Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 607: Đích thân gặp mặt

Đêm, mưa đã ngừng rơi, ánh đèn nê ông trong thành thị sáng lấp lánh.

Trang Hạo Nhiên mặc màu đen áo sơ mi, quần tây màu trắng, ngồi ở một quán bar hẻo lánh, tay cầm một ly Whisky, nhìn các cô gái mặc váy ngắn hấp dẫn trước mặt, đang đứng ở trong sàn nhảy ca hát, uống một hớp rượu lớn.

Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, Tô Lạc Hoành cùng Lãnh Mặc Hàn ngồi chung ở đối diện, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, chỉ một mực nghe ca sĩ hát: Khi ánh mắt em ngắm nhìn vào mắt anh, từ nay thế giới không hề cần ngôn ngữ nữa, đôi môi em, nghênh đón nụ hôn của anh, từ nay thế giới không cần thời gian nữa, có tình yêu ôm ấp trái tim anh, có em có khổ sở và ngọt ngào. . . . . . những gì ngày hôm qua, có thể nhốt chặt ước vọng hôm nay, có bao nhiêu lần lạc lối, là vì có thể dừng lại trong chớp nhoáng này, bởi vì em, cho nên mới có ngày hôm nay. . . .

Anh không nói chuyện gì, uống một ngụm rượu lớn!

“Được rồi, đừng uống nữa ! Cũng mấy chai rồi !” Lâm Sở Nhai nhìn không đành lòng, nhắc nhở anh.

“Anh cũng đáng đời!” Tô Lạc Hoành nhìn anh, tức giận nói thật: “Ban đầu hỏi anh, có phải thích Tiểu Đường hay không! Anh ngậm miệng không thừa nhận! Anh thừa nhận chúng tôi cũng sẽ đưa ra biện pháp tốt cho anh thôi!”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục uống hết ngụm rượu cuối cùng, chỉ thở dài một hơi, nhàn nhạt lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, nhìn tấm hình Đường Khả Hinh chụp ở Cambridge nở nụ cười ngọt ngào, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của cô, ánh mắt của cô, cái mũi của cô, miệng của cô. . . . . . Mặt của anh dần dần hiện lên nụ cười. . . . . .

“Nhớ cô ấy thì gọi điện thoại cho cô ấy đi!” Tô Lạc Hoành nhìn anh, thật sự bất đắc dĩ nói.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng di động mấy phần nhớ nhung, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Hiện tại tôi chỉ nhớ một người. . . . . .”

“Người nào?” Bốn người cùng nhau hỏi anh.

“Tưởng Thiên Lỗi.” Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nói.

“À?” Mấy người kinh ngạc nhìn anh.

Anh nói xong, lại sâu kín nhìn cô gái trong màn hình điện thoại di động, giống như cảm giác say ập tới, tay rũ xuống bên ghế sa lon, trầm trầm ngủ mất. . . . . .

Thế nhưng anh cũng không biết, ngón tay giữa vô ý nhấn một cái, nhấn dãy số của cô gái kia, từ tối hôm qua tới hôm nay, gọi hơn một trăm cuộc. . . . . .

Điện thoại trực tiếp gọi tới một đầu khác.

Phòng trọ nhỏ màu trắng.

Nhã Tuệ cùng cha mẹ, hết sức kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao ngắn màu trắng, chải hai bím tóc, mang bao tay màu xanh dương, cầm một bàn chải trắng, ngồi xổm ở dưới sàn phòng tắm, càng không ngừng chà sát khe hở, vừa chà vừa thở mệt nhọc . . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ đau lòng gọi cô, nói: “Cô… cô làm sao vậy ?”

“Hai ngày chưa có trở về! Nơi này quá dơ rồi !” Cô cũng không nói gì nữa, chỉ phát điên chà sàn nhà, lại mở một thùng nước, dội rửa. . . . . .

“Khả Hinh, con mới vừa trở về, nghỉ ngơi một chút đi.” Lưu Chí Đức lo lắng nhìn cô gái này.

“Không cần . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục dùng sức chà sàn nhà, vừa chà vừa nghĩ đến vẻ mặt đau lòng của Trang Hạo Nhiên hôm nay che dù, đứng ở trong mưa nhìn mình, nước mắt tràn ra. . . . . .

Điện thoại di động ở đầu kia vang lên.

Nhã Tuệ giật mình vội vàng xoay người đi vào gian phòng, thấy điện thoại của Khả Hinh, vội vàng cầm lên chạy như bay qua, nói: “Khả Hinh, điện thoại của cô. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn điện thoại một cái, trong lòng giống như bị điện giật. . . . . .

“Điện thoại của Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Nhã Tuệ nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, sắc mặt hơi thu lại, do dự một lát, rốt cuộc cầm điện thoại, tựa vào cạnh cửa, lắng nghe . . . . . .

Trang Hạo Nhiên đã ngủ thật say, điện thoại di động vẫn tiếp thông. . . . . .

Toàn bộ thế giới giống như không có chút tiếng động, nữ ca sĩ trong quán bar tiếp tục hát bài: “To­ day”: Khi bàn tay của anh, mơn trớn ngón tay của em, thế giới từ nay ít đi cô đơn, khi anh nói cả đời này chỉ vì mỗi ngày yêu em nhiều thêm một chút, thế giới từ nay có thêm một khuôn mặt tươi cười, có tình yêu đang ôm ấp trái tim em, có anh có khổ sở và ngọt ngào, những gì ngày hôm qua, là vì có thể nhốt chặt ước vọng hôm nay, có bao nhiêu lần lạc lối, là vì có thể dừng lại ở trong chớp nhoáng này, bởi vì anh, cho nên mới có ngày hôm nay. . . . . .

Đường Khả Hinh nghe ca từ bài hát này, nước mắt lập tức tràn ra. . . . . . . . .

Trang Hạo Nhiên say mơ màng, giống như đã đi vào giấc mộng.

Nước mắt cũng trong thoáng chốc này, trong cái thế giới kia không ngừng chảy.

Thật ra, đối với bọn họ chuyện tàn nhẫn nhất, chính là bọn họ chia tay mà không biết nguyên nhân chia tay.

***

Mặc kệ chuyện bi thương đến bao nhiêu, chỉ cần bạn còn sống, sẽ phải tiếp nhận sự an bài của vận mệnh.

Sáng sớm hôm sau.

Đường Khả Hinh rời giường trước Nhã Tuệ, mặc quần váy ống rộng màu đen, áo thun màu đen, dùng một khăn quàng cổ nhỏ màu trắng quấn quanh cổ, dài tóc dài rũ xuống bay bay, đứng ở trước kính toàn thân, cầm hộp phấn, nhẹ nhàng thoa khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đánh bóng mắt xinh đẹp, thoa một chút son môi màu đỏ thẫm, để cho mình trông không có vẻ tiều tụy. . . . . .

“Khả Hinh? Dạy rồi hả. . . . . .” Nhã Tuệ đẩy nhẹ cửa phòng ra, thấy Đường Khả Hinh mỉm cười gọi nhỏ.

Đường Khả Hinh cũng quay đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Ừ. Hai ngày nay không có đến công ty, có chút lo lắng, hơn nữa Bác Dịch tiên sinh hẹn tôi dùng điểm tâm, đoán chừng là muốn mắng tôi.”

Nhã Tuệ đau lòng nhìn cô, cười hỏi: “Không có sao chứ?”

Đường Khả Hinh nhìn cô, trên mặt hiện lên nụ cười, nói: “Không có việc gì. . . . . .”

Nhã Tuệ nhìn cô chằm chằm, cũng chỉ gật đầu một cái.

Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay người, cầm lên một cái áo khoác ngắn màu đen phủ thêm, nhắc túi xách nhỏ màu đen, mang giày cao gót màu đen đế dày, bước nhanh đi xuống lầu, mỉm cười chào tạm biệt hai ông bà Lưu Chí Đức, liền nhàn nhạt đi ra cửa.

“Khả Hinh. . . . . . Không có sao chứ?” Lưu Chí Đức vẫn có chút lo lắng nhìn bóng lưng cô gái này, hỏi Nhã Tuệ mới đi xuống lầu.

“. . . . . . . . . . . .” Nhã Tuệ đứng ở một góc cầu thang lầu, nhìn theo bóng lưng cô, khẽ thở dài một hơi.

Hiện tại ánh nắng mặt trời rực rỡ, Đường lớn Tân Hải, gió mát thổi tới, sóng biển tuôn trào! !

Một chiếc xe buýt màu trắng, chậm rãi dừng ở trạm xe trước Khách sạn Á Châu.

Đường Khả Hinh nắm túi xách, nhanh chóng đi xuống xe, vừa đi về phía trước, vừa nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã 9 giờ 20 phút, cô đón gió lớn lập tức đi về phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước, liền ngây ngốc nguyên chỗ. . . . . .

Đại sảnh khách sạn Á Châu, nhất thời trải thảm tím, lá cờ hiệu từ năm biến thành sáu lá cờ, ở hai bên thảm tím thẫm, đứng đầy toàn bộ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoàn Cầu, bao gồm nhân viên Hội đồng quản trị Tổng Công ty, Laurence và Vista cũng đứng vào vị trí quản lý Bộ rượu hàng thứ ba. . . . . .

Bày trận lớn như thế, đã xảy ra chuyện gì?

Đường Khả Hinh còn ngây ngốc tại chỗ, đúng lúc này điện thoại di động vang lên.

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số của Tiêu Đồng gọi tới, cô lập tức nghe, đáp: “Vâng !”

“Bây giờ cô đang ở đâu?” Tiêu Đồng gấp gáp gọi.

“Ở đây, ở đây, ở quảng trường trước đại sảnh. . . . . .” Đường Khả Hinh không khỏi có chút cảm giác căng thẳng, ngây ngốc đáp.

“Lập tức tới ngay! ! Chủ tịch Trang và Trang phu nhân Hoàn Á chúng ta, còn có Trang tiểu thư đã trở về nước, chủ tịch Tưởng và Tưởng phu nhân cùng Tuyết Nhi tiểu thư, tự mình nhận điện thoại, cùng nhau đi tới khách sạn chúng ta, Chủ tịch Trang muốn đích thân gặp cô! !” Tiêu Đồng vội vã gấp gáp nói.

“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh hoảng sợ choáng váng, sửng sốt hỏi: “Đích thân. . . . . . gặp tôi?”

“Đúng vậy! ! Bây giờ cô ở chỗ nào?” Tiêu Đồng cầm điện thoại di động, nhanh chóng đi ra đại sảnh khách sạn, ngắm nhìn khắp nơi, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh một mình đón gió lớn, ngây ngốc đứng ở quảng trường, cô nhìn về phía Đường Khả Hinh, ngoắc tay kêu to: “Khả Hinh! ! ! Mau! ! Chủ tịch tới ngay!”

“À. . . . . . Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe xong, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, hồn phách cũng bay mất, há miệng run rẩy cất điện thoại di động vào túi trong túi xách của mình, vội vàng bước nhanh tới. . . . . .

Nhưng người còn chưa đi tới đại sảnh khách sạn, đầu kia một đoàn xe hơi đông nghẹt, đã lái tới bên này.

Cô đón gió lớn, nhìn chiếc Rolls-Royce màu bạc dẫn đầu, còn có một đoàn xe hơi màu trắng của Tổng Lãnh sự quán nước Anh chạy theo phía sau, cô lập tức cảm thấy trái tim muốn nhảy ra ngoài.