Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 469: Cười lên rất đẹp

Lạnh quá, lạnh quá.

Đường Khả Hinh đứng ở cửa, có chút không nở, có chút lúng túng nhìn bọn người Tô Lạc Hoành.

Tô Lạc Hoành đứng ở trước cửa, nhìn nét mặt Đường Khả Hinh điềm đạm đáng yêu, lập tức ôi một tiếng, giả vờ như không có việc gì cười nói: "Không có việc gì..., không có việc gì ! Anh ấy ở lại cũng không dám làm gì cô? Cô không có phát hiện, mới vừa rồi anh ấy phục vụ chúng ta ăn, cố ý không uống rượu, chính là sợ mình say rượu mất lý trí, xông vào phòng của cô, nhào tới giường của cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh lập tức có chút căng thẳng.

"Đi!" Lâm Sở Nhai lập tức đẩy ra Tô Lạc Hoành, nói: "Con mẹ nó, anh đừng có nó anh ấy thành cầm thú! Nếu như anh ấy là cầm thú, trước khi Tào Anh Kiệt gặp phải Mạn Hồng, còn có thể là trai tân sao?"

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cười.

"Đi thôi." Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, bình tĩnh nói: "Mọi người đừng hù dọa cô ấy, để cho cô ấy đi vào nghỉ ngơi sớm một chút."

Đường Khả Hinh có chút biết ơn ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, mỉm cười.

Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn cô nói: "Thời tiết lạnh. Vào đi. Không có chuyện gì. Nhưng nửa đêm đóng cửa chặt."

Phốc!

Bọn Lâm Sở Nhai che miệng cười âm hiểm đi khỏi.

"Đi thong thả . . . . . ." Đường Khả Hinh đi ra cửa, nhìn bóng dáng bọn họ đi khỏi, không yên lòng dặn dò, nói: "Lúc lái xe đi ra, cẩn thận một chút, vài giờ trước, mới vừa mới có mưa, đường rất gập ghềnh."

"Biết rồi, mau trở về đi." Bọn Tô Lạc Hoành đã đi tới đầu kia.

Đường Khả Hinh đón gió lạnh, nhìn bóng dáng bọn họ càng lúc càng xa, nhưng bọn họ mới vừa ồn ào vẫn vang tràn ở bốn phía, giống như cười vui vẫn chưa qua, trong lòng khẽ mềm mại, im lặng đi vào nhà phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên bởi vì lúc nảy trên người dính rượu, cho nên phải đi lên lầu tắm, muốn ở lại qua đêm, nói mình nếu như qua mười hai giờ không ngủ, ngày mai không tâm tư ăn cơm, không tâm trạng làm việc, không muốn làm người. . . . . .

Cô bất đắc dĩ thở dài, cười khẽ xoay người, đi lên cầu thang, mới vừa lên tới phòng khách nhỏ lầu hai, cũng đã nghe được trong phòng tắm gian phòng của mình, phát ra tiếng nước chảy, cô suy nghĩ một chút, liền xoay người, đi về phía một gian phòng khác, mở ra, bật đèn, phòng ngủ của Tô Thụy Kỳ, từ trước đến giờ thiết kế ấm áp tao nhã, cô im lặng đi về phía trước tủ quần áo, kéo nhẹ cửa ra, từ bên trong lấy ra áo len màu trắng và quần tây màu trắng . . . . . .

So với Tô Thụy Kỳ, dường như Trang Hạo Nhiên cao hơn.

Đường Khả Hinh im lặng đóng cửa tủ, đi ra phòng của anh, lại vào gian phòng của mình, nhìn ánh đèn phòng tắm bên kia giường, cô liền khe khẽ đi tới, đưa tay vừa muốn gõ cửa, cánh cửa tách một tiếng, mở ra, Trang Hạo Nhiên cởi trần nửa người trên, dùng áo choàng tắm màu trắng vây chặt dưới người, tóc và khuôn mặt ướt róc rách, hai mắt nóng bỏng nhìn mình.

Cô lập tức đỏ mặt quay mặt đi, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết anh đi ra, tôi muốn đưa quần áo cho anh."

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh cầm trong tay quần áo nam, nhíu mày, hỏi: "Đây là quần áo của người nào?"

Đường Khả Hinh cúi xuống, dịu dàng nói: "Tô Thụy Kỳ . . . . . ."

"Anh ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, hỏi: "Bình thường anh ấy cũng ở nơi này? Qua đêm?"

"Rất ít. . . . . ."

"Là có đúng không?"

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ quay mặt sang, nhìn mặt Trang Hạo Nhiên còn ướt át, cùng tóc ướt đẫm rũ xuống, nói: "Anh lau khô thân thể nhanh lên, thời tiết rất lạnh, cầm quần áo."

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cầm quần áo trong tay cô, nói: "Được rồi."

"Tôi đi ra ngoài. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người muốn đi ra ngoài.

"Không cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đã đóng cửa phòng tắm, bên trong truyền đến âm thanh thay quần áo.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa phòng tắm, không biết nên làm sao, đột nhiên nhìn đến trên bàn sách, bày một cái hộp màu hồng, cô có chút ngạc nhiên đi tới, đôi tay đặt nhẹ ở trên cái hộp xinh đẹp mộng ảo, dịu dàng hỏi: "Tổng Giám đốc, cái hộp này là anh đặt ở trên mặt sao? Tại sao mới vừa, tôi không nhìn thấy vậy. . . . . ."

Bên trong phòng tắm không có tiếng trả lời.

Cô sững sờ, xoay người, đã thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, đứng ở trước mặt của mình, cúi xuống, hai mắt nóng rực nhìn mình, cô chợt sợ hết hồn, tựa vào trước bàn đọc sách, nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết! Anh đi ra không có tiếng động vậy?"

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, im lặng không lên tiếng.

Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.

"Sợ tôi à?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn cô, có chút thâm trầm hỏi.

Đường Khả Hinh im lặng, có lẽ bởi vì hơn bốn tháng không gặp, có chút xa lạ, một chút cảm giác tự nhiên trong quá khứ theo thời gian trôi mất.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn cô vậy thẹn thùng, đột nhiên mỉm cười, vươn tay, nắm nhẹ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có ánh sáng chiếc đèn bàn, gian phòng hơi nhỏ, cho nên hơi thở hai người tản ra ấm áp, tràn ngập cả gian phòng. Cửa vô tình đóng lại rồi.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nắm cằm nhọn của cô, nhìn cô bởi vì ăn không ít bào ngư, uống một chút rượu vàng lúc nảy, rốt cuộc vẻ mặt hơi hồng nhuận, anh ôn nhu mỉm cười, nói: "Bây giờ nhìn lại, mới đẹp. . . . . ."

Đường Khả Hinh mở đôi mắt to ngập nước, có chút mê ly nhìn anh.

"Tôi không thích sắc mặt cô tái nhợt." Trang Hạo Nhiên buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng tiến lên, cẩn thận ôm cô vào trong ngực của mình, lại cầm cái hộp màu hồng phía sau lưng cô, mở ra, cười nói: "Đây là quà tặng tôi cố ý mang tới cho cô, là quà trước kia đi nước Anh chuẩn bị muốn tặng cho cô."

"Thật sao?" Đường Khả Hinh xoay người, có chút ngạc nhiên xuyên qua đèn bàn, nhìn cái hộp nhỏ màu hồng.

"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười đáp xong, mở ra cái hộp nhỏ.

Dù sao cũng là con gái. Đường Khả Hinh có chút mong đợi nhìn cái hộp nhỏ màu hồng, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, lúc anh mở ra, vẻ mặt lập tức thay đổi, con ngươi trừng to muốn rớt ra ngoài, kêu nhỏ: "À?"

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.

"Đây là cái gì?" Đường Khả Hinh cầm từng khối từng khối hình dáng không đồng nhất trong hộp, mảnh ghép lộn xộn, có hơi thất vọng nói: "Sẽ không trêu chọc tôi như vậy chứ? Tôi có thể nếm rất nhiều rượu, tôi có thể làm được rất nhiều việc nhà, tôi có thể giặt quần áo cho anh, tôi có thể nấu cơm cho anh, nhưng tôi không muốn ghép hình. . . . . ."

Cô uất ức mất mát cúi đầu, lầu bầu nói.

"Làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm cho tôi. . . . . . Tốt như vậy?" Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, ôm nhẹ cô vào trong ngực, dịu dàng hỏi.

Đường Khả Hinh khẽ thở dài một hơi, không muốn quà tặng này, liền vội vàng gật đầu.

"Cô cũng không phải là vợ tôi, ! Tại sao làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm cho tôi?" Trang Hạo Nhiên lập tức buông cô ra, giọng nói cứng rắn: "Lúc tôi đi dạo ở nước Anh, rất ưa thích hình ghép này, nhưng nó là bức tranh chưa sắp xếp, hơi lộn xộn, tôi liền nhanh chóng mua lại, biết cô sẽ giúp tôi ghép lại!"

"À?" Đường Khả Hinh nhìn anh, lập tức muốn lắc đầu.

"Nhanh lên! ! Tới đây, tối nay tôi không ngủ, cùng với cô ghép lại!" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, cũng đã cầm cái hộp kia, chiếm giường lớn rất mềm mại của cô, mở cái hộp và hình mẫu ra . . . . . .

"Tôi không muốn" Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, không chịu qua đi.

"Không tới?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên mạnh mẽ hỏi.

Đường Khả Hinh nhanh chóng lắc đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận, nhanh chóng xuống giường, đi tới trước mặt cô, chợt khom người, ôm cô lên, dựa vào lồng ngực rắn chắc của mình. . . . . .

"À?" Đường Khả Hinh khẽ kêu một tiếng, đôi tay không nhịn được vươn tay, ôm cổ của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, chợt mỉm cười, nói: "Xem đi? Không nghe lời!"

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi tới bên giường, đặt cô ở trên giường, mình cũng ngồi xuống, ở giữa chính là đống hình lộn xộn và hình mẫu ghép. . . . . .

Đường Khả Hinh nằm lỳ ở trên giường, nhìn những khối hình, thở dài một cái.

Trang Hạo Nhiên lại cười có chút hả hê, ôm gối đầu vào trong ngực, nói: "Đến đây! Bắt đầu!"

Đường Khả Hinh nhìn anh rất thích, chỉ đành phải giúp anh, có chút nhàm chán cầm khối hình ghép, đối chiếu hình mẫu bên ngoài chừa lại một chút hoa văn phong cảnh, cái này cũng không đúng, kia cũng không đúng, cô hơi buồn ngủ, ngáp một cái. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức từ trong ngăn kéo trước giường, rút ra một hộp kim châm, đặt lên.

Đường Khả Hinh lập tức chấn động tinh thần, chống người ngồi dậy, có chút bất đắc dĩ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cầm khối hình ghép, đặt ở một mảnh đối diện.

"Lúc nảy tôi nên nghe lời của Phó tổng!" Đường Khả Hinh có chút không cam lòng, khẽ cắn môi dưới, nói.

"Cái gì?" Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

"Nửa đêm đóng cửa thật chặt!" Đường Khả Hinh nói nhanh.

Trang Hạo Nhiên cầm lên một khối vuông trong đó, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Chẳng lẽ, cô còn tưởng rằng tôi là cầm thú, nửa đêm xông vào phòng cô, đè cô ở trên giường, hôn cô à?"

Mặt của Đường Khả Hinh vừa đỏ, vừa tức, vừa phồng lên nhìn anh!

"Nhanh lên!" Trang Hạo Nhiên thúc giục cô ghép hình, mới nói: "Nếu thật như vậy, cô đóng cửa có thể ngăn cản được tôi sao?"

"Đóng cửa, anh còn có thể làm gì tôi?" Đường Khả Hinh cầm khối ghép hình, đặt ở trước mắt, lật qua nhìn một chút.

Trang Hạo Nhiên mãnh liệt nhào tới, đè cả người xuống giường, kéo chăn, đắp lên trên người của hai người, quá mức mờ ám.

Đường Khả Hinh giật mình, trợn to hai mắt, ở trong không gian nho nhỏ, lộ ra một chút ánh sáng, nhìn hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, thật dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay không nhịn được khẽ vuốt ve eo nhỏ của cô, mập mờ nói: "Chính là làm như vầy. . . . . ."

Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô khốc, sợ hãi nhìn anh.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, nở nụ cười đẹp trai, giống như lời thì thầm, cúi xuống, rất cảm tính nói: "Biết cô lạnh, ôm cô, đắp kín chăn, cho cô một chút ấm áp, bởi vì khi đó, cô từ phòng giải phẫu ra ngoài, sắc mặt thật trắng, mặc dù trái tim đã khôi phục đập trở lại, nhưng tôi cảm thấy cô rất lạnh, rất lạnh. . . . . .".

Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, trong lòng có chút chua xót nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô thật sâu, thật lòng nói: "Sau này uống nhiều rượu đỏ, để cho nó bổ sung máu mới cho cô, khuôn mặt phải hồng giống như hôm nay, hả?"

Nước mắt chảy xuống.

Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ kích động run rẩy cánh môi, nghẹn ngào gật đầu.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hài lòng mỉm cười, buông lỏng chăn ra, lại rất hăng hái ngồi dậy, nói: "Nào! ! Bắt đầu!"

Mới vừa cảm động xong. Đường Khả Hinh lau đi nước mắt, đột nhiên có chút giả bộ đáng thương nói: "Tôi, đột nhiên có chút nhức đầu."

Tay Trang Hạo Nhiên nhấn hộp kim châm một cái.

Đường Khả Hinh lập tức ngồi dậy, trên mặt vẫn treo nước mắt, rất yên lặng cầm khối ghép hình, không cam lòng, tình không nguyện so sánh từng cái từng cái, rốt cuộc tìm được một khối hoa văn lá cây nho nhỏ, cùng hình mẫu đối chiếu nhau.

Trang Hạo Nhiên cười.

Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, lấy thêm khối ghép hình, như có như không nói: "Lúc nảy nghe bọn họ nói, anh đã cua được Tinh Xuyên rồi hả ?"

"Cua được, còn tới tìm cô sao?" Trang Hạo Nhiên cũng không có ngẩng đầu lên, lại dán một khối hình mẫu, nói thẳng.

Đường Khả Hinh chợt ngẩng đầu lên, nhìn người này, luôn luôn thích làm chuyện một hòn đá hạ hai con chim, thật đáng ghét, cô lại hung hăng tìm hình mẫu. . . . . .

Đêm càng lúc càng sâu, cũng càng lúc càng lạnh. Ngoài cửa sổ vầng trăng đã núp ở dưới ngọn cây, thỉnh thoảng bóng cây lay động, mới nhô ra ngoài. Một chút gió lạnh từ song cửa sổ bên cạnh lùa vào. Hệ thống sưởi ấm cũng không dùng được.

Đường Khả Hinh khoác chăn trên người, rất chăm chú cầm khối module, đặt ở trước mắt, so sánh, hết sức chăm chú. . . . . .

Không biết lúc nào, có lẽ bởi vì quá mức mệt mỏi, Trang Hạo Nhiên cứ nghiêng người nằm ở bên cạnh hình mẫu, nhắm mắt lại, hai chân thon dài hơi co lại, đã ngủ say sưa.

Đường Khả Hinh nương theo ánh đèn bàn hơi yếu, lại lắp vào một khối module, mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, quỳ gối bên cạnh anh, đỡ hai chân của anh, nâng nhẹ đầu của anh tựa vào trên gối đầu mềm mại, kéo tấm chăn lông ngỗng, đắp nhẹ lên trên người của anh. . . . . .

Ánh đèn dịu dàng, chiếu rọi nửa khuôn mặt của anh.

Đường Khả Hinh ngồi ở một bên, nhìn anh nhắm mắt, lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng, rất kiêu ngạo, môi mỏng nhấp nhẹ, cũng hơi giống đứa bé. . . . . . lẳng lặng nhìn anh, nhìn một chút, không nhịn được cười. . . . . . Ngoài cửa sổ có chút gió lạnh lùa vào, cô vội vã kéo xuống chăn lông trên người, đắp lên trên người của anh, mới ngáp một cái, lại chuyển người qua, nhớ tới anh đã nói, thật sự thích mô hình này, liền cắn răng kiên trì cầm khối ghép hình, cố nén buồn ngủ, tiếp tục xếp từng khối từng khối . . . . . .

Thời gian trôi qua một chút.

Ánh trăng từ từ lặn xuống ngọn cây, ánh sao bên kia bầu trời, cuối cùng sáng lên.

Đường Khả Hinh cố nén mệt mỏi, mắt nửa nhắm nửa mở, án theo màu sắc hình ảnh, rốt cuộc theo như hình mẫu, ghép xong, cô cảm thấy vui sướng thở dốc một hơi, dịu dàng thỏa mãn, mỉm cười nhìn bộ ghép hình trên giường, vẻ mặt từ từ thu lại, hai mắt run rẩy nước mắt có chút kích động, nhìn trên hình đã ghép xong. . . . . .

Đó là một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt mềm mại ửng hồng, nhìn một mảnh rừng phong đỏ rực trước mặt, lộ ra nụ cười xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to ngập nước, nụ cười,tràn đầy dịu dàng môi đỏ mọng hé mở, giống như trăng rằm, tình ý như thế, lãng mạn như thế, tuyệt vời như thế. . . . . .

"Cô biết không? Cô cười lên rất đẹp. . . . . ."

Có một câu nói, nhẹ xoáy quanh trong phòng.

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nước mắt không nhịn được chảy xuống, kích động nhìn Trang Hạo Nhiên.

Anh đang mệt mỏi ngủ say sưa, mặt hơi nghiêng, hai mắt khép chặt. . . . .