Cơm trưa vẫn tiếp tục.
Tưởng Thiên Lỗi sau khi gọi cơm, vừa trải khăn ăn cơm, vừa mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Một chiếc vòng cổ cất giấu đã lâu như thế, cứ đơn giản tặng người khác như vậy , đáng tiếc sao?"
Đường Khả Hinh cũng nhẹ nhàng trải khăn , nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Cuộc sống của con người, kỳ thực cũng phải giữ bên người cái gì đó để dùng, cũng không nhiều lắm... Nếu cần, tặng người khác hương hoa, mình cũng có lưu giữ lại hương thơm ấy... Sinh mệnh cứ nối tiếp, mặc kệ chúng ta giữ lại như thế nào, cha mẹ kỳ thực cuối cùng cũng sẽ có một ngày, rời xa chúng ta... Mà những đứa trẻ đáng thương kia, lại đem tất cả sinh mệnh hiện tại, coi như sinh mệnh tiêu chuẩn ... Tự ti, nao núng, sợ hãi... Đây là bọn nhỏ mất đi cha mẹ mà thành, thật đáng thương..."
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía người con gái trước mặt, mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, bật cười nói: " Thật khiến tổng giám đốc Tưởng, chê cười rồi. Anh đã trải qua bao nhiêu thị phi, sóng gió như vậy, chúng ta lại nói đến cái gì mà ỹ nghĩa sinh mệnh, có vẻ như là làm quá lên rồi ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong những lời này, nhàn nhạt nâng ly Pinault 2000, nhấp một ngụm, mới chậm rãi cười nói: "Không ai dám làm ra những phán đoán đơn giản đối với những sinh mệnh vô tội và đáng thương này , em có tấm lòng thương cảm, giành tình yêu và sự giúp đỡ cho những đứa trẻ đó, đây là một điều vô cùng đáng quý, có gì mà khiến người khác chê cười chứ?"
Đường Khả Hinh nghe xong, thật sâu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
"Làm sao vậy?" Tưởng Thiên Lỗi cách ánh nến lãng mạn giữa bàn ăn, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh có chút xúc động cười rộ lên nói; "Em không nghĩ đến, với thân phận tôn quý như tổng giám đốc Tưởng đây, lại có được tấm lòng đồng cảm đối với những sinh mệnh bé nhỏ này."
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày, nhìn về phía cô cười nói: "Em cảm thấy người có thân phận hiển hách, thì sẽ không có lòng đồng cảm sao?"
"Ít nhất..." Đường Khả Hinh nghĩ nghĩ, mới cười rộ lên nói: "Các anh ở địa vị cao như vậy, có nhiều việc cần phải suy nghĩ hơn so với bọn em đi?"
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lưu chuyển, nhìn về phía người con gái trước mặt, cười rộ lên nói: "Thế nào? Đối với những người có thân phận địa vị cao như bọn anh, cảm thấy có hứng thú sao?"
Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn về phía anh, lập tức có chút lúng túng cười rộ lên nói: "Nào có? Em chỉ là tùy tiện hỏi thôi..."
"Anh biết..." Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu mỉm cười, ngón tay lại khẽ chạm vào chân ly, hai tròng mắt bộc lộ mấy phần trầm tư và tự hỏi.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, liếc anh một cái thật sâu, thật tình nói: "Tổng giám đốc Tưởng, kỳ thực anh và Trang Hạo Nhiên có vài phần giống nhau..."
Tưởng Thiên Lỗi nâng mí mắt nhìn về phía cô.
"Lúc cười lộ lên, đều rất đẹp trai." Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, lại thẳng thắn nói: "Em thực sự nghĩ không ra, anh có địa vị cao, gia đình hạnh phúc, sao có thể nghĩ sự việc một cách sâu sắc như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi hơi chút thu lại tươi cười trên mặt, nhìn về phía cô, thong thả nói: "Em có biết, anh và Hạo Nhiên có một điểm khác biệt lớn nhất, là cái gì không?"
Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía anh.
"Em gọi cậu ta là Trang Hạo Nhiên, em gọi anh là Tổng giám đốc Tưởng..." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói.
Đường Khả Hinh hơi giật mình.
Tưởng Thiên Lỗi hơi thay đổi tư thế ngồi, nhìn về phía ánh nến lơ lửng trước mặt, yếu ớt nói: "Thân là người có địa vị cao ở Hoàn Cầu, từ năm chín tuổi anh đã tiếp nhận sự giáo dục từ cha, liền bắt đầu ngồi ở bên cạnh ông nội, lắng nghe những hội nghị... Từ nhỏ liền mưa dầm thấm lâu những chiêu người lừa ta gạt, những thay đổi bất ngờ, tự nhiên đối với người khác.....,anh liền đối với người khác luôn có tâm lý phòng bị, bởi vì anh là Tưởng Thiên Lỗi, anh không phải là đứa nhỏ bình thường... Những đứa nhỏ không cha không mẹ, có lẽ chỉ có một từ đáng thương. Nhưng là trong thế giới của anh, có thật nhiều tiêu chuẩn, tiêu chuẩn này nọ, là của cấp dưới... Có đôi khi, anh cảm thấy thống hận cuộc sống như thế, không có chút nào tự do. Nhưng khi rời khỏi cái vị trí kia, lại không khỏi có chút lo lắng. Dù sao đối với một người đàn ông, tôn trọng quyền lực, đây là điều đương nhiên, thế nhưng dần dà, sẽ phát hiện ra, sinh mệnh cũng sẽ có một vài thứ, bị thay thế..."
"Cái gì?" Đường Khả Hinh kỳ quái nhìn về phía anh hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói: "Trách nhiệm!"
Đường Khả Hinh hai mắt chợt lóe, ngưng mắt nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nặng nề thở một cái, lại lần nữa ngưng mắt nhìn về phía ánh nến lơ lửng trước mặt, mỉm cười nói: "Em thỉnh thoảng muốn nghỉ ngơi, thế nhưng em nghĩ xem có bao nhiêu kế hoạch dự án, em không thấy là có bao nhiêu văn kiện đang cần em phải phê duyệt? Nếu như ngòi bút của em, không có đặt xuống, phía sau bao nhiêu người làm việc, cũng sẽ bị đình chỉ theo. Càng không cần phải nói, ngày đó chính mình đưa ra một quyết sách sai lầm, liền sẽ có bao nhiêu người, sẽ phải sống cuộc sống trôi nổi, tạm bợ khắp nơi. Khách sạn là một nơi rất dễ bị đào thải, bởi vì tin tức, trang hoàng, thiết bị, tất cả mọi cái, đều theo thời gian mà trở nên cũ dần, nó không giống rượu đỏ, cất giữ thời gian càng dài, lại càng đáng giá... Nó theo thời gian, mà bị đào thải, bị quên lãng, bị xem nhẹ... Dù bất luận là khách sạn nào cũng đều phải thừa nhận sự thực này."
Đáy lòng Đường Khả Hinh, có chút lạc lõng, yếu ớt nhìn anh, nói: "Khách sạn Á Châu kia..."
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn cô, nói: "Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, nó cũng sẽ biến mất khỏi lịch sử... Tựa như cái thành phố này, có bao nhiêu kiến trúc đổ xuống, lại có bấy nhiêu kiến trúc ầm ầm nổi lên..."
"Cho nên em và Trang Hạo Nhiên vẫn luôn không dám thả lỏng..." Đường Khả Hinh thấu hiểu nói.
"Hạo Nhiên cùng anh không giống nhau..." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Cậu ấy không giống anh, chín tuổi an vị ở vị trí tổng giám đốc, lắng nghe hội nghị, thậm chí là nghe thấy một ít tin tức đáng sợ. Cậu ấy tự do trưởng thành, vui vẻ lớn lên... Cho nên trong lòng cậu ấy, đối với nhiều sinh mệnh khác nhau cũng có nhiều hơn những tình cảm khác nhau... Mà anh, Tưởng gia để lại cho anh trăm năm cơ nghiệp, từ sớm liền rơi vào trong vòng luẩn quẩn của cái xã hội này, bị lây nhiễm, bị lôi kéo vào, rồi bị đẩy ra... Đợi được đến khi có một ngày anh ý thức được anh hồi bé, đã nhìn thấy cái xã hội kia, kỳ thực cũng không giống với những gì anh đã nhìn thấy, khi đó tất cả, cũng đã thành hình ... Không thể cứu vãn lại được nữa rồi..."
Đường Khả Hinh nghe xong , trong lòng không khỏi đau đớn, có chút không tự chủ hỏi: "Vậy... cuộc sống của anh, vẫn luôn căng thẳng trầm trọng như vậy sao? Cho tới bây giờ cũng chưa từng có lúc thả lỏng sao?"
"Có!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh cười rộ lên nói: "Đã từng có một người con gái, xuất hiện trong cuộc sống của anh, dùng một phương thức khác, ở trước mặt của anh, thể hiện mị lực đặc biệt của cô ấy, dùng các loại tư thái, cười chế nhạo, lời nói quan tâm, dần dần tiếp cận anh... Anh lúc đầu chống cự cùng cảm thấy chán ghét, về sau lại phát hiện cô ấy càng lúc càng thú vị... Má trái cô ấy có một vết sẹo, trong mắt của anh, là vét sẹo phấn hồng đẹp nhất trong cuộc đời này của anh..."
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh, không hiểu sao đỏ bừng.
Tưởng Thiên Lỗi động tình nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại mỉm cười nói: "Rất khó có thể tưởng tượng đi... Một người như anh vậy, cũng sẽ có lúc đối với một cô gái động lòng. Chính hai tay cô ấy, đem sinh mạng của anh chia làm hai, khiến máu chảy đầm đìa, lại làm cho anh lần đầu tiên ở trước mặt cô ấy, thừa nhận rằng anh rất mệt mọi... Anh nhớ, đó là một buổi tối có mưa, anh đợi cô ấy rất lâu, nguyên bản là có thật nhiều lời giải thích muốn nói, thế nhưng sau khi nhìn thấy cô ấy, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ nghĩ muốn ôm cô ấy... Bởi vì anh rất mệt mỏi...Đối với một tổng giám đốc Hoàn Cầu như anh, trên vai là gánh nặng của hơn ba trăm vạn công nhân , thế nhưng lại tin tưởng bờ vai nho nhỏ kia..."
Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên muốn khóc.
"Cuộc đời của anh đã có một sự lựa chọn không hề sai... Anh nhìn người nhất định chuẩn..." Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục yên lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: " Anh không có sai khi tín nhiệm bờ vai nho nhỏ kia,... Kể từ đó cô ấy vượt qua bao sóng gió , sáng lập lên một kỳ tích... Ở trước mắt của anh, nở rộ thật đẹp... Có đôi khi, cuộc sống nếu như giống như một vở kịch, thì cuộc sống của anh, chỉ có một hình ảnh... Chính là khi những chiếc lá phong rơi san sát nhau, mặt trời lặn, ánh chiều tà, soi rọi hai bóng dáng..."
Nước mắt chảy xuống...
Đường Khả Hinh kích động nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi nặng nề thở một cái, ngưng mắt nhìn ánh nến bập bùng kia, mỉm cười nói: "Cuộc đời anh đã làm ra một việc sai lầm nhất, chính là khi ấy anh chín tuổi đã người lừa ta gạt , mạo hiểm rơi vào trong thứ tình cảm ích kỷ kia, muốn bắt lấy trái tim nhỏ bé ấy... Một khắc kia, anh thật sự là ích kỷ , là tàn nhẫn , là oán hận , bởi vì đối mặt sinh mệnh, anh có được quyền cao chức trọng, đích xác là đối với cá nhân không coi trọng... Cũng không tôn trọng... Nếu như lúc đó anh giãy dụa, anh cũng sẽ không phải là Tưởng Thiên Lỗi... Nếu như anh không giãy giụa, anh sẽ không xứng đáng là người yêu của cô ấy... Hai loại tình huống, đã khiến anh như bị giằng xé làm hai... Anh cho rằng, hành vi của anh, thượng đế cũng sẽ không tha thứ cho anh... Thế nhưng cô ấy lại tha thứ cho anh... Một khắc kia, kỳ thực anh biết, cô ấy cũng không có tha thứ cho anh... Chỉ là bởi vì tình yêu của cô ấy, còn quan trọng hơn cả sinh mệnh... Cho nên cô ấy lựa chọn tha thứ cho anh... Tự mình ôm hết những lạc lõng và bi thương này..."
Đường Khả Hinh không hiểu sao cảm thấy trong lòng là một trận đau đớn, khiến cho cô không khỏi cúi đầu, níu chặt lấy trái tim mình.
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt vẫn như cũ ảm đạm dường như không có tình cảm, nhưng thực ra đã tĩnh mịch đến tê dại , yếu ớt nói: "Có một ngày như vậy, khi mà chiếc Ferrari màu hồng chạy qua đây, anh đã không do dự, liền thay cô ấy đỡ một kiếp nạn. Một khắc kia, anh cảm thấy phía trước anh đã là thiên đường... Thế nhưng anh xuyên qua thiên đường kia, lại nhìn thấy ánh chiều tà, phản chiếu hai bóng dáng... Anh không nghĩ đến, trong cuộc sống của anh cuối cùng cũng có ngày đó, cái ngày mà hình ảnh này xuất hiện... Là hạnh phúc nơi cuối thiên đường trong anh..."
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mắt rưng rưng nhìn về phía anh.
"Em không cảm thấy kỳ quái là, tại sao cô ấy lại có được mị lực , đáng giá để anh trả giá như vậy?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, mỉm cười hỏi.
"... ..." Đường Khả Hinh không lên tiếng nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi hơi cúi đầu, hai tròng mắt rốt cuộc lộ ra cô đơn tịch mịch, thương cảm mà tự hào nói: "Trên người của cô ấy, có một sức cuốn hút giống như rượu đỏ, kiên kiết, dũng cảm, thông minh, cơ trí... Cắn răng đi phía trước , em vĩnh viễn cũng không biết, cô ấy đi được rất cao rất xa, thế nhưng anh chính là đối với cô ấy có lòng tin... Sau đó anh có thói quen từ xa nhìn cô ấy chạm tới thành công, chậm rãi lui bước... Phát hiện, tán thành, ủng hộ là điều duy nhất mà anh có thể làm vì cô ấy..."
Đường Khả Hinh nhẹ cầm lấy giấy ăn, lau nước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, có chút thương cảm cười nói: "Chính là mấy câu, nhưng tại sao có thể nói xong những việc giữa anh và cô ấy? Duyên phận có lúc rẽ trái , rẽ phải, cũng không thể lay động được những ngọt ngào cùng thâm tình ấy trong anh... Từng con phố lớn ngõ nhỏ tay trong tay, những thứ ấy như khắc sâu xé rách, cũng không sánh bằng một lần thâm tình hôn nhau... Hiện tại thỉnh thoảng lại nhớ tới những lúc kia, đứng ở cửa chạm một chút... Cảm thụ một chút tịch mịch cô đơn mà cô ấy phải thừa nhận khi chờ đợi anh..."
"Đừng nói nữa..." Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác sinh mệnh vô cùng trầm trọng, ưu thương, cầm lên giấy ăn tiếp tục lau nước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt rốt cuộc bộc lộ thâm tình, yếu ớt nói: "Nếu như sinh mệnh có thể lặp lại một lần nữa... Lại trải qua một lần dông tố như vậy... Lại trải qua một lần thân mật như vậy...Anh cũng sẽ làm tất cả, chính là kiên trì vì sự lựa chọn của anh... Bởi vì anh biết, cô ấy cũng sẽ lựa chọn giống như vậy... Tại thời điểm cô ấy sẽ phải đi vào phòng phẫu thuật kia, anh rất muốn nói với cô ấy ba chữ : Anh yêu em..."
Người đàn ông này, là muốn nói :Anh yêu em, anh muốn giành trọn tình yêu này cho em, bởi vì anh muốn yêu em, dù có chết cũng muốn được yêu em...