Mọi người nghe thấy lời này, tất cả đều kinh hãi!
"Rầm! !" Một tách trà nóng hổi, ầm một tiếng, rơi xuống đất, thủy tinh bắn ra!
Đường Khả Hinh bị doa sợ đến mức vội vã quỳ tiến lên, vươn hai vịn lấy cánh tay thầy, hai mắt lập tức đỏ bừng, hốc mắt đều là nước mắt, lại vừa sốt ruột vừa khẩn trương nghẹn ngào nói: "Thầy ơi, người không nên tức giận, mà nói cái gì mà trục xuất sư môn? Người là người Pháp, đừng tức giận con khỉ kia! Con sai rồi, con thực sự sai rồi! Người không nên tức giận! Con xin lỗi người, là con không đúng, con không nên lấy yêu thương của người với con, để dung túng cho bản thân mình. Con sai rồi, người tha thứ cho con đi, đừng nói như vậy, tối nay con còn muốn về nhà, đo huyết áp cho người..."
"Cô cũng không phải con gái thực sự của tôi, không cần quan tâm đến tôi!" Vitas lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại bị dọa sợ, nhìn về phía vẻ mặt kiên trì của thầy, nước mắt cô tuôn trào, nghẹn ngào đau lòng nói: "Thế nhưng người không phải là không có con gái sao? Con vẫn luôn xem người là cha của con..."
"Vẫn xem tôi là cha cô sao, một buổi tối không về nhà, ngay cả điện thoại cũng không gọi? Những đứa con trong nước cô, đều đối xử với cha mẹ chúng như vậy sao?" Vitas cắn răng nhìn về phía học trò, đau lòng hỏi.
"Vậy người đánh con là được rồi! Người lấy roi đánh con cũng không sao cả, đừng đuổi con đi! Thầy ơi! Đừng đuổi con đi!” Đường Khả Hinh bị dọa, nắm chặt tay thầy, khóc lên nói: "Sau này người nói gì con đều nghe theo! Người tin con đi!"
"Làm con gái, đều cảm thấy, nghe lời cha mẹ, cũng chỉ là vì cha mẹ muốn tốt!" Vitas mặt lạnh lại nói.
"Thầy à! !" Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Vitas kiên quyết như thế, anh cũng nóng nảy, vội vã quỳ tiến lên, ngẩng đầu nhìn về phía thầy, sốt ruột nói: "Người không nên tức giận, hôm qua... Thật sự là có chút chuyện, con trêu chọc cô ấy, cho nên hôm nay cô ấy mới tức giận như vậy... Tất cả lỗi, đều do con! Người mắng con, đánh con đi! Không nên tức giận, bồi dưỡng một học trò thật không dễ dàng gì..."
"Đúng vậy, đúng vậy..." Laurence cũng vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Vitas, nói: "Bồi dưỡng một học trò thực sự không dễ dàng, ông thương yêu Khả Hinh thế nào, tôi cũng đã thấy qua, ông cho cô ấy một cơ hội sửa sai đi, không nên nổi giận, đều đã lớn tuổi rồi."
"Chính là vì lớn tuổi, tôi mới không muốn vì việc này mà phiền lòng nữa! ! Qua một thời gian nữa, tôi quay trở về Pháp! ! Cô ấy yêu đương giày vò dằn vặt thế nào, thì cứ giày vò dằn vặt thế ấy đi! Ở đất nước các người vốn có câu châm ngôn, chính là trên thế giới này không có bữa tiệc nào kéo dài mãi, cũng phải đến lúc chia tay !" Vitas cắn chặt răng, nằm nghiêng trên ghế sa lon, vẫn mặt lạnh nói.
Đường Khả Hinh đột nhiên nản lòng ngồi xổm xuống đất, môi mím chặt, mặc kệ nước mắt ào ào chảy xuống nhìn về phía thầy.
"Thầy! ! Không nên kích động! !" Trang Hạo Nhiên biết Vitas rất thương yêu Khả Hinh, lại áy náy khuyên bảo.
"Đúng vậy! Vitas tiên sinh, ngài cùng Laurence tiên sinh đều là viên lão của Hoàn Cầu chúng tôi, sao có thể nói đi là đi? Chúng tôi không cho phép ngài đi! ! Tôi muốn hai đứa nhỏ này, cùng nhau hiếu thuận với ngài! ! Người đâu! ! Mau mau mau! ! Pha trà! !" Trang Tĩnh Vũ vội vã kêu hai thư ký phía sau, lại đi pha hai tách trà “Bích loa xuân” thượng đẳng, đưa đến tay Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh...
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh nhanh chóng nhận lấy, cùng khẩn trương về phía thầy, giơ tách trà trong tay lên... Cùng nhau nói: "Thầy... Mời người dùng trà..."
Vitas vẫn nằm nghiêng tại chỗ, không lên tiếng.
P/s: ai mún đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ gmail :
[email protected]"Thầy..." Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh lại cùng nhau gọi ông.
Vitas lạnh lùng quay mặt sang, nhìn về phía hai đứa học trò mà mình thương yêu nhất ở Trung Quốc này, vẫn thở dốc, không nói lời nào.
Lúc này mấy người Lâm Sở Nhai, cũng khẩn trương đi tới, nhìn cục diện này, nhịn không được cũng mở miệng nói: "Vợ chồng đều cùng nhau kính trà, thầy đón nhận chút thành ý này, tha thứ cho bọn họ đi."
Lời này vừa nói ra, Trang Tĩnh Vũ cắn răng một cái, lại vung gậy lên, muốn đánh bọn họ! !
Mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành vội vã lùi lại! !
Lúc này, Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, cũng không dám lên tiếng, chỉ song song nâng tách trà, ngẩng đầu, dâng lên thầy.
Vitas vẫn không chịu tha thứ! !
Trang Tĩnh Vũ vội vã đi lên phía trước, nhìn về phía Vitas lại cúi người xuống, khuyên bảo: "Vitas tiên sinh, ngài khoan dung đại lượng, tha thứ cho hai đứa nhỏ này một lần, sau này tôi sẽ trông coi hai đứa nhỏ, tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng lại làm ngài tức giận nữa. Ngài không nể mặt tăng, thì cũng nể mặt phật chút đi. Nghe nói, ngài đặc biệt tôn kính cha của Khả Hinh, người cha này là một nhân vật rất giỏi, vì một số chuyện, mới không thể ở bên cạnh con gái được, ngài liền nhìn một người cha tốt như vậy, mà tha thứ cho đứa bé này... Lại bồi dưỡng cô ấy thêm một khoảng thời gian nữa đi... Cũng là cho cô ấy lại bên cạnh ngài một khoảng thời gian..."
Đường Khả Hinh lại rơi lệ, cấp thiết nhìn Vitas.
Vitas nghe lời này, mới ngẩng đầu, nhìn về phía hai học trò trước mặt.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng quỳ gối trước mặt thầy, đều bộc lộ thái độ khẩn thiết, bất cứ lúc nào nhìn bọn chúng, dường như cũng đều chưa hề đổi thay so với quá khứ, giống như dịch rượu, giấu kín trong thùng rượu, chỉ càng lúc càng thơm ngon thuần khiết, mà không hề sản sinh thêm tạp chất.
Qua một lúc lâu, hương trà “Bích loa xuân” kia, dần dần say lòng người mà bay ra.
Vitas ngửi được hương trà này, lúc này mới có chút buông lỏng, hơi nghiêng người về trước, muốn vươn tay nhận tách trà trong tay Trang Hạo Nhiên...
Đường Khả Hinh vội vã nâng tách về phía trước, muốn thầy dùng của mình trước...
Vitas nhíu mày ngưng mặt nhìn cô! !
Đường Khả Hinh lập tức hơi lùi tay lại, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Vitas tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, mới nhận lấy tách trà trong tay Trang Hạo Nhiên, mở tách uống một ngụm nhỏ...
Trang Hạo Nhiên lập tức thở hổn hển, cười.
Đường Khả Hinh liếc mắt đầy khinh bỉ nhìn anh một cái...
Vitas đặt tách trà trong tay xuống, lại chậm rãi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lập tức giơ tách trà lên cao, khẩn trương nhìn về phía thầy!
Mọi người cũng khẩn trương nhìn ông.
Vitas đầu tiên liếc mắt nhìn cái đứa học trò mà mình vừa yêu vừa hận này một cái, cuối cùng mới chậm rãi vươn tay, nhận lấy tách trà trong tay cô...
Đường Khả Hinh nhất thời rơi lệ cười vui vẻ.
Mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở phía sau, hai mắt nóng cháy nhìn về hai đứa nhỏ phía trước, vâng lời dâng trà cho thầy, đúng là giống như một cặp vợ chồng, trong lòng ông bỗng nhiên cảm xúc trào dâng mãnh liệt, có cha mẹ nào mà không khát vọng con mình có thể từ tình nhân trở thành người nhà, mỹ mãn hạnh phúc chứ? Nghĩ tới đây, đôi mắt ông nhanh chóng lưu chuyển, hơi nghiêng người hỏi thư ký bên cạnh: "Thái Hiền mấy ngày nay, có tin tức gì không?"
"Ngày mai sẽ về nước! !" Thư ký trưởng lập tức nói.
Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, lại chậm rãi gật đầu.
"Tất cả đứng lên đi..." Vitas tức giận nhìn hai đứa học trò này, mặc dù bực tức vẫn còn chưa nguôi, những cũng không muốn bọn chúng ở trước mặt nhiều người, mất hết mặt mũi.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cười, mới chịu đứng lên...
"Ôi trời..." Đường Khả Hinh quỳ đến mức chân đã tê dại, lại bị một vài miếng thủy tinh vỡ đâm, có chút đau, cô nhịn không được nhẹ kêu lên...
"Sao vậy?" Trang Hạo Nhiên lập tức lo lắng muốn vươn tay, đỡ cô...
Đường Khả Hinh thoáng cái đẩy tay anh ra, bực tức trợn mắt lườm anh! !
"... ..." Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ sự bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở phía sau, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh song song quỳ gối trước mặt thầy, ăn ý như vậy, đôi mắt anh mạnh mẽ chớp lóe, tràn đầy mất mát.
Di động lại đúng lúc này, cấp thiết vang lên.
Lâm Sở Nhai liếc mắt nhìn mọi người bên trong phòng làm việc một cái, liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng xoay người, nhìn số gọi đến, là điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, anh lập tức nhận cuộc gọi, đáp lại: "Alo? Cậu đến rồi à? Tình hình thế nào?"
"Tình hình không được tốt! ! Cử người cấp tốc bảo vệ tốt cho Khả Hinh! Đối phương không chịu cùng tôi thương lượng! Dường như đã sớm có chuẩn bị! Chắc chắn chính là kẻ đứng đầu đám người bóng đêm muốn giết cô ấy!"
Những lời nói lạnh lùng truyền đến!
Bầu trời nước ngoài! ! Đêm khuya, có mưa!
Mười hai bóng người màu đen, chạy tán loạn trong mưa, lao về phía trước đuổi bắt một người đàn ông khôi ngô tuấn tú !
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ném di động, trên trùng trùng điệp điệp những đỉnh của tòa cao ốc, giống như mãnh thú bổ nhào về phía trước, nhảy qua từng tòa cao ốc, chạy thẳng về phía trước! ! !
Mưa rơi càng lúc càng lớn! ! Tiếng sấm đùng đùng, vang vọng khắp đêm tối! !
Tiếng súng giảm thanh, trận trận truyền đến! !
Toàn thân Lãnh Mặc Hàn ẩm ướt, trên mặt đều là nước mưa lạnh buốt, lướt qua đôi mắt nóng cháy của anh, anh lại trên đỉnh cao ốc, lúc muốn nhanh như chớp chạy về phía trước, trong nháy mắt vụt một tiếng, dường như rơi xuống một tòa nhà nào đó! !
Một bóng người màu đen, hệt như tia chớp, đi đến tầng cao nhất trước một bước, muốn nhìn xuống! !
Lãnh Mặc Hàn một tay nắm chặt mái nhà, để cho thân thể mình treo lơ lửng bên mép cao ốc 12 tầng, lại ở trong mưa, nhìn thấy một tên áo đen bị lừa, anh lập tức tung người lên, hướng về phía đối phương nhấc chân, đạp thật mạnh liên tục vài cái, cuối cùng khuỷu tay đập thật mạnh trước lồng ngực hắn một cái! !
Phụt! ! !
Người áo đen phun ra máu tươi! ! Cuối cùng nằm ngất trên mặt đất ẩm ướt!
Từng đợt tiếng súng giảm thanh, lập tức vang lên!
Lãnh Mặc Hàn liền lật người lăn lộn trên tầng lầu ẩm ướt, né đạn bắn đến, sau đó liền móc súng lục ra, nhanh chóng đeo kính sát tròng màu xanh, lập tức tay đặt trên súng bắt đầu lên đạn, bấm cò nổ súng thẳng về phía trước! !
Mười một tên người bóng đêm, cũng lăn mình tránh đạn, sau đó ném bom côn trùng lấp lánh, hướng về phía Lãnh Mặc Hàn, bay thẳng qua! ! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức kinh hãi, trong nháy mắt đứng dậy, trong đêm mưa tối tăm này, muốn từ tầng thứ mười hai nhảy xuống... ... ...
"Ầm ——————"Một trận tiếng nổ vang dội, từ bầu trời thành phố này, ầm ầm vang lên, phát sáng cả một vùng! ! !
Editor: Ngày Đẹp Tươi
"Phát bóng! ! !" Đường Khả Hinh lại đứng trước cửa phòng làm việc của mình, giơ cây gậy bóng chày lên cao, lại muốn dùng sức chờ đánh bóng.
Trang Hạo Nhiên cũng không dám động đậy, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, liếc về phía trợ lý.
Trợ lý đứng một bên, trong tay cầm một quả bóng chày to, vẻ mặt khó xử liếc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, làm sao bây giờ? Cả hai đều là chủ?
Đường Khả Hinh tay cầm gậy bóng chày, trong nháy mắt nhìn về phía trợ lý, vẻ mặt nổi giận đùng đùng kêu lên: "Cô thất thần làm cái gì? Không phải kêu cô phát bóng sao? Không muốn làm phải không?"
Trợ lý lập tức giật mình, cắn chặt môi dưới, tim đập thình thịch, đang do dự có nên phát hay không...
"Khả Hinh, em nghe anh giải thích! Anh... Anh… Anh là bởi vì có chút việc, tối hôm qua mới ra ..." Trang Hạo Nhiên lập tức khẩn trương giải thích, từ sau khi phát hiện uy lực đánh bida của Đường Khả Hinh, anh bỗng cảm thấy trên người cô không biết còn bao nhiêu thứ, mà mình không thể hiểu , ví dụ như cô rất có khả năng là quán quân bóng chày thế giới, một gậy kia giáng xuống, cũng không phải chuyện đùa! !
"Tôi đương nhiên biết anh có việc! ! ! Nếu không phát bóng! Cuối năm sẽ không đánh giá hiệu quả công việc của cô! !" Đường Khả Hinh không muốn nghe giải thích, lại vung gậy bóng chày lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tức giận kêu lên! !
Một quả bóng chày màu trắng ngay tức khắc bay đến! !
"Bụp ————" Đường Khả Hinh lập tức vung gậy bóng chày lên, nhắm chuẩn vị trí bóng chày rơi xuống, nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên dạy mình bắn tên, đã nói muốn bắn trúng mục tiêu di chuyển, nên phóng ra cách mục tiêu trước mắt gần 3cm, cô lại một trận điên cuồng, cầm cây gậy kia cách 3cm, thuận lợi đánh trúng quả bóng chày, bịch một tiếng, bóng chày thanh thúy lại như đạn bắn ra ngoài! !
Trang Hạo Nhiên trợn mắt nhìn, lập tức khiếp sợ nghiêng người, né tránh quả bóng chày! !
"Vụt! ! !" Quả bóng chày đột nhiên phi đến, lướt qua bên người Trang Hạo Nhiên, bay thẳng ra ngoài ————
“Đã xảy ra chuyện gì?" Vitas nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, liền đi ra khỏi phòng làm việc, vừa rồi còn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, một quả cầu trắng vụt một tiếng, bắn trúng ngay trán mình, cả người nhanh chóng ngửa ra sau, cứ như vậy nhanh chóng ngã xuống đất ngất đi.
Thư ký xung quanh, và các nhân viên khác lập tức kinh hãi, vội vã vây quanh khẩn trương kêu to: "Vitas tiên sinh! ! !"
Đường Khả Hinh cùng Trang Hạo Nhiên nghe thấy tiếng kêu bên ngoài, cũng liền khó hiểu vội vàng đi ra ngoài, cư nhiên nhìn thấy Vitas tiên sinh vĩ đại ngất đi trên mặt đất, bên cạnh là một quả bóng chày trắng tuyết, nằm tại chỗ...
"Bịch" một tiếng, gậy bóng chày nhanh chóng rơi trên mặt đất, Đường Khả Hinh khiếp sợ đau lòng kêu to: "Thầy! ! !"
"Thầy ơi! !" Trang Hạo Nhiên cũng vội vàng lao tới, thoáng cái nâng thầy dậy, cấp tốc muốn đưa đên phòng y tế của khách sạn! !
***
Một tách trà xanh "Bích loa xuân" thượng đẳng, cách cách cách cách vang lên.
Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, cả người run run lắc lư giơ cao tách trà, sợ đến mức tay run rẩy, tách trà lại "Cách cách" vang lên, vừa bưng lại vừa muốn ngẩng đầu, tim gan run sợ ngẩng đầu, nhìn về phía thầy...
Vitas đã không thể nhịn được nữa, nằm nghiêng trên sô pha phòng làm việc, tức giận đến sắc mặt tái nhợt, ngưng mặt nhìn về phía trước, thở dốc, vẫn không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên cũng đứng một bên, có chút khẩn trương nhìn về phía thầy, cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc !
"Thầy... Thầy... Thầy... Uống... Uống trà..." Đường Khả Hinh cũng sợ không ít ngẩng đầu, nhìn về phía thầy run rẩy nói.
Vitas vẫn phẫn nộ tức giận không nói lời nào.
Đường Khả Hinh thấy thầy tức giận đến như vậy, cô lập tức nhe rang quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, làm động tác như muốn đem anh cắn nát! !
Trang Hạo Nhiên vô cùng oan uổng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi lùi bước chân, hai mắt hết đảo qua trái lại qua phải nghĩ: Lại liên quan đến anh sao?
Đương nhiên chuyện liên quan đến anh! ! !
Đường Khả Hinh thật muốn đặt tách trà xuống, bước qua đánh chết anh! ! !
Cửa ầm ầm mở ra! !
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, còn có Laurence, Tưởng Thiên Lỗi bọn họ vừa nghe nói Vitas té xỉu, vội vã chạy tới thăm hỏi, nhìn thấy tình huống này, mọi người đều sửng sốt.
Đường Khả Hinh nhìn thấy bọn họ, lập tức mặt đỏ hồng giơ cao tách trà, mặt hướng về phía thầy không dám nói chuyện.
"Lại là cô! !" Tưởng Vĩ Quốc nhíu mày nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẻ mặt không vui nói: "Tại sao cô lại gây ra chuyện như vậy? Lại còn chơi bóng chày trong phòng làm việc, đem cửa sổ thủy tinh đánh cho bể, đem thầy mình đánh cho hôn mê bất tỉnh?"
"... ..." Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, gương mặt đau khổ, không dám nói chuyện.
Trang Hạo Nhiên cũng vẻ mặt áy náy xin lỗi đứng đó, không dám lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ trong nháy mắt nhìn thấy thái độ con trai như vậy, ông lập tức rống giận, quát: "Tên súc sinh đáng chết! ! Có phải anh lại chọc giận Khả Hinh rồi hay không? Nó mới tức giận đến mức đập bể cả cửa sổ thủy tinh như vậy?"
Đúng! !
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mặt lạnh nghĩ! !
"Con... ..." Trang Hạo Nhiên trong lúc nhất thời bỗng mơ hồ, nhìn về phía cha mình, muốn giải thích, lại không biết giải thích thế nào...
"Còn muốn giảo biện? Quỳ xuống cho tôi! !" Trang Tĩnh Vũ tức giận nhìn con trai, mặt lạnh kêu lên: "Tất cả đều là lỗi của anh! !"
"... ..." Trang Hạo Nhiên nhất thời sửng sốt, nhìn cha cũng tức giận không nhẹ, mặc dù không muốn mất thể diện trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, nhưng vẫn cất bước tiến lên, chậm rãi quỳ gối trước mặt Vitas, thực sự cũng vạn phần xin lỗi, bởi vì Đường Khả Hinh cũng chính vì mình, mới đem thầy đập cho hôn mê, anh lập tức áy náy nói: "Thầ... Thầy... Tôi thực sự rất xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi."
Vitas vẫn mặt lạnh ngồi trên sô pha, không lên tiếng.
"Đương nhiên là lỗi của anh! ! Xem anh đến phòng làm việc của Khả Hinh, làm cho nó tức giận thành ra như vậy! Còn lấy gậy bóng chày..." Trang Tĩnh Vũ nhất thời sửng sốt nhìn về phía đặt cái gậy bóng chày kia, há hốc mồm nhận ra, cái này vốn là vợ mình đưa cho Đường Khả Hinh, đôi mắt ông lại lưu chuyển, lập tức đi qua, cầm cây gậy bóng chày kia lên, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: "Súc sinh! Thầy từ mười năm trước đã thu nhận cái tên học trò như anh, vậy mà anh không một ngày để cho ông ấy an tâm! ! Đầu tiên là trộm rượu 1945 đem đi bán, chuyện này vừa qua được bao lâu?"
"Vài năm , cha à..." Trang Hạo Nhiên có chút sợ hãi nhìn cha giơ cây gậy bóng chày kia lên, anh sợ đến mức tim gan phát lạnh nói: "Như vậy còn gọi là mới qua không có bao lâu sao?"
"Anh còn dám tranh luận với tôi? Hôm qua anh và vị em gái tổng thống còn truyền ra ngoài scandal như vậy, làm mẹ anh tức giận đến mức nằm trên giường cả ngày hôm nay, không dậy nổi! ! Sáng sớm nay tôi đã muốn trừng trị anh cái tên súc sinh này! Mất hết mặt mũi nhà họ Trang rồi! !" Trang Tĩnh Vũ vừa nói xong, liền tức khắc phẫn hận vung gậy bóng chày, hướng về bên hông Trang Hạo Nhiên, đập mạnh vào! !
"Ầm" Một tiếng trầm đục vang lên! !
"A ——————" Trang Hạo Nhiên đau đến mức xương cốt rã rời, tim phổi đều muốn vỡ vụn kêu lên, mồ hôi lạnh tuôn ra , thở dốc kêu to: "Đau quá! !"
Đường Khả Hinh ban đầu còn đắc ý, nhìn một gậy này đánh xuống Trang Hạo Nhiên, đau đến mồ hôi lạnh đều tuôn ra, sắc mặt biến đổi, cô chớp mắt một cái, cũng có chút bị dọa sợ.
Vitas cuối cùng cũng lưu chuyển ánh mắt, nhìn học trò.
Cha con nhà họ Tưởng nhìn thấy Trang Hạo Nhiên bị đánh thành như vậy, cũng sửng sốt.
"Anh biết đau, còn dám đi ra ngoài náo loạn scandal cho tôi? Nuôi dưỡng một đứa con trai như anh đến tận bây giờ, vậy mà vẫn luôn phải bận lòng như vậy! Hồi bé bởi vì bướng bỉnh, còn đem em gái đùa giỡn! ! Sau đó tối hôm qua lại còn náo loạn ra chuyện như vậy, đem Khả Hinh làm cho tức chết rồi, đem mẹ anh làm cho tức chết, đem cả thầy mình làm cho hôn mê! ! Tất cả đều là lỗi của cái tên súc sinh như anh! ! Đã qua sinh nhật ba mươi tuổi, còn không biết kiểm điểm lại bản thân mình! ! Sớm biết như vậy, vừa sinh ra, lão tử liền bóp chết anh đi, còn dễ chịu hơn việc để anh sống trên đời rồi đi gây họa cho người khác! ! Mẹ anh hôm nay cũng nói, đem anh đánh chết, cũng không cần thông báo với bà ấy một tiếng! ! Tôi xem còn ai đồng tình với anh! !" Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, liền lại vung gậy bóng chày lên, muốn hướng trên người Trang Hạo Nhiên, đánh thẳng xuống ————
Đường Khả Hinh nhất thời lo lắng sợ hãi nghiêng người về phía trước, vô thức muốn đưa tay ngăn chặn gậy bóng chày kia...
"Tĩnh Vũ! Đừng kích động như vậy..." Tưởng Vĩ Quốc nhất thời cũng đưa tay ra, đỡ gậy bóng chày kia, nhíu mày nói với ông: "Được rồi! Ông cho rằng nó còn là một cậu bé sao, cũng đã ba mươi tuổi rồi, còn đánh!"
"Nó chính là đáng đánh đòn! !" Trang Tĩnh Vũ lần này thực sự tức giận nói: "Gây ra nhiều chuyện như vậy, đến nay còn có thể đòi tha! Bất quá cũng vì thân phận nó là tổng giám đốc! Nếu như nó cái gì cũng không có, nó còn có năng lực gì, đùa giỡn đào hoa như vậy! ! Cái đồ không có tương lai, nó cho rằng nó thực sự có gì đặc biệt hơn người! ! Tôi hôm nay chính là muốn đánh chết nó, tương lai đỡ phải làm cho vợ nó tức chết! !"
Trang Tĩnh Vũ nói xong, lại muốn vung gậy bóng chày lên! !
"Cha! Đừng như vậy! Đánh nữa, nhà họ Trang sẽ đoạn tử tuyệt tôn ! !" Trang Hạo Nhiên mạnh tay vỗ về eo, lại hơi lui thân thể, dựa vào phía thầy mình...
Đường Khả Hinh nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ tức giận như vậy, trong lúc nhất thời cũng không còn cách nào khác, lại muốn nghiêng người về trước, hơi vươn tay...
"Được rồi!" Vitas cũng mặt lạnh ngồi dậy, nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: "Chuyện này, và cậu ta đều không có liên quan! ! Đều là do cái người này gây chuyện!"
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, mặt đỏ hồng không dám lên tiếng.
Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, tức giận nói: "Làm thầy cô lâu như vậy, từ ngày bắt đầu dạy dỗ cô, đến tận bây giờ, cô đều không có một ngày để cho tôi được yên tĩnh! Tối hôm qua cả một buổi tối cô không về nhà, tôi chờ cả một buổi tối, rồi đến bữa sáng cũng làm cho cô, người còn chưa nhìn thấy! Thật vất vả trông đã trở về, sau đó liền nhìn thấy cô đem phòng làm việc mà tôi vất vả trang hoàng cho cô, một gậy liền đập bể! ! Cô còn nhớ lần trước, cô xem ti vi mắng con khỉ kia làm sai chuyện! Cô mắng nó thế nào, nói cho tôi biết! !"
Đường Khả Hinh nghe xong lại một trận tim gan run rẩy, trong lúc nhất thời nghĩ không ra , chỉ nhớ rõ khoảng thời gian trước, cùng thầy ở nhà xem Tây Du ký...
"Nghĩ không ra? Để tôi nói cho cô biết!" Vitas hai mắt nóng lên, liền hiên ngang lẫm liệt, bộc lộ khí thế tráng sĩ ra đi một mạch đầu không ngoảnh lại, cắn răng nhìn về phía học trò gầm nhẹ: "Trục xuất sư môn! !"