Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 614: Thật tốt quá

“Mọi người. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngồi tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh nói: “Hai người các con thân mật như vậy, rốt cuộc là quan hệ cấp trên và cấp dưới sao? Hay. . . . . . là quan hệ khác? Thừa dịp hôm nay có mặt các trưởng bối, có thể bàn chuyện này một chút. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh hai người sững sờ, cùng nhau bật cười gấp gáp giải thích nói: “Không có. . . . . . Không thể nào.”

“Cùng nhau miệng như vậy?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn bọn họ.

Ân Nguyệt Dung ngồi ở một bên, lập tức rất trách móc nói với Tưởng Vĩ Quốc: “Tưởng Vĩ Quốc, tại sao ông hỏi như vậy? Ông phải học hỏi theo tôi! !”

Trang Tĩnh Vũ hơi quay sang nhìn vợ, khuôn mặt cưng chiều và suy tính, mỉm cười nói: “Nếu như em hỏi, em sẽ hỏi như thế nào?”

Ân Nguyệt Dung vừa nghe, lại hào hứng, khuôn mặt nở nụ cười như hoa đào nở rộ, nhìn con trai, ánh sáng lên hỏi: “Con trai!”

“Vâng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đề phòng nhìn mẹ, thật sự không chịu nổi bà.

“Con. . . . . . không ghét Khả Hinh chứ?” Quả nhiên Ân Nguyệt Dung thích xào lại.

Phốc!

Trang Ngải Lâm cúi đầu, bật cười.

Trang Hạo Nhiên lại thở dài một cái, không nhịn được cười khổ nhìn mẹ, nói: “Mẹ. . . . . . Con không ghét Khả Hinh. . . . . .”

“Đó chính là thích nha!” Ân Nguyệt Dung cười vui vẻ.

Đường Khả Hinh không nhịn được cúi đầu, chán nản.

“Khả Hinh, bảo bối của mẹ!” Ân Nguyệt Dung lại cười ngọt ngào nhìn Đường Khả Hinh.

“Dì. . . . . . Con . . . . . Con không ghét Tổng Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh cười khổ nói.

“Vậy thì đúng rồi nha! Đó chính là thích mà! !” Ân Nguyệt Dung lập tức rất vui vẻ, tròng mắt lộ ra nụ cười.

“Nào có ai hỏi như bà chứ?” Đời này Tưởng Vĩ Quốc chịu không nổi nhất là Ân Nguyệt Dung, lạnh lùng nói: “Ở trong mắt bà, không ghét chính là thích?”

“Đúng vậy!” Ân Nguyệt Dung rất không khách khí nhìn Tưởng Vĩ Quốc, trực tiếp nói: “Ví dụ như. . . . . . Tôi rất chán ghét ông! ! Bởi vì tôi tuyệt đối không thích ông ! !”

Vẻ mặt của Tưởng Vĩ Quốc thu lại, nhìn bà.

“Chúng ta lại tìm một người khác hỏi một chút!” Ân Nguyệt Dung rất nhanh nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Ví dụ như Khả Hinh, con thích Tổng Giám đốc Tưởng sao?”

Đường Khả Hinh sửng sốt.

Tất cả mọi người cũng sửng sốt.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở tại chỗ, hai mắt mãnh liệt lóe lên.

“Thích không?” Ân Nguyệt Dung như đứa bé đáng yêu, chớp chớp mắt hỏi.

“Con. . . . . . . . . . .” Trong lúc nhất thời mặt Đường Khả Hinh đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, sắc mặt hơi thu lại.

“Ông xem đi? Cô ấy không thích đấy. . . . . .” Ánh mắt Ân Nguyệt Dung đột nhiên sáng lên, cười rất ngọt nói.

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ không nhịn được nhìn vợ, bật cười nói: Tại sao em không hỏi Khả Hinh người ta có ghét Tổng Giám đốc Tưởng không?”

“Không phải Tưởng Vĩ Quốc bảo em đổi loại phương thức hỏi sao?” Ân Nguyệt Dung không nhịn được bật cười nói.

Tất cả mọi người đều phì cười.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế sa lon một người, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn Ân Nguyệt Dung lạnh nhạt nói: “Dì. . . . . .”

“Hả?” Ánh mắt Ân Nguyệt Dung chợt lóe sáng lấp lánh nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

“Con không ghét Khả Hinh. . . . . .” Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên thoáng qua ánh sáng mãnh liệt, chậm rãi nói.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch.

Tất cả mọi người sửng sốt, Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi càng lạnh lùng nhìn con trai.

Hai mắt Ân Nguyệt Dung chợt lóe, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên mỉm cười nói: “Con nói con không ghét Khả Hinh?”

“Vâng! Con không ghét cô ấy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Ân Nguyệt Dung nhàn nhạt nói.

“Vậy con thích?” Ân Nguyệt Dung lại trừng anh.

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, đôi tay nhỏ siết chặt.

Tưởng Thiên Lỗi cố kỵ hôm nay là nhà đình gặp gỡ, chỉ nhàn nhạt mỉm cười nhìn Ân Nguyệt Dung.

Ân Nguyệt Dung nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi sáng lên, khẩn trương kêu lên: “Con thật yêu thích Khả Hinh nhà chúng tôi?”

Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi rất căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Tuyết Nhi cũng ôm gấu bông, khẽ mỉm cười, hai mắt như thoáng qua sâu xa nhìn anh trai.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi vẫn vững vàng, mỉm cười nhìn Ân Nguyệt Dung.

Ân Nguyệt Dung nhìn ánh mắt anh, ánh mắt đột nhiên sáng lên, cười một tiếng, vỗ bàn, rất vui vẻ cười rộ lên: “Thật tốt quá! !”

Người cả nhà cùng nhau nghi ngờ nhìn bà.

“Tốt, tốt cái gì?” Đối với chuyện này, Trang Tĩnh Vũ cũng có chút không kịp phản ứng, nhìn vợ mỉm cười hỏi.

“Thiên Lỗi nhà chúng ta không ghét Khả Hinh, Hạo Nhiên nhà chúng ta cũng không ghét Khả Hinh, vậy để cho bọn họ cạnh tranh công bằng đi! ! Người nào thắng, thì người đó lấy Khả Hinh nhà chúng ta! Tình yêu như vậy, mới cảm động lòng người nha!” Ân Nguyệt Dung là người lạc quan, rất hào hứng! !

“Dì. . . . . .” Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn Ân Nguyệt Dung, thật sự bái phục.

“Cứ làm như thế đi ! ! Một chút nữa, hai người đàn ông các con chơi với mẹ một ván cờ, người nào thắng, lễ hội tối nay Khả Hinh sẽ theo người đó khiêu vũ một bản !” Ánh mắt của Ân Nguyệt Dung lại chợt lóe sáng lấp lánh, nói.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức cúi đầu cười.

“Thiên Lỗi! !” Ân Nguyệt Dung nhìn chằm chằm đứa cháu này, vẻ mặt cố ý băng bó nói: “Con xem thường dì đúng không? Con cảm thấy dì nhất định không thắng được con đúng không ?”

“Không phải. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười lắc đầu một cái, thẳng thắn nói: “Dì là mẹ của Hạo Nhiên, con đánh với dì, nếu dì cố ý nhường cho cậu ấy thì làm thế nào?”

“Chuyện này con yên tâm, có ba Trang của con ở đây, mẹ Trang tuyệt đối sẽ không thiên vị!” Ân Nguyệt Dung nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, rất vui vẻ nói: “Trời ạ, thật sự tốt quá! ! Thiên Lỗi nhà chúng ta và Hạo Nhiên nhà chúng ta, từ nhỏ đấu đến lớn, một đứa nuôi chó, một đứa nuôi ngựa, đứa này ăn beefsteak, đứa kia cũng muốn ăn beefsteak, khi còn bé cùng thích Như Mạt, lớn lên làm Tổng Giám đốc, lại cùng nhau thích Khả Hinh! ! Tôi thật vui nha! Bọn chúng thật sự là anh em tình thâm!”

Bà mặt ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Nhiên và Thiên Lỗi tay trong tay vượt qua những ngày tốt đẹp, cười như hoa Lê bay đầy trời.

Rốt cuộc Tưởng Vĩ Quốc không chịu nổi, híp mắt nhìn Ân Nguyệt Dung, tức giận nói: “Tại sao bà cảm thấy, hai đứa bé thích một cô gái là một chuyện rất tốt đẹp chứ! ?”

“Tôi chỉ biết bọn họ cùng nhau thích Như Mạt là một chuyện không tốt! !” Ân Nguyệt Dung cười nói rất gọn gàng, dứt khoát.

“Bà. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc thật sự bất đắc dĩ nhìn Ân Nguyệt Dung, nói: “Con trai của bà thích người nào, đừng kéo con trai của tôi xuống nước.”

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng.

“Cái gì gọi là kéo con trai của ông xuống nước, tôi đẩy nó cũng không được, nếu như nó không xuống, tôi lập tức cho mười tỷ cưới Khả Hinh của tôi!” Ân Nguyệt Dung cố ý nhìn lão già cổ hủ đáng chết Tưởng Vĩ Quốc, nói: “Thiên Lỗi nhà chúng ta ưu tú như vậy, rất xứng với Khả Hinh chúng ta.”

“Rốt cuộc ai mới là con của bà hả ?” Tưởng Vĩ Quốc thật sự không có cách nào với bà.

“Tôi nuôi hai đứa nó là được. Không có việc gì thì đi chết đi! Hiện tại trong mắt của tôi chỉ có Khả Hinh. . . . . . con dâu tốt như vậy, thắp đèn lồng cũng chiếu không tới! Là người dịu dàng, hiền lành, hiểu chuyện, vui tươi, đáng yêu, đức hạnh, hiếu thuận, ngay thẳng, xuất sắc. . . . . .” Ân Nguyệt Dung càng nói càng vui vẻ.

Phốc!

Hai người đàn ông cùng nhau cúi đầu cười.

Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh đỏ mặt nhìn hai người đàn ông hai bên, trừng mắt hỏi: “Cười cái gì? Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Mẹ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ, bật cười nói: “Mẹ nói người này. . . . . . Là bức tranh trong phòng của mẹ phải không? ?”

Con trai và mẹ nói chuyện người khác.

“Khả Hinh chúng ta chính là tiên nữ! Cứ làm như thế đi!” Ân Nguyệt Dung tự mình quyết định nhìn về phía Diệp Mạn Nghi và Tưởng Vĩ Quốc, nói nhanh: “Hai người già các người lão cũng không cần can thiệp vào, hai người đàn ông tranh một cô gái là quá xuất sắc rồi! ! Các người nhất định phải ủng hộ cho con trai của mình, chúng tôi cũng sẽ ủng hộ cho con trai chúng tôi, sau này tôi để cho Ngải Lâm trông chừng Hạo Nhiên, nếu như cô gái kia còn dám đến gần Hạo Nhiên, sẽ để cho Ngải Lâm kéo tóc cô ta.”

“Mẹ! !” Trang Ngải Lâm bật cười nhìn mẹ, nói: “Mẹ đừng động một chút là bảo con đi kéo tóc người ta được không? Con cũng có khí chất được không ?”

“Chỉ vì hạnh phúc của em dâu, tạm thời con không cần khí chất! !” Ân Nguyệt Dung nói xong câu đó, lập tức như Quan Âm Bồ Tát, ngẩng đầu lên Thần Quang chiếu khắp nơi nói: “Không ngờ, lúc tôi còn sống, còn có thể nhìn thấy Thiên Lỗi và Hạo Nhiên đấu nhau, thật quá tốt đẹp. . . . . .”

Người hai nhà không nói nên lời nhìn bà.

Đường Khả Hinh thật sự không chịu nổi, nhìn Ân Nguyệt Dung bất đắc dĩ giải thích: “Dì, con muốn nói với dì. . . . . . Con . . . . . hiện tại con đang thi đấu vòng đầu, muốn chăm chú hoàn thành cuộc thi, không muốn rối rắm chuyện khác ngoài công việc.”

“Con không muốn rối rắm là rất đúng ! !” Ân Nguyệt Dung nhìn Đường Khả Hinh rất thưởng thức nói: “Phụ nữ nên phải có sự nghiệp của mình, xây dựng tình yêu và chuyện theo đuổi phụ nữ thì giao cho đàn ông làm đi!”

“À?” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn bà.

“Hai người các con, ai đánh cờ với mẹ trước?” Ân Nguyệt Dung giống như không kịp chờ đợi nhìn hai con trai đẹp, cười rạng rỡ hỏi.