"Em sẽ không cần anh chịu trách nhiệm với em! !" Đường Khả Hinh nặng nề nói lớn!.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, bất đắc dĩ cười khổ nhìn cô nói: "Em có biết em đang nói cái gì không hả?".
"Em biết anh muốn nói cái gì!" Đường Khả Hinh khẩn trương, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Anh nghĩ cùng em lên giường nên muốn chịu trách nhiệm với em phải không?".
"Anh..." Trang Hạo Nhiên vừa mới muốn nói.
"Anh suy nghĩ nhiều quá! !" Đường Khả Hinh đột nhiên khẩn trương, xấu hổ đến đỏ mặt nói: "Một lần lên giường liền để anh chịu trách nhiệm sao? Vậy không phải em rất thiệt thòi à?".
"... ..." Trang Hạo Nhiên thực sự không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh chợt sốt ruột, bối rối ôm khăn trải bàn, ánh mắt lộ vẻ khẩn trương nói: "Anh không nên hiểu lầm! Em tuyệt đối không phải vì thích anh mà cùng anh lên giường! Bởi vì em uống say, cho nên... Cho nên... Cho nên mới phát sinh loại sự tình này! ! Chuyện này đúng là rất khoa trương! Anh không nên nói quá như thế ! ! Nếu như nói đến lỗi, chúng ta đều có lỗi! Chủ yếu là lỗi ở em, em không nên nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi!".
"Chuyện giữa chúng ta không nên nhắc đến cậu ta!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói.
"Vậy là lỗi của Từ Chí Ma!" Đường Khả Hinh nói lớn.
"Chuyện này liên quan gì đến Từ Chí Ma?" Trang Hạo Nhiên gấp gáp muốn chết nói.
"Nếu như không phải là bởi vì bài thơ kia của ông ấy, chúng ta sẽ không phát sinh chuyện như thế này! Đều là lỗi của ông ấy! !" Đường Khả Hinh la hét.
"Thân ái ! ! Có thể nhường anh nói một câu được hay không?" Trang Hạo Nhiên thực sự chịu không nổi gọi! !.
"Đó chính là lỗi của Margaux! Lỗi của Khang đế! ! Nói chung tối hôm qua tất cả tất cả tất cả đều là lỗi ! !" Đường Khả Hinh lại nói lớn.
Trang Hạo Nhiên thực sự sắp phát điên, cũng kêu lên: "Này, tất cả đều là lỗi của anh! ! Là anh không tốt! ! Làm cho em bị thương! ! Anh khiến em khổ sở, xấu hổ như thế, anh xin lỗi! Bất kể phát sinh chuyện gì nhưng tối hôm qua, chúng ta lên giường là sự thật!".
"A………….." Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, đột nhiên điên cuồng ôm khăn trải bàn, kêu to: " N…….I……….K……..Y.........".
NIKY bưng cái đĩa đi ra, nghe thấy tiếng quát to này, cái đĩa trong tay phịch một tiếng rơi trên mặt đất, kích động la lớn: " NO…….. ".
Trang Hạo Nhiên đang lúc tinh thần sa xút, nghe thấy một tiếng thét lớn truyền đến từ phía sau phòng ăn, ánh mắt anh chợt lóe sáng, nhìn thấy phía trước có 5 con chó Kim Mao to lớn đang chạy ra, hướng về bên này nhe răng đi tới, anh hít một ngụm khí lạnh, hai mắt mở to lui về phía sau mấy bước, cuối cùng sợ đến mức ngã trên sân cỏ.
Năm con chó Kim Mao sủa một tiếng, nghe chủ nhân ra lệnh, vừa muốn nhào vào Trang Hạo Nhiên!.
Trang Hạo Nhiên sợ tới mức muốn la to...
"Dừng! !" Đường Khả Hinh thở dốc, ngẩng đầu, ngăn cản Kim Mao lớn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên quát: "Đi !Em đã nói rồi, chuyện này coi như chưa hề xảy ra! ! Đi !".
Trang Hạo Nhiên thực sự bất đắc dĩ đứng lên nhìn về phía Đường Khả Hinh sốt ruột nói: "Khả Hinh! ! Cho anh một cơ hội cùng em ngồi xuống tâm sự được không? Anh muốn biết, tối hôm qua anh... Rốt cuộc có làm đau em hay không, anh muốn biết...".
"A ………." Đường Khả Hinh lại khổ sở, la lớn, lại muốn kêu mấy con chó...
" NO…….! !" NIKY bỗng nhiên chạy tới kéo lấy dây xích của một con chó Kim Mao dẫn đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên la lớn: "GO! NOW!"
"Đường Khả Hinh! ! Ngay cả một cơ hội nói chuyện cũng không cho anh sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô nói lớn! !.
" Đi….! !" Đường Khả Hinh giậm chân quát to một tiếng, liền ôm lấy khăn trải bàn của mình, mạnh mẽ xoay người đi về phía trước, đúng lúc này nhìn thấy Allen đứng ở trong phòng ăn đang nhìn mình, trong lòng cô căng thẳng, không nói gì nữa, thật nhanh bước qua bên cạnh hắn đi về phía trước.
Allen nhìn cô một cái, liền có chút tức giận, phẫn nộ nhìn Trang Hạo Nhiên.
"Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên lại muốn tiến lên!.
"Grừ…..! ! !" Kim Mao dẫn đầu dường như muốn cắn chết Trang Hạo Nhiên!.
Trang Hạo Nhiên bỗng nhiên lui về phía sau một bước, băn khoăn nhìn mấy con chó đáng chết này, thở hỗn hển, còn nghĩ về Đường Khả Hinh, không chịu lui về phía sau...
"GO! ! NOW! I-won" t-hold-it! (đi mau, tôi không giữ chúng được lâu đâu. )" NIKY đầu đầy mồ hôi kéo con chó Kim Mao nhìn Trang Hạo Nhiên, sốt ruột nói.
Allen cũng thuận thế đi đến, nói với anh: "let-her-calm-down..." (để cho cô ấy bình tĩnh một chút).
Trang Hạo Nhiên nôn nóng, mắt nhìn cánh cửa phòng ăn kia, do dự rất lâu, mới bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Bên trong căn phòng.
Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ ôm khăn trải bàn dựa ở cạnh cửa, nghe tiếng sủa của mấy con chó ở bên ngoài nhỏ dần, biết anh đã đi, cô ngồi xuống đất thở hổn hển, đầu dựa vào cửa, tâm trí rối bời, không muốn nói chuyện.
Qua một lúc lâu.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Đường Khả Hinh toàn thân cứng ngắt, lập tức khẩn trương gọi: "WHAT?"
NIKY thanh âm truyền đến: "IS-ME!" (là tôi)
Đường Khả Hinh nghe , mới chậm chạp đứng lên, mở cửa, nhìn thấy NIKY có chút bất đắc dĩ đang nhìn mình cười, vẻ mặt cô mờ mịt cùng mệt mỏi nhìn NIKY...
"he-asked-me-to-give-you... (anh ta vừa quay trở lại, anh ta kêu tôi đưa cho cô... )" NIKY đột nhiên lấy ra một cái túi lớn đưa cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh sửng sốt, cúi đầu nhận lấy cái túi kia, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt, mở ra, là đôi giày chuồn chuồn của mình, đêm qua đã để lại bên cạnh bể bơi, lòng của cô đau nhói, nhìn đôi giày này, nhớ tới đêm qua hai người ngồi ở bể bơi nói chuyện phiếm, kỳ thực đây là lần đầu tiên nghe Trang Hạo Nhiên nói ra một ít lời từ tận đáy lòng, hai mắt của cô đột nhiên đỏ bừng, vừa mới muốn đậy nắp lại, lại nhìn thấy bên cạnh hộp có một tờ giấy nho nhỏ...
Cô khó hiểu cầm tờ giấy lên mở ra, nhìn thấy trên đó là nét chữ rồng bay phượng múacủa Trang Hạo Nhiên: Từ lúc rời khỏi, nhất định em không có ăn gì đúng không? Anh mua bánh mì và sữa mà em thích ăn nhất.
Đường Khả Hinh lập tức há hốc mồm, từ bên trong túi lấy ra một cái hộp tiện lợi khác mở ra, nhìn thấy bên trong là bánh ngọt sô-cô-la và một hộp sữa dâu tây mà mình thích ăn, trái tim không khỏi ấm áp, lại thoáng qua vài phần xúc động, phát hiện bên cạnh bánh ngọt có một tờ giấy nhỏ màu xanh nữa, vẫn nét chữ tiêu sái của Trang Hạo Nhiên: "Đêm nay chín giờ anh tới đón em."
Không có những lời dư thừa, chỉ đơn giản một câu nói: Đêm nay chín giờ anh tới đón em.
Trái tim Đường Khả Hinh lại ấm áp, nhìn bánh ngọt và sữa này, nước mắt lăn dài.
Một chiếc xe Rolls-Royce dài thật dài hướng Cambridge mà chạy nhanh đến.
Trang Ngải Lâm mặc áo T-shirt trễ ngực tay ngắn màu trắng, quần jean màu xanh đậm, dựa vào cửa sổ xe, vô cùng buồn chán cắn một miếng ruột cây thảo dược đã đem theo lúc vừa ra khỏi nhà, bất đắc dĩ thở dài, nhìn phong cảnh Cambridge, muốn biết rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì?.
"Cô bé này tên gọi là gì?" Ân Nguyệt Dung vẻ mặt kích động hưng phấn dựa vào người con gái hỏi! !.
Trang Ngải Lâm thở dài, mới trả lời mẹ: "Tên là Khả Hinh...".
"Khả Hinh?" Ân Nguyệt Dung vừa nghe tên này, ánh mắt đầu tiên là sáng ngời, lại kích động gọi: "Tên này thật là dễ nghe! !".
Trang Ngải Lâm ngáp một cái, quay mặt sang không muốn nhìn mẹ.
"Cô bé đó có biết bơi không?" Ân Nguyệt Dung lại khẩn trương nhìn con gái, hỏi!.
Trang Ngải Lâm còn rất buồn ngủ, đôi mắt lim dim nhìn về phía mẹ mình thở dài, nói: " Chắc là không...".
Ân Nguyệt Dung sửng sốt, lập tức rất nghiêm túc vươn tay xoa ấn lồng ngực của mình nói: "Không biết bơi… không có vấn đề gì! ! Mẹ đi học! !".
Trang Ngải Lâm cảm thấy khôi hài quay mặt sang nhìn mẹ của mình, nói: "Mẹ đi học?".
"Đúng! ! Mẹ đi học! !" Ân Nguyệt Dung lại chắc chắn nói.
Trang Ngải Lâm thực sự vô cùng ngạc nhiên nhìn mẹ của mình đang khẩn trương như vậy, cô nhịn không được cười nói: "Mẹ! ! Mẹ lo lắng cho người con dâu này như vậy, nếu như cô ấy thật không phài là bạn gái của Trang Hạo Nhiên, mẹ làm sao bây giờ?".
Ân Nguyệt Dung lập tức nghiêm túc nói: "Trai chưa vợ, gái chưa chồng, chỉ cần có một chút khả năng, chính là vô hạn khả năng! Đây chính là câu nói của ba con!".
Trang Ngải Lâm trầm mặc mà bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ mình, a một tiếng, cười nói: "Mẹ thật là cố chấp!".
"Xe này tại sao lại chạy chậm như vậy? Lỡ như con dâu ta bay mất làm sao bây giờ?" Ân Nguyệt Dung lại khẩn trương nhìn về phía tài xế, gọi: "Lái nhanh một chút! !".
"Dạ! Phu nhân! !" Tài xế lập tức điều khiển xe, gia tăng tốc độ chạy về phía trước.
"Mẹ…Bình thường không phải mẹ say xe sao? Gần đây, mẹ đều ngồi máy bay trực thăng mà?" Trang Ngải Lâm đùa mẹ mình, cười nói.
Ân Nguyệt Dung vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía trước xe, sốt ruột nói: " Mẹ không ngờ lúc mẹ có thể gặp được con dâu, lại rơi vào tình huống như thế này! "
"... ... ... ..." Trang Ngải Lâm nhìn bà không nói gì.
"Em trai con đâu?" Ân Nguyệt Dung lúc này mới nhớ tới, chính mình có con trai.
Trang Ngải Lâm nghĩ nghĩ, liề vuốt tóc dài nói: "Hình như cũng đang ở Cambridge?".
"Con gọi điện thoại cho nó nói mẹ tới, bảo nó lăn đến đây!" Ân Nguyệt Dung lại vẻ mặt hưng phấn cười nói.
***
Trang Hạo Nhiên không mục đích mở khóa xe thể thao của mình, chạy dọc theo con đường rừng thật dài phía trước, gió mạnh mẽ lùa vào mặt, nhớ tới cùng Đường Khả Hinh ở trong phòng khẽ hôn, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, mút đầu lưỡi của cô, bắt giữ một chút ký ức, đôi tay nhỏ bé của cô nhẹ quấn lấy cổ của mình, đôi mắt anh thoáng qua một một chút cảm động cùng ý cười, khuỷu tay khẽ tựa vào cửa sổ xe, ngón tay theo cảm tính sờ vào môi mỏng của mình...
"Đau quá..."
Khi cái kia tiến vào người cô ấy, giọng nói cùng với tiếng khóc đêm qua dường như vẫn còn vang vọng đâu đây.
Trang Hạo Nhiên một tay nắm tay lái, hai tròng mắt lại hiện lên vài tia kích thích, nuốt một cái nơi yết hầu, nhẹ thở dốc, lại tập trung tinh thần lái xe, nhìn biệt thự ở ngay phía trước, liền chậm chạp giảm tốc độ, cho xe dừng ở dưới tàng cây anh đào trước nhà...
Một bóng người màu đen từ trong rừng cây hiện ra, vẻ mặt nghiêm túc cùng u ám nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên ngồi trong xe thể thao, yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, mới tháo dây an toàn bước ra đi đến.
Trong bóng tối cô từ trong rừng cây hiện ra, tay chậm rãi giơ súng lên, nhắm ngay vị trí trái tim Trang Hạo Nhiên, bộc lộ ánh nhìn chết chóc.
Trang Hạo Nhiên trong lòng còn đang nghĩ về Đường Khả Hinh, không có chú ý mọi thứ xung quanh, chỉ cất bước hướng nhà mình đi đến.
Đùng……………
Một tiếng súng nổ thức tỉnh những chú chim nhỏ, thức tỉnh những áng mây đang nhẹ bay trên bầu trời kia, thức tỉnh vận mệnh đang ngủ yên.
Trang Hạo Nhiên lẳng lặng đứng trước cửa nhà, nhìn về phía cửa chính, cảm giác trái tim đau rát như bị thiêu đốt, anh nhẹ chớp chớp mắt, dường như muốn nói rất nhiều lời lại vào giờ khắc này, phút chốc té trên mặt đất...
Ánh mặt trời chiếu xuống trên thân thể của anh, chiếu rọi gò má của anh, đôi mắt nhắm chặt, lông mi thật dài, dường như chỉ là đang ngủ thiếp đi.