Cửa thang máy mở ra.
Trang Hạo Nhiên trực tiếp ôm Đường Khả Hinh đi ra thang máy, trong ánh mắt nhìn trừng trừng của các đồng nghiệp, rất tự nhiên tao nhã đi về phía phòng làm việc.
Đồng nghiệp Bộ phận hành chính đều kinh ngạc ngồi tại chỗ ngắm nhìn sang.
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh hồng hồng ôm cổ Trang Hạo Nhiên, thật gấp gáp nói: “Tổng Giám đốc, anh thả em xuống ! Anh làm như vậy, bọn họ sẽ nghĩ sao về em?”
Trang Hạo Nhiên vừa đi, vừa nhìn cô mỉm cười, âm thanh dịu dàng nói: “Nghĩ em như thế nào? Không phải em bị đau chân sao? Hay bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”
“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không nói nên lời nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, chỉ ôm Đường Khả Hinh đi tới bên cửa phòng làm việc, dùng thân thể đẩy cửa ra, lập tức đóng chặt.
“Oa! ! Có nên . . . . . đóng cửa như vậy hay không?” Có mấy đồng nghiệp lập tức tụ chung một chỗ, kinh ngạc nói khẽ: “Thật sự ở chung một chỗ à?”
Trưởng phòng hành chính cau mày, cũng đang suy nghĩ chuyện này, giống như đang nghiên cứu chuyện gì nói: “Nhưng Tổng Giám đốc chúng ta vẫn luôn rất thương thư ký Đường mà.”
“Cho nên bọn họ vẫn luôn có hy vọng!”
“Nhưng không phải thư ký Đường có tin đồn với Tổng Giám đốc Tưởng sao?” Có một thư ký trẻ mới tới cũng tiến lên, ngạc nhiên nói.
“Tổng Giám đốc cũng từng có tin đồn với tôi !” Có giọng nói từ phía sau truyền đến.
Mấy người đột nhiên sững sờ, thấy Tiêu Đồng cười bất đắc dĩ đứng ở một bên, nhìn mọi người, bọn họ lập tức ngồi trở lại vị trí, ho khan mấy tiếng, muốn làm việc.
“Có lần tôi trật chân, Tổng Giám đốc còn cõng tôi đi một cây số đấy! !” Tiêu Đồng cố ý nói với mọi người: “Chuyện này có gì ngạc nhiên, cấp trên quan tâm cấp dưới thôi.”
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Tiêu Đồng nhìn mọi người an phận, mới hơi xoay người nhìn cánh cửa kia, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, xoay người đi vào phòng thư kí.
Bên trong phòng làm việc.
Yên tĩnh, thật yên tĩnh.
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đứng ở trước cửa sổ sát đất, cởi bỏ cúc áo tây trang. . . . . . Cô nhẹ nhàng cúi đầu. . .
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô một cái, vừa cởi tây trang, ra lệnh: “Tới đây!”
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh gọi em tới đây !” Trang Hạo Nhiên lại cao giọng nói.
Đường Khả Hinh liền im lặng cất bước đi tới trước mặt của anh, hỏi khẽ: “Anh có gì căn dặn?”
Trang Hạo Nhiên cởi tây trang giao cho cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh sửng sốt khẽ chớp, vươn tay nhận lấy tây trang. . . . . .
“Cởi cà vạt cho anh !” Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô nói.
Đường Khả Hinh hơi giật mình, mặc dù đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn tiến lên một bước, giắt tây trang nơi cánh tay, giống như cô vợ nhỏ, vươn tay thật dịu dàng cởi bỏ cà vạt cho anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh thật cẩn thận cởi cà vạt xong, lại cởi bỏ một cúc áo thứ nhất cho anh, lộ ra hầu kết đàn ông rất khêu gợi, cô im lặng không lên tiếng, lại cởi bỏ cúc áo thứ hai cho anh. . . . . . Lộ ra xương ức. . . . . . Mặt của cô ửng đỏ, muốn rút tay về. . . . . .
“Bình thường anh mặc áo sơ mi trắng, mở mấy cúc áo, em biết không?” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, thở nhẹ một hơi, ngay lập tức đưa tay tới trước lồng ngực rắn chắc của anh, lại cởi bỏ một cúc áo nữa, trong nháy mắt mở ra, nhìn thấy được làm da đàn ông hết sức sức hấp dẫn, cô thở dốc một hơi, lập tức rút đôi tay về!
Trang Hạo Nhiên lại im lặng mỉm cười, cúi xuống tự mình cởi bỏ cúc tay áo sơ mi, xắn lại, lộ ra cánh tay to lớn. . . . . .
“Đồng hồ đeo tay của anh đâu?” Đường Khả Hinh giống như lơ đãng hỏi.
“Hư rồi.” Trang Hạo Nhiên lại cuốn một ống tay áo khác nói: ” Đồng hồ đeo tay này đi theo anh gần mười năm rồi.”
Đường Khả Hinh im lặng lắng nghe.
“Đi thôi!” Trang Hạo Nhiên sửa sang xong, liền trực tiếp đi qua bên cạnh cô, đi khỏi.
“Đi đâu?” Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên có chút gấp gáo nói: “Tổng Giám đốc, mặc kệ anh đi đâu, giúp em ký tài liệu trước được chứ? Em thật sự rất gấp !”
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng ở bên cửa, nhìn Đường Khả Hinh hơi cau mày nói: “Có phải em. . . . . . Lại cảm thấy em không lấy được tiền thưởng cuối năm của anh, em không vui hay không?”
Đường Khả Hinh cảm thấy bất đắc dĩ nhìn anh.
“Mang tài liệu đi theo anh,” Trang Hạo Nhiên đã đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh nghe vậy, đành phải đi nhanh đến bên cạnh bàn trà, cầm tài liệu lên, vội vàng đi theo ra ngoài, nhìn Trang Hạo Nhiên đi về phía thang máy ở đầu kia, cô đuổi theo, gấp gáp hỏi: “Tổng Giám đốc, bây giờ chúng ta phải đi nơi nào?”
“Không phải em thích ăn cua xào chua cay?” Trang Hạo Nhiên đã nhấn nút cửa thang máy, đi vào.
“À?” Đường Khả Hinh đi vào thang máy, nhìn anh hỏi: “Cua xào chua cay?”
Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị nhìn cô cười nói: “Đúng vậy, cua xào chua cay!”
“Tổng Giám đốc, em thật sự . . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự hết sức hết sức phiền não, lại muốn nói với anh: “Em thật sự không có thời gian, anh. . . . . .”
“Muốn anh ký tài liệu, thì phải nghe lời anh !” Trang Hạo Nhiên lập tức đoạt lấy tài liệu cô ôm trong tay, giơ lên cao, nói.
Đường Khả Hinh cảm thấy chán nản nhìn anh.
Thang máy nhanh chóng trượt xuống.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đi ra thang máy, sau đó đi tới đại sảnh khách sạn. . . . . .
Một chiếc “Pagani Zonda Revolucion” màu trắng, nhẹ nhàng vẽ một đường rất “Pagani Zonda Revolucion” nhưng vẫn xinh đẹp rất chói mắt dừng ở trước thảm đỏ.
Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhận lấy chìa khóa Tiêu Đồng đứng ở một bên đưa tới cho mình, hướng về phía chiếc xe nhấn mạnh một cái.
“Anh thay xe mới à?” Đường Khả Hinh đứng ở một bên hỏi.
Tiêu Đồng cười nói: “Hôm nay mới chở về từ Đức! ! Số lượng có hạn! Audi Pikes Peak đưa đi bảo trì.”
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng nhìn chiếc “Pagani Zonda Revolucion” này so với Audi Pikes Peak mạnh mẽ, mặc dù hơi êm dịu một chút, nhưng lại hết sức thời thượng, hấp dẫn, mà chủ yếu nhất là “Pagani Zonda Revolucion” này chỉ có hai chỗ ngồi, một là ghế lái, một là ghế lái phụ.
Ánh mặt trời chiếu xuống mãnh liệt, mặc dù là lúc hoàng hôn, nhưng bởi vì gần đến mùa hè, hết sức nóng.
Trang Hạo Nhiên đeo lên mắt kính màu nâu sậm thật ngầu, trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh. . . . . .
“Đi đi!” Tiêu Đồng cười vỗ bả vai của cô, sau đó sảng khoái xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nhẹ nhàng mở cửa xe, cả người ngồi vào ghế lái phụ, vừa kéo dây nịt an toàn, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên sửng sốt hỏi: “Chúng ta muốn đi nơi nào ăn cua xào chua cay?”
“Cua xào chua cay ở chỗ nào cũng không dễ ăn. Tự chúng ta làm.” Trang Hạo Nhiên lập tức xoay tay lái, đạp nhẹ chân ga, xoay tay lái chạy tới phía trước.
“Tự làm?” Đường Khả Hinh sững sờ nhìn anh hỏi: “Đi đâu làm?”
Trang Hạo Nhiên không nói, nắm nhẹ tay lái, đổi hướng, cười nói: “Còn có thể đi đâu làm? Hoặc là nhà của em, hoặc là nhà anh, tự em lựa chọn! Thật ra nhà của em khẳng định là không được, đúng không?”
“Đi đến nhà của anh?” Đường Khả Hinh lập tức nhớ tới buổi sáng hôm đó lúc tỉnh lại, dì Trang mặc quần áo như tiên nữ, sau đó chú trang xào thức ăn, bốn Phó tổng, chị Trang, Bác Dịch mọi người cũng tập trung một chỗ chơi bài, náo nhiệt làm cho đầu óc người ta càng tê dại, cô hoảng sợ kêu lên: “Em không muốn đến nhà của anh! ! Hiện tại nhà của anh rất nhiều người! ! Em . . . . . Em . . . . . Không muốn. . . . . . Em không đi! Em tình nguyện không ăn!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên mỉm cười, dừng xe ở trước đèn xanh đèn đỏ, nhìn số giây một chút, 365 giây, anh mới hơi quay đầu, cùi chỏ gát nhẹ nhàng trên vô lăng, nhìn cô gái này bị dọa sợ không nhẹ, nắm nhẹ cằm của cô nói: “Em nói như vậy là hy vọng sau này chúng ta ở chung, bọn họ ở trong nhà anh hả? Hay không hi vọng bọn họ ở trong nhà anh . . . . .”
“Em . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn vẻ mặt cô căng thẳng một lúc lâu, mới cười nói: “Yên tâm đi, em làm như bọn họ rãnh rỗi lắm vậy, ngoại trừ Bác Dịch ở nhà anh bọn họ cũng không có thời gian đến thường xuyên. Trừ khi là chủ nhật, mẹ anh nhớ anh nên đến thăm anh thôi.”
Đường Khả Hinh lập tức nhắc cổ tay, nhìn ngày tháng phía trên, là thứ năm, cô thở dốc một hơi.
“Này, người nhà anh có làm cho em sợ như vậy sao? Em như vậy anh rất bị tổn thương!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cố ý cười nói.
“Đâu có! Bọn họ đều rất tốt.” Đường Khả Hinh có chút thẹn thùng cúi đầu.
“Nếu như em đến nhà anh, thật không sẽ để cho em chịu uất ức, ngay cả chị của anh là người rất khó, em cũng giải quyết được !” Trang Hạo Nhiên nói xong, nhìn đèn giao thông đã hết, đèn xanh sáng lên, lại lái xe rời khỏi con đường chính của Khách sạn Á Châu.
Đường Khả Hinh nghe lời này, im lặng không lên tiếng, lại nhìn con đường anh lái xe đi cũng không phải là thường ngày đi siêu thị, liền ngạc nhiên hả? Một tiếng, hỏi: “Bây giờ chúng ta muốn đi nơi nào? Không phải đi mua thức ăn nấu cơm sao?”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên lái xe nói.
“Vậy. . . . . . bây giờ anh đi đâu? Siêu thị ở đường bên kia. . . . ” Đường Khả Hinh kinh ngạc nói.
“Siêu thị không có bán cua tươi ngon.” Trang Hạo Nhiên vừa lái xe quẹo cua, vừa nhìn kính chiếu hậu, quan sát có xe lui tới hay không.
“À? Vậy anh đi chỗ nào?” Đường Khả Hinh lại ngạc nhiên hỏi.
“Chợ hải sản! Nơi đó nhất định có cua ngon nhất!” Trang Hạo Nhiên có chút hả hê cười nói.
“Chợ hải sản! ! ?” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ kêu lên: “Có nên phiền toái như vậy hay không? Tùy tiện ăn một bữa là được. Huống chi, anh cũng có thể gọi nguyên liệu nấu từ khách sạn chúng ta ?”.
“Em xem Tổng Giám đốc là thần sao? Lúc rãnh rỗi làm phiền người khác làm gì?” Trang Hạo Nhiên thuận lợi chạy vào con đường chính bên bờ biển, lại đạp chân ga.
“Nhưng. . . . . . Thật không cần phiền toái như vậy, em cũng có thể không ăn.” Đường Khả Hinh nói nhanh.
“Em thích ăn, anh sẽ làm món ngon nhất cho em ăn. Em thích cái gì, anh cũng làm cho em, thỏa mãn cho em tất cả.” Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, cười nói.
Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, im lặng nhìn anh.