Đêm tối, rất yên lặng, chỉ có gió biển mang theo mùi vị mặn như nước mắt, ào ào thổi đến.
Đường Khả Hinh yên lặng ngồi ở ghế sau chiếc Rolls-Royce sang quý, nhìn thiết kế bên trong, phía trước xe bố trí một TV nho nhỏ, còn có thể phân giải ra sáu màn hình xem kênh tin tức trên toàn thế giới, bên cạnh còn để máy vi tính thu phóng tự nhiên, cùng tủ lạnh màu bạc pha đen lấp lánh, một bên là ghế dựa hết sức thoải mái. . . . . . Cô có chút kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt của Đường Khả Hinh rất yên tĩnh, hiền hòa cười nói: “Chiếc xe này, là dì Trang chuẩn bị cho con, thích không? Bà ấy còn đặc biệt đổi đầu xe màu bạc tiểu thiên sứ thành màu vàng kim, nói thứ thế mới phù hợp tính cách tinh nghịch đáng yêu của con.”
“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh kinh ngạc quay đầu, nhìn Trang Tĩnh Vũ, không nói ra lời.
Trang Tĩnh Vũ có chút cảm thán cười nói: “Chú cũng đã từng có con gái, nếu lúc ấy không mất đi, chắc đã lớn như con. Chuyện này, Hạo Nhiên gián tiếp tạo nên, cho nên nó vẫn hổ thẹn đối với mẹ và người cả nhà. Lúc ấy dì Trang của con khóc mấy ngày mấy đêm, cũng muốn ngất đi. Phải biết, đứa bé trong bụng, không bao lâu nữa sẽ đời rồi.”
Đường Khả Hinh đã nghe Trang Hạo Nhiên nói chuyện này.
“Cho nên Hạo Nhiên. . . . . . Đặc biệt thích em gái nhỏ, chính là nguyên nhân này. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Lúc đó nó nhìn thấy con, nhất định cảm thấy rất thú vị, đúng không? Hơn nữa, cực kỳ cưng chiều. . . . . .”
Đường Khả Hinh cúi đầu cười khẽ.
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, hai mắt ở trong ánh đèn đường lóe lên, càng không ngừng lập lòe, sau đó mới chậm rãi nói ra: “Nó đi đến nơi đâu cũng đối xử với nữ thư ký. . . . . . Trước kia là Hách Lâm Na, bây giờ là con. . . . . .”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, hai mắt khẽ lóe lên.
“Hách Lâm Na rất đáng yêu . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói: “Hách Lâm Na là một người lai Nhật-Anh, dáng dấp xinh xắn lanh lợi, khôi hài đáng yêu, khi đó, hai người bọn họ mỗi ngày ở chung một chỗ, ngày ngày nó còn mua kẹo cho Hách Lâm Na, một viên, hai viên, ba viên. . . . . . Khi đó, Lâm Na mang kẹo Hạo Nhiên mua cho cô ấy, xếp thành một bó hoa hồng, đến ngày Valentine vừa đúng 999 viên. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút hít thở không thông, khẽ cắn môi dưới.
“Con xem một chút, đứa bé này rất đáng yêu. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lập tức vươn tay, dùng hộp điều khiển từ xa mở máy tính bảng bên trong xe Rolls-Royce, màn hình sáng lên, trong màn hình quả thật xuất hiện một cô gái lai Anh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mắt to long lanh, ở trong bữa lễ Giáng Sinh, mặc váy ren ngắn màu đen, trên đầu trang trí vòng hào quang tiểu thiên sứ, tay nâng một ly rượu vang sủi bọt, nhìn ống kính cười ngọt ngào . . . . . .
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn cô.
Tấm hình tiếp theo, hình ảnh lóe lên.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, đưa hai tay ôm chặt hông của Hách Lâm Na, cùng với cô mặt dán mặt hướng về phía ống kính, cười thật nhiệt tình đẹp trai.
Trái tim như bị người đấm mạnh một quyền.
Hai mắt Đường Khả Hinh ứa lệ, sắc mặt có chút kích động run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo, siết mạnh tại một nơi, nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên và Hách Lâm Na trong hình, giống như thấy được mình và Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Không đến bao lâu, Hách Lâm Na đã kết hôn. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ thở dài một hơi, nhìn hình ảnh kia, mỉm cười nói: “Khi đó Hạo Nhiên đau lòng, bởi vì nó cảm thấy, không muốn rời xa em gái, nhưng chỉ có người cha như chú mới biết, đó không phải là tình yêu.”
Sắc mặt Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch.
Trang Tĩnh Vũ chậm rãi quay đầu, có chút đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Khả Hinh, so với Hách Lâm Na, con là một người hết sức quan trọng trong lòng chú, đối với Hoàn Cầu cũng là người hết sức quan trọng, thậm chí là một người rất có ý nghĩa, chú chấp nhận lúc còn sống, dốc hết tất cả để cho con được hạnh phúc, chúng tôi sẽ thương yêu con như con gái, giống như Ngải Lâm. . . . . .”
Đường Khả Hinh cảm thấy trái tim rất đau, đau đến muốn nứt ra, hai mắt của cô nhấp nháy, hiện lên nước mắt, nhớ lại tất cả mọi thứ Trang Hạo Nhiên đối xử với mình. . . . . .
“Ngay cả chú có thể thương con hơn Ngải Lâm và Hạo Nhiên. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nghiêm túc cũng thành khẩn nói: “Nhưng . . . . . . Khả Hinh. . . . . . Chú thật sự khó chấp nhận tình cảm giữa con và Hạo Nhiên phát triển thêm, thứ nhất là khi còn bé Hạo Nhiên thương yêu em gái tạo thành ảnh hưởng to lớn, thứ hai là. . . . . . Chú cũng không định để cho con trở thành con dâu trong nhà.”
Trong bóng tối.
Nước mắt Đường Khả Hinh dọc theo cánh mũi chảy xuống.
“Chú hi vọng con có thể thông cảm, chú làm một người cha, cũng thật sự rất thương yêu và quan tâm hạnh phúc cả đời của con trai mình, mặc dù trong miệng chú thường mắng nó, nhưng nó là một đứa bé ưu tú, chú hi vọng nó có thể lựa chọn một cô gái thích hợp với nó nhất, chung sống cả đời, nhưng chú không hy vọng đứa bé kia là con. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cắn răng, cau mày nói.
Đường Khả Hinh thật im lặng.
Xe hơi dọc theo đường núi đi tới nhà Vitas, đường đi quanh co, có chút gập ghềnh.
Không khí, theo hướng đường núi càng lúc càng cao, càng lúc càng lạnh.
Trang Tĩnh Vũ chậm rãi cầm cái chăn màu đen, nhẹ nhàng phủ lên trên người cô gái, mới gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . . con trách chú sao?”
Đường Khả Hinh nặng nề suy nghĩ kỹ một lát, rốt cuộc vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn Trang Tĩnh Vũ nghẹn ngào mỉm cười lắc đầu một cái, nói: “Không trách! Làm sao có thể? Lúc ở phòng họp lần đầu tiên con nhìn thấy chú, con đã thích chú rồi. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ sửng sốt nhìn cô.
Đường Khả Hinh nặng nề hít hít lỗ mũi đỏ bừng, lại lau đi nước mắt trên mặt, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Cha của con vào tù lúc con còn rất nhỏ, liên tiếp, bạn bè thân thích, bao gồm anh trai chị dâu, đều không để ý đến con, mẹ cũng tái giá, chỉ có một chú Lưu và dì, cùng Nhã Tuệ thương con, mấy năm trước, bởi vì con gặp chuyện không may, mặt đã bị phá hủy, con cho rằng cuộc sống của con cũng đã kết thúc. Nhưng không ngờ, ba năm sau, tôi có thể vào Khách sạn Á Châu, lúc ban đầu con chỉ cầu xin một chút ánh mặt trời, đến bây giờ đã có tất cả, đều là hai vị Tổng Giám đốc Hoàn Cầu ban cho con đấy, ở trong tập đoàn này con cảm nhận được cuộc sống ấm áp, làm việc cẩn thận, đồng nghiệp quan tâm lẫn nhau, còn có tập đoàn ban cho con niềm tin tương lai, mở ra cánh cửa rượu đỏ, cho con tất cả cơ hội. . . . . . Không thể không nói, con rất may mắn, hôm nay, tôi có thể đứng ở một góc cao của cuộc sống, nhìn một chút phong cảnh, thấy được một chút xã hội muôn màu, tổng kết được một số ý nghĩa cuộc sống, đây là tinh thần đáng quý do người lãnh đạo của Hoàn Cầu truyền đạt cho con. Cho nên, mặc kệ là chủ tịch Tưởng, hay Chủ tịch Trang, trong lòng con chỉ có kính trọng, chỉ có biết ơn, không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực. . . . . . suy nghĩ thấp kém, tập đoàn vốn đã vĩ đại ngất trời, nhưng so với tình yêu của một người cha dành cho con cái thì càng cao hơn nhiều, con cũng có một người cha làm ra một chút chuyện cực đoan để phản đối hạnh phúc của con. . . . . . Con có thể hiểu loại cảm giác này. . . . . .”
Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lộ ra đau đớn.
Đường Khả Hinh lại lau nước mắt, nhìn Trang Tĩnh Vũ bật cười nói: “Chú không biết, con thích Chủ tịch Trang, còn một nguyên nhân khác, chú rất giống một người chú thật ấm áp trong trí nhớ lúc con còn nhỏ, Tổng Giám đốc Trang cũng giống một người anh trai lúc con còn nhỏ, con mãi mãi đều nhớ ngày đó, con bị trặc chân trên thảm cỏ Lavender, anh trai cõng con bước đi về phía trước. . . . . . Anh ấy tặng cho con chậu Phong Tín Tử, đến nay con vẫn còn giữ, hàng năm chờ nở hoa. . . . . . Con vẫn cảm thấy hình ảnh kia, chỉ dừng lại ở quá khứ, sẽ không lập lại nữa, nhưng con không ngờ, từ trên người của chú và Tổng Giám đốc, con được ôn lại ngày hạnh phúc như vậy, đây là phúc phận của con. Mà con vẫn là một người rất sáng suốt, cho dù chú có xem con như con gái như thế nào, nhưng con xin chú chú ý đến hạnh phúc của Tổng Giám đốc là được rồi. . . . . . Con cũng không định yêu cầu xa vời đối với chú và dì xây dựng một không khí ấm áp, con rất hiểu, đó không phải là nhà của con . . . . . Đó cũng không phải thuộc về con . . . . . Lúc còn rất nhỏ, con nhìn cha ngồi lên xe tù, con tự nhốt mình vào trong phòng tối, khóc thật nhiều ngày, vẫn cảm thấy, con bị người từ bỏ, thật ra dần dần trưởng thành mới hiểu được, cho dù bị vứt bỏ, thế giới cũng có một góc thuộc về con, bởi vì con còn sống. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ đau lòng, hai mắt rưng rưng nhìn cô gái này.
“Cho nên. . . . . . Chú không cần suy nghĩ gì. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn ông, nước mắt chảy xuống, giọng nói có chút run rẩy cười nói: “Hoàn Cầu cho con sống lại, con sẽ biết ơn cả đời, biết ơn từng người, bao gồm chủ tịch có ý tốt nhắc nhở con tối nay.”
Xe dừng ở trước nhà trọ của Vitas.
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ đè nén xúc động, nhìn đứa bé hiểu chuyện, trong lòng cảm khái nói: “Cha của con cố gắng như thế nào, mới dạy dỗ cho con trở thành người hiểu chuyện và khéo hiểu lòng người như vậy.”
“Bởi vì thông cảm cho người khác, đối xử tốt với người khác, chính là đối xử tử tế với mình.” Đường Khả Hinh lại cười, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, cố giả bộ thản nhiên đưa đôi tay run rẩy, đẩy mạnh cửa xe, đi ra khỏi Rolls-Royce, đứng ở trong bóng đêm, nhìn chiếc Rolls-Royce này, lại cười nói: “Ôi, chiếc xe này thật xinh đẹp, chỉ là con . . . . . Thật không có ý muốn ngồi vào trong chiếc xe xinh đẹp như vậy, sau này, con cảm thấy. . . . . . Vẫn nên tự đi thì tốt hơn.”
Cô nói xong, liền ôm túi xách, hướng về phía Trang Tĩnh Vũ ở bên trong xe khom lưng, nước mắt nhỏ xuống, mới lại ngẩng đầu lên, nhìn ông nghẹn ngào cười nói: “Chủ tịch, ngài đi thong thả, trên núi rất lạnh, phải cẩn thận thân thể, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trang Tĩnh Vũ vẫn im lặng nhìn cô.
” . . . . . . .” Đường Khả Hinh kiên trì mỉm cười nhìn ông.
Trang Tĩnh Vũ thở dài, do dự một lát, chỉ đành phải căn dặn tài xế nói: “Đi thôi.”
Tài xế gật đầu, liền từ từ xoay tay lái, de xe quay lại đường tới lúc tới.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo chiếc Rolls-Royce màu xanh bạc, rất xinh đẹp dần dần biến mất ở trong bóng đêm, hai tròng mắt của cô lập tức trào nước mắt, một cảm giác nặng nề mệt mỏi và đau đớn không kịp phản ứng, làm cho cô trong nháy mắt giống như mất sức, tay không tự giác chống đỡ vào một gốc cây Phong trên đường núi, nhớ tới lời Trang Tĩnh Vũ mới vừa rồi, từng câu đâm vào tim, hình ảnh Trang Hạo Nhiên và Lâm Na trong máy vi tính, đã phủ lên tất cả ngọt ngào và rung động của mình. . . .
Cô hít sâu một hơi, cắn chặt răng, nắm chặt túi xách, từng bước từng bước loạng choạng đi về trước căn nhà trọ nhỏ, nhưng người cô vẫn chưa đi đến trước cửa, ánh đèn lập tức sáng lên, phịch một tiếng, cửa chính mở ra.
Túi xách trong tay rơi xuống.
Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng đêm, hai mắt nổi lệ, giơ lên đôi bàn tay nhỏ bé, cắn chặt răng. . . . . .
“Đã nói, mười giờ nhất định phải trở lại! ! Luôn không nghe lời! !” Vitas cầm cây roi dài, quất mạnh vào lòng bàn tay của Đường Khả Hinh ! !
Cơn đau đâm thẳng vào trái tim !
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, nhưng không biết đơu đớn này từ trong thân thể dâng lên. . . . . .
Cây roi trong tay Vitas, vung mạnh từng hồi từng hồi ! !
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng, cho đến khi đôi tay kia vừa đỏ vừa sưng, đau đến run rẩy, giống như trái tim mong manh. . . . . .