"Nhã Tuệ. . . . . ." Lúc này bọn người Lâm Sở Nhai vội vàng chạy tới, Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cũng tới, vừa lúc nhìn thấy Nhã Tuệ đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hung ác tát vào mặt, bọn họ cũng ngây người.
Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, sợ ngây người, cũng không động đậy.
Bà Tần nhìn thấy bọn họ nói chuyện, có thể biết nhau, cũng sửng sốt.
Nhã Tuệ bi phẫn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khổ sở tuyệt vọng tức giận nói: "Anh nói đi, kể từ lúc Khả Hinh gặp anh, mỗi ngày cô ấy đều phải chịu đựng tổn thương ! ! Mỗi lần sau khi gặp anh xong cũng rất vất vả chống đỡ, cắn chặt răng mà sống! ! Cho dù anh làm chuyện gì đối với cô ấy! ! Cho tới bây giờ cô ấy cũng không có trách anh! ! Toàn tâm toàn ý yêu tên khốn kiếp anh! ! Nếu như tình yêu của anh không đủ kiên định, tại sao anh muốn đi trêu chọc con bé kiên định đó? Anh có biết, cô ấy yêu anh đã bỏ ra bao nhiêu không? Thậm chí ngay cả người bạn bè tốt nhất như tôi đây, cũng muốn vứt bỏ! ! ! Nhưng anh! !"
Nhã Tuệ được Lâm Sở Nhai đỡ , vẫn kích động run rẩy đi tới, vươn tay, lại chát một tiếng, đánh mạnh vào mặt của anh, kích động gào to: "Anh không chỉ không cần cô ấy! ! Vứt bỏ cô ấy! ! Bây giờ còn muốn mạng của cô ấy! ! Anh không phải là người! ! Tưởng Thiên Lỗi, anh không phải là người! ! Tại sao anh không chết luôn đi! !"
Cô lại kích động, muốn tiến lên, muốn bạt tai anh, bọn người Lâm Sở Nhai nhanh chóng kéo lại, bất đắc dĩ nói: "Nhã Tuệ, cô bình tĩnh một chút. . . . . ."
"Tôi không có cách nào bình tĩnh! ! Tên khốn kiếp đáng chết này, yêu cầu tôi moi trái tim của Khả Hinh lấp vào trên người của Như Mạt! ! !" Nhã Tuệ kích động gào thét, lại muốn xông lên trước, đánh anh! !
Mọi người đau lòng vội vàng kéo cô lại.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, đau lòng kích động gấp gáp nhìn Nhã Tuệ, hỏi: "Khả Hinh ra sao?"
"Anh có tư cách gì hỏi cô ấy như thế nào? Xem ra anh hi vọng cô ấy chết! ! Cô ấy chết rồi, tôi muốn anh chôn theo! ! !" Nhã Tuệ lại kích động hét to! ! !
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức đỏ thắm, trong đầu trở nên hỗn loạn, trái tim đau giống như bị xé nứt, mới vừa muốn giãy giụa, cửa phòng cấp cứu nặng nề mở ra, anh lập tức tiến lên, căng thẳng đau lòng hỏi: "Bác sĩ! ! Người bị thương ra sao?"
Bác sĩ trực Phòng cấp cứu nghiêm mặt, lắc đầu một cái, nói: "Mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, có thể bởi vì lực đụng rất mạnh, vỡ tim mạch, không cách nào vá lại! mặc dù chúng tôi đã tăng cường cấp cứu, nhưng cô ấy vẫn không ngừng hộc máu, chúng tôi đã tận lực. . . . . . Nếu mọi người. . . . . . có gì muốn nói với cô ấy, một chút nữa. . . . . . Cứ nói đi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, trái tim chợt vỡ vụn, nước mắt run rẩy.
Nhã Tuệ lập tức kích động khóc lớn, lại một lần nữa quỳ gối bác sĩ trước mặt, sụp đổ kêu to: "Tôi không muốn Khả Hinh của tôi chết! ! Tôi không muốn! ! Ông Trời ơi! Thượng Đế ơi, cầu xin các người, cứu cô gái đáng thương này! ! Khả Hinh . . . . . . Cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm, dì còn chưa tha thứ cho cô, sang năm ai sẽ hái vải cho bà ấy! ! Ngày mai ai đi thăm chú! Tôi làm sao nói với chú ! ! Khả Hinh. . . . . ."
Nhã Tuệ quỳ hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu, vỗ mạnh, kêu to: "Rượu đỏ của cô, giấc mộng của cô, cô cũng không cần sao? Khả Hinh . . . . . . Đừng chết! ! Tôi hứa với cô, nếu như cô sống, chúng ta cùng nhau về quê, mặc kệ làm việc gì, chúng ta sống cùng nhau. . . . . . Chỉ cần cô sống lại, chúng ta giống như khi còn bé, tay trong tay, không có đau khổ, không có bi thương, thật yên lặng trải qua cuộc sống của chúng ta, nếu cô cô đơn, tôi đi hái dâu tây với cô! Cũng không cần trải qua tình yêu, cũng không cần trải qua đau khổ! Khả Hinh đáng thương của tôi ! ! Ông Trời ơi! ! Cứu mạng ! Đừng chết! ! Em gái tốt của tôi! Cứu mạng !"
Trần Mạn Hồng nghe xong, rơi lệ lập tức tiến lên, ôm nhẹ bạn thân.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt run rẩy nước mắt, một cơn đau xé lòng xông tới, hít thở không thông, muốn nói nhưng không thốt nên lời, cả người loạng choạng, ngã trên mặt tường.
Đúng lúc này, Bà Tần đi lên trước, phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt của Nhã Tuệ, khóc nói: "Con gái, tôi biết rõ bây giờ cô đau lòng ! Nếu như lời nói lúc nảy của tôi có xúc phạm cô, tôi nhận lỗi với cô. Nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ tâm trạng của tôi cũng giống cô, cô hi vọng em gái của cô có thể sống lại, tôi cũng hi vọng con gái của tôi có thể sống, mặc kệ giữa mấy đứa bé xảy ra ì ân oán tình cừu gì, nhưng tôi cầu xin cô, cứu con gái của tôi đi, con gái của tôi còn có thể cứu, cầu xin cô, tôi cũng dập đầu với cô !"
Bà Tần lập tức chống hai tay trên mặt đất, khổ sở dập đầu, khóc nói: "Đứa nhỏ này tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, vẫn rất biết điều, là đứa bé tôi thân thiết nhất. Có cái gì quan trọng hơn tánh mạng đây? Bây giờ là lúc sống chết, cầu xin cô, cứu con của tôi đi, tôi cầu xin cô. . . . . ."
"Tôi không muốn nghe! !" Nhã Tuệ kích động kêu to: "Em gái của tôi không có chết! ! Cho dù cô ấy muốn cứu ai! ! Cô ấy cũng tuyệt đối không cứu Tần Như Mạt! !"
"Con gái, dì cầu xin con. . . . . ." Bà Tần lại quỳ gối, khóc cầu xin cô.
"Bà tránh ra! !" Nhã Tuệ tức giận đẩy mạnh bà ra, hét to! !
Bà Tần té lăn trên đất, lại quỳ chuyển tới Tưởng Thiên Lỗi đã kích động tái nhợt, mờ mịt, khóc nói: "Thiên Lỗi! ! Khuyên nhủ con gái này đi! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng là một mạng người! Trong lòng của cháu, Như Mạt không quan trọng sao? Dì hứa với cháu, chỉ cần Như Mạt còn sống, dì thành toàn cho các người! Tất cả trong quá khứ đều là lỗi của dì! ! Thiên Lỗi! ! Cháu xem đi, cháu xem đi! !"
Bà Tần kích động lập tức cầm một phần tài liệu, run rẩy đưa tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi nói: "Trái tim của các cô là giống nhau! ! Giống nhau! ! Thiên Lỗi! ! Là giống nhau! Chỉ cần cô ấy chấp nhận ký phần tài liệu kia, Như Mạt có thể sống ! ! Dì cầu xin cháu !"
"Dì! !" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên kích động gầm nhẹ, hai mắt rơi lệ gọi: "Không nên nói nữa! ! Trái tim đó. . . . . ."
Bà Tần lại kích động kêu to: "Nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện! Trái tim đó cũng sẽ thối rữa! ! Vào lúc này, đừng hành động theo tình cảm ! ! Cứu người quan trọng hơn ! ! Thiên Lỗi! ! Để cho cô ấy ký đi, cầu xin cháu, nghĩ cách để cho cô ấy ký đi! Đây là một mạng người ! !"
Tưởng Thiên Lỗi khổ sở run rẩy nắm chặt giấy cam kết, kích động cả người run rẩy, nhớ tới từng chút từng chút chuyện lúc cùng Đường Khả Hinh đi chung với nhau, nước mắt tràn ra, cắn răng khổ sở lắc đầu!
"Thiên Lỗi! ! Dì biết rõ cháu có biện pháp! ! Dì cầu xin cháu! !" Bà Tần lại nắm áo anh, khóc kêu to! !
"Chỉ cần tôi không ký! ! Không có ai, có bất kỳ biện pháp buộc cô ấy moi trái tim đó ra! !" Nhã Tuệ khóc rống kêu to.
"Thiên Lỗi! !" Bà Tần lại sụp đổ kêu to: "Dì biết cháu khổ sở! ! Đây là một mạng người! ! Dì cầu xin cháu! Cứu người quan trọng hơn! !"
Bác sĩ chính của Phòng cấp cứu số hai nhanh chóng đi ra, gấp gáp nói: "Trái tim của Thị Trưởng phu nhân xuất hiện sợ hãi nghiêm trọng, cơ tim có thể sẽ ngưng đập, phải quyết định nhanh một chút! !" (con mẹ nó, cả một bọn sát nhân, không, sát thủ!)
Trong đầu Tưởng Thiên Lỗi chợt nổ tung, tê liệt khổ sở, nhất thời bóp nghẹ trái tim của anh! ! !
"Con gái! !" Bà Tần lại quỳ đến trước mặt của Nhã Tuệ, khóc nói: "Con suy nghĩ một chút đi! ! Cô gái kia đã không sống nổi! Tại sao không phát thể hiện lòng từ bi? Con gái! ! Dì cầu xin con! Đây là một mạng người ! Dì van con, dì cầu xin con! !"
Nhã Tuệ không lên tiếng, chỉ kích động tựa vào trong ngực Lâm Sở Nhai khóc lớn.
Lúc này Tô Lạc Hoành đau lòng nói: "Tần dì, lúc này, Khả Hinh sống chết không rõ, xin mọi người bình tĩnh một chút đi, thông cảm tâm trạng của cô ấy một chút."
Bên trong bệnh viện, nhân viên hành chính nhanh chóng đi tới, nói: "Tài liệu chứng minh, Lưu tiểu thư và Đường tiểu thư không phải là quan hệ thân thuộc. Cho nên cô không có quyền quyết định ghép tim, bây giờ chúng tôi muốn đi vào, tự mình hỏi ý kiến bệnh nhân! !"
Nhã Tuệ sững sờ, nước mắt lại chảy xuống, nhào tới kích động kêu to: "Các người không thể đi vào! ! Không nên đi vào tổn thương cô ấy! ! Không được! !"
Nhân viên hành chính không có nghe Nhã Tuệ khuyên can, bảo người ta chặn cô lại, nhanh chóng đi vào phòng bệnh, nhìn Đường Khả Hinh thoi thóp trên giường bệnh, tiêm thuốc cho cô, để cho cô tỉnh táo, cúi người xuống, ở bên tai của cô, nhẹ nhàng gọi: "Đường tiểu thư, xin cô yên tâm, bệnh viện chúng tôi sẽ tận sức cứu cô. . . . . ."
Mấy vị bác sĩ phòng cấp cứu, bất đắc dĩ nhìn bọn họ.
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, thoi thóp, chậm rãi di động hai mắt, phát ra một chút ánh sáng sinh mạng cuối cùng, không còn hơi sức nhìn mấy người đàn ông trước mặt.
Nhân viên hành chính lại dịu dàng nói: "Chúng tôi là tổ chức nhân đạo, muốn thương lượng với cô một chút, nếu như thân thể của cô xuất hiện tình trạng gì thì có thể ký bản cam kết hiến tặng nội tạng hay không? Chúng tôi chỉ dựa vào tinh thần nhân đạo, tới hỏi thăm mỗi bệnh nhân, cô không cần có áp lực, nếu như không chấp nhận, chúng tôi sẽ không ép buộc cô. . . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước, nhìn bọn họ, biết sinh mệnh của mình sắp biến mất. . . . . .
"Cô. . . . . . Chấp nhận không?" Nhân viên hành chính, lại muốn hỏi cô.
Lúc này sinh mạng đang bị đe dọa Hai tròng mắt xinh đẹp của Đường Khả Hinh chảy xuống một chút nước mắt, trong đầu hiện lên ánh sáng thiên đường, còn có rất nhiều rất nhiều màu sắc của thế giới này, còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong và rất nhiều người chưa cám ơn được, trong lòng xẹt qua một chút khổ, suy nghĩ thật lâu, nhưng cuối cùng. . . . . . khẽ gật đầu.
Nhân viên hành chính thở phào nhẹ nhõm, liền cầm bản cam kết, dựa theo quy định bản cam kết, nói: "Mời cô. . . . . . ký tên lên bản, ấn chỉ tay."
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, hai mắt chớp nhẹ, bàn tay nhỏ bé bên mép giường, nhẹ nhàng di động.
Cha, thì ra chết chóc thật không đáng sợ, bởi vì. . . . . . Con rất mệt mỏi. . . . . . Con gái đi trước một bước, kiếp sau sẽ hiếu thuận với cha? để cho con gái tới bắt nấc thang lên thiên đường. . . . . .
Hai mắt mờ mịt, nước mắt chảy xuống, dọc theo khuôn mặt đầy máu, nhỏ xuống dưới.
Nhân viên hành chính, lập tức cầm ngón tay út của Khả Hinh, nhẹ dính một chút mực đỏ, sau đó nhấn mạnh lên bản cam kết!
Một dấu ngón tay, nhẹ rơi xuống.
"Chúng ta đại diện bệnh viện, cám ơn cô." Các nhân viên hành chính, hướng về phía Đường Khả Hinh khom lưng gật đầu, sau đó nhanh chóng bước thẳng ra ngoài! !.
Nhã Tuệ lập tức nhào tới, kêu to: "Mấy tên khốn kiếp này! ! ! Rốt cuộc nói gì với cô ấy?"
Nhân viên hành chính không để ý đến Nhã Tuệ, nói thẳng: "Bệnh nhân đã đồng ý ghép tim! !"
Tưởng Thiên Lỗi lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ! !
Bà Tần vui vẻ nở nụ cười! !
"Ký rồi! ! ! ?" Bọn người Tô Lạc Hoành khiếp sợ kêu lên! !
"Đã đồng ý! ! Mời viện trưởng ký tên! Chúng ta lập tức chuẩn bị làm phẫu thuật ghép tim!" Nhân viên hành chính đưa đến cho viện trưởng, xin ý kiến của ông ta!
Lúc này Viện trưởng đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bởi vì anh là chủ tịch bệnh viện, cũng bởi vì anh có quan hệ với Khả Hinh, trưng cầu ý kiến của anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, mâu thuẫn, xé rách, khổ sở, rơi lệ, không lên tiếng. . . . . .
"Tưởng Thiên Lỗi! !" Nhã Tuệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi kích động gào to: "Nếu như anh dám cho viện trưởng ký tên! ! Tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh ! !"
"Thiên Lỗi!" Bà Tần lại quỳ xuống, nhìn anh, khóc kêu to: "Dì cầu xin cháu! ! Chỉ cần cháu để cho viện trưởng ký tên! Dì bảo đảm, qua ngày mai, cháu có thể cùng Như Mạt sống bên nhau mãi mãi! ! Đây là một mạng người ! ! Cháu trơ mắt nhìn Như Mạt chết sao? Cô ấy có ngày hôm nay, tất cả mọi người đều có trách nhiệm !"
Tinh thần của Tưởng Thiên Lỗi vẫn khổ sở kích động, không lên tiếng.
"Thiên Lỗi! !" Bà Tần lại kích động gọi anh! !
Tưởng Thiên Lỗi bị tiếng gọi này, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn viện trưởng. . . . . .
Viện trưởng không nói gì thêm, lạnh lùng nói: "Đem tài liệu tới đây ! !"
Nhân viên hành chính lập tức trình tài liệu, viện trưởng cầm bút lên, muốn ký tên của mình!
"Không được ký! ! !" Giọng nói mạnh mẽ của Tô Thụy Kỳ từ phía sau truyền đến! !
Mọi người xoay người, đột nhiên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên và Tô Thụy Kỳ, hai người bước nhanh, Tô Thụy Kỳ khí thế hung hăng đi trước, nóng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, nhanh chóng căn dặn trợ lý sau lưng, nói: "Lập tức chuẩn bị dao phẫu thuật cho tôi! ! Tôi muốn giải phẫu! !"
"Vâng! !" Trợ lý lập tức đi làm việc! !
Tất cả mọi người cũng khiếp sợ! !
Tưởng Thiên Lỗi càng thêm kích động nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ lạnh lùng đứng ở trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: "Tôi mới là bác sĩ chính của Như Mạt ! ! Nếu như tôi còn ở trong bệnh viện, không phẫu thuật cho cô ấy, cho dù là ai cũng không được động đến cô ấy! ! Hiện tại, trái tim của hai người này đều phải nghe lời của tôi! ! Cho dù là ai, dám thay Khả Hinh đưa ra bất kỳ quyết định nào, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ ! ! Tôi dùng thân phận cháu trai của Thủ tướng để bảo đảm! !" (anh Kỳ đẹp trai quá!!!!)
Anh lạnh lùng nhìn mọi người một cái, mới tức giận xông vào phòng cấp cứu! !
Lúc này Trang Hạo Nhiên càng tức giận níu cổ áo của Tưởng Thiên Lỗi, con ngươi sắc lạnh tiến tới gần anh, tức giận gọi: "Tưởng Thiên Lỗi, cuộc sống có rất nhiều lúc do dự, nhưng trong một lúc, Tại sao anh. . . . . . muốn giao quyết định này cho cô gái đáng thương đó? Cô ấy đã nói, chết cũng muốn yêu anh! ! Anh thật sự khốn kiếp! ! !"
Anh nói vừa xong, vung lên tay, đánh mạnh một quyền ở trên mặt Tưởng Thiên Lỗi! ! !
Ánh đèn Phòng giải phẫu sáng lên! !
Ánh sáng mãnh liệt chiếu trên người cô gái nằm trên giường bệnh, lúc này khuôn mặt của cô, giống như tràn đầy ánh hào quang, thoi thóp, hai mắt nhắm lại nhưng lại làm người ta bắt đầu hoài niệm cô gái đã từng thuần khiết, dũng cảm, nở nụ cười xinh đẹp.
Tô Thụy Kỳ mặc đồng phục giải phẫu, bảo y tá đeo lên khẩu trang cho anh, hai mắt nặng nề, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, anh thở dài một cái, nhận lấy dao giải phẫu y tá đưa tới, nói: "Bắt đầu đi!"
"Vâng!" Y tá lập tức để cho nhân viên kho máu, truyền máu, sau đó kéo Kính Hiển Vi chuyển đến trước mặt của Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước Kính Hiển Vi, hai mắt ngưng tụ, nhìn vết sẹo bên má trái của Đường Khả Hinh, đột nhiên nói: "Sau khi Phẫu thuật kết thúc, chuẩn bị cho tôi một phòng giải phẫu khác."
Đám bác sĩ và y tá đồng thời ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ nhìn chằm chằm má trái Đường Khả Hinh, nói: "Tôi . . . . . Muốn cầm một cây dao khác! !"
Anh không lên tiếng, chỉ sâu kín nhìn Khả Hinh ngủ mê, nói: đã từng hứa với em, trả lại cho em má trái hoàn mỹ, hôm nay, anh làm tròn lời hứa. . . . . .