Hai ngày sau! !
Ngày vui của Tào Anh Kiệt cùng Trần Mạn Hồng!
Nhã Tuệ buổi tối liền cùng Trần Mạn Hồng ở bên trong phòng tổng thống, theo phong tục tập quán nhà cô, trước lấy lược búi tóc cao, lại nhờ mười hai phù dâu đứng bên cạnh cô dâu cùng nhau cầm chín quả táo, đặt ở dưới đệm giường, còn có một chút kim hạt châu, kim hồ lô cùng tất cả đều bày xong, ở giữa phòng tổng thống, khắp nơi giăng đèn kết hoa, hớn hở liên tục.
Những tia nắng ban mai cùng nhau chiếu rọi bên trong phòng khách xa hoa.
Nhã Tuệ, Tiêu Đồng, Tiểu Nhu, Văn Chi... mười hai phù dâu, cũng sớm đã mặc váy dài được may từ vải chiffon(tuyết) màu tím nhạt đơn độc , mỉm cười, xõa tung bím tóc, đeo khuyên tai bạch kim, trong phòng thay quần áo vừa nói vừa cười đi ra. Trần Mạn Hồng mặc bộ váy cưới ngày hôm trước mới đặt làm ở Paris màu trắng bó sát người, váy dài đuôi cá xếp tầng, dài khoảng mười thước, búi tóc đơn giản mà thanh lịch, khuôn mặt hồng nhuận trang điểm nhẹ xinh đẹp mà tao nhã, nhìn về phía bên này các phù dâu mặc những bộ váy thật đẹp, cảm thấy hài lòng dịu dàng cười.
Người con gái bất kể có bao nhiêu tính cách kiêu ngạo, nhưng tới ngày cưới cũng không khỏi cảm thấy hồi hộp mà trở nên nhẹ nhàng, hiền dịu.
"Xôn xao...... Váy này thật đẹp nha! Tôi cho tới bây giờ cũng không có thấy qua váy nào xinh đẹp như vậy!" Tiểu Nhu mặc váy dài phù dâu màu tím nhạt, nghịch hai bím tóc nhỏ được tết thật khéo léo, trang điểm nhẹ đơn thuần, không biết có bao nhiêu lanh lợi đáng yêu.
Trần Mạn Hồng nhịn cười nhìn Tiểu Nhu thực sự thật vui vẻ, đắc ý đứng ở trong phòng khách, xoay tròn thật đáng yêu, cô còn là tức giận gọi: "Qua đây!"
Tiểu Nhu dừng lại, nhìn về phía Trần Mạn Hồng hôm nay là cô dâu mới, không biết có bao nhiêu đẹp, nhưng nhìn về phía mình, lại là vẻ mặt nghiêm khắc, cô lập tức mếu máo nhìn về phía quản lý, ủy khuất nói: "Quản lý, hôm nay chị kết hôn, không cần mắng người nha!"
Phốc!
Trong phòng khách lúc này phù dâu, bao gồm Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng toàn bộ đều nhịn không được bật cười.
Trần Mạn Hồng lại không vui trừng cô liếc mắt một cái, lại nghiêm nghị gọi: "Cô tới đây cho tôi!"
Tiểu Nhu vừa nghe, đành phải cúi đầu, mếu máo giống hằng ngày, rất đáng thương.
Trần Mạn Hồng xoay cả người Tiểu Nhu đứng đối diện với mình, đem một đôi trâm cài trân châu trong tay, cẩn thận nhẹ cắm ở giữa hai bím tóc của cô, mới nói: "Bởi vì vóc dáng của cô không dễ nhìn, thực sự khó coi, tôi mới đưa trâm cài chân trâu tôi rất thích cho cô!"
Tiểu Nhu sửng sốt, nhìn về phía toàn thân mình trong gương, Trần Mạn Hồng vì mình cài trâm trân châu, lúc đó nhìn cô ấy dịu dàng, cảm giác vô cùng thân thiết, cô đột nhiên oa một tiếng, xoay người ôm Trần Mạn Hồng khóc nói: "Quản lý! ! Em không muốn xa chị! ! Hu hu hu hu!"
Người này thế nào lại tự nhiên khóc lên! !
"Ai ai ai ai ai! !" Trần Mạn Hồng ngửa mặt chịu không nổi kêu to: "Mau đỡ cô ta ra, không muốn dơ áo cưới này của tôi!"
Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng liền vội vàng cười tiến lên, kéo Tiểu Nhu lại.
Tiểu Nhu một bên đứng thẳng người, một bên khóc nức nở nói: "Quản lý, chị nhất định phải hạnh phúc! Chị là người quản lý tốt nhất thế giới này!"
Mọi người nhìn cô ấy như vậy, đột nhiên được một trận cười rộ lên, Trần Mạn Hồng cũng nhịn không được nữa cười, nhìn về phía Nhã Tuệ cùng mọi người, có chút cảm động nói: "Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, tuổi tác đã lớn, cho nên tôi và Anh Kiệt trước ở trong nước cử hành hôn lễ, sau lại đến Thụy Sĩ đãi tiệc rượu, một mình tôi ở đây, luôn luôn được những người bạn tốt quan tâm, chăm sóc, giúp đỡ... Còn có..."
Trần Mạn Hồng rất không đành lòng, vội vã cúi đầu, nhẹ rơi nước mắt.
Mấy người Nhã Tuệ, Tiêu Đồng các cô vừa nhìn, liền bước lên phía trước nhẹ kéo cô, cười nói: "Ôi, hôm nay là ngày vui, đừng khóc nữa, hãy vui vẻ lên. Chúng tôi cũng vui mừng chúc phúc cho cô ."
Trần Mạn Hồng ngẩng đầu, nhìn về phía các cô ấy cảm kích cười, lại nghĩ tới Khả Hinh thực sự không có cách nào làm phù dâu cho mình, thế nhưng đáp ứng sáng sớm liền tới đây, liền tò mò hỏi: "Khả Hinh đâu?"
Nhắc đến Khả Hinh, Nhã Tuệ liền một trận thở dài, đỡ cô ngồi xuống, mới nói: "Không cần dẫn theo cô ấy, hai ngày nay, trong nhà chúng tôi, sắp bị quần áo, trang sức, đồ trang điểm, dưỡng da, mỹ phẩm cao cấp chất đầy!"
"Chuyện gì vậy?" Trần Mạn Hồng nhìn về phía Nhã Tuệ, không hiểu hỏi.
"Cô ấy không biết dùng phương pháp gì, thu phục được chị Trang, khiến cho chị rất thích cô ấy, liền mua cho cô ấy một phòng lớn quần áo, váy đầm. Tôi ngày đó mới vừa vào cửa, cả người thiếu chút nữa bị chôn trong đóng quần áo. Chính cả người cô ấy còn than mệt liền nằm trên sô pha, trong tay còn cầm giá túi xách năm mươi vạn. Tôi lúc đó còn tưởng rằng cô ấy trúng số độc đắc. Nhưng trúng vé số cũng mua không nổi vài thứ kia. Tôi còn chưa kịp hỏi chuyện gì, cô ấy đã ngủ mê man rồi. Ngày hôm sau, đến ngày thứ ba vẫn là như vậy, một xe lại một xe quần áo hướng phòng mà chuyển đến..." Nhã Tuệ lắc đầu nói.
"Trời ạ!" Trần Mạn Hồng cười rộ lên nói: "Những người đẹp khác, tôi không dám nói, nhưng chị ấy thực sự là một nhân vật lớn. Chị ấy thế nhưng xếp thứ bảy trong bảng xếp hạng những người phụ nữ giàu có nhất Trung Quốc..."
Nhã Tuệ chỉ phải cười khổ nói: "Tôi không biết cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng thật là bị dọa sợ, tôi xem quần áo kia, Khả Hinh cả đời đều mặc không hết, bởi vì hôm qua cô ấy lúc trở lại quá mệt mỏi, cho nên hôm nay có khả năng sẽ đến trễ ."
"Vậy trễ giờ mất..." Trần Mạn Hồng cười nói: "Dù sao tiệc cưới 11 giờ cũng mới bắt đầu."
"Các cô mau nhìn kìa!" Văn Chi nằm bò bên cạnh của sổ sát đất , vui vẻ đi xuống kêu to!
Mọi người vừa nghe xong, tất cả đều tò mò đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía cửa chính khách sạn, đã có đội trang trí ở nơi đó chuẩn bị. Một tấm thảm đỏ được mở ra, trả dài kéo đến tận quảng trường, chỉ thiếu chút nữa thì kéo xuống biển, mãi cho đến bờ biển –nơi tổ chức hôn lễ, một biển hoa chải dài vô tận, bờ biển buộc đầy những sợi tơ lụa màu trắng, ở trên không trung nhẹ bay, những bức rèm che bằng thủy tinh óng ánh, lóe ra những tia sáng bảy màu trong suốt , gió biển bổ nhào mà đến, cứ như những con sóng kia ào ạt tiến tới.
Nhân viên công tác chính đang ồn ào bận rộn dùng cần cẩu, đem nhà kính trồng hoa dùng chín vạn viên thạch anh tím xây lên , rồi bày hàng vạn đóa bách hợp cầu màu trắng bên này , óng ánh trong suốt động lòng người, thực sự lãng mạn đến mê người.
Vô số nhân viên tạp vụ của khách sạn, sắp ghế ngồi ngoài trời, đặt hoa cẩm tú cầu hai bên chính giữa đường đi, đóa đóa hoa hồng, được buộc cẩn thận đưa đến hiện trường, cứ mỗi năm thước một bước đều đặt một bó phía trên những kệ hình trụ màu trắng, rất nhiều phóng viên, đến trước một bước nhao nhao ngoài bờ biển, quay phim, chụp lại thời khắc long trọng này!
Vì hôm nay Hoàn Á cùng Á Châu hai tập đoàn lớn cùng nhau hợp tác cử hành tiệc cưới, mà Tào Anh Kiệt lại là nhân viên thân cận nhất, đồng thời là anh em của Trang Hạo Nhiên, cho nên rất nhiều người nổi tiếng, trong giới chính trị, đều tấp nập vui sướng đến tham gia. Thậm chí cả Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ, và những thành viên hội đồng quản trị làm việc ở khắp nơi trên thế giới, quan viên chính phủ, các nhân vật nổi tiếng trên thương trường , các nhân viên cao cấp của tập đoàn Hoàn Á tại châu Âu đều trở về nước ăn mừng tiệc cưới của anh ấy. Có thể thấy đám cưới lần này rốt cuộc có bao nhiêu long trọng, mà Trang Hạo Nhiên luôn luôn xem anh em như tay chân, càng không cần phải nói mấy người Tào Anh Kiệt, trực tiếp hào phóng nói, đám cưới của anh em, tiêu tiền không giới hạn, cho nên không khí vui mừng liên tục, tinh thần phấn chấn.
Nhân viên phục vụ vẫn như cũ ở dưới lầu nhanh chóng bận rộn làm việc , bởi vì Mạn Hồng là người của tập đoàn Á Châu , trong ngày tổ chức hôn lễ,Tưởng Thiên Lỗi đặt 100 căn phòng, dùng để cho khách mời tham gia tiệc cưới nghỉ ngơi miễn phí, lại chỉ đặt duy nhất một phòng tổng thống cực kỳ sa hoa lãng mạn cho hai người trong đêm tân hôn, hai vị tổng giám đốc, tất cả đều thay phiên nhau chi tiền đóng góp sức lực, có thể thấy bọn họ rất coi trọng việc này, hơn nữa cũng vì tôn trọng tập tục ở quê Mạn Hồng , cô dâu và chú rể trước khi lấy nhau không cho phép gặp mặt.
Cho nên...
Nhã Tuệ có chút khẩn trương ngẩng đầu, nhìn về phía trên tường thời gian đã 8 giờ 15 phút, có chút hưng phấn cười nói: "9 giờ 30 phút sắp tới, chú rể cũng gần tới rồi?"
Trần Mạn Hồng vừa nghe, lập tức cũng có chút khẩn trương lo lắng.
"Mau! !" Tiêu Đồng cũng lập tức phân công Văn Chi nói: "Để thợ trang điểm và thợ làm đẹp vào, chuẩn bị phủ lụa mỏng lên trên cùng cài trâm hoa! Hoa cầu đâu?"
Ở đây! !" Tiểu Nhu lập tức chạy đến bên cửa sổ trên ngăn tủ nhỏ, lấy ra một hộp màu lam đậm, từ bên trong ôm ra một bó hoa hồng thủy tinh rực rỡ, hoa cầu, chạy đến trươc mặt Trần Mạn Hồng, đưa cho cô...
"Trước không cần! Chúng ta ở đây còn rất sớm! !" Tiêu Đồng cũng có chút khẩn trương, nhìn về phía ngoài cửa sổ phòng, nói: "Bọn họ hẳn là đang rất vội."
Câu lạc bộ phòng VIP! !
Tào Anh Kiệt đang rất khẩn trương vẻ mặt cứng nhắc đứng ở trước cửa sổ sát đất, mặc âu phục màu trắng, bên trong mặc áo sơ mi màu bạc, nơ buộc màu trắng, trước ngực cài trâm hoa của chú rễ, nhìn về phía Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hành, Lãnh Mặc Hàn mấy người mặc âu phục màu đen, trước ngực cài trâm hoa phù rể, nhìn về phía mình vẻ mặt cười hì hì.
"Người anh em! !" Tào Anh Kiệt ngẩng đầu, nhìn về phía ba người anh em cùng chung hoạn nạn, vẻ mặt hưng phấn, tinh thần thất thường cười nói: "Người anh em này muốn đi trước một bước ! !"
Phốc! !
Tô Lạc Hành vài người nhịn không được cười to lên nói: "Tôi nói cậu này! ! Cậu cũng đâu phải đi tìm cái chết! !"
"Cậu xem lại cậu đi! !" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn về phía Tô Lạc Hoành, vui vẻ cười nói: "Hôm nay ngày vui của cậu ta, cậu lại nhắc đến từ chết ?"
"Được, được, được!" Tô Lạc Hoành ngẩng đầu nhìn về phía Tào Anh Kiệt kia khẩn trương đến độ sắp phát khóc, bật cười nói: "Người anh em ! Cậu yên tâm! !
Chúng ta cùng chung hoạn nạn lâu như vậy, không có phát sinh chuyện gì, đến con nít chặn con nít, người tới chặn người, rượu đến chặn rượu! ! Chúng ta coi như là hôm nay bị Trang Hạo Nhiên treo lên! ! Vì cậu, chết cũng cam tâm tình nguyện! !Còn lại đều phải dựa vào cậu lần này, đến phát huy tài năng rồi!"
Phía sau Kỳ Gia Minh những phù rể khác, toàn bộ cũng nhịn không được cười rộ lên.
"Các cậu không cần phải như vậy!" Tào Anh Kiệt cười đến ngu ngốc đần độn, trên trán đổ mồ hôi lạnh nói: "Tôi vừa nghĩ tới ở hơn một nghìn khách mời trước mặt, và Mạn Hồng đi tới từ hướng những quả cầu hoa bằng thủy tinh lấp lánh, tôi liền cảm thấy cả người run rẩy, sợ trái tim đập nhanh đến muốn bệnh! Lần này là có điểm khẩn trương, lần sau hẳn là bớt đi nhiều!"
Phốc! ! !
Mọi người toàn bộ cũng nhịn không được cười rộ lên, đến Lãnh Mặc Hàn cũng nhịn không được nữa cười lên, nói: "Tiểu tử thối! Kết hôn cả đời chỉ có một lần, cậu còn muốn có lần sau sao!"
"Đúng đúng đúng! !" Tào Anh Kiệt cảm giác não mình bị tê liệt nghiêm trọng, thật là chịu không nổi, liền nhìn về phía mọi người, sợ đến vội vàng nói: "Làm sao bây giờ? Tôi thật sự quá hồi hộp! Có khi nào tôi bị ngất đi không?"
"Đi đi đi! ! Đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, không phải là ngay trước mặt mọi người, dắt vợ về nhà thôi sao! Có chuyện gì, anh em chống đỡ giúp cậu! ! Xuất phát! ! Cưới lão bà đi! !" Tô Lạc Hoành dang tay, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm kêu to: "Thề phải phá tan đoàn phù dâu, đem lão bà cướp về cho cậu! !"
"Được! ! !" Lâm Sở Nhai cũng một trận kích động kêu to: "Xuất phát! ! Trước phải đem đámTiêu Đồng giết chết! !"