Đêm!
Mưa phùn phất phới!
Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, từ thành thị náo nhiệt, như là mũi tên chợt lóe lên.
Trang Hạo Nhiên mệt mỏi ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, khuôn mặt tiều tụy mà lạnh lùng, chăm chú nhìn đường đi phồn hoa ngoài cửa sổ, toàn bộ linh hồn giống như mệt mỏi mà bị rút sạch, đôi mắt đen tối nhẹ nháy, nhớ tới lúc chính mình đau khổ quỳ cầu xin Đường Chí, vẫn như cũ kiên trì không cho hai người đến với nhau... Nước mắt anh hiện lên, rồi lại run rẩy mà đưa ngón tay, nhẹ che đôi mắt lại, muốn nhịn xuống nước mắt...
Tài xế có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn về phía kính trong xe...
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở ra một cái, cúi đầu xuống, chậm chạp từ trong túi bộ âu phục, móc ra túi tiền màu rắm nắng, nhẹ mà mở ra, kỳ thật Đường Khả Hinh cũng không có phát hiện, bên trong còn có một tấm ảnh hơn mười năm... Anh nhẹ nháy đôi mắt ngập nước, từ bên trong rút ra một tấm hình, đó là một ảnh chụp ảnh mảnh huân y thảo, trong tấm ảnh một bé gái mặc quần trắng, khuôn mặt đáng yêu, nhẹ nhàng hứng lấy gió nhẹ, cười đến ngọt đẹp...
Anh không kìm lòng được mà nắm chặt tấm hình, đôi mắt lóe lên nước mắt, nở nụ cười.
“Cậu chủ, chúng ta muốn đi đâu? Về nhà sao?” Tài xế nắm tay lái, hơi nhìn về phía kính trong xe hỏi.
Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng, vẫn nhìn theo những ngọn đèn cây quýt màu vàng bên đường, chăm chú nhìn bé gái trong ảnh, đôi mắt sáng ngời động lòng người, còn có nụ cười ngọt ngào, đôi khi giống như Đường Khả Hinh của hiện tại đang đứng trước mặt của mình, dáng tươi cười ngọt ngào và xinh đẹp, thật là con gái lớn mười tám thì thay đổi, em gái nhỏ đã trưởng thành... Anh không nhịn được cười rộ lên, nắm chặt tấm hình, nhìn say mê như vậy...
Tài xế có chút tò mò nhìn về phía kính trong xe.
Trang Hạo Nhiên giống như nhìn thật chăm chú, nhớ tới hai người khi còn bé, đã cử hành hôn lễ, anh lại không nhịn được đắc ý cười rộ lên, nghĩ đến chính mình sao lâu nay, dốc sức liều mạng theo đuổi con gái, lại là em gái nhỏ khi còn bé luôn la hét muốn gả cho mình ... Anh lại nắm ảnh chụp, cúi đầu cười rộ lên... Dáng tươi cười có chút chua xót, đôi mắt nóng lên nước mắt chảy xuống, vẫn như cũ có chút không thể tin...
“Cậu chủ, cậu không sao chứ...” Tài xế vừa mới nghe được Trang Hạo Nhiên kêu mình tự chạy xe đến đón anh, cũng đã vô cùng nghi hoặc, có chuyện gì sao, lại để cho anh vô lực đến không mở được xe?
Trang Hạo Nhiên không nói gì, chẳng qua là cầm thật chặt tấm ảnh cũ, ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy cười rộ lên, cười đến kích động như vậy, cười đến động tình như vậy... Cuối cùng... Cười đến buồn bã như thế... Mặt của anh hiện lên đau đớn và bất đắc dĩ nghẹn ngào, vươn tay che đôi mắt, tiếp tục giống như mất đi lý tính mà cười rộ lên, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống...
“Cậu chủ!!” Tài xế lại quan tâm hỏi.
Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, nhớ tới Đường Chí phản đối, khuôn mặt anh cứng lại, nước mắt lập loè, hơi vươn người, nhìn về phía ngoài của sổ xe, có một người cha đang nắm tay đứa con gái năm tuổi, cười cười nói nói mà đi dọc theo đường, lúc đùa đứa con gái cười lên, nụ cười hiền lành đáng yêu như vậy, anh lại kích động mà khóc...
Người đàn ông này, luôn khát vọng được làm cha một bé gái, sao anh lại không biết được, một người cha đối với đứa con gái mình yêu quý, nhiều bao nhiêu? Ông phản đối là có lý do, bất kể là cái lý do gì...
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở một hơi, nhắm mắt lại, nước mắt lại đau đớn mà chảy xuống.
***
Khách sạn Á Châu.
Trước cửa đại sảnh, ngọn đèn lập loè, huy hoàng chói mắt!
Một chiếc xe màu đen Rolls-Royce tạm dừng ở trước cửa đại sảnh khách sạn, Đông Anh nhanh chóng đi tới, giúp mở cửa xe, mỉm cười nói : “Tổng giám đốc muộn như vậy, vẫn để người quay về khách sạn, thật là khổ cực rồi.”
Tưởng Thiên Lỗi đang mặc âu phục màu đen, trên tay là áo khoác màu đen, mới cất bước đi xuống xe, mới trầm giọng nói : “Hội nghị khi nào bắt đầu?”
“Nửa tiếng sau...” Đông Anh nhẹ giọng trả lời.
Tưởng Thiên Lỗi không có nói tiếp, tiếp tục cất bước đi lên phía trước vào đại dảnh, nhìn thoáng qua những nhân viên gật đầu chào hỏi mình, hơi gật đầu, mới đi vào thang máy chuyên dụng ở đại sảnh, Đông anh cũng đi vào, nhấn xuống nút đóng cửa.
Thang máy nhanh chóng đi lên.
Tưởng Thiên Lỗi đứng trong thang máy, chăm chú suy nghĩ một lát, mới nhìn đồng hồ trên cỗ tay, chín giờ tối, hỏi; “ Tổng giám đốc Trang có nói nguyên nhân gì hay không, không có ra khỏi chỗ ngồi hội nghị?”
“Không có...” Đông Anh dịu dàng trả lời.
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày suy nghĩ một chút về người này, nói; “Thật khó có được, anh ấy cũng có lúc lười biếng.”
Đông Anh cười một cái, dường như nhớ tới cái gì, nói với Tưởng Thiên Lỗi; “Vừa rồi phó tổng giám đốc Thẩm có việc muốn tìm anh, nhưng không ngờ anh và đổng sự Lưu ra ngoài ăn cơm, hình như là có quan hệ với cô Mạt đấy.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đôi mắt lóe lên suy nghĩ một lát, mới nói; “Tôi đã biết. Khi nào anh ta họp xong sẽ đến gặp tôi.”
“Vâng!” Đông Anh gật đầu.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi ra thang máy, im lặng đi qua bộ phận hành chính, đi về phía phòng làm việc của mình, nói với Đông Anh đang ở phía sau; “Hôm nay cô khổ cực rồi, lại phải tăng ca, làm phiền cô giúp ta rót ly cà phê.”
“Vâng...” Đông Anh lên tiếng, đi đến phía phòng nghỉ ngơi giữa trưa.
Tưởng Thiên Lỗi liền một mình đẩy cửa ban công ra, vừa muốn bật đèn, rồi giống như cảm giác được phía trước trên ghế sa lon, có một người đang nằm dài trên đó, lộ ra một đôi chân dài tao nhã, tay khoác lên ghế dựa... Anh lập tức mạnh tay mở chốt trên tường, toàn bộ văn phòng liền sáng ngời! ! !
Mày Trang Hạo Nhiên nhíu một cái, giống như mới vừa tỉnh lại, híp mắt, còn có chút mùi rượu, hơi ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “Không nên mở đèn sáng như vậy, chói mắt chết rồi...”
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn người này, không để ý đến lời anh nói, mà là nhanh chóng nghi ngờ đi đến trước mặt của anh, cúi đầu xuống, nhìn thấy anh mặc áo sơ mi màu lam nhạt, quần tây màu trắng, nằm trên ghế sa lon, lại xoay người, đưa lưng về phía ngọn đèn, muốn ngủ say... Trên bàn còn có bình rượu băng Canada, và một ly rượu chân cao, nhìn thấy tình trạng này, đoán chừng là uống không ít...
“Cậu làm cái gì vậy hả, lại uống rượu trong phòng làm việc của tôi? Phát điên cái gì đây?” Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn về phía người này, nghi ngờ hỏi.
Trang Hạo Nhiên không để ý anh, chẳng qua là xoay người, tay che ánh đèn, tiếp tục ngủ thật say.
“Trang Hạo Nhiên! ! !” Tưởng Thiên Lỗi quát anh một tiếng.
Lúc này Đông Anh đến, bưng ly cà phê đi tới, nghe được tiếng quát của Tưởng Thiên Lỗi, nghi ngờ nhìn vào bên trong phòng, rõ ràng trông thấy Trang Hạo Nhiên uống say, nằm trên ghế sa lon, ngủ thật say, cô chấn động...
Tưởng Thiên Lỗi có chút buồn bực mà giơ tay, kêu Đông Anh đi ra ngoài, mình mới chậm chạp mà cởi bỏ cúc áo âu phục, vừa cởi âu phục, vừa nhìn người này, tức giận nói : “Đến cùng là có chuyện gì hả? Cậu không phải là đánh mãi không thua sao?”
Trang Hạo Nhiên tiếp tục vô lực mà đưa lưng về phía ngọn đèn ngủ, khuôn mặt kiên nghị, thoạt nhìn có chút tính trẻ con.
Hai mắt Tưởng Hạo Nhiên lóe lên, bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn người này.
Trang Hạo Nhiên vẫn nhắm mắt, mặt dán ghế sô pha, ngủ một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng : “Khi nào thì anh tới đây?”
“Cậu khi nào đến phòng làm việc của tôi ngủ vậy? Cậu có nhà không trở về, cậu có phòng làm việc của mình, cần gì phải đến chỗ của tôi?” Tưởng Thiên Lỗi kỳ quái nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên vốn là lại nặng nề mà ngủ một hồi lâu, cuối cùng mới thở dốc một cái, bỏ đôi chân dài xuống, cả người mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy mà ngồi dậy, mềm nhũn không còn chút sức lực nào mà nhìn về bình rượu trống không trước mặt, vươn tay xoa cái trán có chút đau, tự giễu cười khổ, cảm giác thở dài một hơi mới nói; “Vừa rồi tôi ngồi ở trong xe, lượn vài vòng trong thành phố này, không biết đi đâu... Muốn về nhà, lại cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, muốn quay về phòng làm việc của mình, càng cảm thấy đến buồn bực và không thoải mái, lúc này, tôi lại nhớ tới anh...”
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nặng nề nuốt cổ họng một cái, mới có chút chua xót cười nói : “Tôi với anh đấu nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn cảm giác mình không là bạn bè của anh, thậm chí là kẻ địch...Nhưng mà tôi đã xảy ra chuyện, phát hiện cái thành phố này không chứa nổi đau thương của tôi, tìm không thấy một người mạnh hơn tôi, đến khi tôi đau khổ, lúc này tôi lại nhớ tới anh..”.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chớp chớp, nhìn người này, giống như thật sự có chuyện.
Tối nay có lẽ Trang Hạo Nhiên qúa buồn bực và khổ sở rồi, cúi đầu nhìn phía trước, đôi mắt lóe nước mắt, vươn tay mở nắp chai rượu, lại rót cho mình một ly rượu, một hơi uống cạn, nặng nề thở một cái, mới cười khổ nói; “Tôi cảm thấy trừ anh ra, có sức lực và lòng dạ chịu đựng tôi, có lẽ không còn có người khác...”
“Thật khó từ trong miệng cậu nghe được lời nói này...” Tưởng Thiên Lỗi trào phúng mà nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cười ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta nói : “Nói thật, khi còn bé tôi thường xuyên bị người khá khi dễ, tại sao cho tới bây giờ anh cũng không giúp tôi...”
“Tại sao tôi phải giúp cậu?” Tưởng Thiên Lỗi kỳ quái mà nhìn về phía anh, chế nhạo nói : “Cậu mấy lần lấy bẫy chuột đến kẹp Oscar của tôi, tôi hận không thể đưa tay vặn mặt của cậu! Ở đó mà giúp cậu?”
Trang Hạo Nhiên tiều tụy bật cười, thở dài một hơi, cầm bình rượu, rót cho mình một ly, mới âm u nói : “Tôi kẹp Oscar là bởi vì anh tình nguyện cùng nó chơi, lại không chơi với tôi... Tôi kỳ thật rất thích người anh như anh đấy... Ít nhất xem ra cũng đủ hung hăng, rống người...”
“Đừng buồn nôn như vậy!” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nói.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy anh cười nói : “Anh không tin?”
“Uống xong cút ngay! ! Tôi không có thời gian đi an ủi cậu! !” Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói nhảm với anh, đứng lên muốn đi đến bàn làm việc bên kia...
“Tôi không muốn tặng Khả Hinh cho anh...” Trang Hạo Nhiên buồn bã nói xong, đôi mắt lại ứ nước mắt..
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày xoay người, cúi đầu nhìn về phía người này, có chút tức giận nói: “Không phải cô ấy đã lựa chọn cậu rồi sao?”
“Nhưng vận mệnh không có lựa chọn tôi..” Trang Hạo Nhiên thở gấp có chút đau đớn, cầm ly rượu, hơi ngửa đầu uống một ngụm.
“... ...” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mang theo chút đau lòng nói; “Từ nhỏ đến lớn, anh lớn lên ưu tú hơn tôi, sớm đã nói chuyện công việc với hai ông nọio, nói tương lai, nói lý tưởng... Trong lòng của tôi cũng không phải là không có hận ý, càng không phải là không có đố kỵ, nhưng tôi không nóng nảy... Bởi vì Hoàn Cầu là tôi và anh... Phải là đồ vật tôi, anh muốn đoạt cũng không đoạt được...”
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn anh.
“Thế nhưng có một ngày...” Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười khổ, thậm chí mang theo chút chua chát, âm u nói : “Rốt cuộc anh cũng bắt đầu động tay, cướp đoạt đồ đạc của tôi... Lúc đó, kỳ thật tôi rất hưng phấn, anh biết tại sao không?”
Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục chuyển ánh mắt, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn về phía anh, nói : “Rrốt cuộc tôi có lý do danh chính ngôn thuận... Có thể đoạt đồ đạc của anh rồi!”
Tưởng Thiên Lỗi trào phúng cười.
Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, nở nụ cười, tay cầm bình rượu, chăm chú nhìn chất lỏng màu vàng kim óng ánh này, âm u nói : “Tôi muốn biết... Đến cùng vận mệnh là đứng ở bên nào... Tại sao tất cả người trên thế giới, đều tán thưởng anh như vậy...”
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc.
Trang Hạo Nhiên cười khổ rồi thở dài một hơi nói : “Có phải rất ngây thơ hay không? Bởi vì xác định cái ý tưởng khi tôi còn bé... Cho đến có người, nói cho tôi biết, vì lý tưởng, đầu tiên phải học được nhẫn nại, học được kính dâng... Tôi luôn tuân theo ý nghĩ của ông ấy, đi làm mỗi một chuyện... Chậm rãi bỏ đi sự đố kỵ với anh qua một bên... Kỳ thật giữa hai chúng ta gọi là chiến tranh, không có kết quả là kết quả tốt nhất...”
Anh giống như có chút say.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày mà nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghi ngờ kêu : “Trang Hạo Nhiên! !” Có chút thờ ơ.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên chút đau đớn, chậm chạp đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía người giống như anh trai này, buồn bã cười khổ nói : “Kỳ thật tôi đi tới ngày hôm nay cũng không dễ dàng, yêu người thân yêu quý, bạn bè quý mến, đồng nghiệp tin tưởng... Đều là tôi rất vất vả có được đấy... Tôi vẫn cho là, chỉ cần tôi dụng tâm kinh doanh, tôi sẽ hướng đến lý tưởng trong cuộc đời tôi... Thoát khỏi vận mệnh đấu tranh giữa anh và tôi, tìm kiếm một bầu trời riêng thuộc về Trang Hạo Nhiên... Tôi không có nghĩ qua, trên thế giới này không có chuyện tôi không làm được, có người tôi không chiếm được... Cho tới bây giờ đều không có... Cho đến khi Khả Hinh xuất hiện... . . .”
Tưởng Thiên Lỗi có chút kỳ quái mà nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên yếu ớt nhìn về phía anh, đôi mắt hiện lên nước mắt, mỉm cười nói; “Tôi rất hâm mộ anh, thật sự rất hâm mộ anh... Anh không cố gắng yêu cô ấy, nhưng lại có được cô ấy... Thậm chí chiếm được câu nói dù cô ấy chết cũng yêu anh... Tôi đây vất vả nỗ lực theo đuổi, thật vất vả chờ mong một chút cảm tình... Lại bị bóp chết trong vận mệnh... Được rồi... Tôi thua rồi... Tôi thua rồi... Tôi chính thức thua...”
Anh nói cho hết lời, liền mất mát đau đớn quay người rời đi...
Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt nắm chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, nhíu mày nhìn về phía anh nói : “Trang Hạo Nhiên! ! Cậu đã nói trong tình yêu không có thắng thua! ! Ngày đó cô ấy chọn cậu, là thật tâm đó! !”
Trang Hạo Nhiên quay người, chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, thở dài một hơi, mới nói; “Tôi không muốn thừa nhận chuyện này! Nhưng mà sự thật cô ấy lựa chọn cậu, cô ấy cũng từng thẳng thắn chân thành nói tình cảm của cô ấy với cậu cho tôi nghe... Cô ấy nói... Cô ấy yêu cậu...”
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, cố nén nước mắt trong hốc mắt, khiếp sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn bộ dáng anh như vậy, cũng không đành lòng nói : “Nếu quả thật muốn cùng ở một chỗ, anh nhất định phải hiểu rõ tình cảm của mình, thật sự so với trên thế giới này, rất nhiều rắc rối rất quan trọng... Nếu như muốn yêu, vậy dũng cảm một chút đi... Không nên do dự... Lúc đầu cũng bởi vì tôi có chút do dự, bỏ lỡ vận mệnh quan tâm tôi... Cậu cố gắng lên đi, tôi không muốn cô ấy lại chịu đựng tổn thương tình cảm lần thứ hai...”
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi thật lâu.
Tưởng trời lỗi cũng chuyển ánh mắt, bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói : “Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có cần đến tôi, cậu cứ nói với tôi... Khi còn bé không đánh nhau vì cậu, cũng không có nghĩa là tôi có giúp đỡ cậu...”
Trang Hạo Nhiên cúi đầu xuống, đôi mắt đau đớn đầy nước mắt, suy nghĩ thật lâu rất lâu, mới chậm chạp gật đầu, sau đó mới trầm mặc xoay người, đi ra ngoài...
Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút lo lắng mà xoay người, nhìn về phía bóng lưng cô đơn mất mát của Trang Hạo Nhiên, ánh mắt đảo vòng, nghĩ tới cái gì, cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại...