Hoàng hôn, sau cơn mưa phùn tươi mát, một cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi đến, lướt qua cành liễu, rung rinh lay động, non sông tươi đẹp, phản chiếu lẫn nhau, cùng sáng thành một bức họa.
Một chiếc xe con màu đen chạy như bay trên con đường quanh co xanh mướt, từng cơn gió nhẹ lướt qua, làm lòng người thư thái, tựa như một khúc nhạc khoan thai.
Đường Khả Hinh ngồi cạnh bên ghế lái, vốn vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, làm cho mình vô cùng xấu hổ tim đập liên hồi, lại theo cơn gió mát lành này, chợt cảm thấy tâm tình thoải mái, cô đột nhiên có chút ngạc nhiên bộc lộ ý cười ngọt ngào, ngửa mặt nhìn bầu trời sau cơn mưa, một màu xanh nhạt, rừng trúc xa xa, đang rung rinh lay động, chợt thấy một vài con cò trắng, từ giữa cành lá xanh, kinh động bay đi, lay động đến những giọt sương còn đọng lại rơi xuống...
Trang Hạo Nhiên quay đầu liếc mắt một cái, nhìn cô gái bên cạnh, cảm giác cô bất cứ lúc nào cũng có thể như cánh bướm bị hoảng sợ muốn bay đi, anh trầm mặc chuyển số, để cho xe dừng trước rào chắn biệt thự, tắt máy, tháo bỏ dây an toàn.
Sau khi xe dừng lại, Đường Khả Hinh chậm rãi quay mặt sang nhìn anh một cái, trong lòng không hiểu sao bỗng căng thẳng, cả người cảm giác như bị xoắn chặt.
"Xuống xe đi!" Trang Hạo Nhiên giả vờ như không có việc gì nhìn cô một cái, cười nói.
Đường Khả Hinh dường như vẫn còn xấu hổ và do dự, khẽ cắn môi dưới, trong lòng không hiểu sao lại nhảy dựng.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô, đôi mắt bộc lộ vài phần thâm thúy, cười rộ lên nói: "Sao vậy? Sợ sao? Cho nên anh mới nói, em là người nhát gan!"
Mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng ngời, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ha một tiếng, cười rộ lên nói: "Anh có ý gì? Em... Em... Em có muốn vào nhà anh hay không, và là người nhát gan có liên quan gì sao?"
"Em đã quên mục đích của em đến nhà anh là gì rồi sao?" Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cô, cười hỏi.
Đường Khả Hinh sửng sốt, hai mắt lưu chuyển, thực sự ngây ngốc phải nhớ lại một chút.
Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn cô, nét mặt đầy vẻ ghét bỏ, chậc chậc chậc lắc đầu, nói: "Em xem đầu óc em một chút kìa? Em tới nhà anh vì muốn đen rượu đó lấy về, em cho là muốn làm gì?"
Đường Khả Hinh cư nhiên lúc này mới nghĩ đến, mặt lập tức đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên thoáng cái đưa người về phía trước, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cố ý kinh ngạc nói: "Sao vậy? Em hẳn là không phải đang suy nghĩ những thứ khác chứ? Đừng như vậy! ! Anh vừa rồi chỉ nói đùa thôi!"
Đường Khả Hinh nheo nheo mắt quay mặt sang, thái độ nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía anh, hơi thở nặng nề, nói: "Anh..."
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng kia của cô, đột nhiên ngửa mặt cười, vươn tay vỗ mạnh lên trán cô, mới vừa đẩy cửa xe bước xuống, vừa bộc lộ dáng vẻ tiêu sái, nói: "Đi thôi! Anh đói chết rồi!"
Đường Khả Hinh thở dốc liếc nhìn bộ dáng kia của Trang Hạo Nhiên, hừ một tiếng, mới trề môi nói: "Đem người ta hôn đến thất điên bát đảo , mới bảo là nói đùa! ! Cư nhiên đùa giỡn người khác như vậy! ! Em liền biết anh là người xấu mới cùng cô gái khác kề sát nhau điên cuồng nhảy múa! Xem như vì lấy lại rượu của thầy, tha cho anh !"
Cô nói xong, liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa xe ra, phịch một tiếng, đóng cửa xe lại! !
Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, đứng bên cạnh hàng rào, tức giận quay người lại, nhìn Đường Khả Hinh, trực tiếp trách móc nói: "Này! Đừng có dùng sức như vậy đóng cửa xe của anh! Một trăm triệu đấy! !"
Đường Khả Hinh hung ác lườm anh một cái, mới lập tức kiên quyết cất bước đi về phía trước! !
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn người này một cái, mới vươn tay, đứng cạnh cửa sắt, vươn ngón cái ấn mạnh vào thiết bị nhận diện dấu vân tay trên cửa, đinh một tiếng, cửa mở ra.
Đường Khả Hinh tự mình đẩy cửa sắt ra, nổi giận đùng đùng đi vào.
Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, ôn nhu liếc mắt nhìn bóng lưng của cô một cái, mới mỉm cười xoay người, mở cửa xe, lại xách túi lớn túi nhỏ đi về phía trước, nói: "Đừng đi lạc nhé, nhà anh rất nhiều máy móc. Lỡ như, không cẩn thận đạp phải cái gì, đừng trách anh không nhắc nhở em đấy..."
"Chậc!" Đường Khả Hinh không để ý anh, tiếp tục giẫm trên cỏ xanh mềm mại đi về phía trước, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy căn biệt thự màu trắng ở phía bên kia, còn cách bãi cỏ xanh một khoảng khá xa, cô lập tức nhịn không được kêu lên: "Sao lại xa như vậy chứ? Anh không lái xe vào đây sao?"
"... ..." Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn cô một cái, mới đột nhiên đặt ngón trỏ và ngón cái trên miệng, huýt gió một cái! !
Tiếng ngựa hí vang từ xa truyền đến! !
Đường Khả Hinh có chút sững sờ ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy bãi cỏ xanh phía trước, một con ngựa trắng tuyết đang phi như bay đến, chỉ thấy nó như một võ sĩ xinh đẹp nhất thế giới, hướng về phía bên này, bước chân khỏe mạnh, một loạt tiếng “lộp cộp” “lộp cộp”, phi nhanh đến, toàn thân chạm đất, những bắp thịt tráng kiện do thường xuyên được huấn luyện rung rung, cái bờm ngựa màu trắng, xuôi theo chiều gió rực rỡ tung bay, ngay cả lông tơ, cũng tỏa sáng lấp lánh...
Những ký ức, lập tức bị kích thích trong đầu cô!
Hai mắt cô chớp nháy, không hiểu sao từ trong miệng kêu lên một tiếng: "Truy Phong?"
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa suy nghĩ khác chợt lóe, mới ngẩng đầu nhìn về phía bạch mã mình yêu thích đang bay vút qua đây, anh lập tức buông cái túi trong tay, kêu lên một tiếng: "Dừng! !"
Truy Phong nghe thấy tiếng vẫy gọi của chủ nhân, nó lập tức thắng cơ thể lại, lúc sắp sửa chạy đến, lại phi hai chân phía trước, tung nửa người lên, cuối cùng dừng trước mặt hai người, vì đã quen thuộc với Đường Khả Hinh, lập tức vô cùng thân thiết di chuyển bước chân, đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, đầu ngựa muốn cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...
"A!" Đường Khả Hinh vừa vui vẻ vừa sợ hãi lui về phía sau một bước, cười rộ lên nói: "Nó muốn làm gì? "
"Nó thích em..." Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn cô một cái, mới cười nói: "Trước đây, em cũng rất thích nó..."
Đây là lần đầu tiên anh nói về quá khứ.
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn con bạch mã này, nhìn ở khoảng cách gần, phát hiện lông nó rất trắng cũng rất đẹp, cô nhịn không được đưa tay vuốt...
"Lên đi! ! Để nó chở chúng ta về nhà!" Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã cất bước tiến lên, ôm ngang lấy Đường Khả Hinh...
"Này" Đường Khả Hinh nhịn không được vươn tay, vây quanh cổ anh, mở to đôi mắt mơ màng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn cô một cái, mới ngửa mặt cười, ôm thân thể nho nhỏ của cô, đặt ngồi trên yên ngựa, nói: "Ngồi đi."
Đường Khả Hinh lập tức có chút sợ hãi cầm chặt yên ngựa, vừa muốn nói gì đó, cũng đã cảm giác phía sau ấm áp, cô nghiêng mặt đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ ngồi sau mình, vừa vòng tay ôm chặt mình, vừa cầm dây cương trong tay, nói: "Chuẩn bị đi, ôm chặt anh!"
Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, thân thể tựa vào lồng ngực mạnh mẽ của anh, nhớ tới hôm nay bị anh nhiều lần cuồng nhiệt ôm, những cái ôm nóng bỏng mà lại cảm giác rất an toàn kia, dẫn dắt mình hết lần này tới lần khác mơ màng và không kìm lòng được.
"Nhanh lên một chút! ! Lỡ như em té xuống, anh không cưới em đâu đấy!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười rộ lên nói.
Sắc mặt Đường Khả Hinh thu lại, bực tức liếc mắt nhìn lồng ngực nóng cháy của anh một cái, tâm tình mâu thuẫn giữa một chút tò mò và ngược ngùng, cuối cùng chậm rãi vươn tay, vòng quanh hông Trang Hạo Nhiên, mặt nhẹ dán vào vị trí trái tim trên lồng ngực nóng cháy của anh, cảm nhận những đường vân da mạnh mẽ kia, nhẹ ấn lên mặt mình cảm giác vô cùng an toàn, trái tim đập mạnh mẽ đầy sức sống “thình thịch..." Nhịp đập, nghe rất rõ... Mắt cô chợt lóe, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lại thay đổi bên, lại đến sát tim anh, rất để tâm nghe...
Trang Hạo Nhiên ôn nhu cúi xuống dưới, liếc mắt nhìn cô gái trong lòng một cái, xác định cô đã ngồi vững, mới buông lỏng tay vòng quanh cô, hai tay cùng nắm chặt dây cương, khẽ kêu một tiếng, để cho con ngựa lập tức nện bước đi về phía trước...
Tiếng "Lộc cộc" "Lộc cộc" "Lộc cộc" nhịp nhàng lay động...
Đường Khả Hinh ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận những lay động nhịp nhàng này, mang theo một chút kích thích, một chút thấp thỏm, cuối cùng mang theo một chút ung dung, tràn ngập trong lòng, làm cho cô mở to mắt, bộc lộ nét mặt vô cùng hiếu kỳ, nghiêng mặt nhìn mình vào giờ khắc này, cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa, con ngựa chỉ nhẹ nhàng cử động phần đầu, từng bước dường như rất săn sóc mình đi về phía trước, cỏ non xanh mơn mởn, giống như tấm thảm màu xanh, mang theo những giọt nước nhỏ xuống hôm nay, lóe ra ánh sáng nhu hòa, cô nhịn không được mỉm cười ngẩng đầu, lại nhìn rừng trúc dưới bầu trời xanh thẳm phía xa xa, hệt như một bức ảnh ghép, rung rinh lay động, rõ nét giữa phong cảnh mùa hạ...
"Ôi... Đẹp quá..." Đường Khả Hinh cảm giác đang hòa mình trong không gian xanh mướt mà thiên nhiên ban tặng, hưởng thụ giờ phút thoải mái và tâm hồn thả lỏng này, cô kìm lòng không được hỏi: "Anh sao có thể nghĩ ra, chọn một nơi tốt thế này để ở chứ? Ở đây thật đẹp ..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cười, lại hơi giật nhẹ dây cương, thúc ngựa, mới chậm rãi nói: "Nghĩ rằng người kia hẳn là sẽ thích... Bởi vì cô ấy rất thích hương vị tươi mát, nhất là rất yêu thích không khí thác nước chảy sau cơn mưa, luôn luôn rất hưởng thụ mỗi bước vượt qua khó khăn, nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút đó của cuộc sống..."
Trong đầu, lại nhớ đến cô gái đội cái mũ nồi kia, trong tay cầm một chai thủy tinh nhỏ, rơi lệ khóc nức nở nói: "Đây là hôm qua dưới thác nước sau cơn mưa, hương vị được tích trữ lại, em không có lười biếng, em nghe lời anh..."
Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng không hiểu sao bỗng căng thẳng, yếu ớt nói: "Anh rất thích cô ấy sao..."
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, hai mắt thâm trầm nhìn cô, trên mặt dường như hiện lên ý cười...
Đường Khả Hinh cũng nhịn không được liền ngẩng đầu, nhìn anh.
"Khát nước sao?" Trang Hạo Nhiên ôn nhu hỏi.
"Đừng kiếm cớ chiếm tiện nghi của em!" Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
Phốc! !
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười rộ lên, lại khẽ kéo dây cương, để cho con ngựa đi về phía rừng trúc, nhưng không vào rừng trúc, mà dọc theo một dòng suối nhỏ trong lành bên kia núi đi xuống, giữa trùng điệp những bóng cây lòa xòa, đi về phía trước, mới nói: "Dù sao cũng đừng nghĩ anh xấu xa như vậy chứ!"
Đường Khả Hinh tức giận liếc nhìn anh một cái, mới nói: "Không phải em nghĩ anh như vậy, mà anh vốn rất xấu! Ví dụ như trước đây lúc em đi làm ở quán bar, thường nhìn thấy vị khách nam nói với vị khách nữ, em có khát không? Đối phương còn chưa kịp đáp lại, hắn liền hôn người ta rồi. "
Thân thể Trang Hạo Nhiên run run, cười rộ lên, kéo dây cương, thúc ngựa, lại đi về phía trước, không nghĩ đến, phía trước lại xuất hiện hai rừng cây trắng vàng, một bên là những cây long nhãn xum xuê, lủng lẳng những chùm long nhãn thật to, vẫn còn đọng những giọt sương, cây vải bên kia, đã chín đỏ, chỉ là vẫn chưa đến mùa, cho nên cũng không nhiều lắm... Nhưng cũng đủ làm cho người ta phải chảy nước dãi vài phần...
"... ..." Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn rừng trái cây phía trước, khiếp sợ kêu lên, nói: "Trời ạ! ! Lại có thể..."
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười để cho ngựa đến gần bóng cây long nhã, mới nói: "Anh mặc dù có chút xấu xa, nhưng không đến mức như vậy... Thật sự chỉ hỏi em có khát không thôi!"
Đường Khả Hinh bộc lộ vẻ kích động ngồi trên ngựa, ở độ cao này, nhìn thấy từng quả từng quả long nhãn ngay trước mặt, quả nhiên thực sự phong phú, cô hưng phấn nuốt một ngụm nước bọt, hệt như một đứa trẻ hỏi: "Em có thể hái ăn sao?"
"Ừ..." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, dịu dàng đáp lời.
"Cảm ơn! !" Đường Khả Hinh lập tức vươn tay, ngay một chùm long nhãn rũ xuống ở phía trước, vươn tay hái xuống một quả to nhất, nhanh chóng bóc vỏ, lập tức nhìn thấy phần thịt quả trong suốt, tràn ra một chất lỏng mềm ngọt, cô cười ha một tiếng, giơ lên nói với Trang Hạo Nhiên: "Anh ăn trước đi! !"
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới cười cúi xuống, há miệng ra, lại ngước mắt lên...
Đường Khả Hinh đã thật vui vẻ đem ruột long nhãn bỏ vào miệng mình, vẻ mặt ngọt ngào nhai, cười...
Trang Hạo Nhiên nheo mắt nhịn cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh tiếp tục nhai long nhãn ngọt mềm kia, dường như muốn trêu chọc Trang Hạo Nhiên, cười vui vẻ đến vậy, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ửng hồng như hoa, đôi mắt nước long lanh, lóe ra tình ý ngọt ngào, cánh môi đầy đặn, lộ ra hương khí...
Trang Hạo Nhiên thở hổn hển, nhìn cô kiều diễm như một bông hoa đẹp, lập tức bá đạo nói câu bại hoại, liền cúi mặt hôn lên môi cô!
"Ưm! !" Đường Khả Hinh thoáng cái xấu hổ, tránh thoát nụ hôn của anh.
"Không cho anh thử sao?" Trang Hạo Nhiên nói xong, một tay mạnh mẽ đem cô ôm vào trong lòng, lại cúi mặt hôn trên môi cô!
"Đừng như vậy!" Đường Khả Hinh lại nhịn không được đẩy anh ra, thân thể lại dâng lên vài phần hơi nóng...
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn cô một cái, đột nhiên để mặc ngựa tùy tiện đi lại, mà ôm chặt lấy bảo bối này, giữa vườn long nhãn và vải, kịch liệt nóng cháy ôm hôn, lúc ngậm lấy cánh môi cô, lại xông vào mút đầu lưỡi cô, muốn nếm hết ngọt ngào của cô...
"Ưm..." Đường Khả Hinh sợ mình rơi xuống đất, đành phải ôm chặt bên hông anh, lại bị động mà đón nhận nụ hôn của anh, từng đợt cảm xúc dâng trào .
Cơn gió mát lành nhẹ nhàng lướt qua.
Ngựa dưới những bóng cây xanh mát, thỏa mãn mà đi lại .
Trang Hạo Nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, hơi thở nóng cháy, ngậm lấy cánh môi ngọt ngào của cô, quấn quýt triền miên hôn, bước qua từng cây long nhãn, từng cây vải, mùi thơm trái cây, thân thể lại càng chặt chẽ giao chồng cùng một chỗ.