Lúc xế chiều, Khả Hinh cầm hai phần tài liệu, trước tiên đi tìm Nhã Tuệ nói rõ chuyện ba ngày sau muốn tổ chức tiệc thử rượu ở sảnh tiệc số một và nhờ cô chỉ bảo chuyện tổ chức tiệc thử rượu thường ngày. . . . . .
Nhã Tuệ lập tức lấy tài liêu liên quan, giải thích cho Khả Hinh: “Đầu tiên cô phải mang văn bản đặt sảnh tiệc sẽ tổ chức thử rượu để cho trưởng bộ phận ký tên trước, rồi đến Giám đốc, nếu quy mô thử rượu lớn như thế thì phải trình Tổng Giám đốc ký tên, mới có thể bàn giao địa điểm.”
Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ hỏi: “Văn bản chấp thuận địa điểm do đơn vị nào phát hành trình cho Tổng Giám đốc ký?”
Nhã Tuệ nhìn cô, mỉm cười nói: “Do Phòng kinh doanh rượu phát hành, sau đó trình Tổng Giám đốc Tưởng ký.”
Đường Khả Hinh gật đầu.
Nhã Tuệ trực tiếp đứng dậy, cùng cô đi ra khỏi phòng làm việc, dọc theo hành lang sang trọng của khách sạn, đi tới sảnh tiệc, tiếp tục giải thích: “Sau khi chấp thuận địa điểm, đầu tiên cô phải tự mình bố trí hiện trường tiệc thử rượu, trong đó bao gồm thảm đỏ, phông màn, mic, sân khấu, bàn ghế tròn, hoặc bàn ghế vuông, dựa vào số lượng khách lập ra kế hoạch cho mình, sau đó có thể thông qua linh cảm của mình, có thể thêm một chút tơ lụa, màn vải cho bầu không khí tại hiện trường, dĩ nhiên nhất định không thể thiếu hoa tươi. . . . . Nhưng có một chuyện tôi phải nhắc nhở cô. . . . “
Cô nói xong, đôi tay đẩy cửa chính chức ba lần tiệc thử rượu đẳng cấp thế giới, trong đó có một lần chúng ta thay đổi thói quen thường ngày, trong hội trường bày đầy Hoa Bách Hợp, không ngờ chuyên gia bình phẩm rượu cao cấp đến từ nước Pháp, đúng lúc dị ứng đối với Hoa Bách Hợp màu hồng, trái tim xuất hiện tình trạng tắc nghẽn. . . . . .”
Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, hoảng sợ nói: “Nghiêm trọng như thế à?”
Nhã Tuệ cũng bật cười nói: “Đúng vậy, cho nên lúc bộ phận quản lý chúng tôi kiểm tra tiệc rượu, cũng phải xem lại tất cả các sự kiện lịch sử lớn nhỏ xảy ra trong bữa tiệc của khách sạn nhiều năm qua, còn có thể dựa vào những trường hợp đặc biệt, mà tổ chức cuộc thi lên cấp, mức độ cấp một cấp hai cấp ba, cô càng tỉ mỉ, thì càng chứng tỏ cô càng ít phạm lỗi.”
Đường Khả Hinh gật đầu.
Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh đứng ở giữa sảnh tiệc, mới xoay người nhìn cô mỉm cười nói: “Bình thường lúc sảnh tiệc không có tổ chức tiệc, sẽ cất 999 đèn pha lê, 270 đèn tường, còn có khoảng ba trăm tấm thảm trị giá một trăm triệu tất cả kiểu mẫu trên thế giới, trong đó gồm có người điều chỉnh ánh sáng, người thiết kế hiệu ứng sân khấu, còn có bộ phận biểu diễn, bộ phận lễ nghi, tất cả tùy thuộc cô chỉ đạo !”
Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng chợt lạnh, trong đầu có tảng đá nặng nề ép tới, giờ mới hiểu được lý do lúc ấy Trang Hạo Nhiên phản đối mình.
Nhã Tuệ đi tới trước một rèm cửa sổ màu tím xa hoa cao ba mét, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Sảnh tiệc số một của chúng tôi, lúc tổ chức tiệc, phân ra ban ngày từ 10 giờ đến 5 giờ chiều và 7 giờ tối đến 12 giờ đêm, căn cứ vào thời gian tổ chức tiệc mà thay thế màu sắc rèm cửa sổ khác nhau. Bộ phận tiệc của chúng tôi tổng cộng có 128 nhân viên chính thức, mà lúc tổ chức tiệc vì tăng thu giảm chi, sẽ phái nhân viên làm việc ưu tú nhất của các bộ phận khác tới hỗ trợ, nhưng bộ phận sảnh tiệc của chúng tôi có nhà kho độc lập. . . . . .”
Cô nói xong, dẫn Đường Khả Hinh đi về phía cánh cửa lớn ở tầng hai phía sau sảnh tiệc, dùng thẻ mật mã của quản lý, mở ra cửa chính nhà kho, đẩy mạnh ra.
Một màu sắc lóe sáng, mang theo một loại không khí sang trọng đập vào mặt.
Đường Khả Hinh đi vào nhà kho khổng lồ gần ba trăm mét vuông, thấy bên trong sắp xếp ngăn nắp để các loại thảm màu, rèm cửa sổ, ghế ngồi, còn có bộ dụng cụ ăn mạ vàng, giỏ hoa, lụa. . . . . .
Nhã Tuệ mỉm cười đi vào trong nhà kho, chậm rãi xoay người, nhìn bạn thân nói: “Nơi này tổng cộng gồm có: 138 bộ dụng cụ ăn mạ vàng, 12 kiểu; 700 bộ dụng cụ ăn mạ bạc, 72 kiểu, thảm, rèm cửa sổ tôi đã nói rồi, còn có thảm đỏ, vải lụa dựng cảnh, nếu như cô cần dùng bất kỳ vật phẩm nào trong kho của bộ phận tiệc, nhất định phải xin Phòng kinh doanh rượu ra văn bản điều động, do Hoàn Cầu ban hành, sau đó đến Khách sạn Á Châu, rồi đến trưởng bộ phận, Giám đốc khách sạn, quản lý kho hàng, rồi đến kho hàng. . . . . . Hơn nữa cô phải biết, tất cả những chữ ký này, ngoại trừ tôi ký, những bộ phận khác ký cũng không được!”
“Tại sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.
Nhã Tuệ bật cười nói: “Rất đơn giản, bởi vì cô đang mượn đồ, nhưng người ta không nhất thiết muốn cho mượn! mặc dù Khách sạn có một đại gia đình thương yêu nhau, nhưng chúng tôi ai có chức nấy, ai cũng muốn bảo vệ nhân viên của mình và đồ của bộ phận mình. Có đôi lúc, vì chuyển đi một số ly thủy tinh mà Mạn Hồng còn gây gổ với bộ phận khác, bởi vì không ai muốn gánh trách nhiệm, không ai muốn cho cô mượn đồ đạc của mình, cô dùng không tốt mới trả lại cho tôi. Phải biết rằng, giữa bộ phận này với bộ phận khác cũng rất xem trọng đến hao mòn, thiệt hại, nhất là lúc mở cuộc quản lý, hoặc đơn độc báo cáo Tổng Giám đốc, nói bộ phận này, bộ phận kia tiêu xài tiền hoang phí, sẽ trừ vào trong tiền thưởng thi đua của quản lý và cả bộ phận!”
Đường Khả Hinh gật đầu, hiểu rõ.
“Cho nên lúc cô ký đơn, phải tận lực khôn khéo, lúc nên nói tốt thì nói tốt, lúc nên cứng rắn thì phải cứng rắn, nếu không, những người hay bắt nạt kẻ yếu, sẽ xem cô là quả hồng mềm mà bóp, thậm chí sẽ chế nhạo cô!” Nhã Tuệ lại chỉ dẫn.
Đường Khả Hinh lại gật đầu.
“Chút nữa, tôi sẽ đem in tất cả hình ảnh tư liệu đã từng tổ chức tiệc thử rượu tại Hoàn Cầu để cho cô tham khảo!” Nhã Tuệ mỉm cười nói với cô.
Đường Khả Hinh nghe đến đầu nặng nề, trái tim đập thình thịch, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhã Tuệ hơi nghiêng người ra bên ngoài, mỉm cười đáp: “Vào đi!”
Thư ký Phòng kinh doanh rượu mỉm cười đi tới, nhìn hai người xin lỗi nói: “Xin lỗi, Laurence tiên sinh Phòng kinh doanh rượu có chuyện muốn mời Khả Hinh đi qua một chuyến.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ cũng nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: “Đi thôi. Cố lên! Làm một chương trình thật tốt cho cuộc đời của mình, tôi sẽ giúp cô.”
“Ừm!” Đường Khả Hinh trịnh trọng gật đầu một cái, lập tức đi theo thư ký bước nhanh ra ngoài.
Thư ký nhanh chóng dẫn Đường Khả Hinh đi tới tầng hầm khách sạn, hầm rượu khoảng 10 ngàn mét vuông!
Laurence đang đứng ở trước sảnh hầm rượu trò chuyện với hai quản lý Phòng kinh doanh rượu và bộ phận mua hàng, thấy Đường Khả Hinh đi tới, ông lập tức ngoắc tay nói: “Tới đây!”
“Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức đi tới, hỏi: “Ngài tìm tôi?”
Laurence lập tức nhận lấy danh mục rượu thư ký mới đưa tới, đưa về phía Đường Khả Hinh vội nói: “Tiệc thử rượu lần này, sớm định ra 242 loại, sau đó tăng thêm 25 loại, toàn bộ là rượu vang sủi bọt đến từ vườn nho vùng Alps, quả nhiên là Tổng Giám đốc Tưởng ký xong có hiệu lực rất mau, ngày mai đã thử rượu, bởi vì mùi vị của bọn chúng có chút giống nhau, cho nên muốn kiểm tra khứu giác của cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe vậy, trái tim lại đập thình thịch, bởi vì tiệc thử rượu sẽ có một tiêu chuẩn, chính là tiến hành theo thứ tự thử rượu vang trắng trước rượu đỏ, thử rượu ngọt trước rượu đỏ và rượu trắng, thử rượu mới trước rượu cũ, thử rượu cấp hai trước rượu cấp một, nói tóm lại, phải tiến hành thử loại rượu nhẹ trước rượu nồng, cho nên sắp xếp thứ tự loại rượu hết sức quan trọng, chuyên gia hầu rượu phải rất cầu kỳ đối với mùi vị thể rượu, phải nắm bắt chính xác, cũng chính là Đường Khả Hinh phải bắt đầu nếm trước, cô nhất định phải nếm thử gần 300 loại rượu đỏ, sắp xếp theo thứ tự. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, nói: “Biết rồi, không có loại rượu đỏ nào có thể bảo quản hơn 200C, nếu nhiệt độ rượu vượt quá 200C sẽ nếm không ra mùi vị chính thức, rượu vang trắng phải uống lạnh, nhưng không thể đóng đá, phải bảo quản ở từ 10-120C là uống tốt nhất. Rượu vang đỏ và rượu vang trắng nếu uống nóng, chất rượu nhạt, rượu đỏ phải bảo quản ở 13-150C là tốt nhất, rượu Burgundy phải bảo quản ở 14-170C, rượu Bordeaux bảo quản ở 15-180C là uống tốt nhất. Champagne nên bảo quản ở 7-80C, những loại rượu này giữ trong hầm, tôi đều đã điều chỉnh nhiệt độ xong, hơn nữa tự mình tới kiểm tra, còn căn dặn trợ lý một canh giờ tới kiểm tra một lần, để tránh xảy ra vấn đề.”
Laurence mỉm cười gật đầu, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Về điểm tâm thì sao?”
Laurence lại đi vào trong hầm rượu, mới tiếp tục nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Tiệc thử rượu lần này, nhiệt độ bảo quản kho cũng biết rồi chứ?”.
Đường Khả Hinh lập tức đáp lời: “Một chút nữa tôi đến phòng bếp của bộ phận tiệc, nhờ đầu bếp chỉ dẫn, lúc tổ chức tiệc thử rượu nên chuẩn bị những món điểm tâm nào, sau đó sẽ căn cứ loại rượu mới, mời ông ấy nếm thử xong, sau đó ra thực đơn!”
“Tốt. . . . . .” Laurence hài lòng gật đầu, nhìn Đường Khả Hinh cảm thán nói: “Vẫn là người trẻ tuổi thật tốt, làm việc đủ mạnh mẽ.”
“Ngài quá khen!” Trong lòng Đường Khả Hinh vẫn rất thấp thỏm nhìn Laurence mỉm cười nói: “Thật ra tôi rất hồi hộp và lo lắng, rất sợ mình làm không được, rất sợ không có tiến bộ. . . . . .”
Laurence nghe nói như vậy cũng thoải mái cười to nói: “Cô đã từng nghe qua một câu nói này chưa? Sở dĩ cô cảm thấy đường khó đi, là bởi vì cô đi đường dốc. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn Laurence sửng sốt.
“Cố lên. . . . . . Đi qua đoạn đường dốc kia, cô sẽ phát hiện, rất nhiều phong cảnh trên thế giới sẽ từ từ xuất hiện trước mặt của cô. . . . . .” Laurence nói xong, liền vỗ nhẹ bả vai Đường Khả Hinh, mới lặng lẽ đi khỏi.
Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, vẫn trong lòng mênh mông nghĩ đến lời của Laurence: Sở dĩ cô cảm thấy đường khó đi, là bởi vì cô đi đường dốc. . . . . . Trong lòng của cô giống như lập tức nổi lên ngàn lớp sóng, nhận được khích lệ số mạng thật lớn, hai mắt đột nhiên phát ra ánh sáng mong chờ mãnh liệt khúc.
“Khả Hinh?” Thư ký Phòng kinh doanh rượu có chút gấp gọi Đường Khả Hinh.
“Vâng! !” Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, đáp lời.
“Lão đầu bếp bên bộ phận tiệc tìm cô !”
“Được, tôi đi qua ngay!” Đường Khả Hinh lập tức ôm tài liệu, laptop bước nhanh về phía phòng bếp bộ phận tiệc ! !
Một ngọn lửa cháy hừng hực! !
Đường Khả Hinh đứng ở bên ngoài phòng bếp, nghe bên trong vang lên tiếng rầm rầm, sau đó ngẩng đầu nhìn vào màn hình lớn trên tường, hiện lên món điểm tâm liên quan đến tiệc thử rượu lần này, tất cả món điểm tâm tinh xảo, theo thao tác trên máy vi tính, lướt qua trước màn hình. . . .
“Chúng tôi chuẩn bị 137 món điểm tâm, đến lúc đó cô căn cứ thứ tự loại rượu đưa lên, ra món điểm tâm, cô phải mau gửi thứ tự này cho tôi, tôi sắp xếp công việc.”
“Tốt!” Đường Khả Hinh đáp lời, lại cắn chặt răng, lau mồ hôi trên trán, nhận lấy thực đơn điểm tâm lão đầu bếp đưa cho mình, mới xoay người, thư ký Giám đốc liền đi tới thông báo, nói: “Sảnh tiệc số một không thể bố trí được ngày 11 tổ chức tiệc thử rượu, đề nghị Đường Khả Hinh dời ngày khác! Hoặc tìm địa điểm khác.”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, lập tức ngây người, khiếp sợ hỏi: “Không thể bố trí được ngày? Lý do là gì? Lúc nảy không phải tôi đã nói với Nhã Tuệ rồi sao?”
Thư ký xin lỗi nói: “Bởi vì chúng tôi mới vừa nhận được điện thoại của thư ký Ủy viên Trương gọi tới, có một bữa tiệc tối từ thiện, muốn tổ chức ngày 11, đã xác định sảnh tiệc rồi. Bình thường tình huống như thế, chúng tôi phải nhường cho Chính Phủ. . . . . .”
“Nhưng không phải chúng tôi đã đăng kí ngày trước rồi sao? Thiệp mời chúng tôi cũng phát ra rồi, làm sao có thể đổi ngày?” Trong lòng Đường Khả Hinh hoảng hốt, thật ra cũng có chút hiểu rõ, lần này là Phòng kinh doanh rượu mượn chỗ dùng, nhưng Giám đốc nhất định muốn vì khách sạn của mình tranh thủ lợi nhuận lớn hơn.
“Xin lỗi, hay là mời cô chọn một địa điểm khác đi. . . . . .” Thư ký nói xong, vội vàng đi khỏi.
“Này!” Đường Khả Hinh lập tức luống cuống, mới vừa muốn gọi cô, lại phát hiện người ta đã đi rồi, lúc này mới hiểu được, thường ngày đi theo bên cạnh Trang Hạo Nhiên và Vitas, tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao, khác với lúc này, một mình cô tự bắt tay làm việc, rất nhiều người không nể tình, một số người tranh đoạt lợi ích sẽ dần dần phơi bày. . . .
Cô cảm thấy chán nản ngây ngô đứng ở một bên.
“Khả Hinh! !” Thư ký Phòng kinh doanh rượu vụ đi tới, nhìn Đường Khả Hinh xin lỗi nói: “Hôm nay cô phải đi mở cuộc họp sàng chọn đại lý kinh doanh rượu đỏ mới, lúc nảy gọi điện thoại cho cô vẫn không được, còn nửa giờ nữa, mau đi đi!”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh cảm thấy mệt mỏi, sau khi đáp lời, mặc dù trong lòng áp lực nặng nề, nhưng vẫn cắn chặt răng, mang theo tài liệu đi khỏi.
6 giờ chiều, bầu trời chiều ánh nắng vàng rực chợt ảm đạm tối tăm, mưa ào ào trút xuống.
Đường Khả Hinh mới vừa mệt mỏi ngồi ở sau xe, cuộc họp tranh cãi dữ dội, nhưng bởi vì quản lý phòng kinh doanh rượu làm khó mình, cuộc họp sàng chọn không đạt được kết quả thỏa đáng, cô nặng nề thở dài, quay đầu nhìn ngoài cửa xe, nước mưa rơi xuống, ánh đèn màu hồng, vàng, xanh chiếu vào trong tủ kính, xinh đẹp khác thường, cô lại phóng tâm thưởng thức, trong lúc đang tự hỏi, cô nhìn thấy một vật gì đó sáng ngời trong tủ kính hoa lệ, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, gọi: “Dừng xe. . . .”
Trong tiếng mưa tí tách, xe dừng ở một bên đường phố.
Đường Khả Hinh đội mưa, bước ra ngoài, cả người có chút ướt đẫm đi đến trước cửa sổ sát đất của cửa hiệu, hai tay chống ở trước cửa sổ thủy tinh, dịu dàng nhìn những điện thoại di động tuyệt đẹp đặt ở trên kệ thủy tinh, trong đó có chiếc điện thoại di động màu trắng, thậm chí đặt ở trước khung Piano, xoay tròn hết sức hoa lệ, hai mắt của cô lóe lên, nhớ tới sáng nay điện thoại di động bị ném hư, màn hình cũng bung ra, vỡ ra mấy mảnh nằm ở trên cỏ thật đáng thương. . . . . .
“Tiểu thư, cô muốn mua điện thoại di động sao? Trong tiệm chúng tôi có mẫu điện thoại mới ra thông minh nhất thế giới, không chỉ có thể lưu ảnh của cô trên màn hình, dự báo thời tiết bằng giọng nói, ghi chép tâm trạng của cô, còn có thể nói chuyện phiếm với cô nha. . . . . .” Nhân viên bán hàng vui vẻ cười nói.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ nhìn số tiền điện thoại di động, im lặng, thật im lặng. . . . .