Mưa to vẫn tiếp tục rơi xuống đất.
Ba chiếc ôtô màu đen chạy nhanh tới đại sảnh khách sạn Á Châu, nước mưa từ sườn xe rơi xuống.
Cửa xe bốn phía đồng thời mở ra!
Đường Khả Hinh mặc đồng phục màu đen của Phòng kinh doanh rượu đi ra, ngẩng mặt nhìn đại sảnh Á Châu, lại nhớ tới lời của cha: mỗi một nơi có cạnh tranh mới có tiến bộ, lúc này, không ngại thu lại khái niệm xem khách sạn là nhà, tình nghĩa chân chính là cái bắt tay sau khi thắng lợi, sau khi trải qua thất bại và nỗ lực, nếu con là người như vậy, tương lai người ở bên cạnh con cũng sẽ càng ngày càng nhiều, con phải tin tưởng điểm này! ! Cô mang theo những lời này, hai mắt chợt lóe, cất bước lên trước nói: “Đi thôi!”
Mười hai nhân viên Phòng kinh doanh rượu mặc đồng phục màu đen đi theo sau cô cùng nhau gật đầu.
Quản lý Bộ phận lễ tân và các đồng nghiệp cùng nhau ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh dẫn mọi người, khí thế hừng hực đi vào đại sảnh, cũng rối rít ngạc nhiên, có chuyện gì?
Đường Khả Hinh không để ý đến mọi người, lúc đang chuẩn bị bước lên cầu thang xoắn ốc, cô ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Tào Ngọc Tinh mặc đồng phục Câu lạc bộ, lạnh lùng đi xuống cầu thang, cô lập tức cười, có chút vui vẻ gọi: “Quản lý Tào?”
Tào Ngọc Tinh dừng ở cầu thang trước, hơi sững sờ, nhìn thấy Đường Khả Hinh, mặt của cô lập tức hiện ra nụ cười giễu cợt, nói: “Ơ? Đây không phải là Khả Hinh sao?”
“Vâng !” Đường Khả Hinh mang giày cao gót 12 cm, bước lên ba bậc thang, đi tới trước mặt cô, thậm chí đi tới sát người Tào Ngọc Tinh, hai mắt sáng lên, cười nói: “Tôi nghe nói, chị vì biết tôi muốn tổ chức tiệc thử rượu, cố ý tiếp nhận tiệc tối từ thiện, thật sự cám ơn chị, suy nghĩ vì Khách sạn Á Châu !”
Tào Ngọc Tinh nghe nói như vậy, hai mắt chợt lóe lên, liếc mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh vẫn nhìn cô, mỉm cười nói: “Quản lý Tào, một ngày kiếm bạc tỷ, người đang ở Câu lạc bộ, lại quan tâm đến Khách sạn Á Châu, riêng là phần tâm ý này, thật không có người nào có thể so bì, lúc nào có thời gian, chị nhất định phải đến Phòng kinh doanh rượu của chúng tôi ngồi một chút, đúng lúc thảo luận Nhà hàng Tây Lệ bên Câu lạc bộ của các vị buôn bán rượu vang, tôi nhất định sẽ cẩn thận lắng nghe ý kiến của chị! Sau đó sẽ quyết định chuyện buôn bán rượu!”
Sắc mặt của Tào Ngọc Tinh tối sầm lại.
Đường Khả Hinh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, có chút kinh ngạc cười nói: “Trong lúc bất chợt, tôi nhớ tới một chuyện, gần đây Thầy giáo tuổi tác đã cao, người địa vị cao quý bận rộn, để cho tôi hỗ trợ chuyện kiểm tra nhà hàng Tây Lệ bên Câu lạc bộ, lần trước lúc bên nhà hàng của chị đến Phòng kinh doanh rượu của chúng tôi đăng kí bán rượu, tôi quên có phần danh sách tôi còn chưa kịp ký, có thể tạm thời. . . . . . nhà hàng các người phải ngừng buôn bán rồi ! Làm thế nào đây? Gần đây tôi quá bận rộn, vì đổi thời gian, thiếu chút nữa đầu óc tôi cũng hôn mê!”
Trái tim Tào Ngọc Tinh sắp vỡ tung, nhưng vẫn cắn chặt răng không nói lời nào.
Lúc này sắc mặt Đường Khả Hinh cũng dần dần buộc chặt, lộ ra lạnh lùng, chậm rãi nói: “Chúng tôi cũng suy nghĩ vì Hoàn Cầu, nhớ ngày đó tôi vẫn còn là nhân viên phục vụ nho nhỏ lau ly ở kho rượu, đã nhìn thấy qua phong thái của Quản lý Tào, tôi vẫn rất hoài niệm thời gian như vậy, chị ở bộ phận tổ chức tiệc lo trong lo ngoài, hăng hái lo toan, thậm chí vào thời điểm đó, tôi rất ngưỡng mộ tinh thần của chị, tương lai tôi hi vọng mình có thể làm một người giống như Quản lý Tào, hi vọng Quản lý Tào chỉ dẫn nhiều hơn, cho Khả Hinh một con đường, hiện tại nếu như có cơ hội, chúng ta có thể cùng uống một ly, lại kính chị công danh và sự nghiệp đều được như ý. Cửa chính Phòng kinh doanh rượu vẫn luôn mở ra đón chào chị. . . . . .”
Tào Ngọc Tinh nghe lời này, sắc mặt thu lại, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lập tức nở nụ cười, vươn tay nói: “Quản lý Tào, hôm nay rất vui vẻ gặp được chị, có thời gian chúng ta gặp mặt.”
Tào Ngọc Tinh suy nghĩ một chút, ngay lập tức vươn tay bắt tay với cô, nói: “Tạm biệt.”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, liền cười nhìn thoáng qua cô, nhanh chóng đi lên cầu thangg, đi về phía sảnh tiệc, mười hai nhân viên phòng kinh doanh rượu cũng cùng nhau tiến lên.
Cửa chính sảnh tiệc số một lập tức mở ra! !
Đường Khả Hinh dẫn mọi người khí thế rầm rập bước vào, ngẩng mặt nhìn thấy Nhã Tuệ đang đứng ở sảnh tiệc, bảo thợ thay bóng đèn, cô mỉm cười nói: “Quản lý Lưu, hôm nay phải làm phiền chị.”
Nhã Tuệ đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh mặc trang phục như vậy, liền ngạc nhiên hỏi: “Hả?”
Đường Khả Hinh xin lỗi nhìn Nhã Tuệ cười nói: “Hôm nay có thể phải phiền chị làm thêm giờ, lúc em ngồi xe đến đây, dùng máy vi tính xem qua thảm sảnh tiệc một chút, em nhìn trúng loại thảm hoa mẫu đơn màu trắng, có thể thay thảm chắc là rất phiền toái chứ? Hơn 200 mét vuông !”
“À. . . . . .” Nhã Tuệ vẫn không biết đầu đuôi câu chuyện, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Khả Hinh. . . . . . ngày 11 . . . . . .”
“Em sẽ giải quyết!” Đường Khả Hinh bật cười nói xong, sau đó căn dặn mười hai nhân viên nói: “Mọi người ở chỗ này hỗ trợ Quản lý Lưu, thay thảm xong, sau đó bảo chuyên gia thiết kế tôi mới vừa mời, thiết kế cho tôi mười hai bản vẽ phông màn hiện trường thử rượu, để cho Quản lý Lưu phân tích một chút, sau đó đưa kết quả nghiên cứu mới nhất cho tôi.”
“Vâng!” Nhân viên phòng kinh doanh rượu lập tức đáp lời.
“Con bé này, cô còn không tin tôi sao?” Nhã Tuệ không nhịn được cười nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh mới vừa ôm vai đi ra ngoài, nghe nói như vậy, đột nhiên xoay người nhìn bạn thân cười nói: “Không phải em không tin chị! Mà em biết, có lúc chị quá hiền lành, thậm chí có chút mơ hồ, chúng ta cùng nhau giám sát đi!”
Nhã Tuệ không nói nên lời nhìn cô, đột nhiên cười.
“Nhanh lên! ! Một chút nữa chuyên gia thiết kế tới, mọi người cùng trao đổi với anh ấy, giao kết quả mới nhất cho tôi,” Đường Khả Hinh nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Cô muốn đi đâu?” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh bước nhanh ra phía trước, một làn gió quét qua trên mặt đông cứng, hai mắt chợt lóe, nói: “Tìm Giám đốc của chúng ta, Hoắc Minh! !”
Tầng 23, tầng lầu Giám đốc.
Bộ phận hành chính đang bận rộn trong ngoài, thư ký căng thẳng vì bữa tiệc tối từ thiện, thông báo bộ phận mua hàng chuẩn bị đơn đặt hàng, lại thấy Đường Khả Hinh dẫn hai người nhân viên, khí thế hung hăng đi tới, cô sững sờ, kêu nhỏ: “Thư ký Đường! ?”
“Cô gọi sai rồi!” Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới trước mặt thư ký, bật cười nói: “Bây giờ tôi là trợ lý chính của Tổng quản lý phòng kinh doanh rượu.”
Thư ký cũng cười, nói: “Xin lỗi, cô tới đây là . . . . .”
“Tôi có việc tìm Giám đốc!” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
Hai mắt Thư ký xoay chuyển, cười nói: “Giám đốc chúng tôi không có ở. . . . . .”
“Thật sao?” Đường Khả Hinh lập tức có chút sững sờ nhìn cô ngạc nhiên nói: “Tôi mới vừa nói điện thoại với ông ấy, ông ấy nói mình ở văn phòng!”
“À?” Thư ký lập tức ngây người, hai mắt chớp mạnh một cái, não có chút bắt không theo kịp, thậm chí có chút chột dạ, cà lăm nói: “A. . . . . . Chuyện này. . . . . . Tôi . . . . . Tôi đi vào xem một chút, chẳng lẽ tôi nhìn sai rồi sao?”
Đường Khả Hinh không để cho cô xoay người, liền vội nói: “Không phải chứ, tôi nhớ cô mới vừa từ phòng làm việc Tổng Giám đốc đi ra, phần tài liệu cầm trong tay không phải là tài liệu tiệc tối từ thiện sao? Rõ ràng tôi cũng nhìn thấy Giám đốc ngồi ở bên trong chơi bài Tarot!”
“A! ! Đúng vậy!” Thư ký lập tức giống như mới giựt mình bừng tỉnh, mặt đỏ rần, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Tôi . . . . . có lẽ tôi quá bận rộn nên nhầm lẫn, ông ấy ở bên trong.”
“Giúp tôi thông báo!” Đường Khả Hinh không nói nhiều!
“Vâng” Trái tim thư kí đập thình thịch, tái mặt nuốt một ngụm nước bọt, cầm tài liệu lên, xoay người bước nhanh đi vào phòng Giám đốc, nhìn Hoắc Minh đang bận rộn xem tài liệu nói: “Giám đốc, đường. . . . . . Thư ký Đường tìm chú.”
“Nói tôi không có ở đây!” Hoắc Minh sớm có chuẩn bị, nói nhanh.
Thư ký ngây ra, nhìn ông ta nói: “Không phải chú có hẹn với cô ấy? Cô ấy còn biết chú mới vừa chơi bài Tarot!”
Hoắc Minh cau mày ngưng mặt nhìn thư ký nói: “Tôi có hẹn với cô ấy lúc nào? Nói bậy! ! Cô ấy đang gạt cô, không biết à?”
Thư ký lập tức đỏ mặt, nhìn Hoắc Minh gõ đầu nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi nghe cô ấy nói rất thật, tôi còn nghe cô ấy biết chú đang chơi Tarot. . . . . .”
“Hôm nay tôi không có chơi Tarot! !” Hoắc Minh đứng lên nhìn thư ký, gầm nhẹ: “Cô thật sự là đủ ngu ngốc! Biết rõ cô ấy có thể tới tìm tôi, cô không ngăn cản cho tôi, còn bị người ta lừa gạt! ! Đầu óc cô nhét chuối tiêu đút khỉ đột hả ! !”
Thư ký không dám lên tiếng.
“Mời cô ấy vào đi! !” Hoắc Minh không có cách nào, chỉ đành phải vẫy tay!
Thư ký lập tức lui ra ngoài, còn đang suy nghĩ Khả Hinh làm sao biết chuyện Giám đốc chơi Tarot, chuyện này rất ít người biết nha! ! Cô nhẹ nhàng mở cửa. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, nhìn thư ký, lập tức có chút áy náy cười nói: “Thật xin lỗi, thư kí Trần, tôi đã quên lúc Giám đốc hẹn tôi, là lúc quản lý Trần Mạn Hồng kết hôn, chúng tôi cụng ly trò chuyện với nhau.”
Thư ký chỉ đành phải không nói lời nào.
“Tránh ra!” Đường Khả Hinh cười nói nhỏ.
Thư ký nhanh chóng tránh người.
Đường Khả Hinh một mình đi vào phòng làm việc, nhìn Hoắc Minh cười gọi: “Giám đốc!”
“Ôi, Khả Hinh hả, mau tới ngồi một chút!” Hoắc Minh lập tức đứng lên, đưa tay ngoắc Đường Khả Hinh cười nói: “Kể từ khi cô chuyển sang trông coi Bộ phận kinh doanh rượu, thật lâu cũng không có gặp cô.”
“Tôi cũng hết sức nhớ Giám đốc!” Đường Khả Hinh cũng không có khách khí, thuận tiện ngồi bên bàn làm việc phía đối diện, nhìn Hoắc Minh cười nói: “Lúc tôi mới vừa đến đây, mới nói chuyện điện thoại với Ủy viên Trương, nói khách sạn chúng ta tổ chức tiệc tối từ thiện, ông ấy sẽ tham gia, đến lúc đó, tôi nhất định tự mình đến phòng bếp, chuẩn bị mấy món ăn ông ấy thích !”
Hoắc Minh nghe nói vậy, dừng lại một lát, cười nói: “Tôi nghe nói Ủy viên Trương và cô. . . . . . Có chút quan hệ sâu xa.”
“Chỗ ấy mà nói. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nhìn Hoắc Minh cười nói: “Cũng chỉ là lúc còn bé, từng có tiếp xúc với ông ấy một chút, sau này không có liên lạc, tiệc từ thiện lần trước, con trai ông ấy còn theo đuổi tôi, làm tôi hoảng sợ.”
Hoắc Minh phì cười nói: “Khả Hinh rất xinh đẹp, ai cũng thích.”
“Giám đốc không thích!” Đường Khả Hinh cố ý mềm mỏng.
“Nói như vậy là sao !” Hoắc Minh nhìn cô, cười hỏi.
“Giám đốc, chú không biết, Phòng kinh doanh rượu chúng tôi tổ chức tiệc thử rượu, vừa vặn vào ngày 11. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút phiền não nói: “Chú không biết tiệc rượu này, nếu như chúng tôi đã quy định ngày tổ chức tiệc thử rượu, sẽ tính toán tường tận thời gian xuất ra hầm rượu, thời gian xuất ra hầm rượu và thời gian mở chai phải sát nhau, thậm chí phải nắm vững nhiệt độ của 3000 chai rượu cấp một, cũng phải theo thời gian mở chai sát nhau, nhân viên bảo quản rượu của chúng tôi đã cài xong nhiệt độ mở chai, khống chế thời gian đếm ngược rồi, lúc này, đột nhiên đổi ngày, tôi cảm thấy có chút phiền phức”
“Là như thế sao. . . . . .” Hoắc Minh giả bộ ngu.
“Đúng vậy.” Đường Khả Hinh có chút phiền não nhìn Hoắc Minh nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy, tiệc thử rượu của chúng tôi phải nên nhường bước, bởi vì làm từ thiện là chuyện công đức, mỗi người chúng ta ai cũng phải nhường.”
“Vậy mọi người có thể chọn địa điểm khác. . . . . .” Hoắc Minh cười nói.
“Đúng vậy! !” Lúc này Đường Khả Hinh mới nhớ tới chuyện này, rất vui mừng nhìn Hoắc Minh vui vẻ nói: “Tại sao tôi không nghĩ tới vấn đề này, tôi lập tức thông báo Phòng kinh doanh rượu, để cho bọn họ thông báo thay đổi địa điểm với tân khách, bao gồm phải báo cáo cho Thủ tướng, Tô tiểu thư, cậu chủ Tô, Ủy viên Trương, cậu chủ Trương, Chủ tịch tổ chức từ thiện, Phó Cục Trưởng, đại sứ Pháp và Anh, thành viên Lãnh Sự Quán, còn có tất cả nhân vật chính trị lớn nhỏ nổi tiếng, bọn họ nghe nói Khách sạn Á Châu chúng ta tổ chức bữa tiệc thử rượu này đều cảm thấy muốn tham gia!”
Sắc mặt của Hoắc Minh tối sầm lại, theo lời cô nói, nhóm người này vừa lúc chính là khách chủ yếu muốn tham gia tiệc tối từ thiện của mình, ông ta lập hoảng sợ, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Ồ, tiệc thử rượu lần này mời nhiều khách như vậy? Tại sao trước đó tôi. . . . . không có nghe nói . . .”
“Chú không biết sao, tôi mới vừa nói chuyện điện thoại với cậu chủ Tô, anh ấy nói phái người ủng hộ!” Đường Khả Hinh cười nói.
“Như vậy thì phiền toái! ! Khách quý như vậy, không tổ chức ở sảnh số một không được ah…!” Hoắc Minh cười nói: “Hay là! ! Mọi người đổi thời gian ?”
“Không thay đổi!” Đường Khả Hinh bật cười nói.
“À, Khả Hinh. . . . . .” Hoắc Minh cười, gọi Khả Hinh.
“Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng mềm mỏng gọi ông ta: “Đối với tôi mà nói, chú giống như người cha, tôi rất kính trọng chú. Tôi tin tưởng hai chúng ta đứng ra tổ chức cũng là vì Hoàn Cầu, mà lần này Phòng kinh doanh rượu tổ chức ở Khách sạn Á Châu, Giám đốc Câu lạc bộ còn nói chúng tôi không cần suy nghĩ, nói có tốt chuyện, luôn nhường cho Khách sạn Á Châu, nhưng phải làm gì đây? Dưới sự quản lý của chú, ở Châu Á, Khách sạn Á Châu của chúng ta thật sự đứng vững hàng đầu, mỗi người chúng ta đều hướng về chỗ này . . . . .”
Hoắc Minh được tâng bốc, lập tức cười.
“Chỉ là. . . . . .” Đường Khả Hinh cố ý cau mày nhìn Hoắc Minh cười nói: “Lần này nếu như đổi địa điểm, tôi nhất định phải đi đến câu lạc bộ rồi, nhưng cũng tốt, thời gian tới, để tránh chạm đụng sảnh tiệc với Khách sạn Á Châu, tất cả hoạt động lớn nhỏ của chúng tôi cũng sẽ không đến đây nữa! Khách quý từ nước ngoài tới, chúng tôi đều sắp xếp toàn bộ vào ở Câu lạc bộ vậy!”
“Ôi, này, này, nói như vậy thật không phải! Đây cũng không phải là hoạt động một lần mà!” Hoắc Minh cũng có chút căng thẳng, bởi vì tất cả tiệc thử rượu lớn nhỏ cũng sẽ kéo theo việc tăng doanh số trong tất cả các phương diện của khách sạn, ông ta lập tức cười nói: “Hai chúng ta không nên hiểu lầm! Cô không cần đổi ngày, tôi đổi ngày, cô đừng mang hết khách của tôi đi mà, như vậy tôi thật không còn mặt mũi!”.
“Sẽ không! Chuyện này, tôi sẽ yêu cầu người làm thỏa đáng cho chú!” Đường Khả Hinh lập tức cười nói.
“Tốt! !” Hoắc Minh không có cách nào đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh lắc đầu cười nói: “Ôi chao, con bé này làm cho người ta hơi kinh ngạc, còn nói người ta giống cha mình!”
“Dĩ nhiên! ! Tương lai tôi hiếu kính với chú!” Đường Khả Hinh cũng cười, rồi lại nhớ tới chuyện gì, nhìn Hoắc Minh nói: “Vậy. . . . . . Bộ phận kỹ thuật, bộ phận mua hàng, bộ phận tổ chức tiệc, còn có phòng kế toán ký đơn. . . . .”
“Một chút nữa tôi gọi điện thoại, nhất trí thông qua cho cô!” Hoắc Minh bật cười nói.
“Cám ơn Giám đốc! !” Đường Khả Hinh lập tức lấy ra một phiên bản Tarot số lượng hạn chế, nhìn ông ta cười nói: “Đây là phiên bản số lượng hạn chế tôi sai người mua được ở cửa hàng! ! Tôi biết rõ chú nhất định thích!”