Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 768: Muốn cô ấy vui vẻ

Phòng VIP! !

Tổng giám đốc sòng bạc, tự mình đứng bên bàn cược, liếc mắt nhìn hai vị khách quý hai bên một cái, liền nở nụ cười nói: "Hiện tại đánh cược bắt đầu, năm ván 3 lần thắng! Lá át lớn nhất!”

Tổng giám đốc nói xong, liền cầm bài poker lên, nhanh nhẹn chia làm năm phần, dệt thành kim tự tháp, năm ngón tay lại thu lại, tạo thành hình xòe ô, giơ lên cho hai vị khách hai bên xem, lại làm động tác xào bài một lần nữa...

Jenny do tập trung tinh thần, chỉ vô cùng mập mờ nhìn về phía Lý Chí Huyễn, để lộ ý cười mê người, thỉnh thoảng nhẹ kẹp xì gà, đưa đến môi, khẽ hít một hơi, lại ưu nhã phun ra.

"Cô có tin, tổng giám đốc Trang ngày kiếm bạc tỷ, có thể trong vòng 20 phút quay trở lại hay không?" Lý Chí Huyễn thừa dịp lúc quản lý phát bài, nhìn về phía Jenny mỉm cười hỏi.

Jenny nhìn Lý Chí Huyễn, ưu nhã cười, nói: "Không có khả năng sao?"

"A? Vậy cô không thất vọng?" Lý Chí Huyễn đầy thâm ý nhìn cô.

"Đàn ông mà... Đáp ứng chuyện của phụ nữ, vẫn luôn làm không được nhiều..." Jenny hút một hơi xì gà, nhớ tới mục đích chuyến này của Trang Hạo Nhiên, cô chớp nhẹ đôi mắt, cười nói: "Nhưng nếu như anh ấy làm được, vậy anh ấy chính là một người đàn ông thực sự! Đáng giá để tôi chờ đợi!"

***

Phòng Tổng thống! !

Vài tên vệ sĩ chạy đến cây đa phía trước, nhanh chóng kiểm tra, lại không phát ra có gì bất thường, có người vẫn cảm thấy không ổn nói: "Không thể nào! Vừa rồi tôi chính là nghe thấy tiếng kêu!"

Mấy người kia cũng tin lời hắn, nhanh chóng lục soát tứ phía.

Nhân viên phụ trách an ninh khách sạn, mặc đồng phục màu đen, nghiêm trang đứng trước cửa lớn phòng tổng thống, đảo mắt nhìn khắp nơi! !

Trang Hạo Nhiên hơi thở nặng nề, ẩn thân trong một bụi cây tùng rậm rạp, mồ hôi đầm đìa nhìn mấy tên vệ sĩ phía trước, anh nuốt một ngụm nước bọt, kiềm nén những hồi ức vừa mãnh liệt xông ra, trước tiên lấy được rượu đỏ đã! Anh lập tức bấm điện thoại của Tô Lạc Hoành! !

"Alo?" Tô Lạc Hoành ngồi trước máy vi tính, ăn chén chè Tiêu Đồng vừa nấu cho mình, hỏi: "Sao lúc này lại gọi điện cho tôi? Anh... ... Anh sẽ không phải là thất bại rồi chứ? Mẹ nó, lão tử biết ngay Lãnh Mặc Hàn thua mà!"

"Đừng ầm ĩ!" Trang Hạo Nhiên cảm giác được sau gáy mình đang từng cơn đau đớn, sắc mặt anh vẫn tái nhợt, lại đè nén hồi ức, nhỏ giọng nói với Tô Lạc Hoành: "Bây giờ tôi đang ở sòng bạc khách sạn của Hàn Văn Hạo! Muốn từ phòng tổng thống của Lý Chí Huyễn, lấy chai Khang đế 1945! Vừa rồi ở trên bàn cược, hắn lấy rượu cùng tôi đánh cược, bị Jenny phát hiện..."

Tô Lạc Hoành vừa nghe lời này, lập tức buông chén, khẩn trương cầm di động lên, nhanh chóng nói: "Anh không muốn sống nữa sao? Anh xông vào khách sạn của Hàn Văn Hạo? Người kia nổi tiếng thủ đoạn độc ác, anh không biết sao? Cho dù anh và hắn đối địch, cũng nhất định là lưỡng bại câu thương(*)! !"

(*): một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ trong một cuộc tranh giành, đối kháng, cả hai bên đều sẽ bị tổn thất, không bên nào được lợi cả.

"Cho dù hơn vậy nữa! ! Tôi nhất định... Cũng muốn lấy được hai chai rượu đỏ kia!" Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, chịu đựng sự giày vò của cơn đau, đầu như muốn nứt tọạc ra, hơi thở có phần gấp gáp.

"Tại sao?" Tô Lạc Hoành khó hiểu hỏi.

Trang Hạo Nhiên hồi tưởng lại Đường Khả Hinh ở trong nhà mình, tươi cười ngọt ngào, mồ hôi lạnh lướt qua khóe mắt nóng bỏng, mới trầm tĩnh mà thống khổ nói: "Mỗi lần... Với cô ấy ở chung một chỗ, qua hai buổi tối, đều là cô ấy thức dậy trước tôi, rồi sợ hãi khổ sở chạy trốn... Thậm chí vì một hai đêm như vậy, đã chịu không ít đau khổ... Tôi muốn vì cô ấy làm chút chuyện... Tôi nghĩ nếu như lấy được hai chai rượu đỏ, sáng sớm ngày mai đặt trên bàn, cô ấy mở mắt ra liền nhìn thấy... Nhất định sẽ rất vui vẻ..."

"... ..." Tô Lạc Hoành nghe lời này, không biết làm sao.

"... ..." Trong khoảnh khắc, đầu óc Trang Hạo Nhiên như muốn nổ tung, vì hai chai rượu đỏ kia, tạm thời không muốn nghĩ đến những ký ức quý giá của mấy năm về trước, thở dốc, khó chịu nói: "Người anh em, giúp tôi..."

"Nếu như anh và Khả Hinh không có kết quả, lão tử không bao giờ tin vào tình yêu nữa! !" Tô Lạc Hoành thở dài một cái, nghĩ Trang Hạo Nhiên bên kia đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, lại thở dài một hơi, nhưng hai tay vẫn đặt trên bàn phím máy vi tính, mở phần mềm "Thế giới lộng lẫy" của mình ra, nói: "Chờ tôi một phút đồng hồ! ! Trước tiên tôi xâm nhập vào khách sạn Hàn gia đã! Sau đó sẽ tìm vị trí phòng tổng thống của Lý Chí Huyễn!"

Trang Hạo Nhiên đành phải thống khổ gật đầu.

Thời gian đã qua mười phút! !

Phòng VIP! !

Jenny đã thua, có chút bật cười ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Chí Huyễn, quyến rũ động lòng người nói: "Lý thiếu gia, thực sự là ra tay không chút lưu tình..."

"Tôi đã nói rồi, vì rượu đỏ, tôi thực sự không còn cách nào khác, đành phải chịu đựng bỏ qua những thứ mình yêu thích!" Lý Chí Huyễn mỉm cười nói xong, liền cầm lên lá bài poker đầu tiên của ván thứ ba, lá át bích!

Jenny ngước đôi mắt quyến rũ nhìn anh ta một cái, mỉm cười, ngón tay thon dài, nhẹ cầm lên lá bài poker đầu tiên mà quản lý phát qua, là một lá bốn bích, cô quyến rũ bộc lộ vài phần buồn chán, ngón tay cái đặt trên con số bốn Ả rập kia, sờ nhẹ, một lá át cơ đột nhiên hiện ra, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Chí Huyễn bộc lộ vài phần đáng yêu, nói: "Có muốn hay không... . . . Chờ tình yêu của tôi quay lại?"

"Phụ nữ đôi khi cũng nên ở trước mặt đàn ông, bộc lộ phong thái của riêng mình..." Lý Chí Huyễn nói xong, đã lấy thêm một lá bài poker, lại là một lá bốn cơ, khẽ cau mày.

"Ngài nói đúng, phụ nữ chính là muốn vào giờ phút này, biểu lộ phong thái thuộc về mình..." Jenny nói xong, đột nhiên cười, tay đã lấy thêm một lá bài poker quản lý đưa cho mình, bình tĩnh nhìn lá bài năm kia, hàng mi khẽ chớp, ngón tay cái lại trượt nhẹ phía trên con số kia, một lá át chuồn bất thình lình hiện ra trong tay cô, cô đột nhiên quyến rũ cười, lắc lắc đầu, nhẹ rút ra một lá át cơ, đặt trên mặt bàn! !

Lý Chí Huyễn đưa mắt nhìn, đột nhiên cười rộ lên, ngón tay chợt buông lỏng, một lá át bích rơi trên mặt bàn!

"Ồ! !" Jenny nhìn về phía anh ta, vung tay, cười rộ lên nói: "Lý thiếu gia, rất có năng lực!"

****

Tô Lạc Hoành nhanh chóng dùng máy vi tính, xâm nhập vị trí phòng tổng thống của Lý Chí Huyễn, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển nhìn xung quanh, còn có phản ứng nhiệt của mấy tên vệ sĩ canh phòng, anh lập tức cầm di động lên, nói với Trang Hạo Nhiên: "Lão đại! ! Tôi cho anh biết! ! Phòng tổng thống này mỗi nơi đều được canh phòng cẩn mật, nhất là trái phải phía sau phòng, cũng có người gác! ! Anh cơ bản sẽ không thể nào ở bất cứ chỗ nào, mà bay vào được!"

"Vậy làm sao bây giờ?" Trang Hạo Nhiên bỏ qua đoạn ký ức này, để cho đại não khôi phục một chút tỉnh táo, liếc về phía mấy tên vệ sĩ hệt như thần chết phía kia! !

Tô Lạc Hoành nuốt một ngụm nước bọt, mới nhanh chóng nói: "Chỉ có một cách, anh có thể đi vào phòng tổng thống! !"

"Nói mau!" Trang Hạo Nhiên nhấc tay nhìn thời gian, còn có tám phút nữa! Anh nhất định phải trở lại trong khoảng thời gian quy định này! !

"Từ cửa chính đi vào! !" Tô Lạc Hoành nhìn về phía hai vệ sĩ người da đen đứng cách cửa chính phòng tổng thống kia, nói! !

"Cái gì?" Trang Hạo Nhiên sững sốt cầm di động, thở phì phò, nuốt một cái, cổ họng khô khốc, nhỏ giọng kêu lên: "Cậu ăn nhiều chuối tiêu quá phải không? Từ cửa chính đi vào? Có muốn bọn họ mở cửa cho tôi luôn không? Hay là mời tôi uống trà?"

"Ôi trời, anh nghe tôi nói đã!" Tô Lạc Hoành nhanh chóng nhập ký tự, mồ hôi trên mặt rơi thẳng xuống, mới nhanh chóng nói: "Tôi cho anh biết! ! Hiện tại tôi đang xâm nhập vào hệ thống giám sát hình ảnh chính của khách sạn bọn họ! ! Tôi có thể làm cho hệ thống giám sát hình ảnh của phòng tổng thống dừng lại 10 giây! ! Cùng lúc đó, tôi sẽ lợi dụng vệ tinh làm nhiễu hệ thống tai nghe không dây của bọn họ! Trong 10 giây này, tai nghe của bọn họ sẽ xuất hiện tạp âm, anh phải vào đúng lúc đó, lợi dụng góc khuất bây giờ của anh, hướng 10 giờ mà chạy vào cửa phía sau bọn họ! Anh có thể chạy vào được hay không, chính là do anh rồi ! Cửa chính phòng tổng thống này, vừa rồi lúc chúng ta nói chuyện phiếm, đã mở ra cho anh! Nhưng mà, nghe nói hai chai Khang đế này, là hai chai cuối cùng của Trung Quốc! Anh có thể lấy được thì lấy đi! !"

"Biết rồi! !" Trang Hạo Nhiên thở dốc, cân nhắc khoảng cách từ vị trí của mình đến phòng tổng thống, lại nhìn hai tên vệ sĩ da đen trước mặt cách cửa phòng tổng thống không xa! ! Hạ quyết tâm nói: "Đến đây!"

Hai tay Tô Lạc Hoành lập tức lợi dụng “Thế giới lộng lẫy”, khẩn trương thao tác...

Lúc này Tiêu Đồng đang bưng một phần bánh ngọt mà anh thích ăn, cười vỗ lên vai anh, gọi: "Lão gia, ăn..."

"Bỏ đi ——————" Tô Lạc Hoành đột nhiên đẩy mạnh Tiêu Đồng ra, sau khi nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức nhấn nút Enter, hướng về di động kêu lên, nhìn về phía màn hình máy vi tính, nhìn số liệu đã bắt đầu làm nhiễu hệ thống vệ tinh, anh quát to một tiếng: "Chạy!"

"Đinh ——————" Tai nghe của mấy tên vệ sĩ đột nhiên truyền đến một trận âm thanh chói tai, mọi người trong nháy mắt khó hiểu tháo tai nghe ra! !

Trang Hạo Nhiên cấp tốc như chim ưng theo sau hai tên vệ sĩ, hướng về phía cửa chính, như mũi tên vọt thẳng vào! !

Hai tên vệ sĩ da đen cảm giác có gì đó khác thường, lập tức xoay người, nhìn về hoa ở cửa chính phòng tổng thống! Dường như có tiếng động, lập tức rút súng, kêu mọi người đi vào bên trong phòng tổng thống! !

Tô Lạc Hoành lập tức đứng lên, nhìn về phía màn hình máy vi tính, kêu to lên: "Cửa sổ sát đất thứ hai, hướng 3 giờ có thể tránh được camera theo dõi!"

Cửa rầm rầm mở ra! ! Vài tên vệ sĩ, lập tức mở phòng giám sát bên trong phòng tổng thống ra, tìm kiếm xem có người hay không...

Lúc này Tô Lạc Hoành cũng quên mất hướng cửa chính có camera, anh lập tức mồ hôi đầm đìa lúc đối phương khởi động hệ thống theo dõi, nhanh chóng làm thao tác dừng hình ảnh, đem hình ảnh trong phòng tổng thống, chỉnh tới mười giây trước đó! !

Vệ sĩ mở hệ thống theo dõi trên máy vi tính trong lòng bàn tay, nhìn thấy cửa chính cũng không có khác thường, liền liếc mắt nhìn nhau, xoay người đi ra ngoài.

Tô Lạc Hoành thở phào nhẹ nhõm, nhìn người trong màn hình đã đi ra ngoài, anh tức khắc rời khỏi hệ thống, lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Được rồi! ! Ra đi! ! Tôi nghĩ Lý Chí Huyễn cũng không phải người quá thông minh, mật mã rượu đỏ sẽ không quá phức tạp! Nhanh chóng giải mật mã!"

Trang Hạo Nhiên thở hổn hển một cái, nhanh nhẹn vọt vào thư phòng, tìm được két sắt giữ nhiệt ổn định cho hai chai rượu đỏ đặc biệt kia, anh bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn nói: "Có thể nào lúc tôi giải được mật mã, sau đó lúc lấy rượu ra, sẽ có báo động vang lên! Mấy năm trước lúc tôi trộm rượu, chính là như vậy !"

Tô Lạc Hành nhanh chóng ngẩng đầu, ngón tay đặt trên bàn phím, nhanh nhẹn gõ, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển, mới nói: "Không có việc gì! ! Yên tâm ra tay đi! ! Nhưng mà, anh khôi phục ký ức rồi sao?"

Trang Hạo Nhiên không nói nữa, nhanh chóng lấy ra máy tính đã chuẩn bị sẵn, rút ra dụng cụ thăm dò hai chiều đen, hai tay nhanh chóng lướt trên bàn phím nói: "Trước tiên bỏ qua chuyện này đi! ! Tôi muốn lấy được rượu trước! !"

Tô Lạc Hoành nghe lời này, đành phải gật gật đầu, vừa muốn rời khỏi “Thế giới lộng lẫy”, lại nhìn thấy một hình ảnh khác trong máy tính, hệ thống theo dõi ngược của Hàn thị đang lấy tốc độ ánh sáng, theo dõi ngược lại địa chỉ IP trên máy tính mình, dòng điện như lửa kia, đang nhanh chóng tràn ra toàn thành phố, tìm kiếm hệ thống xâm nhập của hacker! ! ! Anh thở hốc vì kinh ngạc, tay bịt chặt miệng, bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh!

"Cậu không sao chứ?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng mở khóa mật mã, cảm thấy người anh em có gì đó không ổn, liền hỏi!

"Không có việc gì! ! Động tác phải nhanh! ! Mau! ! !" Tô Lạc Hoành lại hoảng sợ toàn thân mồ hôi lạnh nhìn bàn phím máy vi tính, tim gan run rẩy nói! !