Gió mát lặng lẽ thổi qua, hồ sen xanh biếc tại một góc lộ ra mặt nước yên tĩnh, một con chuồn chuồn nhỏ nhỏ đậu ở trên lá.
Ba người cùng nhau im lặng ngồi ở trên bàn ăn trước sân thượng, người giúp việc đi qua lại như thoi đưa, cầm khay đặt tất cả món bánh ngọt xuống trước mặt từng người, thậm chí quản gia đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cung kính khom người nói: “Đường tiểu thư, bánh ngọt này là bà chủ của chúng tôi cố ý căn dặn phòng bếp dùng nhân sâm trăm năm đã thành hình người, tốt nhất làm cho cô, nói cô thi đấu cực khổ, bồi bổ cho cô.”
Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn quản gia một cái, lại cúi xuống nhìn một phần bánh ngọt nhân sâm tuyệt đẹp ở trước mặt, thật sự bay ra mùi nhân sâm rất thơm nồng.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nhàn nhạt nhìn cô.
Đường Khả Hinh biết có ánh mắt đang nhìn mình chòng chọc, trái tim của cô bị đè nén thật rất đau, nhưng vẫn lễ phép đáp lại: “Cám ơn ông, quản gia.”
Quản gia hơi gật đầu, bà chủ cũng đặc biệt chuẩn bị cho Trang Hạo Nhiên bánh ngọt hoa cam, nói: “Cậu chủ Trang, đây là bà chủ cố ý căn dặn chuẩn bị cho cậu.”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền thở dốc một hơi, đổi tư thế ngồi, mới ngửa mặt không lộ vẻ gì nói: “Cám ơn quản gia.”
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Cậu làm sao vậy? Vẻ mặt như vậy là người nào chọc giận cậu hả ?”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mỉm cười, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thong thả nói: “Tôi thế nào? Anh nhìn thấy tôi cũng không vui lắm chứ?”
“Nếu cậu biết tôi mất hứng, còn muốn tới?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, chắt lưỡi một tiếng cười hỏi.
“Chú rễ không thoải mái sao.” Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải cười nói.
“Đừng có nói nhảm!” Tưởng Thiên Lỗi nâng lên ly trà, uống một hớp nhỏ.
“Có muốn tôi mát xa cho anh hay không?” Trang Hạo Nhiên vươn tay, muốn đặt lên bờ vai của anh.
“Đừng đụng tôi,” Tưởng Thiên Lỗi vội nói.
“Anh lại không cho phép tôi đụng anh! Còn nói tôi không đến thăm anh! Nói cách khác anh muốn tôi tới, bất quá hiện tại không đúng lúc thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói xong, nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt thoáng qua lạnh lùng.
Hai mắt Đường Khả Hinh chớp nhẹ.
“Biết vẫn phí lời! Hai chúng tôi đang tán gẫu chuyện kết hôn đấy.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
“Tưởng Thiên Lỗi!” Đường Khả Hinh lập tức có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
“Thật sao?” Trang Hạo Nhiên bật cười, nhìn Đường Khả Hinh lại có chút nghiêm túc nói: “Khả Hinh, em là thư ký của anh, em tới đây, không phải là vì ký tài liệu sao? Tại sao tới đây nói chuyện kết hôn? Nếu sự thật sự là như vậy, anh có quyền nói em tự ý bỏ việc, đuổi việc em!”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên!
Tưởng Thiên Lỗi cũng bật cười nói: “Nhanh lên đuổi việc cô ấy đi, tôi muốn sớm cưới cô ấy về nhà.”
“Không nên nói đùa, Tổng Giám đốc Tưởng! ! Bây giờ em không có tâm tư nói chuyện này! Không phải em đã. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, chỉ đành phải bất đắc dĩ nói.
“Nhẫn cũng đã đưa ra, còn không có tâm tư?” Trang Hạo Nhiên bật cười nói.
“Em . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng vừa muốn giải thích.
“Không giới hạn.” Trang Hạo Nhiên nói ra những lời này.
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô, cắn chặt răng, đè nén cảm giác càng lúc càng điên cuồng, mỉm cười nói: “Anh đã từng nói, nếu như có một ngày, em muốn kết hôn, cũng giống như Tiêu Đồng, đồ cưới không giới hạn.”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh, đột nhiên cười nói: “Tổng Giám đốc Trang, cám ơn anh. Anh đối với mỗi thư ký đều rất tốt, em biết rõ!”
Trang Hạo Nhiên nắm chặt quả đấm, hai mắt hừng hực nhìn cô.
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, ép buộc mình bình tĩnh lại, thở ra một hơi, mới đứng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, cám ơn anh hôm nay chiêu đãi, nhưng em thật sự ăn không vô, tài liệu này, cám ơn anh đã ký, dù sao cũng tốt hơn một số người không phân biệt công tư.”
Tưởng Thiên Lỗi có chút nghi ngờ, đầu tiên liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, sau đó nhìn Đường Khả Hinh, chỉ đành phải đứng dậy nói: “Anh đưa em đi.”
“Không cần, cẩn thận thân thể, em không làm phiền anh nữa, em xong chuyện rồi. Cám ơn.” Đường Khả Hinh nói xong, liền cầm tài liệu lên, lạnh lùng xoay người, bước nhanh về phía trước, đi qua cây cầu cửu khúc, thậm chí thật bước nhanh.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, lạnh lùng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Cô ấy lại gây họa sao? Nói chuyện với cô ấy như vậy!”
Trang Hạo Nhiên im lặng.
“Hôm nay cậu tới đây làm gì vậy?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, nhàn nhạt hỏi.
“Thăm anh mà . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi cười nhìn anh, trái tim vẫn còn buộc chặt.
“Thăm xong rồi chứ?” Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy anh rất nhàm chán, nói: “Sợ tôi không ký tài liệu kia, kế hoạch triển lãm rượu đỏ ở trong nước của cậu không mở được.”
“Không phải, muốn hôn lưỡi với anh.” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, lại nhắc cổ tay, nhìn thời gian, nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi.”
Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới anh.
“Đừng như vậy! !” Trang Hạo Nhiên cười vỗ nhẹ bờ vai của anh.
“Cậu !” Nơi xương sườn Tưởng Thiên Lỗi đau nhói, tay đè vết thương, muốn gọi Oscar cắn anh!
“Đừng kêu con súc sinh đó! Lần sau tôi dùng thuốc chuột độc chết nó! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người, sải bước đi tới phía trước! !
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, hơi ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên đã bước đi, nhìn bước chân anh lo lắng như vậy, anh hai mắt ngưng tụ, nổi lên một chút nghi ngờ.
Sân chính nhà họ Tưởng.
Trang Hạo Nhiên bước nhanh đi ra cửa lớn cái sân chính, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy cái bóng nhàn nhạt của Đường Khả Hinh đã đi tới chiếc xe đón cô, xe gấp rút lái đi, hai mắt của anh nóng lên, đi xuống bậc thang thật nhanh, nhảy lên chiếc Audi Pikes Peak, lập tức lái xe, cố gắng vượt phía trước lao đi! !
Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, ôm chặt tài liệu, nghĩ tới lời nói Trang Hạo Nhiên mới vừa rồi, trái tim của cô chợt đau nhói! !
Cửa sổ xe quét tới một trận gió! ! !
Chiếc Audi Pikes Peak nhanh như tia chớp, lao nhanh tới phía trước, cuối cùng xe nhanh chóng xoay tròn, thắng gấp chặn ngang ở ven đường! !
Kettttt. . . . . .. . . . . .
Chiếc xe hơi màu đen thắng gấp, cả người tài xế nghiêng tới trước, chưa tỉnh hồn nắm chặt vô lăng, hai mắt trợn to nhìn người ở trước mặt, kỹ thuật lái xe có thể so với tay đua ! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cởi bỏ cúc áo tây trang, lạnh lùng bước nhanh xuống xe, phịch một tiếng đóng cửa xe, cắn chặt răng bước nhanh đến chỗ ngồi phía sau xe hơi màu đen, mở mạnh cửa xe, nặng nắm chặt tay Đường Khả Hinh, kéo mạnh cả người cô đi ra!
“Anh làm gì vậy?” Cả người Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên kéo mạnh, cả người loạng choạng thiếu chút nữa té ngã.
Trang Hạo Nhiên lập tức tiếp được thân thể của cô, sau đó lạnh lẽo, nắm chặt tay của cô, lại nói: “Chúng ta nói chuyện một chút! !”
“Em không có gì để nói với anh! !” Đường Khả Hinh đứng ở ven con đường ngô đồng rộng lớn, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to.
“Em không có gì để nói với anh! ?” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh, muốn ức chế lại không ức chế được, tức giận nhìn cô gầm nhẹ: “Em nói cho anh biết, ngày hôm qua em nói với anh tất cả đều là giả? Ngày hôm qua hôn môi với anh, hôm nay tới gặp Tưởng Thiên Lỗi? Muốn tiếp nhận nhẫn của anh ấy? Em có nghĩ qua cảm nhận của anh không? Nếu như em thật không thèm để ý đến anh, tại sao để cho anh ôm em, để cho anh hôn em! ? Em là phụ nữ như vậy sao? Lúc ấy em vì Tưởng Thiên Lỗi đong đưa trái phải cho nên mới bị thương! Hôm nay em muốn gom tất cả, để đối phó với anh? Ở trong lòng của em, anh không có một chút vị trí nào sao? Chỉ cần có sự xuất hiện của anh ấy, anh đã cách xa em ngàn dặm?”
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn lệ, thở phì phò ngẩng đầu, nhìn anh, đột nhiên cảm thấy tức giận nói: “Thật ra anh rất biết diễn giải! ! Chuyện gì anh cũng có thể nói! ! Có nghĩ qua em không thể nói được chuyện gì hay không?”
“Em có chuyện gì không thể nói?” Lần này Trang Hạo Nhiên thật bị tổn thương, nhìn cô, vẻ mặt thất vọng nói: “Em yêu anh ấy hay yêu anh ! Có khó khăn như vậy sao? Em biết bây giờ em tạo ra cục diện, chính là em lưu luyến tình yêu của anh ấy! ! Em cũng khát vọng nụ hôn của anh! Như vậy thật quá mức, Đường Khả Hinh! ! Anh cũng là người, không phải mỗi lần anh đều có thể nhẫn nhịn canh giữ ở bên cạnh em, tha thứ cho em hết lần này đến lần khác, anh cũng sẽ mệt mỏi! ! Anh cũng sẽ xoay người! !”
Lồng ngực Đường Khả Hinh sắp nổ tung, nước mắt ở trong hốc mắt xoay tròn, bàn tay mới vừa bị anh kéo, rất đau, cô đột nhiên cảm thấy tức giận xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, cắn răng nghiến lợi, hai mắt run rẩy nước mắt kích động, nói: “Bức tử em đi! ! Cầm dao đâm chết em đi! Cầm axít tạt vào mặt của em đi! Hay chờ một lát nữa em đi ra đường, bị xe đụng chết! ! Được chưa? Anh muốn một đáp án đúng không? Tốt! ! Em cho anh! ! ! Em không yêu Tưởng Thiên Lỗi! ! Em cũng không yêu anh, Trang Hạo Nhiên! ! Tại sao em phải yêu anh! ? Ngày hôm qua hôn là em tự chủ động sao? Không phải! ! Là anh tự chủ động! ! Em không chỉ từ chối anh một lần chứ? Em có quyến rũ anh sao? Em chính là loại phụ nữ lả lơi ong bướm đấy! ! Cha mẹ em sinh ra em, chính là để cho các người chà đạp! ! ! Được chưa?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, phát hiện lời nói mới vừa rồi có chút quá đáng, liền hơi bình tĩnh lại, thở hổn hển nói: “Được rồi, chúng ta đừng gây gổ nữa, bình tĩnh lại!”
“Tại sao em phải bình tĩnh? Anh mắng em, anh kêu bình tĩnh! ? Tại sao em để cho anh mắng? Anh cảm thấy tình yêu của anh rất đáng quý! Cảm thụ của em cũng không đáng quý sao? Em cũng không tin, em rời khỏi hai người đàn ông các người, sẽ không có ai muốn em! ! Em không tin em một lát nữa em đi ra đường, tùy tiện tìm một người đàn ông, em cũng tìm không ra! !” Đường Khả Hinh kích động gom hết tất cả uất ức hai ngày qua hét lên một lần.
Trong lòng Trang Hạo Nhiên căng thẳng, lập tức tiến lên, nhìn cô tức giận nói: “Em nói bậy cái gì hả! !”
“Em chính là muốn như vậy! !” Đường Khả Hinh tức giận đến cả người phát run, lại cắn chặt răng, nhìn anh rống giận: “Các người là con cái có mẹ sinh, có cha nuôi! ! Em không có sao? Em cũng có lòng tự trọng! Em một đường đi tới ngày hôm nay, em dễ dàng sao? Em muốn tha thứ cho một người, em không dễ dàng! Các người đều cảm thấy em hy sinh, em tha thứ, em bỏ ra tất cả mọi thứ là chuyện đương nhiên! ! Tình yêu của các người rất vĩ đại chưa từng có! ! ! Em lại khó khăn như thế nào, anh có hiểu không? ! Thật ra bây giờ căn bản không có một người nào có thể thật sự hiểu em, hiểu em cho em một chút an ủi và vui vẻ! Đều là một mình em vất vả chống đỡ, mỗi tối làm bạn với em chỉ có nước mắt! ! Bây giờ em nói với anh, em không yêu anh, Trang Hạo Nhiên! ! Em cũng không yêu Tưởng Thiên Lỗi! ! Bắt đầu hôm nay em sống một mình! ! Tất cả đàn ông cút xa một chút cho em, đừng có khi dễ tính khí tốt của em nữa! ! Sau này ai chết vì em, là chuyện của các người! !”
Cô run rẩy nói xong, liền xoay người muốn ngồi vào trong xe!
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới sốt ruột, anh lập tức nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, dùng sức kéo cô, nói: “Được rồi, được rồi, được rồi! Lần này, anh sai rồi! Anh kích động, xin lỗi, chúng ta bình tĩnh một chút!”
“Em không muốn bình tĩnh với anh ! ! !” Đường Khả Hinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lập tức hất mạnh tay của anh ra, tức giận rống lên: “Em cũng là một người tự trọng! ! Chỉ cần em còn sống, Thượng Đế luôn có lý do! ! Nhưng không nhất định để mặc cho các người chà đạp! ! Cách em xa một chút! ! Em không muốn nhìn thấy anh ! ! !”
Cô nói xong, nhanh chóng xông vào xe, gào lớn: “Lái xe! !”.
“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên lập tức muốn tiến lên, mở cửa xe. . . . . .
Xe lại vèo một tiếng, lao thẳng tới phía trước ! !
Trang Hạo Nhiên hối hận đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kia đi xa, bình tĩnh lại, nhớ tới lời mình mới vừa nói với cô, cảm thấy hối tiếc gõ mạnh vào trán, thở ra một hơi, mắng một câu: “Đáng chết! !”