Bệnh viện!
Một chiếc taxi thắng gấp ở trước đại sảnh bệnh viện, Đường Khả Hinh cả người run run rẩy rẩy đẩy cửa xe ra, sắc mặt tái nhợt, hai mắt ngập nước, cước bộ loạng choạng đi xuống xe, cũng không đợi Nhã Tuệ, liền vừa chạy vừa leo lên bậc thang, hướng đại sảnh bệnh viện chạy vào...
"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ lúc này mới đi xuống taxi, hai tròng mắt khẩn thiết ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang loạng choạng, bộ dáng thống khổ, trong lòng cô cũng là một trận đau lòng khổ sở, cô vội vã nhanh chóng chạy đến...
Phòng cấp cứu! !
Con đường hành lang thật dài.
Đường Khả Hinh cả người thất hồn lạc phách đứng ở hành lang, hỏi y tá trưởng phương hướng, sau đó hướng bên này nhanh chóng chạy tới, cô vừa chạy vừa nghĩ tới bộ dáng xấu hổ cùng ngọt ngào của Tình Tình, nhất là khi tiểu cô nương kia ngẩng đầu, rơi lệ hỏi mình: Vậy chị đã tìm được ba mẹ chưa? Một trận xót xa trong lòng xông thẳng tới, nghẹn nghẹn ngào ngào nói: Tình Tình, chị nên nói với em như thế nào đây, trên thế giới này, cũng bởi vì có đồng thoại, cho nên mới trở lên mỹ lệ như vậy... Cuộc sống chân thực, tràn đầy mạo hiểm cùng đau khổ...Em còn nhỏ nhưng đã thông minh như vậy, thế nhưng lại bị vứt bỏ... Chị so với bất cứ ai cũng đều hiểu được nỗi thống khổ này...
"Tình Tình...Em không được có việc gì! Đều là do chị hại em!" Đường Khả Hinh rơi lệ liều mạng đi về phía trước, hai mắt nhanh chóng tìm tòi, rốt cuộc nhìn thấy đầu hành lang gấp khúc, đứng ở đó có viện trưởng viện phúc lợi, còn có cô giáo, và Như Mạt tiểu thư, các cô ấy mỗi người đều thần sắc tiều tụy, trong mắt rưng rưng... Những giọt nước mắt nhanh chóng chảy xuống từ khóe mắt của cô, cô lập tức phi thân chạy tới, sắc mặt tái nhợt, sốt ruột khẩn trương kêu to: "Viện trưởng! ! Tình Tình thế nào rồi ạ ?"
Viện trưởng viện phúc lợi ngẩng đầu, thấy là Đường Khả Hinh, liền tức khắc lại đau lòng rơi lệ, khóc lóc lắc đầu khổ sở.
Cả người Đường Khả Hinh là một trận choáng váng, lui về sau một bước, thiếu chút nữa té lăn trên đất...
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ vừa vặn chạy tới, vội vã rơi lệ đỡ lấy thân thể của cô, sốt ruột nói: "Cô không cần khẩn trương, bác sĩ còn đang tận lực cấp cứu, nói không chừng còn cứu được đấy?"
Đường Khả Hinh cả người sợ hãi run rẩy, mặt mày tái nhợt, nhớ tới Tình Tình mỉm cười ngọt ngào, cô lại kích động rơi lệ, khóc lên nói: "Tất cả đều là lỗi của tôi! !Tôi không lên mời lũ trẻ đến khách sạn, càng không nên mời bọn nhỏ ăn kem lửa! Đều là lỗi của tôi!"
Cô Trần đã thất hồn lạc phách ngồi chồm hỗm ở cạnh cửa, trên mặt trên người tất cả đều là máu tươi, tóc rối tung xõa ở một bên, hai mắt vô hồn không còn tý lý trí , trong đầu không ngừng là những hình ảnh về Tình Tình lúc trúng đạn , mắt to đơn thuần, nhìn về phía trước, máu tươi dọc theo khuôn mặt nho nhỏ lăn xuống, từng giọt từng giọt nhiễm ướt váy trắng... Một trận kinh hoàng sợ hãi thoáng qua, áy náy rơi lệ lại đánh mất lý trí, hai tay tràn đầy máu tươi, chống vào cửa phòng cấp cứu màu trắng, lại buồn bã giống như người mẹ khóc nấc lên, nói: "Tình Tình a, đứa con đáng thương tôi, đều là lỗi của cô! Có đôi khi, nhìn thế giới của các con, bị bó gọn trong bức tường của viện phúc lợi này, trong lòng có bao nhiêu đau khổ...Không được như các bạn nhỏ khác, đều được cha mẹ mang theo, trên mặt đều là nét vui mừng thánh thiện như những thiên thần nhỏ, nhưng là các con lại bị vây khốn trong bức tường này, sớm đã học được cách bao dung, thông cảm với sự vứt bỏ của cha mẹ mình, còn có cả cái thế giới nhẫn tâm này nữa... Nhìn ánh mắt của các con có đôi khi còn phải ẩn nhẫn, lòng cô đau như dao cắt... Có đôi khi đối mặt với sinh mệnh vô tội của các con bị đe dọa, chúng ta chỉ còn cách phải cẩn thận từng li từng tí bảo hộ cho các con lớn lên trong yên bình, cái mà chúng ta làm được cho các con cũng chỉ có như thế... Nhưng là hôm nay khi phát sinh việc này, cô mới thực sự hiểu ra được, tất cả đều không đủ... Cô xin lỗi con, Tình Tình... Đứa nhỏ đáng thương của cô.. Cô xin lỗi con...Bị viên đạn kia đâm xuyên vào trong não, phải có bao nhiêu đau đớn... Con của ta... Chỉ cần con tỉnh lại, cô liền làm mẹ của con! !"
Đường Khả Hinh nghe xong, cõi lòng tan nát, trái tim như bị vỡ vụn, chậm rãi đến đến bên cạnh cô, quỳ xuống, cắn răng cố nén thống khổ trong lòng, áy náy run rẩy rơi lệ cúi đầu, co quắp nói: "Xin lỗi... Xin lỗi... Tất cả đều là lỗi của tôi..."
Cô Trần không có nghe bất kỳ ai nói, chỉ là thống khổ đầu dựa vào trước cửa, tay vịn tấm ván gỗ lạnh lẽo kia, rơi lệ nói: "Tình Tình, con giống như giọt sương trong suốt, không thể tiến vào trong đất kia, cái thế giới ấy quá lạnh lẽo đối với con. Con của ta, con vốn chưa được hưởng thụ mấy ngày ấm áp, vào một buổi sớm lạnh lẽo, liền bị cha mẹ bỏ rơi ở cửa, khi đó, con đã rất kiên cường, khóc cũng không khóc..."
Như Mạt ngồi ở vị trí kia, nghe thấy những lời này, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh tiếp tục áy náy khóc, thân thể chợt dâng lên một cỗ phẫn nộ, chậm chạp đứng dậy, đi tới trước mặt cô, nghẹn ngào khổ sở nói: "Có lẽ ở trong mắt của các người, đứa nhỏ không cha không mẹ, vốn bị bỏ mặc cho các người sai bảo, cuộc sống bị trôi dạt khắp nơi... Thế nhưng các người căn bản cũng không biết, một chút yêu thương đối với bọn trẻ, cũng coi như là thiên đường rồi, coi như là điều ấm áp nhất thế gian rồi... Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, cô có biết không?"
Đường Khả Hinh nghe xong những lời này, lại một trận áy náy rơi lệ, đau lòng nói không nên lời, chỉ là từng trận từng trận nức nở khóc...
Nhã Tuệ rơi lệ, nghe thấy những lời này, đối Khả Hinh có một chút không công bằng, cô nghẹn ngào tiến lên, nhìn về phía Như Mạt đau lòng nói: "Như Mạt tiểu thư, đứa nhỏ phát sinh chuyện như vậy, ai cũng không muốn... Khả Hinh đối đứa nhỏ càng không có suy nghĩ gì khác... Mặc kệ cuộc đời của ai, có bị cha mẹ vứt bỏ hay không, cũng đều đáng giá được tôn trọng... Chuyện này, tại sao có thể trách Khả Hinh? Vô cùng tàn nhẫn độc ác , không phải là cái người nổ súng kia sao?"
"Nhã Tuệ..." Đường Khả Hinh ngẩng đầu, rơi lệ gọi người chị em tốt, muốn ngăn cản cô ấy nói tiếp...
"Bạn tốt của tôi cũng không có được mấy ngày hưởng thụ sự ấm áp của cha mẹ”. Nhã Tuệ nước mắt lưng tròng từng giọt rơi xuống, nhìn về phía Như Mạt, lại nghẹn ngào nói: "Cô đừng có vào lúc này, ở sau lưng người, nói những lời như thế, đâm chọc trái tim người khác! Không ai chịu được đâu!"
Như Mạt trong nháy mắt thống khổ ngẩng đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ.
Lúc này Tiêu Đồng và viện trưởng nhanh chóng đi về phía bên này, lại nhìn thấy người phía trước, mang theo vài phần buồn bã đối chọi gay gắt, cô hơi kỳ quái đi qua, sốt ruột gọi: "Khả Hinh? Quản lý Lưu!"
Khả Hinh và Nhã Tuệ đồng thời rơi lệ quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Đồng, cũng kỳ quái hỏi: "Cô sao có thể đến đây?"
Tiêu Đồng cũng một trận khổ sở đứng ở tại chỗ, nhìn về phía các cô nhanh chóng nói: "Lão đại biết Tình Tình gặp chuyện không may, trong lòng cũng vội vã, chỉ là bởi vì có là chuyện trọng yếu hơn, muốn đi làm, liền phái tôi qua đây, cho Tình Tình tất cả những sự trợ giúp tốt nhất! Tôi vừa cùng viện trưởng hàn huyên, hơn một giờ, bác sĩ có thể thuận lợi lấy ra mảnh vỏ đạn trong não Tình Tình , liền lập tức phái máy bay riêng, trực tiếp đưa đứa nhỏ đến nước Mỹ, tiến hành điều trị ! Lão đại đã tự mình đến sân bay, trực tiếp phê duyệt văn kiện, còn có gọi điện thoại cho bác sĩ chuyên khoa não bên Mỹ, còn nói rằng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, đều phải bảo toàn tính mạng cho đứa nhỏ!"
Đường Khả Hinh một trận cảm kích nhìn về phía Tiêu Đồng.
Mọi người trong viện phúc lợi, còn có cô giáo dường như nhìn thấy hi vọng, cảm kích nhìn Tiêu Đồng cười.
"Đúng vậy! !" Viện trưởng cũng nhìn về phía mọi người, khẽ gật đầu, mặc dù trầm trọng nhưng vẫn là mang theo cổ vũ nói: "Không nên nản chí, não trúng đạn, cũng có thể ngoan cường sống sót, chống đỡ được khi đến bệnh viện, đó là một đứa trẻ dũng cảm .”
Một trận tiếng bước chân, nhanh chóng truyền đến.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng dẫn đầu đám người, Trần Thoa Nam, Thẩm Quân Dụ còn có Đông Anh, sắc mặt ngưng trọng khẩn trương đi tới bên này, hôm nay đứa bé kia còn thật nhu thuận trước mặt mình, ôn nhu hôn một chút, nơi đây vẫn còn sự ấm áp cùng rung động, thế nào liền đã xảy ra chuyện rồi? Anh nhanh chóng vội vã gọi: "Viện trưởng! !"
Viện trưởng xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, lập tức tôn kính gọi: "Tổng giám đốc Tưởng..."
Viện trưởng viện phúc lợi, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, khẩn trương rơi lệ đứng dậy, bởi vì anh vẫn luôn là người quyên góp tiền từ thiện nhiều nhất cho viện phúc lợi.
Tưởng Thiên Lỗi đầu tiên là nhìn toàn bộ mọi người đứng trước phòng cấp cứu liếc mắt một cái, mới nhìn viện trưởng, hỏi: " Tình huống đứa nhỏ thế nào ?"
Viện trưởng nhanh chóng trả lời nói: "Hiện tại còn không rõ ràng lắm! Vì não bộ con bé trúng đạn, thời gian trước khi đưa đến bệnh viện, đã mất máu quá nhiều, co quắp nôn mửa, chúng ta mời những bác sĩ khoa não tốt nhất cả nước đến mổ, tận lực cấp cứu tính mạng của đứa nhỏ. Nhưng là bởi vì mảnh đạn nhỏ trong đầu quá nhiều, nếu như thời gian mổ quá dài, có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian nghỉ ngơi của não bộ..."
"Cũng chính là trở thành người thực vật..." Tưởng Thiên Lỗi thấu hiểu nhìn bà nói.
Viện trưởng im lặng không lên tiếng, nghĩ nghĩ, mới nói tiếp: "Tình huống bây giờ còn không rõ ràng lắm, chúng ta không nên phỏng đoán, tổng giám đốc Trang đã phái phi cơ, nếu như hoàn thành vòng phẫu thuật thứ nhất, là có thể thuận lợi ! Hi vọng đứa bé này ở nước Mỹ, có thể được trị liệu tốt nhất!"
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong , đành phải gật gật đầu, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh còn ngã ngồi dưới đất, khổ sở khóc, anh lập tức bước qua bên người Như Mạt, đau lòng nâng cô dậy, nói: "Đừng khóc... Tất cả còn có chúng ta, không có việc gì đâu."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào nói: "Cám ơn anh..."
Như Mạt ngẩng đầu, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, liền nghẹn ngào rơi lệ.
Phòng cấp cứu phẫu thuật đèn tối sầm lại!
Mọi người thấy vậy, tức khắc khẩn trương kích động đi lên phía trước, nhìn thấy ba vị bác sĩ khoa não, nhanh chóng đi đến, cởi khẩu trang, lập tức hỏi: "Bác sĩ! Đứa nhỏ thế nào rồi?"
Bác sĩ chủ trì nặng nề thở một cái, nhìn về phía mọi người nói: "Đứa nhỏ phẫu thuật vòng thứ nhất, thuận lợi hoàn thành! ! Chúng ta cần lợi dụng khoảng cách thời gian trước khi phẫu thuật đợt thứ hai, nhanh chóng đưa đứa nhỏ đến nước Mỹ, để tiến hành đợt phẫu thuật thứ hai! Trưởng khoa bên kia, vừa ở trong phòng phẫu thuật, thông báo với chúng ta! Viện trưởng! ! Có thể chuẩn bị trực thăng ! ! Tốc độ phải nhanh! !"
Đáy lòng mọi người như được thả lỏng, trong lòng hi vọng nhìn về phía anh, nhẹ vỗ ngực cười.
Cô Trần và Đường Khả Hinh một trận kích động vừa khóc vừa cười.
Viện trưởng cũng lập tức mỉm cười, xoay người đi về phòng làm việc, phái máy bay trực thăng của bệnh viện đến sân bay quốc tế! !
"Tránh ra một chút! Tránh ra! !" Y tá nhanh chóng đẩy xe di động, sốt ruột đi đến! !
Tất cả mọi người đều kìm lòng không được, rơi lệ nhìn về phía đứa bé mặc đồ bệnh nhân tuyết trắng, nằm trên giường bệnh đang di động, đầu bị cuốn đầy băng gạc, khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản hồng nhuận, lúc này dị thường tái nhợt, mang theo mặt nạ oxy, nhắm mắt lại, lông mi nhu thuận phủ xuống...
"Tình Tình!" Cô Trần tức khắc đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, co quắp rơi lệ ,khóc nói: "Con của ta, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ rời khỏi ta lâu như vậy, con đi Mỹ nhất định phải kiên cường sống sót, tựa như con học múa ba lê, cắn răng đem đầu ngón chân kiễng lên! Con của ta..."
Viện trưởng cũng tràn đầy nước mắt tang thương, vì viện phúc lợi cống hiến mấy chục năm, có bao nhiêu gian khổ không muốn người khác biết, yêu thương giành cho đứa bé, vẫn luôn giấu ở trong lòng, không dễ dàng bị phát hiện, lão nhân gia người không nói nhiều, chỉ là run run rẩy rẩy tràn đầy tang thương , tay theo thói quen, khẽ đặt ở ngực, sau đó cúi xuống phía dưới đặt lên trán của đứa nhỏ một nụ hôn...
Đường Khả Hinh cũng tựa ở trong lòng Tưởng Thiên Lỗi, khóc lóc nhìn về phía Tình Tình, nhớ tới hôm nay cô bé tươi cười ngọt ngào, còn có đôi tay nhỏ bé nắm chặt chiếc vòng vỏ ốc biển, cảm kích... nước mắt rơi xuống...
Như Mạt cũng đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay Tình Tình, ngàn vạn luyến tiếc rơi lệ khóc.
"Chúng ta bây giờ muốn tranh thủ thời gian! ! Xin nhờ một chút!" Y tá nhìn về phía mọi người liếc mắt một cái, nhanh chóng đẩy xe di động, đi về phía trước! !
Máy bay trực thăng sau từng đợt tiếng vang ùng ùng, xoay tròn trong gió lốc thật lớn , dừng ở trước quảng trường sau hoa viên bệnh viện, cửa máy bay nhanh chóng mở ra, bên trong đi ra hai nhân viên chăm sóc...
Y tá ở trước mặt mọi người, đẩy xe nhanh chóng đi đến, trải qua thảm cỏ, ở trong gió cuốn thật lớn, cùng ba đặc cứu viên chuyên nghiệp, trong nháy mắt đưa đứa nhỏ đáng yêu đang hôn mê, lên máy bay trực thăng...
"Tình Tình! !" Cô Trần cùng viện trưởng đứng ở đàng xa, đón gió lớn, nhìn về phía bảo bối được chính mình nuôi lớn , liền cứ như vậy được đưa lên máy bay trực thăng, các cô tức khắc lo lắng không tiếc khóc lên kêu to: "Con nhất định phải kiên cường! ! Trên cái thế giới này, tất cả mọi người có thể vứt bỏ con! ! Thế nhưng con nhất định không thể vứt bỏ chính mình! ! Con của ta, con phải thật dũng cảm! !"
Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nhanh chóng đặt thiết bị chữa bệnh lên, rồi ngồi lên máy bay trực thăng, mà Tiêu Đồng vì còn muốn đến sân bay quốc tế, phối hợp với Trang Hạo Nhiên xử lý văn kiện xuất cảnh của máy bay tư nhân, liền cũng cấp tốc theo sau!
"Tiêu Đồng!" Đường Khả Hinh rơi lệ đi lên phía trước, nhìn về phía người con gái giống như chị gái mình, khóc to nói: "Cám ơn cô! !Làm phiền cô quá! !"
Tiêu Đồng ngồi lên trước, cho cô một nụ cười tươi, nói: "Yên tâm đi! ! Không có chuyện gì đâu! ! Chúng ta đi thôi ! !"
Cửa máy bay phịch một tiếng đóng lại! !
Máy bay trực thăng màu trắng, nhanh chóng xoay tròn trong gió lớn, đầu tiên là thong thả bay lên không trung, không lâu sau, hướng sân bay quốc tế bay tới...
Mọi người rơi lệ ngẩng đầu, nhìn về phía máy bay trực thăng cứ như vậy bay đi, cuối cùng lướt qua ánh trăng màu bạc, biến mất ở trong bóng đêm,trong lòng mọi người thật lâu thật lâu không có yên tĩnh lại, lệ vẫn rơi, chỉ có thể chúc phúc trong lòng...