“Tôi cho cô đi mua một chút rau mầm xà lách, cô mua từ chín giờ rưỡi sáng đến chín giờ rưỡi tối hôm nay mới về! !” Bác Dịch đứng ở trước trạm xe bus, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, đè nén lửa giận, chậm rãi nói.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lập tức cúi đầu không dám nói lời nào.
“Ôi! Chuyện này là lỗi của tôi! Là tôi kéo cô ấy lại. Anh muốn phạt, phạt tôi đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Bác Dịch cười nói.
“Tôi phạt cậu? Khứu giác của cậu vẫn là tôi chữa lành!” Bác Dịch lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói.
Đường Khả Hinh có chút sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiên, kinh ngạc hỏi: “Trước kia khứu giác của anh cũng từng gặp chuyện không may?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười.
“Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này! !” Bác Dịch lại hơi nặng nề nói với Đường Khả Hinh: “Hôm nay không cần châm cứu! ! Cô về đi ! ! Dù sao cô cũng không để ý thân thể của mình!”
Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Trang Hạo Nhiên lập tức nắm nhẹ bả vai của cô, vội vàng đi qua, cười nói với Bác Dịch: “Được rồi, được rồi, không nên tức giận nha. Tôi mời anh uống rượu. . . . . .”
“Cậu ở hầm rượu của tôi, mời tôi uống rượu?” Bác Dịch lạnh lùng nói.
“Vậy tôi để cho chị của tôi mời anh uống rượu!” Trang Hạo Nhiên cố ý trêu chọc anh.
Bác Dịch vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, lập tức xoay người, chỉ vào anh nói: “Đừng nhắc tới cô ấy với tôi! !
Trang Hạo Nhiên lập tức câm miệng!
“Nhắc tới tên cô ấy, tôi ném hai người ra khỏi vườn nho của tôi! !” Bác Dịch nói xong, vẫn lạnh lùng đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, đứng tại chỗ, không nhịn được cười.
Đường Khả Hinh lại nghe ra một chút đầu mối, liền ngạc nhiên tiến lên trước, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Tại sao anh mới vừa. . . . . . nhắc tới chị Trang? Chẳng lẽ chị Trang và anh ấy. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cười nói: “Có một lần thử rượu, Bác Dịch không cẩn thận để rượu băng tuyết lợi, rót vào trong ngực chị của anh, sau đó anh ấy còn chưa kịp giải thích, chị của anh đã xem anh ấy là con sói háo sắc, đánh anh ấy một trận, thừa sống thiếu chết!”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Thật. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhắc tới chuyện này, vẫn có chút áy náy nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Khi đó, vì anh ấy bị đánh cả một tháng không rời giường được, cây nho ngã bệnh, anh ấy không có phát hiện sớm, vườn nho suýt bị phá hủy. Chuyện này vẫn là nổi hận khó phai trong lòng anh ấy.”
“Trời ạ. . . . . . Em có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh ấy.” Đường Khả Hinh nghĩ tới Bác Dịch thương cây nho như vợ, phá hủy một nửa, còn chịu được sao?
“Đáng sợ nhất là . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, lại bật cười nói: “Đã qua Lâu như vậy, chị của anh vẫn cảm thấy anh ấy là con sói háo sắc, mỗi lần anh tới tìm anh ấy, chị của anh nói, cậu lại đi tìm con quỷ háo sắc làm gì?”
“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được cười to.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.
“Còn đứng ở chỗ đó, không cần sang đây ! Vứt xe đạp đi!” Tiếng của Bác Dịch từ trong con đường nhỏ u tối truyền đến.
Hai người nhìn nhau một cái.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi gần trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .
Trong lòng Đường Khả Hinh cũng ngọt ngào, mỉm cười ngẩng đầu lên.
“Hôn một chút. . . . . . Có thể phải thật lâu không thể hôn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, kéo đến trong ngực, ôm nhẹ thân thể của cô, vuốt ve hông của cô, muốn cúi xuống. . . . . .
“Đừng á, môi người ta cũng bị anh hôn sưng lên. . . . . .” Đường Khả Hinh xấu hổ từ chối cúi đầu.
“Có thật không? Anh xem một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, cúi xuống thật dịu dàng nhìn đôi môi nhỏ, thật rất đầy đặn mê người. . . . . . Trong lòng của anh lại không khỏi xúc động, chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ ở trên môi, mới nói: “Hôn một chút, cũng không sưng lên. . . . . .”
“Thật xấu!” Đường Khả Hinh lập tức đánh mạnh bả vai anh.
“Cái này gọi là yêu em, đứa ngốc. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức cúi đầu hôn lên trán của cô, mắt của cô, mũi của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười ngọt ngào, đón nhận nụ hôn của anh dịu dàng ấm áp, nhớ lại anh ở trong quán kem nói: Anh muốn cho nó tất cả mọi thứ của anh, bao gồm vào lúc con bé ba tuổi, anh để cho nó ngồi ở trên ghế làm việc của anh, cầm bút máy của anh, ký cho anh hợp đồng hơn một tỷ hoặc mấy chục tỷ. . . . . .
Theo nụ hôn của anh, một chút năm tháng nhẹ nhàng bay đến, giống như có ấn tượng lờ mờ, lúc ấy mình còn rất nhỏ, cũng thích chạy đến trước bàn làm việc của cha, nhìn cha đang chăm chú xem tài liệu, bướng bỉnh thích chạy đến trước mặt ông, muốn ôm, khuôn mặt cha tươi cười ôm lấy mình đặt trên đùi, nắm bàn tay nhỏ bé của mình, dạy mình cầm bút máy, sau đó ký tên trên tài liệu của cha. . . . . .
Cô không khỏi nghĩ đến có một ngày mình sẽ ngồi ở trên đùi Trang Hạo Nhiên, mặt của cô đỏ lên, lập tức đưa hai tay ra bụm mặt. . . . . .
“Em làm sao vậy?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô đột nhiên thẹn thùng như vậy, véo nhẹ cằm của cô, dịu dàng cười hỏi.
“Em tuyệt đối không có nghĩ, muốn ngồi ở trên đùi của anh ký tài liệu cho anh !” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, kêu lên một tiếng.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt.
Đường Khả Hinh cũng như đứa ngốc, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, đỏ bừng mặt mới vội vàng xoay người sải bước đi khỏi. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn theo bóng lưng cô, mới nghĩ tới lời cô mới nói, hiểu ra, lập tức cười vui vẻ muốn đi theo sau. . . . . .
“Anh tránh ra một chút. . . . . .”
“Không được, đi khỏi em một phút cũng không được. . . . . .”
“Tránh ra!”
“Hôn một chút. . . . . .” Anh đột nhiên kéo cô gái đến một gốc cây chuối tây. . . . . .
“Không nên như vậy. . . . . .”
“Em không thích?” Anh cưng chiều hỏi. . . . . . Hỏi xong. . . . . . lại trìu mến ôm lấy vuốt ve, còn có nụ hôn cuồng nhiệt ướt át.
Một chút gió mát mẽ thổi tới, thật sự rất ngọt rất ngọt. . . . . .
Chỉ là, chân trời kia thoáng chốc đỏ sậm, thật đỏ. . . . . . Thật đỏ. . . . . .
Sao lập tức biến mất.
Bác Dịch lạnh lùng đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn bầu trời màu đỏ, có loại dự cảm chẳng lành.
Đêm vẫn đêm này!
Bầu trời đêm bên thành phố, so với bên vườn nho có thể muộn hơn một chút, nhưng giữa trưa mưa rơi nặng hạt . . . . .
Từng trận tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Mưa to tiếp tục rả rít rơi xuống.
Căn nhà trọ nhỏ màu trắng trong tiếng sấm sét nổi lên, chợt sáng chợt tối.
Chỉ có một ánh đèn chụp mở sáng.
Lưu Chí Đức ngồi ở trước cửa sổ sát đất gian phòng của Khả Hinh, hai mắt nóng bỏng vội vàng nhìn lằn nước mưa chảy xuống xuống cửa sổ, nhớ lại hình ảnh đi gặp Đường Chí long hôm nay. . . . . .
Nhà giam, dấu vết gỉ sắt loang lổ, khắc thật sâu nét lịch sử nồng đậm.
“Đầu bếp trưởng. . . . . .” Lưu Chí Đức rơi lệ nhìn Đường Chí Long hôm nay mới từ bệnh viện quay lại nhà giam, nhìn ông mặc quần áo tù màu xanh đen, ngồi ở trước cái bàn cũ kỷ, một người đã từng rất chợt tối, hôm nay cuộc sống đã mất hơn phân nửa, sợi tóc màu trắng bạc phơ, cùng khuôn mặt buồn bã đầy nếp nhăn, ánh mắt thâm thúy bị trũng xuống, bởi vì mới vừa bệnh xong, sắc mặt như tro tàn, tiều tụy đập vào mắt làm cho chịu người ta không nổi. . . . . . Tim của ông chợt đau nhói.
Ánh mắt Đường Chí Long vội vàng nhìn Lưu Chí Đức, vui sướng rưng rưng gọi: “Chí Đức. . . . .”
“Đầu bếp trưởng. . . . . .” Lưu Chí Đức không nói hai lời, liền đứng lui ra một bước, cúi người xuống, chống hai tay, rơi lệ muốn quỳ xuống. . . . . .
“Chí Đức! Chú. . . . . . Mau dậy đi. . . . . .” Đường Chí Long ngại vì có quản giáo ở một bên, vội vàng đau lòng gọi ông đứng dậy.
“Tôi thật sự đáng chết. . . . . .” Lưu Chí Đức cúi đầu, rơi lệ run rẩy nói: “Người phải vào đây là tôi . . . . . Là tôi . . . . . Năm đó anh dạy cho cả nhà tôi, nuôi sống cả nhà chúng tôi, bây giờ anh phải bị tội vào đây, tôi nên thay thế cho anh mới đúng. . . . . . Tôi vô dụng, tôi thật sự vô dụng. . . . . .”
Lưu Chí Đức nói xong, cũng đã run rẩy khóc rống lên.
“Chú nói gì vậy! Mau dậy đi!” Đường Chí Long gần như phải đứng lên, đau lòng nói với ông: “Nếu như không phải cả nhà của chú chăm sóc Khả Hinh, tôi cũng sẽ không an tâm, hiện tại tôi đã già, chỉ có chờ chết nhưng muốn nhìn Khả Hinh hạnh phúc một chút, tôi mới an tâm ra đi. . . . . . Con gái yêu của tôi cũng bởi vì được cả nhà chú chăm sóc, nó mới vui vẻ lớn lên, chú đừng nói như vậy, mau dậy đi. . . . . .”
“Không, chúng tôi không có chăm sóc tốt cho Khả Hinh, nếu như chăm sóc tốt cho con bé, khuôn mặt của nó cũng sẽ không bị phá hủy. . . . . . Đều là lỗi của chúng tôi . . . . .” Nhắc tới chuyện ba năm trước đây, Lưu Chí Đức càng thêm hối hận. . . . . .
Đường Chí Long sững sờ, nhìn Lưu Chí Đức, có chút kinh ngạc hỏi: “Chú. . . . . . Chú nói cái gì? Chú nói khuôn mặt Khả Hinh bị phá hủy? Lúc nào?”.
Lưu Chí Đức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Đường Chí Long, nói: “Anh. . . . . . Anh không biết chuyện khuôn mặt Khả Hinh bị phá hủy?”
Đường Chí Long kinh hãi, kích động nhìn Lưu Chí Đức, cao giọng hỏi: “Rốt cuộc mấy năm này xảy ra chuyện gì?”
Lưu Chí Đức nhìn Đường Chí Long, nước mắt rơi xuống. . . . . .
Tiếng sấm rền rĩ, vang dội khắp đỉnh núi.
Đường Chí Long ngồi ở trong nhà giam, nghe được con gái bởi vì một chai rượu đỏ mà bị đuổi giết, khuôn mặt bị phá hủy, thậm chí sau lưng bị đâm dao, dưới ánh đèn phản chiếu mặt của ông tái nhợt, con ngươi lộ ra ánh sáng cực kì kinh ngạc, một loại hối hận áy náy, làm cho trái tim đau đớn giống như bị xé rách, nghĩ tới con gái vùng vẫy trong ba năm, sống ở kho hàng, ba năm qua cúi đầu không dám gặp người, ông già đáng thương đột nhiên cúi đầu rất thê lương, thỉnh thoảng khóc, nước mắt giàn giụa, thân thể run rẩy, bi thương gọi: “Con gái của cha, Khả Hinh của cha. . . . . . Cha xin lỗi con. . . . . . con gái đáng thương của cha. . . . . . Cha không biết con chịu đựng nhiều như vậy, con gái đáng thương của cha, từ nhỏ cha dạy con kiên cường, con đã ép mình như thế nào rồi. . . . . . Con gái của cha . . . . . con gái đáng thương của cha. . . . . . Tại sao ông trời không thương xót con một chút. . . . . .”
Lưu Chí Đức cũng khổ sở rơi lệ. ..
“Con gái của cha . . . . . Khả Hinh của cha. . . . . .” Đường Chí Long nhớ tới ba năm qua, chính xác con gái để tóc ngắn, rơi lệ nhìn mình nhưng vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, đứa bé này, lúc cô có tâm sự, luôn cười mà rớm nước mắt, ẩn nhẫn rất đáng thương, ông càng bi thương, đau lòng bật khóc.
“Đầu bếp trưởng. . . . . .” Lưu Chí Đức đau lòng nhìn Đường Chí Long, khổ sở nói: “Anh đừng đau lòng, chuyện đã qua, hiện tại Khả Hinh khôi phục lại dáng vẻ như xưa, xinh đẹp hơn trước kia, huống chi, thuận lợi tiến vào Hoàn Cầu, mà còn được. . . . . . cậu chủ nhà họ Trang đánh giá cao. . . . . .”
Đường Chí Long khó nén đau lòng và bi thương, nghĩ tới lúc xưa, mình xem con gái là hòn ngọc quý trên tay, hôm nay. . . . . .
Ông càng có cảm giác đau lòng lắc đầu rơi lệ.
“Đầu bếp trưởng. . . . . .” Lưu Chí Đức nhìn Đường Chí Long lo lắng cho con gái như vậy, có mấy lời chôn ở trong lòng không biết có nên nói ra hay không. . . . . .
Đôi mắt Đường Chí Long đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt Lưu Chí Đức muốn nói lại thôi, ông lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì! Chú nói thực cho tôi biết.”
Lưu Chí Đức do dự một lát, hai mắt nhấp nháy, ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Đường Chí Long nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi giống như cảm thấy Khả Hinh và cậu chủ nhà họ Trang . . . . . . thân mật có chút quá mức. . . . .”
“Cái gì?” Đường Chí Long hoảng sợ nhìn Lưu Chí Đức, nói: “Chú nói. . . . . . Khả Hinh và Hạo Nhiên. . . . . . có khả năng ở chung một chỗ?”
“. . . . . . .” Lưu Chí Đức lo âu nhìn ông, nhưng vẫn nặng nề gật đầu nói: “Hai người trẻ tuổi bọn họ, giống như khi còn bé, rất thân mật, tâm ý của Khả Hinh tôi không rõ ràng lắm, nhưng cậu chủ nhà họ Trang, giống như rất có ý đối với con bé. . . . . .”
Hai mắt Đường Chí long chợt lóe, nhớ tới sự kiện rượu đỏ rượu đỏ ba năm trước đây, lập tức cảm thấy gấp gáp và bi thương, nắm chặt quả đấm, cúi đầu đau lòng, hạ quyết định nói: “Không được! ! ! Hai người bọn chúng tuyệt đối không thể ở chung một chỗ! Tuyệt đối. . . . . . Không được! !”
“Chuyện này. . . . . .” Lưu Chí Đức nhất thời nói không ra lời, nhìn ông.
“Lập tức liên lạc Chủ tịch Trang cho tôi! !” Vì con gái, Đường Chí Long sốt ruột, khổ sở nói: “Xin anh ấy cho dù như thế nào, tới gặp tôi một chuyến! ! Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, đều phải ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ! !”