Xe lửa nơi xa, quét qua âm thanh đường ray, vang xa, kéo dài. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi trở lại vị trí, nhớ tới vẻ điên cuồng của mình mới vừa rồi, bản thân mình cũng bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Đường Khả Hinh cũng cảm thấy hồ đồ ngồi dậy, cả khuôn mặt đỏ lên, rất lúng túng, hai mắt càng không ngừng nhấp nháy, không biết nên làm sao, cảm giác cánh môi tê dại vẫn còn đó.
"À. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh lúng túng, xấu hổ, lập tức hối tiếc, xin lỗi giải thích nói: "Thật. . . . . . Thật xin lỗi! Mới vừa rồo. . . . . . Tôi xoa chân cho cô, tôi..tôi, lúc tôi làm nhất định là, là, là bị ong mật đốt rồi !"
Đường Khả Hinh đỏ mặt quay đầu lại, nhìn anh.
"Thật, thật, thật!" Trang Hạo Nhiên căng thẳng, trên trán cũng rịn mồ hôi lạnh, không biết nên làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, không biết nói gì, ngay lập tức bắt lấy lời nói của cô nói: "Cô...Cô, Cô...Cô cũng biết, từ trước đến giờ tôi có một nguyên tắc, chính là thỏ . . . . Thỏ. . . . Thỏ. . . . . ."
Người đàn ông nhanh nhẹn đã lắp bắp.
"Thỏ không ăn cỏ gần hang. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, dịu dàng nói.
"Đúng vậy! ! Thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi mới vừa. . . . . . Tôi mới vừa. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu xuống, hai mắt hiện lên một chút dịu dàng và uất ức, anh lập tức luống cuống, giải thích: "Tôi mới vừa không cẩn thận nếm. . . . . . Tôi..tôi, tôi . . . . ."
"Nếm, ăn không ngon chứ? Rất khó nếm. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên quay đầu, nhìn anh.
"A, không có. . . . . . Không có. . . . . . Tạm. . . . . . Tạm được. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên thật có chút dở khóc dở cười, không biết nên làm sao, nhìn cô.
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, cúi thấp hơn.
Hiện tại cả người Trang Hạo Nhiên cũng rối loạn, nóng nảy, mâu thuẫn, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ đành phải nghiêng người tới, xoay mặt qua, căng thẳng nói: "Được rồi! ! Cô đánh tôi một bạt tai đi! ! Giết tôi đi! Giết đi! ! Tôi không phải là người! Tôi sai rồi! !"
Đường Khả Hinh nghe vậy, không lên tiếng, không để ý anh.
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, lập tức sốt ruột nói: "Cô làm tôi lo lắng chết rồi, Tôi mới vừa. . . . . . Tôi mới vừa. . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Hay là cô đánh chết tôi đi!"
Trang Hạo Nhiên lại thở gấp gáp quay mặt sang.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, trầm ngâm một lúc lâu, quả thật vươn tay, vỗ nhẹ một cái trên mặt đẹp trai của anh!
Trang Hạo Nhiên sửng sốt quay đầu, nhìn cô.
Mặc dù Đường Khả Hinh không có trải qua chuyện chăn gối, nhưng cũng hiểu hành động kích động của đàn ông, dịu dàng cúi đầu thấp, nói: "Tôi hiểu. . . . . ."
"Cô hiểu cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, trợn tròn mắt.
"Tôi thường thường thấy các Phó tổng thích một số minh tinh, nhìn người ta trẻ tuổi trắng trẻo mũm mĩm, sau đó không nhịn được hôn ngay. . . . . . Mới vừa rồi. . . . . . Đoán chừng chân của tôi rất đẹp. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
". . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên tuyệt vọng nhìn Đường Khả Hinh, gần như gào khóc nói: "Làm sao cô có thể mang mấy tên cầm thú so với tôi?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: "Nếu không phải như vậy, vậy tại sao anh hôn tôi?"
"Tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên bối rối, nhìn cô không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nhàn nhạt cúi đầu, mỉm cười nói: "Lái xe đi, sau này đừng chà xát chân cho cô gái khác, không phải mỗi người đều giống như tôi . . . . . Hơn nữa, không được như vậy nữa . . . . . Nếu còn như vậy, sẽ bạt tai anh thật đấy . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
"Lái xe đi." Đường Khả Hinh lạnh nhạt nói.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, quay đầu, im lặng suy nghĩ một lúc, chỉ đành phải lái xe, nắm chặt tay lái, cho xe chạy thẳng.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, suy nghĩ từ từ chuyển động, khẽ cắn môi dưới, ức chế một chút mềm yếu, bình tĩnh lại.
Thời gian trôi qua một lúc.
Ba giờ chiều, rốt cuộc xe lái về phía nội thành, dừng ở trước đèn xanh đèn đỏ, Trang Hạo Nhiên dừng xe, quen vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, mới đụng chạm, lập tức nhảy ra, quay đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng rút bàn tay nhỏ bé của mình, cúi đầu, không nói lời nào.
Tôi thật sự đang tạo nghiệt gì
Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, nhìn xe cộ tới tới lui lui phía trước, nhớ tới mới vừa ở trong buồng xe, đóng lại cửa sổ, mình đè ở trên người của cô, cô hơi nghênh hợp, mở môi đỏ mọng, lộ ra một chút thỏa hiệp, giống như có chút báo ơn, thế nhưng mình không biết sống chết, mạnh mẹ bá đạo hôn môi nhỏ của cô, còn cởi áo khoác của cô, còn sờ soạng ngực của cô. . . . . . Đầu óc nổ tung! !
Anh cảm thấy mồ hôi lạnh lại tuôn ra ! !
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nhớ tới lúc nảy Trang Hạo Nhiên cởi áo khoác của mình, nói: nhóc nhỏ, thân thể của cô thật đẹp, tôi thật thích. . . . . .
Mặt cô đỏ lên, bình thường đàn ông không có lễ phép đối với mình, theo tính tình kích động lúc 19 -20 tuổi, sớm đã vặn gảy ngón tay của anh rồi. Nhưng anh là Trang Hạo Nhiên. . . . . . Anh là Trang Hạo Nhiên. . . . . . Trang Hạo Nhiên có tình có nghĩa có ân đối với mình. . . . . .
Cô thở dài.
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô một cái, hiểu rõ cô cảm thán, xin lỗi nói: "Thật, thật xin lỗi. . . . . . Chuyện này, thật sự là ngoài ý muốn của tôi, đây là chuyện ngoài nguyên tắc, xin lỗi, để cho cô khốn đốn."
Đường Khả Hinh chỉ cười cười.
Đèn xanh sáng lên.
Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn Đường Khả Hinh thật chặt, không khởi động xe, tất cả xe sau lưng, bao gồm Mercedes-Benz, BMW, toàn bộ không dám động, cũng không dám nhấn kèn, ai dám chọc Audi Pikes Peak?
"Đèn xanh rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhắc anh.
Trang Hạo Nhiên mới phản ứng được, cầm tay lái, xoay vô lăng, cho xe chạy thẳng về hướng chung cư.
Chiếc Audi Pikes Peak rất lợi hại, nhưng điềm đạm, thật điềm đạm.
Nó ở trong mùa xuân tuyệt vời này, chậm rãi lái về phía chung cư Nam Quốc, xe chạy qua con đường lớn hoa anh đào thật dài, hai bên cánh hoa màu hồng, bay về phía chân trời, rất lãng mạn và tuyệt vời.
Đường Khả Hinh nhất thời có chút kích động, ngồi thẳng người dậy, nhìn nóc phòng trọ nhỏ màu trắng đang ở trước mắt, nghĩ tới Nhã Tuệ, người bạn tốt nhất trên thế giới này đang ở bên trong, hai tròng mắt của cô lập tức đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, dịu dàng mỉm cười, cho xe dừng ở trước rào chắn phòng trọ nhỏ, sau đó xuống xe, đỡ Đường Khả Hinh đã kích động run rẩy đi ra.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhìn cánh cửa nhỏ màu trắng bên trong vườn, nhớ tới Nhã Tuệ vì mình mất mát tình yêu, cắn răng mướn một căn nhà ở chỗ này, là muốn mình trở lại tuổi thơ hạnh phúc, trong đầu lập tức nhớ lại hình ảnh mông lung khi còn bé, có một cô gái, tuổi chừng mười hai, cắt tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu xanh đen, dắt ra một cô bé mới vừa tỉnh ngủ, mái tóc thật dài rối tung xõa xuống, ngồi ở trên ghế nhỏ vườn hoa, vừa chải bím tóc cho cô bé, vừa dạy cô hát “Bươm bướm là hoa”, âm thanh non nớt, ngọt ngào vang lên: "Bươm bướm nói gì với bông hoa nhỏ, hãy nhìn tôi, bông hoa nhỏ nói gì với gió xuân, hãy hôn tôi, gió xuân nói gì với thung lũng để cho tôi im lặng tựa vào bạn, thung lũng nói gì với trái đất, để cho tôi ngủ ở trong lòng rộng rãi của bạn, Om Mani thật xinh đẹp. . . . . .
Cô bé ngồi ở trước ghế nhỏ, để cho chị chải tóc cho cô, đôi tay càng không ngừng cột sợi dây nhỏ màu hồng, kết từng cái, vừa buộc vừa hát theo: "Trái đất hỏi các bạn muốn điều gì, tôi là các bạn, các bạn cũng là tôi, bươm bướm là hoa, trong thung lũng có gió xuân, trong lòng có ước mộng, các bạn có thể thu hoạch. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhìn nóc phòng trọ nhỏ màu trắng, nước mắt từng viên chảy xuống, nhớ tới mình chỉ còn lại ý thức, nghe được tiếng kêu khóc của Nhã Tuệ ở ngoài phòng bệnh, trái tim đau nhói.
Cánh cửa nhỏ, đón tia nắng chiều mở ra.
Nhã Tuệ mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu xanh đen, bên ngoài khoác áo khoác dài tới đầu gối, mái tóc suông mềm mại, xách theo túi xách màu đen, có chút vộ vả đóng cửa lại, muốn bước đi, nhưng ngẩng đầu lên lập tức sửng sốt.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn Nhã Tuệ, bốn tháng không thấy, lại tiều tụy rất nhiều, trái tim đau nhói.
Nhã Tuệ không thể tin nhìn Đường Khả Hinh, thật sự xuất hiện tại trước mặt của mình, mấy tháng không có tin tức, tóc hơi dài, khuôn mặt hơi tái nhợt, lại gầy gò, đứng ở bên cửa ngoài rào chắn, gầy cùng như cành liễu, giống như gió vừa thổi, liền ngã xuống. . . . . . Cô thở hổn hển, hai mắt rưng rưng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng xin lỗi nhìn Nhã Tuệ, nước mắt từng viên lăn xuống, muốn gọi cô, rồi lại không dám gọi, chỉ thật kích động đứng nhìn.
Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt kích động nhấp nháy, cả người run rẩy, nhưng bởi vì gặp gỡ quá nhiều biến cố, không để cho cô tin tưởng sự thực rất tốt đẹp trước mắt, chỉ nhìn Đường Khả Hinh, giống như không có chuyện gì xảy ra, nghẹn ngào nói: "Trở về, trở về, đã về rồi?"
Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, nước mắt rơi xuống, liền vội vàng gật đầu.
Trong lòng của Nhã Tuệ đau nhói, nhìn cô, mới có chút không tin, kích động hỏi: "Còn. . . . . . Còn đi không?"
Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu một cái, nghẹn ngào nói: "Tôi..tôi ở trong núi, trong khoảng thời gian này biết chị thích ăn dưa chuột, làm nhiều một chút, đã ướp rồi. . . . . ."
Nhã Tuệ nghe vậy, nhanh chóng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, nén nước mắt, sắc mặt bình tĩnh gật đầu một cái, nói: "Tốt."
Cô nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã sắp năm giờ, liền nói: "Tôi phải đi làm gấp, cho nên đi trước. Tổng Giám đốc Trang, làm phiền anh đưa Khả Hinh vào."
Cô nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài sân nhỏ, nhanh chóng đi tới đường lớn hoa anh đào.
Đường Khả Hinh quay đầu, hai mắt lóe lên nước mắt, nhìn bóng lưng của cô.
Nhã Tuệ cắn chặt răng, hai mắt nhấp nháy nước mắt, xách theo túi xách, bước nhanh đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên nhìn cảnh tượng này, sửng sốt.
Đường Khả Hinh nhịn đau ở chân, đột nhiên khóc chạy tới phía trước, nghẹn ngào gọi: "Nhã Tuệ. . . . . ."
Nước mắt Nhã Tuệ nhanh chóng lăn xuống, dừng bước lại, kích động nức nở.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của cô, khóc nói: "Tôi nhớ khi chúng ta còn bé, trên đường đi học, bởi vì chị lớn hơn tôi, cao hơn tôi, cho nên luôn đi nhanh hơn tôi, nhưng chị đi vài bước, sẽ dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, sợ tôi té ngã, theo không kịp. . . . . ."
Nhã Tuệ không lên tiếng, mặc cho nước mắt chảy xuống.
"Có lúc, chị sẽ quay lại, nắm chặt tay của tôi, cùng nhau bước đi, khi đó, tôi liền hỏi chị, có thể làm như chị của tôi hay không, chị nói không được, chị nói tôi là tiểu thư, chị là người ở, chị nói chúng ta tuyệt đối không thể làm chị em. . . . . ." Đường Khả Hinh tiếp tục khóc rống nói: "Nhưng lúc tôi nằm ở trong phòng phẫu thuật, vẫn có ý thức, nghe được chị quỳ lạy bác sĩ, xin bọn họ cứu em gái của chị. . . . . . Đây là lần đầu tiên trong đời chị chịu nhận tôi làm em gái của chị. . . . . ."
Nhã Tuệ đột nhiên run rẩy một trận, bật khóc.
"Tôi không biết tương lai, tôi có thể đối tốt với chị giống như chị đối với tôi hay không, nhưng xin tin tưởng tôi, lúc ấy tôi sống, còn một chút ý thức, ý thức hạnh phúc, chính là rốt cuộc tôi được làm em gái của chị. . . . . . Tôi thật hạnh phúc, khi có người chị gái tốt . . . . . . còn hơn chị ruột. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên bật khóc nói.
Nhã Tuệ nghe lời này, kích động xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, bật khóc: "Cô luôn như vậy! ! Từ nhỏ đến bây giờ, vẫn làm sai chuyện, không ngừng theo sát phía sau tôi khóc, mấy lần tôi muốn bỏ lại cô, nhưng không bỏ được! Cũng bởi vì, cha mẹ của cô đã cứu cha mẹ của tôi, cũng bởi vì, cô luôn chấp nhận ở phía sau của tôi, gọi tôi một tiếng chị, hai tiếng chị. . . . . . Nhưng chị có thể đi với cô bao xa? Lúc cô bị bệnh, chị không thể bệnh thay cô, lúc cô sắp chết, không thể chết thay cô. . . . . . Cô cần người chị này làm gì? Chị chẳng có tác dụng gì, chị chỉ có thể quỳ gối trước mặt người khác, cầu xin người khác cứu cô! Nhưng tất cả mọi người đều nói, không cứu được cô! Thậm chí muốn moi tim của cô ra! Khi đó, tôi hận mình vô dụng! Tôi ngoại trừ dập đầu, tôi cũng không làm được gì! Tôi thật hận mình, tại sao khi còn bé, muốn dắt tay của cô đi, rõ ràng phải nghe lời của chú, đừng dắt cô đi, phải cho cô tự đi một mình! Chú vẫn nói với tôi, nếu như cô té ngã, đừng đỡ cô dậy, phải để cô một mình, tại sao tôi không nhịn được? Lúc tôi còn nhỏ, nên cố nhịn, đừng dắt tay của cô! Bây giờ tôi rất hối hận! ! Hối hận để một con bé không biết tự ái như cô, đi một mình cũng lảo đảo! Cho đến khi thiếu chút nữa mất mạng! Tôi rất đau lòng! Tôi không nên mềm lòng! ! !"
Đường Khả Hinh không chịu nổi đau lòng và khổ sở, ngồi xổm trên mặt đất, kích động nức nở rơi lệ.
"Cô khóc đi! !" Nhã Tuệ nhìn cô, cũng bật khóc nói: "Ít ra còn có thể khóc, ít ra còn biết đau! Cô không biết Cậu chủ Tô cứu cô sống lại, lúc đẩy ra phòng bệnh, sắc mặt cô tái nhợt, dáng vẻ rất đáng thương! Trong lòng của tôi suy nghĩ, từ nay về sau, cô sẽ thay đổi, sẽ hiểu chuyện, không ngờ, cô tự giam mình lại, ước chừng bốn tháng rồi, cô có biết bốn tháng này, bởi vì khuôn mặt cô đã khôi phục, tôi mua rất nhiều cây lược hay không? Nghĩ tới giống như khi còn bé, sẽ tết tóc cho cô! Cô có biết tôi rất vui khi cô còn sống không? Cô có biết tôi rất vui khi mặt của cô có thể khôi phục không? Con bé chết tiệt này! ! Tại sao cô muốn nhốt mình ? Cô có nghĩ tới tôi hay không!"
Nhã Tuệ ngã ngồi trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
Đường Khả Hinh đau lòng khó chịu từ dưới đất đứng dậy, lập tức kích động đi về phía Nhã Tuệ, đứng ở phía sau cô, đưa hai tay ra, vội ôm lấy cô, gọi: "Thật xin lỗi, Nhã Tuệ, tôi sai rồi!"
Trong lòng Nhã Tuệ đau đớn khóc không thành tiếng, nhưng vẫn vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trên bả vai, khóc nói: "Cô hứa với tôi, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng phải nghĩ đến mình trước, đừng làm chuyện ngốc nữa, bởi vì không phải mỗi lần cô cũng đều may mắn được Cậu chủ Tô và Tổng Giám đốc hết sức cứu giúp mạng của cô đến lúc cuối cùng. . . . . ."
Đường Khả Hinh rơi lệ nghe lời, vội vàng gật đầu.
Nhã Tuệ đau lòng, lại nắm chặt tay Đường Khả Hinh, lại rơi lệ khóc rống.
Trên thế giới này, có rất nhiều cuộc gặp gỡ, người thân gặp gỡ, người yêu gặp gỡ, bạn bè gặp gỡ. Chỉ cần bạn thật lòng bỏ ra, cái loại gặp gỡ đó rất tốt đẹp.
Tình bạn khắc sâu của hai người, cảm động hoa đào trên cây, gió xuân lất phất, thổi qua vô số cánh hoa mềm mại, lơ lửng ở trên không trung, vui vẻ vây quanh. . . . . . . . . . . .