Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 834: Không thể cùng một chỗ

"Ba! ! Ba! ! Ba! ! Ba! ! Ba! !" Phòng ngủ xa hoa, ấm áp, truyền ra từng đợt âm thanh nhức tai! !

Điệp Y thừa dịp thiếu gia bị phu nhân ngăn cản, không nói hai lời, liền lấy tốc độ nhanh như tia chớp, nháy mắt một cái, tiếp tục tát cho Trang Ngải Lâm mấy cái trên mặt, ba ba ba ba ba mấy cái tát này còn nặng hơn mấy cái tát trước! !

Hai má của Trang Ngải Lâm tê tê, khóe miệng chảy máu, nhưng vẫn như cũ cắn răng, chỉ có hừ một tiếng! !

"Đừng đánh! !" Bác Dịch thực sự không chịu được, đẩy vệ sĩ ra, muốn đi qua đỡ Trang Ngải Lâm lên...

"Cút! !" Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, nhìn anh ta trừng trừng, không muốn anh ta thương hại ! "Người phụ nữ này! ! Mặt đã sưng thành như vậy, còn không biết hối lỗi! !" Bác Dịch lại muốn đi qua, đẩy Điệp Y ra, muốn nâng cô đứng dậy ...

"Tránh ra! !" Trang Ngải Lâm lại tức giận đẩy anh ta ra, gầm lên: "Bản tiểu thư tuyệt đối không muốn cái loại người từ chối tình cảm của người khác qua đây giúp đỡ tôi! ! Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa! !"

Cô nói xong, liền lau vết máu trên miệng, không nói hai lời liền đứng lên, lê chân bước ra bên ngoài! !

Bác Dịch hơi ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của cô...

"Nha đầu thối! Tính cách không thay đổi! !" Ân Nguyệt Dung quay mặt sang, cũng nhìn con gái đi ra ngoài ra, tức giận đến mức sắp nứt lồng ngực, lại nhanh chóng quay mặt sang, nhìn về phía Bác Dịch đồng cảm, đáng thương nói: "Con rể, con không nên tức giận, con nhóc chết tiệt kia chính là như vậy, bị ba nó chiều thành hư rồi! Không cần lo lắng, mẹ sẽ tiếp tục quản giáo! Đến đây! Nằm trên giường, đừng để ý tới nó. Ỏ nhà của mẹ nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt..."

"... ..." Trang Hạo Nhiên vẻ mặt không nói gì nhìn mẹ.

"Trang phu nhân..." Bác Dịch trong đầu vẫn còn hình ảnh Trang Ngải Lâm mới vừa rồi bị đánh sưng mặt, cố chống chịu thân thể khó chịu, có chút sốt ruột nói: "Cháu... Cháu thấy ở chỗ này có chút bất tiện, nếu như Ngải Lâm trở về, bác không nên đánh cô ấy ... Chuyện này cứ như vậy cho qua đi..."

"Không..." Ân Nguyệt Dung nhìn về phía Bác Dịch đau lòng, giống như mình sinh ra vậy, quan tâm nói: "Cậu bị thương thành như vậy, đều là lỗi của Ngải Lâm nhà bác, cậu có thể đi được đâu? Bác vừa hỏi qua thầy thuốc , nói cậu phải nghỉ ngơi ít nhất mười tám ngày ! ! Nếu như cậu đi, bảo bác làm sao mà chịu nổi? Bảo toàn gia đình bác làm sao mà chịu nổi! ! Cậu yên tâm, bác tuyệt đối sẽ không dung túng con nhóc chết tiệt kia! ! Đến đây, nằm xuống đi..."

"Phu nhân..." Bác Dịch tay giữ chặt lồng ngực, có chút khẩn trương nhìn bác gái.

"Nằm xuống..." Ân Nguyệt Dung nhiệt tình đỡ Bác Dịch nằm xuống giường, kéo một cái chăn mềm của con gái cho cậu ta đắp lên, mới trấn an nói: "Cậu yên tâm! ! Con nhóc chết tiệt kia tuyệt đối không dám trở về, nếu nó trở về một lần bác sẽ bảo Điệp Y đánh nó một lần! ! Cậu yên tâm ở đây mà tĩnh dưỡng..."

Bác Dịch nằm ở trên giường, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện Trang Ngải Lâm bị đánh sưng mặt, lại nhớ lại câu nói của cô: Tôi tuyệt đối không muốn cái loại từ chối tình cảm của người khác, qua đây thương hại tôi!

Ân Nguyệt Dung nhìn bộ dáng này của cậu ta, ánh mắt lập tức có chút cười, nói: "Cháu nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay chủ tịch trở về, bác bảo ông ấy chơi cờ cùng cháu, chúng ta đi ra ngoài trước, không quấy rầy cháu nữa..."

Trang Hạo Nhiên một bộ dạng khó hiểu nhìn mẹ.

"Súc sinh! ! Còn không đi ra cho mẹ! ! Sau này mẹ nhìn thấy Truy Phong, cũng muốn đánh nó hai bạt tai! Súc sinh sinh ra súc sinh! !" Ân Nguyệt Dung nói cho hết lời, liền kéo con trai đi ra ngoài! !

Bác Dịch không có cách nào, đành phải dựa vào giường, nhìn Ân Nguyệt Dung kéo Trang Hạo Nhiên cùng đi ra ngoài , chỉ còn thầy thuốc cùng hộ sĩ tiếp tục bôi thuốc cho mình, sắc mặt của anh hơi lờ mờ, kìm lòng không được quay mặt sang, nhìn thấy bàn trang điểm bên cạnh giường có bức ảnh, Trang Ngải Lâm mặc áo lưng đen, váy dài màu trắng, tóc xõa, đứng ở dưới cành cây anh đào, nhìn về phía ống kính, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, thần thái phấn trấn... Hai mắt của anh lấp lánh, nhìn về phía cô bé này, không lên tiếng...

***

Ngoài cửa!

"Mẹ, có phải là muốn như vây hay không? Vì con rể mà con gái cũng không muốn..." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ, đau lòng cho chị gái nói.

"Ta vì con dâu, con gái cũng không cần! !" Ân Nguyệt Dung nói cho hết lời, vươn tay chọc vào trán anh, nói: "Anh là người không có tiền đồ, không làm cháu của mẹ xuất hiện! ! Anh còn không nắm chắc thời gian đưa Khả Hinh trở về cho mẹ, mẹ dạy bảo anh tựa như dạy bảo chị anh vậy! ! Một trong hai ngươi không thể để cho mẹ an tâm một chút được sao! !"

Bà không nói hai lời, liền ôm vai xoay người bước đi! !

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhìn bóng lưng đi xa của mẹ, nhớ tới Đường Khả Hinh cả buổi trưa cũng không nghe điện thoại, tim của anh liền cảm thấy căng thẳng, lấy điện thoại di động ra, bấm số di động của cô, khẩn trương nghe...

Chuông điện thoại kéo dài vang lên..."Đô... Đô... Đô... Đô... Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

"Cô ấy rốt cuộc bị làm sao mà không nghe máy? Chẳng lẽ bận thế sao?" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt nắm di động, kỳ quái kêu lên! !

***

Lúc buổi trưa, trong quán ăn, vài vị khách rưới một chút thịt bò lên trên, đảo một thìa ớt, trộn đều lên ăn...

Chủ quán có chút quen thuộc, kỳ quái và nghi ngờ nhìn về phía cửa sổ thủy tinh đối diện với mẹ con nhà kia, nhất là người con gái, từng có thân hình gầy gộc, bây giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều như vậy, phong thái lôi cuốn người, bà thực sự kinh ngạc, nghĩ lại mình đã từng nói rất nhiều lời sỉ nhục mẹ con nhà họ...

Đường Khả Hinh ngồi im lặng ở trên bàn cơm, mỉm cười nhìn về phía mẹ. Lý Tú Dung mặc một chiếc áo sơ mi cũ cùng một cái váy rộng rãi màu đen, trên mặt lại có vẻ tiều tụy hơn mấy phần so với lúc trước, hai tròng mắt mang vẻ u buồn, đau lòng mà nhìn con gái.

"Mì tới đây" chủ quán bê ra bát mì thịt bò cực lớn, một bát đặt ở trước mặt Lý Tú Dung, một bát đặt ở trước mặt Đường Khả Hinh, thậm chí nhìn cô, khuôn mặt nở nụ cười tươi nói: "Cô chính là người con gái kia đấy a? Ôi, thay đổi thật nhiều đấy!"

"... ..." Đường Khả Hinh chỉ là nhàn nhạt ngồi, mỉm cười lại im lặng không lên tiếng.

Lý Tú Dung cũng chỉ liếc nhìn, không nói lời nào.

Chủ quán cảm giác bầu không khí có chút xấu hổ, liền mang khay rời đi .

"Ăn đi... Mẹ nhớ, ngày trước con đặc biệt thích ăn mì thịt bò ở đây, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên luôn luôn ăn chịu... Chủ quán vốn dĩ bản tính tốt, cho nên dù cho chủ quán có thái độ với mẹ con ta như thế nào hay cười nhạo ra sao thì mẹ vẫn cảm kích bà ấy..." Đường Khả Hinh mỉm cười cầm chiếc đũa lên, chọc vào bát của mẹ, nhẹ nhàng quấy, nhìn ớt hồng dầu cùng thịt bò còn có vừng, quấy đều lên, ngửi mùi thơm, cô có chút vui mừng nói: "Mùi vị vẫn không thay đổi..."

Lý Tú Dung lại nhìn cách ăn mặc của con gái, mặt toát lên vẻ lịch sự nhã nhặn có chút trưởng thành, cử chỉ nho nhã, đặc biệt là cô gái đáng yêu, lòng của bà lại tràn đầy nỗi lo, không biết nên nói cái gì...

"Ăn đi... Mẹ con ta khó có dịp được gặp nhau như thế này..." Đường Khả Hinh có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ.

Lý Tú Dung nghe lời này, hai tròng mắt lấp láy, liền cầm chiếc đũa , gắp mì lên, trầm mặc ăn.

"Nghe nói... Anh trai thỉnh thoảng cũng tới thăm mẹ ... Đúng không?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ, có chút quan tâm hỏi.

Lý Tú Dung trầm mặc gật đầu. "... ..." Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn mẹ.

“Trước đây mẹ... Luôn luôn rất thiên vị anh trai con... Không chỉ một lần nghĩ tới, muốn cùng anh trai cùng nhau sống qua ngày, thế nhưng trải qua việc này, mẹ cũng không có ảo tưởng , nó qua thăm mẹ , chỉ có liếc mắt nhìn... Chị dâu con có con, có thể là vì mới làm cha nên hiểu được làm cha mẹ cũng không dễ dàng gì, chắc có chút giác ngộ..." Lý Tú Lan vừa ăn mì, cười khổ nói: "Trái lại trước đây mẹ vẫn chưa từng yêu thương con gái của mình theo đúng nghĩa, mười mấy tuổi đã phải ra ngoài kiếm tiền, rồi còn gửi tiền cho mẹ, tìm cho mẹ một công việc tốt, còn nhờ người giúp đỡ mẹ... Đã nhiều năm như vậy, mẹ cũng không có làm cho con một bữa cơm nào, nhưng con vẫn biết điều, hiểu chuyện như vậy..."

Đường Khả Hinh yếu ớt nhìn mẹ. Lý Tú Dung ngẩng đầu, nhìn về phía con gái, cười khổ nói: "Khả Hinh của mẹ đã trưởng thành rồi, nhưng mẹ không xứng làm mẹ của con..."

Đường Khả Hinh nghe lời này, lại cười rộ lên, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm tay của mẹ, thật tình nói: "Mẹ còn nhớ, con đã từng muốn giới thiệu một người bạn trai của con cho mẹ xem không?"

Lý Tú Dung hai tròng mắt có chút di chuyển nhìn con gái, nói: "Có... Nhớ... Nhưng mà đêm hôm đó các con... Không có tới..."

"Vâng..." Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ, cười rộ lên nói: "Bọn con có chút việc, cho nên không thể đến được... Mấy ngày nay con nghĩ muốn dẫn bạn trai về cho mẹ xem... Hi vọng mẹ có thể thích anh ấy..."

Lý Tú Dung có chút kích động nhìn về phía con gái.

Lúc này, hai mắt của Đường Khả Hinh đã có chút hồng, nhìn về phía mẹ, mỉm cười nói: "Mẹ, có đôi khi có một số chuyện trong quá khứ cũng nên quên đi, không nên nhắc lại nữa thì sẽ không còn thương tâm khổ sở, con chỉ hi vọng mẹ có thể làm được chuyện này, mẹ mãi mãi là người mẹ mà con yêu nhất..."

Lý Tú Dung hai mắt rưng rưng nhìn con gái.

"Hôm nay, không phải con không có khả năng mời mẹ đến chỗ sang trọng ăn cơm, nhưng mẹ con ta hiếm có dịp gặp nhau vì vậy con chọn chỗ mà mà mẹ con ta đã có nhiều hồi ức vui vẻ..." Đường Khả Hinh xúc động nhìn về phía mẹ, mỉm cười nói: "Con người có thể làm lại rất nhiều chuyện, nhưng sinh mạng con người không thể làm lại, cha mẹ sống vui vẻ, khỏe mạnh chính là niềm vui lớn nhất đối với con gái... Tương lai con sẽ chăm sóc cho mẹ... Mẹ yên tâm..."

Lý Tú Dung thở dốc, kích động nhìn về phía con gái.

"Đừng khóc..." Đường Khả Hinh rất sợ nhìn thấy nước mắt của mẹ, vội vã vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt mẹ, nói: "Nhanh ăn đi, mì lạnh ăn không ngon đâu."

"Được... Được..." Lý Tú Dung cũng vội vàng lau nước mắt trên mặt mình, khịt mũi, cầm chiếc đũa lên, gắp mì lên tiếp tục ăn...

Đường Khả Hinh trầm mặc đau lòng nhìn về phía mẹ, con gái đã trưởng thành, biết một số chuyện muốn nói nhưng lại thôi, không muốn mẹ lại phải u sầu, lo lắng thêm nữa, cô thở dài một hơi, ngăn cho nước mắt không rơi, gắp mì ăn, lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn mẹ cười nói: "Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chút chuyện..."

"Con hỏi đi..." Lý Tú Dung nhìn về phía con gái, cười nói.

"... ..." Đường Khả Hinh trầm mặc một lúc, mới nhìn mẹ, thăm dò nói: "Gần đây con làm việc ở Hoàn Cầu, thỉnh thoảng nghe được một số thành tích của cha trong quá khứ, con thấy, mối quan hệ giữ Hoàn Cầu và cha, rõ ràng rất tốt, thế nhưng vì sao, về sau cha lại dính líu tới tội danh tham ô vậy? Con không tin cha đã làm như vậy, mẹ có biết một chút gì về chuyện này không?"

Lý Tú Dung tay lập tức run lên, đột nhiên khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn về con gái nói: "Con... Con... Sao con đột nhiên hiếu kỳ về chuyện của cha con như vậy?"

"Con... Con..." Đường Khả Hinh nhất thời khó nói, vốn muốn nói ra chuyện của Trang Hạo Nhiên, nhưng vẫn nhịn xuống , nhìn mẹ vội vàng nói: "Con chỉ là... Cảm thấy cha con sẽ không làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ, có bí mật gì không thể cho ai biết sao ạ?"

Sắc mặt Lý Tú Dung tái nhợt nhìn con gái.

"Mẹ!" Đường Khả Hinh khẩn cấp nhìn mẹ, nói: "Con ở Hoàn Cầu lâu như vậy, vẫn nghe lời cha, không nói đến tên và thân phận của cha, thế nhưng tương lai con ở Hoàn Cầu, cơ hội phát triển ngày càng cao, con muốn biết sự thật về chuyện này, để con an tâm!"

"Cha… Cha con không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Hoàn Cầu! !" Lý Tú Dung hai mắt run run rơi lệ, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Ông ấy vì Hoàn Cầu, phải trả một cái giá quá lớn! Ông ấy không có tham ô! !"

"Nguyên nhân là gì ạ? Chẳng lẽ cha bị người khác hãm hại ?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ khẩn trương hỏi: "Cha con ở Hoàn Cầu, không có kết thù kết oán với bất kì người nào sao? Vụ hỏa hoạn lớn kia..."

Phịch! ! ! !

Bát thịt bò phịch một tiếng rơi xuống mặt đất, nước canh vẩy lên người Lý Tú Dung...

"Mẹ! !" Đường Khả Hinh khẩn trương ngồi xổm trước mặt Lý Tú Dung, cầm khăn tay lên, muốn lau cho mẹ...

"Không có việc gì không có việc gì..." Lý Tú Dung ánh mắt lóe ra, trong đầu thoáng qua nhớ lại vụ hỏa hoạn lớn kia, tiếng rống giận dữ, một thân ảnh trong quán, từ phía sau phòng bếp trốn đi, tay cô run run rẩy rẩy che chặt lồng ngực, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch...

"Mẹ! ! Có phải mẹ biết chuyện gì hay không?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ, trong lúc nhất thời khẩn trương hỏi.

"Không, không, mẹ... mẹ chỉ là nhớ lại chuyện trong quá khứ có chút rối loạn..." Lý Tú Dung run run rẩy rẩy, nuốt nước bọt ở cổ họng có chút nặng nề, không dám nói chuyện.

Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn mẹ.

Lý Tú Dung hai mắt run rẩy sợ hãi, nói cũng nói không nên lời.

"Mẹ! ! Mẹ có chuyện gì, nói cho con đi! ! Con gái van cầu mẹ! Chuyện này đối với con rất quan trọng! Có bí mật, không nên giấu đi, con muốn biết năm đó Hoàn Cầu xảy ra chuyện gì, con muốn biết..." Đường Khả Hinh khẩn trương nói với Lý Tú Dung.

"Tần gia, là Tần gia! !" Lý Tú Dung khẩn trương nhìn con gái nói: "Là Tần gia! ! Tần gia muốn hại cha con! ! Nhưng là bọn họ không thể thực hiện được! !"

"Tần gia?" Đường Khả Hinh không thể tưởng được nhìn về phía Lý Tú Dung, nhíu mày nói: "Chuyện này liên quan tới Tần gia sao?"

"Tần gia nắm giữ bí mật của Tưởng gia, cho nên nhà bọn họ vẫn có thể hống hách được, nhưng Tần gia vẫn bất mãn cách làm của cha con... Thực ra mẹ vẫn hoài nghi một việc..." Lý Tú Dung hai mắt rưng rưng, nhìn về phía con gái nói: "Về sau cha con gặp chuyện không may, mẹ cảm giác Tưởng lão gia và Tần gia có liên quan..."

Đường Khả Hinh hai mắt lóe ra, nghe thấy mẹ nói như thế, liền mang theo vài phần thăm dò tính hỏi: "Mẹ... Nếu như con cùng với Trang thiếu gia Trang Hạo Nhiên yêu nhau... Mẹ có đồng ý không?"

Lý Tú Dung trong nháy mắt ngẩng đầu, trái tim bỗng nhiên rạn nứt, kịch liệt sợ hãi kêu lên: "Không được! ! !"

"Vì sao?" Đường Khả Hinh nhất thời tuyệt vọng nhìn về phía Lý Tú Dung, hai mắt rưng rưng kêu lên: "Vì sao? Vì sao mẹ và cha cùng phản đối vậy! !"

"Dù sao các con không thể yêu nhau! ! Tuyệt đối không thể yêu nhau! ! !" Lý Tú Dung nhất thời kích động nhìn về phía con gái, kêu lên: "Con hãy đồng ý với mẹ, con không thể cùng một chỗ với nó! ! Tuyệt đối không được! !"

"Mẹ! ! !" Đường Khả Hinh cũng kích động kêu lên, hai mắt rưng rưng nói: "Có thể nói cho con biết nguyên nhân được hay không ạ? Nói cho con biết nguyên nhân đi, con thực sự bị ép đến phát điên rồi! ! Con muốn điên rồi! ! Con thích anh ấy, con yêu anh ấy!! Hai người cùng phản đối, nói cho con biết nguyên nhân! ! Nói cho con biết! ! Tại sao đối với con như vậy? Chẳng lẽ con cùng với anh ấy có quan hệ huyết thống? Trừ lý do này ra, con vì sao không thể cùng một chỗ với anh ấy! ! ! !"