Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn, bóng cây hoa Tử Kinh chập chùng.
Trong lòng rõ ràng, có thể để cho thế giới cao rộng hơn.
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy bó sát người màu trắng, khoác áo khoác màu xanh dương, mang giày cao gót italy màu trắng, chậm rãi đẩy cửa sổ ra, hai mắt dịu dàng nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, không tự chủ cười ngọt ngào.
“Hôm nay dậy sớm như vậy ?” Nhã Tuệ mặc đồ ngủ, đứng ở bên cửa, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Nhã Tuệ cười nói: “Hôm nay phải kho rượu Hoàn Cầu luyện tập nếm thử, ông ấy không thích người tới trễ, liền dậy sớm đi.”
“A, tôi lên ca buổi trưa, ngủ tiếp một lát.” Nhã Tuệ ngáp một cái, xoay người đi về phía gian phòng của mình.
“Chú và dì đâu?” Đường Khả Hinh nhìn cô, hỏi.
“Vốn ngày hôm qua muốn đi thăm cha của cô, nhưng mẹ tôi nói cha của cô thích ăn bánh trứng muối nhất, liền muốn nhào bột mì làm xong, rồi đến thăm ông ấy. Hiện tại đoán chừng ở dưới lầu làm điểm tâm cho cô đấy?” Tiếng của Nhã Tuệ từ đầu kia truyền đến.
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mỉm cười.
Chín giờ sáng.
Đường Khả Hinh mỉm cười từ trong xe tắc xi đi xuống, xách theo túi xách màu trắng, vui vẻ đi về phía Hoàn Cầu, lại thấy Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, quần tây màu trắng, bên ngoài khoác tây trang màu đen đơn giản, bước nhanh đi ra đại sảnh, muốn ngồi lên xe.
“Tôi không đi! ! Tôi không đi! !” Tiêu Đồng mặc thường phục, đi theo sau lưng lão đại, vẻ mặt khổ sở kêu to.
Đường Khả Hinh đi tới, vẻ mặt sửng sốt.
“Không phải đi vườn nho một chuyến sao? Có lớn chuyện như vậy sao?” Trang Hạo Nhiên xoay đầu lại nhìn Tiêu Đồng, thật sự cảm thấy cô là một thứ vô dụng.
“Tôi vẫn không đi! !” Tiêu Đồng nghĩ tới đi vườn nho, cô liền khó chịu, lần đầu tiên làm nũng!
“Cô. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức bất đắc dĩ nhìn cô. . . . . .
“Xảy ra chuyện gì?” Bóng dáng của Vitas chậm rãi xuất hiện ở đại sảnh, nhìn hai người bọn họ ngạc nhiên hỏi.
“Thầy . . . . . .” Đường Khả Hinh cung kính đi tới, chào hỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh một cái, nhớ tới chuyện đêm qua, không nhịn được một trận im lặng.
Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng nhìn anh một cái, cúi xuống.
“Tôi không muốn đi vườn nho! Nhất là vườn nho của Bác Dịch tiên sinh ! Nơi đó rất nắng! Gió biển lại lớn! !” Tiêu Đồng vẫn không muốn đi.
“Cô không nghe lời đúng không?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, muốn bóp lỗ mũi cô.
“Vườn nho của Bác Dịch tiên sinh ?” Vitas suy nghĩ một chút, liền xoay người nhìn Đường Khả Hinh nói: “Khả Hinh. . . . . .”
“Vâng!” Đường Khả Hinh đáp lời.
“Nếu như Tiêu Đồng không đi, cô đi đi, cùng Bác Dịch tiên sinh học tập mấy ngày, kiến thức rượu đỏ của cậu ta rất phong phú, hơn nữa đối với thưởng thức, có giải thích khác nhau.” Laurence nhìn Đường Khả Hinh, lạnh nhạt nói.
“À?” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Thầy giáo, nói: “Tôi?”
Bóng cây chói lọi. Trang Hạo Nhiên ngỡ ngàng nhìn Đường Khả Hinh một cái.
Tiêu Đồng lại cười nói: “Tốt, tốt! Khả Hinh đi! ! Lão đại muốn đi tán gẫu chính sự với Bác Dịch tiên sinh, chỗ của anh ấy có thật nhiều rượu mẫu! ! Cô đi học tập một chút rất tốt.”
“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh mờ mịt, có chút đỏ mặt nhìn Thầy giáo hỏi: “Thật muốn tôi đi à?”
“Ừ, đi đi!” Vitas nói xong, liền xoay người đi khỏi.
“Khả Hinh! ! Cố lên! !” Tiêu Đồng mừng rỡ không thôi, vỗ vỗ bả vai của cô, liền đem một đống lớn tài liệu đặt ở trên người của cô, lập tức xoay người đi khỏi.
“Này!” Đường Khả Hinh lập tức ôm tài liệu, có chút khó khăn.
“Con bé chết tiệt kia! !” Trang Hạo Nhiên nhìn Tiêu Đồng kêu to: “Sau này không mua đồ cưới cho cô!”
“Tôi tình nguyện không cần đồ cưới, cũng không muốn đi vườn nho!” Tiếng của Tiêu Đồng từ đầu kia truyền đến.
“Thật là! !” Trang Hạo Nhiên tức giận kêu một tiếng.
Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ đứng ở một bên, không biết nên làm sao?
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh chiếc Audi Pikes Peak, nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói: “Có đi hay không? Vườn nho cách nơi này năm giờ đường xe. . . . . . Không đi cũng được!”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh mỉm cười nói: “Còn có thể không đi sao? Thầy giáo của anh cũng lên tiếng.”
“Chậc!” Trang Hạo Nhiên bật cười, mới nhìn cô nói: “Đó là Thầy giáo của em đấy!”
“Ông ấy không phải là Thầy giáo của anh sao?” Đường Khả Hinh cố ý trừng anh.
Trang Hạo Nhiên chớp mắt nhìn cô, mình ngồi lên ghế lái trước, kéo dây an toàn, nói: “Lên xe đi!”
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, mới ôm một đống lớn tài liệu, đi tới cửa bên cạnh tài xế, nhìn cánh cửa xe đóng chặt, cố ý lại trợn mắt nhìn của anh.
Trang Hạo Nhiên nghiêng người sang, nhìn Đường Khả Hinh phía ngoài cửa sổ, gọi: “Tại sao không lên xe?”
“Anh xem em ôm đống đồ lớn như vậy, làm sao lên xe ?” Đường Khả Hinh nhìn anh, tức giận kêu to: “Là một người lịch sự phải mở cửa xe cho người ta chứ!”
Trang Hạo Nhiên ah một tiếng, bật cười, chỉ đành phải bất đắc dĩ buông dây nịt an toàn, đẩy cửa xe đi ra, sau đó vòng qua sườn xe, đi tới trước mặt cô, có chút dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh.
“Em được!” Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở cửa xe cho cô, bất đắc dĩ nói: “Xin mời, Đường tiểu thư!”
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, ôm tài liệu ngồi vào ghế lái phụ.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng khom người xuống, mở mui xe, sau đó ôm tài liệu trong ngực cô, đặt ở chỗ ngồi sau xe, lại cài dây nịt an toàn cho cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên liếc về phía anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô một cái, mới đứng dậy đi về phía ghế lái, ngồi lên, cài dây nịt an toàn, hỏi: “Ăn điểm tâm chưa?”
“Không có!” Đường Khả Hinh hừng hực nói: “Hôm nay sợ trễ, cũng không có ăn điểm tâm đấy.”
“Vậy đi mua món gì cho em ăn trước, phải đi mấy giờ đường xe đấy.” Trang Hạo Nhiên phát động xe, chậm rãi tới phía trước.
“Kentucky?” Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, cười nói.
“Ăn không ngon! !”
“Em muốn ăn!”
“Em muốn ăn!”
“Ăn không ngon!
“Em muốn ăn, em muốn ăn, em muốn ăn!” Đường Khả Hinh nhìn anh kêu to.
Xe thắng gấp ở trước cửa Kentucky, Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, thở dài.
Đường Khả Hinh cười vui vẻ chạy xuống xe, chạy tới tiệm Kentucky, muốn mua thùng giấy ba phần, còn có một kem tươi dâu tây, vui vẻ đi ra ngoài, đã thấy Trang Hạo Nhiên cởi áo khoác xuống, mặc T-shirt màu trắng, quần tây màu trắng, đeo mắt kính đen, đầu tựa vào trên ghế xe ngủ, cô lập tức giả quỷ, thùng thùng chạy tới, kêu to: “Tổng Giám đốc! !”
Trang Hạo Nhiên bị giật mình, ngẩng đầu lên, mắt lim dim có chút buồn ngủ, mất hồn nhìn người này, trật tay kêu lên: “Em làm gì thế? Làm người ta giật mình!”
“Tiểu quỷ nhát gan! !” Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, mới vòng qua sườn xe, ngồi vào ghế lái phụ, đem thùng giấy đặt ở sau xe, một mình vui vẻ ăn kem tươi!
Trang Hạo Nhiên ngỡ ngàng nhìn người này, nói: “Chỉ một ly kem à?”
“Cái này gọi là kem tươi!” Đường Khả Hinh nhìn người lớn tuổi này, nói.
“Vậy tại sao em không mua hai ly kem tươi?” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô, nói.
“Không phải anh phải lái xe sao! ?” Đường Khả Hinh nhìn anh kêu to.
“Anh lái xe cũng có thể ăn mà!” Trang Hạo Nhiên bị thương nói.
“Vậy anh ăn đi!” Đường Khả Hinh không có cách nào, cầm cái muỗng, múc một chút kem, đưa đến trên môi anh, nói: “Ăn đi!”
Trang Hạo Nhiên lườm cô một cái, mới nghiêng người tới trước muốn ăn muỗng kem.
Đường Khả Hinh nhanh chóng rút muỗng kem, đưa vào trong miệng của mình, nhịn cười nhai.
“. . . . . . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên âm trầm nhìn cô.
Đường Khả Hinh không để ý tới anh, vừa muốn xoay người ăn kem tươi.
“Không cho anh ăn đúng không?” Trang Hạo Nhiên lập tức mạnh mẽ từ sau lưng ôm chặt Đường Khả Hinh, tay nhấn ghế xe xuống, đè cô dưới người mình, muốn hôn lên môi của cô! !
“Đây đây đây! !” Đường Khả Hinh xoay mặt chỗ khác, căng thẳng giơ cao ly kem tươi!
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, hả hê nhận lấy ly kem tươi của cô, bỏ vào trong miệng, ăn rất sảng khoái.
Đường Khả Hinh ngồi dậy, hung tợn nhìn anh chằm chằm.
“Rất ngon!” Trang Hạo Nhiên lại ăn một muỗng kem tươi, lại đem nó nhét trước ngực Đường Khả Hinh, liền lái xe.
“Cái gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh.
“Thẳng thắn!” Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay lái, đạp chân ga, cho xe chạy tới phía trước.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, dịu dàng nhìn anh một cái, cũng cười nhìn tới trước.
Tại Trung Quốc, vườn nho của Bác Dịch, nằm ở miền nam Trung Quốc, lúc ấy chọn lựa thế nào ? thời điểm đó, anh vì muốn tìm một mảnh đất gần biển rộng, lại muốn có mỏ đá thô lớn không gì sánh nổi, muốn ủ ra Cabernet Sauvignon mạnh mẽ kinh người, tìm thật lâu khắp Trung Quốc, rốt cuộc anh tìm được một mảnh, rừng núi biển rộng, ở giữa dãy núi, khai khẩn một vườn nho nho nhỏ, vườn nho này lại trở thành nơi nổi tiếng trong nước.
Bởi vì nơi này có linh hồn thợ nấu rượu.
Một chiếc Audi Pikes Peak màu bạc, dọc theo đường ven biển thật dài, chạy tới dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Đường Khả Hinh ngồi xe mấy giờ, vẫn không biết mệt mỏi, ở địa phương này, người ở thưa thớt, thậm chí làm bạn với mình, tất cả đều là núi non, cùng tiếng chim hót ngọt ngào, những loài hoa nhỏ màu hồng, vàng, trắng đếm không hết, tràn lan ở đường ven biển thật dài, người đi tới địa phương này, tâm hồn giống như được tẩy rửa, thật sạnh sẽ, thật thoải mái. . . . . . Hai mắt của cô lộ ra kích động, bật cười nói: “Trời ạ! ! Nơi này thật đẹp!”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ nở nụ cười cầm tay lái, cho xe nhanh chóng chạy tới phía trước, đeo kính đen, nhìn con đường nhỏ uốn lượn phía trước, sắp đến.
“Em rất may mắn có thể nhìn thấy vườn nho ở trong nước chúng ta! ! Nhất định rất đẹp, rất lớn! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, kích động cười nói.
Trang Hạo Nhiên cười, muốn nhấn mui xe lên, bởi vì ánh mặt trời rất gắt.
“Đừng đóng! ! Em thích nơi này! !” Đường Khả Hinh nhìn đường ven biển bên kia, cô lập tức vươn tay, quét gió biển, kêu to: “Thật thoải mái . . . . . . biển nơi này khác với biển trong thành phố của chúng ta đấy!”
“Dĩ nhiên khác! ! Buổi tối còn có tôm hùm bò lên!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Thật! ?” Đường Khả Hinh nhìn anh, kinh ngạc hỏi.
“Giả!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Anh thật hư !” Đường Khả Hinh lập tức vươn tay muốn đánh anh.
“Ôi, ôi! ! Chớ lộn xộn, anh đang lái xe đấy, em ngồi đàng hoàng cho anh, sắp đến rồi! !” Trang Hạo Nhiên cười nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, liền nhìn thấy một con đường núi sâu thẳm, thẳng hướng bên trong, một cổng vòm màu đen khổng lồ, phía trên treo năm chữ to, vườn nho của Bác Dịch. . . . . .