Editor: Ngày Đẹp Tươi
Mưa rơi vẫn càng lúc càng lớn, đập vào lá chuối vang lên lộp bộp!!
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi nhấc chăn đệm lên, tay giữ chặt vết thương băng bó nơi lồng ngực, toàn thân đẫm mồ hôi khó chịu để cho Tiêu Đồng khoác chiếc áo sơ mi trắng cho mình, chậm chạp xuống giường...
“Ai!” Tiêu Đồng thoáng cái giữ được anh, đau lòng sốt ruột nói: “Anh muốn đi đâu a? Cô ấy có thể một lát nữa sẽ đến đây... Đừng khẩn trương như vậy!”
“Tôi ra ngoài đi dạo một chút...” Lãnh Mặc Hàn nhẹ hất tay, tránh Tiêu Đồng nâng, trên mặt đầy vẻ cố chấp, hai tròng mắt hiện lên ánh nhìn khó chịu, như chịu đựng đau đớn, cất bước đi ra ngoài phòng bệnh, mấy người Tô Lạc Hoành đang muốn vào lúc này, đi thăm Khả Hinh, lại nhìn thấy anh kiên trì kìm nén đau đớn, cũng kỳ quái hỏi: “Cậu thân thể không thoải mái, muốn đi nơi nào nữa?”
Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, chỉ nét mặt lãnh đạm, tay chống vết thương, trầm mặc đi ra ngoài...
“Cậu ta... Cậu ta muốn đi nơi nào vậy?” Tô Lạc Hoành nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi.
“......” Tiêu Đồng im lặng không lên tiếng, chỉ đứng giữa phòng bệnh, nhìn Lãnh Mặc Hàn xoay người bước qua cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, chịu đựng đau đớn đi về phía trước, cô bất đắc dĩ thở dài.
Hành lang dài mà trắng, vẫn quanh quẩn vô số y ta, còn có bệnh nhân kêu lên đau đớn, nhất là Mỹ Linh, trời sinh yêu vẻ đẹp, phát hiện cằm của mình nứt ra một chút, đang sống chết không muốn khâu, thực sự không muốn đi Hàn Quốc chỉnh dung... Lãnh Mặc Hàn tay giữ vết thương trước lồng ngực, đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía Mỹ Linh mặc trang phục bệnh nhân, cuộn tròn trên giường, ồn ào kêu lên, hai mắt anh lóe ra vài tia nhìn đau thương, nhưng vẫn trầm mặc đi về phía trước, người trước nay vẫn luôn hiên ngang bước nhanh như anh, bây giờ đi bộ lại có chút khó khăn...
Một trận sấm rền đánh xuống!!
Phòng bệnh riêng biệt phía bên này, đặt sau hòn non bộ, Lâm Bạch Bạch cùng Tiểu Nhu đang toàn thân đầy mồ hôi ngồi xổm trên mặt đất, đem vô số những con bò cạp từ hiệu thuốc lấy về, đặt một ít vào bên trong cối đá, bang bang bang bang không ngừng giã nhỏ thành bột, phía sau trong cái tô là canh thuốc mà bác Phúc đã dặn ba lần chưng ba lần phơi, từng đợt lửa mạnh, đem mùi thuốc bốc hơi lên, bay ra ngoài cửa sổ, vô số côn trùng rắn chuột ngửi thấy mùi vị này, nhao nhao lủi đi, thậm chí ngay cả một vài độc trùng ẩn nấp trong lá cỏ cũng nhanh chóng di chuyển...
Nhã Tuệ cũng ngồi xổm ở bên ngoài, đem thuốc viên bác Phúc dặn dò, toàn bộ giã nát, căn cứ theo tỉ lệ phân chia ra từng phần, thế nhưng giữa lúc cô muốn tìm thìa, lại phát hiện không thấy thìa đâu, liền kêu Tiểu Nhu đang trong bếp, nói: “Tiểu Nhu!! Thìa không có ở đây, có trong bếp hay không vậy?”
Tiểu Nhu đang cầm thìa thép, dùng sức quấy canh thuốc nồng đậm kia, nghe thấy lời Nhã Tuệ, cô a lên một tiếng, ném thìa, lau mồ hôi trên trán, sốt ruột nói: “Đúng rồi, cái thìa, tôi quên mua! Tôi lập tức đi mua!!”
Cô nói xong, liền vội vội vàng vàng cầm cây dù màu lam đậm bên cạnh lên, bước nhanh ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, một cơn mưa nặng hạt đập vào người cô, cô tức khắc bật dù, bước nhanh đi về phía trước...
Lãnh Mặc Hàn vừa cố gắng chống thân thể, chịu đựng cảnh cáo nghiêm trọng của Tô Thụy Kỳ, có thể sẽ nứt ra đau đớn, đang hướng theo hành lang dài uốn lượn bên này đi tới, lại ngẩng đầu, nhìn về phía một dáng người ôn nhu đang từ hòn non bộ bên kia đi tới, hai mắt anh cường liệt lóe lên, nhìn kỹ người trước mặt...
Tiểu Nhu đang sốt ruột che dù đi về phía bên này, lại ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước hành lang, một bóng dáng quen thuộc đứng đó, cô mở to đôi mắt, mặt đỏ bừng, vội vã che dù quay lại, muốn đi vào một con đường nhỏ khác ————
“Tiểu Nhu!!” Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, tay ấn chặt nơi lồng ngực, hơi bước nhanh đi ra khỏi hành lang, đón mưa to gió lớn, muốn đi về phía Tiểu Nhu, ai ngờ bước xuống một bước, lúc thân thể dùng lực gắng gượng để đứng vững, dải băng trắng trên lồng ngực trong nháy mắt nhuộm đỏ, vết thương cuối cùng bị xé rách, anh đau đớn không nhịn được thở hổn hển ————
Bóng người bên hòn non bộ, tức khắc dừng lại.
Tiểu Nhu nghe thấy tiếng thở khó chịu kia, cô thoáng cái sốt ruột che dù, xoay người, mở to đôi mắt, cư nhiên nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đã đứng trong mưa, tay giữ chặt vết thương nơi lồng ngực, đang khó chịu cúi đầu, trong lòng cô đau nhói, trời ơi kêu lên một tiếng, vội vã chống cây dù, nhanh chóng đi về phía trước, kêu to: “Lãnh phó tổng!!”
Lãnh Mặc Hàn đón mưa gió, ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu đang khẩn trương đi về phía bên này, hai mắt anh bộc lộ vài phần vui sướng, lại lập tức cảm giác vết thương xé rách đau đớn, cả người anh như muốn ngã gục xuống ——
“Ai!” Tiểu Nhu trong nháy mắt chạy tới, vừa đưa tay vịn hông anh, vừa giữ dù, che chắn chút gió mưa cho anh, mới đau lòng hỏi: “Lãnh phó tổng! Anh không sao chứ?”
Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, nặng nề thở hổn hển, tay cường ngạnh đè nén vết thương đầy máu, sắc mặt hơi tái nhợt đẫm lệ, nhưng vẫn lắc lắc đầu...
“Anh... Anh... Anh lúc này ra đây làm cái gì? Mưa to gió lớn!! Còn bị thương như vậy!” Tiểu Nhu khẩn trương che dù, sốt ruột hỏi.
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, liền chậm rãi trầm mặc ngẩng đầu, hai tròng mắt lóe ra, nhìn về phía cô gái ôn nhu đáng yêu trước mặt, nhớ tới sáng nay cô ngồi trên giường bệnh của mình dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đau lòng khóc, thân thể anh đau đến mức mất đi cân bằng, lại muốn ngã xuống...
“Ai!” Tiểu Nhu lại đưa tay giữ chặt hông anh!!
Lãnh Mặc Hàn cũng thừa cơ đưa tay ôm lấy hông Tiểu Nhu, tựa vào bên cạnh cô, cúi đầu, tựa vào trán cô, khó chịu đau đớn vô lực thở gấp, trầm giọng nói: “Em muốn đi đâu?”
“Em... Em...” Tiểu Nhu mặt bỗng chốc đỏ lên, sốt ruột khẩn trương lúng túng nói: “Em đi ra ngoài mua cái thìa!!”
“Bên kia có đường ra bệnh viện sao?” Lãnh Mặc Hàn nghe, nuốt xuống một ngụm nơi cổ họng khô cạn, vô lực hỏi.
“......” Hai mắt Tiểu Nhu lập tức trái phải lóe lên, nói không nên lời.
Lãnh Mặc Hàn lại nuốt một ngụm, ngước mắt, nhìn về phía dáng vẻ Tiểu Nhu như vậy, kìm lòng không được ôm chặt hông cô, lại nặng nề thở dốc, nói: “Có thể đưa anh trở về phòng bệnh hay không?”
“À!! Được!!” Tiểu Nhu không nghĩ quá nhiều, tức khắc đưa tay đỡ bên hông Lãnh Mặc Hàn, chống đỡ sức nặng từ cơ thể cường tráng của anh, lại một tay giữ dù, cùng nhau đi về phía trước, vài bước đi lên hành lang, liền vội vã ném cây dù, hai tay cùng đỡ thân thể anh đi về phía trước, vừa đi vừa đau lòng khẩn trương nói: “Chậm một chút! Chậm một chút!”
Lãnh Mặc Hàn vừa đi về phía trước, vừa quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, trên khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi cuối cùng hiện lên một chút ý cười.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Tiểu Nhu lại nhanh chóng đỡ Lãnh Mặc Hàn đi vào phòng bệnh, sau đó thật cẩn thận đỡ anh toàn thân đều bị thương, đi tới bên giường bệnh, đỡ anh nằm xuống, liền tức khắc xoay người, cầm một chiếc khăn lông trắng bên cạnh lên, vô cùng săn sóc ngồi bên cạnh anh, trên khuôn mặt kiên nghị của anh, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi và nước mưa...
Lãnh Mặc Hàn nằm nghiêng trên giường bệnh, hai tròng mắt lóe lên ánh nhìn dịu dàng, nhìn cô gái trước mặt.
Cửa lập tức mở ra!!
Tô Thụy Kỳ dẫn theo bác sĩ phụ trách của anh đi vào phòng bệnh, tức khắc liền nhìn thấy lồng ngực Lãnh Mặc Hàn lại nhuộm đỏ, anh nặng nề thở dài một hơi, nói; “Tôi thật sự là trong trong ngoài ngoài rất bận đấy? Một đám người không có một ai nghe lời!! Tất cả đều là thân thể vừa mới khá hơn một chút, liền liều mạng chạy ra bên ngoài!! Anh vừa làm chuyện gì, đi ra ngoài! Còn toàn thân ướt như vậy!!”
Tiểu Nhu tức khắc có chút sợ hãi đứng lên, cầm khăn lông trắng, đứng một bên, không dám lên tiếng!!
Lãnh Mặc Hàn hai mắt chăm chú nhìn cô, lại nói: “Đứng nhích ra một chút...”
“.........” Tô Thụy Kỳ nghe thấy lý do này, hai mắt anh trợn tròn, thực sự bất đắc dĩ nhìn người này, muốn nói gì đó, nhưng vẫn biết nói gì cũng vô ích, đành phải xoay người hơi giơ tay, để cho bác sĩ phụ trách cùng với y tá nhanh chóng tiến lên, cởi bỏ sơ mi, lập tức thân thể cường tráng của một người đàn ông hiện ra, nhất là do trường kỳ tập võ, trên bả vai của anh, trong ngực, toàn bộ đều là bắp thịt săn chắc, nhất là từ lồng ngực tới bụng càng cảm thấy gợi cảm...
Tiểu Nhu thoáng cái xoay người, mặt xôn xao đỏ!!
Lãnh Mặc Hàn vừa để y tá băng bó lại cho mình, vừa tiếp tục ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Tiểu Nhu đang xấu hổ xoay người kia, hai mắt anh dần hiện lên một chút ôn nhu tươi cười...
Tô Thụy Kỳ khẩn trương chăm chú nhìn y tá đang băng bó lại cho Lãnh Mặc Hàn, nhìn thấy trước lồng ngực anh may mắn không vỡ ra, liền thở hổn hển một hơi, cũng vội vàng di chuyển lên, kéo băng gạc cho Lãnh Mặc Hàn, bắt đầu quấn nơi lồng ngực kiên cố, cho đến khi vết thương đã được băng bó vững vàng chắc chắn, anh mới yên tâm nói: “Hiện tại được rồi!! Tôi nghiêm khắc cảnh cáo!! Nếu như anh đêm nay còn dám ra khỏi phòng bệnh này!! Tôi thề, cái thành phố này, tuyệt đối sẽ không có một bệnh viện nào dám tiếp nhận anh nữa!!”
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, hơi trầm mặc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, phát hiện sắc mặt anh rất nghiêm túc, xem ra là thực sự nổi giận!
Tô Thụy Kỳ quấn một vòng băng gạc cuối cùng xong, kẹp chặt một cái, cũng nheo mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn một cái!!
Lãnh Mặc Hàn tức khắc hơi gật đầu, trầm giọng nói: “Được, tôi tuyệt không ra khỏi cửa! Chỉ cần người kia không ra khỏi cửa, tôi cũng không ra khỏi cửa!”
Tô Thụy Kỳ cùng bác sĩ, còn có các y tá đều khẽ giật mình, đứng lên, liếc mắt nhìn cô gái trước mặt, nghi hoặc không hiểu...
Tiểu Nhu trong lúc nhất thời, ngẩng đầu nhìn mọi người đang nghi hoặc kỳ quái nhìn về phía mình, cô bỗng chốc đỏ mặt, giơ khăn mặt, vội vã lắc lắc đầu, mở to mắt, khẩn trương như đầu hàng nói: “Tôi... Tôi... Tôi không có làm sai chuyện gì!!”
Lãnh Mặc Hàn nằm nghiêng trên giường bệnh, mặt không nhịn được lại tươi cười.
Tô Thụy Kỳ lại hết sức nghiêm túc nhìn cô, nói: “Mặc kệ cô có làm sai chuyện gì hay không! Vì sức khỏe Lãnh phó tổng chuyển biến tốt hơn, trước hết cô ở đây! Không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép ra khỏi phòng bệnh!!”
“A?” Tiểu Nhu ngẩn ra!!