"Bạn trai của ai?" Trang Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, có chút không thể tin nổi, hỏi.
Đường Khả Hinh chợt mỉm cười, nhìn anh, nói: "Là bạn trai của Nhã Tuệ !"
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, trầm ngâm nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, lập tức ngồi dậy, nhìn anh nói: "Ôi! ! Tôi để cho chị em tốt nhất của tôi gả cho anh, anh biết hy sinh bao nhiêu sao?"
"Cô lo tốt tình yêu của cô chưa?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu, không lên tiếng.
"Chuyện của cô, còn không có sửa sang xong, muốn nhúng tay vào chuyện người ta! Tôi đây đẹp trai, tôi đây có tiền! ! Tôi sẽ không có phụ nữ sao? Tôi có một bó lớn được không? Phải chờ cô giới thiệu cho tôi sao! ! ? Cô không biết lão tử không ăn cỏ gần hang à?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói lớn tiếng.
"Cô ấy cũng không phải là cỏ gần hang của anh, tôi mới phải!" Đường Khả Hinh cười nói!
"Phi! !" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô, nhanh chóng giơ tay nói: "Cút cút cút! Không muốn nhìn thấy cô! Làm hại đêm qua tôi ôm Lâm Sở Nhai ngủ, giày vò chết người rồi! Buổi sáng, cô còn muốn giày vò tôi, cút!"
Đường Khả Hinh cũng ngạc nhiên nhìn anh, nói: "Này! Anh kì lạ thật ! Tôi nhìn thấy hai người không phải kết hợp rất tốt sao?"
"Lão đại!" Lúc này Tiêu Đồng đẩy cửa đi vào, nhìn Trang Hạo Nhiên nói nhanh: "Ngân hàng bên nước Anh chúng ta xuất hiện có người rút tiền không hợp lý, chủ tịch đòi anh đi họp gấp!"
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, liền cầm tây trang, khoác lên người, vừa mặc vừa chỉ Đường Khả Hinh nói nhanh: "Tôi nói với cô à? Tôi là đàn ông, chỉ cần là phụ nữ, cũng có thể kết hợp rất tốt với đàn ông! Cô không tin, tôi đè cô trên tường cường hôn xem! Cô cho rằng cô có thể ngăn cản được tôi sao? Sau này cô còn dám nói chuyện phụ nữ bên cạnh tôi, xem cô có chết với tôi không! !"
Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, không lên tiếng.
"Cô có nghe không?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại hỏi nhanh!
". . . . . ." Đường Khả Hinh không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên hung ác trừng mắt nhìn cô, đột nhiên đi về phía trước bàn làm việc, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ, ngã hai viên thuốc, im lặng đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Há mồm ra!" .
"Làm gì?" Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn anh.
"Uống thuốc!" Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Chuyện bị cảm nhỏ như vậy, cũng muốn người ta quan tâm cô, còn dám trông nom chuyện người khác! Không biết xấu hổ!"
Anh tức giận! !
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải há miệng ra.
Trang Hạo Nhiên nhét viên thuốc vào trong miệng của cô, lại đem ly trà sữa, cũng không them để ý dược tính có tác dụng hay không, cho cô uống một hớp nhỏ. . . . . .
Đường Khả Hinh cúi đầu uống.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, hai mắt xẹt qua một chút hài lòng, nhưng sắc mặt cứng rắn nói: "Bị cảm, không biết cô có thể đi ra ngoài hầu rượu hay không, hỏi qua Quản lý Trần trước, xác định cô có thể, rồi đi. Buổi trưa hôm nay, tôi muốn ăn cơm với Vitas, cô đi theo. Biết chưa?"
"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như có chút nhàm chán đáp.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô có chút miễn cưỡng, đột nhiên cúi xuống, khuôn mặt kiên nghị lại gần, dường như muốn hôn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức ngửa người ra sau, đề phòng nhìn anh.
"Cô nhóc. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt hiện lên một chút dịu dàng nói: "Bây giờ cô đi theo phía sau tôi, có một ngày, suy nghĩ nhiều một chút, sẽ đi ở phía trước tôi thôi. . . . . ."
Đường Khả Hinh cau mày, không hiểu nhìn anh.
Tiêu Đồng có chút chăm chú và kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô đột nhiên đần đần, vươn tay nhấn đỉnh đầu của cô, liền cài tây trang cúc áo xong, xoay người đi khỏi.
Tiêu Đồng cũng đi theo ra ngoài.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nhớ lời của anh, lầu bầu nói: "Đi ở trước mặt anh, là muốn tôi . . . . . cố gắng vượt qua anh sao?"
Đi ở phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh không nghĩ ra những lời này, cũng chỉ cười cười, đứng lên đi ra phòng làm việc, chuẩn bị đến phòng ăn ngự tôn giúp một tay, đúng lúc này, điện thoại di động reo lên, cô sững sờ, nhìn số gọi tới, là một mã số xa lạ, cô sửng sốt, nhấn nhẹ tiếp máy, nghe: "Alô. . . . . ."
"Khả Hinh. . . . . ." Giọng nói Như Mạt nhẹ nhàng truyền đến.
Đường Khả Hinh sửng sốt.
"Khả Hinh. . . . . ." Giọng nói Như Mạt lại sâu kín truyền đến.
Đường Khả Hinh chớp mắt, khôi phục một chút ý thức, nhàn nhạt đáp: "Là tôi . . . . ."
Đối phương dừng lại một lát.
Tay của Đường Khả Hinh nắm điện thoại khẽ run, có chút lo sợ, trái tim không khỏi rét lạnh. . . . .
"Chúng ta có thể bỏ xuống tất cả thành kiến, gặp mặt hay không?" Giọng nói Như Mạt giống như bông tuyết trên bầu trời nhẹ nhàng lộ ra một chút mềm mại và dịu dàng.
Đường Khả Hinh dừng lại một lát, hai mắt đột nhiên lóe lên, có chút kích động nói: "Chúng ta . . . . . Hẳn không có cái gì tốt để nói chứ?"
Như Mạt khẽ mỉm cười, nói: "Có một số lời hứa, không phải cô hi vọng lấy được từ trên người của tôi sao?"
"Tôi muốn lấy được lời hứa gì từ trên người của chị?" Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
"Trong thế giới mỗi người chúng ta đều có một khoảng trống, trống rỗng, sợ hãi, khó hiểu, đó là mặt sau của hạnh phúc. . . . . ." Giọng nói của Như Mạt dịu dàng truyền đến, giống như người chị, nhẹ nhàng nói: "Nếu muốn bước qua nó, đi về phía cuộc sống tương lai, thật phải rất cố gắng, càng về sau càng nhiều, tôi thường nghe người bên cạnh, khen cô là một cô gái dũng cảm, có lý do, có khát vọng, cho dù mặt bị phá hủy, nhưng vẫn rất xinh đẹp. . . . . . . . . . ."
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ cảm giác trái tim buộc thật chặt, thân thể trôi nổi không còn hơi sức.
"Chúng ta gặp mặt đi . . . . . Được không?" Giọng nói của Như Mạt như van xin truyền đến, nói: "Chẳng lẽ trong thế giới của cô, cũng chưa có nghĩ tới, phải lấy được Thiên Lỗi? Đây là một người đàn ông. . . . . . Rất tốt. . . . . ."
Đường Khả Hinh im lặng.
"Gặp mặt đi. . . . . ." Như Mạt lại nhẹ nhàng gọi: "12h trưa, tôi ở vườn hoa linh lan của bệnh viện, chờ cô. . . . . ."
"Như Mạt tiểu thư. . . . . ."
"Tút tút tút. . . . . ."
Đường Khả Hinh sửng sốt cầm điện thoại di động, nghe âm thanh đối phương đã cúp điện thoại, một luồng suy nghĩ nặng nề bay vào trong thế giới của mình, nên đi hay là không đi? Cuộc sống có rất nhiều ngã tư đường, do dự? Là vì cái gì, là bởi vì quý trọng hiện tại, hay bởi vì muốn đi một con đường tốt hơn, thích hợp hơn.
Ánh mặt trời, thật sự rất chói lọi.
Hoa Hồ Điệp nhẹ nhàng đong đưa, màu tím khiến người ta cảm thấy cuộc sống rất nhiều màu sắc.
Đường Khả Hinh thay đồng phục phòng ăn xong, đôi tay cắm nhẹ vào áo túi, từng bước từng bước dọc theo con đường đá nhỏ của khách sạn, suy nghĩ tới lời nói của Như Mạt, nhớ tới tối hôm qua, Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước tiệm trang sức, nhìn ông chủ nói: cô gái này. . . . . . Là tài sản quý giá nhất trong đời tôi! ! ! Chỉ cần ông bán chiếc nhẫn cho tôi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Cái gì cũng được!
Trái tim có một chút đau.
Hai tròng mắt của cô ửng đỏ, nhớ lại bởi vì nhiều lần mâu thuẫn mà Tưởng Thiên Lỗi xuất hiện trước nhà mình, cái loại khổ sở phản bội và muốn yêu, ánh mắt kia hiện lên cô đơn và khát vọng, tim giống như bị gai nhọn đâm vào.
Có một con chim nhỏ đậu ở trên nhánh cây phong đỏ rực, khẽ cúi đầu, mổ cành lá đỏ rực trước mặt.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nhìn con chim nhỏ, đột nhiên nhớ tới, hoàng hôn ngày đó, có một đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, bóng dáng to lớn cao ngạo, nghiêm nghị, lại im lặng dịu dàng làm bạn với mình, đi dọc theo đường lớn rừng phong thật dài đi tới, khi đó, mặt trời chiều lặn về phía tây, bóng dáng kéo dài thật dài. . . . . .
Khi đó, trái tim cô gái nảy mầm.
Không có thương hại.
Không có khổ sở.
Không có nghi ngờ.
Không có cay đắng.
Chỉ vì anh làm bạn, mà trái tim dần dần ngọt ngào và hạnh phúc, khi đó, trong lòng vui sướng đến cỡ nào? Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn con chim nhỏ, hai mắt rưng rưng nở nụ cười.
Bị thương, làm sao lại quên, khi đó, nhận được một chút tình bạn và tình yêu của anh cũng đã có thể hạnh phúc như vậy? Khi đó vì sao mình dễ dàng thỏa mãn như thế? Mà hôm nay, tại sao đầy bất mãn như vậy? Khi đó, bản thân mình không tốt lắm, thật ra có thể cho anh tình yêu nhẹ nhõm, ngọt ngào hơn hay không?
Cô có chút sững sờ.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua.
Một mình cô, cô đơn đứng ở trong rừng phong, ngẩng đầu lên nhìn lá phong đỏ rực, nhớ tới mình say rượu đã nói: yêu. . . . . . Là bỏ ra. . . . . .
Cả buổi trưa.
Trong lòng của Đường Khả Hinh cảm thấy bồng bềnh, nhưng vẫn đè nén tâm tình, càng không ngừng hầu rượu cho khách ở phòng ăn, lúc mỉm cười cũng có chút phóng túng và nhẹ nhõm, nhớ tới ước hẹn buổi trưa, nhớ tới lá phong đỏ rực sáng sớm, để cho mình hiểu ra, cô lại một lần nữa cố gắng mỉm cười với khách.
Lúc bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhanh.
Đã đến buổi trưa, Trang Hạo Nhiên và Vitas muốn tới dùng cơm, nhưng lúc đi vào phòng ăn, Khả Hinh đã xin nghỉ có chuyện đi ra ngoài, Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên cười nói: cô ấy đã đi đâu?
Buổi trưa, bệnh viện ở dưới ánh mặt trời chói lọi, tòa nhà càng trắng hơn.
Đường Khả Hinh mặc quần áo bình thường, cầm túi xách, mang giày cao gót màu vàng nhạt, đi qua cầu hình vòm, trải qua dòng suối nhỏ, nhìn trong vườn hoa linh lan, có một chiếc xích đu đang đong đưa, có một bóng dáng màu trắng ngồi ở dưới tàng cây tương tư, nhìn chiếc xích đu, cười khẽ. . . . . . Cô nhìn bóng dáng kia, trái tim, theo bản năng run lên. . . . . .
Như Mạt mặc váy dài chiffon màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác tơ tằm, mái tóc xoăn mềm mại đến eo, ngồi ở trên ghế, nhìn Đường Khả Hinh, cười khẽ, trong đôi mắt mộng mơ lấp lánh ánh sáng.
Cô thật đẹp.
Đường Khả Hinh nhìn cô, cũng cảm giác cô xinh đẹp đến hít thở không thông. . . . . .
"Khả Hinh. . . . . ." Như Mạt ở đầu kia, nhẹ nhàng gọi cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, siết chặt dây túi xách, hít thở một cái, đạp mặt cỏ xanh xanh, đi qua xích đu, đi tới trước mặt Như Mạt, nhìn cô. . . . . .
Như Mạt cũng ngẩng đầu lên, dịu dàng xinh đẹp nhìn cô, lại vỗ vỗ ghế bên cạnh, nói: "Ngồi đi."
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, trong từng làn gió nhẹ thổi lất, im lặng ngồi ở bên cạnh cô, nhìn xích đu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt rời rạc.
Như Mạt vẫn im lặng nhìn nửa mặt của cô, mắt to trong veo như nước, lỗ mũi nhọn hếch lên, đôi môi hình cung thật đẹp, đôi môi của cô đẹp nhất, màu hồng hồng đầy đặn, mê người,. . . . . .Hơi thở thanh xuân rất nồng đậm, đây là thời gian đáng yêu đến cỡ nào? Cô cười, hai mắt hiện lên nước mắt.
Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn cô.
Như Mạt lại cúi đầu mỉm cười, hoa tương tư đong đưa, từ trong túi tơ lụa bên cạnh, tay nhẹ nhàng lấy ra vé máy bay, từ từ đưa về phía Khả Hinh ở bên cạnh.
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn vé máy bay, viết Luân Đôn.