“Đói bụng rồi? Biết là tốt rồi! ! Sau này ăn cái gì, phải nhớ kỹ lời của chị, tự mình làm lấy, cơm no áo ấm! Nếu muốn chú cưới em làm vợ, thì phải hiểu chú sẽ không đút cơm cho em ăn cả đời, em phải học tự mình ăn cơm, như vậy người khác mới thương em, sẽ yêu em hơn! Hiểu chưa?” Đường Khả Hinh lập tức dạy dỗ.
Sa Sa bĩu môi, vẻ mặt buồn bực, không nói lời nào! !
“Tự cầm dao nĩa! !” Đường Khả Hinh híp mắt nhìn Sa Sa, nhanh chóng ra lệnh.
Sa Sa không cam lòng, cầm nĩa lên.
“Muốn ăn cái gì tự mình ăn đi! Nếu như với không tới, có thể nhờ người giúp một tay, hoặc tự mình đứng lên! Khi còn bé, chị của em đâu có được người hầu hạ giống như em? Tham ăn no bụng coi là không tệ! ! Cố lên! Sa Sa thật giỏi! !” Đường Khả Hinh lập tức cười ngọt ngào, vỗ tay nói.
Trang Hạo Nhiên dần dần lộ ra nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh.
Miệng Sa Sa vẫn vểnh lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn tự cầm dao nĩa ăn.
“Đúng rồi! ! Em từ từ lớn lên, như vậy có thể gả cho chú rồi!” Đường Khả Hinh đột nhiên rất hả hê cười to.
Sa Sa vừa ghim món ăn vừa nhìn Đường Khả Hinh chằm chằm.
Đường Khả Hinh cũng liếc cô bé một cái, biết cô bé không thích mình, nhưng không có cách nào, cô thoải mái đứng lên, thấy mọi người đang lặng yên nhìn mình, cô a một tiếng, có chút đỏ mặt nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng hỏi: “Em đứng lên làm gì?”
“Trả chỗ cho anh, người con bé muốn gả cũng không phải là em . . . . .” Đường Khả Hinh lạnh nhạt nói.
“Ngồi đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở chỗ cũ, vươn tay nắm nhẹ cổ tay của cô, kéo cô ngồi xuống.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành có chút xấu hổ ngồi xuống.
“Phốc!” Tô Lạc Hoành ngồi tại chỗ, lại không nhịn được bật cười.
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Hoành.
“Khả Hinh, cô có thể không biết tình hình ở nhà họ Trang. . . . . .” Tô Lạc Hoành ngồi ở đầu kia rất hài hước cười nói: “Lúc nhà họ Trang ăn cơm, bình thường đều là Trang phu nhân ngồi ở vị trí đó, bác Trang ngồi là vị trí của cô bây giờ, giống như vợ Tổng Giám đốc !”
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt.
Trang Hạo Nhiên chỉ lặng lẽ nở nụ cười, đưa tay cầm một ly rượu sherry hớp một ngụm nhỏ.
“Đừng lấy tôi ra đùa giỡn.” Đường Khả Hinh cười xấu hổ, vội vàng nói.
“Ăn cái gì?” Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
“Em tự ăn. . . . . .” Đường Khả Hinh không nói gì thêm, chỉ dùng dao nĩa chọn một phần ốc hấp thơm ngát, bỏ vào trong miệng, nhai một chút, đột nhiên sửng sốt.
Bác Dịch ngồi ở một bên, nhàn nhạt nhìn cô, nói: “Mùi vị có gì không đúng?”
Đường Khả Hinh không nói gì thêm, mà bưng ly rượu sherry, hớp một ngụm nhỏ, nhất thời cảm giác ốc hấp phối hợp với rượu sherry năm 1997, mùi vị không hợp nhau, ngược lại có cảm giác đắng đắng chát chát, cô khẽ nhăn mày, vẫn nuốt thức ăn trong miệng xuống, mới nói: “Lãng phí, thật sự ăn không ngon . . . . . .”
“Cô chọn một chai.” Bác Dịch nói.
Đường Khả Hinh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn ăn dài rộng lớn, để hơn mười chai rượu vang trắng và đỏ dùng để kết hợp với thức ăn, bởi vì tại chỗ đều là người chuyên nghiệp, cho nên phòng ăn cũng không có để cho chuyên gia hầu rượu tới phục vụ. . . . . . Cô chậm rãi quét nhìn tất cả loại rượu. . . . . .
Bác Dịch nhàn nhạt nhìn cô, nói: “Gần thi đấu rồi, khứu giác là thứ quan trọng nhất đối với cuộc thi sau này! Trước tiên không cần nói đến nếm thử rượu, đến lúc đó, những già người Pháp, nhất định sẽ bày ra các loại rượu vang trắng, đỏ khác nhau ở trước mặt của cô, sẽ hỏi cô các món ăn liên quan, càng muốn cô giải thích hoàn hảo có giám khảo thích chuyên nghiệp và mạnh mẽ, có giám khảo thích ngẫu hứng hơn, cô phải dựa vào vấn đề của bọn họ hỏi, có thể giải thích điều này!”
Đường Khả Hinh có chút tinh nghịch nhìn Bác Dịch, mỉm cười hỏi: “Vậy anh thích loại nào?”
Hai mắt Bác Dịch lộ ra một chút không vui nhìn cô.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng nữa, chỉ rất nghiêm túc nhìn tất cả loại rượu trên bàn ăn, trong đầu nhanh chóng thoáng qua các kiến thức chuyên môn một lần, nhưng món ốc hấp này vẫn là mình nếm lần đầu tiên, không nắm được mùi thơm của nó, chỉ là cảm giác một mùi vị biển nồng đậm, chan chát, nương theo mùi thịt ốc tràn ra, mùi thơm hết sức hết sức kỳ lạ, cô chậm rãi đứng lên, hết lần này đến lần khác nhìn chai rượu vang trắng trước bàn. . . . . .
Trang Hạo Nhiên khẽ ngẩng đầu, hơi lộ ra nghiêm túc nhìn cô.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nhưng vẫn vươn tay, muốn cầm một chai rượu mạch can. . . .
“Xem ra, cô không châm cứu không được rồi! Vị giác của cô đang bị thoái hóa!” Bác Dịch nhanh chóng nắm ly rượu trái cây, hơi uống một hớp, nói.
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh, trước kia anh đã từng nhắc qua khứu giác của mình sẽ bị thoái hóa, thật ra không có để ở trong lòng, sắc mặt của cô có chút tái nhợt cười nói: “Không có nghiêm trọng như vậy chứ? Tôi vẫn ngửi được mùi, cảm thấy rất phong phú. . . . . .”
Bác Dịch cau mày không để ý tới cô.
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt đứng dậy, nghiêng người tới trước cầm một chai rượu vang trắng Moscato (muscat) của Pháp, nhanh chóng cầm dụng cụ mở chai, hết sức phong độ tao nhã xoay tròn dao xoắn ốc trong tay, hơi dùng sức xoay tròn, không đến bao lâu, chai rượu đã thông suốt, lại chen chai rượu vào trong thùng đá, chờ sau khi giải rượu xong, để cho đá khóa lại mùi rượu, mới nhàn nhạt giải thích: “Nước ốc, bởi vì là ốc biển hấp cho nên vị càng mặn, hơn nữa có chút vị bột bột, bình thường sẽ chọn rượu vang trắng Moscato hoặc là rượu vang trắng Mouton Cadet. . . . Bởi vì hai loại rượu ngọt này, có thể làm dịu vị chát chát ốc hấp sinh ra, làm cho nó trở nên thuận trơn và êm dịu. . . . . . Hai loại mùi vị có thể sinh ra hiệu quả cộng hưởng, đưa tới cộng minh, giống như một đôi bạn ngọt ngào. . . . . .”
Đường Khả Hinh hơi kinh ngạc nhìn anh.
“Chú thật giỏi! !” Sa Sa lập tức đưa lên bàn tay nhỏ bé, vỗ tay bốp bốp bốp.
Đường Khả Hinh lập tức nhìn cô bé, liếc mắt cười nói: “Có muốn chị chơi trò đút đồ ăn với em hay không?”
Sa Sa lập tức không nói lời nào, cúi đầu cầm cái muỗng, ăn thịt cua xào.
“Nếm thử một chút. . . . . .” Bác Dịch lạnh giọng ra lệnh.
Đường Khả Hinh lại nói lên nghi ngờ: “Không cần giải rượu một chút sao? Cũng không thay bình xử lý sao.”
Bác Dịch chỉ nhàn nhạt nhìn cô, nói: “Uống đi.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng gật đầu, chậm rãi cầm một cái ly hình dáng hơi nhỏ dài, đặt xuống trước bàn ăn của mình, lại cầm khăn tay trắng, dùng thân phận chuyên gia hầu rượu chuyên nghiệp, một tay cầm cổ chai, một tay đỡ nhẹ đáy chai ướt đẫm, sau khi lau khô, mới nghiêng thân chai, rót trước cho mình một ly rượu Moscato hơi vàng. . . . . .
Moscato là giống nho lâu nhất lịch sử, còn được họi là nho Muscat, ở Pháp, Italy, Hy Lạp cũng có trồng trọt, bởi vì giống nho này hương vị rất ngọt ngào, lượng đường cao gần 290 gram, có mùi thơm nho khô, hoa hồng, hoa trắng, quýt và mật ong, có thể làm người ta không nhịn được đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào, càng ngọt ngào như người đang yêu nhau. . . . . . Loại rượu này là loại Đường Khả Hinh thích nhất, nhưng từ trước đến giờ cô chỉ dùng để phối hợp pho mát. . . . . .
Bác Dịch hơi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô vĩnh viễn cũng không có cách nào tưởng tượng mức độ yêu thích rượu vang trắng của người Pháp, giống như người yêu của mình, cho nên bọn họ quen lắng nghe chuyên gia hầu rượu giải thích rượu vang trắng thì vẻ mặt lộ ra hưởng thụ tự nhiên vui vẻ, thậm chí thêm một chút cảm giác yêu thích của mình, không nói đến người khác, nói đến Thầy giáo yêu mến của cô, ông ấy nổi tiếng lạnh lùng, nhưng vẫn giải thích rất mềm mại, đến lúc thi đấu, cô nhất định phải quan sát điểm này cho kỹ.”
Đường Khả Hinh gật đầu, sau đó tay nắm ly rượu, dùng ngón cái, ngón trỏ nắm nhẹ phía trên đế ly, ba ngón tay chống đỡ ở phía dưới, nhẹ nhàng vững vàng lắc thân ly, cảm nhận mùi rượu Moscato kì lạ theo gió tan ra, cô lập tức kinh ngạc cảm nhận được mùi hoa màu trắng sữa, vây xung quanh người, nương theo mùi xạ hương dưới đáy ly, giống như đang muốn thoát ra, cô mang theo tâm trạng kích động, lại muốn lắc thân ly. . . . . .
“Đừng tham lam!” Bác Dịch nhanh chóng nhắc nhở! !
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nín thở, cầm nhẹ ly rượu hương vị ngọt ngào, khẽ cúi xuống, ngửi nhẹ mùi rượu một chút, nhất thời một mùi hoa hồng nồng đậm, đang lấy phương thức xoay tròn, xoay tròn, tỏa ra tình ý nồng đậm, vô cùng lãng mạn, mùi nho khô ngọt ngào cũng theo đó mà đến với cô gái thanh xuân, cô lập tức có chút mong đợi khẽ ngẩng đầu, hớp một ngụm rượu trong ly, hai mắt lập tức sáng lên, nhất thời cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống mạnh mẽ từ thiên nhiên mang đến cho mình, có một loại cảm giác nói không ra lời nhanh chóng bao lấy mình. . . . .
“Nắm bắt chính xác loại cảm giác này! !” Bác Dịch lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh khẽ nhắm mắt lại, khẽ mở đôi môi, hưởng thụ Moscato ngọt ngào trong miệng của mình, khoái trá tan ra, từng trận dịch rượu nồng đậm trơn bóng lại mềm mại, mịn màng như tơ nhanh chóng mang đi vị đắng chát của ốc hấp mới vừa lưu cho mình, làm cho nó toả ra mùi thơm đặc sắc . . . . . . Giống như một đôi tình nhân đang theo đuổi nhau, phá tan trở ngại, rốt cuộc đến gần nhau, hòa vào nhau cùng ngắm nhìn nhau, vị ngọt ngào rung động này đến từ nội tâm, mang theo vô số mùi thơm trái cây, vây quanh thế giới của hai người như mộng ảo. . . . . .
Trong đầu của cô không khỏi hiện lện một hình ảnh, có một người đàn ông, ở dưới ánh mặt trời mãnh liệt sau giữa trưa, nhẹ nhàng ôm mình vào trong ngực, nở nụ cười đẹp trai nói: “Anh cam tâm bị em trói buộc. . . . . .” Sau đó, là cái ôm dịu dàng, cưng chiều, anh cúi xuống ngọt ngào nồng nhiệt hôn, đến nay còn nhớ rõ, mùi vị đầu lưỡi anh, trong vị chát lộ ra một chút ngọt ngào mềm mại, từ từ xua tan khổ sở cô đơn trong lòng mình. . . . . .
Một chút đau xót xông tới.
Đường Khả Hinh cầm ly rượu, chớp hai mắt mờ mịt, nước mắt chảy xuống. . . . . .
Mọi người cùng kỳ quái nhìn cô.
“Trời ạ. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng bật cười, vội vàng nhìn mọi người xin lỗi, khẽ hít lỗ mũi đỏ bừng, nghẹn ngào lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng nói: “Rượu này. . . . . . Thật. . . . . Quá kì lạ . . . . Ha. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Cô gái này, đứng trong gió biển mãnh liệt, cúi đầu rơi lệ nở nụ cười.