Nhà hát!
Hai chiếc xe dừng gấp ở trước cầu thang, Đông Anh và Tiêu Đồng nhanh chóng từ một chiếc xe khác đi xuống, nhanh chóng đi đến trước cửa xe, giúp mở cửa xe!
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên vội đi xuống, vừa cài cúc áo âu phục, vừa vội vàng hỏi : “Khi nào thì xảy ra chuyện vậy?”
“Nửa tiếng trước!” Đông Anh vừa khẩn trương đi cùng Tưởng Thiên Lỗi đi đến cầu thang, vừa sốt ruột nói : “Nhân viên trong rạp chiếu của chúng ta, không hiểu sao bị té xỉu, thậm chí có dấu hiệu trúng độc, cảnh sát chú ý tới chuyện này đang điều tra!”
Hai người im lặng, nhanh chóng đi vào bên trong! !
Lúc này một mảnh tối tăm, chỉ thấy ở giữa sáng lên giống như ánh sáng lên thiên đường, tất cả nhân viên công tác còn có một số nhân viên công tác đang đứng cùng một chỗ nhìn về bên trong, nói nhỏ bàn tán xôn xao!
Hơn mười người cảnh sát và chó nghiệp vụ đang ở sau vũ đài tuần tra.
“Hai vị tổng giám đốc đến rồi!” Có người thở nhẹ! !
Mọi người có chút kinh ngạc mà quay đầu.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi vào bên trong, đi xuyên qua đám người, sắc mặt ngưng trọng nhìn nơi trống trãi trong phòng thay đồ, có ba nhân viên công tác đang nằm ở đó, vẻ mặt họ run rẩy, trắng bệch, tay mạnh mẽ nắm chặt quần áo trên người, bộ dáng thống khổ không chịu nổi! Bác sĩ trong khách sạn đang mặc áo màu trắng, sắc mặt nghiêm trọng ngồi xuống kiểm tra cho bọn họ!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lập tức quan tâm và khẩn trương mà đi lên trước, nhìn về phía ba nhân viên kia, kỳ quái hỏi.
Phó cục trưởng xoay người, nhìn về phía hai người tổng giám đốc, khẩn trương nói : “Chúng tôi nghe được tin rồi đến đay, đã thấy bọn họ té xỉu trên đất , sau khi cứu tỉnh, vẫn bộ dáng này. Ba người đồng thời như vậy, không giống như bản thân có bệnh!”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên vẫn ngưng trọng như trước, nhìn kỹ ba nhân viên, một người trong đó sắc mặt càng có vẻ trắng bệch, hé miệng, lúc muốn nói chuyện, đều có chút đau đớn, gân xanh trên tay nổi lên, run lẩy bẩy mà níu lấy cổ áo của mình, giống như bên trong đang có cái gì đó bị xé rách và thiêu đốt...Sắc mặt hai người lo lắng và nặng nề, không khỏi đều cảm thấy khẩn trương, bởi vì một ngày trước khi điều nhân viên đến nơi khách sạn đãi tiệc , đều có kiểm tra cơ thể, thậm chí có các trình tự kiểm tra máu, chính là vì phòng ngừa tình huống xấu xảy ra, khiến cho khủng hoảng, vì vậy nhân viên có mặt, mỗi người đều có cơ thể khỏe mạnh, nếu như bỏ qua chuyện bản thân không thoải mái, như vậy vô cùng có khả năng là bị người có ý xấu hãm hại có lẽ là hạ độc...
Phó cục trưởng có chút lo lắng nói : “Còn có mười tiếng nữa thủ tướng sẽ đến, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, phải làm sao đây?”
“Tránh ra một chút, tránh ra một chút!” Bác sĩ và y tá ở bệnh viện nhanh chóng chạy tới, bọn họ sơ cứu đơn giản xong lập tức đặt lên cáng cứu thương, khẩn trương và sốt ruột mà đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, hơi suy nghĩ, sắc mặt nặng nề nói : “Truyền tin văn phòng của thủ tướng! Nói hết chi tiết tình huống ở đây cho ông biết, nhờ ông ấy giải quyết!”
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh ta.
“Cái này...” Phó cục trưởng từ trước đến nay có quan hệ thân thiết với Tưởng Thiên Lỗi, tự nhiên biết rõ chuyện này có lẽ che lấp, không thể truyền ra ngoài, nếu không ảnh hưởng nghiêm trọng danh dự khách sạn, liền có chút lo lắng mà nhìn về phía anh.
“Cứ làm như vậy đi!” Tưởng Thiên Lỗi quyết định!
“Được!”!” Phó cục trưởng cảnh sát đành phải trầm mặc xoay người, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại văn phòng thủ tướng.
Tưởng Thiên Lỗi có dự cảm không tốt mà nhìn về phía hoàn cảnh xung quanh, đôi mắt mãnh liệt đảo vòng, suy nghĩ : Rốt cuộc là ai, dám phá buổi tiệc ở Hoàn Cầu?
Trang Hạo Nhiên lại trầm mặc mà nghĩ đến chuyện khác, thấp giọng nói : “Nếu thật sự là có ai, muốn phá hỏng buổi tiệc từ thiện tối nay của chúng ta, sẽ không ngay lúc này, lại để nhân viên chúng ta bị độc.”
Tưởng Thiên Lỗi xoay người, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc giống như khẳng định chuyện này.
“Vậy vì nguyên nhân gì?” Tưởng Thiên Lỗi hạ giọng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nặng nề hỏi.
“Anh ta giống như đang nhắc nhở chúng ta...” Trang Hạo Nhiên cho rằng như vậy.
“Nhắc nhở?” Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy không thể tin nổi mà cười lạnh nói : “Lại để cho ba nhân viên trúng độc đau đớn, là muốnnhắc nhở?”
Trang Hạo Nhiên bình tĩnh quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cũng khẽ nhíu mày, mỉm cười nói : “Biết rõ bọn họ trúng độc gì, chẳng phải sẽ biết, đây rốt cuộc là chuyện gì hay sao?”
***
Bệnh viện!
Hai chiếc xe chạy đầu những chiếc xe nổi tiếng màu đen, dừng ở trước cửa bệnh viện!
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời xuống xe, nhanh chóng đi vào bên trong, Tiêu Đồng và Đông Anh, các cô vội vàng khẩn trương đuổi theo.
Tô Thụy và Phó viện trưởng đang mặc áo bác sĩ màu trắng, cười cười nói nói đi tới đại sảnh bệnh viên, đang nói tới chút đồ ăn rau trộn không tệ, rồi đồng thời ngẩng đầu, thấy một đám người khẩn trương tiến đến, hơi giật mình.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng dừng bước lại, thấy Tô Thụy, liền cũng tôn kính gật đầu.
“Hôm nay có chuyện gì mà lại để cho hai vị tổng giám đốc đại giá quang lâm thế?” Tô Thụy có chút khó hiểu, mỉm cười hỏi.
“Tô thiếu gia!” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói : “Đêm nay khách sạn Á Châu của chúng ta muốn cử hành tiệc tối từ thiện, nhưng sáng nay có ba nhân viên không biết sao lại té xỉu, chúng tôi tranh thủ thời gian sang đây nhìn..”
Đôi mắt Tô Thụy lóe lên, nhìn sắc mặt ngưng trọng của bọn họ, liền cũng có chút lo lắng, ân cần hỏi thăm : “Lúc nào thì đưa ba nhân viên đó được đưa đến đây?”
“Mười lăm phút trước” Trang Hạo Nhiên vội vàng nói.
“Vậy đi thôi...” Tô Thụy hơi nới lỏng ống nghe bệnh trên cổ, đi với họ về phía phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu đèn đỏ sáng hơn mười phút, lúc gần 40", bỗng nhiên được tắt!
Cửa phòng trong nháy mắt nhanh chóng mở ra.
Ba bác sĩ đồng thời đi ra khỏi phòng cấp cứu, cởi khẩu trang, nghiêm túc nhìn về phía hai người tổng giám đốc, nhẹ nhàng thở ra nói; “Hai vị tổng giám đốc, ba nhân viên đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vừa rồi ở bên trong nhận được kết quả kiểm tra, xác định bọn họ là trúng độc chì! “
Cơ thể của Trang Hạo Nhiên chấn động, nhìn về phía bác sĩ!
“Trúng độc chì?” Tưởng Thiên Lỗi khó hiểu và kinh ngạc nói : “Trúng độc chì là sao, là thông qua phương pháp gì mới có thể có công hiệu?”
Bác sĩ nhàn nhạt giải thích : “Phương pháp kia có thật nhiều, có thể trực tiếp tiêm vào, cũng có thông qua phương thức dùng để uống, nhẹ chẳng qua là nôn mửa và đãng trí, nặng sẽ trực tiếp chết!”
Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ nhìn về phía bác sĩ : “Trực tiếp chết!”
Lúc này Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng đi đến trước phòng cấp cứu, nghe được câu này, cũng có chút kinh ngạc.
Tô Thụy đứng ở một bên, bình tĩnh mà giải thích với mọi người; “Bởi vì chì có thể phân giải làm ô-xy hoá chì, có thể trộn lẫn vào chất lỏng, để chế thành các loại thuốc phiện, nhưng nếu phân lượng rất nhỏ mà nói, trúng độc sẽ không nhanh như thế.”
“Đúng vậy!” Bác sĩ cũng gật đầu, sau đó mới nặng nề ngẩng đầu, nhìn về phía hai người tổng giám đốc nói : “Tình huống cụ thể của bọn họ, còn phải đợi sau khi bệnh viện và pháp y hỗ trợ kiểm nghiệm, mới có thể báo cho mọi người biết.”
Tưởng Thiên Lỗi nặng nề gật đầu.
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt nhớ tới lời của Tiêu Hào Oánh nói, hơi nắm chặt quả đấm.
Lãnh Mặc Hàn cũng đứng ở một bên, đôi mắt lóe lên, cảm thấy có điều đó không có khả năng lại vừa xảy ra, bởi vì tất cả nơi hẻo lánh ở rạp chiếu, chính anh luôn giám sát và điều khiển bên trong, sao vậy có thể gặp chuyện không may này?
Một trận bước chân vội vàng truyền đến.
Tiêu Đồng và Đông Anh còn có Tịnh Kỳ trong phủ thủ tướng đi về phía bên này.
Tô Thụy xoay người, thấy Tịnh Kỳ, vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Tịnh Kỳ có chút tôn kính mỉm cười gật đầu với Tô Thụy, sau đó mới đứng ở trước mặt hai vị tổng giám đốc, dịu dàng nói : “Hai vị tổng giám đốc khỏe. Tôi là Tịnh Kỳ trong phủ thủ tướng, vừa nghe nói khách sạn Á Châu có ba nhân viên bị độc, thủ tướng phái tôi tới đây, hỏi thăm tình trạng cơ thể của ba nhân viên, chuyển đạt sự quan tâm của ông ấy, vì sự nghiệp từ thiện, tất cả mọi người khổ cực rồi. Làm người đứng đầu của một nước, ngày đêm lo lắng, buồn rầu, không thể vì chút sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn này, liền đình chỉ biểu diễn từ thiện để lấy tiền cứu tế, một hoạt động có ý nghĩa như vậy. Cho nên, thủ tướng quyết định, đúng hẹn sẽ tham gia buổi tiệc tối từ thiện.”
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên có chút kích động nhìn về phía Tịnh Kỳ.
Tô Thụy nghe lời này, cũng khẽ cười.
Tịnh Kỳ tiếp tục mỉm cười nói : “Có điều… thủ tướng còn nói, lần tham gia buổi biểu diễn từ thiện này để lấy tiền cứu tế giới còn có đa số những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, hy vọng hai vị tổng giám đốc có thể đồng tâm hiệp lực, có thể đảm bảo hoàn thành tốt buổi tiệc trong mọi tình huống, càng phải cẩn thận chú ý an toàn của một người!”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức cười nói; “Xin thủ tướng yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ chú ý cẩn thận tiến hành buổi tiệc từ thiện tối này! Bảo đảm an toàn của mọi người!”
Tịnh Kỳ nghe xong, liền hài lòng mỉm cười, nhìn về phía Tô Thụy, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hơi gật đầu, liền xoay người rời đi...
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở một hơi, tự nhiên hiểu rõ lần này thủ tướng đối với buổi tiệc từ thiện tối nay, còn có đối với Hoàn Cầu rất ủng hộ, anh lập tức xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói : “Nếu như buổi biểu diễn cho tiệc tối nay để lấy tiền cứu tế đúng giờ tiến hành, để tránh có người âm thầm phá hủy kế hoạch, như vậy thì an bài tiệc tối trong khách sạn của chúng ta, sẽ phải thay đổi tất cả! !”
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, hơi gật đầu, lập tức phân phó Đông Anh : “Truyền lời tới tất cả nghành! ! Yến hội tối nay đúng giờ tiến hành! Mặc kệ là an toàn, hay là chuẩn bị cho buổi tiệc, thức ăn, tất cả trong hai tiếng, phải đưa tôi một bản kế hoạch mới! !”
“Vâng! ! !” Đông Anh lên tiếng, lập tức cầm lấy điện thoại nhanh chóng xoay người, bí mật truyền tin! !
***
Bộ phận chuẩn bị yến hội trong khách sạn! !
Nhã Tuệ và phó quản lý khẩn trương chuẩn bị mọi thứ cho buổi tiệc tối nay, đột nhiên nghe được điện thoại vang, cô tiện tay cầm lên, lên tiếng : “Khách sạn Á Châu xin nghe ạ! !”
Cô im lặng nghe mọi tình huống trong điện thoại, trong nháy mắt kinh hãi nói; “Cái gì hả? Thay đổi tất cả! ?”