Bệnh viện!
Tô Thụy Kỳ mặc áo blue màu trắng, đang muốn đi về phía phòng bệnh vip thì thấy bầu trời giăng đầy mây đen, cuồng phong mãnh liệt lên, mi tâm của anh nhíu chặt, phát hiện bây giờ mùa hè đặc biệt nhiều mưa, hơn nữa tiếng sấm cũng đặc biệt lớn, nói xong, mưa tí tách, cũng đã rơi xuống, anh lập tức bước nhanh đi về phía trước.
Y tá cũng đang cầm khay thuốc, đi theo phía sau anh đi về phía trước.
Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch mới vừa rồi từ trong phòng bệnh của Uyển Thanh ra ngoài, đều ở đây rối rít thương lượng mời bác sĩ ở Mĩ đến trị cho Uyển Thanh, tăng thời gian là làm phẩu thuật cho cô, lúc nào thì châm cứu nhất, lại thấy Tô Thụy Kỳ đi tới phòng bệnh vip, liền cùng anh cùng nhau thương lượng vừa đi về phía trước.
Tô Thụy Kỳ nghe nói bác sĩ điều trị cho Uyển Thanh cũng sẽ nhanh đến, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm cuốn hồ sơ bệnh lý, vừa đi vào phòng bệnh của Trang Hạo Nhiên vừa cười nói: “Giải phẫu xong,liền để hai người lấy hết bnar lĩnh ra đi, cũng đỡ cho tôi một người bác sĩ nổi danh duy nhất về châm cứu.”
“Tô thiếu gia luôn luôn không quá coi trọng y thuật Hán, mấy ngày nay đều có vinh dự học qua rồi. . . . . .” Hàn Văn Kiệt mỉm cười không khách khí nói.
Tô Thụy Kỳ nghe, liền chỉ cười, lắc đầu mà đi vào phòng bệnh, vừa muốn quan sát tifh trạng của Trang Hạo Nhiên, người còn đang cầm hồ sơ, trước tiên là nói về: “Hôm nay không cần chạy khắp nơi rồi chứ? Thân thể của anh vẫn. . . . . . . . . . . .”
Anh sợ run nhìn phòng bệnh trống trơn, nhất thời không còn nữa .
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc thắng gấp ở trước cổng khách sạn Á Châu! !
Trang Hạo Nhiên vừa nhanh chóng đi xuống xe, vừa mãnh liệt hứng gió biển, cài tốt nút áo âu phục của mình, gió quá lớn, phất một góc âu phục của anh, Tiêu Đồng cũng nhanh chóng từ trong xe đi ra, đi theo anh bước nhanh đi về phía trước! !
“Đông Anh trở về lúc nào?” Trang Hạo Nhiên vội vàng hỏi Tiêu Đồng!
Tiêu Đồng nhanh chóng nói: “Mười lăm phút trước! ! Bây giờ đang trong phòng làm việc của tổng giám đốc!”
Hai mắt của Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lóe lên, nhanh chóng bước đi về phía trước, hai người cùng đi vào thang máy, nhấn tầng lầu tổng giám đốc.
Đinh! ! Cửa thang máy mở ra.
Trang Hạo Nhiên dẫn Tiêu Đồng bước nhanh đi về phía trước, tất cả nhân viên bộ phận hành chính, rối rít đứng lên tôn kính khom người chào hỏi, tay anh giơ lên, liền dẫn Tiêu Đồng nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Tưởng Thiên Lỗi, cửa cũng không có gõ! !
Đông Anh đang đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, tiếp nhận câu hỏi, nghe được tiếng cửa mở, cô hơi giật mình xoay người. . . . . .
“Cửa cũng không gõ, liền đi vào! ! Cũng không biết là ngươi học Khả Hinh, hay là Khả Hinh học ngươi!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận đứng lên, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen, đi về phía ghế sa lon ngồi xuống.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, nhanh chóng cởi bỏ nút áo âu phục, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện anh ta, mới nói: “Nghe nói người yêu nhau, thời gian dài ở chung một chỗ, sẽ càng ngày càng giống nhau, giống như anh em! Vậy tôi với anh khi còn bé thời gian ở chung lâu như vậy, tại sao lại không có chút nào giống như anh em?”
“Tôi không muốn giống anh em với cậu!” Tưởng Thiên Lỗi bên ngồi trên ghế sa lon, vừa nói: “Đông Anh vừa mới trở lại. . . . . .”
“Không phải đã trở lại mười lăm phút rồi sao?” Trang Hạo Nhiên lưu chuyển một chút sắc bén nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt lên nhìn về phía anh, sắc mặt lạnh nhạt một lát, mới nói thẳng: “Đúng, cô ấy trở lại mười lăm phút rồi, chỉ cần cậu đem rượu đỏ giao ra đây, tôi liền để cho cô ấy nói trong vòng mười lăm phút chuyện xảy ra, nói cho cậu biết.”
“Coi như xong. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đông Anh một cái, cười lên nói: “Để Sở Nhai ăn cơm trưa với cô ấy, cái gì cũng nói hết ra ngoài!”
Trong nháy mắt Đông Anh hút một ngụm lãnh miệng, mặt đỏ bừng.
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, không nhịn được nghi ngờ híp mắt nhìn Đông Anh, không quá tin tưởng.
“Anh nhìn anh đi!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, không nhịn được cười lên nói: “Người đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, ngay cả người ta thích ai cũng không biết. Quan sát không cẩn thận gì hết! ! Cho nên đi tìm chuyện đi tìm Thủ tướng, dĩ nhiên nhất định phải đầu đuôi gốc ngọn nói cho tôi biết thôi! Anh có thể phát hiện rất nhiều chuyện! ?”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi như cũ có chút không dám tin nhìn Đông Anh.
Lúc này khuôn mặt của Đông Anh sung huyết đỏ bừng, ngay cả nói cũng không dám nói.
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi vẫn trầm mặc nhìn cô, mới quay đầu, cầm lên ly cà phê thư ký mới bưng tới không lâu , khẽ nhấm một hớp, mới nhàn nhạt phân phó: “Đi gặp thủ tướng tình huống như thế nào?”
Đông Anh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tôi theo như phân phó của ngài, cầm tài liệu, đến phủ thủ tướng, phát hiện trong khoảng thời gian này thủ tướng, vẫn luôn không có gặp bất kỳ ai, Tịnh Kỳ còn nói, tôi là người thứ nhất!”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, đồng thời mặt hơi lộ ra nghiêm túc nhìn cô.
Đông Anh dừng lại một lát, hơi nhớ lại, mới nói: “Tiếp đó không đến bao lâu, tôi liền thuận lợi thấy Thủ tướng, tôi cảm giác giống như Thủ tướng sớm có chuẩn bị tôi sẽ đến, sau khi tiến vào, tôi liền đem tài liệu cho Thủ tướng, ông ấy cầm lấy tài liệu. . . . . .”
“Đợi đã nào...! !” Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông Anh, vẻ mặt nhẹ hơn lỏng nói: “Cô phải biết một chuyện! !Thủ tướng quyền cao chức trọng, liền mạnh mẽ vang dội, hơn nữa cơ trí tinh tế cẩn thận! Ông ấy không chỉ là một người lãnh đạo, càng thêm một người tâm lý! ! Một người tâm lý thường thường cho người cảm giác, ông ấy là rỗi rãnh, ông ấy là đơn giản, nhưng khắp nơi đều lộ ra các ý nghĩ mà cô không nghĩ tới! Hơn nữa một người lãnh đạo, cho tới bây giờ đều sẽ không tin ngưỡng cơ hội! Cho nên người bên cạnh ông ấy, bên người ông ấy bố trí, tất cả của ông ấy đều tràn đầy chiến đấu, cơ hội, ngụ ý, thậm chí nguy hiểm cùng trò chơi! Nếu như người như thế, muốn làm một chuyện, ông muốn nói lại không thể nói, như vậy tất cả xung quanh ông sẽ hành động, cùng chính hành động của ông, cử chỉ, chính là một ý tứ! Hãy cùng chơi trốn tìm, thường thường cô chớp mắt một cái, cơ hội cùng chân tướng liền chạy trốn! Cho nên quan sát cẩn thận, là quan trọng cỡ nào!”
Đông Anh nghe lời này, liền tinh thần hưng phấn gật đầu, nói: “Dạ! Tôi. . . . . .Lúc tôi đi vào, đầu tiên là cùng thủ tướng nói rõ ý của tổng giám đốc, liền đem tài liệu đưa cho ông, sắc mặt của ông vô cùng bình tĩnh nhận lấy văn kiện trong tay của tôi, sau đó đem nó mở ra. . . . . .”
“Không! Vẫn còn! !” Trang Hạo Nhiên sâu sắc nhìn Đông Anh, nhanh chóng nói: “Trước khi mở ra, ông ấy đang làm cái gì?”
“Ông ấy đang xem văn kiện! !” Đông Anh nhanh chóng nói.
Tưởng Thiên Lỗi rất hiểu Đông Anh, ngẩng đầu lên, lại nhìn cô nói: “Nhớ lại một chút, sau khi xe văn kiện, trước khi ông ấy nhận lấy tài liệu của cô, ông ấy đã làm chuyện gì?”
“. . . . . . . . . . . . . . .” Đông Anh sợ run mà nghĩ nghĩ cái vấn đề này, liền nữa cau mày nói: “Cầm. . . . . . Cầm lên mắt kiếng? Đúng! ! Ông ấy cầm lên mắt kiếng! !”
Hai mắt của Trang Hạo Nhiên lập tức lóe lên, cười! !
“Nhưng. . . . . .” Đông Anh không hiểu nói;”Thủ tướng để mắt kính xem văn kiện, có vấn đề gì không?“.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, suy nghĩ chuyện này.
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt lên, nhìn Đông Anh thật sự tò mò, hơn nữa Tiêu Đồng đã bưngtrà tiến vào, mới cười nhìn cô nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, vì cái gì khi đó xem văn kiện, không đeo mắt kính! Nhìn phần tài liệu của cô đưa tới, lại muốn cầm kính deo? Cùng là giấy A4, cùng một cách thức chữ viết, đây là vì cái gì?”
“Chuyện này. . . . . . . . . . . .” Đông Anh nhất thời sợ run, quả thật không nghĩ tới cái vấn đề này.
Tiêu Đồng đứng ở một bên, cũng hết sức tò mò mà nghĩ cái vấn đề này.
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt lên, nhìn về phía Tiêu Đồng mỉm cười nói: “Gần đây quốc gia có một nơi bị lũ lụt, một nơi bị nạn hạn hán, Thủ tướng đã mấy lần tìm hiểu, vì chuyện này làm cho này phiền lòng không thôi, mà ngày hôm qua lại có tin tức mới, tình hình thiên tai càng thêm ngày càng nghiêm trọng! Lúc này ông ấy đang phiền não, cho nên căn bản không có chú ý tới những vấn đề khác. Nhưng ở trước khi cô đi vào, ông không mang mắt kiếng, chứng minh tâm tư của ông ấy không có ở trên công văn trước mặt, mà là đang chờ phần tài liệu quan trọng trong tay của chúng ta! Ông ấy đang khẩn trương chuyện này! Cô nói tiếp!”
Đông Anh nghe, liền không dám sơ ý, nói thẳng: “Ông ấy nhận lấy tài liệu, thật bình tĩnh nhìn, lật xem, sau đó liền. . . . . . Ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên phần tài liệu một chút. Liền đểxuống. . . . . . Tiếp liền tháo mắt kiếng xuống, để cho tôi rời đi!”
Hai mắt của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe sắc bén.
Trang Hạo Nhiên hơi dựa vào hướng bên sofa, trầm mặt sắc nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại nói: “Có còn chuyện khác hay không?”
“. . . . . . . . . . . .” Đông Anh suy nghĩ lại một chút, cuối cùng cau mày, nói: “Không có. . . . . .”
“Cô cố gắng nhớ lại một chút! !” Trang Hạo Nhiên cảm thấy không chỉ ở đây, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông Anh nói: “Cô phải chú ý Tịnh Kỳ bên cạnh thủ tướng, cô ấy không phải quản gia bình thường! !Cô ấy đã huấn luyện trong học viện quân sự, mặc kệ lực chiến đấu, hay là đang ngấm ngầm làm một chuyện, đều không phải người bình thường có thể làm được! !”
Hia mắt của Đông Anh nhanh chóng lưu chuyển, lúc này mới nhớ tới rồi, lập tức cùng Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên nói: “Tôinhớ ra rồi, lúc tôi đi vào thư phòng thủ tướng, thấy vách tường kia trên có gỗ điêu khắc Thanh Minh Thượng Hà Đồ, lúc ấy tôi có chút cảm thán, cảm thấy bức khắc trên vách tường này không có gì có thể so sánh! ! Nhưng Tịnh Kỳ liền cười nói với tôi, năm đó khách sạn Á Châu chúng ta có một bình phong Cửu Long Hán triều, giống nhau đều là vô giá, thậm chí tương lai giá tiền cao hơn, còn có giá trị mong đợi!”
Trang Hạo Nhiên đứng lên trong nháy mắt, khiếp sợ nhìn về phía Đông Anh.
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi cũng sáng lên! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, thở gấp, nhớ tới Đường Khả Hinh nói về bình phong này với mình, cũng không phải năm kia, chú Đường cố ý phải giấu giếm sự kiện này ———— trong đầu nhớ lại câu nói kia, bình phong so với Thanh Minh Thượng Hà Đồ có giá trị ngang hàng, thậm chí tương lai cách cao hơn, quả đấm của anhrăng rắc vang dội!
Tưởng Thiên Lỗi nhất thời cảm giác tình thế nghiêm trọng hơn, hai mắt mãnh liệt lóe lên! !
Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, muốn xoay người đi ra ngoài! !
“Trang Hạo Nhiên! ! !” Tưởng Thiên Lỗi đứng lên gào lớn anh, nói: “Chuyện này trước không nên làm càn! !”
Trang Hạo Nhiên xoay người, híp mắt nhìn về phía anh! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt bướng bỉnh cố chấp và cường thế kia, bởi vì rất hiểu biết anh, nắm chặt quả đấm nhanh chóng nói: “Từ nhỏ cậu đã giống như con ngựa hoang! Muốn làm cái gì phải đi làm ngay! Muốn leo sơn liền leo núi, muốn lặn dưới biển thì lặn! !Cậu cho rằng cậu thật có thể chinh phục được thế giới này? Không được làm càn! ! Sẽ gặp nguy hiểm đó!”
Trang Hạo Nhiên nghe những lời này, đầu tiên là đôi mắt lóe sáng nhìn Tưởng Thiên Lỗi một lúc lâu, mới không nhịn phì cười, nhìn về phía anh ta nói: “Thế nào? Anh lo lắng cho tôi à?”
Tưởng Thiên Lỗi thật sự là vo cùng bất đắc dĩ nhìn về phía anh!
Trang Hạo Nhiên nói xong, dần dần thu hồi bộ dáng đùa giỡn, tiếp theo hiện lên vẻ mặt lẫm liệt như núi, hai mắt mãnh liệt lóe lên nhìn về phía anh ta, gần như khiêu khích nói: “Đối với một người đàn ông mà nói, nguy hiểm so với sự an ổn, còn có ý nghĩa! Nếu như tôi e ngại tất cả, tại sao có dũng khí gánh vác chức tổng giám đốc của ba trăm vạn công nhân viên? !”
“Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tình! ! Tại sao từ nhỏ đến lớn tôi đều không ngăn cản được cậu! ?” Tưởng Thiên Lỗi thật sự là không còn cách nào nói nhẹ với anh, liền rống lên!
“.. . . . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn về phía anh ta, thật lâu thật lâu, rốt cuộc nói: “Cho nên. . . . . . Anh so với tôi càng thích hợp làm tổng giám đốc!” Anh nói xong, trong nháy mắt liền xoay người đi ra ngoài! !