Sắc mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, trái tim đập loạn, nhìn người này nói: “Anh. . . . . . Anh vô lại ? Không phải anh cho em xem tài liệu sao?”
Trang Hạo Nhiên ôm chặt vòng eo mềm mại của Đường Khả Hinh, nhìn cô cười nói: “Anh nhìn thấy em không vui, nên dỗ dành em mà.”
“Ai muốn anh dỗ dành?” Đường Khả Hinh lập tức muốn đẩy Trang Hạo Nhiên ra, thoát xuống.
Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt eo của cô, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, ở khoảng cách thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, cảm tính cưng chiều nói: “Em nói anh là một người nặng nguyên tắc, anh cũng cảm thấy anh như vậy, nhưng hôm nay phần tài liệu này, nếu là người khác, có thể anh sẽ trừng trị anh ta rồi.”
Đường Khả Hinh trừng to mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô, cười nói: “Nhưng. . . . . . Tài liệu này là em ký, làm cho anh buồn vô hạn, tại sao phụ nữ của anh lại xúc động như vậy hả?”
“Ai là phụ nữ của anh?” Trái tim của Đường Khả Hinh nhảy lên, lại muốn đẩy anh ra.
“Xem một chút!” Trang Hạo Nhiên hơi xoay ghế da, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, cùng với cô nhìn phần tài liệu trên bàn, nói: “Em đưa ra phương án này, vào năm 1998, Tổng Quản lý Bộ phận kinh doanh rượu của Hoàn Á chúng ta đã từng nếm thử, sau đó xảy ra tình huống bi thảm, đến nay trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, nếu em muốn gia tăng lượng nhập khẩu của thương hiệu nhỏ, nhất định phải làm cẩn thận, không thể đường đột đưa ra quyết định chết người. Thật ra. . . . . . Em xem biểu đồ lượng nhập khẩu rượu đỏ này. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe Trang Hạo Nhiên nói vậy, tạm thời buông bỏ lúng túng tiếp xúc thân mật, nhìn biểu đồ, thật ra tập đoàn vẫn lặng lẽ không một tiếng động tiến hành hợp tác cùng thương hiệu nhỏ, số liệu cũng một đường đi lên, cô lại đưa ra ý kiến của mình, nói: “Nhưng . . . nếu như chúng ta cứ nhượng bộ, giá cả cứ tăng cao, cố kỵ nhiều như vậy, cũng không phải biện pháp. . . .”
“Đứa ngốc. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm chặt eo của cô, cầm bút máy lên chỉ số liệu trong đó, mới mỉm cười nói: “Em nhìn xem một chút, số liệu thương hiệu nhỏ kéo dài rất tốt, thị trường rượu đỏ cũng lặng lẽ bắt đầu tiếp nhận bọn họ, em nói xem trong này có thể kích thích tinh thần của thương hiệu nổi tiếng hay không?”
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.
“Nếu như chúng ta muốn chiến thắng một người, không thể luôn lấy cứng đối cứng, đầu tiên em phải suy nghĩ, nếu như lấy cứng đối cứng sẽ làm cho hai bên tổn thất, như vậy cho dù em thắng, thật ra em cũng đã thua, em phải dùng thủ đoạn lợi dụng thị trường, để thúc đẩy thương hiệu nhỏ nhập khẩu rượu vang, sau đó mới có thể từ trong tiếng nói của người dân, chúng ta lại lặng lẽ tiến hành quan hệ mua bán. Như vậy mới có thể bảo đảm, lúc xảy ra chuyện, chúng ta có đường lui. Dù sao, thị trường luôn thay đổi theo ý của dân chúng. Hiểu không?” Trang Hạo Nhiên kiên nhẫn giải thích.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mới phát hiện ra năng lực của mình thật quá kém.
Trang Hạo Nhiên im lặng, dịu dàng nhìn cô một cái, lại ôm nhẹ eo của cô, hỏi: “Thế nào?”
“Em vẫn chưa đủ năng lực. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng nói.
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Không có người nào vừa sinh ra, liền có trí khôn tuyệt đối, xuất phát sớm hơn so với người khác, anh càng coi trọng một số người ngày hôm nay tiến bộ hơn so với ngày hôm qua, trước kia không phải anh đã nói, ngày hôm nay có thể tiến bộ hơn so với ngày hôm qua cũng đã là siêu nhân. Cố gắng lên, sẽ làm tốt hơn. Anh tin em.”
Đường Khả Hinh im lặng.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, phải cố gắng lên, sau này có cái gì không hiểu, tới tìm anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm chặt thân thể của cô, véo nhẹ cằm của cô, dịu dàng nói.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, sắc mặt cứng rắn, lập tức muốn đứng dậy. . . . . .
“Đi đâu? Chuyện của anh còn chưa xong.” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt Đường Khả Hinh, mở phần hợp đồng 1,3 tỷ, hỏi: “Phần tài liệu này liên quan đến giấy phép xây dựng khách sạn dưới nước, em nói anh có phê duyệt hay không?”
“Em làm sao biết anh có phê duyệt hay không?” Đường Khả Hinh lập tức muốn đứng lên.
“Em nói thử xem! Nhà cung cấp xi măng này, anh không quá thích.” Trang Hạo Nhiên ôm chặt hông của cô, tay xoa nhẹ cái bụng nhỏ của cô, dịu dàng cười nói.
“Xấu xa!” Đường Khả Hinh lạnh lùng không để ý anh.
Trang Hạo Nhiên liếc cô một cái, liền cố ý thở dài, làm bộ để bút máy xuống, nói: “Vợ anh không thích, anh sẽ không ký!”
“Này.” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của anh, có chút nóng nảy nói: “Anh đừng như vậy! !”
Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh thật lòng nói: “Anh đã từng nói, một ngày nào đó, anh muốn để con gái của anh ngồi ở trên đùi của anh, ký hợp đồng trăm tỷ. Bởi vì như vậy, ngay cả Sa Sa, gần như anh cũng không có ôm con bé xem TV.”
Trong lòng Đường Khả Hinh nhảy dựng.
Trang Hạo Nhiên vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, mỉm cười nói: “Em đồng ý nhanh chóng thực hiện tâm nguyện của anh không? Anh muốn con gái. . . . . . con gái giống nhau như em. . . . . .”
“Nếu như con trai cũng giống anh, ném nó vào trong biển làm mồi cho cá mập đi!” Đường Khả Hinh lập tức muốn đứng lên.
Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ bế ngang Đường Khả Hinh, đặt cô trên bàn làm việc to lớn của mình, mô hình địa cầu ầm một tiếng, rơi xuống!
“Này ! !” Đường Khả Hinh nằm ở trên bàn làm việc màu nâu sậm, trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, co hai chân, run rẩy căng thẳng hỏi: “Làm gì?”
Trang Hạo Nhiên lập tức khom người xuống, dùng thân thể khỏe mạnh của đàn ông, đè thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, cúi xuống, hai mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt hấp dẫn, nhìn cô mập mờ, cảm tính nói: “Lúc anh mới vừa họp là 2 giờ 37 phút, vẫn đang không ngừng chờ em tới đây, trông mong cửa chính phòng làm việc bị em đẩy ra, nhanh chóng nhìn thấy em. Cả người bất an, không khỏi phiền não. . . . . . Sợ em không đến. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay, chạm nhẹ cánh môi đầy đặn của Đường Khả Hinh, cảm thụ một chút ngọt ngào buổi chiều nếm nó ở sảnh tiệc, hai mắt anh chậm rãi xoay tròn, không khỏi cười nói: “Lúc đó anh suy nghĩ, cô nhóc của anh cố gắng bận rộn làm việc như vậy, hấp dẫn như vậy, xinh đẹp như vậy, chỉ sợ em lơ đãng nở nụ cười ngọt ngào làm cho người đàn ông khác say mê, thì anh phải làm sao? Cuộc đời anh cũng chỉ muốn em. . . . . .”
“Nói bậy!” Đường Khả Hinh không để ý đến anh nữa, đẩy lồng ngực anh, muốn ngồi dậy.
Trang Hạo Nhiên lập tức cúi xuống, chóp mũi đẹp trai chạm nhẹ cái mũi nhỏ của cô, đôi tay vuốt nhẹ vòng eo mềm mại của cô, rất cảm tính, trêu chọc nói: “Anh nói thật. . . . . . Em rất đẹp. . . . . .”
Anh nói xong, người đã bá đạo hôn lên môi của cô, lập tức thoát đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của cô.
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức kéo chặt áo sơ mi trước ngực anh, thở gấp, lồng ngực hơi phập phồng, trái tim giống như nổ tung, chân dài nhẹ co lại, giày cao gót gõ mặt bàn, đạp bản hợp đồng hơn tỷ !
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên gọi nhỏ một tiếng, lại ngậm nhẹ môi mềm Đường Khả Hinh, mút cánh môi đầy đặn của cô, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lập tức gấp gáp xấu hổ muốn đẩy anh ra.
Nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức đè cô ở trên bàn, vươn tay nhấn hộp điều khiển, đè xuống cửa khóa phòng làm việc, nghe được một tiếng đinh, anh lập tức thở mạnh, mãnh liệt chặn kín môi đỏ mọng của Đường Khả Hinh, lập tức cởi tây trang màu trắng của mình xuống, ném sang một bên, lại cuồng nhiệt vươn tay, cách quần áo, xoa bộ ngực đầy đặn của Đường Khả Hinh, vừa hôn, vừa hưởng thụ cảm giác nó co dãn mang tới vui vẻ. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Miệng của Đường Khả Hinh bị lấp kín, nhưng bởi vì bị vỗ về chơi đùa, thân thể cực nhanh nóng lên.
Trang Hạo Nhiên thở gấp, rất hưởng thụ, thở hổn hển, vừa bá đạo hôn cô, vừa nhanh chóng cởi áo khoác màu đen của cô xuống, ném sang một bên, tay nắm chặt bả vai bóng loáng của cô, xoa nhẹ bộ ngực của cô, nhịp nhàng xoa nắn.
“Trang Hạo Nhiên, anh đừng như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng của anh, muốn nói chuyện.
Trang Hạo Nhiên không để ý đến cô kêu lên, bá đạo xoa mạnh bộ ngực của cô, thậm chí tay dò vào trong áo yếm, véo nhẹ đốm nhỏ màu hồng.
Đường Khả Hinh đột nhiên khó nhịn kích tình như vậy, ngẩng đầu lên thở ra một hơi, nhắm mắt lại, giống như bị uống say.
Trang Hạo Nhiên hôn nhẹ cổ của cô, nâng mí mắt nhìn cô một cái, cảm thụ cảm xúc của cô, tâm trạng mình cũng lập tức vui vẻ, vén áo yếm trắng tinh của cô, lộ ra cái bụng bằng phẳng bóng loáng mê người, anh nhẹ nhàng cúi xuống, rất hưởng thụ hôn nhẹ ở giữa rốn cô, đôi môi tiếp xúc làn da tuyết, đầu lưỡi lập tức vươn ra, trêu chọc. . . . . . .
Thân thể Đường Khả Hinh run nhẹ, nhột nhạt cuộn rút hai chân.
Trang Hạo Nhiên lập tức, vươn tay vuốt ve chân dài của cô, thuận lợi cởi giày cao gót của cô, tay phủ nhẹ trên bàn chân nhỏ của cô, trợt thẳng lên, ở giữa hai chân khép chặt, dùng sức chen thẳng vào bên trong.
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh bị đụng chạm quá mập mờ như vậy, giật mình tỉnh lại, muốn đẩy anh ra.
Trang Hạo Nhiên cũng lập tức di chuyển lên môi mềm của cô, bàn tay hướng giữa hai chân cô chen vào, thân thể nghiêng tới phía trước để mút bờ môi của cô, làm cho từng trận kích tình như sóng trào tuôn. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh giống như đang cùng anh mãnh liệt nghênh hợp, thở gấp từng hồi, lỗ tai nóng lên.
Trang Hạo Nhiên bởi vì chạm tới nơi này, khó kìm lòng nổi, vừa mút môi của cô, tay nhanh chóng cởi bỏ cúc áo sơ mi, bá đạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, xoa trước lồng ngực rắn chắc của mình, muốn để cho cô cảm nhận được sự mạnh mẽ đàn ông của mình.
Quả nhiên Đường Khả Hinh đỏ mặt, tay tiếp xúc lồng ngực rắn chắc của anh, hưởng thụ tiếng tim anh đập mạnh mẽ, sinh ra ý tưởng người đàn ông này là của mình, trái tim nhảy lên, làm cho buồng tim cô thiếu chút nữa nổ tung. . . . . .
Rốt cuộc điện thoại bàn vang lên.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn nhấn nghe máy, lại giở trò vén áo yếm trắng tinh của Đường Khả Hinh, gạt áo lót màu tím đậm, nóng mắt nhìn bộ ngực căng tròn đầy đặn của cô, rất mê người bày ra trước mắt mình, anh cảm thấy khát vọng, nuốt chặt cổ họng, kịch liệt cúi xuống, liếm nhẹ đốm nhỏ màu hồng, thậm chí mút mạnh.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, bị kích thích giống như bị điện giật xông lên, cũng không dám lên tiếng, cắn chặt môi dưới, đè nén mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi nóng chảy xuống.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục kích động nở nụ cười mút lấy, trái tim đập rộn ràng.
“Tổng Giám đốc, cuộc họp liên tuyến Trung Anh sắp bắt đầu. . . . . .” Giọng nói của An An có chút bất đắc dĩ, từ điện thoại truyền đến.
Cả phòng làm việc cũng không có tiếng động, chỉ có hai cái bóng nhàn nhạt quấn lấy nhau, rất mập mờ, rất lặng yên không một tiếng động.
“. . . . . .” An An ở phòng thư kí, nắm điện thoại, bất đắc dĩ nhẹ nhàng gọi: “Tổng Giám đốc?”
Vẫn không có một chút tiếng động, chỉ có vô số nụ hôn, mút liếm ở mỗi tấc da thịt trên người cô gái.
“Tổng Giám đốc? Mấy ông lão người Anh thật không quá phóng khoáng. . . . . . Rất ghét tới trễ.” Tiếng của An An truyền đến.
Chỉ một ngón tay nhấn nhẹ xuống điện thoại, nói: “Biết.”
Trang Hạo Nhiên đứng ở trước bàn làm việc, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh đỏ mặt đứng trước cửa sổ sát đất, đang đưa lưng về phía mình, gấp gáp mặc áo khoác vào, anh đột nhiên mỉm cười, nhanh chóng đi tới, ở phía sau ôm lấy cô, tay nắm bộ ngực đầy đặn của cô, cắn nhẹ vành tai của cô.
Đường Khả Hinh dừng lại động tác, hai mắt mê ly, giãy giụa, mâu thuẫn, sau đó lại tức giận muốn tránh thoát vòng tay anh, nói: “Vô lại! !”
Trang Hạo Nhiên cười, lại cắn da thịt ở cổ của cô, nói: “Nếu như quá nghiêm chỉnh, làm sao em sinh con gái cho anh?”
“Người nào sinh con gái cho anh! ! ?” Đường Khả Hinh lập tức tức giận quay đầu, hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, lại phát hiện áo sơ mi của anh mở ra đến dưới lồng ngực, cô lập tức vươn tay cài hai cúc áo cho anh, mới đi qua bên cạnh anh, đi khỏi nói: “Không có việc gì, em đi đây! ! Rất bận! ! Sau này anh còn dám như vậy, em. . . . . em không tha cho anh !”
Cửa ầm một tiếng đóng lại.
Trang Hạo Nhiên im lặng đứng ở trước cửa sổ sát đất, hai mắt nóng bỏng nhìn cánh cửa đóng chặt, thân thể đột nhiên run nhẹ, đầu gục vào cửa sổ thủy tinh, cười ngọt ngào ra tiếng. . . . . .