cử người, điều tra kỹ về loại dịch rượu tham gia cuộc thi rượu đỏ lần này! Rốt cuộc có bao nhiêu loại rượu đỏ! Bao gồm từ vòng thi viết thứ nhất, đến dịch rượu bí mật trong vòng thứ ba, toàn bộ phải tra rõ ràng!! Làm không tốt...”
Cô sâu xa lạnh lùng nói đến đây, mặt trong nháy mắt ngước lên, hai tròng mắt tức khắc sáng ngời, mang theo vài phần hưng phấn, nói: “Chai rượu đỏ này có thể được giấu trong những dịch rượu đó!!”
“Vâng! Tôi lập tức đi điều tra!” Cô nói xong, liền nhanh chóng xoay người, muốn rời đi, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó xoay người, thập phần tôn kính nhìn Như Mạt nói: “Tiểu thư, còn có một việc, nhận được tin, tôi dường như nghe thấy, Tổng giám đốc Trang bên kia, đang bí mật điều tra thủ phạm vụ phóng hỏa hơn mười năm trước, hình như nhất định muốn cứu Đường Chí Long ra khỏi ngục giam!! Tổng giám đốc Trang tối hôm nay, sẽ đi đến hiện trường vụ phóng hỏa tại khách sạn năm sao trước đây, cùng cảnh sát phá án tham gia hơn mười năm trước, cùng nhau điều tra thăm dò khởi tố lại vụ án này!”
Như Mạt nghe lời này, hai tròng mắt chợt lóe, một suy nghĩ ác độc rất nhanh phát sinh ra!