Một chiếc xe con màu đen, hướng con đường ven hồ chạy tới.
Những cành liễu bay phất phới bên hồ, thỉnh thoảng những cơn gió nhỏ làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Đường Khả Hinh ngồi sau xe, tay cầm chiếc hộp màu xanh kia, nheo mắt, nhớ lại chính mình vừa rồi thuận miệng, nói ra câu, muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho người khác... Cô lập tức lại mở cái hộp kia ra, nhìn con chuồn chuồn xanh bên trong, tức giận kêu lên: "Một con chuồn chuồn, liền đổi lại một phần quà của tôi? Thân phận anh cao quý như vậy, tôi biết cho anh cái gì đây?"
Tài xế nghe những lời này, cầm tay lái, ngẩng đầu nhìn nét mặt Đường Khả Hinh qua gương xe, nhịn không được cười.
Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy nóng nực nhấn cửa xe xuống, nhìn những cành liễu ven hồ bên ngoài cửa sổ xe, những cánh bướm nhẹ nhàng bay, sắc mặt cô bỗng cứng rắn, tức giận nói: "Anh đưa cho em con chuồn chuồn, em tặng lại cho anh một con bướm vậy! Coi như chúng ta huề nhau!"
"Không được..." Tài xế vừa nghe lời này, cười nói.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn tài xế một cái, cũng biết phần quà này khó mà lựa chọn, Trang Hạo Nhiên dù sao cũng là cấp trên, không biết anh làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì, rất sợ anh lại mượn chủ đề này để nói chuyện của mình, nói mình năng lực giao tiếp và làm việc không được tốt, đây không phải là thiệt thòi lớn
sao? Cô lại nặng nề thở dài một cái, trực tiếp dùng tay quạt gió, mới ngẩng đầu nhìn tài xế, kêu gào: "Trước đây tôi và anh ấy rất thân thiết thật sao?"
"Tôi cũng không rõ..." Tài xế cười nói: "Tôi chỉ biết là có một lần, mấy người bọn họ không biết dùng cách gì, làm gãy cả cây táo lâu năm."
"Cái gì? Thì ra là bọn họ làm gãy sao?" Đường Khả Hinh a một tiếng, hơi thở nặng nề cười rộ lên, lại một trận tức giận quay đầu, nhìn những cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn ngoài cửa sổ, kêu lên: "Chẳng lẽ thật sự phải bắt một con bướm sao?"
***
Phòng làm việc quản lý bộ rượu!
Đường Khả Hinh ngồi tại bàn làm việc của mình, hướng về những bài thi trên bàn, vừa chọn lấy một cái, vừa cầm bút máy, thất thần nhìn đề thi, cái hộp quà màu xanh, đặt một bên, không hiểu sao cô bỗng nhớ đến ánh mắt Trang Hạo Nhiên lúc nhìn mình, mang theo vài phần ẩn ý khó nắm bắt được, lúc đưa hộp quà, lại nói câu: Hôm nay sinh nhật của anh... Cô haiz một tiếng, lại nặng nề thở dài một cái, lập tức mở hộp ra, nhìn con chuồn chuồn kia, không đẹp chút nào! Còn đến tận Cambridge để bắt! !
Cô nghĩ tới đây, mới sửng sốt nhớ ra Nhã Tuệ đã kể chuyện mình từng đến Cambridge, mình cũng từng ở lại Cambridge, có một thời gian ngắn... Chẳng lẽ cái này và Cambridge có liên quan đến nhau sao? Cô không hiểu lại nhìn con chuồn chuồn kia...
Một cái roi thép vù một tiếng, bén nhọn giáng xuống, trực tiếp đánh vào bàn tay nhỏ bé đang cầm bút kia.
"A ————" Đường Khả Hinh đau khổ ném bút, mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Vitas, đau đến thất thanh kêu to: "Thầy! ! Đau quá đi!"
Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, cầm roi, chỉ vào bài thi nói: "Vừa rồi hai phần đề thi, cô đều chỉ làm 89%! Chỉ có 9/10 là đạt tiêu chuẩn, có phải cô nghĩ rằng không vào được cánh cửa lớn tư cách thi nếm thử hay không? Cô cho rằng mình đang học ở trường sao, còn được thi thử sao?"
"Vậy cũng không nên đánh đau như thế chứ?" Đường Khả Hinh vừa ôm lấy tay, vừa đau khổ nhìn những chỗ trống trên bài thi kia, chính mình lại có thể ngẩn người lâu như vậy, cô có chút sững sờ...
"Cuộc sống của cô lần nào cũng là đá bóng gần khung thành, không thể có lấy một lần, lấy dáng vẻ không chút thấp thỏm lo âu, mà đạt được thắng lợi cuối cùng sao?" Vitas nhíu mày nhìn học trò.
Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn thầy, bộc lộ ý cười nói: "Tôi ... Nếu quả thật là như vậy, người lại nói tôi vô dụng... Lần trước tôi thi được trăm phần trăm, người liền nói đề thi đơn giản..."
"Nếu như cô mỗi lần thi đều 100%, tôi liền nói cô lợi hại!" Vitas trực tiếp trả lời cô.
Đường Khả Hinh cắn môi dưới, không còn lời nào để nói.
Vitas nhíu mày cúi đầu, nhìn trên bàn của học trò, đặt một chiếc hộp xanh, bên trong có một con chuồn chuồn xanh, ông liền không vừa lòng dùng roi, gõ vào con chuồn chuồn nói: "Từ lúc làm bài cho đến bây giờ, cô vẫn luôn nhìn vật này, có cái gì đẹp để nhìn chứ?"
"Thầy cũng cảm thấy nó xấu sao?" Đường Khả Hinh giống như tìm được tri kỷ, rất tức giận nói: "Tôi còn cảm thấy nó thật buồn nôn."
Vitas không rõ nguyên nhân liếc mắt nhìn học trò một cái.
"Đáng ghét!" Đường Khả Hinh lại đưa mắt nhìn chằm chằm con chuồn chuồn kia, cắn chặt môi dưới, đang suy nghĩ chuyện quà tặng... Nghĩ tới tiệc tối nay, đến lúc đó lại có không biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng giới chính trị đến tham dự náo nhiệt đây... Cô lại nặng nề thở hổn hển một hơi.
"Thức tỉnh đi! Mau mô phỏng theo cuộc thi!" Vitas không muốn nói nhảm cùng cô nữa, trực tiếp lạnh lùng xoay người, trở lại chỗ ngồi, mở tư liệu... .
Đường Khả Hinh cũng lập tức đứng trước mặt thầy, ho khan một tiếng, khôn khéo lộ ra chút khẩn trương nói: "Tôi đã chuẩn bị xong."
Vitas mô phỏng theo cảnh tượng lúc thi, nhàn nhạt hỏi: Vì sao không tăng thêm chất sun-fua đi-ô-xít cho rượu nho, sẽ dễ biến thành giấm?
Đường Khả Hinh nhanh chóng trả lời: Bởi vì có một vài loại vi khuẩn trong rượu nho, trong đó có một loại tên là trực khuẩn có màng a-xít a-xê-tíc, chỉ cần có một chút oxy, nó sẽ sinh sôi nảy nở một lượng lớn, sản sinh ra a-xít a-xê-tíc làm nho bị chua.
"Thế kỷ XV ở Hà Lan người ta giải quyết vấn đề này như thế nào?" Vitas lại nhanh chóng hỏi.
Đường Khả Hinh lại lập tức trả lời: "Lúc đó Hà Lan cũng không có hiểu biết những kiến thức khoa học này, chỉ dựa vào kinh nghiệm mà đốt diêm có chứa lưu huỳnh hoặc là thêm vào loại rượu có nồng độ cao hơn, rất hữu hiệu trong việc phòng ngừa nho bị chua. Người Đức thì lại dựa trên cơ sở vốn có, lại cải tiến, tuyệt đối sẽ không cho dịch rượu bên trong thùng tiếp xúc với không khí, nhất định phải giữ cho thùng rượu đầy tràn, có thể bỏ vào bên trong thêm một tảng đá lớn!"
Vitas ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía học trò.
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhịn không được cười.
Vitas im lặng không lên tiếng đứng dậy, quay về bên cạnh bàn làm việc, giữa quầy bar nằm riêng biệt, cầm một chai rượu lên, dùng vài trắng che kín thân chai, ngón tay ông kẹp một cái ly thủy tinh, đặt trên mặt bàn, thủ pháp chuyên nghiệp rót vào rượu nho vào trong ly, nâng ly lên, nhàn nhạt đưa đến trước mặt học trò... Đường Khả Hinh mỉm cười nhận lấy, vốn đã được thầy chỉ bảo, dùng tư thế hết sức bình thản đem dịch rượu xoay tròn một vòng...
Toàn bộ cơ thể và tinh thần của cô dần dần trầm xuống, chỉ để cho khứu giác bay lên, ngửi được mùi rượu bay bổng trong không trung, không dám có một chút thờ ơ, trầm mặc mà nắm giữ lấy mùi hương lan tỏa giữa không trung, cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thầy mỉm cười nói: "Nhà thơ Tagore đã từng nói: Đêm qua, ta ở trong vườn hoa hiến dâng cho ngươi những bọt khí, rượu và tuổi thanh xuân của ta. Ngươi nâng ly đưa đến bên môi, nhắm mắt lại mỉm cười, ta lại vén lên chiếc khăn che mặt ngươi giữa không gian ngập tràn mùi rượu, tháo mái tóc ngươi ra, lặng lẽ không lên tiếng đem khuôn mặt ngọt ngào của ngươi ôm vào lòng..."
Vitas ngồi trên ghế da, ngưng mặt nhìn học trò.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn thầy nói: "Không gì có thể so sánh được tình yêu thương sâu sắc của người Tây Ban Nha với những bọt khí rượu. Chai này rượu là rượu đến từ Nagel năm 1915. Trang trại rượu Vidas, tên tiếng Anh là Segura Viudas do một người dân thường làm chủ có danh xưng là hoa hồng năm 2000 xây dựng nên. Bài thơ vừa rồi, dường như vì đó mà tạo nên, thờ ơ mà lạnh lùng, nhưng lại bộc lộ được chân tình hiếm có. Loại rượu này, tốt nhất nên uống ở 10 độ C, mùi vị tươi mát. Bất luận những bọt rượu mang theo chút cảm xúc mờ ám, luôn luôn cùng với hạnh nhân, bách hợp, hoa hồng cùng mùi vị của bơ, còn có chút mùi vị không thể tưởng ra được của hoa tuyết kia, lúc nếm những viên bọt mịn như tơ kia, người ta sẽ phát hiện, bọt đọng trên đầu lưỡi, hệt như những con cá nhỏ vui đùa..."
Vitas có chút hài lòng nhìn sự nỗ lực của học trò.
Đường Khả Hinh tiếp tục nhìn về phía thầy, giải thích từng câu từng chữ nói: "Trong quá trình tôi thi, người cố ý không tỉnh rượu, bởi vì loại rượu này, sau khi mở nắp mười lăm phút, nhất định phải ướp lạnh. Bởi vì với loại rượu mới này, trước hết để cho nó tiếp xúc với không khí, làm cho nó mềm ra, rồi ướp lạnh, mới có thể càng khóa chặt độ tinh khiết và thơm ngon, lúc mở nắp, đầu tiên sẽ có hương vị của bách hợp và bạc hà, trong vòng mười phút, biến đổi hội tụ hương vị rực rỡ của mười ba loại quả... Mang tính tiêu biểu cho sự biến đổi kì diệu của hóa học!"
"Không muốn nếm thử sao?" Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi.
"Không nếm..." Đường Khả Hinh hơi ngửa mặt, nhìn thầy cười nói: "Trong quá trình thi đấu, nếu như khứu giác có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, trước hết không nên nếm... Để tránh việc sử dụng quá độ nụ vị giác trên đầu lưỡi!"
Vitas gật gật đầu, nhìn học trò cuối cùng mới bộc lộ vài phần tươi cười.
"Bao nhiêu phần trăm?" Đường Khả Hinh nhìn thấy sắc mặt dịu lại của thầy, đôi mắt sáng ngời hỏi.
"Tám mươi chín!" Vitas nhanh chóng đứng lên, vừa đúng lúc tan làm.
"Hả? Lại là tám mươi chín? Tôi mãi mãi cũng không đạt tiêu chuẩn sao?" Đường Khả Hinh có chút khẩn trương theo sau thầy, không dám tin hỏi.
Trong nháy mắt Vitas xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Hôm nay cô không phải có hẹn sao?"
Đường Khả Hinh lập tức nhớ ra, hôm nay mình và thị trưởng Tống có hẹn cùng đi ăn cơm, còn phải chuẩn bị quà cho Trang Hạo Nhiên, cô kêu a lên một tiếng, lập tức xoay người chạy vào phòng làm việc, cầm túi xách và con chuồn chuồn kia lên, lại hấp ta hấp tấp chạy ra, tiện thể đem cửa chính phòng làm việc của thầy, phịch một tiếng đóng lại!
Cả người Vitas bị chấn động mạnh một cái, lại không thể nhịn được nhìn về phía học trò, tức giận nói: "Kiếp này của cô, có phải là có thù oán gì với cửa hay không? Từ lúc làm thầy của cô đến nay, đã là cánh cửa thứ ba rồi đấy!"
Đường Khả Hinh nhìn thầy, lập tức cười trừ nói: "Xin lỗi! Dù sao tôi vẫn cảm thấy, cửa đóng không chặt!"
"Cô..."
"Tôi đi trước, chào thầy! Thực sự quá bận rộn!" Đường Khả Hinh không muốn nghe những lời vô ích của thầy, lập tức lao vào thang máy, nhưng thoáng cái lại thò đầu ra, nhìn thầy hỏi: "Thầy à, người đã từng nói chuyện yêu đương chưa?"
Vitas nhíu mày nhìn học trò, hỏi: "Cái gì?"
"Chính là... Đàn ông thích phụ nữ tặng quà gì?" Đường Khả Hinh thực sự không hiểu, liền hỏi thầy.
Vitas không nói gì nhìn học trò, hơi ngửa đầu nói: "Tôi chưa từng nhận quà."
Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, haiz một tiếng, nói: "Thật đáng thương! "
Lúc Vitas nhíu mày nhìn học trò, cửa thang máy đã đóng lại! !