Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 505: Không xứng

Kỳ thực mùa xuân ở Luân Đôn, vẫn tới sớm hơn so với những nơi khác, hiếm khi thấy lần này lại có thêm mưa tuyết, còn có sương mù dày đặc, toàn bộ quang cảnh đều mơ hồ.

Sau khi trận mưa tuyết qua đi, cơn lạnh nhanh chóng kéo đến, ánh mặt trời muốn xuyên qua những tầng mây, nhưng vẫn không thể xuyên qua được , lại ở trên không trung, tạo thành một dãy quầng sáng, nhẹ chiếu một vài tia sáng yếu ớt xuống những vùng đất khác, xa xa truyền đến những tiếng chuông, hai chiếc xe hai tầng màu đỏ thẫm, chầm chậm chạy dọc theo đường cái…

Đã từng nghe nói về trận sương mù dày đặc ở Luân Đôn sao? Thực ra nó càng làm cho thành phố nhỏ bé này nhẹ nhàng, mù mịt hơn, còn có một vài công trình kiến trúc tầng dưới cùng đầy bí ẩn lãng mạn, chỉ là những thứ này, chủ yếu là do một người nào đó đi khai quật, bên trong mỗi một cái cửa sổ đều khắc hoa văn màu trắng, nâu, xanh, đỏ, đều lộ ra ánh sáng rực rỡ màu vàng cây quýt, rất ấm áp.

Ẩm ướt, chỗ này vốn chỉ có một hương vị, bởi vì không khí của nó, cũng có chút ngưng tụ lại.

Cửa ra vào tàu điện ngầm, có một cô gái nhỏ, đã đến nhà vệ sinh gần đó, thay áo len màu đen, quần jean màu đỏ, mang giày tuyết đen, bên ngoài khoác áo màu đỏ thẫm, đội chiếc mũ cùng màu, ôm cái valy hành lí của mình, không dám bước đi tới bất cứ chỗ nào, chỉ trốn bên trong bức tường màu trắng, sắc mặt tái nhợt, bụng đói, đau lòng mở to hai tròng mắt mệt mỏi, rã rời, nhìn thoáng qua lối đi nhỏ bên cầu thang, mọi người qua lại, chợt có một ông lão người Anh ước chừng 67 tuổi, mặc áo trong ca rô màu xanh trắng, quần màu đen, ngậm điếu xì gà, đeo kính đứng lên , chợt dừng lại, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ này một cái.

Bởi vì trước đó bị người khác xua đuổi, người ở thành phố này thờ ơ, nặng nề mà trút giận lên đầu cô gái nhỏ này!

Cô lập tức sợ hãi cùng đề phòng ôm lấy valy hành lí của mình, hai mắt tỉnh táo ngẩng đầu, thân thể nép sát vào vách tường, nhìn về phía ông lão.

Dường như cảm nhận được sự sợ hãi cùng đề phòng của cô, ông lão bước qua.

Đường Khả Hinh nhìn ông đi qua, cô mới nặng nề thở gấp một hơi, cơn khát làm cho sinh lực của cô gần như mất hết, rã rời, sắc mặt tái nhợt, thậm chí đổ ra một chút mồ hôi lạnh, mặc dù gió tuyết đã qua đi, nhưng cô vẫn sợ sệt cùng tuyệt vọng như vậy, cô không biết thời gian đã qua bao lâu, không dám xin sự giúp đỡ của bất kì ai, chỉ biết là, nếu trời đã tối, mình không thể ở lại đây...

Run run rẩy rẩy ...

Cô gái này toàn thân lạnh buốt run rẩy, mệt mỏi cố gắng chống thân thể đứng lên, ai ngờ trượt chân, cô khẽ kêu lên một tiếng, cả người và hành lí ngã nhào trên mặt đất, valy hành lí bịch bịch bịch rơi dọc theo cầu thang màu trắng, rớt xuống phía dưới, cô nằm bò trên mặt đất, nhìn cái rương hành lí rớt xuống chỗ rẽ cầu thang, mặc kệ mệt mỏi vội vàng sốt ruột, kéo cái rương hành lí màu hồng phấn của mình lên, thở ra một làn khói trắng, chạy nhanh tới phía dưới cầu thang, kéo cái rương hành lí lớn, nuốt một ngụm, cổ họng khô rát, thân thể vô cùng nặng nề và mệt mỏi, cô lập tức muốn ngã xuống, nhưng vẫn cố gắng cắn chặt răng, kéo cái valy hành lí, muốn đi lên trên cầu thang...

Không biết làm sao với cái valy hành lí thực sự rất nặng này, bên trong tùy tiện nhét áo khoác vừa rồi bị ướt cùng quần áo.

Cô kéo valy hành lí, cố hết sức, toàn thân đổ mồ hôi, vừa kéo vừa bước lên từng bậc từng bậc thang một.

Một cánh tay trắng nõn, đột nhiên nhẹ nắm bên valy hành lí kéo lên.

Đường Khả Hinh nháy mắt sợ hãi xoay người, mở to mắt nhìn về phía người mặc âu phục màu đen, sơ mi màu trắng, đeo cà vạt màu đen, dáng người nhỏ gầy, một người đàn ông người Anh đặc biệt đẹp trai, tim lại đột nhiên phát lạnh, theo thói quen sợ hãi, cô vội vàng nắm chặt valy hành lí của mình lên, kêu to :" Anh muốn làm gì vậy? Anh muốn làm gì ?"

" STOP! STOP! It"s too heavy! Let me help you carry it up!!!" Người đàn ông người Anh có phần sốt ruột nhưng vẫn hết sức phong độ nhìn về phía cô gái nhỏ, nói.

" Anh tránh ra! Anh tránh ra! No! No!" đường Khả Hinh một lần nữa sợ hãi muốn kéo valy hành lí của mình lại, gấp đến mức hai mắt đều đã đỏ.

" It"s too heavy! Let me help you carry it up!!!" Người đàn ông lại nhìn về phía cô gái nhỏ này, kiên trì nắm chặt hành lí trong tay cô, dùng ánh mắt cùng cử chỉ nhắc nhở ý muốn giúp cô xách hành lí đi lên trên.

Đường Khả Hinh có chút hiểu ra, nhưng vẫn cực kì hoảng sợ, bất an nắm chặt valy hành lí, nhìn anh ta, trong đầu không khỏi nhớ đến chuyện vừa rồi ở trong nhà khách, có một phụ nữ người Anh, đẩy valy hành lí của mình, đuổi mình đi...

Người đàn ông người Anh có chút ôn nhu,lúng túng mỉm cười, anh nắm chặt valy hành lí của cô kéo đi, giúp cô mang lên cầu thang.

Đường Khả Hinh cảm nhận được anh ta không phải là người xấu, nhưng vẫn hết sức đề phòng, run lẩy bẩy vừa nhìn anh ta, vừa nắm chặt valy hành lí của mình, chỉ cần anh ta dám cướp valy hành lí của mình, cô liên ôm đến chết không rời.

Một cơn gió lạnh thổi đến.

Người đàn ông người Anh đã giúp Khả Hinh, đem hành lí ra tới cửa tàu điện ngầm, nhìn về phía cô khẽ cười, hai tròng mắt thâm thúy hiện ra một chút thiện ý.

Đường Khả Hinh vẫn kinh hoàng bất an, lại nhìn thấy người đàn ông đối diện quả thực chỉ là giúp mình kéo va li, loại cảm giác này, lại làm cho cô cảm động cùng xót xa trong lòng, vội vã khom lưng, nhìn về phía người đàn ông, nghẹn ngào nói: "Thank-you!"

"You "re welcome" Người đàn ông trước mặt nói xong liền rời đi.

Đường Khả Hinh nhìn về phía người đàn ông đang dần đi xa, chỉ còn thấy bóng lưng rất ôn nhu cùng phong độ, cô nuốt một ngụm, cổ họng khát khô, lúc này mới chậm chạp xoay người, hai tròng mắt mơ hồ và rời rạc, nhìn thấy bão tuyết đã ngừng, trước mặt con đường hiện lên rõ rệt, thiết kế theo lối kiến trúc cổ, mỗi căn nhà đều có những họa tiết trang trí tao nhã, bên trong là những ngọn đèn vàng óng ấm áp, thỉnh thoảng có thể

nhìn thấy bóng người bên trong di chuyển, đường phố uốn lượn, trái phải hai bên đường, có những đoạn đường có một vài thân cây uốn cong, rụng xuống vài chiếc lá màu vàng, đèn đường màu đen cổ điển, sáng lên ánh sáng màu cam lấp lánh.

Truyền đến một hồi chuông êm tai.

Trong nháy mắt cô quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa đang mở ra ở trong một cửa hàng nhỏ, một cô gái xinh đẹp tóc vàng, mặc váy ngắn thời thượng màu đen, áo khoác ngoài cùng màu, bên hông quấn một thắt lưng nơ hình con bướm xinh đẹp, ôm một bó hoa bách hợp tươi đẹp vào lòng, nở nụ cười dịu dàng, dọc theo đường phố uốn lượn, bước về phía trước.

Đường Khả Hinh nắm chặt valy hành lí, nhìn về phía con đường yên tĩnh sau trận mưa gió, người đi đường bắt đầu dần nhiều hơn.

"Boong, boong, boong..."

Tiếng chuông giáo đường từ xa truyền tới.

Đường Khả Hinh chậm chạp quay đầu, cư nhiên nhìn về phía cửa tàu điện ngầm, cách con phố đối diện, chính là nơi đầu tiên mình đã đi lên, thấy một kiểu kiến trúc tao nhã, là giáo đường nhỏ thiết kế kiểu Gothic, bên trong đi ra một ông lão mặc giáo phục màu trắng, vẻ mặt thản nhiên, mang theo vài tia nghiêm túc, nét mặt thần bí nhìn về phía một vị khách đến đấy, đang nói gì đó.

Đi dạo đường phố xinh đẹp, bỗng nhiên du dương truyền đến một bài hát " sông Babylon", càng về sau tiết tấu càng vui vẻ, sôi nổi.

Dường như âm thanh của máy quay đĩa cũ, đi qua bao thế hệ rồi dừng lại nơi đây.

Đất nước này, thành phố này dẫn đầu về hiện đại hóa cùng với lịch sử lâu đời, cho nên những người dân nơi này tuân theo truyền thống một cách sâu sắc, mà sức sống lại tỏa ra từ bốn phía, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài người da đen, chân đạp xe đạp, chạy qua đường phố ướt át, xe buýt hai tầng màu đỏ thẫm, lại theo đường phố nhỏ ngoằn ngoèo chạy qua, thoảng qua một đợt không khí ấm áp mà nồng đậm phong cách cổ xưa.

Tim, bắt đầu có chút yên tĩnh lại.

Đường Khả Hinh nắm chặt valy hành lí kéo đi, vốn dĩ lúc đầu hai mắt rời rạc, dần dần đã ấm áp, dũng cảm bước những bước đầu tiên, đi qua con đường.

Cửa hàng ở nước Anh, rất dày đặc, tại đây có hơn một ngàn vạn người dân thành thị, rất giỏi về trang trí không gian, khi ta dọc theo những chậu hoa và cây cảnh trang trí của cửa hàng, có thể nhìn thấy bên trong bố trí nhiều đồ vật, đều rất chặt chẽ, một cửa hàng tinh phẩm bố trí toàn búp bê Barbie, theo như cánh tay người lớn thì cao hơn một thước, tất cả đều biểu lộ khuôn mặt mộng ảo tươi cười, thỉnh thoảng còn có vài món đồ tinh xảo, khéo léo , được treo trước cửa kính cửa hàng cao vời vợi.

Đường Khả Hinh kéo valy hành lí, tò mò nhìn về phía những con búp bê Barbie kia, dù sao cũng là tâm tư cô gái trẻ, nhìn thấy búp bê Barbie nhỏ đáng yêu như thế, trong lòng không khỏi nhu hòa, hai mắt bắt đầu dần dần tràn đầy tinh lực.

Ầm!

Có người đi đường ngang qua, đụng phải thân thể của cô.

Cô lại hoảng sợ kêu lên một tiếng, sợ hãi ôm rương hành lí, nhìn về phía người đi đường kia.

"SORRY!" Có một bà lão ước chừng hơn 50 tuổi, quần áo tùy ý, nhìn về phía Đường Khả Hinh khéo léo tươi cười, bày tỏ sự xin lỗi.

Đường Khả Hinh kéo chặt valy hành lí, cũng gật gật đầu.

Người đi đường dần dần nhiều hơn, qua lại nhộn nhịp hơn.

Đường Khả Hinh nuốt xuống một ngụm cảm giác cổ họng khô rát, kéo valy hành lí, tiếp tục đi về phía trước, trước còn cho rằng trong túi áo khoác ngoài màu trắng của mình còn có 200 bảng, không nghĩ đến cũng bị người ta móc đi mất rồi, trong túi bên này, rơi rớt, mất trộm, còn có 10 bảng... 10 bảng Anh... 10 bảng Anh có thể làm gì đây? Ngồi hai chuyến tàu điện ngầm sẽ không đủ, hai mắt cô ngấn lệ, nhưng vẫn cắn chặt răng, tự dặn mình không khóc, không được phép khóc, không dám dùng bừa bãi tiền trong túi xách của mình...

Dọc đường đi qua cửa hàng bánh ngọt!

Cô kéo hành lí, nhìn vào bên trong căn bếp nho nhỏ, toàn bộ bố trí nhiều thứ mà ở trong nước chưa từng được thấy qua, chưa từng thấy bánh mì khoanh tròn như thế , còn có rất nhiều loại bánh mì, cô nuốt nước bọt, hai mắt sáng rực nhìn vào bên trong cửa hàng bánh mì, không biết có bao nhiêu là mùi vị thơm ngọt, trơn mềm, thậm chí cô nhìn thấy có một dì ở bên trong, cầm trong tay một khối PIZZA, cẩn trọng cắn một miếng, sau đó kéo ra dài thật dài, nét mặt bộc lộ nụ cười thỏa mãn, vừa ăn vừa hài lòng nói chuyện.

Đường Khả Hinh nhìn dì ấy ăn, nuốt một ngụm nước bọt.

Trong cửa hàng nhân viên đang làm việc, vừa nâng một mẻ bánh mì khoanh tròn, đi ra, phát hiện phía bên ngoài cửa kính, có một cô gái, liền nghiêng mặt nhìn.

Đường Khả Hinh vội vã kéo valy hành lí, hai mắt hơi đảo loạn cùng gấp rút, bước nhanh về phía trước.

Không mục đích bước đi về phía trước, vì tâm tình dần dần hoang mang, cũng không để ý đến phong cảnh tươi đẹp trước mắt.

Lòng của cô dần trở nên yếu đuối, đang muốn đi về phía trước, đột nhiên nhớ đến quán rượu của Trang Hạo Nhiên, hình như tên "Heathrow..."

Dừng bước lại.

Hai mắt cô mờ mịt lưu chuyển, lại nhớ tới Trang Hạo Nhiên, trong lòng không khỏi tự chủ thoáng qua một tia ấm áp...

"Từ hôm nay trở đi, chúng ta tạm thời không quan hệ, em không xứng cùng tôi đàm luận về rượu đỏ!"

Một giọng nói, lạnh lùng truyền đến.

Đường Khả Hinh nhớ tới giọng nói này, hai tròng mắt cô khẽ chớp, không cho phép mình rơi lệ, mà tiếp tục kéo valy hành lí nặng nề, tiếp tục đi về phía trước, vừa nhìn quang cảnh xung quanh, vừa nghĩ biện pháp, đang lúc cô bước qua con phố thật dài với những quán bia, lại nghe đến tiếng uống rượu vui cười, cô kỳ quái quay đầu lại, cư nhiên

nhìn thấy một quán bia đầu tiên bằng lều vải màu xanh lá, tụ tập toàn là đàn ông, bọn họ nhao nhao lấy ra trong tay mấy tờ bảng Anh, nện ở trên sân nhỏ, trái phải bày một ly bia thật lớn, tương đương với ba chai bia, sau đó bọn họ dùng tiếng Anh ở một chỗ không biết nói cái gì.

Đường Khả Hinh sửng sốt, vì đã từng làm ở quán bar, cô hiểu, đây là thi uống bia, người nào thắng, có thể lấy tiền trên bàn đi, cô không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục kéo cái valy hành lí đi về phía trước, lại lập tức dừng bước lại, ánh mắt sáng ngời.