Hoàng hôn. Sáu giờ! !
Bộ đội đặc công chính thức đi vào khách sạn Á Châu, dẫn cảnh khuyển nhanh chóng đi vào nhà hát Á Châu, đem khu vực trung tâm toàn bộ phong tỏa. Các nhân viên chính phủ cũng đem toàn bộ danh sách đoàn kịch cũng như danh sách khách quý ngày mai, mang đi toàn bộ, nhập vào kho dữ liệu.
Năm máy bay trực thăng từ nóc nhà hát đồng loạt sáng đèn, nhanh chóng khởi động bay lên bầu trời.
Vô số phóng viên đã bị các đặc công mời ra khỏi nhà hát, nghiêm cấm phỏng vấn tại hiện trường.
Thư kí trưởng mặc bộ đồng phục màu đen, phía trước đeo châm hoa bạch kim, trên tay cầm quyển sổ màu đen, nhanh chóng đi xuống cầu thang, cùng đội phó đội đặc công nghiêm ngặt phân phó nói: “Sau khi buổi đấu giá từ thiện đêm mai kết thúc, thủ tướng sẽ lên bục cùng bắt tay với các vị khách quý, đến lúc đó nhất định phải cẩn thận bảo vệ an toàn cho thủ tướng.”
“Vâng!” Đội phó đội đặc công lên tiếng trả lời! !
Trong một góc nào đó của khách sạn Á Châu.
Uyển Thanh mặc trang phục màu đen, đeo kính râm cũng màu đen, dẫn mười thuộc hạ mạnh nhất của Lãnh Mặc Hàn, tất cả đều mặc áo da màu đen, tay cầm vũ khí bằng sắt, nhẹ nhàng tránh phạm vi phong tỏa của đặc công, đi về hướng tòa nhà phụ của nhà hát.
Ba nhân viên đứng tại đại sảnh tòa nhà phụ, hướng dẫn và hỏi thăm khách.
Uyển Thanh lấy ra giấy chứng nhận, rồi dẫn mười thuộc hạ cất bước đi về hướng thang máy trong đại sảnh. Trong đó, Mỹ Linh đang nhai kẹo cao su, trên mặt biểu lộ vẻ hưng phấn, cầm trong tay chiếc hộp dài đựng khẩu súng trường, ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn thang máy chợt tắt, đã tới tầng hai mươi tám, bọn họ nhanh chóng đi ra, đến trước cửa phòng, Mỹ Linh cùng Thanh Bình, còn có Uyển Thanh vào cùng một căn phòng.
Mỹ Linh cất bước đi vào căn phòng xa hoa, liếc mắt nhìn toàn bộ căn phòng, lập tức đi đến bên cạnh bàn trà, trong nháy mắt mở nắp chiếc hộp trên tay ra, bên trong quả nhiên là chiếc súng trường hiện đại nhất L15A3, cô nhanh chóng cầm lấy thân súng cùng kính ngắm, bắt đầu ngẩng mặt mỉm cười! !
Thanh Bình lại đi tới bức tường thủy tinh chạm đất, cầm lên một máy cắt laze nhỏ hình tròn, nhẹ nhàng ấn lên mặt kính thủy tinh, chiếc máy cắt laze đột nhiên phát ra tia sáng đỏ hồng, không bao lâu sau cô mỉm cười hạ máy cắt laze xuống, giữa bức tường thủy tinh xuất hiện một lỗ tròn nhỏ, cơn gió ngọt ngào từ bên ngoài lập tức tiến vào.
“Tránh ra! !” Mỹ Linh cầm chiếc súng trường đi tới, vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng đi lên phía trước, đem họng súng nhẹ đặt vào giữa lỗ tròn nhỏ, đối diện với cửa sổ chính là hình ảnh tòa nhà hát chính, cô khẽ nhếch khóe miệng cười nói: “Tôi xem ai có gan hùm mật báo như vậy, các ngươi cứ xuất hiện, tôi giết hết”
Uyển Thanh im lặng không lên tiếng, cũng lặng yên đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay vòng lại ôm bả vai, nghiêm trọng nói; “Người của chúng ta đã sắp xếp vào trong nhà hát không ít, khi chính phủ thẩm tra đối chiếu tư liệu, mấy người biết phải làm sao rồi đấy?”
Thanh Bình cười, trong nháy mắt liền mở máy tích xách tay ra, ngón tay nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, nhìn chằm chằm vào đường nét đỏ hồng xuất hiện giữa màn hình, cô nhanh chóng thực hiện một loạt thao tác, liền xâm nhập vào phần mềm hệ thống của chính phủ, nhìn lướt qua cơ sở dữ liệu của đối phương, cô mỉm cười nói: “Bọn họ đang chuẩn bị bắt đầu kiểm tra đối chiếu thân phận!”
Uyển Thanh trong nháy mắt xoay người, nhìn về phía cô.
Thanh Bình nhanh chóng múa ngón tay trên bàn phím, đem tư liệu về thân phận đã chuẩn bị tốt nhanh chóng thay thế cơ sở dữ liệu vốn có, mỉm cười nói: “Thành công! ! Hiện tại tất cả bọn họ đều là công dân tốt của đất nước!”
“Vốn dĩ chính là công dân tốt mà!” Uyển Thanh lộ ra nụ cười tươi, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chính bên ngoài cửa sổ lớn, nhớ đến kế hoạch mà Lãnh Mặc Hàn giao cho mình, cô nặng nề thở một hơi, mới nhàn nhạt nói: “Đêm nay... Mấy người nhất định phải bảo vệ chỗ này cho thật tốt.”
“Vâng” Thanh Bình cùng Mỹ Linh đồng thời gật đầu.
Uyển Thanh nghĩ ngợi, muốn đi ra ngoài.
Thanh Bình lại ấn chặt bộ định vị bên lỗ tai, nhanh chóng nói: “Đối phương đã có tín hiệu! !”
Uyển Thanh lập tức xoay người, đứng sát bên bàn trà, khẩn trương nhìn chằm chằm vào máy tính! !
Thanh Bình lập tức mở tín hiệu ra, gõ vào một dòng chữ chuyên môn, một âm thanh trầm lãnh vang lên: “Tôi đã phái mười mấy người đàn ông chuẩn bị hầu hạ cô ta, chỉ sợ có chết cô ta cũng không chịu mở mồm. Thế nhưng tôi nghe nhân viên bảo vệ nói rằng, khi cô ta vừa ra đến cửa liền đem tờ giấy nuốt vào bụng.”
“Vậy thì mở bụng cô ta ra! Nhất định phải tìm được bí mật rượu đỏ từ cô ta...” Một giọng nói lạnh lẽo vô tình vang lên.
Ánh mắt Uyển Thanh chợt lóe, nhíu mày nghĩ về câu chuyện này, không hiểu nói: “Bí mật rượu đỏ?”
“Tôi biết rồi...”
Tín hiệu điện thoại lập tức cắt đứt! !
“Bí mật rượu đỏ?” Mỹ Linh nghe lời này, vừa nhai kẹo cao su vừa cười rộ lên nói: “Một chai rượu đỏ thì bao nhiêu tiền? Có bí mật gì được?”
Uyển Thanh nghe xong, lại cảm giác được chuyện này có điều gì đó không đúng, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lãnh Mặc Hàn! !
Nhà hát! !
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi xuống cầu thang, mới vừa bàn bạc cùng Trang Hạo Nhiên một số công việc, đang muốn trở về phòng làm việc của mình, nghe thấy chuông điện thoại vang lên, anh lập tức cầm di động lên, ấn nghe rồi đáp: “Nói! !”
Uyển Thanh cầm di động, xoay người, gương mặt hướng về tòa nhà chính nhanh chóng nói: “Lão đại! ! Gần đây có người nào tự nhiên biến mất? Mà người này có quan hệ với rượu đỏ?”
Lãnh Mặc Hàn dừng bước lại, trong nháy mắt ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Uyển Thanh nhanh chóng đem cuộc nói chuyện vừa rồi nghe lén được kể lại cho Lãnh Mặc Hàn!
Lãnh Mặc Hàn lập tức ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt nóng rực, chậm rãi mà nghiêm trọng nói: “Nói cách khác! ! Đối phương đã truy tra được bí mật rượu đỏ, thậm chí còn tìm được người biết bí mật đó?”
“Rất có khả năng này! ! Chỉ là bọn hắn dường như cũng chưa tra ra được điều gì!” Uyển Thanh nhanh chóng nói.
Lãnh Mặc Hàn lập tức cúp điện thoại, lại quay người đi về phía nhà hát, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ, phong độ nhẹ nhàng ngồi ở vị trí dành cho khách quý, cùng tiểu Hi Văn đang luyện múa, cũng đang tươi cười nói chuyện cùng cục trưởng cục cảnh sát, anh lập tức đi qua.
Trang Hạo Nhiên đang cùng cục trưởng cục cảnh sát trò chuyện, lại nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn với vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, hai tròng mắt của anh lóe lên.
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, quên luôn việc phải chào hỏi cục trưởng cục cảnh sát, liền cúi đầu ở bên tai Trang Hạo Nhiên nói một câu.
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lưu chuyển, lựa chọn ra một số người, sau đó hơi ngửa đầu nhỏ giọng nói với Lãnh Mặc Hàn: “Lập tức phái người tìm hiểu tung tích của Tiêu Hào Oánh”
Lãnh Mặc Hàn nghĩ ngợi, lập tức gật đầu, xoay người rời khỏi.
Trang Hạo Nhiên ngồi tại vị trí, sắc mặt hơi nghiêm trọng, nâng ngón tay xoa nhẹ cằm, nhớ tới buổi tối nói chuyện Tiêu Hào Oánh, cô nhìn về phía mình với ánh mắt thâm tình, còn hạ quyết tâm truy ra tung tích của chai rượu đỏ, chính mình còn khuyên cô ấy không nên đụng tới chuyện này nữa.
Mặt trời về chiều, trên bầu trời kia, vẫn còn một mảng ánh nắng chiều, đỏ hồng như màu máu.
Nhà kho vùng ngoại thành.
Bên trong truyền đến từng đợt âm thanh róc rách ghê người.
Bên trong nhà kho âm u, một thân ảnh màu tím nằm nghiêng, mặt của cô bị một dao cứa qua, nước mắt chảy xuống hòa cùng máu loãng, chiếc váy dài rách ra, máu chảy thấm vào khắp nơi, trên cánh tay cánh chân, trên đùi tất cả đều là vết thương. Vừa rồi cô mới bị hắt nước lạnh tỉnh giậy, ánh mắt tuy kinh hoàng nhưng vẫn lộ ra sự kiên quyết, run rẩy nhìn mấy người đàn ông cao to trước mặt, ánh mắt đáng sợ đang tiến về phía mình.
Cô thở hổn hển, chịu đựng cơn đau đớn nơi mắt trái, hai tay đầy máu nặng nề chống lên nền xi măng, cố gắng nâng thân thể mặc dù hai chân đã mất cảm giác, từng chút từng chút một, nặng nề thở dốc tức giận la to: “Mấy người không được tới đây. Nếu như còn dám xằng bậy. Tôi đảm bảo mấy người sẽ phải chết hết. Có biết tôi là ai không hả?”
“Biết, cô là một nữ phóng viên!” Người đàn ông cầm đầu lạnh lùng nhìn về phía cô, vô tình cười nói: “Biết được trong bụng của cô có thứ mà chúng tôi cần ... Cho nên... Muốn hỏi cô để lấy nó ra...”
Tiêu Hào Oánh nặng nề nuốt khan nơi cổ họng, vẫn như cũ phẫn nộ ngẩng mặt lên, run rẩy rơi lệ cười nói: “Ha! Nếu mấy người muốn, đi với tôi lên thiên đường mà lấy.”
Người đàn ông cầm đầu nghe lời này, đột nhiên cười, khinh bỉ nhìn về phía cô nói; “Cô thật sự không biết sống chết, cô theo chúng tôi tới chỗ này, còn không thành thật? Được! ! Tôi cũng muốn cho cô nếm thử, cái gọi là tư vị của thiên đường, rốt cuộc có bao nhiêu kích thích.”
Hắn nói hết lời, giơ tay lên!
Mấy người đàn ông to cao đứng phía sau nghe vậy, liền nhanh chóng cởi bỏ âu phục, tháo cà vạt xuống.
Tiêu Hào Oánh nhìn một màn này, thân thể chợt lạnh lẽo, cả người run rẩy lui về phía sau những thùng dầu lớn, nhìn về phía mấy người đàn ông kêu to: “Mấy người là đồ cầm thú, sẽ không được chết tử tế. Không được tới đây.”
Người đàn ông cầm đầu trong nháy mắt giống như dã thú tiến lên, dùng sức xé rách chiếc váy cô mặc trên người.
“A ————” Âm thanh sắc nhọn của Tiêu Hào Oánh vang lên.
“Mang máy quay phim lại đây cho tao” Người đàn ông cầm đầu nói xong, cũng đã xé hết toàn bộ quần áo trên người Tiêu Hào Oánh, thậm chí xé rách cả áo lót của cô, làm cho thân thể lõa lồ của cô hiện rõ trước ống kính.
“A —————” Tiêu Hào Oánh lại khóc thét, la to.
Mấy thân ảnh áo đen chạy như bay vào rừng cây, như những con thú linh hoạt nơi rừng rậm, như tia chớp phi nhanh về phía trước.
Một tiếng thét chói tai vang lên, từ trong núi sâu truyền đến! !
Mấy người áo đen nghe âm thanh đáng sợ này, hai tròng mắt sáng lên tia sáng quỷ dị, hai tay nắm chặt, chạy nhanh về phía trước.
“Mấy người không được tới đây, tất cả mấy người sẽ không được chết tử tế.”
Trong nhà kho kia lại truyền đến từng đợt tiếng thét chói tai! ! !
Mấy người áo đen lại nhanh chóng phi như bay về phía trước. ————————